Đừng Mập Mờ Với Thời Gian
-
Chương 5: Mộ tổng anh hùng cứu mỹ nhân
Lộ Cẩn vừa mới ra khỏi thang máy, Lâm Tử Phong đã không nhịn được liền mở điện thoại gọi cho Mộ Trạch. Đúng là có duyên phận, mới vừa rồi Mộ Trạch còn đang buồn rầu vì chuyện Lộ tiểu thư không trả lời tin nhắn, giờ Lộ tiểu thư đã đến công ty luôn.
Lâm Tử Phong đưa tới một tin tức: "Mộ tổng, cậu đoán xem vừa rồi tôi gặp phải ai?"
"Nói." Cái người ở đầu dây bên kia tựa như không có tâm tư muốn tán ngẫu cùng anh.
"Vừa ở trong thang máy chạm mặt Lộ tiểu thư nha, cô ấy đi lên tầng ba..." Lâm Tử Phong còn đang muốn nói gì đó thì điện thoại đã truyền ra tiếng "Tút... Tút...Tút..."
Anh không khỏi cảm thán, Mộ tổng đúng là không chờ đợi kịp muốn gặp Lộ tiểu thư ngay tức khắc mà!
Chỉ là anh không biết rằng trước đó Linda đã gọi điện thông báo cho Mộ Trạch là Lộ Cẩn đến Đông Lăng, nhưng mà Mộ Trạch cũng không gặp được cô.
"1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, bên trái, bên phải, bên trái, bên phải, tốt! Chuyển vòng..." Diệp Vi đang học vũ đạo, theo lời của thầy hướng dẫn mà uốn người, từng lớp mồ hôi cứ chảy ròng từ trên trán, ánh đèn chiếu vào càng làm từng giọt thêm lấp lánh trong suốt.
"Bất kể tập luyện thế nào đi nữa vẫn ra cái dáng vẻ như thế này, không có tài năng chính là không có tài năng, tốt lắm, tốt lắm, đừng có mà lãng phí thời gian nữa, mau lên đi, chúng tôi còn phải dùng phòng tập này nữa!" Một giọng nói không khách khí vang lên, nghe thấy tiếng liền quay lại, đó là thư ký Vương San của Tô Tâm Nhuế, phía sau chính là Tô Tâm Nhuế và hai trợ lý.
Vương San là em họ của Tô Tâm Nhuế.
Có rất nhiều phòng tập nhưng cô ta hết lần này tới lần khác chỉ chọn phòng này, đúng là muốn gây khó dễ cho người ta.
Tô Tâm Nhuế và Diệp Vi học chung trường đại học, nhân duyên của Diệp Vi với đàn ông rất tốt, hết lần này tới lần khác, đối tượng mà Tô Tâm Nhuế thầm thích lại đều trở thành bạn trai của Diệp Vi, dù sau đó hai người đã chia tay nhưng Tô Tâm Nhuế vẫn luôn ghen tỵ, cứ luôn gây rắc rối cho cô. Bây giờ ở trong showbiz lại nổi tiếng hơn Diệp Vi, vì vậy sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội châm biếm Diệp Vi.
Người biên đạo dừng lại, bộ dạng cô ấy đắn đo, có vẻ như đang suy nghĩ nên hành động như thế nào.
Bố của Tô Tâm Nhuế là chủ doanh nghiệp bất động sản nổi tiếng ở thành phố G, bối cảnh gia đình hùng hậu như vậy đã giúp cô có chỗ đứng vững chắc trong ngành giải trí từ khi còn nhỏ. Bây giờ thậm chí còn tỏa sáng hơn, bất kể là địa vị của cô ta trong ngành giải trí hay là bối cảnh gia đình, người bình thường đều không thể chọc vào.
So sánh như vậy thì thấy Diệp Vi yếu thế hơn nhiều, cô không có hậu thuẫn, không tốt nghiệp từ chuyên ngành diễn xuất, chỉ nhờ vào cố gắng không ngừng cộng với may mắn mới có thể nổi tiếng lên trong hai năm nay.
Dưới hoàn cảnh này, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không muốn đắc tội với Tô Tâm Nhuế.
Diệp Vi cũng không dừng lại, không có nhịp đếm của biên đạo, cô tự mình đếm nhịp thực hiện các động tác, cẩn thận mà nghiêm túc, tựa như không có nghe thấy mấy lời chói tai Vương San vừa nói.
Tô Tâm Nhuế đi đến trước mặt Diệp Vi, hành động quái gở: "Bây giờ tôi phải dùng phòng tập này, biết điều thì nhanh chóng mà rời đi đi, dù sao cô luyện tập nhiều cũng chẳng khá hơn là mấy, cần gì phải cố chứ?"
Cô ta nhìn Diệp Vi, mấy lời này nhắm thẳng vào người Diệp Vi không khách khí.
Người biên đạo cùng trợ lý đứng ở bên không biết phải làm sao cho phải.
"1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, bên trái, bên phải, bên trái, bên phải, chuyển vòng..." Diệp Vi nhìn mình trong gương, tập trung tập từng động tác, chỉ cần thực hiện sai một động tác cô liền tập đi tập lại mấy lần.
Thấy Diệp Vi như coi thường mình, Tô Tâm Nhuế giận dữ, chỉ vào người cô mà nói: "Cô được mẹ sinh ra mà không có bố dạy dỗ à, không hiểu hai chữ "giáo dục" ra sao à?"
Diệp Vi dừng lại, đôi mắt đen láy ánh lên lửa giận, nắm chặt thành quyền, đúng lúc chuẩn bị bật lại thì nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Ngay sau đó, một tiếng "Ba!" thanh thúy vang lên. Ở trong phòng tập vang dội lên tiếng tát, tất cả mọi người đứng ở đó đều ngây người sợ hãi, mấy người trợ lý hít một hơi khí lạnh.
Người phụ nữ này là ai? Cơ nhiên cô ta lại cho Tô Tâm Nhuế một cái tát!
Tô Tâm Nhuế sững sờ một lúc lâu mới có phản ứng, cô bị một con đàn bà lạ mặt cho một cái tát ngay trước mặt mọi người.
Cô ta hét lên như sấm, gương mặt dữ tợn bừng bừng lửa giận: "Mày biết tao là ai không mà dám tát tao!?"
Lộ Cẩn nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt tỏa ra sự lạnh lẽo thấu xương: "Bởi vì biết, nên mới dạy bảo cô một chút hai chữ "giáo dục" viết như thế nào!"
Tô Tâm Nhuế - cái người trước mặt khản giả thì trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc, tựa như nữ thần, nhưng bên trong là bộ dạng khiến người ta chán ghét.
Bình thường có phải cô ta thường xuyên gây khó dễ cho Diệp Vi?
Diệp Vi là đứa bé lớn lên trong cô nhi viện, bố mẹ mình là ai cô ấy cũng không biết, đây là yếu điểm trong lòng cô ấy, Lộ Cẩn không cho phép bất cứ ai có quyền khi dễ cô.
Tô Tâm Nhuế vô hình bị khí thế bức người của Lộ Cẩn dọa cho sợ hãi, đến lúc phục hồi tinh thần, trong nháy mắt thẹn quá hóa giận.
Cô ta mà phải chịu đựng cái khẩu khí này sao? Trước mặt nhiều người như vậy lại bị con đàn bà không quen biết gì cho một cái tát, nếu như không đòi lại danh dự, cô ta làm sao còn mặt mũi?
Bàn tay Tô Tâm Nhuế dồn sức lực, nâng lên cao, chuẩn bị giáng xuống, vậy mà Lộ Cẩn vẫn đứng nguyên như vậy một chút cũng không trốn tránh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô ta.
Trái tim Diệp Vi đập thình thịch, muốn tiến lên ngăn cản nhưng một cánh tay khác đã nhanh hơn cô, mạnh mẽ chặn lấy tay Tô Tâm Nhuế đang giơ lên giữa không trung.
Tô Tâm Nhuế vô cùng giận dữ, đang muốn mở miệng mắng to kẻ nào lớn mật muốn đối nghịch với mình thì chạm phải ánh mắt lãnh băng đến thấu xương, cô ta kinh ngạc: "Mộ tổng?"
Mộ Trạch sao có thể đi tới chỗ này được chứ?
Lộ Cẩn nhìn ra sau lưng mình, quả nhiên là Mộ Trạch, anh hiện giờ mím chặt môi, quai hàm căng thẳng, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Tô Tâm Nhuế, cả người toát lên vẻ lãnh khốc kinh người.
Mộ Trạch hất tay Tô Tâm Nhuế, trong lòng tức giận nên sức lực không nhỏ chút nào, Tô Tâm Nhuế suýt nữa thì ngã nhào, lảo đảo mấy bước mới có thể đứng vững.
Ánh mắt rơi xuống Lộ Cẩn, tuy đã dịu hơn rất nhiều nhưng vẫn còn chút giận dữ.
Lộ Cẩn hướng tới anh nói xin lỗi: "Mộ tổng, thật sự xin lỗi, tôi không nên gây chuyện ở công ty ngài như thế này, nhưng tôi không có cách nào tha thứ cho kẻ làm nhục bố mẹ của bạn thân tôi."
Trừ vấn đề này ra thì không nghĩ nổi anh đang tức giận vì lý do gì.
Phút chốc, ánh mắt anh chuyển sang Tô Tâm Nhuế, giọng lạnh như băng: "Mau xin lỗi."
"Mộ Tổng, em..." Tô Tâm Nhuế như muốn cãi gì đó, thì trong con mắt của Mộ Trạch lại tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.
Bắt cô ta ở trước mặt nhiều người thế này quay sang nói xin lỗi với DIệp Vi vậy thì sau này cô ta còn có thể vênh váo hống hách với Diệp Vi được nữa sao?
"Cho cô một phút." Giọng nói lạnh như băng vang lên một lần nữa, tựa như tuyết phủ cả nghìn năm, khiến Tô Tâm Nhuế không nhịn được mà run rẩy.
Mặc dù trong lòng cứng rắn không muốn nói xin lỗi, nhưng đang đứng trước mặt CEO của Đông Lăng, cô biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Chậm chạp đi tới trước mặt Diệp Vi, Tô Tâm Nhuế từ trong miệng mới thốt ra được mấy chữ: "Thật sự xin lỗi."
Diệp Vi không để tâm mà nói: "Không liên quan, dù sao tôi cũng đã hình thành thói quen được cô "giáo dục" lâu rồi."
Lộ Cẩn trong lòng âm thầm khen ngợi, Vi Vi phản lại phải đẹp như thế này!
Tô Tâm Nhuế nắm chặt bàn tay, móng tay dài cứa vào da thịt, thù này, cô nhất định phải trả lại!
Diệp Vi nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, cô kéo Lộ Cẩn, không muốn cô đi về: "A Cẩn, ăn cơm trưa với tớ."
-Cậu muốn ăn cái gì?
Đúng lúc cô cũng không muốn về nhà nấu cơm ăn một mình.
-Nhà hàng đối diện Đông Lăng có bò bít tết không tệ đâu.
Lộ Cẩn cười cười, "Vậy thì ra chỗ đó đi."
Diệp Vi nắm lấy tay Lộ Cẩn chuẩn bị đi ra nhà hàng bò bít tết, nhưng liếc thấy Mộ Trạch đứng bên cạnh, con mắt sâu thăm thẳm, chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm vào Lộ Cẩn.
Nhớ tới tình cảnh ở cửa hàng thời trang ngày trước, Diệp Vi kết luận, hai người này có quen biết, hơn nữa giữa bọn họ còn có khúc mắc.
Cô dò xét hỏi một chút: ""Mộ tổng, nếu không, cùng nhau ăn?"
Lộ Cẩn liếc cô một cái: "Cậu rủ anh ta làm gì?"
Diệp Vi làm như không nhìn thấy.
Ai ngờ Mộ Trạch lại nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ."
Trong mắt Lộ Cẩn lóe lên kinh ngạc, cô cho là với tính cách của Mộ Trạch thì chắc chắn anh sẽ từ chối.
Đi đến nhà hàng bít tết bên cạnh, Lộ Cẩn dặn dò Diệp Vi, tựa như một lão bà lắm lời.
- Sau này cách Tô Tâm Nhuế xa một chút, cố hết sức tránh xa cô ta ra.
-Ừ.
-Nếu như cô ta lại tìm cậu gây khó dễ thì nhất định phải gọi cho tớ.
Diệp Vi đành phải lên tiếng đáp lại: "Hiểu rồi."
-Showbiz hỗn loạn, cậu bắt buộc phải bảo vệ chính mình.
-Biết rồi, A Cẩn à, tớ cũng không phải là quả hồng mặc cho người ta bóp thế nào thì bóp, cậu hãy yên tâm đi.
Hai người bằng tuổi nhau, Diệp Vi chỉ sinh sau Lộ Cẩn mấy tháng, nhưng Lộ Cẩn lại coi cô như con nít mà dạy dỗ.
Mộ Trạch ngồi đối diện yên lặng lắng nghe hai người phụ nữ nói chuyện, giương mắt nhìn Lộ Cẩn, gương mặt trắng hồng tràn đầy vẻ quan tâm lo lắng.
Anh đúng là vô cùng hâm mộ Diệp Vi, đến khi nào anh mới được hưởng đãi ngộ như vậy?
Trong thời gian chờ bò bít tết đưa lên, người phụ nữ này cũng không hề rảnh rỗi, khí thế ngất trời nói chuyện cùng với Diệp Vi, chỉ cho anh nhìn thấy một bên gò má, còn anh thì tựa như "kỳ đà cản mũi."
Trò chuyện đang hăng, Diệp Vi đột nhiên dừng lại cắt lời cô: "A Cẩn, tớ đi rửa tay đã."
Không nghĩ rằng Diệp Vi rời đi, không có biện pháp gì cả, tình thế nguy cấp.
Lộ Cẩn không muốn ngồi một mình cùng Mộ Trạch, tính cách Mộ Trạch lãnh đạm, ít nói, bây giờ ngồi một chỗ với anh cũng chẳng biết nói gì, hai người ngồi với nhau ngoài lúng túng ra thì chỉ còn im lặng.
Mới vừa rồi anh nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt kia chứa chan một tình cảm cô chưa bao giờ thấy, cô hốt hoảng chớp mắt một cái, sợ bị anh nhìn ra, vì vậy rời đi sự chú ý của mình, nhưng ánh mắt bức người của cái người kia vẫn không chịu rời đi, tựa hồ còn nhìn sâu hơn vào cô.
Vàolúc bít tết được mang lên, màn hình điện thoại sáng lên một cái, Lộ Cẩn mởkhóa, là tin nhắn của Diệp Vi gửi tới: "A Cẩn, tớ có chuyện tạm thời đi trướcđây, lần sau sẽ bồi thường cho cậu, để cho anh hùng Mộ tổng cứu mỹ nhân nha, cậu bồi anh ta ăn cơm nhá.
Cô hoài nghi cái sự không cố ý của Diệp Vi, cất điện thoại, hít sâu một hơi, Lộ Cẩn ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông ngồi đối diện, bên trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ khá cao nên anh cởi áo vest, chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng. Ánh mắt cô nhất thời bị hoa văn nhỏ trên cổ áo làm cho hấp dẫn.
Áo sơ mi này là Tô Mạc Thần mua cho anh ở cửa hàng thời trang ngày hôm đó, lần trước ăn cơm cùng nhau cũng thấy anh mặc áo này.
Lộ Cẩn thu lại ánh mắt, cười mỉm với anh: "Chuyện ở phòng tập vừa nãy, cảm ơn anh."
Mộ Trạch tựa như không cảm kích chút nào, cau mày, nhàn nhạt mở miệng: "Nếu như anh không xuất hiện ở đó thì em định làm như thế nào?"
Lộ Cẩn nghĩ đến lời anh vừa hỏi, cô khi đó chỉ nghĩ rằng không được để cho Diệp Vi bị người ta khinh thường chứ chưa từng suy xét đến hậu quả.
"Đứng nguyên tại chỗ để mặc cho người ta tát?" Giọng anh rõ ràng không vui.
Thấy Lộ Cẩn đang xắt thịt bỗng dừng lại anh mới nhận ra giọng nói của mình quá mức nặng nề, chầm chậm nói: "Có bảo vệ người khác thì trước tiên cũng phải suy nghĩ đến an toàn của bản thân chứ."
Đây là anh đang lo lắng cho mình sao?
Lộ Cẩn lập tức đem nghi vấn này vứt bỏ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Mộ Trạch, ánh mắt nghiêm túc: ""Mộ tiên sinh, Vi Vi là bạn thân của tôi, còn hơn cả người thân của tôi, chỉ cần cô ấy bình yên vô sự, thì tôi bị thương cũng có làm sao?"
Ánh mắt Mộ Trạch co rút, tay cầm dao nắm lại thật chặt.
Tôi bị thương cũng có làm sao?
Cô đúng là chẳng bao giờ nghĩ đến sự an toàn của mình dù chỉ một chút.
Hiển nhiên nghe thấy Lộ Cẩn nói ra câu nói kia, cả bữa ăn Mộ Trạch đều mang vẻ lạnh lùng, tới khi thanh toán còn khiến cho cô bé thu ngân phải hít khí lạnh.
Lại là một bữa cơm đầy ngượng ngập và yên lặng.
Ra khỏi nhà hàng, Mộ Trạch không nói tiếng nào liền về thẳng Đông Lăng, Lộ Cẩn muốn nói cảm ơn với anh – bữa cơm này là do anh trả tiền.
Vừa quay người lại thì nhìn thấy bóng lưng lạnh nhạt của người đàn ông kia, ngay lập tức cô bỏ đi cái suy nghĩ này.
Người ta không cảm kích, cô việc gì phải tự mình đa tình!
Lâm Tử Phong đưa tới một tin tức: "Mộ tổng, cậu đoán xem vừa rồi tôi gặp phải ai?"
"Nói." Cái người ở đầu dây bên kia tựa như không có tâm tư muốn tán ngẫu cùng anh.
"Vừa ở trong thang máy chạm mặt Lộ tiểu thư nha, cô ấy đi lên tầng ba..." Lâm Tử Phong còn đang muốn nói gì đó thì điện thoại đã truyền ra tiếng "Tút... Tút...Tút..."
Anh không khỏi cảm thán, Mộ tổng đúng là không chờ đợi kịp muốn gặp Lộ tiểu thư ngay tức khắc mà!
Chỉ là anh không biết rằng trước đó Linda đã gọi điện thông báo cho Mộ Trạch là Lộ Cẩn đến Đông Lăng, nhưng mà Mộ Trạch cũng không gặp được cô.
"1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, bên trái, bên phải, bên trái, bên phải, tốt! Chuyển vòng..." Diệp Vi đang học vũ đạo, theo lời của thầy hướng dẫn mà uốn người, từng lớp mồ hôi cứ chảy ròng từ trên trán, ánh đèn chiếu vào càng làm từng giọt thêm lấp lánh trong suốt.
"Bất kể tập luyện thế nào đi nữa vẫn ra cái dáng vẻ như thế này, không có tài năng chính là không có tài năng, tốt lắm, tốt lắm, đừng có mà lãng phí thời gian nữa, mau lên đi, chúng tôi còn phải dùng phòng tập này nữa!" Một giọng nói không khách khí vang lên, nghe thấy tiếng liền quay lại, đó là thư ký Vương San của Tô Tâm Nhuế, phía sau chính là Tô Tâm Nhuế và hai trợ lý.
Vương San là em họ của Tô Tâm Nhuế.
Có rất nhiều phòng tập nhưng cô ta hết lần này tới lần khác chỉ chọn phòng này, đúng là muốn gây khó dễ cho người ta.
Tô Tâm Nhuế và Diệp Vi học chung trường đại học, nhân duyên của Diệp Vi với đàn ông rất tốt, hết lần này tới lần khác, đối tượng mà Tô Tâm Nhuế thầm thích lại đều trở thành bạn trai của Diệp Vi, dù sau đó hai người đã chia tay nhưng Tô Tâm Nhuế vẫn luôn ghen tỵ, cứ luôn gây rắc rối cho cô. Bây giờ ở trong showbiz lại nổi tiếng hơn Diệp Vi, vì vậy sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội châm biếm Diệp Vi.
Người biên đạo dừng lại, bộ dạng cô ấy đắn đo, có vẻ như đang suy nghĩ nên hành động như thế nào.
Bố của Tô Tâm Nhuế là chủ doanh nghiệp bất động sản nổi tiếng ở thành phố G, bối cảnh gia đình hùng hậu như vậy đã giúp cô có chỗ đứng vững chắc trong ngành giải trí từ khi còn nhỏ. Bây giờ thậm chí còn tỏa sáng hơn, bất kể là địa vị của cô ta trong ngành giải trí hay là bối cảnh gia đình, người bình thường đều không thể chọc vào.
So sánh như vậy thì thấy Diệp Vi yếu thế hơn nhiều, cô không có hậu thuẫn, không tốt nghiệp từ chuyên ngành diễn xuất, chỉ nhờ vào cố gắng không ngừng cộng với may mắn mới có thể nổi tiếng lên trong hai năm nay.
Dưới hoàn cảnh này, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không muốn đắc tội với Tô Tâm Nhuế.
Diệp Vi cũng không dừng lại, không có nhịp đếm của biên đạo, cô tự mình đếm nhịp thực hiện các động tác, cẩn thận mà nghiêm túc, tựa như không có nghe thấy mấy lời chói tai Vương San vừa nói.
Tô Tâm Nhuế đi đến trước mặt Diệp Vi, hành động quái gở: "Bây giờ tôi phải dùng phòng tập này, biết điều thì nhanh chóng mà rời đi đi, dù sao cô luyện tập nhiều cũng chẳng khá hơn là mấy, cần gì phải cố chứ?"
Cô ta nhìn Diệp Vi, mấy lời này nhắm thẳng vào người Diệp Vi không khách khí.
Người biên đạo cùng trợ lý đứng ở bên không biết phải làm sao cho phải.
"1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, bên trái, bên phải, bên trái, bên phải, chuyển vòng..." Diệp Vi nhìn mình trong gương, tập trung tập từng động tác, chỉ cần thực hiện sai một động tác cô liền tập đi tập lại mấy lần.
Thấy Diệp Vi như coi thường mình, Tô Tâm Nhuế giận dữ, chỉ vào người cô mà nói: "Cô được mẹ sinh ra mà không có bố dạy dỗ à, không hiểu hai chữ "giáo dục" ra sao à?"
Diệp Vi dừng lại, đôi mắt đen láy ánh lên lửa giận, nắm chặt thành quyền, đúng lúc chuẩn bị bật lại thì nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Ngay sau đó, một tiếng "Ba!" thanh thúy vang lên. Ở trong phòng tập vang dội lên tiếng tát, tất cả mọi người đứng ở đó đều ngây người sợ hãi, mấy người trợ lý hít một hơi khí lạnh.
Người phụ nữ này là ai? Cơ nhiên cô ta lại cho Tô Tâm Nhuế một cái tát!
Tô Tâm Nhuế sững sờ một lúc lâu mới có phản ứng, cô bị một con đàn bà lạ mặt cho một cái tát ngay trước mặt mọi người.
Cô ta hét lên như sấm, gương mặt dữ tợn bừng bừng lửa giận: "Mày biết tao là ai không mà dám tát tao!?"
Lộ Cẩn nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt tỏa ra sự lạnh lẽo thấu xương: "Bởi vì biết, nên mới dạy bảo cô một chút hai chữ "giáo dục" viết như thế nào!"
Tô Tâm Nhuế - cái người trước mặt khản giả thì trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc, tựa như nữ thần, nhưng bên trong là bộ dạng khiến người ta chán ghét.
Bình thường có phải cô ta thường xuyên gây khó dễ cho Diệp Vi?
Diệp Vi là đứa bé lớn lên trong cô nhi viện, bố mẹ mình là ai cô ấy cũng không biết, đây là yếu điểm trong lòng cô ấy, Lộ Cẩn không cho phép bất cứ ai có quyền khi dễ cô.
Tô Tâm Nhuế vô hình bị khí thế bức người của Lộ Cẩn dọa cho sợ hãi, đến lúc phục hồi tinh thần, trong nháy mắt thẹn quá hóa giận.
Cô ta mà phải chịu đựng cái khẩu khí này sao? Trước mặt nhiều người như vậy lại bị con đàn bà không quen biết gì cho một cái tát, nếu như không đòi lại danh dự, cô ta làm sao còn mặt mũi?
Bàn tay Tô Tâm Nhuế dồn sức lực, nâng lên cao, chuẩn bị giáng xuống, vậy mà Lộ Cẩn vẫn đứng nguyên như vậy một chút cũng không trốn tránh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô ta.
Trái tim Diệp Vi đập thình thịch, muốn tiến lên ngăn cản nhưng một cánh tay khác đã nhanh hơn cô, mạnh mẽ chặn lấy tay Tô Tâm Nhuế đang giơ lên giữa không trung.
Tô Tâm Nhuế vô cùng giận dữ, đang muốn mở miệng mắng to kẻ nào lớn mật muốn đối nghịch với mình thì chạm phải ánh mắt lãnh băng đến thấu xương, cô ta kinh ngạc: "Mộ tổng?"
Mộ Trạch sao có thể đi tới chỗ này được chứ?
Lộ Cẩn nhìn ra sau lưng mình, quả nhiên là Mộ Trạch, anh hiện giờ mím chặt môi, quai hàm căng thẳng, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Tô Tâm Nhuế, cả người toát lên vẻ lãnh khốc kinh người.
Mộ Trạch hất tay Tô Tâm Nhuế, trong lòng tức giận nên sức lực không nhỏ chút nào, Tô Tâm Nhuế suýt nữa thì ngã nhào, lảo đảo mấy bước mới có thể đứng vững.
Ánh mắt rơi xuống Lộ Cẩn, tuy đã dịu hơn rất nhiều nhưng vẫn còn chút giận dữ.
Lộ Cẩn hướng tới anh nói xin lỗi: "Mộ tổng, thật sự xin lỗi, tôi không nên gây chuyện ở công ty ngài như thế này, nhưng tôi không có cách nào tha thứ cho kẻ làm nhục bố mẹ của bạn thân tôi."
Trừ vấn đề này ra thì không nghĩ nổi anh đang tức giận vì lý do gì.
Phút chốc, ánh mắt anh chuyển sang Tô Tâm Nhuế, giọng lạnh như băng: "Mau xin lỗi."
"Mộ Tổng, em..." Tô Tâm Nhuế như muốn cãi gì đó, thì trong con mắt của Mộ Trạch lại tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.
Bắt cô ta ở trước mặt nhiều người thế này quay sang nói xin lỗi với DIệp Vi vậy thì sau này cô ta còn có thể vênh váo hống hách với Diệp Vi được nữa sao?
"Cho cô một phút." Giọng nói lạnh như băng vang lên một lần nữa, tựa như tuyết phủ cả nghìn năm, khiến Tô Tâm Nhuế không nhịn được mà run rẩy.
Mặc dù trong lòng cứng rắn không muốn nói xin lỗi, nhưng đang đứng trước mặt CEO của Đông Lăng, cô biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Chậm chạp đi tới trước mặt Diệp Vi, Tô Tâm Nhuế từ trong miệng mới thốt ra được mấy chữ: "Thật sự xin lỗi."
Diệp Vi không để tâm mà nói: "Không liên quan, dù sao tôi cũng đã hình thành thói quen được cô "giáo dục" lâu rồi."
Lộ Cẩn trong lòng âm thầm khen ngợi, Vi Vi phản lại phải đẹp như thế này!
Tô Tâm Nhuế nắm chặt bàn tay, móng tay dài cứa vào da thịt, thù này, cô nhất định phải trả lại!
Diệp Vi nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, cô kéo Lộ Cẩn, không muốn cô đi về: "A Cẩn, ăn cơm trưa với tớ."
-Cậu muốn ăn cái gì?
Đúng lúc cô cũng không muốn về nhà nấu cơm ăn một mình.
-Nhà hàng đối diện Đông Lăng có bò bít tết không tệ đâu.
Lộ Cẩn cười cười, "Vậy thì ra chỗ đó đi."
Diệp Vi nắm lấy tay Lộ Cẩn chuẩn bị đi ra nhà hàng bò bít tết, nhưng liếc thấy Mộ Trạch đứng bên cạnh, con mắt sâu thăm thẳm, chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm vào Lộ Cẩn.
Nhớ tới tình cảnh ở cửa hàng thời trang ngày trước, Diệp Vi kết luận, hai người này có quen biết, hơn nữa giữa bọn họ còn có khúc mắc.
Cô dò xét hỏi một chút: ""Mộ tổng, nếu không, cùng nhau ăn?"
Lộ Cẩn liếc cô một cái: "Cậu rủ anh ta làm gì?"
Diệp Vi làm như không nhìn thấy.
Ai ngờ Mộ Trạch lại nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ."
Trong mắt Lộ Cẩn lóe lên kinh ngạc, cô cho là với tính cách của Mộ Trạch thì chắc chắn anh sẽ từ chối.
Đi đến nhà hàng bít tết bên cạnh, Lộ Cẩn dặn dò Diệp Vi, tựa như một lão bà lắm lời.
- Sau này cách Tô Tâm Nhuế xa một chút, cố hết sức tránh xa cô ta ra.
-Ừ.
-Nếu như cô ta lại tìm cậu gây khó dễ thì nhất định phải gọi cho tớ.
Diệp Vi đành phải lên tiếng đáp lại: "Hiểu rồi."
-Showbiz hỗn loạn, cậu bắt buộc phải bảo vệ chính mình.
-Biết rồi, A Cẩn à, tớ cũng không phải là quả hồng mặc cho người ta bóp thế nào thì bóp, cậu hãy yên tâm đi.
Hai người bằng tuổi nhau, Diệp Vi chỉ sinh sau Lộ Cẩn mấy tháng, nhưng Lộ Cẩn lại coi cô như con nít mà dạy dỗ.
Mộ Trạch ngồi đối diện yên lặng lắng nghe hai người phụ nữ nói chuyện, giương mắt nhìn Lộ Cẩn, gương mặt trắng hồng tràn đầy vẻ quan tâm lo lắng.
Anh đúng là vô cùng hâm mộ Diệp Vi, đến khi nào anh mới được hưởng đãi ngộ như vậy?
Trong thời gian chờ bò bít tết đưa lên, người phụ nữ này cũng không hề rảnh rỗi, khí thế ngất trời nói chuyện cùng với Diệp Vi, chỉ cho anh nhìn thấy một bên gò má, còn anh thì tựa như "kỳ đà cản mũi."
Trò chuyện đang hăng, Diệp Vi đột nhiên dừng lại cắt lời cô: "A Cẩn, tớ đi rửa tay đã."
Không nghĩ rằng Diệp Vi rời đi, không có biện pháp gì cả, tình thế nguy cấp.
Lộ Cẩn không muốn ngồi một mình cùng Mộ Trạch, tính cách Mộ Trạch lãnh đạm, ít nói, bây giờ ngồi một chỗ với anh cũng chẳng biết nói gì, hai người ngồi với nhau ngoài lúng túng ra thì chỉ còn im lặng.
Mới vừa rồi anh nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt kia chứa chan một tình cảm cô chưa bao giờ thấy, cô hốt hoảng chớp mắt một cái, sợ bị anh nhìn ra, vì vậy rời đi sự chú ý của mình, nhưng ánh mắt bức người của cái người kia vẫn không chịu rời đi, tựa hồ còn nhìn sâu hơn vào cô.
Vàolúc bít tết được mang lên, màn hình điện thoại sáng lên một cái, Lộ Cẩn mởkhóa, là tin nhắn của Diệp Vi gửi tới: "A Cẩn, tớ có chuyện tạm thời đi trướcđây, lần sau sẽ bồi thường cho cậu, để cho anh hùng Mộ tổng cứu mỹ nhân nha, cậu bồi anh ta ăn cơm nhá.
Cô hoài nghi cái sự không cố ý của Diệp Vi, cất điện thoại, hít sâu một hơi, Lộ Cẩn ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông ngồi đối diện, bên trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ khá cao nên anh cởi áo vest, chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng. Ánh mắt cô nhất thời bị hoa văn nhỏ trên cổ áo làm cho hấp dẫn.
Áo sơ mi này là Tô Mạc Thần mua cho anh ở cửa hàng thời trang ngày hôm đó, lần trước ăn cơm cùng nhau cũng thấy anh mặc áo này.
Lộ Cẩn thu lại ánh mắt, cười mỉm với anh: "Chuyện ở phòng tập vừa nãy, cảm ơn anh."
Mộ Trạch tựa như không cảm kích chút nào, cau mày, nhàn nhạt mở miệng: "Nếu như anh không xuất hiện ở đó thì em định làm như thế nào?"
Lộ Cẩn nghĩ đến lời anh vừa hỏi, cô khi đó chỉ nghĩ rằng không được để cho Diệp Vi bị người ta khinh thường chứ chưa từng suy xét đến hậu quả.
"Đứng nguyên tại chỗ để mặc cho người ta tát?" Giọng anh rõ ràng không vui.
Thấy Lộ Cẩn đang xắt thịt bỗng dừng lại anh mới nhận ra giọng nói của mình quá mức nặng nề, chầm chậm nói: "Có bảo vệ người khác thì trước tiên cũng phải suy nghĩ đến an toàn của bản thân chứ."
Đây là anh đang lo lắng cho mình sao?
Lộ Cẩn lập tức đem nghi vấn này vứt bỏ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Mộ Trạch, ánh mắt nghiêm túc: ""Mộ tiên sinh, Vi Vi là bạn thân của tôi, còn hơn cả người thân của tôi, chỉ cần cô ấy bình yên vô sự, thì tôi bị thương cũng có làm sao?"
Ánh mắt Mộ Trạch co rút, tay cầm dao nắm lại thật chặt.
Tôi bị thương cũng có làm sao?
Cô đúng là chẳng bao giờ nghĩ đến sự an toàn của mình dù chỉ một chút.
Hiển nhiên nghe thấy Lộ Cẩn nói ra câu nói kia, cả bữa ăn Mộ Trạch đều mang vẻ lạnh lùng, tới khi thanh toán còn khiến cho cô bé thu ngân phải hít khí lạnh.
Lại là một bữa cơm đầy ngượng ngập và yên lặng.
Ra khỏi nhà hàng, Mộ Trạch không nói tiếng nào liền về thẳng Đông Lăng, Lộ Cẩn muốn nói cảm ơn với anh – bữa cơm này là do anh trả tiền.
Vừa quay người lại thì nhìn thấy bóng lưng lạnh nhạt của người đàn ông kia, ngay lập tức cô bỏ đi cái suy nghĩ này.
Người ta không cảm kích, cô việc gì phải tự mình đa tình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook