Đừng Nên Gặp Lại
-
Chương 92-2
Tiễn Trương Tú Lệ xong, Doãn Ước lập tức về nhà.
Tết Dương Lịch trường bổ túc cho nghỉ ba ngày, ngoại trừ một đống bài tập phải làm, cô không có chuyện gì khác.
Trong nhà thật sự im ắng, dì giúp việc cầm quần áo ra tiệm giặt ủi. Doãn Ước vào bếp thấy bánh bao còn nóng, vừa ăn vừa chuẩn bị lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng dánh cho khách, nhớ đến đồ đạc mà Trương Tú Lệ giao lại cho cô, vừa thế cô mở cửa đi vào, lấy hết tất cả đồ vật trong ngăn kéo ra, mang về phòng của mình.
Vốn định tìm một nơi để chúng, kết quả cầm lên một cuốn sổ mở ra xem, Doãn Ước có chút không ngừng được.
Đó là cuốn sổ ghi nhớ những việc vặt vãnh của Hà Mỹ Hi. Như là nhắc nhở bản thân tan ca phải mang những gì về nhà, ngày nào phải gọi điện thoại cho ai. Còn có số điện thoại ghi lại bằng tay, tên trạm tàu điện ngầm, hoặc là một chuỗi dài toàn những ký tự và con số.
Đó là cái gì vậy, mật mã à? Nhưng mà là mật mã của thứ gì mới được. Chắc chắn không phải két sắt, có lẽ là mật mã tài khoản trên mạng chăng.
Lật thêm vài trang cũng có đôi ba câu than thở như là: mình yêu mẹ nhất, phải cố gắng làm việc, đưa mẹ rời khỏi nơi bần cùng đó, phải mua nhà ở thành phố này, cố gắng phấn đấu này nọ.
Linh tinh, chỉ là bộc phát nhất thời. Khó trách Trương Tú Lệ không muốn đốt, đây đều là tình yêu bao la của con gái đối với dì ấy.
Doãn Ước xem thêm vài trang cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, liền cất cuốn sổ đi. Cô dọn dẹp xong rồi lấy tập vở ra, ngồi vào bàn học bắt đầu “tác nghiệp”.
Lúc làm được một nửa Kỷ Tùy Châu gọi điện về, nói hôm nay hủy xã giao, về nhà sớm với cô, còn hỏi cô muốn đi đâu ăn cơm. Doãn Ước đang vắt óc suy nghĩ nên đến nhà hàng nào ăn, bỗng nghe giọng Kỷ Tùy Châu trầm xuống, nói với cô:
– Anh có chút chuyện, tối nay gọi lại cho em.
Cô tưởng chuyện công ty liền không hỏi nhiều, cúp máy tiếp tục làm bài.
Đề bài không đơn giản, làm đến cô đầu váng mắt hoa. Cuối cùng từ trưa đến giờ mới chỉ giải xong ba đề, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài sắc trời đã tối, đã đến giờ ăn cơm.
Dì giúp việc đến gõ cửa hỏi cô muốn ăn gì, Doãn Ước nhớ đến cú điện thoại hồi nãy của Kỷ Tùy Châu, liền gọi lại cho anh. Nhưng gọi hai lần không ai bắt máy, cô chỉ có thể bỏ cuộc.
– Gì cũng được, cháu muốn ăn mỳ.
Dì ấy cười rồi xuống lầu, Doãn Ước cầm điện thoại ngẩn người. Khoảng mười phút sau, Kỷ Tùy Châu gửi cho cô một tin nhắn:
– Anh đang ra khỏi thành phố, tối nay anh về.
Từ trong tin nhắn Doãn Ước ngửi được một mùi khẩn trương.
Dì làm món mỳ thịt tôm mà cô yêu thích, nhưng Doãn Ước lại ăn rất vô vị, ăn xong vốn định cổ vũ tinh thần giải hết các đề, nhưng ngồi vào bàn học lại không có hứng làm, biếng nhác cầm bút lên viết được vài dòng lại quyết định đi xuống lầu, cầm túi đồ ăn vặt tùy tiện tìm một bộ phim để xem.
Là phim hài, rất có ý nghĩa, xem một hồi lại quên mất thời gian. Lúc phát bài hát cuối phim Doãn Ước ngẩng đầu lên, phát hiện sắp mười giờ tối.
Kỷ Tùy Châu vẫn còn chưa về, đêm nay có phải anh không về không?
Bình thường công việc anh rất bận, về muộn hoặc không về cũng thường xuyên xảy ra. Nhưng tình hình hôm nay khiến Doãn Ước cảm thấy có hơi khác thường. Hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì rồi, mới níu chân Kỷ Tùy Châu như vậy.
Nhưng đó là chuyện gì chứ?
Cô nhìn mấy bao đồ ăn vặt rỗng tuếch trên bàn, than thầm mình ăn khỏe thật. Trước kia sao không cảm thấy được mình có thể ăn nhiều như vậy?
Lát sau cô lại nhớ đến lời nói của Từ Tri Hoa, không lẽ cô thật sự mang thai rồi, mới đột nhiên ăn nhiều đến thế.
Doãn Ước lúc này mới ý thức được một chuyện, bác sĩ bảo cô hôm nay đến nhận kết quả kiểm tra, cô đã quên mất. Có bệnh nhân nào hồ đồ như cô không?
Cô cầm mấy bao bì chuẩn bị ném vào thùng rác, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Quay đầu, Kỷ Tùy Châu mở cửa đi vào, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
– Sao còn chưa ngủ?- Nhìn thấy Doãn Ước, anh mỉm cười hỏi.
– Em mới xem phim xong, đang chuẩn bị đi ngủ. Anh ăn cơm chưa?
– Vẫn chưa.
– Khuya như vậy rồi còn chưa ăn. Em đi gọi dì nấu gì đó cho anh- Doãn Ước định đi, ngẫm lại liền nói- Thôi vậy, để em làm cho anh. Hôm nay dì làm mỳ thịt tôm còn lại một chút, em làm cho anh tô mỳ nha.
– Ừ- Kỷ Tùy Châu thoạt nhìn rất mệt mỏi, như là bận rộn rất nhiều. Nhân lúc Doãn Ước đi nấu, anh lên lầu tắm rửa, lúc đi xuống, tinh thần đã khá hơn rất nhiều.
Doãn Ước bưng mỳ vào phòng ăn, gọi anh đến. Kỷ Tùy Châu cũng đang đói bụng, ngồi xuống chưa đến vài phút đã ăn xong.
– Sao vậy, anh đã làm gì, ngay cả cơm cũng chưa ăn?
– Tìm Ngải Băng.
Anh nhẹ nhàng nói một câu, lại như ném thuốc nổ vào trong lòng Doãn Ước.
– Thật sao?
– Ừ, mới xong, bây giờ người đã được đưa đến bệnh viện rồi.
– Chị ấy sao rồi?
– Tình hình coi như ổn định, chắc không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Tên Giang Thái biến thái thật, còn chơi cả chiêu nhốt người. Anh đúng là coi thường hắn.
Lúc trước nghe hắn nói hươu nói vượn, quả thật còn nghĩ hắn chỉ tình cờ nhìn thấy Ngải Băng thôi. Không ngờ tên này lại quá xấu xa, là quyết tâm muốn mạng cô ấy để dụ dỗ Từ Tri Hoa cắn câu.
Nếu không phải Từ Tri Hoa cẩn thận, hơn nữa Kỷ Tùy Châu còn ra tay đúng lúc, Thịnh Thế hiện tại thành cái dạng gì thật khó mà nói.
Trước có Bùi Nam sau có Từ Tri Hoa, Kỷ Tùy Châu cho dù bản lĩnh đến đâu, muốn ngăn cản lỗ hỏng này cũng không dễ dàng.
– Cho em biết… tổng giám đốc Từ ra sao rồi?
Doãn Ước vẫn không quen gọi Từ Tri Hoa là mẹ, tuy rằng đáy lòng đã từ từ tiếp nhận thân phận của bà rồi, nhưng ngoài miệng vẫn còn mấy phần do dự.
– Báo rồi, bà ấy đã đến bệnh viện, cho nên anh về nhà.
– Chị ấy tỉnh chưa, em có thể đi thăm không?
Kỷ Tùy Châu húp xong nước dùng rồi đặt tô xuống:
– Được, ngày mai rồi đi. Có lẽ kết quả kiểm tra ngày mai sẽ có, tình huống không mấy nghiêm trọng, cô ấy ở lại bệnh viện vài ngày sẽ về nhà thôi.
Ngải Băng còn sống quả thât là một kỳ tích. Bao nhiêu người đều nghĩ cô ấy đã chết rồi, một người mất tích suốt mười năm, ngay cả người thân của cô ấy cũng cảm thấy cả đời này sẽ không thể gặp lại nữa. Nhưng cô ấy còn sống, ngoại trừ lớn tuổi hơn một chút, cũng không mấy khác biệt so với khi mất tích năm đó.
Doãn Ước đã xem qua ảnh trước khi Ngải Băng mất tích, cho nên khi cô ở bệnh viện nhìn thấy chị ấy, cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng.
Chị ấy thật sự không thay đổi nhiều, thậm chí không già đi. Tính tuổi thì chị ấy đã gần ba mươi, nhưng toàn thân lại mang đến cảm giác thiếu nữ. Tóc dài chấm vai khuôn mặt trắng trong thuần khiết, là một nét đẹp rất trang nhã.
Khi so sánh với Doãn Ước, Ngải Băng lại lộ vẻ mong manh hơn một chút. Đương nhiên cũng có thể do đang bị bệnh.
Doãn Ước thấy cô dựa vào đầu giường không nói gì, cùng cô chào hỏi cũng không có phản ứng, liền nhìn sang Từ Tri Hoa. Từ Tri Hoa hiện tại vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cả đêm đều ở trong trạng thái mừng rỡ. Con gái đã về, tay chân còn đầy đủ, chỉ số trên máy móc đều biểu hiện rất bình thường. Chỉ duy nhất không tốt là, cô không nói lời nào.
– Lúc tìm thấy nó đã như vậy, không nói gì, chỉ gật đầu lắc đầu. Có thể do bị Giang Thái nhốt quá lâu, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
– Bác sĩ nói thế nào?
– Nói hết thảy bình thường, ngoại trừ ngôn ngữ phải từ từ hồi phục ra, phương diện khác không có gì.
Lúc Từ Tri Hoa nói chuyện, khóe mắt đuôi mày đều không giấu được ý cười, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng cao ngạo lạnh lùng lúc bình thường. Doãn Ước nhìn thấy sự ấm áp và dịu dàng của người mẹ trên cơ thể bà, lúc bà đối với mình, rất hiếm khi như vậy.
Mất rồi có lại được, lại là đứa con một tay bà nuôi lớn, sẽ càng thêm trân quý.
Lúc rời khỏi phòng bệnh, Doãn Ước có chút mất mát. Cô nghĩ bản thân sẽ nghĩ thoáng hơn sẽ rộng lượng hơn, không ngờ vẫn cảm thấy khổ sở. Kỷ Tùy Châu nhìn ra được, ôm cô an ủi:
– Hiện tại mẹ em không được bình thường, em thông cảm cho bà ấy một chút. Bị giày vò suốt mười năm đột nhiên được thả lỏng, rất khó điều chỉnh cảm xúc lại ngay. Sau này còn nhiều thời gian, sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Lúc anh nói lời này trông rất cụ non, chọc Doãn Ước bật cười không ngừng. Cô bất giác sờ bụng, cảm thán:
– Về sau nếu em có con, tuyệt đối sẽ không nhất bên trọng nhất bên khinh, nhất định sẽ đối xử bình đẳng.
– Ngày hôm qua em đi lấy kết quả chưa, bác sĩ nói sao?- Lời nói của cô đã nhắc nhở Kỷ Tùy Châu.
– Em quên lấy.
– Chuyện này mà cũng quên à?- Kỷ Tùy Châu hoài nghi nhìn cô chằm chằm.
– Thật sự quên mà, sáng sớm đưa cha mẹ Hà Mỹ Hi ra nhà ga. Buổi chiều thì giải đề, tối thì làm bài tập, làm gì có thời gian đi nhận kết quả chứ.
– Nghe có vẻ như việc gì cũng đều quan trọng hơn con của chúng ta nhỉ?
– Cái gì mà con này con nọ, còn chưa chắc là có hay không mà- Doãn Ước ngượng ngùng.
– Chắc chắn có.
Kinh nguyệt của Doãn Ước đã trễ hơn một tuần, xác suất mang thai tương đối cao. Kỷ Tùy Châu không khỏi ôm chầm lấy cô, ý cười trên mặt càng đậm.
Hai vừa vừa đi vừa nói chuyện vừa cười, lúc đi qua chỗ rẽ nhìn thoáng qua một người đàn ông. Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng cả ba người đều đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn đối phương.
Doãn Ước thấy rõ mặt người nọ, trong lòng không khỏi đình trệ.
Họ đã hơn nửa năm chưa gặp qua Trịnh Đạc, không ngờ dưới tình huống bất chợt thế này lại gặp được anh. Thoạt nhìn khí sắc không tệ, nhưng vẻ mặt anh có chút mệt mỏi. Vẫn là gương mặt ôn hòa như trước, tựa như lần đầu tiên khi Doãn Ước gặp anh, không chút thay đổi.
Ba người không ai nói gì, cứ như vậy im lặng trong vài phút.
Sau đó Trịnh Đạc mỉm cười, chủ động bước đến chào hỏi:
– Đã lâu không gặp.
Doãn Ước luống cuống chưa từng có, muốn đẩy Kỷ Tùy Châu, nhưng sức lực của đối phương quá lớn, chẳng có chút sứt mẻ gì.
Trịnh Đạc dường như nhận ra ý đồ của cô, cười vô cùng ôn hòa. Anh thoải mái, nói vài câu với Kỷ Tùy Châu. Kỷ Tùy Châu cũng không ra vẻ ta đây, chỉ hỏi anh:
– Anh đến thăm Ngải Băng à?
– Ừ, tôi nghe nói đã tìm được cô ấy rồi, tôi ngồi máy bay cả đêm trở về đây. Anh cũng biết, người nhà chúng tôi vẫn chưa…
– Tôi biết. Nhưng tôi cảm thấy hiện giờ anh vào cũng không được gì đâu. Từ tối hôm qua người nhà anh đã đến mấy lần rồi, nhưng đều bị Từ Tri Hoa đuổi về. Anh đi vào cũng vậy thôi, bà ấy không cho anh gặp Ngải Băng đâu. Cho dù anh gặp cũng vô ích, hiện giờ cô ấy không nói gì cả, không ai cạy được miệng của cô ấy.
– Nhưng tôi vẫn muốn thử xem. Hiện giờ cô ấy là người duy nhất biết rõ tung tích của anh trai tôi, là hy vọng lớn nhất của gia đình tôi- Trịnh Đạc vẻ mặt khó xử.
Kỷ Tùy Châu thừa nhận anh ta nói có lý, nhưng tính xấu của Từ Tri Hoa không phải ai cũng lay chuyển được. Hơn nữa năm đó nhà họ Trịnh có thái độ quá kém với Ngải Băng, dẫn đến hai người họ phải cùng nhau bỏ trốn. Nói đến cùng tất cả đều là lỗi của họ Trịnh.
Nếu lúc trước không kịch liệt phản đối, hai người họ có lẽ đã sớm kết hôn sinh con, cũng có thể sẽ cảm thấy tính cách không hợp nhau, cuối cùng mỗi người một ngã.
Ngải Băng mất tích mười năm, Từ Tri Hoa liền hận họ Trịnh suốt mười năm. Hiện tại bà sao có thể cho người của họ Trịnh gặp Ngải Băng. Nghĩ cũng không cần nghĩ.
Doãn Ước cũng khuyên Trịnh Đạc:
– Anh vẫn nên đợi một thời gian đi. Hiện giờ anh vào đó bà ấy chắc chắn không nói lời gì hay ho đâu, anh lại ăn mắng.
Giọng của cô mang theo chút đau lòng, bàn tay đang đặt trên vai cô thoáng siết chặt. Doãn Ước ngẩng đầu trừng mắt một cái với Kỷ Tùy Châu, nhủ thầm người đàn ông này thật nhỏ mọn.
Cảnh tượng này ở trong mắt Trịnh Đạc, lại biến thành tình nhân liếc mắt đưa tình. Anh mỉm cười cám ơn Doãn Ước, vẫn xoay người tiếp tục đi về phía phòng bệnh của Ngải Băng.
Doãn Ước còn định khuyên thêm, lại bị Kỷ Tùy Châu lôi đi.
– Để mặc hắn đi, giẫm phải đinh sẽ đi thôi.
– Nhưng mà…
– Chuyện của người khác bớt quản đi, lo quản tốt chuyện của mình đã.
– Em có chuyện gì phải quản chứ. Vừa rồi anh làm đau em đấy.
– Nếu còn không đi lấy kết quả, coi chừng bác sĩ không vui đấy- Kỷ Tùy Châu liền nhẹ nhàng bóp vai cho cô.
– Chuyện nhỏ tí ti vậy mà cũng tức giận, làm gì có bác sĩ như thế.
– Bác sĩ bây giờ khó tính lắm.
– Anh cũng đâu phải bác sĩ.
– Lần này anh đứng về phía bác sĩ không đứng về phía em đâu.
– Anh rất hồ đồ đấy.
Giọng hai người càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy.
Tết Dương Lịch trường bổ túc cho nghỉ ba ngày, ngoại trừ một đống bài tập phải làm, cô không có chuyện gì khác.
Trong nhà thật sự im ắng, dì giúp việc cầm quần áo ra tiệm giặt ủi. Doãn Ước vào bếp thấy bánh bao còn nóng, vừa ăn vừa chuẩn bị lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng dánh cho khách, nhớ đến đồ đạc mà Trương Tú Lệ giao lại cho cô, vừa thế cô mở cửa đi vào, lấy hết tất cả đồ vật trong ngăn kéo ra, mang về phòng của mình.
Vốn định tìm một nơi để chúng, kết quả cầm lên một cuốn sổ mở ra xem, Doãn Ước có chút không ngừng được.
Đó là cuốn sổ ghi nhớ những việc vặt vãnh của Hà Mỹ Hi. Như là nhắc nhở bản thân tan ca phải mang những gì về nhà, ngày nào phải gọi điện thoại cho ai. Còn có số điện thoại ghi lại bằng tay, tên trạm tàu điện ngầm, hoặc là một chuỗi dài toàn những ký tự và con số.
Đó là cái gì vậy, mật mã à? Nhưng mà là mật mã của thứ gì mới được. Chắc chắn không phải két sắt, có lẽ là mật mã tài khoản trên mạng chăng.
Lật thêm vài trang cũng có đôi ba câu than thở như là: mình yêu mẹ nhất, phải cố gắng làm việc, đưa mẹ rời khỏi nơi bần cùng đó, phải mua nhà ở thành phố này, cố gắng phấn đấu này nọ.
Linh tinh, chỉ là bộc phát nhất thời. Khó trách Trương Tú Lệ không muốn đốt, đây đều là tình yêu bao la của con gái đối với dì ấy.
Doãn Ước xem thêm vài trang cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, liền cất cuốn sổ đi. Cô dọn dẹp xong rồi lấy tập vở ra, ngồi vào bàn học bắt đầu “tác nghiệp”.
Lúc làm được một nửa Kỷ Tùy Châu gọi điện về, nói hôm nay hủy xã giao, về nhà sớm với cô, còn hỏi cô muốn đi đâu ăn cơm. Doãn Ước đang vắt óc suy nghĩ nên đến nhà hàng nào ăn, bỗng nghe giọng Kỷ Tùy Châu trầm xuống, nói với cô:
– Anh có chút chuyện, tối nay gọi lại cho em.
Cô tưởng chuyện công ty liền không hỏi nhiều, cúp máy tiếp tục làm bài.
Đề bài không đơn giản, làm đến cô đầu váng mắt hoa. Cuối cùng từ trưa đến giờ mới chỉ giải xong ba đề, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài sắc trời đã tối, đã đến giờ ăn cơm.
Dì giúp việc đến gõ cửa hỏi cô muốn ăn gì, Doãn Ước nhớ đến cú điện thoại hồi nãy của Kỷ Tùy Châu, liền gọi lại cho anh. Nhưng gọi hai lần không ai bắt máy, cô chỉ có thể bỏ cuộc.
– Gì cũng được, cháu muốn ăn mỳ.
Dì ấy cười rồi xuống lầu, Doãn Ước cầm điện thoại ngẩn người. Khoảng mười phút sau, Kỷ Tùy Châu gửi cho cô một tin nhắn:
– Anh đang ra khỏi thành phố, tối nay anh về.
Từ trong tin nhắn Doãn Ước ngửi được một mùi khẩn trương.
Dì làm món mỳ thịt tôm mà cô yêu thích, nhưng Doãn Ước lại ăn rất vô vị, ăn xong vốn định cổ vũ tinh thần giải hết các đề, nhưng ngồi vào bàn học lại không có hứng làm, biếng nhác cầm bút lên viết được vài dòng lại quyết định đi xuống lầu, cầm túi đồ ăn vặt tùy tiện tìm một bộ phim để xem.
Là phim hài, rất có ý nghĩa, xem một hồi lại quên mất thời gian. Lúc phát bài hát cuối phim Doãn Ước ngẩng đầu lên, phát hiện sắp mười giờ tối.
Kỷ Tùy Châu vẫn còn chưa về, đêm nay có phải anh không về không?
Bình thường công việc anh rất bận, về muộn hoặc không về cũng thường xuyên xảy ra. Nhưng tình hình hôm nay khiến Doãn Ước cảm thấy có hơi khác thường. Hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì rồi, mới níu chân Kỷ Tùy Châu như vậy.
Nhưng đó là chuyện gì chứ?
Cô nhìn mấy bao đồ ăn vặt rỗng tuếch trên bàn, than thầm mình ăn khỏe thật. Trước kia sao không cảm thấy được mình có thể ăn nhiều như vậy?
Lát sau cô lại nhớ đến lời nói của Từ Tri Hoa, không lẽ cô thật sự mang thai rồi, mới đột nhiên ăn nhiều đến thế.
Doãn Ước lúc này mới ý thức được một chuyện, bác sĩ bảo cô hôm nay đến nhận kết quả kiểm tra, cô đã quên mất. Có bệnh nhân nào hồ đồ như cô không?
Cô cầm mấy bao bì chuẩn bị ném vào thùng rác, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Quay đầu, Kỷ Tùy Châu mở cửa đi vào, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
– Sao còn chưa ngủ?- Nhìn thấy Doãn Ước, anh mỉm cười hỏi.
– Em mới xem phim xong, đang chuẩn bị đi ngủ. Anh ăn cơm chưa?
– Vẫn chưa.
– Khuya như vậy rồi còn chưa ăn. Em đi gọi dì nấu gì đó cho anh- Doãn Ước định đi, ngẫm lại liền nói- Thôi vậy, để em làm cho anh. Hôm nay dì làm mỳ thịt tôm còn lại một chút, em làm cho anh tô mỳ nha.
– Ừ- Kỷ Tùy Châu thoạt nhìn rất mệt mỏi, như là bận rộn rất nhiều. Nhân lúc Doãn Ước đi nấu, anh lên lầu tắm rửa, lúc đi xuống, tinh thần đã khá hơn rất nhiều.
Doãn Ước bưng mỳ vào phòng ăn, gọi anh đến. Kỷ Tùy Châu cũng đang đói bụng, ngồi xuống chưa đến vài phút đã ăn xong.
– Sao vậy, anh đã làm gì, ngay cả cơm cũng chưa ăn?
– Tìm Ngải Băng.
Anh nhẹ nhàng nói một câu, lại như ném thuốc nổ vào trong lòng Doãn Ước.
– Thật sao?
– Ừ, mới xong, bây giờ người đã được đưa đến bệnh viện rồi.
– Chị ấy sao rồi?
– Tình hình coi như ổn định, chắc không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Tên Giang Thái biến thái thật, còn chơi cả chiêu nhốt người. Anh đúng là coi thường hắn.
Lúc trước nghe hắn nói hươu nói vượn, quả thật còn nghĩ hắn chỉ tình cờ nhìn thấy Ngải Băng thôi. Không ngờ tên này lại quá xấu xa, là quyết tâm muốn mạng cô ấy để dụ dỗ Từ Tri Hoa cắn câu.
Nếu không phải Từ Tri Hoa cẩn thận, hơn nữa Kỷ Tùy Châu còn ra tay đúng lúc, Thịnh Thế hiện tại thành cái dạng gì thật khó mà nói.
Trước có Bùi Nam sau có Từ Tri Hoa, Kỷ Tùy Châu cho dù bản lĩnh đến đâu, muốn ngăn cản lỗ hỏng này cũng không dễ dàng.
– Cho em biết… tổng giám đốc Từ ra sao rồi?
Doãn Ước vẫn không quen gọi Từ Tri Hoa là mẹ, tuy rằng đáy lòng đã từ từ tiếp nhận thân phận của bà rồi, nhưng ngoài miệng vẫn còn mấy phần do dự.
– Báo rồi, bà ấy đã đến bệnh viện, cho nên anh về nhà.
– Chị ấy tỉnh chưa, em có thể đi thăm không?
Kỷ Tùy Châu húp xong nước dùng rồi đặt tô xuống:
– Được, ngày mai rồi đi. Có lẽ kết quả kiểm tra ngày mai sẽ có, tình huống không mấy nghiêm trọng, cô ấy ở lại bệnh viện vài ngày sẽ về nhà thôi.
Ngải Băng còn sống quả thât là một kỳ tích. Bao nhiêu người đều nghĩ cô ấy đã chết rồi, một người mất tích suốt mười năm, ngay cả người thân của cô ấy cũng cảm thấy cả đời này sẽ không thể gặp lại nữa. Nhưng cô ấy còn sống, ngoại trừ lớn tuổi hơn một chút, cũng không mấy khác biệt so với khi mất tích năm đó.
Doãn Ước đã xem qua ảnh trước khi Ngải Băng mất tích, cho nên khi cô ở bệnh viện nhìn thấy chị ấy, cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng.
Chị ấy thật sự không thay đổi nhiều, thậm chí không già đi. Tính tuổi thì chị ấy đã gần ba mươi, nhưng toàn thân lại mang đến cảm giác thiếu nữ. Tóc dài chấm vai khuôn mặt trắng trong thuần khiết, là một nét đẹp rất trang nhã.
Khi so sánh với Doãn Ước, Ngải Băng lại lộ vẻ mong manh hơn một chút. Đương nhiên cũng có thể do đang bị bệnh.
Doãn Ước thấy cô dựa vào đầu giường không nói gì, cùng cô chào hỏi cũng không có phản ứng, liền nhìn sang Từ Tri Hoa. Từ Tri Hoa hiện tại vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cả đêm đều ở trong trạng thái mừng rỡ. Con gái đã về, tay chân còn đầy đủ, chỉ số trên máy móc đều biểu hiện rất bình thường. Chỉ duy nhất không tốt là, cô không nói lời nào.
– Lúc tìm thấy nó đã như vậy, không nói gì, chỉ gật đầu lắc đầu. Có thể do bị Giang Thái nhốt quá lâu, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
– Bác sĩ nói thế nào?
– Nói hết thảy bình thường, ngoại trừ ngôn ngữ phải từ từ hồi phục ra, phương diện khác không có gì.
Lúc Từ Tri Hoa nói chuyện, khóe mắt đuôi mày đều không giấu được ý cười, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng cao ngạo lạnh lùng lúc bình thường. Doãn Ước nhìn thấy sự ấm áp và dịu dàng của người mẹ trên cơ thể bà, lúc bà đối với mình, rất hiếm khi như vậy.
Mất rồi có lại được, lại là đứa con một tay bà nuôi lớn, sẽ càng thêm trân quý.
Lúc rời khỏi phòng bệnh, Doãn Ước có chút mất mát. Cô nghĩ bản thân sẽ nghĩ thoáng hơn sẽ rộng lượng hơn, không ngờ vẫn cảm thấy khổ sở. Kỷ Tùy Châu nhìn ra được, ôm cô an ủi:
– Hiện tại mẹ em không được bình thường, em thông cảm cho bà ấy một chút. Bị giày vò suốt mười năm đột nhiên được thả lỏng, rất khó điều chỉnh cảm xúc lại ngay. Sau này còn nhiều thời gian, sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Lúc anh nói lời này trông rất cụ non, chọc Doãn Ước bật cười không ngừng. Cô bất giác sờ bụng, cảm thán:
– Về sau nếu em có con, tuyệt đối sẽ không nhất bên trọng nhất bên khinh, nhất định sẽ đối xử bình đẳng.
– Ngày hôm qua em đi lấy kết quả chưa, bác sĩ nói sao?- Lời nói của cô đã nhắc nhở Kỷ Tùy Châu.
– Em quên lấy.
– Chuyện này mà cũng quên à?- Kỷ Tùy Châu hoài nghi nhìn cô chằm chằm.
– Thật sự quên mà, sáng sớm đưa cha mẹ Hà Mỹ Hi ra nhà ga. Buổi chiều thì giải đề, tối thì làm bài tập, làm gì có thời gian đi nhận kết quả chứ.
– Nghe có vẻ như việc gì cũng đều quan trọng hơn con của chúng ta nhỉ?
– Cái gì mà con này con nọ, còn chưa chắc là có hay không mà- Doãn Ước ngượng ngùng.
– Chắc chắn có.
Kinh nguyệt của Doãn Ước đã trễ hơn một tuần, xác suất mang thai tương đối cao. Kỷ Tùy Châu không khỏi ôm chầm lấy cô, ý cười trên mặt càng đậm.
Hai vừa vừa đi vừa nói chuyện vừa cười, lúc đi qua chỗ rẽ nhìn thoáng qua một người đàn ông. Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng cả ba người đều đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn đối phương.
Doãn Ước thấy rõ mặt người nọ, trong lòng không khỏi đình trệ.
Họ đã hơn nửa năm chưa gặp qua Trịnh Đạc, không ngờ dưới tình huống bất chợt thế này lại gặp được anh. Thoạt nhìn khí sắc không tệ, nhưng vẻ mặt anh có chút mệt mỏi. Vẫn là gương mặt ôn hòa như trước, tựa như lần đầu tiên khi Doãn Ước gặp anh, không chút thay đổi.
Ba người không ai nói gì, cứ như vậy im lặng trong vài phút.
Sau đó Trịnh Đạc mỉm cười, chủ động bước đến chào hỏi:
– Đã lâu không gặp.
Doãn Ước luống cuống chưa từng có, muốn đẩy Kỷ Tùy Châu, nhưng sức lực của đối phương quá lớn, chẳng có chút sứt mẻ gì.
Trịnh Đạc dường như nhận ra ý đồ của cô, cười vô cùng ôn hòa. Anh thoải mái, nói vài câu với Kỷ Tùy Châu. Kỷ Tùy Châu cũng không ra vẻ ta đây, chỉ hỏi anh:
– Anh đến thăm Ngải Băng à?
– Ừ, tôi nghe nói đã tìm được cô ấy rồi, tôi ngồi máy bay cả đêm trở về đây. Anh cũng biết, người nhà chúng tôi vẫn chưa…
– Tôi biết. Nhưng tôi cảm thấy hiện giờ anh vào cũng không được gì đâu. Từ tối hôm qua người nhà anh đã đến mấy lần rồi, nhưng đều bị Từ Tri Hoa đuổi về. Anh đi vào cũng vậy thôi, bà ấy không cho anh gặp Ngải Băng đâu. Cho dù anh gặp cũng vô ích, hiện giờ cô ấy không nói gì cả, không ai cạy được miệng của cô ấy.
– Nhưng tôi vẫn muốn thử xem. Hiện giờ cô ấy là người duy nhất biết rõ tung tích của anh trai tôi, là hy vọng lớn nhất của gia đình tôi- Trịnh Đạc vẻ mặt khó xử.
Kỷ Tùy Châu thừa nhận anh ta nói có lý, nhưng tính xấu của Từ Tri Hoa không phải ai cũng lay chuyển được. Hơn nữa năm đó nhà họ Trịnh có thái độ quá kém với Ngải Băng, dẫn đến hai người họ phải cùng nhau bỏ trốn. Nói đến cùng tất cả đều là lỗi của họ Trịnh.
Nếu lúc trước không kịch liệt phản đối, hai người họ có lẽ đã sớm kết hôn sinh con, cũng có thể sẽ cảm thấy tính cách không hợp nhau, cuối cùng mỗi người một ngã.
Ngải Băng mất tích mười năm, Từ Tri Hoa liền hận họ Trịnh suốt mười năm. Hiện tại bà sao có thể cho người của họ Trịnh gặp Ngải Băng. Nghĩ cũng không cần nghĩ.
Doãn Ước cũng khuyên Trịnh Đạc:
– Anh vẫn nên đợi một thời gian đi. Hiện giờ anh vào đó bà ấy chắc chắn không nói lời gì hay ho đâu, anh lại ăn mắng.
Giọng của cô mang theo chút đau lòng, bàn tay đang đặt trên vai cô thoáng siết chặt. Doãn Ước ngẩng đầu trừng mắt một cái với Kỷ Tùy Châu, nhủ thầm người đàn ông này thật nhỏ mọn.
Cảnh tượng này ở trong mắt Trịnh Đạc, lại biến thành tình nhân liếc mắt đưa tình. Anh mỉm cười cám ơn Doãn Ước, vẫn xoay người tiếp tục đi về phía phòng bệnh của Ngải Băng.
Doãn Ước còn định khuyên thêm, lại bị Kỷ Tùy Châu lôi đi.
– Để mặc hắn đi, giẫm phải đinh sẽ đi thôi.
– Nhưng mà…
– Chuyện của người khác bớt quản đi, lo quản tốt chuyện của mình đã.
– Em có chuyện gì phải quản chứ. Vừa rồi anh làm đau em đấy.
– Nếu còn không đi lấy kết quả, coi chừng bác sĩ không vui đấy- Kỷ Tùy Châu liền nhẹ nhàng bóp vai cho cô.
– Chuyện nhỏ tí ti vậy mà cũng tức giận, làm gì có bác sĩ như thế.
– Bác sĩ bây giờ khó tính lắm.
– Anh cũng đâu phải bác sĩ.
– Lần này anh đứng về phía bác sĩ không đứng về phía em đâu.
– Anh rất hồ đồ đấy.
Giọng hai người càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook