Đứng Lại! Nàng Phải Rước Chúng Ta Vào Cửa!
-
Chương 3
“Aaaaa....” Đi vào bên trong, mỗ nữ không chịu yên tĩnh một phút giây nào đó lại cất cao giọng đài phá làng phá xóm lên.
Nam Cung Hân Vũ nhìn vào hai bộ xương cùng nằm bên nhau trên một chiếc giường gần đó mà rợn người, lẽ dĩ nhiên, tiếng 'hát' kinh thiên động địa kia cũng là xuất phát từ đây.
Được rồi, nàng thực sự yếu tim lắm lắm lắm... luôn. Không cần vừa bước vào đã bị hạ một cú đấm kinn dị như thế này. Sẽ chết người thật a.
Mỗ nữ nào đó nuốt nuốt nước miếng, hai chân run rẩy đứng không vững nhìn thi hài hai bạch cốt không thành tinh kia đang 'mỉm cười' thật là tươi, khoe ra hàm răng trắng. Quả thực CMN ghê người! Tóc gáy bạn nữ nào đấy bỗng dựng đứng bất thường.
Bất chợt có một chiếc bàn đá di chuyển đến làm mỗ nữ giật bắn mình suýt ngất tại chỗ. Ai đó cảm thấy mình thực xui tận mạng, khi không lại phát bệnh tò mò, hại trái tim 'đã yếu còn ra gió' đập bang bang như muốn bay luôn ra ngoài để tiện hít thở không khí hơn. Hu hu, nàng thực muốn chết lần nữa a, còn hơn cứ thi thoảng lại cho một kích khủng bố tinh thần như thế này. Vậy thì khác gì sống không bằng chết chứ?
Sau một hồi trấn an cùng an ủi, Nam Cung Hân Vũ nhìn đến thủ phạm vừa khiến mình suýt nữa thì chết lâm sàng. Ở trên đó chẳng có gì nhiều, chỉ có một quyển sách cũ thật là cũ, có lẽ được đã viết rất nhiều năm. Bên cạnh nó còn có ba lọ không nhãn mác, chỉ có màu xanh, màu đỏ và màu tím để phân biệt. Rõ ràng là đồ không xuất xứ, rất có thể là hàng lậu. Đó chính là ý nghĩ thực tế không thể thực tế hơn của mỗ nữ nào đó.
Vừa hối hận vì bệnh tò mò hại thân không lâu, Nam Cung Hân Vũ lại ngựa quen đường cũ, chứng nào tật nấy, ngứa ngáy muốn xem nội dung cuốn sách.
Không tò mò mới là lạ, thử hỏi có ai trong tình huống của nàng mà còn phi lễ chớ nhìn chứ? Đây là lời bao biện củ chuối hết sức của mỗ nữ kia, làm như ai cũng có thể luyện tới trình độ điên không đối thủ như mình.
Ngón tay thon dài trắng nõn của ai đó lần mò lật trang đầu tiên của quyển sách ra. Tuy chữ đã phai theo thời gian, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra đây là chữ của nam tử. Nét chữ cứng cáp mạnh mẽ như rồng bay phượng múa vô cùng đẹp đẽ, cũng thực may nàng trước kia ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi chạy theo ngoại công luyện viết thư pháp cổ, nên bây giờ cũng còn có thể biết, nếu không thì lại thành con em mù chữ rồi. Quả thực là vận cứt chó!
Nội dung trang đầu tiên cũng chẳng có gì nhiều, chung quy như thường lệ thì người ta kiểu gì cũng phải giới thiệu bản thân mình trước. “Ta là Tà Phương, một ẩn sĩ giang hồ. Ta cùng với thê tử của mình là Nguyệt Mi vì chán sự đời mà lui về ở ẩn tại Lạc Vân động trong Vô Tình cốc này. Chúng ta cả đời hành tẩu giang hồ, người người nghe tên đều nể sợ, nhưng tìm kiếm mãi trên thế gian mà không có một đồ đệ để truyền thụ lại tuyệt học của mình. Vô Tình cốc đã bị chúng ta lập ma trận, người bình thường không ai có thể vào, nếu như người vào tới, đọc được lời ta viết này thì có lẽ có duyên với chúng ta, phu thê chúng ta sẽ thu nhận làm đồ đệ truyền dạy lại võ công cùng tất cả về y học và độc dược.”
Nam Cung Hân Vũ đọc xong tựa như cả người đang bay trên mây, trong đầu hình thành ý nghĩ, “Chà, mình thực may mắn quá nha! Được học tuyệt thế võ công có thể phi trên nóc nhà như trong phim kiếm hiệp a! Ách, nhưng chắc phải khổ luyện cực nhọc đi?” Với suy nghĩ vớ vẩn như vậy, mỗ nữ dây thần kinh luôn không ổn định nào đó lại phát huy trí tưởng tượng của mình.
Đó là cảnh trèo núi, lội sông gánh nước vác củi. Ngồi thiền trong thác nước xối xả. Luyện công, đứng tấn, thân mình đau nhức đầy vết thương...
Bị những hình ảnh kia dọa sợ, mỗ nhát gan từ trên trời rớt bịch xuống đất, cười hắc hắc vô sỉ, “Ha ha, nếu như thế... chắc mình phải mất vài chục năm nhỉ? Ách, cũng có thể lúc đó đã chết vì lao lực cũng nên. Vậy... bỏ thôi!”
Khi quyết định từ bỏ học cách được bay, Nam Cung Hân Vũ lại nhìn thấy ở mặt tiếp theo lời viết ôi sao thật hấp dẫn, “Vì võ công của ta và thê tử khó có thể học tinh thông, cho nên chúng ta đã bỏ phần đời còn lại để cố gắng tạo ra ba lọ dược duy nhất trên thế gian, lọ màu xanh là lọ giúp tăng bảy mươi năm công lực, nội công vô cùng thâm hậu khó ai bì kịp,khi uống xong thì có thể tiếp nhận võ công của ta. Lọ màu tím, là lọ giúp tẩy kinh phạt tủy, quá trình này có hơi đau đớn một chút, nó có thể giúp người vô dụng, phế vật hay bất cứ ai cũng có thể trở thành thiên tài võ học, đây là lọ dùng để học võ của thê tử ta. Còn lọ cuối cùng, là lọ màu tím, nó là dược bách độc bách xâm, quan trọng là giúp cho người học y và độc dược tránh khỏi việc chết trong khi đang học.”
Chà, thì ra ba cái lọ mà nàng nghĩ là hàng dỏm không xuất xứ lại có sực mạnh ghê vậy nha. Không phải dạng vừa đâu! Nam Cung Hân Vũ nhìn sang ba cái lọ kia, miệng nở nụ cười tham lam xấu xa.
Nàng đọc tiếp đoạn di chúc của Tà Phương, “Căn phòng này tạo ra để cho người may mắn có thể học. Trong này là toàn bộ sở học mà ta và Nguyệt Mi cùng truyền lại. Bên trái là sách dạy võ công, tầng trên là bộ “Thiên Long Hàn Băng” của ta, tầng dưới là “ Âm Vũ Kinh” của thê tử. Đó đều là những bộ võ mạnh nhất thế gian, ra chiêu mạnh mẽ mà thâm độc, có thể gọi là thiên hạ đệ nhất. Bên phải là độc dược và y dược, cũng phân ra hai tầng, tầng trên là độc, tầng dưới là y. Ngoài ra, chúng ta còn để lại một cuốn kinh thư về cổ, loại hình bị cấm kị đã thất truyền năm trăm năm trước. Nếu người tới có thể học được tất cả thì thật không uổng công nửa đời tâm huyết cuối cùng của chúng ta, nếu không được, cũng chỉ có thể nhận mệnh.”
Đọc xong di thư, vị nào đó hiếm khi được lúc yên tĩnh suy tư một cách nghiêm túc, chỉnh tề. Rất có dáng vẻ hút hồn người đối diện.
Nam Cung Hân Vũ sau một hồi làm thanh niên nghiêm túc, nàng bước về phía chiếc giường nơi thi hài của Tà Phương và Nguyệt Mi an nghỉ. Nàng quỳ xuống dập đầu ba lạy, nói, “ Đệ tử là Nam Cung Hân Vũ, nay có cơ may được gặp hai vị sư phụ, đệ tử xin dốc lòng học lại tuyệt học một đời của hai người, không để cho hai người thất vọng!”
Nàng nói xong tiến lại chiếc bàn đá kia, cầm ba lọ dược lên uống.
Bất quá cái gì cũng có mặt lợi mặt hại, làm gì có cái nào hoàn hảo không hại. Trong đó bao gồm cả những lọ dược này.
Nam Cung Hân Vũ vừa uống xong, cảm thấy người mình như bị hàng ngàn con kiến cắn, đau đớn không chịu được, gân cốt tựa như đứt lìa, gãy vụn thành từng mảnh. Hai nguồn lực nóng lạnh đan xen tàn phá bên trong cơ thể nàng.Thực không ngờ lại đau đến muốn chết thế này, cái gì mà có một chút chứ? Là lừa đảo được hay không vậy.
Phía trước có một hồ nước, Nam Cung Hân Vũ không ngần ngại mà nhảy xuống. Nước trong hồ làm dịu đi đau đớn cho nàng. Chẳng mấy chốc, người nàng phát ra vô số chất lỏng màu đen, nhìn vào rất ghê người.
Sau một canh giờ sống không được chết không xong, cảm giác đau đớn tận xương tủy đã không còn, thay vào đó là vẻ khoan khoái, nhẹ nhàng, nàng có thể cảm nhận được hai nội lực một âm một dương, một băng một hỏa hòa hợp bên trong cơ thể vô cùng mạnh mẽ.
Nha, thì ra tẩy kinh phạt tủy còn giúp nàng đẹp hơn cả lúc trước a. Chu choa, da dẻ trắng nõn phấn nộn, mịn màng này thực khiến người ta muốn cắn. Còn có dáng người thướt tha lại thêm tha thướt, khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc cười một cái có thể hủy thiên diệt địa. Mỗ nữ nào đó ngay lập tức tự kỉ không ngừng nghỉ về bản thân mình, không những không lo sợ cho vẻ hồng nhan họa thủy mà còn tâng bốc mình bay lên chín tầng mây. Da mặt quả là đủ dày!
Việc nàng định làm tiếp theo là sẽ chôn cất tử tế cho hai vị sư phụ, sau đó tìm vài bộ quần áo thời đại này xem xem dáng vẻ xinh đẹp của mình trong bộ đồ đó. Hẳn là rất đẹp đi?! Cuồng bản thân xong, việc sau đó mỗ tự kỉ kia nghĩ đến dĩ nhiên là bắt đầu học võ công, y thư, độc được, còn cổ trùng gì gì đấy, phải coi nàng có thể sống tới khi đó hay không đã. Vậy là một lịch trình bận túi bụi đã được lên kế hoạch kĩ càng, nhưng về tiến độ, cái này còn phụ thuộc vào con sâu lười vạn năng nào đó có nổi khùng bất chợt mà chăm chỉ hay không. Nếu Tà Phương và Nguyệt Mi còn sống, hai vị chắc phải cười chảy hai hàng lệ vì thu nhận được một đồ đệ 'tuyệt vời' như vậy.
Và những ngày tiếp theo, Nam Cung Hân Vũ theo lịch mà làm, có điều, nghĩ thì dễ, làm mới khó.Nàng không phải thiên tài, chẳng qua có thông minh hơn người một chút, vậy mà những thứ này, thực là chơi khó nhau a. Tháng ngày gian truân khổ cực vẫn còn dài.
------ ta là tuyến phân cách thời gian bay vù vù ------
Thấm thoát đã ba năm trôi qua, cảnh vật trong Vô Tình cốc vẫn không thay đổi.
Mọi thứ vẫn xanh tươi tốt đẹp, phong cảnh hữu tình hấp dẫn động lòng người, bất quá mỗ nữ nào đó đã chán phát rầu, không còn ham hố như ngày đầu tiên.
Mà lúc này đây, Nam Cung Hâm Vũ đang bắt trước Tiểu Long Nữ quăng dây thừng làm giường và hạ lưng nằm vắt vẻo ở trên. Một thân huyết y rực lửa ôm lấy thân hình ma quỷ có thể giết được hàng vạn binh mã kia. Chân trần trắng muốt diễm lệ tinh xảo, chiếc lắc nhỏ dưới chân phát ra tiếng leng keng thanh thúy. Một mỹ nhân xinh đẹp như thiên tiên lại có vẻ yêu diễm quyến rũ mị hoặc như thế, quả thực câu hồn đoạt phách người đối diện.
Đó là nếu như vị nào đấy không ngáp to một cái làm mất hết hình tượng.
Nam Cung Hân Vũ chính thức bước sang tuổi 20, độ tuổi xuân sắc nhất của thiếu nữ. Nhưng ở thời đại này đã là gái lỡ thì không ai thèm lấy, ế chỏng ế chơ.
Người nào đó ban đầu còn muốn cắm dùi định cư ở nơi non xanh nước biếc này, tuy nhiên mỗ nữ Hân Vũ luôn ham thích của ngon vật lạ, muốn ra ngoài ngao du cho biết đây biết đó, bất quá trong một ngày như mọi ngày, ai đó vào trong mật động tìm kiếm thêm sách về cổ, thì bỗng thấy được một phong thư. Trong thư cũng chẳng có gì nhiều, chỉ vỏn vẹn vài câu ý nghĩa vô cùng của sư phụ Tà Phương, “Nếu đọc được bức thư này thì có lẽ đồ đệ đã luyện xong tuyệt học cả đời của chúng ta. Nhưng có một bí mật mà có lẽ con nên biết, sơn cốc này có vào không có ra, hơn nữa, ba lọ dược kia, tốt thì tốt nhưng kết hợp lại sẽ thành một loại độc dược, cứ ngày mười lăm hàng tháng sẽ đau nhức vô cùng, và cách chữa trị chỉ có một....”
Sau khi ai đó đọc xong cảm thấy như sét đánh ngang tai, nước mắt chảy dài. Nàng không thể ra ngoài thì làm sao có thể giải độc? Chẳng lẽ một tuyệt đại mĩ nữ như nàng phải chết già ở đây không người thương tiếc?
Không được, nàng nhất định phải ra ngoài, tung hoành thiên hạ. Quan trọng hơn cả là phải cứu sống mạng của nàng.
Cuối cùng sau bao gian lao vất vả mệt nhọc, mỗ nào đó tìm tòi lục lọi tất cả những thứ liên quan đến Vô Tình cốc, và rồi tìm được lối ra duy nhất, đó là một khe đá mở, nếu phá được trận bát quái hỗn loạn ở đó sẽ ra được bên ngoài.
Cho nên ai đó vì tinh thần mệt mỏi sau bao ngày vất vả, giờ ngáp ngắn ngáp dài đi đánh cờ với chu công, để dành sức ngày mai chiến đấu giành độc lập tự do.
Nam Cung Hân Vũ nhìn vào hai bộ xương cùng nằm bên nhau trên một chiếc giường gần đó mà rợn người, lẽ dĩ nhiên, tiếng 'hát' kinh thiên động địa kia cũng là xuất phát từ đây.
Được rồi, nàng thực sự yếu tim lắm lắm lắm... luôn. Không cần vừa bước vào đã bị hạ một cú đấm kinn dị như thế này. Sẽ chết người thật a.
Mỗ nữ nào đó nuốt nuốt nước miếng, hai chân run rẩy đứng không vững nhìn thi hài hai bạch cốt không thành tinh kia đang 'mỉm cười' thật là tươi, khoe ra hàm răng trắng. Quả thực CMN ghê người! Tóc gáy bạn nữ nào đấy bỗng dựng đứng bất thường.
Bất chợt có một chiếc bàn đá di chuyển đến làm mỗ nữ giật bắn mình suýt ngất tại chỗ. Ai đó cảm thấy mình thực xui tận mạng, khi không lại phát bệnh tò mò, hại trái tim 'đã yếu còn ra gió' đập bang bang như muốn bay luôn ra ngoài để tiện hít thở không khí hơn. Hu hu, nàng thực muốn chết lần nữa a, còn hơn cứ thi thoảng lại cho một kích khủng bố tinh thần như thế này. Vậy thì khác gì sống không bằng chết chứ?
Sau một hồi trấn an cùng an ủi, Nam Cung Hân Vũ nhìn đến thủ phạm vừa khiến mình suýt nữa thì chết lâm sàng. Ở trên đó chẳng có gì nhiều, chỉ có một quyển sách cũ thật là cũ, có lẽ được đã viết rất nhiều năm. Bên cạnh nó còn có ba lọ không nhãn mác, chỉ có màu xanh, màu đỏ và màu tím để phân biệt. Rõ ràng là đồ không xuất xứ, rất có thể là hàng lậu. Đó chính là ý nghĩ thực tế không thể thực tế hơn của mỗ nữ nào đó.
Vừa hối hận vì bệnh tò mò hại thân không lâu, Nam Cung Hân Vũ lại ngựa quen đường cũ, chứng nào tật nấy, ngứa ngáy muốn xem nội dung cuốn sách.
Không tò mò mới là lạ, thử hỏi có ai trong tình huống của nàng mà còn phi lễ chớ nhìn chứ? Đây là lời bao biện củ chuối hết sức của mỗ nữ kia, làm như ai cũng có thể luyện tới trình độ điên không đối thủ như mình.
Ngón tay thon dài trắng nõn của ai đó lần mò lật trang đầu tiên của quyển sách ra. Tuy chữ đã phai theo thời gian, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra đây là chữ của nam tử. Nét chữ cứng cáp mạnh mẽ như rồng bay phượng múa vô cùng đẹp đẽ, cũng thực may nàng trước kia ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi chạy theo ngoại công luyện viết thư pháp cổ, nên bây giờ cũng còn có thể biết, nếu không thì lại thành con em mù chữ rồi. Quả thực là vận cứt chó!
Nội dung trang đầu tiên cũng chẳng có gì nhiều, chung quy như thường lệ thì người ta kiểu gì cũng phải giới thiệu bản thân mình trước. “Ta là Tà Phương, một ẩn sĩ giang hồ. Ta cùng với thê tử của mình là Nguyệt Mi vì chán sự đời mà lui về ở ẩn tại Lạc Vân động trong Vô Tình cốc này. Chúng ta cả đời hành tẩu giang hồ, người người nghe tên đều nể sợ, nhưng tìm kiếm mãi trên thế gian mà không có một đồ đệ để truyền thụ lại tuyệt học của mình. Vô Tình cốc đã bị chúng ta lập ma trận, người bình thường không ai có thể vào, nếu như người vào tới, đọc được lời ta viết này thì có lẽ có duyên với chúng ta, phu thê chúng ta sẽ thu nhận làm đồ đệ truyền dạy lại võ công cùng tất cả về y học và độc dược.”
Nam Cung Hân Vũ đọc xong tựa như cả người đang bay trên mây, trong đầu hình thành ý nghĩ, “Chà, mình thực may mắn quá nha! Được học tuyệt thế võ công có thể phi trên nóc nhà như trong phim kiếm hiệp a! Ách, nhưng chắc phải khổ luyện cực nhọc đi?” Với suy nghĩ vớ vẩn như vậy, mỗ nữ dây thần kinh luôn không ổn định nào đó lại phát huy trí tưởng tượng của mình.
Đó là cảnh trèo núi, lội sông gánh nước vác củi. Ngồi thiền trong thác nước xối xả. Luyện công, đứng tấn, thân mình đau nhức đầy vết thương...
Bị những hình ảnh kia dọa sợ, mỗ nhát gan từ trên trời rớt bịch xuống đất, cười hắc hắc vô sỉ, “Ha ha, nếu như thế... chắc mình phải mất vài chục năm nhỉ? Ách, cũng có thể lúc đó đã chết vì lao lực cũng nên. Vậy... bỏ thôi!”
Khi quyết định từ bỏ học cách được bay, Nam Cung Hân Vũ lại nhìn thấy ở mặt tiếp theo lời viết ôi sao thật hấp dẫn, “Vì võ công của ta và thê tử khó có thể học tinh thông, cho nên chúng ta đã bỏ phần đời còn lại để cố gắng tạo ra ba lọ dược duy nhất trên thế gian, lọ màu xanh là lọ giúp tăng bảy mươi năm công lực, nội công vô cùng thâm hậu khó ai bì kịp,khi uống xong thì có thể tiếp nhận võ công của ta. Lọ màu tím, là lọ giúp tẩy kinh phạt tủy, quá trình này có hơi đau đớn một chút, nó có thể giúp người vô dụng, phế vật hay bất cứ ai cũng có thể trở thành thiên tài võ học, đây là lọ dùng để học võ của thê tử ta. Còn lọ cuối cùng, là lọ màu tím, nó là dược bách độc bách xâm, quan trọng là giúp cho người học y và độc dược tránh khỏi việc chết trong khi đang học.”
Chà, thì ra ba cái lọ mà nàng nghĩ là hàng dỏm không xuất xứ lại có sực mạnh ghê vậy nha. Không phải dạng vừa đâu! Nam Cung Hân Vũ nhìn sang ba cái lọ kia, miệng nở nụ cười tham lam xấu xa.
Nàng đọc tiếp đoạn di chúc của Tà Phương, “Căn phòng này tạo ra để cho người may mắn có thể học. Trong này là toàn bộ sở học mà ta và Nguyệt Mi cùng truyền lại. Bên trái là sách dạy võ công, tầng trên là bộ “Thiên Long Hàn Băng” của ta, tầng dưới là “ Âm Vũ Kinh” của thê tử. Đó đều là những bộ võ mạnh nhất thế gian, ra chiêu mạnh mẽ mà thâm độc, có thể gọi là thiên hạ đệ nhất. Bên phải là độc dược và y dược, cũng phân ra hai tầng, tầng trên là độc, tầng dưới là y. Ngoài ra, chúng ta còn để lại một cuốn kinh thư về cổ, loại hình bị cấm kị đã thất truyền năm trăm năm trước. Nếu người tới có thể học được tất cả thì thật không uổng công nửa đời tâm huyết cuối cùng của chúng ta, nếu không được, cũng chỉ có thể nhận mệnh.”
Đọc xong di thư, vị nào đó hiếm khi được lúc yên tĩnh suy tư một cách nghiêm túc, chỉnh tề. Rất có dáng vẻ hút hồn người đối diện.
Nam Cung Hân Vũ sau một hồi làm thanh niên nghiêm túc, nàng bước về phía chiếc giường nơi thi hài của Tà Phương và Nguyệt Mi an nghỉ. Nàng quỳ xuống dập đầu ba lạy, nói, “ Đệ tử là Nam Cung Hân Vũ, nay có cơ may được gặp hai vị sư phụ, đệ tử xin dốc lòng học lại tuyệt học một đời của hai người, không để cho hai người thất vọng!”
Nàng nói xong tiến lại chiếc bàn đá kia, cầm ba lọ dược lên uống.
Bất quá cái gì cũng có mặt lợi mặt hại, làm gì có cái nào hoàn hảo không hại. Trong đó bao gồm cả những lọ dược này.
Nam Cung Hân Vũ vừa uống xong, cảm thấy người mình như bị hàng ngàn con kiến cắn, đau đớn không chịu được, gân cốt tựa như đứt lìa, gãy vụn thành từng mảnh. Hai nguồn lực nóng lạnh đan xen tàn phá bên trong cơ thể nàng.Thực không ngờ lại đau đến muốn chết thế này, cái gì mà có một chút chứ? Là lừa đảo được hay không vậy.
Phía trước có một hồ nước, Nam Cung Hân Vũ không ngần ngại mà nhảy xuống. Nước trong hồ làm dịu đi đau đớn cho nàng. Chẳng mấy chốc, người nàng phát ra vô số chất lỏng màu đen, nhìn vào rất ghê người.
Sau một canh giờ sống không được chết không xong, cảm giác đau đớn tận xương tủy đã không còn, thay vào đó là vẻ khoan khoái, nhẹ nhàng, nàng có thể cảm nhận được hai nội lực một âm một dương, một băng một hỏa hòa hợp bên trong cơ thể vô cùng mạnh mẽ.
Nha, thì ra tẩy kinh phạt tủy còn giúp nàng đẹp hơn cả lúc trước a. Chu choa, da dẻ trắng nõn phấn nộn, mịn màng này thực khiến người ta muốn cắn. Còn có dáng người thướt tha lại thêm tha thướt, khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc cười một cái có thể hủy thiên diệt địa. Mỗ nữ nào đó ngay lập tức tự kỉ không ngừng nghỉ về bản thân mình, không những không lo sợ cho vẻ hồng nhan họa thủy mà còn tâng bốc mình bay lên chín tầng mây. Da mặt quả là đủ dày!
Việc nàng định làm tiếp theo là sẽ chôn cất tử tế cho hai vị sư phụ, sau đó tìm vài bộ quần áo thời đại này xem xem dáng vẻ xinh đẹp của mình trong bộ đồ đó. Hẳn là rất đẹp đi?! Cuồng bản thân xong, việc sau đó mỗ tự kỉ kia nghĩ đến dĩ nhiên là bắt đầu học võ công, y thư, độc được, còn cổ trùng gì gì đấy, phải coi nàng có thể sống tới khi đó hay không đã. Vậy là một lịch trình bận túi bụi đã được lên kế hoạch kĩ càng, nhưng về tiến độ, cái này còn phụ thuộc vào con sâu lười vạn năng nào đó có nổi khùng bất chợt mà chăm chỉ hay không. Nếu Tà Phương và Nguyệt Mi còn sống, hai vị chắc phải cười chảy hai hàng lệ vì thu nhận được một đồ đệ 'tuyệt vời' như vậy.
Và những ngày tiếp theo, Nam Cung Hân Vũ theo lịch mà làm, có điều, nghĩ thì dễ, làm mới khó.Nàng không phải thiên tài, chẳng qua có thông minh hơn người một chút, vậy mà những thứ này, thực là chơi khó nhau a. Tháng ngày gian truân khổ cực vẫn còn dài.
------ ta là tuyến phân cách thời gian bay vù vù ------
Thấm thoát đã ba năm trôi qua, cảnh vật trong Vô Tình cốc vẫn không thay đổi.
Mọi thứ vẫn xanh tươi tốt đẹp, phong cảnh hữu tình hấp dẫn động lòng người, bất quá mỗ nữ nào đó đã chán phát rầu, không còn ham hố như ngày đầu tiên.
Mà lúc này đây, Nam Cung Hâm Vũ đang bắt trước Tiểu Long Nữ quăng dây thừng làm giường và hạ lưng nằm vắt vẻo ở trên. Một thân huyết y rực lửa ôm lấy thân hình ma quỷ có thể giết được hàng vạn binh mã kia. Chân trần trắng muốt diễm lệ tinh xảo, chiếc lắc nhỏ dưới chân phát ra tiếng leng keng thanh thúy. Một mỹ nhân xinh đẹp như thiên tiên lại có vẻ yêu diễm quyến rũ mị hoặc như thế, quả thực câu hồn đoạt phách người đối diện.
Đó là nếu như vị nào đấy không ngáp to một cái làm mất hết hình tượng.
Nam Cung Hân Vũ chính thức bước sang tuổi 20, độ tuổi xuân sắc nhất của thiếu nữ. Nhưng ở thời đại này đã là gái lỡ thì không ai thèm lấy, ế chỏng ế chơ.
Người nào đó ban đầu còn muốn cắm dùi định cư ở nơi non xanh nước biếc này, tuy nhiên mỗ nữ Hân Vũ luôn ham thích của ngon vật lạ, muốn ra ngoài ngao du cho biết đây biết đó, bất quá trong một ngày như mọi ngày, ai đó vào trong mật động tìm kiếm thêm sách về cổ, thì bỗng thấy được một phong thư. Trong thư cũng chẳng có gì nhiều, chỉ vỏn vẹn vài câu ý nghĩa vô cùng của sư phụ Tà Phương, “Nếu đọc được bức thư này thì có lẽ đồ đệ đã luyện xong tuyệt học cả đời của chúng ta. Nhưng có một bí mật mà có lẽ con nên biết, sơn cốc này có vào không có ra, hơn nữa, ba lọ dược kia, tốt thì tốt nhưng kết hợp lại sẽ thành một loại độc dược, cứ ngày mười lăm hàng tháng sẽ đau nhức vô cùng, và cách chữa trị chỉ có một....”
Sau khi ai đó đọc xong cảm thấy như sét đánh ngang tai, nước mắt chảy dài. Nàng không thể ra ngoài thì làm sao có thể giải độc? Chẳng lẽ một tuyệt đại mĩ nữ như nàng phải chết già ở đây không người thương tiếc?
Không được, nàng nhất định phải ra ngoài, tung hoành thiên hạ. Quan trọng hơn cả là phải cứu sống mạng của nàng.
Cuối cùng sau bao gian lao vất vả mệt nhọc, mỗ nào đó tìm tòi lục lọi tất cả những thứ liên quan đến Vô Tình cốc, và rồi tìm được lối ra duy nhất, đó là một khe đá mở, nếu phá được trận bát quái hỗn loạn ở đó sẽ ra được bên ngoài.
Cho nên ai đó vì tinh thần mệt mỏi sau bao ngày vất vả, giờ ngáp ngắn ngáp dài đi đánh cờ với chu công, để dành sức ngày mai chiến đấu giành độc lập tự do.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook