Lúc An Lạc dậy thì đã là buổi chiều, trong tầm mắt chỉ toàn là những khe sâu, đá ngầm lởm chởm, hai bên hang động cao cao là những ngọn cây cao vút, bọt sóng vỗ vào đá ngầm, đại dương trong xanh nổi lên từng đợt bọt trắng xóa.

Trên con đường vòng xe cộ thưa thớt, Trương Nhiên lái xe rất tốt, thế nên cô đã đến đây được hai tiếng mà vẫn chưa tỉnh lại.

Xuyên qua lớp cửa kính có thể trông thấy mặt trời treo trên biển, ánh nắng sáng mà không gắt, chiếc xe xuyên qua vòm cây, từng chùm nắng bị lá cây cắt ngang thay đổi rơi vào trong xe.

An Lạc hé mắt nhìn người bên cạnh.

-- Anh thản nhiên nhìn thẳng về phía trước, sườn mặt tuấn tú nổi bật rõ ràng dưới ánh mặt trời, hình như vì im lặng hơi lâu mà trên mặt anh mang theo vài phần lạnh lùng.

Ở nam bán cầu vào tháng hai tháng ba trời vẫn còn ấm áp, đột nhiên An Lạc muốn giữ thời gian lại trong một khắc này.

-- Gió thổi đến từ bờ biển, ánh nắng xuyên qua vòm cây, không khí như được rót thêm vị ngọt, và anh ngồi bên cạnh...

Cô không lên tiếng, chợt Trương Nhiên đưa mắt nhìn sang, thấy An Lạc mở mắt: “Dậy rồi à?”

”Ừm, mới dậy.” Cô lấp liếm nói dối.

”Sắp đến rồi, có muốn uống nước không?” Anh không nhìn cô, chỉ dùng một tay lấy bình nước nóng đưa cho cô.

An Lạc cầm lấy bình giữ nhiệt, cũng dùng tay nắm lấy anh.

Trương Nhiên nghiêng đầu sang nhìn cô: “Anh đang lái xe, em làm gì thế?”

”Sao anh không gọi em dậy?” Cô thông thả không muốn buông anh ra.

”Quên.”

An Lạc liếc nhìn một cái, khóe miệng bất giác cong lên.

-- Để cho anh nói câu dễ nghe quả thật còn khó hơn cả lên trời, rõ ràng là không đành lòng đánh thức cô...

Trong bình là đường phèn Sydney mà mẹ anh ngâm, uống vào bụng dễ chịu ấm áp, trong khoang miệng thuần một vị ngọt.

Đột nhiên An Lạc tiến đến gần, môi chạm lên mặt anh, lướt qua sống mũi.

Trương Nhiên sững sờ: “... Anh đang lái xe, em nghiêm chỉnh lại đi!”

”Vừa nãy em mơ thấy thời gian vừa đến thành phố S, ở đó không có một người quen nào, trong lòng rất khó chịu...”

Giọng của cô có mấy phần khàn khàn vừa tỉnh ngủ.

”Sau đó thì sao?” Trương Nhiên thờ ơ hỏi.

”Tỉnh dậy mới phát hiện thì ra là mơ, cảm thấy thật tốt.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, có hải âu bay qua mặt biển, sau khi sải cánh lại biến mất.

Thật tốt, thì ra thật sự được gặp anh, thì ra ở trên bán cầu kia, em và anh vẫn ở bên nhau.

Không phải là kỳ nghỉ, bên bờ biển không có quá nhiều người, có lẽ Trương Nhiên thường xuyên đến đây nên anh nhanh chóng tìm được nơi neo ca-nô.

Tiếng Anh của anh lưu loát, giọng hơi trầm, mang theo chất gây nghiện như cà phê, An Lạc ngồi bên cạnh say sưa hưởng thụ.

“... board.” Anh nói rồi kéo An Lạc từ phía sau đến, người đàn ông tóc vàng cao gầy nói chuyện với anh đánh giá An Lạc một lúc, cười nói:“Walker!”

An Lạc cười cười, Trương Nhiên buông cô ra: “Em đứng ở đây chờ anh, anh đi lấy thiết bị lặn.”

Anh đang định đi thì An Lạc giữ anh lại: “Còn em thì sao?”

”Ở trên thuyền chờ anh.” Anh trả lời như kiểu đương nhiên.

An Lạc: “... Em cũng muốn lặn!”

”Không phải em có hội chứng sợ biển sao?” Trương Nhiên nở nụ cười.

An Lạc lắc đầu: “Có anh ở bên em sẽ không sợ.”

”Anh lặn sâu hơn hai mươi mét dưới nước đấy, không phải giỡn đâu.”

Anh nhìn cô, thái độ nghiêm túc, ngữ khí mềm đi, khẽ nhíu mày.

Người đàn ông vừa nãy nói chuyện với Trương Nhiên bước đến, nhìn hai người một lúc rồi dùng tiếng Anh hỏi: “Có vấn đề gì à?”

An Lạc cướp lời trước: “Tôi muốn lặn cùng với anh ấy, nhưng anh ấy không cho!”

Người đàn ông ngẩn người, “Cô không có giấy chứng nhận lặn à?”

“... Đi lặn mà còn phải có giấy chứng nhận?” Ngữ khí của An Lạc mang theo mất mát thấy rõ.

”Lặn sâu nhất định phải thi OW, người không có kinh nghiệm lặn xuống nước rất nguy hiểm.” Người đàn ông nói xong nhìn sang Trương Nhiên, “Chi bằng đưa bạn gái cậu đi bơi với ống thở đi?”

An Lạc nhìn ra cách đó không xa, mấy đứa bé ở khu vực vặn dùng ống thở để bơi lội...

Lại giống với con nít nữa rồi! Còn lâu mới cần!

”Vậy bỏ đi...” An Lạc thôi nhìn, bĩu môi nói.

Trương Nhiên nghĩ một lúc rồi nói với người đàn ông: “Joe, tôi đưa cô ấy xuống nước, lần này cậu vì tôi, buddy...”

Do dự một lúc, “Được rồi...” Xong nhìn sang An Lạc, “Walker là thợ lặn rất có kinh nghiệm, tôi tin nhất định cô sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhớ bỏ ra chút thời gian học mà thưởng thức, tôi đi lấy trang bị trước.”

Trương Nhiên đáp một tiếng, An Lạc hưng phấn nhảy lên ôm anh: “Em có thể lặn xuống nước thật sao? Không có giấy phép OW kia cũng được sao?”

”Dĩ nhiên là không được rồi, nhưng quản lý ở đây là Joe...” Trương Nhiên đáp, nhưng chỉ nói một nửa.

Thì ra là cho cô đi cửa sau, An Lạc được sủng mà lo: “Vui quá đi, người có hội chứng sợ biển lần đầu tiên xuống biển trong cuộc đời này!”

”Em chắc chắn sẽ không sao chứ? Ở dưới nước mất hẳn trọng lượng, áp suất khí rất lớn, nếu không điều chỉnh được trạng thái...”

”Dù sao cơ thể tính mạng của em đều ở trong tay anh cả.” An Lạc vỗ vào người Trương Nhiên, vẻ mặt “anh có gánh nặng rồi đấy“.

Trương Nhiên nhìn bờ biển, cười nói: “Em đang tạo áp lực cho anh đấy à?”

”Có đâu, chẳng qua em đang đánh cuộc với mình thôi...” Nói xong, An Lạc đối mắt với ánh nhìn nhíu mày của Trương Nhiên, cười: “Cược xem em có thật sự tin anh một trăm phần trăm không.”

”Đem mình làm vật cược?” Trương Nhiên lạnh giọng nói.

An Lạc cười hai tiếng: “Đương nhiên chủ yếu là do em tò mò muốn chơi.”

Trương Nhiên không để ý đến cô nữa, đợi Joe cầm trang bị trang phục lặn đi ra, dạy từng bước một, chỗ nào là van thông gió BC, chỗ nào là van thông gió khẩn cấp, An Lạc mất một tiếng nghe anh giảng dạy, cảm thấy từ khi quen anh cho đến nay chưa từng thấy anh nói nhiều như vậy bao giờ.

”Được rồi, đi thay trang phục đi, đợi bơi đến vùng nước lặn thì tìm điểm lặn xuống.” Nói xong, anh giúp cô cầm những thiết bị nặng, đi đến phòng thay đồ.

Phòng thay đồ của nam nữ được chia ra, An Lạc cầm trang bị đi vào, Trương Nhiên đứng ngoài còn dặn: “Đồ lặn là từ...”

”Ây da em biết rồi mà!” An Lạc đoán chắc qua vài lời nữa có khi anh vào thẳng phòng thay đồ nữ giúp cô lắp thiết bị không chừng.

”Đừng mất kiên nhẫn, để anh giúp em, có vấn đề thì em không được lặn đâu đấy.” Trước khi đi anh còn để lại một câu uy hiếp.

An Lạc mặc đồ lặn vào, vừa bước ra ngoài đã thấy Trương Nhiên đi ra, trong nháy mắt bị vẻ đẹp trai của anh làm mờ mắt.

-- Bộ đồ lặn màu đen bó sát tôn lên đường cong cơ thể, thân là vận động viên bơi lội chuyên nghiệp, dáng người của Oa Gia thúc thúc đương nhiên không thể nào chê được, bộ đồ ăn kín đáo như vậy nhưng đến lượt anh lại có vẻ gợi cảm vô cùng.

Nhưng mà Trên du thuyền mấy cô gái nước ngoài cứ tìm đến anh bắt chuyện, có mấy người còn vừa cười vừa nói.

Thấy một cảnh này, An Lạc không thể phủ nhận trong lòng có khó chịu, nhưng chỉ đứng một bên thở mạnh, thật ra là chờ anh chú ý đến cô.

Quả nhiên, Trương Nhiên vừa xoay người đã thấy người nào đó ngây ngốc giả vờ ngắm biển, “Em đứng đó làm gì? Đến đây.”

”Ồ, anh trêu ghẹo xong rồi đấy à?” Cô giả vờ bình tĩnh nói.

Trương Nhiên: “... Anh trêu em là đủ rồi.”

An Lạc bước đến, Trương Nhiên giúp cô kiểm tra trang bị, nhanh chóng đeo mắt kính vào cho cô, điều chỉnh ống thở. An Lạc mặc đầy đủ trang bị, đột nhiên trong lòng hoảng hốt, nhìn Trương Nhiên sau mắt kính, “A đột nhiên em thấy sợ!”

Giọng không thể truyền ra ngoài, Trương Nhiên “ừ” một tiếng: “Sao thế?”

”Em sợ!” Cô cao giọng nói.

Trương Nhiên nhíu mày: “Nếu xuống nước cảm thấy không thoải mái thì ra dấu với anh.” Anh như chiếu theo mong muốn của cô, ôm lấy cô, tay đặt trên gáy cô vỗ về, “Không sợ, có anh đây.”

An Lạc lưu luyến không buông anh, nhìn anh đeo kính vào, đột nhiên hỏi: “Vì sao anh đồng ý dẫn em đi lặn?”

”Không phải em đánh cuộc sao?” Anh giương mắt nhìn cô, “Anh cũng muốn biết kết quả.”

Liệu em có phải tin tưởng anh một trăm phần trăm không.

An Lạc im lặng mỉm cười, “Ngộ nhỡ thua cuộc, em bị hù chết trong nước thì sao?”

”Thì vớt em lên, báo bảo hiểm nhận tiền.” Anh bình tĩnh trả lời.

An Lạc: “...”

”Bây giờ em nhảy xuống là anh có thể đi nhận tiền sớm hơn đấy.”

Trương Nhiên cười không nói, An Lạc không cam tâm: “Em nói thật.”

Anh đang mang kính mắt, nghe vậy bèn cúi lại gần cô hơn, giọng nói khuếch đại bên tai, trầm thấp dễ nghe:

”Vậy anh sẽ tháo mặt nạ ra, cùng em.”

An Lạc sửng sốt, anh đeo mặt nạ vào, không nhìn rõ mặt, dùng tay ra hiệu cho Joe ở bên cạnh.

An Lạc vẫn còn chìm trong hòa hoãn vì câu nói kia của anh, Trương Nhiên kéo tay cô đi đến thang dây xuống nước, lại kiểm tra tầng hai của vòi thở cho cô, xác định không có vấn đề gì mới trèo xuống.

Trương Nhiên là người đầu tiên lặn xuống, An Lạc ở giữa, sau chót là Joe.

Vốn đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng vào khoảnh khắc nước ngập tràn quá đầu, An Lạc vẫn cảm nhận được sợ hãi, ngay sau đó cảm giác mất trọng lượng dưới nước khiến cả trái tim như bay lên.

Cô miễn cưỡng bơi vài cái, bên tai chỉ có tiếng sóng nước cùng với yên lặng đến từ biển sâu, ngăn cách tất cả tiếng động trong đó.

Sau khi miễn cưỡng thích ứng được, cô thấy mình bị Trương Nhiên kéo một cái, Joe ở đằng sau cũng xuống theo, Trương Nhiên dùng tay ra hiệu chỉ về phía dưới, lại chỉ vào máy móc của anh, ý bảo nhìn xuống mức độ lặn sâu.

Lúc này chỉ vừa đến dưới nước, chỉ cần đạp chân một cái là có thể trồi lên lại mặt nước, An Lạc nhìn xuống dưới, mảng nước tối đen hun hút, hoàn toàn không thể biết được điều gì.

Chợt cô thấy hoảng hốt, không muốn lặn xuống theo Trương Nhiên nữa, Joe ở đằng sau đụng vào đã nhắc nhở cô, cô hít mạnh mấy hơi, dõi theo bóng dáng Trương Nhiên, cảm giác an toàn lại xuất hiện.

Lặn xuống sáu mét, có thể cảm nhận rõ áp suất tăng lên, cô hơi ù tai, Trương Nhiên dùng tay ra hiệu dừng lại, đối mặt với An Lạc, An Lạc gật đầu, ý bảo không sao, thông thả hít thở sâu điều chỉnh lại áp suất bên tai.

Còn muốn lặn xuống nữa, không đợi An Lạc phản ứng, Trương Nhiên đã nắm tay cô cùng đi xuống, trong cảm giác trôi nổi mất trọng lượng này, anh như là trọng tâm duy nhất của cô.

Bên cạnh có đủ cá cảnh nhiệt đới mọi sắc màu bơi qua, những chú trong suốt nho nhỏ né tránh bọn họ, trốn sau lưng san hô... Ở dưới mặt biển rực rỡ này, bỗng trong nháy mắt An Lạc cảm thấy thật vắng vẻ, như đã cách xa thế giới nguyên gốc của nó.

Những câu chuyện từ thời xa xưa đọng lại trong hồi ức, những nút chết từng đánh sâu vào nội tâm cô, đều dần tiêu tan theo từng hơi hở, phiêu đãng trong làn nước rộng mênh mông.

Trương Nhiên quay đầu lại nhìn cô, bị kính mắt che không thấy rõ mặt anh, đột nhiên cô muốn hôn anh.

-- Trong mực nước biển sâu ở bên kia bán cầu, tôi đã tìm được người tôi yêu, kể từ đó tôi chẳng cần phải trôi giạt khắp nơi, chẳng cần phải nương náu một mình.

Tại giây phút này, dưới biển không có chú cá voi 54 Hz, nhưng cô lại nghe thấy một tần số đặc biệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương