Đừng Nhìn Xuống Đáy
-
Chương 45: Ngoại truyện Giang Việt
Chia tay nhau gần xa chẳng biết
Tình thư xa cách mấy đại dương
Mùa hè đại học năm nhất, theo lời người lớn nói là mùa hè ve kêu râm ran nhiều nhất trong mười năm qua, ngồi trên xe buýt trường đại học, cả thế giới như chìm vào giấc ngủ.
Những nhánh cây rợp bóng bên đường quét qua trần xe buýt, vạt nắng bị cành lá cắt ngang lay động không ngừng, như cùng hoa lá nhảy múa trên mặt đất.
An Lạc mới quen Giang Việt, anh và cô ngồi cùng một chiếc xe, anh luôn ngồi ở vị trí thứ hai bên phải, hoặc là anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc là ngủ.
Giống như bốn phía xung quanh không điều gì có thể làm phiền đến anh.
An Lạc thích ngồi sau anh, gần cửa sổ, lúc anh nhìn ra ngoài thì cô có thể trông thấy, đôi khi tóc của anh lộ ra sau ghế dựa, mái tóc mềm mại có chút vàng, khiến người ta thật muốn nắm lấy chơi đùa.
”Chào cậu, mình là An Lạc, là bạn cùng lớp với cậu, cậu biết mình chứ?”
”Cậu là Giang Việt à? Mình thường xuyên ngồi cùng một xe với cậu đấy...”
Mà sự thật là, cô không dám nói chuyện với anh, ngay đến lá gan để ngồi cạnh anh cũng chẳng có.
Khi thầm mến một người thì sẽ càng lúc càng không có dũng khí đối mặt với người đó.
Vào một buổi chiều, An Lạc thấy bóng Giang Việt lên xe buýt, vội vã thở hồng hộc chạy đến mua vé lên xe.
Chỉ dám nhìn một cái, rồi cô đưa mắt sang chỗ khác đi qua bên cạnh anh.
”An Lạc...”
Âm thanh như tiếng gió thổi lá cây kêu xào xạc ngoài khung cửa, không rõ ràng lắm.
An Lạc cứng đờ ra.
Là Giang Việt đang gọi cô, vậy mà anh lại biết tên cô!
”Ơ?” An Lạc ngạc nhiên quay đầu lại.
Lần đầu tiên cô nhìn anh gần đến thế, lông mày của anh lớn hơn trong ấn tượng một chút, lúc cười khóe môi cũng cong hơn, nơi dưới mí mắt gần lông mi có hai nốt ruồi đen màu nhỏ, như vuốt cong lông mi lên...
”Cậu ngồi bên cạnh mình đúng không?” Anh cười cười, nụ cười như có nắng.
An Lạc không nhớ lúc ấy mình đã dùng vẻ mặt thế nào để đáp lời anh, cứng ngắc ngồi xuống, cô hồi hộp nhìn thẳng về phía trước.
”Cậu biết tên mình à?” An Lạc bắt đầu tìm đề tài.
”Chúng ta cùng lớp mà, cậu không biết mình à?” Anh nghiêng đầu hỏi.
”Giang Việt! Mình... mình biết.” Cô chợt gọi tên anh, rồi đáy lòng đánh thịch một cái, cảm thấy như anh có thể biết được cô thích anh vậy, chột dạ lén nhìn anh.
Anh lễ phép cười: “Lúc đi xe thường xuyên gặp cậu.”
Trái tim An Lạc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thì ra anh có để ý...
Cô không hề biết răng, trong lúc cô ngồi sau lưng nhìn tóc anh, nhìn dáng vẻ chóng má ngắm cảnh của anh, thì xuyên qua hình ảnh trên cửa kính, chỉ cần anh quay đầu sang là có thể bắt gặp.
Trước đó ngồi cạnh anh luôn là nữ, luôn lén lấy điện thoại chụp anh, anh biết, mà cô cũng biết.
Nên anh mới có thể để mình ngồi bên cạnh anh, vì biết cô sẽ không giống với bọn họ.
Nên thích anh trở thành một bí mật, một khi phát giác, sợi dây nối giữa cô và anh liền hóa thành hư ảo.
Sau đó quan hệ dần tốt hơn, anh chơi bóng trong sân, cô ở bên cạnh nhìn. Người khác hỏi cô có phải là bạn gái anh hay không, không đợi Giang Việt trả lời, cô đã vội vàng phủ nhận, như vì để chứng minh điều gì đó.
Hai mắt Giang Việt tối sầm lại, lập tức lạnh lùng kéo An Lạc với mấy người bạn nữa đi ăn.
Cô thích ăn bánh sầu riêng ít bơ, thích gặm gà rán ở tiệm trước trường, thích cắn ống hút, thích ăn kem vào mùa đông...
Anh đều nhớ rõ.
Nếu không phải làm rõ thị phi mà mọi người hay hỏi thì tình bạn đó đã sắp sửa thành tình yêu rồi.
Mỗi cuối tuần cô đều về nhà, anh cùng cô ngồi xe buýt đi hơn một giờ, cô lắc lư dựa vào bả vai anh ngủ, anh đỡ lấy đầu cô, yên ổn cùng dựa vào cô mà ngủ.
Là bạn bè như thế đấy.
Lúc đón tết trong nhà anh chẳng có ai, cô dẫn anh về nhà ăn tết, cùng nhau đốt pháo hoa bên dưới lầu, cùng nhau xông đất, ôm nhau vào lúc không giờ, cùng trèo lên mái nhà hét lên điều ước dành cho năm mới.
Là bạn bè như thế đấy.
Không phải tình yêu đều cần đến chứng minh, nhưng cũng chẳng phải tình yêu có thể chống lại nghi ngờ.
Tối hôm đó, cô uống rượu say rồi gọi cho anh.
Giọng của cô trong điện thoại đã hơi khàn.
”Giang Việt, vì sao cậu từ chối cơ hội ra nước ngoài?”
Anh im lặng một lát: “Cậu hi vọng mình ra nước ngoài sao?”
”Bây giờ mình mới biết, trong mắt người khác mình buồn cười đến mức nào, mình không xứng với cậu còn mặt dày dựa vào cậu, rõ ràng chẳng là gì của nhau mà còn đòi mập mờ với cậu, bây giờ cậu hỏi mình như thế là có ý gì? Nếu mình nói không hi vọng thì cậu sẽ ở lại sao? Mình là chướng ngại vật của cậu ư...”
Tranh cãi mấy câu, cô bảo anh cút đi, càng xa càng tốt.
Anh ném điện thoại ra xa, cũng ném luôn mối liên lạc với cô.
Phó Nhiêu cũng có tên trong danh sách ra nước ngoài, vốn anh không biết Phó Nhiêu thích anh, mãi về sau khi cô ấy thổ lộ với anh, tha hương ở một đất nước xa lạ chỉ có cô là niềm an ủi nhỏ bé.
Đi trên đường ngẫu nhiên gặp được người có bóng dáng tương tự An Lạc, trái tim anh như bị bóp chặt.
An Lạc là yếu điểm của anh, nên lần nào cô cũng có thể chính xác làm tổn thương anh.
Anh liều mạng muốn quên đi, học ở thư viện đến tận ba giờ sáng, ngày ngày ngoài bài vở ra còn nhận thêm việc; còn cô kéo anh vào danh sách đen, khiến anh không liên lạc được với cô.
Cứ ngỡ thời gian có thể khiến con người quên đi tất cả, nhưng tất cả đều vỡ òa trong lần gặp vô tình của bốn năm sau.
Cô đứng dưới tàng cây trong con hẻm anh đào quen thuộc, cô trở nên đẹp hơn, trưởng thành hơn, không còn là nụ cười tươi như hoa trong vô vàn lần tưởng tượng của anh.
Chỉ có lạnh lùng, hờ hững.
Trong mắt cô ngập đầy ghét bỏ và ai oán, anh chỉ nhìn một cái đã có thể trông thấy rõ.
”Cậu vẫn khỏe chứ?”
Itsuki Fujii trong “Bức Thư Tình” cũng từng hỏi một Itsuki Fujii khác câu hỏi như thế.
Là bỏ lỡ quá nhiều năm để hỏi thăm, là bỏ lỡ quá nhiều năm để tỏ tình.
Cô không trả lời, như một người xa lạ, nhìn nhau trong giây lát rồi đi lướt qua nhau.
Anh nhớ đến trước đây sau mỗi lần nói “tạm biệt”, cô đều luôn quay đầu lại nhiều lần nhìn anh.
Lần này anh xoay người dõi theo cô, bóng lưng lưu loát, thậm chí không có một tia do dự muốn quay đầu lại.
Anh bỗng nhiên hiểu ra, thời gian bốn năm, đã để anh vẽ lên một dấu chấm kết thúc không từ mà biệt.
”Xin chào, mình là An Lạc, là bạn cùng lớp với cậu, cậu biết mình chứ?”
”Mình là Giang Việt, mình biết cậu từ lâu rồi.”
”Cậu là Giang Việt à? Mình thường xuyên đi cùng xe với cậu đấy”
”Mình biết mà, mình biết cậu luôn ngồi sau lưng mình.”
Những lời em nói giấu sâu trong tim chưa dám nói ra, anh đều có thể trả lời từng câu một ở trong lòng.
Một chuyện hạnh phúc nhất chính là, lúc anh thích em cũng là lúc mà em thích anh.
Cuối cùng lại biến thành chuyện xót xa nhất.
Tình thư xa cách mấy đại dương
Mùa hè đại học năm nhất, theo lời người lớn nói là mùa hè ve kêu râm ran nhiều nhất trong mười năm qua, ngồi trên xe buýt trường đại học, cả thế giới như chìm vào giấc ngủ.
Những nhánh cây rợp bóng bên đường quét qua trần xe buýt, vạt nắng bị cành lá cắt ngang lay động không ngừng, như cùng hoa lá nhảy múa trên mặt đất.
An Lạc mới quen Giang Việt, anh và cô ngồi cùng một chiếc xe, anh luôn ngồi ở vị trí thứ hai bên phải, hoặc là anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc là ngủ.
Giống như bốn phía xung quanh không điều gì có thể làm phiền đến anh.
An Lạc thích ngồi sau anh, gần cửa sổ, lúc anh nhìn ra ngoài thì cô có thể trông thấy, đôi khi tóc của anh lộ ra sau ghế dựa, mái tóc mềm mại có chút vàng, khiến người ta thật muốn nắm lấy chơi đùa.
”Chào cậu, mình là An Lạc, là bạn cùng lớp với cậu, cậu biết mình chứ?”
”Cậu là Giang Việt à? Mình thường xuyên ngồi cùng một xe với cậu đấy...”
Mà sự thật là, cô không dám nói chuyện với anh, ngay đến lá gan để ngồi cạnh anh cũng chẳng có.
Khi thầm mến một người thì sẽ càng lúc càng không có dũng khí đối mặt với người đó.
Vào một buổi chiều, An Lạc thấy bóng Giang Việt lên xe buýt, vội vã thở hồng hộc chạy đến mua vé lên xe.
Chỉ dám nhìn một cái, rồi cô đưa mắt sang chỗ khác đi qua bên cạnh anh.
”An Lạc...”
Âm thanh như tiếng gió thổi lá cây kêu xào xạc ngoài khung cửa, không rõ ràng lắm.
An Lạc cứng đờ ra.
Là Giang Việt đang gọi cô, vậy mà anh lại biết tên cô!
”Ơ?” An Lạc ngạc nhiên quay đầu lại.
Lần đầu tiên cô nhìn anh gần đến thế, lông mày của anh lớn hơn trong ấn tượng một chút, lúc cười khóe môi cũng cong hơn, nơi dưới mí mắt gần lông mi có hai nốt ruồi đen màu nhỏ, như vuốt cong lông mi lên...
”Cậu ngồi bên cạnh mình đúng không?” Anh cười cười, nụ cười như có nắng.
An Lạc không nhớ lúc ấy mình đã dùng vẻ mặt thế nào để đáp lời anh, cứng ngắc ngồi xuống, cô hồi hộp nhìn thẳng về phía trước.
”Cậu biết tên mình à?” An Lạc bắt đầu tìm đề tài.
”Chúng ta cùng lớp mà, cậu không biết mình à?” Anh nghiêng đầu hỏi.
”Giang Việt! Mình... mình biết.” Cô chợt gọi tên anh, rồi đáy lòng đánh thịch một cái, cảm thấy như anh có thể biết được cô thích anh vậy, chột dạ lén nhìn anh.
Anh lễ phép cười: “Lúc đi xe thường xuyên gặp cậu.”
Trái tim An Lạc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thì ra anh có để ý...
Cô không hề biết răng, trong lúc cô ngồi sau lưng nhìn tóc anh, nhìn dáng vẻ chóng má ngắm cảnh của anh, thì xuyên qua hình ảnh trên cửa kính, chỉ cần anh quay đầu sang là có thể bắt gặp.
Trước đó ngồi cạnh anh luôn là nữ, luôn lén lấy điện thoại chụp anh, anh biết, mà cô cũng biết.
Nên anh mới có thể để mình ngồi bên cạnh anh, vì biết cô sẽ không giống với bọn họ.
Nên thích anh trở thành một bí mật, một khi phát giác, sợi dây nối giữa cô và anh liền hóa thành hư ảo.
Sau đó quan hệ dần tốt hơn, anh chơi bóng trong sân, cô ở bên cạnh nhìn. Người khác hỏi cô có phải là bạn gái anh hay không, không đợi Giang Việt trả lời, cô đã vội vàng phủ nhận, như vì để chứng minh điều gì đó.
Hai mắt Giang Việt tối sầm lại, lập tức lạnh lùng kéo An Lạc với mấy người bạn nữa đi ăn.
Cô thích ăn bánh sầu riêng ít bơ, thích gặm gà rán ở tiệm trước trường, thích cắn ống hút, thích ăn kem vào mùa đông...
Anh đều nhớ rõ.
Nếu không phải làm rõ thị phi mà mọi người hay hỏi thì tình bạn đó đã sắp sửa thành tình yêu rồi.
Mỗi cuối tuần cô đều về nhà, anh cùng cô ngồi xe buýt đi hơn một giờ, cô lắc lư dựa vào bả vai anh ngủ, anh đỡ lấy đầu cô, yên ổn cùng dựa vào cô mà ngủ.
Là bạn bè như thế đấy.
Lúc đón tết trong nhà anh chẳng có ai, cô dẫn anh về nhà ăn tết, cùng nhau đốt pháo hoa bên dưới lầu, cùng nhau xông đất, ôm nhau vào lúc không giờ, cùng trèo lên mái nhà hét lên điều ước dành cho năm mới.
Là bạn bè như thế đấy.
Không phải tình yêu đều cần đến chứng minh, nhưng cũng chẳng phải tình yêu có thể chống lại nghi ngờ.
Tối hôm đó, cô uống rượu say rồi gọi cho anh.
Giọng của cô trong điện thoại đã hơi khàn.
”Giang Việt, vì sao cậu từ chối cơ hội ra nước ngoài?”
Anh im lặng một lát: “Cậu hi vọng mình ra nước ngoài sao?”
”Bây giờ mình mới biết, trong mắt người khác mình buồn cười đến mức nào, mình không xứng với cậu còn mặt dày dựa vào cậu, rõ ràng chẳng là gì của nhau mà còn đòi mập mờ với cậu, bây giờ cậu hỏi mình như thế là có ý gì? Nếu mình nói không hi vọng thì cậu sẽ ở lại sao? Mình là chướng ngại vật của cậu ư...”
Tranh cãi mấy câu, cô bảo anh cút đi, càng xa càng tốt.
Anh ném điện thoại ra xa, cũng ném luôn mối liên lạc với cô.
Phó Nhiêu cũng có tên trong danh sách ra nước ngoài, vốn anh không biết Phó Nhiêu thích anh, mãi về sau khi cô ấy thổ lộ với anh, tha hương ở một đất nước xa lạ chỉ có cô là niềm an ủi nhỏ bé.
Đi trên đường ngẫu nhiên gặp được người có bóng dáng tương tự An Lạc, trái tim anh như bị bóp chặt.
An Lạc là yếu điểm của anh, nên lần nào cô cũng có thể chính xác làm tổn thương anh.
Anh liều mạng muốn quên đi, học ở thư viện đến tận ba giờ sáng, ngày ngày ngoài bài vở ra còn nhận thêm việc; còn cô kéo anh vào danh sách đen, khiến anh không liên lạc được với cô.
Cứ ngỡ thời gian có thể khiến con người quên đi tất cả, nhưng tất cả đều vỡ òa trong lần gặp vô tình của bốn năm sau.
Cô đứng dưới tàng cây trong con hẻm anh đào quen thuộc, cô trở nên đẹp hơn, trưởng thành hơn, không còn là nụ cười tươi như hoa trong vô vàn lần tưởng tượng của anh.
Chỉ có lạnh lùng, hờ hững.
Trong mắt cô ngập đầy ghét bỏ và ai oán, anh chỉ nhìn một cái đã có thể trông thấy rõ.
”Cậu vẫn khỏe chứ?”
Itsuki Fujii trong “Bức Thư Tình” cũng từng hỏi một Itsuki Fujii khác câu hỏi như thế.
Là bỏ lỡ quá nhiều năm để hỏi thăm, là bỏ lỡ quá nhiều năm để tỏ tình.
Cô không trả lời, như một người xa lạ, nhìn nhau trong giây lát rồi đi lướt qua nhau.
Anh nhớ đến trước đây sau mỗi lần nói “tạm biệt”, cô đều luôn quay đầu lại nhiều lần nhìn anh.
Lần này anh xoay người dõi theo cô, bóng lưng lưu loát, thậm chí không có một tia do dự muốn quay đầu lại.
Anh bỗng nhiên hiểu ra, thời gian bốn năm, đã để anh vẽ lên một dấu chấm kết thúc không từ mà biệt.
”Xin chào, mình là An Lạc, là bạn cùng lớp với cậu, cậu biết mình chứ?”
”Mình là Giang Việt, mình biết cậu từ lâu rồi.”
”Cậu là Giang Việt à? Mình thường xuyên đi cùng xe với cậu đấy”
”Mình biết mà, mình biết cậu luôn ngồi sau lưng mình.”
Những lời em nói giấu sâu trong tim chưa dám nói ra, anh đều có thể trả lời từng câu một ở trong lòng.
Một chuyện hạnh phúc nhất chính là, lúc anh thích em cũng là lúc mà em thích anh.
Cuối cùng lại biến thành chuyện xót xa nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook