Đừng Nháo Bạc Tiên Sinh
-
11: Giám Đốc Bộ Phận Của Tập Đoàn Bạc Thị Muốn Lên Nhậm Chức Tổng Giám Đốc
Bà cụ vừa nói xong, phòng bệnh đang an tĩnh lại bỗng nhiên sôi trào!
"Giám đốc bộ phận của tập đoàn Bạc thị?"
"Đúng, đúng, nhiều năm như vậy một mực vì công ty bôn ba nước ngoài, hiện tại các chi nhánh nước ngoài đều ổn định lại nên muốn chính thức tiếp nhận Bạc thị!"
"Đúng vậy, tôi còn nghe nói hắn hai ngày này đã trở về rồi!"
"Nghe nói tuổi tác của hắn cùng lắm là hai mươi tám thôi, vậy mà đã là tổng giám đốc điều hành tập đoàn Bạc thị.
Thật khí phách a! !"
Từng thanh âm mê luyến liên tiếp cất lên, lại không biết là ai đột nhiên rất hiện thực nói:
"Còn trẻ như vậy đã vô cùng có năng lực, cũng không biết bộ dạng thế nào, hắn quanh năm vì tập đoàn Bạc thị, vì sản nghiệp lớn như vậy mà vất vả, sẽ không phải tuổi còn trẻ liền! "
"Đúng nha! , đoán chừng xã giao cũng không ít! Nếu thật là cái bụng phệ Địa Trung Hải vậy cũng thật đáng tiếc!"
"Nghe các cậu nói như vậy cũng đúng! Nhớ năm ấy lúc còn trẻ cha tớ cũng là một anh chàng đẹp trai.
Kết quả từ khi có công ty, haizz!.
"
Gian phòng từ lúc mới đầu sôi trào, tâm tình tăng vọt, đến cuối cùng lại là một tiếng than thở.
Một phòng đầy người cứ như vậy tự cho mình là đúng, mang vị giám đốc kia của Bạc thị ra nói thành một ông chú bụng phệ.
"Có điều vậy cũng rất tốt nha! , dù sao yến hội của Bạc thị cũng không phải ai cũng có thể đi vào.
Thiên Nhu, bà nội cậu đối với cậu thật là tốt!"
"Đúng đó, tớ trở về sẽ cùng cha nói một chút xem ông ấy có thể dẫn tớ đi cùng không!"
"Tôi cũng muốn đi về hỏi!"
"Tôi cũng muốn! "
Nhìn bộ dạng không thể chờ nổi của những cô gái khác, Thẩm Thiên Nhu dưới đáy lòng khinh thường mà cười.
Nhưng trên mặt vẫn là một biểu cảm ngoan ngoãn suy yếu, cô ta nhẹ nhàng gật gật đầu, ôn nhu ngoan ngoãn nói: "Cháu biết rồi, bà nội.
"
Nhìn Thẩm Thiên Nhu ngoan ngoãn hiểu chuyện, Khương Dung Dung thật là vừa lòng.
Lúc sau bà đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Tô Hằng vẫn luôn ở bên cạnh không nói lời nào, nói với anh ta: "Tô Hằng, đến lúc đó cháu mang Thiên Nhu cùng đi đi.
"
Khuôn mặt nhỏ mềm mại kiều mỹ của Thẩm Thiên Nhu nhiễm vài phần ngượng ngùng, cô ta nhẹ nhàng cắn môi, khóe mắt trộm mà nhìn lướt qua bên cạnh Tô Hằng tuấn lãng soái khí, vội vàng cúi đầu.
Cái bộ dáng thẹn thùng kia lại để cho mấy vị công tử trong phòng nhịn không được trừng thẳng con mắt.
Tô Hằng khóe môi căng chặt cũng dần dần nới lỏng vài phần, dùng thanh âm ôn hòa nhàn nhạt đáp: "Cháu sẽ.
"
Khương Dung Dung càng hài lòng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía vẻ mặt ngượng ngùng của Thẩm Thiên Nhu, trong mắt nổi lên một tầng ý cười.
"Thiên Nhu cháu nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ta đi bên cạnh nhìn xem!"
Thẩm Thiên Nhu nghe vậy, trên mặt suy yếu nháy mắt nổi lên nồng đậm ý cầu xin, cô ta ngẩng đầu nhìn Khương Dung Dung nói: "Bà nội, chị ở dưới nước so với cháu thời gian dài hơn, thật vất vả tỉnh lại, bà đừng phát giận với chị ấy! "
"Được rồi! Chuyện này cháu đừng để ý! Ta tự có chừng mực!"
Nói rồi, Khương Dung Dung lại nghiêm mặt, xoay người qua.
Thẩm Thiên Nhu sắc mặt bi ai, lúc Thẩm Đức Phàm cùng Dương Lệ Vi đi qua, cô ta lại nói: "Cha, mẹ, hai ngươi đừng làm cho bà nội quá tức giận.
"
"Biết rồi, biết rồi! Con bé ngốc!"
Dương Lệ Vi oán trách mà nhìn cô ta một cái, cuối cùng đi theo Thẩm Đức Phàm sắc mặt khó coi bồi Khương Dung Dung ra phòng.
*
Thẩm Phồn Tinh trong phòng, hôn mê suốt ba ngày, hiện tại căn bản một chút buồn ngủ cũng không có, ngược lại là thời gian dài không có ăn cái gì, dạ dày thực không thoải mái.
Vốn định xuống giường đi tìm chút đồ ăn, cửa phòng bệnh lại ngay lúc này bị gõ vang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook