Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
-
Chương 20: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 20
Sáng sớm, khi Trì Tiểu Trì đang dùng bữa thì Dương Tiểu Yến trực tiếp gọi điện thoại đến.
Thấy Trì Tiểu Trì không có ý muốn nghe, Trình Tiệm liền hỏi: “Là ai?”
Trì Tiểu Trì tắt tiếng di động, nhét vào trong túi áo ngủ: “Tiếp thị nhà đất.”
Chờ cậu quay trở về phòng thay quần áo thì mới lấy di động ra để kiểm tra, phía trên đã có thêm mười mấy thông báo cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn.
“Anh tiểu Trình, anh đang ở đâu?”
“Anh tiểu Trình, bắt máy đi, van xin anh bắt máy.”
“Chỉ có anh mới giúp được em, em không nên lấy đồ của anh, em biết sai rồi, anh có thể tha thứ cho em lần này không.”
Trì Tiểu Trì cầm điện thoại tiến vào phòng thay đồ,
Ngoại trừ ánh mắt chọn bạn trai cực kém, vô cùng cần thiết phải rửa mắt một chút thì Trình Nguyên rất có gu thời trang, quần áo trong phòng thay đồ rất phong phú, muốn chọn một bộ phù hợp để mặc cũng không khó.
Trì Tiểu Trì vừa chọn quần áo vừa nhắn tin hồi âm Dương Tiểu Yến: “Thứ cô lấy không phải đồ của tôi.”
Nhận được tin nhắn của Trì Tiểu Trì, Dương Tiểu Yến như nhặt được chí bảo, lập tức gọi điện.
Trì Tiểu Trì bắt máy, giọng điệu bình thản: “…Vừa nãy không tiện nhận điện thoại. Có chuyện gì không?”
Nghe thấy giọng của Trình Nguyên, tâm lý của Dương Tiểu Yến dấy lên hi vọng hừng hực: “Anh tiểu Trình, em biết chuyện của anh và anh họ em…Các anh đừng cãi nhau vì em, đây là lỗi của em, không liên quan đến anh họ…”
Trì Tiểu Trì nói: “Cô cả nghĩ quá rồi. Cô không quan trọng đến mức đó đâu.”
Dương Tiểu Yến bị sặc đến cứng đờ, cẩn thận từng li từng tí: “Anh tiểu Trình, anh vẫn còn đang giận em sao?”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Tôi nên giận cái gì?”
Cảm thấy thái độ của Trì Tiểu Trì không đúng, Dương Tiểu Yến càng thêm hoảng loạn, mang theo tiếng khóc nức nở mà biện bạch: “Em không phải cố ý, em chỉ là quá yêu thích nên mới lấy đi. Em không biết là anh lấy ca khúc của người khác.”
Trì Tiểu Trì bình thản đặt quần áo đã chọn lên giường, sau đó lại đi chọn mũ: “Dùng từ không chính xác. Tôi là lấy ca khúc của người khác rồi chỉnh lại, cô là lấy ca khúc của người khác để bán. Tôi mới là lấy, còn cô chính là ăn cắp.”
Dương Tiểu Yến khó nhịn mà khóc nức nở, không ngừng năn nỉ: “Anh tiểu Trình, anh đừng nói lẫy, chúng ta hãy từ từ mà nói chuyện…”
Trì Tiểu Trì: “Tại sao cô lại cảm thấy tìm tôi sẽ có tác dụng? Bây giờ là Vân Đô muốn kiện cô chứ không phải là tôi.”
Dương Tiểu Yến rơi nước mắt lộp bộp: “Anh tiểu Trình, anh giúp em nói với Vân Đô một tiếng đi, coi như, coi như anh giận em thì ít nhất cũng phải nhớ đến tình cảm với anh họ của em…”
Vừa nói chuyện, Trì Tiểu Trì vừa chọn xong quần áo, mũ giày.
Cậu cảm thấy không cần thiết phải tốn thời gian múa mồm với Dương Tiểu Yến, lập tức cắt ngang lời cô ta: “Cô có hối hận không?”
Dương Tiểu Yến vội vã gật đầu nhận sai: “Hối hận, em hối hận rồi.”
Tiếng cười lạnh của Trì Tiểu Trì truyền đến từ đầu dây bên kia khiến Dương Tiểu Yến nghe đến mức co rút cả da đầu.
“Sự việc bị tung ra, trước tiên tìm Dương Bạch Hoa để thuyết phục tôi, chính mình núp ở sau không chịu ra mặt, đến lúc giấy không thể gói được lửa thì mới tới tìm tôi…Tôi đoán, có phải là trát hầu tòa của Vân Đô gửi đến thì cô mới đứng ngồi không yên như vậy đúng không?”
Đến bây giờ Dương Tiểu Yến vẫn căn bản không dám nghe ba chữ ‘Trát hầu tòa’, cơ hồ là rít gào thành tiếng: “Không! Không có…”
“Cô không tìm đến Vân Đô là vì cô hi vọng tôi đứng ra thỏa hiệp với Vân Đô. Suy cho cùng cô vẫn muốn núp ở phía sau để người khác thay cô xử lý tất cả. Anh họ của cô cứ bảo là cô còn nhỏ, vậy mà lại có thể ném đá dấu tay lưu loát như thế sao?”
Hết thảy màn che đã bị kéo xuống, Dương Tiểu Yến ngoác mồm líu lưỡi, sau lưng như có hàng ngàn hàng vạn con kiến, vừa ngứa vừa nóng, từng khớp xương đều là mồ hôi lạnh.
Trì Tiểu Trì đưa ra phán xét của mình: “…Cô không phải chân chính hối hận mình làm sai, mà cô chỉ đang hối hận vì mình bị bắt.”
Cậu cúp máy, bắt đầu mặc quần áo.
Hoàn cảnh lớn lên khác nhau nên khi gặp chuyện thì tâm tình và nhận thức đương nhiên cũng khác nhau.
Hoàn cảnh lớn lên của Dương Tiểu Yến và Dương Bạch Hoa có các mối quan hệ quá nhỏ hẹp bế tắc, với người trong vòng quan hệ này thì bọn họ ngẩng đầu không gặp cúi đầu mới thấy, ân tình cao hơn trời. Nếu như một người đưa ra yêu cầu gì mà đối phương không muốn đáp ứng hoặc không thể thỏa mãn thì trên đầu sẽ ngay lập tức bị chụp cái mũ “Không nể tình”, “Không có tình người”, ép cho người ta không ra được cửa.
Bọn họ đã bị giáo dục như vậy từ lúc còn nhỏ, bởi vậy trong lòng của bọn họ thì ‘Tình cảm’ và ‘Bổn phận’ hoàn toàn là dính với nhau.
Rất nhanh, Dương Bạch Hoa – người ‘Có tình cảm’ với hắn liền gọi di động đến: “Tiểu Trình, chúng ta nói chuyện đi.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi có việc phải ra ngoài, cho anh 3 phút.”
Dương Bạch Hoa khổ sở nói: “Tiểu Trình, em đừng như vậy mà.”
Trì Tiểu Trì chỉnh lại caravat trên cổ: “Anh còn lại hai phút năm mươi bốn giây.”
Dương Bạch Hoa phát hiện Trì Tiểu Trì đang nghiêm túc với mình vì vậy cũng không dám chậm trễ, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Yến chỉ là con nít, vẫn còn là sinh viên, em không thể tha thứ cho sai lầm của nó được hay sao? Con người cả đời hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ mắc sai lầm, cần gì phải một gậy mà tiệt đường sống của người ta? Nếu nó thật sự bị kiện, ngộ nhỡ trường học truy cứu trách nhiệm, kỷ luật nó, thậm chí đuổi học thì chẳng phải cả đời của nó bị hủy rồi sao?”
Dương Bạch Hoa tiếp tục nói: “Nó cũng yêu thích âm nhạc giống như em, từ khi còn bé đã thích cầm cành cây quơ tới quơ lui, bảo là tương lai muốn làm nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc. Nó có thể đến được thành phố từ nơi thôn quê cũng không dễ dàng, nếu không lấy được văn bằng thì sẽ bị ba nó dẫn về quê sống, đến tuổi tìm người gả cho, vĩnh viễn không thể quay lại thành phố, không thực hiện được ước mơ của mình. Tiểu Trình, em cũng yêu thích âm nhạc, em nên hiểu rõ nỗi lòng của nó, đúng không?”
Lời nói trách trời thương người của Dương Bạch Hoa có tính mê hoặc rất mạnh.
Cho dù là người có cùng lập trường với Trì Tiểu Trì thì nghe anh ta nói như vậy chỉ sợ cũng khó tránh khỏi sẽ dao động.
Dù là ai cũng không muốn thành tội nhân làm hại cả đời một người khác.
Dương Bạch Hoa đợi câu trả lời của Trình Nguyên.
Anh ta biết Trình Nguyên không phải kẻ tâm địa sắt đá.
Nhưng anh ta lại không biết, Trình Nguyên tâm địa mềm mỏng đã biến mất, bị hai anh em này gián tiếp đâm vô số nhát dao, chảy máu mấy năm, trầm cảm mà tự sát.
Cho nên đối với những lời thiết tha chân tình này, cảm tưởng duy nhất của Trì Tiểu Trì là: Mẹ nó, đây là lời kịch trong phim tâm lý tình cảm trên đài CCTV8 đó hả.
Trì Tiểu Trì đáp: “Dương Bạch Hoa, lời này anh nói rất hay nhưng mà anh nói sai người rồi.”
Khi nghe thấy Trì Tiểu Trì nói như vậy, tâm tư tràn trề hi vọng của Dương Bạch Hoa bị đâm thủng không còn manh giáp.
Trì Tiểu Trì kiến nghị với anh ta: “Mấy người đi tìm luật sư của Vân Đô đi, nói không chừng bọn họ sẽ bị anh làm cảm động, đáp ứng không truy cứu trách nhiệm với Tiểu Yến.” fynnz.wordrpess.com
Dương Bạch Hoa thất vọng nói: “Tiểu Trình, vì sao em lại trở thành người như vậy.”
Trì Tiểu Trì bấm đồng hồ, phát hiện vừa đúng 3 phút, lập tức cúp máy.
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi cảm thấy mình hơi quá đáng một chút.”
061: “…” Rõ ràng là mặt mày đang sung sướng.
Trị giá hối hận dâng lên đến mốc 50%, Trì Tiểu Trì đương nhiên sung sướng.
Cậu cứ như vậy mà vui vẻ xuống lầu.
Trình Tiệm đã sớm ở dưới lầu chờ cậu, nhìn thấy em trai từng bước một đi xuống cầu thang, tia nắng ngoài cửa sổ phủ xuống người cậu ấy khiến da dẻ tuyết trắng như đang phát sáng.
Khi mới về nhà, Trình Nguyên gầy gò đến kinh người, ở nhà nuôi lâu như vậy, tuy rằng không tăng được bao nhiêu lạng nhưng sắc mặt hiện tại thật sự hồng hào không ít. Hai ngày trước cậu đi cắt tóc, trông dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, bên trong mặc áo thun và khoác áo ngoài, càng rút đi vẻ ngây ngô trên người, hiển lộ đôi chân dài và vòng eo nhỏ, chỉ một đoạn cầu thang mà cậu ấy lại có thể khiến nó trở thành sàn diễn catwalk.
Trì Tiểu Trì cười hì hì, dừng lại trước mặt Trình Tiệm: “Anh hai, có đẹp trai không?”
Trình Tiệm vuốt tóc cậu như tuốt lông, khiến Trì Tiểu Trì phải ngửa mặt ra sau, hô hoán lên: “Anh hai, tóc của em, tóc của em! Thật vất vả mới…”
Trong lòng của Trình Tiệm có chút chua chua khó giải thích được, không khách khí mà bình luận: “Lấy keo vuốt tóc từ chỗ nào đó, con nít con nôi bày đặt làm người lớn.”
Trì Tiểu Trì cợt nhả: “Lấy trộm của anh.”
Trình Tiệm vươn tay giả vờ muốn đánh cậu, Trì Tiểu Trì lập tức né tránh, nhanh chóng đánh vòng ra ngoài cửa, lên án nói: “Dì Trần, dì xem kìa!! Anh hai muốn đánh con! Dì làm chủ cho con đi!”
Bị điểm danh, dì Trần cười nói: “Dì cũng mặc kệ. Lấy trộm phải bị khẽ tay.”
Lấy trộm phải bị khẽ tay, ngay cả học sinh tiểu học cũng hiểu rõ, Dương Bạch Hoa là một sinh viên tài cao mà lại không hiểu, cứ liên tục dây dưa không ngớt với Trì Tiểu Trì.
Trên đường đến Tinh Vân thu âm, Dương Bạch Hoa gửi rất nhiều tin nhắn, nội dung chủ yếu vẫn là khuyên Trì Tiểu Trì nên thiện lương, vươn tay viện trợ, phổ độ chúng sinh.
Cũng đang nhàm chán cho nên Trì Tiểu Trì xem như đang coi anh ta biểu diễn mua vui.
061 nhận ra có chút không đúng: “Anh ta cũng quá cố chấp. Chuyện này ai đúng ai sai đã quá rõ ràng, anh ta căn bản không có lập trường yêu cầu cậu phải hỗ trợ.”
Trì Tiểu Trì chống cằm với tư thái lười biếng, nhìn ra hàng cây bên đường ngoài cửa sổ, đáp lời: “Cũng đúng, vì sao anh ta phải chấp nhất như vậy chứ.”
061: “…Có phải là cậu đã biết chuyện gì không?”
Trì Tiểu Trì nói: “Thầy Lục, là tôi đang đặt vấn đề đó.”
061 hơi thoáng động não, lập tức bừng tỉnh: “…Dương Bạch Hoa có nhược điểm bị Dương Tiểu Yến nắm trong tay. Anh ta phải giúp Dương Tiểu Yến, nếu không Dương Tiểu Yến đem chuyện này nói cho ba mẹ của cô ta thì nhất định sẽ nhắc đến sự tồn tại của cậu, lúc đó chuyện anh ta đồng tính cũng không dối gạt được. Chắc là anh ta cũng đi tìm Vân Đô nhưng bị từ chối, vì thế mới sống chết muốn ôm lấy cái phao cứu mạng này của cậu.”
Trì Tiểu Trì náo nhiệt cổ động: “Hóa ra là như vậy.”
061 bật cười, có chút muốn vuốt đầu của cậu ấy giống như Trình Tiệm đã làm.
Mà Dương Bạch Hoa với cái miệng cưỡng từ đoạt lý như vậy cũng thật sự rất biết múa may mồm mép.
Trình Tiệm phụ trách lái xe, nhìn Trì Tiểu Trì từ trong gương chiếu hậu: “Di động của em cứ rung liên tục nãy giờ.”
Trì Tiểu Trì thản nhiên nói: “Từ sau lần livestream được lên bảng xếp hạng thì luôn có nhân viên công tác liên hệ hy vọng em ký hợp đồng.”
Trình Tiệm: “Có nói với Tô Tú Luân chưa?”
Trì Tiểu Trì thật biết điều mà tỏ vẻ: “Vẫn chưa. Em không hiểu lắm về chuyện hợp đồng cho nên không có ký, chỉ thêm Wechat của nhân viên đó để hỏi trước một chút tình hình.”
Trình Tiệm liếc nhìn cậu em trai nhà mình chỉ sau một đêm đã có vẻ lớn rất nhanh, trong lòng vui vẻ nhưng vẫn giả vờ cao ngạo: “Biết rồi. Một lát nữa đem hợp đồng đưa cho anh xem thử.”
Trì Tiểu Trì: “Vâng.”
Khi đang nói chuyện thì tin nhắn của Dương Bạch Hoa lại gửi tới.
Xem náo nhiệt lâu như vậy, Trì Tiểu Trì cảm thấy làm lơ anh ta cũng không quá tử tế, quyết định hồi âm một chút.
“Làm phiền anh báo với cô ta, nếu nhận được thông báo trát hầu tòa thì phải kịp thời đi nhận, nếu không sẽ coi như tự chủ động từ bỏ quyền lợi biện hộ.”
Tin nhắn hồi âm này xem ra là đã tổn thương Dương Bạch Hoa.
Anh ta ngậm miệng trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “…Em làm như vậy thì Tiểu Yến biết phải sống sao đây?”
Trì Tiểu Trì điềm đạm hồi âm: “Không có gì đâu, tôi tin tưởng cô ta sớm muộn sẽ thoát khỏi bóng đêm. Đám dân mạng kia không biết gì cả, chỉ là anh hùng bàn phím thôi, chỉ cần rút phích cắm điện ra thì không ai làm tổn thương cô ta được nữa.”
Đây là những gì Dương Bạch Hoa từng nói với Trình Nguyên khi cậu ấy bị vùi lấp trong phong ba đạo nhạc, bây giờ Trì Tiểu Trì hơi thêm thắt một chút rồi hoàn trả tất cả.
Tin nhắn hồi âm của Dương Bạch Hoa rõ ràng thể hiện sự tức giận: “Em nói nghe nhẹ nhàng quá!”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi đương nhiên nhẹ nhàng.”
Trì Tiểu Trì còn nói: “Bị cáo cũng không phải là tôi.”
Sau tin nhắn này, rốt cục Dương Bạch Hoa không nhắn thêm tin nào nữa.
Bởi vì bất an, phẫn nộ lại không cam lòng, đủ loại tâm tình hợp lại, khi Trì Tiểu Trì đến Tinh Vân thì trị giá hối hận của Dương Bạch Hoa đã đột phá mức 60.
061 kỳ thực rất vui vẻ, dù sao những ký chủ trước đây anh từng dẫn dắt có độ gia tăng trị giá rất chậm rãi, Trì Tiểu Trì tính toán đâu ra đấy, trong vòng một ngày kiếm gần 50 điểm, tốc độ tăng lên nhanh chóng, đã phá hết thảy mọi kỷ lục mà 061 từng biết.
061 nói: “Lần này đạt chất lượng tốt….Thầy quyết định thưởng cho học trò nghiêm túc. Muốn cái gì?”
Giọng cười của 061 thật dễ nghe, đã ở bên cạnh nhau lâu như vậy, Trì Tiểu Trì vừa nghe anh nói thì vẫn nhịn không được muốn đề cử 061 đi làm mc dẫn chương trình.
Cậu có lý do tin tưởng, cho dù 061 đi lồng tiếng cho một con cá chạch thì cũng sẽ là một con cá chạch khiến người ta nghe giọng mà nhũn cả chân.
Nghĩ đến 009 hôm qua tới ăn chực, Trì Tiểu Trì đột nhiên có ý tưởng: “…Để tôi nhìn thấy dáng vẻ của cậu ra sao, được chứ?”
……….
P/S: Sorry bà con, do tuần sau nhà F có việc vài ngày, nên cuối tuần này ko up được 2 chương liền/ngày, mà chỉ up 1 chương 1 ngày, vì F muốn ngày nào cũng có chương up cho bà con, nên đành phải dể dành mấy chương đã edit sẵn cho sang tuần. Mọi người thông cảm nha. Phần 1 sắp hết rồi đấy, chuẩn bị tiến vào thế giới thứ 2.
Thấy Trì Tiểu Trì không có ý muốn nghe, Trình Tiệm liền hỏi: “Là ai?”
Trì Tiểu Trì tắt tiếng di động, nhét vào trong túi áo ngủ: “Tiếp thị nhà đất.”
Chờ cậu quay trở về phòng thay quần áo thì mới lấy di động ra để kiểm tra, phía trên đã có thêm mười mấy thông báo cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn.
“Anh tiểu Trình, anh đang ở đâu?”
“Anh tiểu Trình, bắt máy đi, van xin anh bắt máy.”
“Chỉ có anh mới giúp được em, em không nên lấy đồ của anh, em biết sai rồi, anh có thể tha thứ cho em lần này không.”
Trì Tiểu Trì cầm điện thoại tiến vào phòng thay đồ,
Ngoại trừ ánh mắt chọn bạn trai cực kém, vô cùng cần thiết phải rửa mắt một chút thì Trình Nguyên rất có gu thời trang, quần áo trong phòng thay đồ rất phong phú, muốn chọn một bộ phù hợp để mặc cũng không khó.
Trì Tiểu Trì vừa chọn quần áo vừa nhắn tin hồi âm Dương Tiểu Yến: “Thứ cô lấy không phải đồ của tôi.”
Nhận được tin nhắn của Trì Tiểu Trì, Dương Tiểu Yến như nhặt được chí bảo, lập tức gọi điện.
Trì Tiểu Trì bắt máy, giọng điệu bình thản: “…Vừa nãy không tiện nhận điện thoại. Có chuyện gì không?”
Nghe thấy giọng của Trình Nguyên, tâm lý của Dương Tiểu Yến dấy lên hi vọng hừng hực: “Anh tiểu Trình, em biết chuyện của anh và anh họ em…Các anh đừng cãi nhau vì em, đây là lỗi của em, không liên quan đến anh họ…”
Trì Tiểu Trì nói: “Cô cả nghĩ quá rồi. Cô không quan trọng đến mức đó đâu.”
Dương Tiểu Yến bị sặc đến cứng đờ, cẩn thận từng li từng tí: “Anh tiểu Trình, anh vẫn còn đang giận em sao?”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Tôi nên giận cái gì?”
Cảm thấy thái độ của Trì Tiểu Trì không đúng, Dương Tiểu Yến càng thêm hoảng loạn, mang theo tiếng khóc nức nở mà biện bạch: “Em không phải cố ý, em chỉ là quá yêu thích nên mới lấy đi. Em không biết là anh lấy ca khúc của người khác.”
Trì Tiểu Trì bình thản đặt quần áo đã chọn lên giường, sau đó lại đi chọn mũ: “Dùng từ không chính xác. Tôi là lấy ca khúc của người khác rồi chỉnh lại, cô là lấy ca khúc của người khác để bán. Tôi mới là lấy, còn cô chính là ăn cắp.”
Dương Tiểu Yến khó nhịn mà khóc nức nở, không ngừng năn nỉ: “Anh tiểu Trình, anh đừng nói lẫy, chúng ta hãy từ từ mà nói chuyện…”
Trì Tiểu Trì: “Tại sao cô lại cảm thấy tìm tôi sẽ có tác dụng? Bây giờ là Vân Đô muốn kiện cô chứ không phải là tôi.”
Dương Tiểu Yến rơi nước mắt lộp bộp: “Anh tiểu Trình, anh giúp em nói với Vân Đô một tiếng đi, coi như, coi như anh giận em thì ít nhất cũng phải nhớ đến tình cảm với anh họ của em…”
Vừa nói chuyện, Trì Tiểu Trì vừa chọn xong quần áo, mũ giày.
Cậu cảm thấy không cần thiết phải tốn thời gian múa mồm với Dương Tiểu Yến, lập tức cắt ngang lời cô ta: “Cô có hối hận không?”
Dương Tiểu Yến vội vã gật đầu nhận sai: “Hối hận, em hối hận rồi.”
Tiếng cười lạnh của Trì Tiểu Trì truyền đến từ đầu dây bên kia khiến Dương Tiểu Yến nghe đến mức co rút cả da đầu.
“Sự việc bị tung ra, trước tiên tìm Dương Bạch Hoa để thuyết phục tôi, chính mình núp ở sau không chịu ra mặt, đến lúc giấy không thể gói được lửa thì mới tới tìm tôi…Tôi đoán, có phải là trát hầu tòa của Vân Đô gửi đến thì cô mới đứng ngồi không yên như vậy đúng không?”
Đến bây giờ Dương Tiểu Yến vẫn căn bản không dám nghe ba chữ ‘Trát hầu tòa’, cơ hồ là rít gào thành tiếng: “Không! Không có…”
“Cô không tìm đến Vân Đô là vì cô hi vọng tôi đứng ra thỏa hiệp với Vân Đô. Suy cho cùng cô vẫn muốn núp ở phía sau để người khác thay cô xử lý tất cả. Anh họ của cô cứ bảo là cô còn nhỏ, vậy mà lại có thể ném đá dấu tay lưu loát như thế sao?”
Hết thảy màn che đã bị kéo xuống, Dương Tiểu Yến ngoác mồm líu lưỡi, sau lưng như có hàng ngàn hàng vạn con kiến, vừa ngứa vừa nóng, từng khớp xương đều là mồ hôi lạnh.
Trì Tiểu Trì đưa ra phán xét của mình: “…Cô không phải chân chính hối hận mình làm sai, mà cô chỉ đang hối hận vì mình bị bắt.”
Cậu cúp máy, bắt đầu mặc quần áo.
Hoàn cảnh lớn lên khác nhau nên khi gặp chuyện thì tâm tình và nhận thức đương nhiên cũng khác nhau.
Hoàn cảnh lớn lên của Dương Tiểu Yến và Dương Bạch Hoa có các mối quan hệ quá nhỏ hẹp bế tắc, với người trong vòng quan hệ này thì bọn họ ngẩng đầu không gặp cúi đầu mới thấy, ân tình cao hơn trời. Nếu như một người đưa ra yêu cầu gì mà đối phương không muốn đáp ứng hoặc không thể thỏa mãn thì trên đầu sẽ ngay lập tức bị chụp cái mũ “Không nể tình”, “Không có tình người”, ép cho người ta không ra được cửa.
Bọn họ đã bị giáo dục như vậy từ lúc còn nhỏ, bởi vậy trong lòng của bọn họ thì ‘Tình cảm’ và ‘Bổn phận’ hoàn toàn là dính với nhau.
Rất nhanh, Dương Bạch Hoa – người ‘Có tình cảm’ với hắn liền gọi di động đến: “Tiểu Trình, chúng ta nói chuyện đi.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi có việc phải ra ngoài, cho anh 3 phút.”
Dương Bạch Hoa khổ sở nói: “Tiểu Trình, em đừng như vậy mà.”
Trì Tiểu Trì chỉnh lại caravat trên cổ: “Anh còn lại hai phút năm mươi bốn giây.”
Dương Bạch Hoa phát hiện Trì Tiểu Trì đang nghiêm túc với mình vì vậy cũng không dám chậm trễ, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Yến chỉ là con nít, vẫn còn là sinh viên, em không thể tha thứ cho sai lầm của nó được hay sao? Con người cả đời hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ mắc sai lầm, cần gì phải một gậy mà tiệt đường sống của người ta? Nếu nó thật sự bị kiện, ngộ nhỡ trường học truy cứu trách nhiệm, kỷ luật nó, thậm chí đuổi học thì chẳng phải cả đời của nó bị hủy rồi sao?”
Dương Bạch Hoa tiếp tục nói: “Nó cũng yêu thích âm nhạc giống như em, từ khi còn bé đã thích cầm cành cây quơ tới quơ lui, bảo là tương lai muốn làm nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc. Nó có thể đến được thành phố từ nơi thôn quê cũng không dễ dàng, nếu không lấy được văn bằng thì sẽ bị ba nó dẫn về quê sống, đến tuổi tìm người gả cho, vĩnh viễn không thể quay lại thành phố, không thực hiện được ước mơ của mình. Tiểu Trình, em cũng yêu thích âm nhạc, em nên hiểu rõ nỗi lòng của nó, đúng không?”
Lời nói trách trời thương người của Dương Bạch Hoa có tính mê hoặc rất mạnh.
Cho dù là người có cùng lập trường với Trì Tiểu Trì thì nghe anh ta nói như vậy chỉ sợ cũng khó tránh khỏi sẽ dao động.
Dù là ai cũng không muốn thành tội nhân làm hại cả đời một người khác.
Dương Bạch Hoa đợi câu trả lời của Trình Nguyên.
Anh ta biết Trình Nguyên không phải kẻ tâm địa sắt đá.
Nhưng anh ta lại không biết, Trình Nguyên tâm địa mềm mỏng đã biến mất, bị hai anh em này gián tiếp đâm vô số nhát dao, chảy máu mấy năm, trầm cảm mà tự sát.
Cho nên đối với những lời thiết tha chân tình này, cảm tưởng duy nhất của Trì Tiểu Trì là: Mẹ nó, đây là lời kịch trong phim tâm lý tình cảm trên đài CCTV8 đó hả.
Trì Tiểu Trì đáp: “Dương Bạch Hoa, lời này anh nói rất hay nhưng mà anh nói sai người rồi.”
Khi nghe thấy Trì Tiểu Trì nói như vậy, tâm tư tràn trề hi vọng của Dương Bạch Hoa bị đâm thủng không còn manh giáp.
Trì Tiểu Trì kiến nghị với anh ta: “Mấy người đi tìm luật sư của Vân Đô đi, nói không chừng bọn họ sẽ bị anh làm cảm động, đáp ứng không truy cứu trách nhiệm với Tiểu Yến.” fynnz.wordrpess.com
Dương Bạch Hoa thất vọng nói: “Tiểu Trình, vì sao em lại trở thành người như vậy.”
Trì Tiểu Trì bấm đồng hồ, phát hiện vừa đúng 3 phút, lập tức cúp máy.
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi cảm thấy mình hơi quá đáng một chút.”
061: “…” Rõ ràng là mặt mày đang sung sướng.
Trị giá hối hận dâng lên đến mốc 50%, Trì Tiểu Trì đương nhiên sung sướng.
Cậu cứ như vậy mà vui vẻ xuống lầu.
Trình Tiệm đã sớm ở dưới lầu chờ cậu, nhìn thấy em trai từng bước một đi xuống cầu thang, tia nắng ngoài cửa sổ phủ xuống người cậu ấy khiến da dẻ tuyết trắng như đang phát sáng.
Khi mới về nhà, Trình Nguyên gầy gò đến kinh người, ở nhà nuôi lâu như vậy, tuy rằng không tăng được bao nhiêu lạng nhưng sắc mặt hiện tại thật sự hồng hào không ít. Hai ngày trước cậu đi cắt tóc, trông dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, bên trong mặc áo thun và khoác áo ngoài, càng rút đi vẻ ngây ngô trên người, hiển lộ đôi chân dài và vòng eo nhỏ, chỉ một đoạn cầu thang mà cậu ấy lại có thể khiến nó trở thành sàn diễn catwalk.
Trì Tiểu Trì cười hì hì, dừng lại trước mặt Trình Tiệm: “Anh hai, có đẹp trai không?”
Trình Tiệm vuốt tóc cậu như tuốt lông, khiến Trì Tiểu Trì phải ngửa mặt ra sau, hô hoán lên: “Anh hai, tóc của em, tóc của em! Thật vất vả mới…”
Trong lòng của Trình Tiệm có chút chua chua khó giải thích được, không khách khí mà bình luận: “Lấy keo vuốt tóc từ chỗ nào đó, con nít con nôi bày đặt làm người lớn.”
Trì Tiểu Trì cợt nhả: “Lấy trộm của anh.”
Trình Tiệm vươn tay giả vờ muốn đánh cậu, Trì Tiểu Trì lập tức né tránh, nhanh chóng đánh vòng ra ngoài cửa, lên án nói: “Dì Trần, dì xem kìa!! Anh hai muốn đánh con! Dì làm chủ cho con đi!”
Bị điểm danh, dì Trần cười nói: “Dì cũng mặc kệ. Lấy trộm phải bị khẽ tay.”
Lấy trộm phải bị khẽ tay, ngay cả học sinh tiểu học cũng hiểu rõ, Dương Bạch Hoa là một sinh viên tài cao mà lại không hiểu, cứ liên tục dây dưa không ngớt với Trì Tiểu Trì.
Trên đường đến Tinh Vân thu âm, Dương Bạch Hoa gửi rất nhiều tin nhắn, nội dung chủ yếu vẫn là khuyên Trì Tiểu Trì nên thiện lương, vươn tay viện trợ, phổ độ chúng sinh.
Cũng đang nhàm chán cho nên Trì Tiểu Trì xem như đang coi anh ta biểu diễn mua vui.
061 nhận ra có chút không đúng: “Anh ta cũng quá cố chấp. Chuyện này ai đúng ai sai đã quá rõ ràng, anh ta căn bản không có lập trường yêu cầu cậu phải hỗ trợ.”
Trì Tiểu Trì chống cằm với tư thái lười biếng, nhìn ra hàng cây bên đường ngoài cửa sổ, đáp lời: “Cũng đúng, vì sao anh ta phải chấp nhất như vậy chứ.”
061: “…Có phải là cậu đã biết chuyện gì không?”
Trì Tiểu Trì nói: “Thầy Lục, là tôi đang đặt vấn đề đó.”
061 hơi thoáng động não, lập tức bừng tỉnh: “…Dương Bạch Hoa có nhược điểm bị Dương Tiểu Yến nắm trong tay. Anh ta phải giúp Dương Tiểu Yến, nếu không Dương Tiểu Yến đem chuyện này nói cho ba mẹ của cô ta thì nhất định sẽ nhắc đến sự tồn tại của cậu, lúc đó chuyện anh ta đồng tính cũng không dối gạt được. Chắc là anh ta cũng đi tìm Vân Đô nhưng bị từ chối, vì thế mới sống chết muốn ôm lấy cái phao cứu mạng này của cậu.”
Trì Tiểu Trì náo nhiệt cổ động: “Hóa ra là như vậy.”
061 bật cười, có chút muốn vuốt đầu của cậu ấy giống như Trình Tiệm đã làm.
Mà Dương Bạch Hoa với cái miệng cưỡng từ đoạt lý như vậy cũng thật sự rất biết múa may mồm mép.
Trình Tiệm phụ trách lái xe, nhìn Trì Tiểu Trì từ trong gương chiếu hậu: “Di động của em cứ rung liên tục nãy giờ.”
Trì Tiểu Trì thản nhiên nói: “Từ sau lần livestream được lên bảng xếp hạng thì luôn có nhân viên công tác liên hệ hy vọng em ký hợp đồng.”
Trình Tiệm: “Có nói với Tô Tú Luân chưa?”
Trì Tiểu Trì thật biết điều mà tỏ vẻ: “Vẫn chưa. Em không hiểu lắm về chuyện hợp đồng cho nên không có ký, chỉ thêm Wechat của nhân viên đó để hỏi trước một chút tình hình.”
Trình Tiệm liếc nhìn cậu em trai nhà mình chỉ sau một đêm đã có vẻ lớn rất nhanh, trong lòng vui vẻ nhưng vẫn giả vờ cao ngạo: “Biết rồi. Một lát nữa đem hợp đồng đưa cho anh xem thử.”
Trì Tiểu Trì: “Vâng.”
Khi đang nói chuyện thì tin nhắn của Dương Bạch Hoa lại gửi tới.
Xem náo nhiệt lâu như vậy, Trì Tiểu Trì cảm thấy làm lơ anh ta cũng không quá tử tế, quyết định hồi âm một chút.
“Làm phiền anh báo với cô ta, nếu nhận được thông báo trát hầu tòa thì phải kịp thời đi nhận, nếu không sẽ coi như tự chủ động từ bỏ quyền lợi biện hộ.”
Tin nhắn hồi âm này xem ra là đã tổn thương Dương Bạch Hoa.
Anh ta ngậm miệng trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “…Em làm như vậy thì Tiểu Yến biết phải sống sao đây?”
Trì Tiểu Trì điềm đạm hồi âm: “Không có gì đâu, tôi tin tưởng cô ta sớm muộn sẽ thoát khỏi bóng đêm. Đám dân mạng kia không biết gì cả, chỉ là anh hùng bàn phím thôi, chỉ cần rút phích cắm điện ra thì không ai làm tổn thương cô ta được nữa.”
Đây là những gì Dương Bạch Hoa từng nói với Trình Nguyên khi cậu ấy bị vùi lấp trong phong ba đạo nhạc, bây giờ Trì Tiểu Trì hơi thêm thắt một chút rồi hoàn trả tất cả.
Tin nhắn hồi âm của Dương Bạch Hoa rõ ràng thể hiện sự tức giận: “Em nói nghe nhẹ nhàng quá!”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi đương nhiên nhẹ nhàng.”
Trì Tiểu Trì còn nói: “Bị cáo cũng không phải là tôi.”
Sau tin nhắn này, rốt cục Dương Bạch Hoa không nhắn thêm tin nào nữa.
Bởi vì bất an, phẫn nộ lại không cam lòng, đủ loại tâm tình hợp lại, khi Trì Tiểu Trì đến Tinh Vân thì trị giá hối hận của Dương Bạch Hoa đã đột phá mức 60.
061 kỳ thực rất vui vẻ, dù sao những ký chủ trước đây anh từng dẫn dắt có độ gia tăng trị giá rất chậm rãi, Trì Tiểu Trì tính toán đâu ra đấy, trong vòng một ngày kiếm gần 50 điểm, tốc độ tăng lên nhanh chóng, đã phá hết thảy mọi kỷ lục mà 061 từng biết.
061 nói: “Lần này đạt chất lượng tốt….Thầy quyết định thưởng cho học trò nghiêm túc. Muốn cái gì?”
Giọng cười của 061 thật dễ nghe, đã ở bên cạnh nhau lâu như vậy, Trì Tiểu Trì vừa nghe anh nói thì vẫn nhịn không được muốn đề cử 061 đi làm mc dẫn chương trình.
Cậu có lý do tin tưởng, cho dù 061 đi lồng tiếng cho một con cá chạch thì cũng sẽ là một con cá chạch khiến người ta nghe giọng mà nhũn cả chân.
Nghĩ đến 009 hôm qua tới ăn chực, Trì Tiểu Trì đột nhiên có ý tưởng: “…Để tôi nhìn thấy dáng vẻ của cậu ra sao, được chứ?”
……….
P/S: Sorry bà con, do tuần sau nhà F có việc vài ngày, nên cuối tuần này ko up được 2 chương liền/ngày, mà chỉ up 1 chương 1 ngày, vì F muốn ngày nào cũng có chương up cho bà con, nên đành phải dể dành mấy chương đã edit sẵn cho sang tuần. Mọi người thông cảm nha. Phần 1 sắp hết rồi đấy, chuẩn bị tiến vào thế giới thứ 2.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook