Edit: Kai’Sa Team

Trì Ý bị tiếng Anh quấy rầy trong giấc mơ đánh thức.

Cô cẩn thận phân biệt, từ giọng đè thấp hết sức và âm sắc có chút mơ hồ bên trong nhận ra đây là giọng nói Đường Tư Kỳ.

Màn giường màu đen che khuất ánh sáng ngoài trời, Trì Ý đoán là đang còn sớm, cô mở điện thoại bên gối ra xem quả nhiên.

Sáu giờ, giờ này thức dậy là sớm.

Xung quanh lần lượt vang lên một hồi âm thanh huyên náo kèm theo vài tiếng ngáp “Tư Kỳ, sớm vậy cậu đã đọc tiếng anh rồi sao?”

“Ừm, nghe viết hôm qua không nhiều, đúng lúc không ngủ được nên đọc tiếng anh.” Cô ấy giải thích “Tớ đánh thức các cậu sao? Ngại quá, tớ sợ tiếng mở cửa sẽ ảnh hưởng các cậu nên chờ ở ký túc xá, lần sau tớ nhất định sẽ chú ý...”

“Không có gì đâu.” Trần Vận gục xuống lại ngủ, giọng nói mơ mơ màng màng “Một hai lần còn được, nhưng vẫn cứ liên tục như vậy không chịu nổi đâu.”

Hôm qua Trì Ý ngủ muộn, thực sự buồn ngủ không chịu được, gục lên gối hồi lại ngủ thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy vài câu có phần quen tai. Hình như là bài văn mẫu kiểm tra tiếng anh hàng tuần.

Vì việc nhỏ xen ngang này, Trì Ý không ngủ ổn định, xuống giường rửa mặt dậy sớm hơn bình thường mười phút.

Đường Tư Kỳ ngủ ở giường đối diện cô, trên bàn lại mở đèn, Trì Ý xuống giường, ánh mắt lơ đãng quét qua bàn cô ấy, nhìn thấy một góc màu đỏ.

Giống như bài thi tiếng anh, dưới góc phải nhăn nhíu. Do khoảng cách Trì Ý không thấy rõ ràng, chỉ nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt của mình.

Lúc cô đi vào phòng vệ sinh, Trần Vận đứng ở bồn đánh răng rửa tay phía ngoài, vừa nhìn thấy cô liền cười toe toét miệng đầy bọt biển, mở miệng trêu ghẹo mập mờ “Tối qua quên hỏi, cảm giác ngồi cùng bàn với anh chàng đẹp trai nổi tiếng trường chúng ta thế nào?”

Trì Ý đưa tay vuốt huyệt thái dương của mình, có phần bất đắc dĩ “Nói thật cũng chẳng ra sao cả.”

Trần Vận bị sự ghét bỏ không chút che giấu nào của cô chọc cười “Lời này của cậu nói ra nhất định bị mắng.”

“Cậu không biết đâu, Tiếu Chỉ Hàn vẫn luôn ổn định chiếm vị trí thứ nhất lớp ta.”  Cô ấy súc miệng, cầm lấy khăn rửa mặt treo một bên, bổ sung “à, là thứ nhất đếm ngược, làm những em gái muốn ngồi cùng bàn với cậu ta hết lần này tới lần khác không có cách nào, thành tích bên trên đấu không lại, Tiếu Chỉ Hàn lại dễ dàng dành được hạng nhất ngược lại.”

Không biết làm sao câu chuyện của Trần Vận chọc trúng điểm cười Trì Ý, cô có phần không khống chế được cười ra tiếng.

Buồn cười quá mà, dùng ngữ khí đàng hoàng trịnh trọng nói lời như vậy thực ra vẫn là gièm pha Tiếu Chỉ Hàn. Trì Ý cảm thấy con người điềm đạm nho nhã của mình thiết lập trước mặt Trần Vận căn bản không dùng được, cô ấy luôn có cách trêu chọc khiến cô cười to lên không còn hình tượng.

“Trò chuyện gì vậy, vui vẻ thế.” Hứa Hi Nhĩ cũng bu lại, một mặt tò mỏ hỏi.

“Nói về bạn cùng bàn của Trì Ý đấy.”

“Bạn cùng bàn của Trì Ý không phải là Tiếu Chỉ Hàn sao?”

Đường Tư Kỳ vẫn luôn ngồi trên ghế không tham dự tạm ngừng động tác lật sách, quay đầu hô to “Các cậu nói nhỏ gì bên trong vậy? Muốn không kịp ăn sáng sao.”

“Không có chuyện gì, chúng tớ sắp xong rồi.”

Đồ ăn sáng phòng ăn trường học không bằng sữa đậu này bánh quẩy đơn giản bên ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác Trì Ý bọn họ lại vội vàng đến sớm tự học, chỉ có thể tùy tiện ăn một chút ở nhà ăn.

Ngoài dự kiến Trì Ý là lúc cô đi vào lớp, phát hiện Tiếu Chỉ Hàn đã ngồi yên ở chỗ ngồi.

Cậu ta gục mặt xuống bàn, trên đầu còn che một quyển sách tiếng anh, dáng vẻ không giống như sẽ nhường chỗ cho cô.

Nhưng cố ý là một đoạn nhỏ trống không sau lưng bị cậu ta kéo ghế của mình về phía sau, chân dài duỗi phía trước, chặn hết cả đường trước sau.

“Tính khí Hàn ca khi thức dậy rất tệ.”

Phương Vũ Thành bàn trước mở miệng nói sớm hơn Trì Ý một bước, chỉ vào Tiếu Chỉ Hàn đang ngủ, Trì Ý cũng không nghĩ ra sao mà một nam sinh cao một mét tám có thể nói chuyện nhỏ như muỗi kêu vậy.

Nhưng mà tốt xấu đã nghe được rõ ràng.

Trì Ý đặt tạm túi xách ở chỗ Phương Vũ Thành, rồi sau đó thương lượng di chuyển ghế của họ một chút.

“Cậu sẽ không giẫm lên ghế của tớ chứ?” Phương Vũ Thành khẩn trương hỏi.

“Không đâu.” Trì Ý lắc đầu, đi đến chỗ Phương Vũ Thành đặc biệt để trống ra, lùi về sau mấy bước, hai tay chống lên bàn học sau đó cả người nhảy một cái, phi qua bàn học, vững vàng rơi xuống đoạn đắt bằng nhỏ trống sau cái ghế.

Tiếng di chuyển bàn hấp dẫn ánh mắt không ít người, một màn này tự nhiên cũng rơi vào đáy mắt họ.

Động tác này cực kỳ nguy hiểm, không chút ý một chút là sẽ trực tiếp đụng vào vách tường sau lưng, Trì Ý lại ngay cả bàn học cũng không bị dao động nửa phần, phủi quần áo, bình tĩnh nhận lấy cặp sách Phương Vũ Thành đưa tới.

Tiếu Chỉ Hàn cũng bị tiếng hít vào xung quanh đánh thức.

Vừa mở mắt dư quang chỉ thấy người đứng bên cạnh, Tiếu Chỉ Hàn cau mày, nghiêng đầu nhìn lại theo bản năng.

Ánh bình minh vừa ló rạng, phủ kính cửa sổ, cô đối diện với anh, phảng phất ngược chiều ánh sáng, hình ảnh sau lưng vô cùng ấm áp, nhuốm màu khuôn mặt của cô đến có hơi say rượu.

Cửa sổ nửa mở, có gió thổi vào, xốc mái tóc vốn Trì Ý buộc không chặt lắm lên.

Đây là lần đầu tiên Tiếu Chỉ Hàn thật sự đánh giá bạn cùng bàn này của mình.

Đồng phục được học sinh gọi đùa là “trẻ mồ côi” khi cậu ta mặc lên người quả thực là một khí chất nữ thần.

Màu da trắng, mắt hạnh, lông mi cong lên, môi vô cùng ướt át, không biết là bôi gì hay là trời sinh.

Trì Ý vừa có động tác, Tiếu Chỉ Hàn liền lấy lại tinh thần.

Vừa nãy anh không chú ý, lúc này mới phát hiện bạn cùng bàn của mình đang dùng một tư thế vô cùng kỳ lạ đứng đấy, hai chân bị ngăn giữa một cái ghế.

Cộng thêm nửa người trên của cô quả thực là tạo nên thế chân vạc.

“Sáng sớm cậu diễn xiếc sao?”

Không suy nghĩ nhiều, trực tiếp thốt ra lời trong lòng.

Thấy Tiếu Chỉ Hàn tỉnh dậy, động tác Trì Ý cũng không còn sợ hãi rụt rè, khẽ kéo cái ghế “Xem diễn xiếc thì phải đưa tiền đấy.”

Chân dài Tiếu Chỉ Hàn kịp thời chống trên mặt đất ới không bị cô kéo theo về phía trước.

“Biểu diễn cay mắt còn có mặt mũi lấy tiền sao?”

Trì Ý không phản ứng lại Tiếu Chỉ Hàn.

Mấy lần như vậy cô cũng nhìn ra, Tiếu Chỉ Hàn tên này chính là cho cậu ta một cái dây liền có thể thuận thế trèo lên, chuyện bình thường không liên quan đến nguyên tắc căn bản Trì Ý đều khuyên trong lòng mình đừng chấp nhặt với cậu ta.

Thấy Trì Ý không nói gì, Tiếu Chỉ Hàn tự chuốc lấy nhục nhã ngậm miệng.

Anh mở điện thoại ra vừa định xem một trận bóng, một bài thi được truyền tới bàn anh.

“Đầu óc có bệnh à...”

Có phải gần đây anh làm người lương thiện quá rồi nên xem anh ta như chỗ nhận rác không? Tiếu Chỉ Hàn rũ mắt, môi mỏng trời sinh giờ phút này mím chặt, lông mày lạnh hơn chút so với bình thường.

Lơ đãng quét qua chữ viết trên bài thi, động tác vốn dĩ muốn vò bài thi thành cục ném trở lại dừng lại.

Bài thi của Trì Ý.

Tất cả chữ cái ghép thành từng từ đơn, quy củ nằm ngang trên đó, chỉnh tề đẹp mắt giống như kiểu chữ in, mười phần cảnh đẹp ý vui.

Chỗ không hoàn hảo duy nhất cõ lẽ là nếp nhăn phía dưới bên phải, còn có hai ba dấu giày in phía trên.

Anh nhớ hôm qua lúc Miss Lâm đưa tới cả bốn góc bài thi vẫn phẳng phiu, mặt tờ giấy cũng rất sạch sẽ.

Thế này cũng không giống như bị người ta cầm đi truyền tay nhau đọc mà giống như bị tra tấn hơn.

Thấy Trần Phát Chi kẹp giáo án đi tới, Tiếu Chỉ Hàn tiện tay đưa bài thi cho Trì Ý.

Đối với dấu giày rõ ràng và nếp gấp trên bài thi, Trì Ý chỉ hờ hững nhìn qua rồi nhét vào bàn học.

“Xem ra có người không thích cậu đấy.”

Tiếng cười truyền đến bên tai, trầm thấp êm tai, chỉ là lời nói lại không dễ nghe như vậy.

“Tớ cũng không phải nhân dân tệ, lấy đâu ra nhiều người thích thế.” Trì Ý lật đến bài Trần Phát Chi giảng hôm nay “Vậy nên tớ vẫn tự mình biết mình.”

Cô hời hợt “Ít nhất so sánh với cậu mức độ không được thích, tôi chỉ có thể cam chịu đứng thứ hai.”

Trần Phát Chi không chú ý tới gió thổi mây phun góc hẻo lánh này, vẫn một mặt cười tủm tim hiền hòa “Lúc đầu tôi không có ý định giảng bài này, nhưng mà đúng lúc thi đại học năm nay có hai bài văn cổ trong đó.”

“<<Khổng tước đông nam phi>> là thơ tự sự dài đầu tiên trong lịch sử văn học...”

Trần Phát Chi không cần Power Point, toàn bộ quá trình đều viết bảng giảng bài, sau khigiới thiệu sơ lược kiến thức cơ bản của bài, ông nói “Bài học hơi dài, nhân vật cũng hơi nhiều, tìm mấy bạn học đọc to hình thức diễn dịch cho lớp nghe một lần.”

Lời này vừa nói xong, phòng học vốn dĩ còn có chút âm thanh nhỏ bé yên tĩnh trong nháy mắt.

Tác phẩm văn cổ dài như thế đọc xong cũng tan học rồi.

Lớp học không ít người cúi đầu, sợ Trần Phát Chi không chú ý chọn chính mình.

“Có bạn học nào hăng hái giơ tay không?”

Đầu càng xúi xuống thấp, gần như chỉ kém chui vào trong bàn học.

“Không ai giơ tay tôi sẽ gọi tên.”

Trần Phát Chi hắng giọng một cái, ánh mắt do dự lướt qua cả phòng “Tiêu Trọng Khanh là Nam vậy tìm một nam sinh đi.”

Các nữ sinh hơi thả lỏng, trong nháy mắt từng nam sinh mặt như màu đất. Ngược lại Tiếu Chỉ Hàn, chống đầu cụp mắt, một bộ dạng rất buồn ngủ.

Dưới hàng trăm cặp mặt dồn vào, Trần Phát Chi lại không ra bài theo lẽ thường “Em đọc đi Trì Ý.”

Mẹ nó, Trì Ý là nam?

Không ít người sợ ngây người, quay người nhìn thoáng qua Trì Ý, là nữ không sai mà.

Phát ca có phải là nói sai không vậy.

“Trì Ý, em đọc phần của Lưu Lan Chi.”

Sau khi không ít người mạnh mẽ thở dài một hơi, Trần Phát Chi lại nói một câu khiến bọn họ kinh hồn bạt vía “Về phần Tiêu Trọng Khanh...”

Trần Phát Chi tạm ngừng, nam sinh bị ánh mắt của ông đảo qua hận không thể đào cái hố trên mặt đất chôn mình, đồng thời cầu nguyện tỏng lòng tuyệt đối đừng là mình.

“Vậy là Tiếu Chỉ Hàn đi.”

Trần Phát Chii đang tự thuật, phân công những nhân vật cần có trong bài văn xong mới nhìn mấy người đã đứng lên.

“Bắt đầu đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương