Dũng Khí Để Yêu
-
Chương 58
Thời điểm Thư Tiếu được đẩy ra khỏi phòng sinh, hết sức kinh ngạc nhìn thấy ba mẹ mình đang đợi ở cửa.
Vừa sinh xong, cơ thể Thư Tiếu vẫn còn rất yếu, cũng may trong quá trình cô sinh rất thuận lợi, trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm. Sự xuất hiện của ba mẹ ngược lại khiến cô cảm thấy mơ hồ, hoài nghi không biết có phải do ý thức của mình sinh ra ảo giác không. Cô giật giật môi, theo bản năng gọi một tiếng: “Mẹ…”
Thẩm Mộ Bình gật đầu một cái, một câu cũng không nói, khóe mắt nhất thời đỏ lên.
“Giang Hoài” Cô nhìn chằm chằm vào chồng mình, cười cười nói, “Anh lên chức ba rồi nhé.”
Giang Hoài nói: “Ừm, anh rất hạnh phúc. Cám ơn em, bà xã.”
Cô khép mắt, trên môi vẫn giữ nụ cười: “Em cũng vậy. Cám ơn anh, ông xã.”
Khi được đưa vào phòng hồi sức, Thư Tiếu một giấc thật sâu. Sau khi tỉnh lại, phát hiện bên cạnh là ba mẹ, anh trai và chị dâu, duy nhất chỉ có Giang Hoài là không thấy đâu.
“Giang Hoài đâu rồi?” Cô lo lắng hỏi. Một màn ba năm trước lập tức xông lên đầu, trong lòng Thư Tiếu không ngừng nghĩ đến viễn cảnh Giang Hoài bị ba mẹ mình bức đi.
“Em yên tâm, cậu ấy trong nhà vệ sinh.” Thư Bồi ngăn em gái đang muốn ngồi dậy.
Giang Hoài điều khiển xe lăn từ trong nhà vệ sinh đi ra, anh vội vội vàng vàng trở lại giường bệnh, nói: “Anh đây. Anh một mình đi vệ sinh, động tác hơi chậm, khiến em phải lo lắng.”
“Sao anh không gọi Bồi An hay dì Liên giúp đỡ?”
“Anh nhờ bọn họ đi mua thêm thức ăn và đồ dùng.”
Thư Tiếu nói: “Không phải chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều rồi sao?”
“Anh sợ không đủ dùng, nhiều một chút vẫn tốt hơn mà.” Anh nói, “Dù sao thì bây giờ anh một mình cũng có thể tự đi vệ sinh được mà.” Ba năm nay, Giang Hoài lấy siêu nghị lực tiến hành phục kiện, mặc dù hai chân vẫn không thể cử động nhưng lực cánh tay lại tăng cường rất nhiều, ngay cả tay trái cũng có thể làm một số vận động nhẹ. Anh rất ngượng ngùng nhỏ giọng nói, “Lỡ như anh có cần gì, cũng có anh Thư Bồi giúp anh.”
Mấy năm nay, Thư Bồi cũng không có bài xích tiếp xúc với Giang Hoài, mặc dù ban đầu thái độ của anh đối với hôn nhân của em gái vẫn có chút không hài lòng nhưng hôm nay anh đã hoàn toàn một lòng chúc phúc bọn họ, thậm chí còn cùng Giang Hoài nảy sinh tình cảm anh em tốt.
“Thư Tiếu” Người nói là Lâm Bách, “Bây giờ con cảm thấy trong người thế nào?”
Cô nâng mắt, nhìn về phía ba mình: “Ba, sao ba mẹ cũng tới đây?”
“Con còn nói? Sinh con là chuyện lớn nếu không phải tiểu Giang cho chúng ta biết, con cũng quyết giấu ba mẹ đến cùng đúng không? Đứa bé này, lúc nào cũng lớn gan như vậy, còn bướng bỉnh nữa!” Thẩm Mộ Bình nói.
Thư Tiếu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Thư Bồi ở bên kia lẩm bẩm nói: “Làm sao mẹ biết là Giang Hoài nói, rõ ràng là con nói cho ba mẹ mà!!!!”
“Con?” Thẩm Mộ Bình khẽ hừ một tiếng, “Mẹ còn không rõ tính con sao? Nếu không phải có người sau lưng chỉ điểm, thì con đều một giuộc với em con không phải sao? Đều đặn biếu trà trong ba năm, lúc ba con mổ túi mật còn đưa tới biết bao nhiêu thuốc bổ, không biết ai mới thật sự là người đưa đây!”
“Ba, mẹ…” Giang Hoài sợ hãi khẽ gọi, “Không biết con có tư cách để gọi hai người như vậy không. Nhưng hôm nay ba mẹ có thể tới, con thật sự rất cảm kích. Con biết ba mẹ không muốn nhìn thấy con, vốn dĩ con không nên ở đây khiến ba mẹ chướng mắt nhưng sinh con là chuyện trọng đại, nghĩ tới nghĩ lui cần phải để ba mẹ biết. Con vốn muốn tự mình tới cửa nhưng lại sợ chọc giận hai người, không thể làm gì khác là nhờ anh Thư Bồi chuyển lời. Hôm nay ba mẹ đến, con còn có một yêu cầu quá đáng, thời điểm Thư Tiếu ở cữ, mặc dù trong nhà có bảo mẫu nhưng dù sao cũng không thể chu đáo như mẹ ruột, cho nên, con hy vọng trong thời gian này mẹ có thể đến nhà tụi con, chỉ cần mẹ đồng ý…con sẽ tận lực không xuất hiện trong tầm mắt của mẹ.”
“Không ngờ đến lúc muốn nhờ tôi làm bà mụ thì mới nhớ đến tôi?” Thẩm Mộ Bình nửa lẫy nữa đùa giỡn nói.
Giang Hoài lại tin thật. vội nói: “Mẹ, con không có ý đó. Con biết rõ chăm sóc vợ con vốn chính là trách nhiệm của người chồng, con hận bản thân vô dụng, không giúp được gì.”
“Cậu đừng có gây thêm phiền phức là được rồi.” Thẩm Mộ Bình tuy lời nói cứng rắn nhưng đáy mắt mang theo dịu dàng, “Thư Bồi nói với tôi, ba năm nay thân thể cậu khôi phục không tệ, chuyện khác không thể trông cậy nhưng còn rót trà dâng nước cậu có làm được không?”
Giang Hoài cúi đầu, không quá tự tin nói: “Có lẽ được ạ, bất quá động tác tương đối chậm.”
Thẩm Mộ Bình, “Cậu rót chén trà cho tôi xem.”
Giang Hoài điều khiển xe lăn, thân thể hơi đổ về phía trước, dựa vào một bên bàn trà. Tay phải run rẩy cầm lấy bình trà trên mâm đặt vào miệng tách. Từ từ nâng cao cánh tay phải, dùng cổ tay trái kìm chặt vòi bình.
Dòng nước đứt quãng rót ra, đến 2/3 tách thì dừng lại.
Giang Hoài đem tách trà đặt vào chỗ để nước trên xe lăn, điều khiển xe lăn về hướng Thẩm Mộ Bình. Hai tay nâng tách trà lên, giơ về phía trước.
“Mời mẹ uống trà.”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Mộ Bình.
Tay Thẩm Mộ Bình cũng run run như Giang Hoài, khóe mắt ngập nước.
Tay Giang Hoài run lên lợi hại, có một ít nước trà bị văng ra ngoài.
“Tiểu Giang, thân thể của con thật sự không thể phục hồi như cũ sao?” Thẩm Mộ Bình nghẹn ngào nói.
“Mẹ, thật sự xin lỗi.” Anh chảy nước mắt nói, “Con thật sự xin lỗi.”
Thẩm Mộ Bình lắc đầu một cái: “Những chuyện này không cần nói nữa. Có điều, mẹ chưa từng nhìn thấy một thanh niên to xác nào lúc vợ đi sinh lại khóc đến tê tâm liệt phế như vậy, rõ ràng con gái mẹ là thuận sinh, bị con khóc đến nỗi đâm ra sợ hãi.”
Vừa nói, bà vừa nhận lấy tách trà trên tay con rể, hớp một hớp.
~~ TOÀN VĂN HOÀN ~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook