Đừng Nên Gặp Lại
-
Chương 7: Đắc tội
Kỷ Tùy Châu nói xong liền kéo cửa ra ngoài.
Trong phòng VIP ai nấy đều ngạc nhiên, bao gồm cả Chung Vi. Có thể cô ấy cũng chỉ thuận miệng, không ngờ đến ông chủ Kỷ lạnh lùng kiêu ngạo trong truyền thuyết lại dễ dàng mắc câu như vậy.
Quả nhiên, đàn ông đều giống nhau, đều mắc bệnh háo sắc.
Địch tổng mừng rỡ, thúc giục cô mau chóng lên xe. Chung Vi uống hơi nhiều, bước chân không vững, thời khắc mấu chốt đầu óc lại váng vất, bắt đầu đi tìm túi xách của mình.
Túi xách của cô cả tối đều được Doãn Ước giữ giúp, lúc này nghe cô nhắc đến liền nhanh chóng đưa qua. Địch tổng vừa thấy Doãn Ước lại có chút do dự, không biết bản thân có đắc tội với cô hay không. Nhưng bây giờ cũng không quản được nhiều chuyện như vậy.
Doãn Ước là con diều đứt dây, bất cứ lúc nào cũng có thể phủi mông bỏ đi. Chung Vi thì không phải, cho dù trèo được lên cây to như Kỷ Tùy Châu, thì sợi dây kia vẫn bị ông nắm chặt trong tay.
Hơn nữa Kỷ Tùy Châu thế này, bên cạnh sao lại chỉ có một người phụ nữ, nghĩ đến Doãn Ước cũng chỉ là thói quen thôi.
Doãn Ước nghĩ đến bản lĩnh của anh, tâm trí quay cuồng, đưa túi xách cho Chung Vi xong cô liền bỏ về. Đêm tối, rượu chưa thấm, lúc này cô đặc biệt tỉnh táo, ngồi xe buýt nhìn cảnh đêm muôn màu muôn vẻ bên ngoài, bắt đầu tưởng tượng đến cảnh hai người họ ở cùng với nhau.
Âm thanh xa hoa trụy lạc, đó là một thế giới cô hoàn toàn không thuộc về.
Cô lại lấy điện thoại ra xem tin tức, thời điểm lướt weibo nhìn thấy Trịnh Đạc, chắc là đang ở phòng làm việc trong bệnh viện, một đám người vây quanh một nồi mỳ, cùng với dòng trạng thái ai oán: Ăn khuya, không nước sôi…
Bức ảnh cuối cùng có thêm khuôn mặt một người, là trợ lý của Trịnh Đạc, Phương Thành Tựu. Anh ta làm mặt xấu với ống kính, khác hẳn với bác sĩ Phương nghiêm túc lúc bình thường.
Doãn Ước bị trạng thái khổ sở lại vui vẻ của họ cuốn hút, bấm yêu thích một cái. Sau khi nhấn xong cũng không bình luận gì, vừa định khóa máy, màn hình chat nhảy ra.
“Còn chưa ngủ?”
Là Trịnh Đạc gửi đến, tốc độ vô cùng nhanh.
“Vẫn chưa, vừa mới tan ca. Còn các anh, ăn mỳ tôm à?”
“Đâu có, máy nước nóng bị hư rồi không hoạt động, may mà anh cũng vừa hết giờ làm.”
Doãn Ước tự hỏi phải tiếp lời thế nào, đột nhiên đối phương lại nhắn đến.
“Có thời gian không, anh có hân hạnh được ăn khuya cùng em không?”
Đúng lúc này, xe buýt tới trạm, là trước một trạm nơi bệnh viện Trịnh Đạc công tác. Bình thường Doãn Ước chắc chắn không đi ăn khuya muộn thế này với đàn ông. Nhưng hôm nay tình huống đặc thù, nhìn thấy cuộc sống về đêm phấn khích náo nhiệt của người ta, bé ngoan Doãn Ước đột nhiên không muốn về nhà sớm như vậy.
Vì vậy, cô bấm chữ ‘vâng’ gửi đi, lại báo đối phương ở bệnh viện đợi cô một chút, cô lập tức đến đó.
Năm phút sau, Doãn Ước nhìn thấy Trịnh Đạc ở trạm xe buýt trước bệnh viện. Anh đứng chờ đợi trong gió đêm, hai tay cắm túi mỉm cười với cô. Nhìn thấy anh, tâm trạng Doãn Ước đột nhiên tốt hơn.
Khó trách, y tá trong bệnh viện nhìn anh đều phải xuýt xoa.
Doãn Ước lên xe của anh, đi đến một nhà hàng gần đó ăn khuya. Gần nửa đêm, mấy nhà hàng trên còn đường này đều mở cửa. Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, gọi bốn món một canh.
“Hình như gọi nhiều quá.”
“Em phải tin tưởng một bác sĩ làm việc cả ngày đêm, sức ăn sẽ rất lớn.”
Doãn Ước cũng đói bụng, vừa rồi cô hoàn toàn không ăn no, chỉ lo nghe người trong bàn nịnh hót, nghĩ một đằng nói một nẻo. Trước kia, cô chưa bao giờ biết Kỷ Tùy Châu sống cuộc sống như vậy, một thế giới kỳ lạ, huyền bí khiến người ta xem không hiểu.
Mang ra so sánh, cô càng thích ăn cơm đạm bạc với Trịnh Đạc.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, sở trường của Doãn Ước là lột vỏ tôm, ngẩng đầu nhìn thấy có một chiếc xe đỗ lại bên đường đối diện, hình như có người đứng đó.
Khoảng cách quá xa, ánh sáng lại mờ ảo, thấy không rõ mặt người nọ. Chỉ biết hình như đang hút thuốc, chấm sáng đỏ lúc mờ lúc tỏ. Một chiếc xe chạy đến, ánh đèn chiếu lên người nọ. Chỉ vài giây ngắn ngủi, chợt lóe sáng mà qua.
Doãn Ước vẫn không thấy rõ mặt người đó, lại mơ hồ cảm thấy đối phương dường như đang nhìn mình. Ánh mắt sắc bén dừng trên người cô, hại cô phân tâm, gai trên đầu tôm liền đâm vào tay cô.
Cô ối một tiếng nhìn xuống, Trịnh Đạc cũng vội vàng cúi gần xem, lấy tôm trong tay cô ra. Nhân lúc cô đang xử lý vết thương, anh liền lột xong con tôm. Nhưng không cho Doãn Ước, mà chính mình ăn.
Sau đó anh hỏi phục vụ xin bao tay nylon. Doãn Ước còn tưởng là cho cô, không ngờ Trịnh Đạch lại lau khô tay tự mang cho chính mình, bắt đầu chuyên chú lột tôm.
Tay Doãn Ước không sao, cô lấy khăn ướt lau sạch, khi quay sang nhìn người nọ, lại phát hiện cả người lẫn xe không thấy đâu.
Chỉ một lát, lại không còn chút tung tích.
Khi quay đầu lại, trong chén có thêm hai con tôm đã lột vỏ, Trịnh Đạc mỉm cười mời cô ăn, Doãn Ước không tiện chối từ, chỉ có thể gắp bỏ vào miệng.
Lớn đến chừng này tuổi, ngoại trừ ba cô ra, vẫn chưa có người đàn ông nào lột tôm cho cô ăn. Đây chính là đôi tay cứu sống người, phục vụ cô ăn tôm thật lãng phí nhân tài.
Cô nhớ đến lời nói đùa của Mĩ Hi, trong lòng có hơi rụt rè.
Cô không có chút ý nghĩ nào với Trịnh Đạc, chỉ đơn thuần xem là bạn. Nhìn ý tứ của anh, hình như rất nghiêm túc, bầu không khí có chút gượng gạo.
Doãn Ước hơi hối hận khi đồng ý ăn khuya với Trịnh Đạc, chuyện xảy ra cả ngày hôm nay cũng rất bất thường.
May mà Trịnh Đạc không có dấu hiệu tiến thêm một bước, ăn cơm xong liền đưa cô về nhà. Doãn Ước tắm rửa lên giường, mệt đến nỗi nằm xuống gối liền ngủ. Ngày hôm sau, đến công ty lại cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi nghe ngóng mới biết được tối qua đã xảy ra chuyện lớn.
Thư ký Đinh là một người nhiều chuyện, quan hệ với Doãn Ước cũng rất thân thiết, chị ấy kéo cô vào phòng trà nước buôn chuyện.
Nghe ý của chị, tối qua Chung Vi và Kỷ Tùy Châu đến khách sạn, kết quả sáng sớm hôm nay đối phương liền trở mặt, kiên quyết không thừa nhận chuyện này.
Doãn Ước thấy quái lạ, cảm thấy đó không phải là phong cách của Kỷ Tùy Châu. Anh đâu cần thiết phải như vậy, chẳng lẽ còn sợ đối phương quấn lấy anh sao?
“Ai mà biết, lỡ như hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, muốn mượn chuyện này để kiếm chát chút ít đó mà.”
“Chắc là không đâu.”
Thư ký Đinh vẻ mặt khinh bỉ: “Vậy thì không chắc. Em mới đến đây thời gian ngắn, em không biết cô Chung Vi này đâu, thật sự mấy ngôi sao nữ đều một loại với nhau, ngủ một đêm cũng đâu mất miếng thịt nào. Có thể cô ta không ngủ được nên cảm thấy mất mặt, đi cắn bậy vậy thôi. Kỷ Tùy Châu ngủ với cô ta à, nói ra cũng không ai tin.”
“Chị Đinh, chị giống như rất hiểu Kỷ Tùy Châu vậy.”
“Làm ở đây lâu rồi, nghe nhiều tin tình báo mà thôi.” Chị Đinh cám ơn trà Doãn Ước pha, nói tiếp, “Trong giới này, chuyện ngủ một đêm chẳng có gì lạ hết, nhưng chị lại chưa từng nghe nói Kỷ Tùy Châu ngủ với ai. Anh ta đầu tư vào điện ảnh nhiều, mấy ngôi sao nữ muốn lên giường của anh ta cũng nhiều, đương nhiên nam diễn viên cũng có, nhưng mà phương diện đó lại không nghe đồn đãi gì. Chắc là rất bài xích chuyện này.”
Thư ký Đinh nói rất khẳng định, Doãn Ước nửa tin nửa ngờ.
Kết quả nửa ngày trôi qua, sự việc lại có thêm tiến triển mới. Chung Vi chạy đến văn phòng Địch tổng khóc lóc, nói Kỷ Tùy Châu nếu còn không nhận, thì cô ấy phải đi kiện.
Thư ký Đinh nhanh chóng mang đến tin tức mới: “Ê, lần này đùa dai nha. Buổi sáng Chung Vi đến bệnh viện làm kiểm tra, đòi xét nghiệm DNA nữa.”
Doãn Ước lúc bắt đầu không hiểu lắm, suy nghĩ một lát mới hiểu ra. Là lấy tinh dịch đi xét nghiệm DNA.
Vậy mà Kỷ Tùy Châu vẫn còn chối cãi, nhưng anh làm gì không có biện pháp phòng tránh?
“Cô ta nói Kỷ Tùy Châu không chịu nhận thì sẽ kiện anh ta tội cưỡng hiếp, Địch tổng đang khuyên cô ta đó. Cô ta quậy như vậy, công ty chúng ta còn phải làm ăn mà, sớm muộn gì cũng bị đóng cửa.”
Đắc tội ai cũng được, đắc tội ông chủ lớn, có hối hận cũng không kịp đâu.
Địch tổng qua một đêm bạc đầu, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng. Cô Chung Vi này đầu óc bị hư rồi, cũng không phải lần đầu tiên ngủ với người khác mà, hợp được tan được thì xong. Biết đâu, Kỷ Tùy Châu quay đầu còn có thể cho một cơ hội. Hiện giờ quậy lớn như vậy, sau này có lẽ không thể làm trong giới giải trí được nữa.
Địch tổng khuyên cô: “Cô tự nguyện lên xe anh ta mà, cô kiện cái gì?”
“Tôi chỉ quá giang xe anh ta về nhà, lại không cùng làm chuyện đó với anh ta. Anh ta vừa lên xe liền chuốc rượu tôi, tôi vốn đã uống rất nhiều rồi, thấy tôi quá chén anh ta liền đưa tôi đến khách sạn, đó không phải cưỡng hiếp thì là gì?”
Địch tổng trong lòng phỉ nhổ một tiếng, cái gì mà quá giang xe về nhà, lừa quỷ à. Tình cảnh tối qua, nói cô ta cưỡng hiếp Kỷ Tùy Châu chỉ e người ta còn tin hơn.
Nhưng cô nàng không ngừng khóc lóc làm loạn, khiến người ta đau đầu.
Ông đích thân gọi mười mấy cú điện thoại cho Kỷ Tùy Châu, người ta không nhận cú nào, điện thoại trực tiếp chuyển đến chỗ thư ký. Thư ký của Kỷ Tùy Châu tên Diệp Hải Thần, là người ngoài nóng trong lạnh, trông dễ hòa hợp, thật ra lại lạnh lùng vô tình. Nhất là thời điểm nghe điện thoại thay Kỷ Tùy Châu, thật sự là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Không liên lạc được với người của Thịnh Thế, Địch tổng thật muốn nhảy lầu. Ngay lúc ông đang khấn nguyện tổ tiên, Diệp Hải Thần chủ động gọi điện đến, hẹn ông đến Thịnh Thế giáp mặt nói chuyện.
Có thể nói chuyện, đại diện cho có thể thương lượng. Địch tổng mừng rỡ, quay người thông báo những người có liên quan chuẩn bị cùng qua đó.
Doãn Ước nhận được thông báo thì vô cùng khó hiểu: “Sao lại có tôi trong đó, chuyện này liên quan gì đến tôi?”
“Tối đó dùng cơm cô cũng ở đó mà, là ý của chủ tịch Kỷ, bảo tất cả mọi người cùng đến.”
“Tôi đi thì có thể nói gì?”
“Có gì nói đó, dựa theo thực tế nói là được rồi.”
Địch tổng không đoán được tính cách của Kỷ Tùy Châu, nên không dám dạy Doãn Ước nói dối. Lỡ như quan hệ của hai người này mật thiết, ông bên này nói gì với Doãn Ước, không mấy chốc bên kia đã biết hết toàn bộ.
Mấy người họ ngồi chung một chiếc xe, mau chóng chạy đến tổng bộ Thịnh Thế.
Đến nơi được mời vào phòng tiếp khác, có người mang trà đến xong lui ra, để họ ngồi chờ.
Địch tổng còn đang khuyên nhủ Chung Vi, Chung Vi ra vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục. Cô ta thế này đừng nói Địch tổng khó hiểu, ngay cả Doãn Ước cũng cảm thấy lạ.
Chẳng lẽ lời chị Đinh nói đều là giả, Chung Vi thật sự là một người đặc biệt giữ thân như ngọc?
Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy ai đến, máy điều hòa trong phòng chỉnh thấp, Doãn Ước lạnh đến hắt hơi, chỉ có thể đứng dậy đi qua đi lại làm ấm cơ thể.
Địch tổng lại túa mồ hôi, không ngừng đứng góc kia lẩm bẩm: “Sao còn chưa đến nữa, giờ rõ là phiền phức rồi, chủ tịch Kỷ chắc chắn tức giận. Chung Vi, cô thật không hiểu chuyện.”
Mắt Chung Vi đỏ hoe, im lặng không cãi lại câu nào.
Doãn Ước thật đau đầu, đưa tay xem đồng hồ, sắp ba giờ chiều rồi.
Ngay lúc cả ba người họ nóng lòng chờ đợi, cửa phòng bật mở, Kỷ Tùy Châu dẫn theo một đoàn người đi vào.
Doãn Ước âm thầm đếm, có hơn mười người, tất cả đều mặc vest bộ dạng tinh anh.
Địch tổng hết hồn, nói chuyện lắp bắp: “Chủ, chủ tịch Kỷ, anh là…”
“Đây là cố vấn pháp luật của tập đoàn Thịnh Thế. Phải nói chuyện với cô Chung mà, không có người chuyên nghiệp ở đây thì không ổn.”
Vậy cùng đâu cần dẫn theo mười mấy luật sư, Doãn Ước hoàn toàn không nói nên lời.
Trong phòng VIP ai nấy đều ngạc nhiên, bao gồm cả Chung Vi. Có thể cô ấy cũng chỉ thuận miệng, không ngờ đến ông chủ Kỷ lạnh lùng kiêu ngạo trong truyền thuyết lại dễ dàng mắc câu như vậy.
Quả nhiên, đàn ông đều giống nhau, đều mắc bệnh háo sắc.
Địch tổng mừng rỡ, thúc giục cô mau chóng lên xe. Chung Vi uống hơi nhiều, bước chân không vững, thời khắc mấu chốt đầu óc lại váng vất, bắt đầu đi tìm túi xách của mình.
Túi xách của cô cả tối đều được Doãn Ước giữ giúp, lúc này nghe cô nhắc đến liền nhanh chóng đưa qua. Địch tổng vừa thấy Doãn Ước lại có chút do dự, không biết bản thân có đắc tội với cô hay không. Nhưng bây giờ cũng không quản được nhiều chuyện như vậy.
Doãn Ước là con diều đứt dây, bất cứ lúc nào cũng có thể phủi mông bỏ đi. Chung Vi thì không phải, cho dù trèo được lên cây to như Kỷ Tùy Châu, thì sợi dây kia vẫn bị ông nắm chặt trong tay.
Hơn nữa Kỷ Tùy Châu thế này, bên cạnh sao lại chỉ có một người phụ nữ, nghĩ đến Doãn Ước cũng chỉ là thói quen thôi.
Doãn Ước nghĩ đến bản lĩnh của anh, tâm trí quay cuồng, đưa túi xách cho Chung Vi xong cô liền bỏ về. Đêm tối, rượu chưa thấm, lúc này cô đặc biệt tỉnh táo, ngồi xe buýt nhìn cảnh đêm muôn màu muôn vẻ bên ngoài, bắt đầu tưởng tượng đến cảnh hai người họ ở cùng với nhau.
Âm thanh xa hoa trụy lạc, đó là một thế giới cô hoàn toàn không thuộc về.
Cô lại lấy điện thoại ra xem tin tức, thời điểm lướt weibo nhìn thấy Trịnh Đạc, chắc là đang ở phòng làm việc trong bệnh viện, một đám người vây quanh một nồi mỳ, cùng với dòng trạng thái ai oán: Ăn khuya, không nước sôi…
Bức ảnh cuối cùng có thêm khuôn mặt một người, là trợ lý của Trịnh Đạc, Phương Thành Tựu. Anh ta làm mặt xấu với ống kính, khác hẳn với bác sĩ Phương nghiêm túc lúc bình thường.
Doãn Ước bị trạng thái khổ sở lại vui vẻ của họ cuốn hút, bấm yêu thích một cái. Sau khi nhấn xong cũng không bình luận gì, vừa định khóa máy, màn hình chat nhảy ra.
“Còn chưa ngủ?”
Là Trịnh Đạc gửi đến, tốc độ vô cùng nhanh.
“Vẫn chưa, vừa mới tan ca. Còn các anh, ăn mỳ tôm à?”
“Đâu có, máy nước nóng bị hư rồi không hoạt động, may mà anh cũng vừa hết giờ làm.”
Doãn Ước tự hỏi phải tiếp lời thế nào, đột nhiên đối phương lại nhắn đến.
“Có thời gian không, anh có hân hạnh được ăn khuya cùng em không?”
Đúng lúc này, xe buýt tới trạm, là trước một trạm nơi bệnh viện Trịnh Đạc công tác. Bình thường Doãn Ước chắc chắn không đi ăn khuya muộn thế này với đàn ông. Nhưng hôm nay tình huống đặc thù, nhìn thấy cuộc sống về đêm phấn khích náo nhiệt của người ta, bé ngoan Doãn Ước đột nhiên không muốn về nhà sớm như vậy.
Vì vậy, cô bấm chữ ‘vâng’ gửi đi, lại báo đối phương ở bệnh viện đợi cô một chút, cô lập tức đến đó.
Năm phút sau, Doãn Ước nhìn thấy Trịnh Đạc ở trạm xe buýt trước bệnh viện. Anh đứng chờ đợi trong gió đêm, hai tay cắm túi mỉm cười với cô. Nhìn thấy anh, tâm trạng Doãn Ước đột nhiên tốt hơn.
Khó trách, y tá trong bệnh viện nhìn anh đều phải xuýt xoa.
Doãn Ước lên xe của anh, đi đến một nhà hàng gần đó ăn khuya. Gần nửa đêm, mấy nhà hàng trên còn đường này đều mở cửa. Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, gọi bốn món một canh.
“Hình như gọi nhiều quá.”
“Em phải tin tưởng một bác sĩ làm việc cả ngày đêm, sức ăn sẽ rất lớn.”
Doãn Ước cũng đói bụng, vừa rồi cô hoàn toàn không ăn no, chỉ lo nghe người trong bàn nịnh hót, nghĩ một đằng nói một nẻo. Trước kia, cô chưa bao giờ biết Kỷ Tùy Châu sống cuộc sống như vậy, một thế giới kỳ lạ, huyền bí khiến người ta xem không hiểu.
Mang ra so sánh, cô càng thích ăn cơm đạm bạc với Trịnh Đạc.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, sở trường của Doãn Ước là lột vỏ tôm, ngẩng đầu nhìn thấy có một chiếc xe đỗ lại bên đường đối diện, hình như có người đứng đó.
Khoảng cách quá xa, ánh sáng lại mờ ảo, thấy không rõ mặt người nọ. Chỉ biết hình như đang hút thuốc, chấm sáng đỏ lúc mờ lúc tỏ. Một chiếc xe chạy đến, ánh đèn chiếu lên người nọ. Chỉ vài giây ngắn ngủi, chợt lóe sáng mà qua.
Doãn Ước vẫn không thấy rõ mặt người đó, lại mơ hồ cảm thấy đối phương dường như đang nhìn mình. Ánh mắt sắc bén dừng trên người cô, hại cô phân tâm, gai trên đầu tôm liền đâm vào tay cô.
Cô ối một tiếng nhìn xuống, Trịnh Đạc cũng vội vàng cúi gần xem, lấy tôm trong tay cô ra. Nhân lúc cô đang xử lý vết thương, anh liền lột xong con tôm. Nhưng không cho Doãn Ước, mà chính mình ăn.
Sau đó anh hỏi phục vụ xin bao tay nylon. Doãn Ước còn tưởng là cho cô, không ngờ Trịnh Đạch lại lau khô tay tự mang cho chính mình, bắt đầu chuyên chú lột tôm.
Tay Doãn Ước không sao, cô lấy khăn ướt lau sạch, khi quay sang nhìn người nọ, lại phát hiện cả người lẫn xe không thấy đâu.
Chỉ một lát, lại không còn chút tung tích.
Khi quay đầu lại, trong chén có thêm hai con tôm đã lột vỏ, Trịnh Đạc mỉm cười mời cô ăn, Doãn Ước không tiện chối từ, chỉ có thể gắp bỏ vào miệng.
Lớn đến chừng này tuổi, ngoại trừ ba cô ra, vẫn chưa có người đàn ông nào lột tôm cho cô ăn. Đây chính là đôi tay cứu sống người, phục vụ cô ăn tôm thật lãng phí nhân tài.
Cô nhớ đến lời nói đùa của Mĩ Hi, trong lòng có hơi rụt rè.
Cô không có chút ý nghĩ nào với Trịnh Đạc, chỉ đơn thuần xem là bạn. Nhìn ý tứ của anh, hình như rất nghiêm túc, bầu không khí có chút gượng gạo.
Doãn Ước hơi hối hận khi đồng ý ăn khuya với Trịnh Đạc, chuyện xảy ra cả ngày hôm nay cũng rất bất thường.
May mà Trịnh Đạc không có dấu hiệu tiến thêm một bước, ăn cơm xong liền đưa cô về nhà. Doãn Ước tắm rửa lên giường, mệt đến nỗi nằm xuống gối liền ngủ. Ngày hôm sau, đến công ty lại cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi nghe ngóng mới biết được tối qua đã xảy ra chuyện lớn.
Thư ký Đinh là một người nhiều chuyện, quan hệ với Doãn Ước cũng rất thân thiết, chị ấy kéo cô vào phòng trà nước buôn chuyện.
Nghe ý của chị, tối qua Chung Vi và Kỷ Tùy Châu đến khách sạn, kết quả sáng sớm hôm nay đối phương liền trở mặt, kiên quyết không thừa nhận chuyện này.
Doãn Ước thấy quái lạ, cảm thấy đó không phải là phong cách của Kỷ Tùy Châu. Anh đâu cần thiết phải như vậy, chẳng lẽ còn sợ đối phương quấn lấy anh sao?
“Ai mà biết, lỡ như hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, muốn mượn chuyện này để kiếm chát chút ít đó mà.”
“Chắc là không đâu.”
Thư ký Đinh vẻ mặt khinh bỉ: “Vậy thì không chắc. Em mới đến đây thời gian ngắn, em không biết cô Chung Vi này đâu, thật sự mấy ngôi sao nữ đều một loại với nhau, ngủ một đêm cũng đâu mất miếng thịt nào. Có thể cô ta không ngủ được nên cảm thấy mất mặt, đi cắn bậy vậy thôi. Kỷ Tùy Châu ngủ với cô ta à, nói ra cũng không ai tin.”
“Chị Đinh, chị giống như rất hiểu Kỷ Tùy Châu vậy.”
“Làm ở đây lâu rồi, nghe nhiều tin tình báo mà thôi.” Chị Đinh cám ơn trà Doãn Ước pha, nói tiếp, “Trong giới này, chuyện ngủ một đêm chẳng có gì lạ hết, nhưng chị lại chưa từng nghe nói Kỷ Tùy Châu ngủ với ai. Anh ta đầu tư vào điện ảnh nhiều, mấy ngôi sao nữ muốn lên giường của anh ta cũng nhiều, đương nhiên nam diễn viên cũng có, nhưng mà phương diện đó lại không nghe đồn đãi gì. Chắc là rất bài xích chuyện này.”
Thư ký Đinh nói rất khẳng định, Doãn Ước nửa tin nửa ngờ.
Kết quả nửa ngày trôi qua, sự việc lại có thêm tiến triển mới. Chung Vi chạy đến văn phòng Địch tổng khóc lóc, nói Kỷ Tùy Châu nếu còn không nhận, thì cô ấy phải đi kiện.
Thư ký Đinh nhanh chóng mang đến tin tức mới: “Ê, lần này đùa dai nha. Buổi sáng Chung Vi đến bệnh viện làm kiểm tra, đòi xét nghiệm DNA nữa.”
Doãn Ước lúc bắt đầu không hiểu lắm, suy nghĩ một lát mới hiểu ra. Là lấy tinh dịch đi xét nghiệm DNA.
Vậy mà Kỷ Tùy Châu vẫn còn chối cãi, nhưng anh làm gì không có biện pháp phòng tránh?
“Cô ta nói Kỷ Tùy Châu không chịu nhận thì sẽ kiện anh ta tội cưỡng hiếp, Địch tổng đang khuyên cô ta đó. Cô ta quậy như vậy, công ty chúng ta còn phải làm ăn mà, sớm muộn gì cũng bị đóng cửa.”
Đắc tội ai cũng được, đắc tội ông chủ lớn, có hối hận cũng không kịp đâu.
Địch tổng qua một đêm bạc đầu, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng. Cô Chung Vi này đầu óc bị hư rồi, cũng không phải lần đầu tiên ngủ với người khác mà, hợp được tan được thì xong. Biết đâu, Kỷ Tùy Châu quay đầu còn có thể cho một cơ hội. Hiện giờ quậy lớn như vậy, sau này có lẽ không thể làm trong giới giải trí được nữa.
Địch tổng khuyên cô: “Cô tự nguyện lên xe anh ta mà, cô kiện cái gì?”
“Tôi chỉ quá giang xe anh ta về nhà, lại không cùng làm chuyện đó với anh ta. Anh ta vừa lên xe liền chuốc rượu tôi, tôi vốn đã uống rất nhiều rồi, thấy tôi quá chén anh ta liền đưa tôi đến khách sạn, đó không phải cưỡng hiếp thì là gì?”
Địch tổng trong lòng phỉ nhổ một tiếng, cái gì mà quá giang xe về nhà, lừa quỷ à. Tình cảnh tối qua, nói cô ta cưỡng hiếp Kỷ Tùy Châu chỉ e người ta còn tin hơn.
Nhưng cô nàng không ngừng khóc lóc làm loạn, khiến người ta đau đầu.
Ông đích thân gọi mười mấy cú điện thoại cho Kỷ Tùy Châu, người ta không nhận cú nào, điện thoại trực tiếp chuyển đến chỗ thư ký. Thư ký của Kỷ Tùy Châu tên Diệp Hải Thần, là người ngoài nóng trong lạnh, trông dễ hòa hợp, thật ra lại lạnh lùng vô tình. Nhất là thời điểm nghe điện thoại thay Kỷ Tùy Châu, thật sự là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Không liên lạc được với người của Thịnh Thế, Địch tổng thật muốn nhảy lầu. Ngay lúc ông đang khấn nguyện tổ tiên, Diệp Hải Thần chủ động gọi điện đến, hẹn ông đến Thịnh Thế giáp mặt nói chuyện.
Có thể nói chuyện, đại diện cho có thể thương lượng. Địch tổng mừng rỡ, quay người thông báo những người có liên quan chuẩn bị cùng qua đó.
Doãn Ước nhận được thông báo thì vô cùng khó hiểu: “Sao lại có tôi trong đó, chuyện này liên quan gì đến tôi?”
“Tối đó dùng cơm cô cũng ở đó mà, là ý của chủ tịch Kỷ, bảo tất cả mọi người cùng đến.”
“Tôi đi thì có thể nói gì?”
“Có gì nói đó, dựa theo thực tế nói là được rồi.”
Địch tổng không đoán được tính cách của Kỷ Tùy Châu, nên không dám dạy Doãn Ước nói dối. Lỡ như quan hệ của hai người này mật thiết, ông bên này nói gì với Doãn Ước, không mấy chốc bên kia đã biết hết toàn bộ.
Mấy người họ ngồi chung một chiếc xe, mau chóng chạy đến tổng bộ Thịnh Thế.
Đến nơi được mời vào phòng tiếp khác, có người mang trà đến xong lui ra, để họ ngồi chờ.
Địch tổng còn đang khuyên nhủ Chung Vi, Chung Vi ra vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục. Cô ta thế này đừng nói Địch tổng khó hiểu, ngay cả Doãn Ước cũng cảm thấy lạ.
Chẳng lẽ lời chị Đinh nói đều là giả, Chung Vi thật sự là một người đặc biệt giữ thân như ngọc?
Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy ai đến, máy điều hòa trong phòng chỉnh thấp, Doãn Ước lạnh đến hắt hơi, chỉ có thể đứng dậy đi qua đi lại làm ấm cơ thể.
Địch tổng lại túa mồ hôi, không ngừng đứng góc kia lẩm bẩm: “Sao còn chưa đến nữa, giờ rõ là phiền phức rồi, chủ tịch Kỷ chắc chắn tức giận. Chung Vi, cô thật không hiểu chuyện.”
Mắt Chung Vi đỏ hoe, im lặng không cãi lại câu nào.
Doãn Ước thật đau đầu, đưa tay xem đồng hồ, sắp ba giờ chiều rồi.
Ngay lúc cả ba người họ nóng lòng chờ đợi, cửa phòng bật mở, Kỷ Tùy Châu dẫn theo một đoàn người đi vào.
Doãn Ước âm thầm đếm, có hơn mười người, tất cả đều mặc vest bộ dạng tinh anh.
Địch tổng hết hồn, nói chuyện lắp bắp: “Chủ, chủ tịch Kỷ, anh là…”
“Đây là cố vấn pháp luật của tập đoàn Thịnh Thế. Phải nói chuyện với cô Chung mà, không có người chuyên nghiệp ở đây thì không ổn.”
Vậy cùng đâu cần dẫn theo mười mấy luật sư, Doãn Ước hoàn toàn không nói nên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook