Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
-
Chương 12: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 12
Sau khi dùng bữa với Tô Tú Luân, lấy lại di động từ chỗ Trình Tiệm, lúc này Trì Tiểu Trì mới phát hiện phía trên có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.
Trình Tiệm hiển nhiên không có ý định giải thích, khởi động xe chạy về nhà, còn thuận tiện nói bừa: “Di động của mày bị hỏng rồi.”
Trì Tiểu Trì tỏ vẻ gấp đến đổ mồ hôi, trong lòng thì nói em tin anh chết liền.
Cậu nói với 061: “Chặn tín hiệu di động của tôi đi.”
061: “…?”
Trì Tiểu Trì: “Làm theo đi.”
061: “Ừm.”
Trình Tiệm thấy em trai bấm mấy cú điện thoại nhưng không ai bắt máy, lại tiếp tục lộc cộc nhắn tin, anh ta bỗng nhiên nổi giận: “Nó dám không bắt máy?”
Trì Tiểu Trì nghĩ, anh Trình, đôi mắt diều hâu của anh hơi quá sáng rồi đó.
Cậu ai oán mà nhìn chằm chằm Trình Tiệm.
Trình Tiệm vừa nói ra lời đó liền nghĩ tới người khởi xướng cọc phiền phức này là ai, lại nhìn đôi mắt buồn bã ỉu xìu của em trai, trong lòng trùng xuống, giọng nói cũng nhẹ nhàng không ít: “Được rồi được rồi, chốc lát nữa anh dẫn mày lên lầu gọi điện thoại cho Dương Bạch Hoa giải thích một chút, được chưa.”
Trì Tiểu Trì khẽ cọ chân lên tấm thảm lông cừu dưới sàn.
Ánh nắng sau giờ ngọ có chút chói mắt, khiến cho màu da vốn đã trắng của cậu càng thêm trong suốt, lông mi cũng lóng lánh ánh vàng.
Hàng lông mày của Trình Tiệm khẽ động.
Anh ta nghĩ tới cậu em trai tỏa sáng trước đàn dương cầm của mình. Mười phút kia là từ trước đến nay anh ta chưa từng cảm nhận được sự kiêu hãnh và tự hào đến vậy.
Mà lúc ăn cơm, Trình Tiệm vẫn luôn suy nghĩ, Trình Nguyên vốn nhát gan lại dễ mất bình tĩnh lại có thể lấy dũng khí ngồi trước đàn dương cầm là vì người nào đó.
Nếu như Trì Tiểu Trì biết Trình Tiệm đang nghĩ gì thì nhất định sẽ vỗ vai anh ấy mà nói, anh hai, đừng suy nghĩ nhiều, em là vì khiến họ Dương không xứng đáng với em trai của anh đó.
Cậu ngẩng đầu lên, kéo áo Trình Tiệm: “Anh hai, lái xe nên đeo kính, nắng chói mắt lắm.”
Trình Tiệm lấy kính râm đặt trong hộp ra rồi đeo lên: “Ồ, trong mắt vẫn còn có anh hai cơ đấy.”
Trì Tiểu Trì lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, khiến cho Trình Tiệm khó chịu.
Xe chạy trong chốc lát, cách đó không xa chính là khu căn hộ. Trình Tiệm nói: “Ngẫm xem buổi tối muốn ăn gì, anh dẫn mày đi.”
Trình Nguyên lại không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm phía trước.
Trình Tiệm cũng nhìn thấy người khiến em trai mình ngẩn người —-
Dương Bạch Hoa đứng ở trước cổng vào Tây Môn, mặc áo lông dày cộm, sắc mặt cực kỳ âm u.
Cổng phía Tây cách khu căn hộ của Trình Tiệm gần nhất, nếu như Trì Tiểu Trì muốn ra vào thì chọn cổng này là thuận tiện nhất.
Ánh mắt của Trình Tiệm trở nên lạnh lẽo, muốn trực tiếp chạy xe lướt qua.
Trì Tiểu Trì nhanh chóng kéo lấy Trình Tiệm, nhỏ giọng: “…Anh hai.”
Nghe thấy khẩn cầu trong giọng nói của em trai, sắc mặt của Trình Tiệm thờ ơ, nhưng vẫn từ từ đạp phanh xe.
Trì Tiểu Trì dùng lực xoắn góc áo của anh ta: “Anh hai, anh đừng xuống xe có được hay không…Hai người vừa chạm mặt là sẽ cãi nhau.”
Trình Tiệm cười lạnh: “Anh thấy là hắn muốn tới tìm mày để cãi nhau thì có.”
Trì Tiểu Trì nhẹ giọng năn nỉ: “Em van anh đấy, anh hai.”
Trình Tiệm bĩu môi, nhưng vẫn không nhúc nhích, khoanh tay dựa vào ghế lái.
Trì Tiểu Trì như được đại xá, nhanh chóng cởi thắt đai an toàn rồi bước xuống xe, chạy về phía Dương Bạch Hoa, vui vẻ gọi: “Lão Dương!”
Dương Bạch Hoa lại không trả lời, sắc mặt nặng nề.
Trì Tiểu Trì hơi chột dạ mà rụt cổ một chút, lấy lòng kéo tay anh ta: “Lão Dương, em không phải cố ý không bắt máy…Em có tin tức tốt muốn nói cho anh nghe.” fynnz.wordpress.com
Dương Bạch Hoa hất tay của cậu ấy ra, bộp một tiếng, âm thanh vô cùng vang dội.
Trình Tiệm đang yên lặng hạ cửa sổ xuống, định thông qua khe hở thuận tiện nghe lén thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Chưa từng bị đối xử như vậy, Trì Tiểu Trì ngây ngốc mà nhìn Dương Bạch Hoa rồi nhìn xuống mu bàn tay đã đỏ ửng của mình, chóp mũi chua xót, vẫn kiên trì mà không ngừng níu lấy tay của Dương Bạch Hoa: “Lão Dương, anh đừng nóng giận, mấy ngày nay em rất bận, không có thời gian đi tìm anh, cũng sợ liên hệ anh sẽ bị ba mẹ anh phát hiện. Ba mẹ anh về quê chưa? Mấy ngày nay bọn họ ở chơi có vui vẻ không?”
Dương Bạch Hoa nhìn lướt qua bờ vai của Trì Tiểu Trì, nhìn thấy một chiếc Bentley.
Người lái xe đang đeo kính râm che nửa khuôn mặt nên nhìn không rõ mặt.
…Là cái tên họ Lâu kia?
Dương Bạch Hoa cười lạnh nhìn Trì Tiểu Trì: “Anh thấy em chơi cũng quá vui vẻ, e rằng hiện tại còn không nhớ rõ đường về nhà là đường nào nữa kìa.”
Trì Tiểu Trì rất là mờ mịt: “…Hả?”
Trước đây Trình Nguyên lộ ra vẻ mặt như thế thì Dương Bạch Hoa sẽ nhịn không được mà muốn xoa mặt cậu ấy, nhưng bây giờ anh ta chỉ cảm thấy đầy phản cảm. Cảm xúc bị đè nén mấy ngày qua cứ như vỡ đê mà ầm ầm đổ ập xuống người Trì Tiểu Trì.
Dương Bạch Hoa không những không giận mà còn cười: “Trình Nguyên, em có biết hay không, anh vì em mà trả giá biết bao nhiêu thứ?”
Trì Tiểu Trì sửng sốt.
“Mấy ngày nay ba mẹ của anh đến, anh ăn không ngon ngủ không yên, luôn suy nghĩ xem phải nói thế nào với bọn họ về chuyện của chúng ta. Nhà anh chỉ có một mình anh là con trai, anh là hy vọng duy nhất trong nhà. Nếu anh ở bên em thì có nghĩa là gì em hiểu không? Có nghĩa là nhà họ Dương của anh bị tuyệt tự rồi! Còn em thì sao? Nhà em ít nhất còn một Trình Tiệm. Áp lực tâm lý của anh lớn như thế nào? Em đã từng thông cảm cho anh chưa?!”
Trình Nguyên đỏ cả vành mắt: “Em có mà. Em chưa từng ép anh và ba mẹ anh thừa nhận quan hệ của hai chúng ta…”
“Em không ép, đúng vậy, là anh đang ép chính mình.” Dương Bạch Hoa cười gượng: “Anh không có vốn liếng, không dễ dàng gì đứng vững gót chân ở thành phố này, không xứng với em. Nhưng anh đã cố gắng hết sức đối tốt với em. Nửa học kỳ năm ba, khi em phát sốt rồi gọi điện báo là thân thể khó chịu, muốn ăn chè hạt sen, ngày đông gió rét anh chạy ba khu chợ thực phẩm mới mua được cho em, nấu xong rồi đưa đến tận phòng em. Năm thứ tư đại học, khi em rãnh rỗi thường muốn anh đi chơi với em, chỉ cần có thể bớt chút thời gian thì có bao giờ anh chưa từng ở bên cạnh em hay không? Nửa năm qua em không có công việc, không có thu nhập, chỉ nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, anh có bao giờ chỉ trích em chưa?”
Trì Tiểu Trì bắt đầu run rẩy: “…Lão Dương, anh làm sao vậy. Vì sao đột nhiên lại…”
Dương Bạch Hoa hỏi ngược lại: “Chuyện của Lâu Ảnh là thế nào?”
Trì Tiểu Trì nghẹn họng, ánh mắt không tự chủ mà hướng về phía chiếc Bentley liếc nhìn một cái: “Là bạn của em, anh ấy cho em mượn phòng ở nhờ…”
Cái liếc mắt này khiến Dương Bạch Hoa đột nhiên bùng nổ tất cả oán giận và không cam lòng tích lũy mấy ngày qua.
Anh ta vứt bỏ hình tượng ấm áp dịu dàng của mình, nói một cách chua ngoa: “Anh ta cũng cho em mượn thứ nào đó để dùng luôn chứ gì?”
Trì Tiểu Trì biến sắc: “Dương Bạch Hoa!”
Tâm thái của Dương Bạch Hoa đã mất đi thăng bằng, theo đuổi không buông: “Chắc là em đã so sánh giữa anh và hắn ta cũng không ít lần? Vậy có cảm thấy ai có thể thỏa mãn em hơn hay không?”
Trì Tiểu Trì chảy nước mắt ròng ròng: “Dương Bạch Hoa, anh đừng nói nữa….đừng nói nữa.”
Phản ứng này của Trì Tiểu Trì càng làm cho Dương Bạch Hoa cho rằng suy đoán của mình không sai: “Sau khi so sánh xong thì cảm thấy anh không thú vị đúng không? Anh nghèo, xuất thân không tốt, còn không am hiểu âm nhạc của em.”
Trì Tiểu Trì run rẩy lắc đầu: “Anh thật quá đáng…Nếu như em chê anh thì lúc trước vì sao lại ở bên anh?”
Trình Tiệm thật muốn chửi thề.
Cái tên ngu ngốc này.
Trình Tiệm dùng sức đẩy mạnh cửa xe, nhanh chân bước xuống, tiện tay tháo bỏ kính râm.
Thấy rõ người đang đùng đùng nổi giận bước xuống, còn chưa mắng đã nghiện, Dương Bạch Hoa suýt nữa đã nghẹn họng.
…Trong xe tại sao lại là Trình Tiệm?
Trình Tiệm không chơi trò dây dưa với Dương Bạch Hoa mà chỉ thẳng thừng tung ra một quyền.
Trì Tiểu Trì kinh ngạc: “Anh hai!”
Cậu đưa tay níu áo của Trình Tiệm, giống như gà con trốn sau lưng gà mẹ, nhưng lại rất giống kẻ trộm gà không đi khống chế tay chân của Trình Tiệm.
Thừa dịp còn đứng chưa vững, Dương Bạch Hoa lại bị tát một cái, có chút mờ mịt.
Trình Tiệm chỉ vào mũi Dương Bạch Hoa mà mắng to: “Cậu đối tốt với em tôi thì từng chuyện đều nhớ rõ ha, nam ba năm bốn, có thời gian có địa điểm, cmn cậu lưu vào sổ ghi chép hả, một ngày lật ba lần? Vậy em trai của tôi đối tốt với cậu bao nhiêu, cậu có muốn tôi giúp tính sổ luôn không?”
Trì Tiểu Trì rưng rưng nước mắt: “Anh hai.”
Dương Bạch Hoa đột nhiên cảm thấy hình như mình đã nghĩ sai chuyện gì đó, hoảng hốt mà liếc mắt nhìn Trình Tiệm đang tức điên.
Trình Tiệm mắng chửi: “Em trai của tôi ở nhà của tôi thì liên quan gì đến cậu, mắc mớ gì cậu phải nhiều lời như vậy, có bản lĩnh thì tự mua cho nó một căn đi.”
Dương Bạch Hoa càng thêm hoảng loạn: “…Trình Nguyên? Chẳng phải em nói đây là nhà của Lâu Ảnh sao?”
“Lâu Ảnh nào?” Trình Tiệm chỉa tay nói: “Đừng đem em trai của tôi ra viện cớ, nghi ngờ thì tự mình đi thăm dò xem chủ hộ nơi đây họ Trình hay là họ Lâu.”
“Là em, là em nói dối…” Trì Tiểu Trì đang trốn ở sau lưng Trình Tiệm, mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: “Em không dám nói là anh hai cho em mượn nhà, chỉ có thể nói là ở nhờ nhà bạn…”
Dương Bạch Hoa không thể tin nổi: “…Tại sao phải nói dối?”
Trì Tiểu Trì run rẩy đáp: “Em dùng xe của anh hai thì anh lập tức không vui, nói là anh hai can thiệp cuộc sống của em. Nếu em nói là đến ở nhờ nhà anh hai thì anh có đồng ý không?”
Sắc mặt của Dương Bạch Hoa trắng nhợt: “Vậy…ngày đó anh thấy người đó là ai?”
Trì Tiểu Trì đã sắp đứng không vững, dựa vào trên người Trình Tiệm, thấp giọng nói: “…Anh ấy là Lâu Ảnh, là bạn của em. Sau khi về nước anh ấy không có chìa khóa nhà, trong nhà lại không có ai nên em để anh ấy tạm thời nghỉ ngơi ở đây.”
Trình Tiệm nghiêng mặt qua hỏi: “Chuyện lúc nào?”
Một chút tinh thần trong mắt của Trì Tiểu Trì đều không có: “Ngày em đưa cơm cho anh…Em không trải qua sự đồng ý của anh mà tùy tiện cho bạn ở nhờ nên không dám nhắc với anh.”
Từ trước đến nay Trình Tiệm không dính líu đến bạn bè của em trai, đương nhiên không biết Lâu Ảnh là bạn của cậu: “Hèn gì tối đó anh đi tìm mày lại không hiểu tại sao bộ trà cụ bị dời vị trí.”
Dương Bạch Hoa hoảng sợ: “Nhưng Lâu Ảnh rõ ràng nói…”
Trì Tiểu Trì lập tức hỏi ngược lại: “Anh ấy nói cái gì?”
Dương Bạch Hoa á khẩu không trả lời được, mặt hết tái nhợt lại ửng đỏ.
—–“Là tôi. Anh Dương, tiến vào ngồi chơi một chút nhé?”
—–“Tiểu Nguyên đi ra ngoài rồi, anh ở đây chờ một chút đi.”
—–“Tôi là bạn của cậu ấy chứ không phải người giám hộ, cũng không phải cảnh sát tại trại giam.”
—–“Không cần ngạc nhiên, chúng tôi chỉ lén lút liên hệ thôi.”
Nghĩ kỹ lại, Dương Bạch Hoa mới phát hiện ngày đó anh ta tình cờ gặp Lâu Ảnh, người nọ chưa từng thừa nhận là chủ nhân căn hộ đó.
Dù cho Dương Bạch Hoa từng nhắc tới trong lời nói nhưng Lâu Ảnh cũng chưa bao giờ trực diện đáp lại.
Tâm tư của Dương Bạch Hoa vô cùng hỗn loạn.
Ngày đó Trình Nguyên không nhận điện thoại của anh ta, còn nói là cùng bạn ra ngoài chơi, trên thực tế là đi cùng anh hai của mình?
Nói đến đây thì đã giải thích được, dù sao Dương Bạch Hoa nhiều lần tỏ rõ thái độ với Trình Nguyên, để Trình Tiệm ít can thiệp vào sinh hoạt của bọn họ.
Nơi này là bất động sản của Trình Tiệm…
Lâu Ảnh chỉ là ở nhờ, quan hệ của hai người là bạn bè…
Về phần Lâu Ảnh giống mình có lẽ cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, nói không chừng lúc trước Trình Nguyên trúng tiếng sét ái tình với mình cũng là vì gương mặt của mình tương tự bạn thân của cậu ấy, nên cậu ấy mới chú ý tới mình.
Tiếng sét ái tình…
Trong nháy mắt, lý trí của Dương Bạch Hoa đã quay trở lại, nhớ đến bộ dáng đáng yêu vừa ngốc nghếch lại chân thành mà tìm cách lấy lòng của cậu thanh niên mặc áo phông chạy đến trước mặt mình.
Ký ức và hiện thực trùng điệp, khuôn mặt kia vẫn trẻ tuổi như trước nhưng lại có thêm vệt nước mắt vừa đau lòng lại vừa mờ mịt.
Nhiệt huyết chảy trở về, lúc này Dương Bạch Hoa mới cảm giác chỗ bị đánh đang trở nên nóng rát đau đớn.
Khu căn hộ này rất yên tĩnh, bảo vệ cũng rất hiểu chuyện, phát hiện nơi đây có xung đột liền phái hai người chạy sang nhìn một chút, phát hiện là tranh chấp cá nhân, lập tức nhượng bộ lui binh, chỉ giữ lại một người đứng nhìn chằm chằm từ đằng xa để tránh phát sinh xung đột nghiêm trọng.
Xấu hổ và đau đớn khiến khuôn mặt trắng nõn của Dương Bạch Hoa trở nên phát nóng đến tím bầm
Anh ta tiến lên một bước, nỗ lực cứu vãn: “Tiểu Trình…”
Trình Tiệm lập tức dùng tay cản Dương Bạch Hoa: “Muốn làm gì? Vừa nãy mới mắng người, lật mặt một cái liền không thừa nhận?”
Dương Bạch Hoa đưa tay về phía Trì Tiểu Trì: “Tiểu Trình, anh tới đón em về nhà…”
Trình Tiệm che chở Trình Nguyên lùi lại mấy bước: “Tiểu Nguyên mấy ngày nay từ sáng đến tối đều bận làm nhạc, thật vất vả mới có khởi sắc, nếu cậu vẫn còn là con người thì đừng để cho nó vào lúc này phải phiền lòng vì xử lý chuyện của hai người.”
Dương Bạch Hoa không để ý đến Trình Tiệm mà chỉ khẩn cầu nhìn về phía Trì Tiểu Trì, chờ đợi cậu ấy trả lời: “…Tiểu Trình?”
Sau một lúc lâu im lặng.
Trì Tiểu Trì cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh hai, em muốn về nhà. Em muốn ăn canh chua cá dì Trần nấu.”
Cả khuôn mặt của Dương Bạch Hoa cương cứng như một miếng sắt.
Trình Tiệm lại đau đến siết lòng, nắm tay Trì Tiểu Trì: “Được, đi thôi.”
Lên xe, Trì Tiểu Trì dường như cực kỳ mệt mỏi, ôm lấy gối dựa mà xoa xoa: “Anh hai, em buồn ngủ, muốn ngủ.”
Trình Tiệm lại một lần nữa khởi động xe: “Anh còn lạ gì mày nữa, hiểu ra chuyện liền gánh không nổi. Ngày hôm nay phải đi thử giọng, tối qua không ngủ ngon phải không. Ngủ đi, anh lái vững một chút cho mày ngủ.”
Trì Tiểu Trì đem mặt chôn vào bên trong gối dựa: “Cám ơn anh.”
Cậu không tiếp tục nói chuyện.
Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, Trình Tiệm bấm điện thoại gọi về nhà.
Anh ta nhớ ra ngày hôm nay ba mẹ đều ở nhà.
Điện thoại vừa kết nối, Trình Tiệm liền mở miệng nói: “Mẹ, tiểu Nguyên bị người ta khi dễ. Buổi tối con dẫn nó về nhà. Tình huống cụ thể thì đợi con về rồi nói, mẹ bảo dì Trần đi mua cá đi.”
Lẳng lặng nằm im ở ghế phía sau, Trì Tiểu Trì khẻ mím môi cười vui vẻ.
…Thành công.
Trình Tiệm hiển nhiên không có ý định giải thích, khởi động xe chạy về nhà, còn thuận tiện nói bừa: “Di động của mày bị hỏng rồi.”
Trì Tiểu Trì tỏ vẻ gấp đến đổ mồ hôi, trong lòng thì nói em tin anh chết liền.
Cậu nói với 061: “Chặn tín hiệu di động của tôi đi.”
061: “…?”
Trì Tiểu Trì: “Làm theo đi.”
061: “Ừm.”
Trình Tiệm thấy em trai bấm mấy cú điện thoại nhưng không ai bắt máy, lại tiếp tục lộc cộc nhắn tin, anh ta bỗng nhiên nổi giận: “Nó dám không bắt máy?”
Trì Tiểu Trì nghĩ, anh Trình, đôi mắt diều hâu của anh hơi quá sáng rồi đó.
Cậu ai oán mà nhìn chằm chằm Trình Tiệm.
Trình Tiệm vừa nói ra lời đó liền nghĩ tới người khởi xướng cọc phiền phức này là ai, lại nhìn đôi mắt buồn bã ỉu xìu của em trai, trong lòng trùng xuống, giọng nói cũng nhẹ nhàng không ít: “Được rồi được rồi, chốc lát nữa anh dẫn mày lên lầu gọi điện thoại cho Dương Bạch Hoa giải thích một chút, được chưa.”
Trì Tiểu Trì khẽ cọ chân lên tấm thảm lông cừu dưới sàn.
Ánh nắng sau giờ ngọ có chút chói mắt, khiến cho màu da vốn đã trắng của cậu càng thêm trong suốt, lông mi cũng lóng lánh ánh vàng.
Hàng lông mày của Trình Tiệm khẽ động.
Anh ta nghĩ tới cậu em trai tỏa sáng trước đàn dương cầm của mình. Mười phút kia là từ trước đến nay anh ta chưa từng cảm nhận được sự kiêu hãnh và tự hào đến vậy.
Mà lúc ăn cơm, Trình Tiệm vẫn luôn suy nghĩ, Trình Nguyên vốn nhát gan lại dễ mất bình tĩnh lại có thể lấy dũng khí ngồi trước đàn dương cầm là vì người nào đó.
Nếu như Trì Tiểu Trì biết Trình Tiệm đang nghĩ gì thì nhất định sẽ vỗ vai anh ấy mà nói, anh hai, đừng suy nghĩ nhiều, em là vì khiến họ Dương không xứng đáng với em trai của anh đó.
Cậu ngẩng đầu lên, kéo áo Trình Tiệm: “Anh hai, lái xe nên đeo kính, nắng chói mắt lắm.”
Trình Tiệm lấy kính râm đặt trong hộp ra rồi đeo lên: “Ồ, trong mắt vẫn còn có anh hai cơ đấy.”
Trì Tiểu Trì lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, khiến cho Trình Tiệm khó chịu.
Xe chạy trong chốc lát, cách đó không xa chính là khu căn hộ. Trình Tiệm nói: “Ngẫm xem buổi tối muốn ăn gì, anh dẫn mày đi.”
Trình Nguyên lại không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm phía trước.
Trình Tiệm cũng nhìn thấy người khiến em trai mình ngẩn người —-
Dương Bạch Hoa đứng ở trước cổng vào Tây Môn, mặc áo lông dày cộm, sắc mặt cực kỳ âm u.
Cổng phía Tây cách khu căn hộ của Trình Tiệm gần nhất, nếu như Trì Tiểu Trì muốn ra vào thì chọn cổng này là thuận tiện nhất.
Ánh mắt của Trình Tiệm trở nên lạnh lẽo, muốn trực tiếp chạy xe lướt qua.
Trì Tiểu Trì nhanh chóng kéo lấy Trình Tiệm, nhỏ giọng: “…Anh hai.”
Nghe thấy khẩn cầu trong giọng nói của em trai, sắc mặt của Trình Tiệm thờ ơ, nhưng vẫn từ từ đạp phanh xe.
Trì Tiểu Trì dùng lực xoắn góc áo của anh ta: “Anh hai, anh đừng xuống xe có được hay không…Hai người vừa chạm mặt là sẽ cãi nhau.”
Trình Tiệm cười lạnh: “Anh thấy là hắn muốn tới tìm mày để cãi nhau thì có.”
Trì Tiểu Trì nhẹ giọng năn nỉ: “Em van anh đấy, anh hai.”
Trình Tiệm bĩu môi, nhưng vẫn không nhúc nhích, khoanh tay dựa vào ghế lái.
Trì Tiểu Trì như được đại xá, nhanh chóng cởi thắt đai an toàn rồi bước xuống xe, chạy về phía Dương Bạch Hoa, vui vẻ gọi: “Lão Dương!”
Dương Bạch Hoa lại không trả lời, sắc mặt nặng nề.
Trì Tiểu Trì hơi chột dạ mà rụt cổ một chút, lấy lòng kéo tay anh ta: “Lão Dương, em không phải cố ý không bắt máy…Em có tin tức tốt muốn nói cho anh nghe.” fynnz.wordpress.com
Dương Bạch Hoa hất tay của cậu ấy ra, bộp một tiếng, âm thanh vô cùng vang dội.
Trình Tiệm đang yên lặng hạ cửa sổ xuống, định thông qua khe hở thuận tiện nghe lén thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Chưa từng bị đối xử như vậy, Trì Tiểu Trì ngây ngốc mà nhìn Dương Bạch Hoa rồi nhìn xuống mu bàn tay đã đỏ ửng của mình, chóp mũi chua xót, vẫn kiên trì mà không ngừng níu lấy tay của Dương Bạch Hoa: “Lão Dương, anh đừng nóng giận, mấy ngày nay em rất bận, không có thời gian đi tìm anh, cũng sợ liên hệ anh sẽ bị ba mẹ anh phát hiện. Ba mẹ anh về quê chưa? Mấy ngày nay bọn họ ở chơi có vui vẻ không?”
Dương Bạch Hoa nhìn lướt qua bờ vai của Trì Tiểu Trì, nhìn thấy một chiếc Bentley.
Người lái xe đang đeo kính râm che nửa khuôn mặt nên nhìn không rõ mặt.
…Là cái tên họ Lâu kia?
Dương Bạch Hoa cười lạnh nhìn Trì Tiểu Trì: “Anh thấy em chơi cũng quá vui vẻ, e rằng hiện tại còn không nhớ rõ đường về nhà là đường nào nữa kìa.”
Trì Tiểu Trì rất là mờ mịt: “…Hả?”
Trước đây Trình Nguyên lộ ra vẻ mặt như thế thì Dương Bạch Hoa sẽ nhịn không được mà muốn xoa mặt cậu ấy, nhưng bây giờ anh ta chỉ cảm thấy đầy phản cảm. Cảm xúc bị đè nén mấy ngày qua cứ như vỡ đê mà ầm ầm đổ ập xuống người Trì Tiểu Trì.
Dương Bạch Hoa không những không giận mà còn cười: “Trình Nguyên, em có biết hay không, anh vì em mà trả giá biết bao nhiêu thứ?”
Trì Tiểu Trì sửng sốt.
“Mấy ngày nay ba mẹ của anh đến, anh ăn không ngon ngủ không yên, luôn suy nghĩ xem phải nói thế nào với bọn họ về chuyện của chúng ta. Nhà anh chỉ có một mình anh là con trai, anh là hy vọng duy nhất trong nhà. Nếu anh ở bên em thì có nghĩa là gì em hiểu không? Có nghĩa là nhà họ Dương của anh bị tuyệt tự rồi! Còn em thì sao? Nhà em ít nhất còn một Trình Tiệm. Áp lực tâm lý của anh lớn như thế nào? Em đã từng thông cảm cho anh chưa?!”
Trình Nguyên đỏ cả vành mắt: “Em có mà. Em chưa từng ép anh và ba mẹ anh thừa nhận quan hệ của hai chúng ta…”
“Em không ép, đúng vậy, là anh đang ép chính mình.” Dương Bạch Hoa cười gượng: “Anh không có vốn liếng, không dễ dàng gì đứng vững gót chân ở thành phố này, không xứng với em. Nhưng anh đã cố gắng hết sức đối tốt với em. Nửa học kỳ năm ba, khi em phát sốt rồi gọi điện báo là thân thể khó chịu, muốn ăn chè hạt sen, ngày đông gió rét anh chạy ba khu chợ thực phẩm mới mua được cho em, nấu xong rồi đưa đến tận phòng em. Năm thứ tư đại học, khi em rãnh rỗi thường muốn anh đi chơi với em, chỉ cần có thể bớt chút thời gian thì có bao giờ anh chưa từng ở bên cạnh em hay không? Nửa năm qua em không có công việc, không có thu nhập, chỉ nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, anh có bao giờ chỉ trích em chưa?”
Trì Tiểu Trì bắt đầu run rẩy: “…Lão Dương, anh làm sao vậy. Vì sao đột nhiên lại…”
Dương Bạch Hoa hỏi ngược lại: “Chuyện của Lâu Ảnh là thế nào?”
Trì Tiểu Trì nghẹn họng, ánh mắt không tự chủ mà hướng về phía chiếc Bentley liếc nhìn một cái: “Là bạn của em, anh ấy cho em mượn phòng ở nhờ…”
Cái liếc mắt này khiến Dương Bạch Hoa đột nhiên bùng nổ tất cả oán giận và không cam lòng tích lũy mấy ngày qua.
Anh ta vứt bỏ hình tượng ấm áp dịu dàng của mình, nói một cách chua ngoa: “Anh ta cũng cho em mượn thứ nào đó để dùng luôn chứ gì?”
Trì Tiểu Trì biến sắc: “Dương Bạch Hoa!”
Tâm thái của Dương Bạch Hoa đã mất đi thăng bằng, theo đuổi không buông: “Chắc là em đã so sánh giữa anh và hắn ta cũng không ít lần? Vậy có cảm thấy ai có thể thỏa mãn em hơn hay không?”
Trì Tiểu Trì chảy nước mắt ròng ròng: “Dương Bạch Hoa, anh đừng nói nữa….đừng nói nữa.”
Phản ứng này của Trì Tiểu Trì càng làm cho Dương Bạch Hoa cho rằng suy đoán của mình không sai: “Sau khi so sánh xong thì cảm thấy anh không thú vị đúng không? Anh nghèo, xuất thân không tốt, còn không am hiểu âm nhạc của em.”
Trì Tiểu Trì run rẩy lắc đầu: “Anh thật quá đáng…Nếu như em chê anh thì lúc trước vì sao lại ở bên anh?”
Trình Tiệm thật muốn chửi thề.
Cái tên ngu ngốc này.
Trình Tiệm dùng sức đẩy mạnh cửa xe, nhanh chân bước xuống, tiện tay tháo bỏ kính râm.
Thấy rõ người đang đùng đùng nổi giận bước xuống, còn chưa mắng đã nghiện, Dương Bạch Hoa suýt nữa đã nghẹn họng.
…Trong xe tại sao lại là Trình Tiệm?
Trình Tiệm không chơi trò dây dưa với Dương Bạch Hoa mà chỉ thẳng thừng tung ra một quyền.
Trì Tiểu Trì kinh ngạc: “Anh hai!”
Cậu đưa tay níu áo của Trình Tiệm, giống như gà con trốn sau lưng gà mẹ, nhưng lại rất giống kẻ trộm gà không đi khống chế tay chân của Trình Tiệm.
Thừa dịp còn đứng chưa vững, Dương Bạch Hoa lại bị tát một cái, có chút mờ mịt.
Trình Tiệm chỉ vào mũi Dương Bạch Hoa mà mắng to: “Cậu đối tốt với em tôi thì từng chuyện đều nhớ rõ ha, nam ba năm bốn, có thời gian có địa điểm, cmn cậu lưu vào sổ ghi chép hả, một ngày lật ba lần? Vậy em trai của tôi đối tốt với cậu bao nhiêu, cậu có muốn tôi giúp tính sổ luôn không?”
Trì Tiểu Trì rưng rưng nước mắt: “Anh hai.”
Dương Bạch Hoa đột nhiên cảm thấy hình như mình đã nghĩ sai chuyện gì đó, hoảng hốt mà liếc mắt nhìn Trình Tiệm đang tức điên.
Trình Tiệm mắng chửi: “Em trai của tôi ở nhà của tôi thì liên quan gì đến cậu, mắc mớ gì cậu phải nhiều lời như vậy, có bản lĩnh thì tự mua cho nó một căn đi.”
Dương Bạch Hoa càng thêm hoảng loạn: “…Trình Nguyên? Chẳng phải em nói đây là nhà của Lâu Ảnh sao?”
“Lâu Ảnh nào?” Trình Tiệm chỉa tay nói: “Đừng đem em trai của tôi ra viện cớ, nghi ngờ thì tự mình đi thăm dò xem chủ hộ nơi đây họ Trình hay là họ Lâu.”
“Là em, là em nói dối…” Trì Tiểu Trì đang trốn ở sau lưng Trình Tiệm, mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: “Em không dám nói là anh hai cho em mượn nhà, chỉ có thể nói là ở nhờ nhà bạn…”
Dương Bạch Hoa không thể tin nổi: “…Tại sao phải nói dối?”
Trì Tiểu Trì run rẩy đáp: “Em dùng xe của anh hai thì anh lập tức không vui, nói là anh hai can thiệp cuộc sống của em. Nếu em nói là đến ở nhờ nhà anh hai thì anh có đồng ý không?”
Sắc mặt của Dương Bạch Hoa trắng nhợt: “Vậy…ngày đó anh thấy người đó là ai?”
Trì Tiểu Trì đã sắp đứng không vững, dựa vào trên người Trình Tiệm, thấp giọng nói: “…Anh ấy là Lâu Ảnh, là bạn của em. Sau khi về nước anh ấy không có chìa khóa nhà, trong nhà lại không có ai nên em để anh ấy tạm thời nghỉ ngơi ở đây.”
Trình Tiệm nghiêng mặt qua hỏi: “Chuyện lúc nào?”
Một chút tinh thần trong mắt của Trì Tiểu Trì đều không có: “Ngày em đưa cơm cho anh…Em không trải qua sự đồng ý của anh mà tùy tiện cho bạn ở nhờ nên không dám nhắc với anh.”
Từ trước đến nay Trình Tiệm không dính líu đến bạn bè của em trai, đương nhiên không biết Lâu Ảnh là bạn của cậu: “Hèn gì tối đó anh đi tìm mày lại không hiểu tại sao bộ trà cụ bị dời vị trí.”
Dương Bạch Hoa hoảng sợ: “Nhưng Lâu Ảnh rõ ràng nói…”
Trì Tiểu Trì lập tức hỏi ngược lại: “Anh ấy nói cái gì?”
Dương Bạch Hoa á khẩu không trả lời được, mặt hết tái nhợt lại ửng đỏ.
—–“Là tôi. Anh Dương, tiến vào ngồi chơi một chút nhé?”
—–“Tiểu Nguyên đi ra ngoài rồi, anh ở đây chờ một chút đi.”
—–“Tôi là bạn của cậu ấy chứ không phải người giám hộ, cũng không phải cảnh sát tại trại giam.”
—–“Không cần ngạc nhiên, chúng tôi chỉ lén lút liên hệ thôi.”
Nghĩ kỹ lại, Dương Bạch Hoa mới phát hiện ngày đó anh ta tình cờ gặp Lâu Ảnh, người nọ chưa từng thừa nhận là chủ nhân căn hộ đó.
Dù cho Dương Bạch Hoa từng nhắc tới trong lời nói nhưng Lâu Ảnh cũng chưa bao giờ trực diện đáp lại.
Tâm tư của Dương Bạch Hoa vô cùng hỗn loạn.
Ngày đó Trình Nguyên không nhận điện thoại của anh ta, còn nói là cùng bạn ra ngoài chơi, trên thực tế là đi cùng anh hai của mình?
Nói đến đây thì đã giải thích được, dù sao Dương Bạch Hoa nhiều lần tỏ rõ thái độ với Trình Nguyên, để Trình Tiệm ít can thiệp vào sinh hoạt của bọn họ.
Nơi này là bất động sản của Trình Tiệm…
Lâu Ảnh chỉ là ở nhờ, quan hệ của hai người là bạn bè…
Về phần Lâu Ảnh giống mình có lẽ cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, nói không chừng lúc trước Trình Nguyên trúng tiếng sét ái tình với mình cũng là vì gương mặt của mình tương tự bạn thân của cậu ấy, nên cậu ấy mới chú ý tới mình.
Tiếng sét ái tình…
Trong nháy mắt, lý trí của Dương Bạch Hoa đã quay trở lại, nhớ đến bộ dáng đáng yêu vừa ngốc nghếch lại chân thành mà tìm cách lấy lòng của cậu thanh niên mặc áo phông chạy đến trước mặt mình.
Ký ức và hiện thực trùng điệp, khuôn mặt kia vẫn trẻ tuổi như trước nhưng lại có thêm vệt nước mắt vừa đau lòng lại vừa mờ mịt.
Nhiệt huyết chảy trở về, lúc này Dương Bạch Hoa mới cảm giác chỗ bị đánh đang trở nên nóng rát đau đớn.
Khu căn hộ này rất yên tĩnh, bảo vệ cũng rất hiểu chuyện, phát hiện nơi đây có xung đột liền phái hai người chạy sang nhìn một chút, phát hiện là tranh chấp cá nhân, lập tức nhượng bộ lui binh, chỉ giữ lại một người đứng nhìn chằm chằm từ đằng xa để tránh phát sinh xung đột nghiêm trọng.
Xấu hổ và đau đớn khiến khuôn mặt trắng nõn của Dương Bạch Hoa trở nên phát nóng đến tím bầm
Anh ta tiến lên một bước, nỗ lực cứu vãn: “Tiểu Trình…”
Trình Tiệm lập tức dùng tay cản Dương Bạch Hoa: “Muốn làm gì? Vừa nãy mới mắng người, lật mặt một cái liền không thừa nhận?”
Dương Bạch Hoa đưa tay về phía Trì Tiểu Trì: “Tiểu Trình, anh tới đón em về nhà…”
Trình Tiệm che chở Trình Nguyên lùi lại mấy bước: “Tiểu Nguyên mấy ngày nay từ sáng đến tối đều bận làm nhạc, thật vất vả mới có khởi sắc, nếu cậu vẫn còn là con người thì đừng để cho nó vào lúc này phải phiền lòng vì xử lý chuyện của hai người.”
Dương Bạch Hoa không để ý đến Trình Tiệm mà chỉ khẩn cầu nhìn về phía Trì Tiểu Trì, chờ đợi cậu ấy trả lời: “…Tiểu Trình?”
Sau một lúc lâu im lặng.
Trì Tiểu Trì cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh hai, em muốn về nhà. Em muốn ăn canh chua cá dì Trần nấu.”
Cả khuôn mặt của Dương Bạch Hoa cương cứng như một miếng sắt.
Trình Tiệm lại đau đến siết lòng, nắm tay Trì Tiểu Trì: “Được, đi thôi.”
Lên xe, Trì Tiểu Trì dường như cực kỳ mệt mỏi, ôm lấy gối dựa mà xoa xoa: “Anh hai, em buồn ngủ, muốn ngủ.”
Trình Tiệm lại một lần nữa khởi động xe: “Anh còn lạ gì mày nữa, hiểu ra chuyện liền gánh không nổi. Ngày hôm nay phải đi thử giọng, tối qua không ngủ ngon phải không. Ngủ đi, anh lái vững một chút cho mày ngủ.”
Trì Tiểu Trì đem mặt chôn vào bên trong gối dựa: “Cám ơn anh.”
Cậu không tiếp tục nói chuyện.
Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, Trình Tiệm bấm điện thoại gọi về nhà.
Anh ta nhớ ra ngày hôm nay ba mẹ đều ở nhà.
Điện thoại vừa kết nối, Trình Tiệm liền mở miệng nói: “Mẹ, tiểu Nguyên bị người ta khi dễ. Buổi tối con dẫn nó về nhà. Tình huống cụ thể thì đợi con về rồi nói, mẹ bảo dì Trần đi mua cá đi.”
Lẳng lặng nằm im ở ghế phía sau, Trì Tiểu Trì khẻ mím môi cười vui vẻ.
…Thành công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook