Đừng Lại Trêu Chọc Tôi
-
Chương 4
Lúc Chu Vọng kéo thân xác mệt mỏi về đến nhà thì đồng hồ điểm 12h.
Cậu xách một quai cặp, kéo lê trên mặt đất.
Đi ngang qua phòng khách, đèn không bật, bộ đồ đen hòa cùng bóng tối ngoài cửa sổ.
“Sao về muộn thế?”
“À, con ở trường làm nốt bài tập.
” Chu Vọng nhàn nhạt trả lời, cậu đi về phía phòng ngủ của mình, cũng không có ý định dừng lại nói thêm với Thang Tiệp.
Đèn phòng khách đột nhiên bật lên, hai mắt đột nhiên bị kích thích, Chu Vọng nheo mắt, dừng bước.
Nương theo ánh đèn vàng nhạt, bóng lưng thiếu niên càng thêm tiều tuỵ, hoàn toàn khác so với cậu học sinh sáng sủa trên trường học.
“Sao người bẩn thế này” Thang Tiệp đi đến, “Để mẹ xem nào.
”
Chu Vọng cúi đầu để bà quan sát.
Giọng Thang Tiệp mang theo chút đau lòng, ngữ khí mềm xuống, “Sao trên mặt lại có vết xước? Con đánh nhau à?”
“Dì, là lỗi của con, Chu Vọng đi xe cùng con, không cẩn thận bị quăng ngã xuống mương.
” Chu Ngự đi vào, trên tay cầm chiếc mũ bảo hiểm, “Đang sốt ruột mà, muộn thế này rồi, phải nhanh chóng quay về đúng không?”
Thang Tiệp hơi kinh ngạc, cũng không hỏi lại, nói với Chu Vọng, “Mẹ lấy chút thuốc mỡ để bôi cho con nhé.
”
“Không cần.
” Chu Vọng gạt bàn tay Thang Tiệp ra, lạnh lùng trả lời rồi quay người về phòng.
“Chu Ngự, con… con lần sau lái xe thì phải cẩn thận hơn, trẻ con thì đừng đi xe máy.
”
Thang Tiệp cẩn thận dặn dò vài câu, đôi tay buông xuống, xoa vạt áo.
“Vâng.
” Chu Ngự gật đầu, cậu không để tâm, đi vào phòng cạnh Chu Vọng.
“Rầm —” hai tiếng, hai cánh cửa đồng thời khoá lại.
Chu Vọng nhanh chóng tắm rửa, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên hiện lên trong gương, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy vết xước nhạt trên trán.
Cậu liếc nhìn lọ thuốc mỡ Thang Tiệp mang tới trên bàn, ném vào ngăn kéo.
Màn hình điện thoại bị vỡ hai đường, cậu mở khoá, thông báo hiện lên, dòng ghi chú bị mấy vết vỡ che mất, tên hiện lên không rõ.
Mơ hồ nhìn ra: Dao Dao
[Dao Dao: Mình về đến nhà rồi, hôm nay làm phiền cậu quá, cảm ơn nha!]
Trong màn hình dường như phảng phất nụ cười của cô gái nhỏ, đang cười tươi như hoa, vẫy tay với cậu.
Tin nhắn hiển thị lúc 8 rưỡi.
Chu Vọng nhìn đồng hồ, 12 rưỡi, cậu tắt máy không trả lời lại.
–
Ngày hôm sau Sở Dao xin nghỉ, buổi sáng không đi học, nhưng cũng không ảnh hưởng gì hết, hôm nay là thứ tư, để nêu rõ tầm quan trọng của kì thi giữa kì 1, sau khi phân lớp, trường tổ chức cuộc họp phụ huynh đầu tiên nên buổi sáng đã bắt đầu chuẩn bị, không phải học
Lớp chọn ban tự nhiên tự biến buổi sáng thành buổi tự học.
Sở Dao không đến, Chu Vọng có chút thất vọng, hiệu suất làm bài không tốt.
Bàn tay vốn dĩ phải trả lời câu hỏi thì lại vô thức đưa lên chạm vào vết thương trên trán.
Chu Vọng rất muốn cho Sở Dao thấy, cậu muốn sau khi Sở Dao nhìn thấy vết thương này, sẽ lo lắng hỏi cậu, “Cậu sao thế? Có đau hay không? Có muốn mình bôi thuốc giúp cậu không?”
Nhưng mà Sở Dao lại xin nghỉ, vết thương lại không lớn, cậu sợ sẽ nhanh khỏi, Chu Vọng không bôi thuốc, cậu cười khẩy, tuýp thuốc này chẳng có tác dụng gì hết.
Đường Phi tuy là con trai nhưng là người tinh tế, ngày thường khá thân với Chu Vọng, là một trong số ít bạn thân của cậu.
Thừa dịp thầy giáo kiểm tra giờ tự học vừa đi qua, Đường Phi quay đầu hỏi, “Chu Vọng, tối qua cậu làm gì đấy? Bên này một vết thương, bên kia cũng một vết, không phải cậu đánh nhau đấy chứ?”
Đường Phi tỏ vẻ kinh ngạc, cậu ta giơ tay che miệng lại, không đợi Chu Vọng trả lời, tiếp tục trêu cậu, “Sau này nếu đánh nhau thì chọn chọn chỗ nào ít cỏ ấy, không thì đau lắm.
”
Chu Vọng không phải người thích mắng người khác, cho dù hiểu được ý Đường Phi, cũng không trả lời, “Bị thương một chút, sẽ nhanh khỏi thôi.
”
“Chậc, cậu đúng là người nghiêm túc.
” Đường Phi thấy cậu như thế cũng không trêu nữa, tiện đà quan tâm hỏi, “Cậu lại cùng em cậu…?”
“Tập trung học đi.
”
Chu Vọng chặn họng Đường Phi.
Những người cậu quan tâm đều đã không còn, ánh mắt Chu Vọng lại nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh.
Sao cậu ấy vẫn chưa đến? Sở Dao rất ít khi xin nghỉ phép.
Chu Vọng không thấy Sở Dao, cậu vừa thất vọng vừa thấy phiền muộn, không có hứng làm bài tập môn Vật lý mà mình thích.
–
Sở Dao ở bệnh viện cả buổi sáng, đêm qua Vương Ngọc Châu đột ngột bị cao huyết áp, ba cô lại mất tích ở bên ngoài không về, Sở Dao chỉ có thể gọi 120 rồi đi theo đến bệnh viện chăm sóc mẹ.
Cũng may không có vấn đề gì, bởi vì thời tiết nắng nóng, lại bận rộn nên mới dẫn đến cao huyết áp, Sở Dao không yên tâm nên xin nghỉ ở lại bệnh viện.
Buổi chiều họp phụ huynh sợ mẹ cô không đi được, Sở Dao cũng tập mãi thành quen, từ nhỏ đến giờ, những buổi họp phụ huynh Vương Ngọc Châu đều không đi được vì bận.
Một vài lần bà bận, cô luôn phải dự một mình, khi còn nhỏ, cô luôn trách vì sao người khác đều có ba mẹ đến tham dự buổi họp phụ huynh, còn cô chỉ có thể ngồi một mình nhìn gia đình bọn họ vui vẻ bên nhau.
Sau này lớn rồi cũng quen dần, có những chuyện không thể như ý muốn của cô.
Gần đây Vương Ngọc Châu mở cửa hàng nhỏ bán đồ đan móc, vừa mới khai trương không lâu nên bà rất bận.
Buổi trưa Sở Dao đến cửa hàng, viết một tấm biển “Hôm nay đóng cửa” treo lên cửa, buổi chiều cô quay lại trường học.
Những năm trước Trường cấp sa số 1 tổ chức họp phụ huynh, trường hợp như Sở Dao cũng không phải là hiếm, phụ huynh không đến được nhà trường cho học sinh ngồi thay, nói dễ hiểu thì chỗ ngồi phải có một người ngồi, không được bỏ trống.
Chủ nhiệm lớp biết phụ huynh của Sở Dao không đến nên tạm thời xếp cho cô ít việc, bảo cô viết một báo cáo thay mặt học sinh lớp 11-1 phát biểu.
Đây là sự tin tưởng mà chủ nhiệm lớp dành cho cô, Sở Dao biết không thể từ chối nên ngoan ngoãn viết một bản.
Cuộc họp phụ huynh bắt đầu, Sở Dao ngồi cạnh một phụ nữ trung niên, bà mặc một chiếc váy bằng vải lanh màu đỏ sẫm, cả người toát lên vẻ hiền lành.
Sở Dao đoán đây là mẹ của Chu Vọng.
Sau khi đọc xong bản báo cáo, Sở Dao đi xuống theo lối nhỏ, cũng nhìn thấy rõ người phụ nữ bên cạnh, trông rất giống Chu Vọng, sắc mặt dịu dàng.
“Cháu là Sở Dao à?”
Sở Dao không nghĩ bà sẽ bắt chuyện trước, kinh ngạc gật đầu, “Chào cô ạ, cháu là Sở Dao.
”
“Cô biết cháu, học giỏi lắm, cũng thân với Tiểu Vọng nhà cô nữa, hôm nào tới nhà cô chơi nhé.
”
Thang Tiệp tràn đầy hứng thú, mời cô gái nhỏ.
“Được ạ, vốn dĩ cháu cũng đang thương lượng cùng Chu Vọng cuối tuần này cùng nhau ôn tập.
” Sở Dao vốn lo lắng mình tự tiện đến nhà Chu Vọng liệu có đường đột quá không, nhưng giờ được mời thì không có vấn đề gì rồi.
Buổi họp phụ huynh kết thúc rất nhanh, Sở Dao nhận điện thoại mới biết Vương Ngọc Châu đã xuất viện, bảo cô cứ ở trường, không cần tới cửa hàng.
Tới xế chiều, mặt trời lặn được một nửa, cảnh vật như bức tranh sống động đẹp đẽ, Sở Dao đi tới nhà ăn.
Cô mua cơm, vừa mới ngồi xuống thì Chu Vọng cũng ngồi xuống phía đối diện.
Sở Dao: “Này? Ở lớp nhìn một vòng không thấy cậu đâu, mình còn tưởng cậu đi cùng mẹ.
”
“Không, bà ấy về rồi.
” Chu Vọng trả lời.
“Nhanh nhanh, thịt kho tàu nóng hổi, khó tranh lắm đấy, mau ăn nhanh lên.
” Đường Phi ngồi xuống bên cạnh, đặt bát thịt kho tàu vào giữa ba người, “Tôi tới nhà ăn từ sớm, lúc đấy có ít người lắm, mà đây là suất thịt kho tàu cuối cùng đấy, khủng bố quá.
”
“Tôi làm được nửa bài nghe trắc nghiệm Tiếng Anh, cậu tin được không?” Đường Phi tự nói, “Tôi không làm đúng nhiều lắm, học tiếng Anh dốt quá đi.
Sở Dao, cậu làm được bài không?”
“Cũng tạm, phần viết bị trừ một điểm.
” Sở Dao bình tĩnh trả lời, mặt không gợn sóng.
“Phần khác thì sao?” Đường Phi hỏi tiếp.
“Phần khác… Không trừ điểm.
” Sở Dao vốn không định nói, là Đường Phi muốn hỏi đến cùng…
“?” Mặt Đường Phi xệ xuống, “Thế này mà kêu cũng tạm? Bộ đề kia là đề thi đại học khó nhất năm vừa rồi đó.
Toàn tỉnh điểm trung bình cũng chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thôi.
”
“Điểm trung bình lớp chọn là 134.
” Chu Vọng thình lình nói một câu.
“Tôi còn thiếu 20 điểm.
” Đường Phi trợn tròn mắt, miếng thịt kho tàu nhai trong miệng cũng chẳng còn vị gì.
“Đúng rồi Chu Vọng, tuần sau cậu ở trường đúng không?” Đường Phi nhớ mấy hôm trước chủ nhiệm lớp nói có cuộc thi, hy vọng những học sinh nào có nguyện vọng thì sẽ đăng ký tham gia, cuộc thi này đối với kì thi đại học rất có ích.
“Cậu muốn tham gia cuộc thi Vật lý à?” Sở Dao không thích ăn đậu nành, cô gắp từng hạt đậu ra, nằm ườn ra bàn.
“Thử xem thế nào thôi, cũng không hy vọng gì nhiều, còn cậu thì sao?” Chu Vọng miễn cưỡng đẩy câu chuyện đi.
Đường Phi cắn câu, hỏi Sở Dao, “Đúng thế Sở Dao, cậu tham gia môn Tiếng Anh đi.
”
“Mình? Mình không tham gia đâu.
” Sở Dao lắc đầu, “Mình không có nhiều thời gian, huống hồ còn phải nghỉ học, không tham gia được.
”
“Nhìn tình hình thì không hẳn là phải nghỉ học đâu, mỗi thầy cô phụ trách từng môi đều có cách dạy riêng của mình.
” Chu Vọng kiên nhẫn giải thích, “Năm lớp 10, giáo viên ôn thi môn Tiếng Anh yêu cầu trường mở một phòng tự học chuyên môn dùng để bồi dưỡng học sinh tham gia đấy.
”
Sở Dao nhìn hạt đậu nành, một lúc lâu sau cô từ chối, “Thôi quên đi.
”
“Không sao, tuỳ cậu vậy.
” Chu Vọng cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, tốc độ nhanh hơn một chút.
–
Cuối tuần, Sở Dao có hẹn, cô nói vài câu với Vương Ngọc Châu, thứ sáu tới lúc tan học thì đi.
Nhà của Chu Vọng cách trường khá xa, Chu Vọng gọi một chiếc taxi, hai người đi chung.
Sở Dao thầm kinh ngạc, nhà giàu ghê, không đi xe bus mà gọi taxi đi.
Đi tầm hai mươi phút, Chu Vọng xuống xe, Sở Dao đi theo cậu vào một tiểu khu.
Không giống với khu dân cư, nhà ở nơi này đều là biệt thự riêng.
Từ trước nay Sở Dao chưa từng thấy qua kiểu nhà này, cô nắm chặt quai cặp, tim đập nhanh hơn.
Được hai bước, Chu Vọng dừng bước chân, nắm cổ tay Sở Dao.
Sở Dao giật mình, định rút về, nhưng cuối cùng vẫn không cử động.
Một chàng trai bước xuống bậc thang, mang theo nụ cười trào phúng, mỉa mai đi qua hai người.
Là thiếu niên đồ đen kia? Sao cậu ta lại ở chỗ này?
Sở Dao nghi ngờ, tuỳ ý để Chu Vọng kéo tay mình, cô vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Cô nhìn thoáng qua phía sau, đúng lúc Chu Ngự ngoái đầu lại.
Lại là nụ cười khinh miệt đấy, Chu Ngự lên xe máy rồi phóng đi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook