Dũng Khí Để Yêu
-
Chương 54
*
Thư Tiếu đẩy cửa ra, không khí lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng. Ba mẹ chằm chằm nhìn cô từng bước đi vào, không ai nói lời nào.
“Giang Hoài không phải Chử Vân Hành.” Thư Tiếu kéo ghế ngồi xuống, chậm rãi nói một câu.
Mẹ Lâm nói: “Cậu ta dĩ nhiên không phải. So với Chử Vân Hành, cậu ta còn tàn phế nghiêm trọng hơn.”
“Con thật không thật không thể tin được đây là lời của một nữ giáo sư nói ra!” Thư Tiếu cau mày nói, “Mẹ, Vân Hành cũng tốt, Giang Hoài cũng tốt, chẳng lẽ tàn tật là lựa chọn của bọn họ sao? Tại sao mẹ lại đem những lời này thản nhiên nói ra giống như tuyên bố tội trạng với bọn họ vậy?”
“Tàn tật đương nhiên là do bọn họ bất hạnh, không phải tội! Nhưng mà, khi có người muốn đem loại bất hạnh này lan tràn đến gia đình chúng ta, vậy mẹ liền xem đó là một loại xâm phạm! Mẹ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đem loại “bất hạnh” này xua đuổi đi!”
Ba Lâm nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, “Thư Tiếu, bình tĩnh mà xem xét, ba mẹ nhìn ra được, Chử Vân Hành và Giang Hoài về bản chất đều là những thanh niên tốt, nhưng mà không phải thanh niên tốt nào bố mẹ cũng đều “rộng lượng đối đãi” chấp nhận thành người nhà được. Huống chi, cậu Giang Hoài này, ngay cả lo liệu cuộc sống cá nhân cũng là một vấn đề, muốn ba và mẹ con chấp nhận cậu ta làm con rể — con gái, con thật sự đang làm khó ba mẹ.”
Lời của ba cô thẳng thắn chân thật, Thư Tiếu đương nhiên hiểu rõ, giọng nói nhất thời mềm xuống, “Con biết chuyện này đối với bố mẹ rất khó để chấp nhận, nhưng mà chuyện tình cảm, thật sự không thể dùng điều kiện để đong đếm được…”
Mẹ Lâm cười lạnh nói: “Tình cảm? Con chỉ biết tấm chân tình của mình, đối với tình cảm của Giang Hoài con hiểu rõ được mấy phần? Lời dễ nghe ai mà không nói được? Người bị liệt nhưng cái mồm vẫn có thể nói được! Con bị cậu ta dụ dỗ đến lú lẫn rồi, con có biết trước khi quen con cậu ta đã qua lại với ai không? Chỉ là bất quá người ta không ngây thơ như con, mau tỉnh lại đi con gái!”
“Lời này của mẹ là có ý gì?” Thư Tiếu nghe ra ẩn ý trong lời nói của mẹ cô.
“Mẹ biết ngay mà, Giang Hoài nhất định sẽ không nói với con chuyện này.” Mẹ Lâm giống như là nắm được “xương sườn mềm” (*) của Thư Tiếu, đắc ý nói, “Cậu ta đã từng đính hôn, hơn một năm trước đột nhiên hủy bỏ hôn ước. Giang Hoài này dù sao cũng là ông chủ của khách sạn Nguyệt Hà, còn là nhạc sĩ nổi tiếng, cũng xem như là một nhân vật có mặt mũi, năm đó truyền thông còn đưa tin về chuyện này, không tin con có thể lên web mà tra ra.”
(*) Xương sườn mềm: Giống như nắm thóp/nắm đuôi í
Thư Tiếu cả kinh, chuyện này, quả thật mẹ cô đoán không sai, cô không hề biết chuyện này.
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó nói, giống như là bị cái gì đánh trúng, có chút đau đớn, nhưng ngoài miệng cô vẫn cứng rắn nói: “Vậy thì đã sao? Nếu đã hủy bỏ hôn ước, thì xem như là chuyện của quá khứ rồi.”
“Vậy sao?” Mẹ Lâm hỏi ngược lại, “Con không hiếu kì tại sao bọn họ lại hủy hôn ước? Một đoạn tình cảm có thể tính đến chuyện kết hôn thì vài ba lời liền có thể bỏ xuống? Theo mẹ biết thì con và Giang Hoài còn chưa tính đến chuyện hôn nhân đúng không?”
“Mẹ mong đợi con có phản ứng gì đây? Tức giận? Thất vọng? Chất vấn? Hay là hận con không thể lập tức chạy đến chỗ Giang Hoài đối chất, sau đó phát hiện anh ấy tình cũ khó quên, chúng con cãi nhau một trận rồi chia tay, mẹ sẽ “nhất phách lưỡng tán”? Mẹ, lời của mẹ đúng là làm con khiếp sợ, nhưng mà còn lâu mới phá hủy được tình cảm của con và Giang Hoài, con sẽ đi tìm anh ấy chứng thực, nhưng sẽ không có cãi nhau, càng không có chia tay, bất kể là trong quá khứ anh ấy từng có tình cảm sâu đậm với người nào, anh ấy bây giờ và tương lai, đều là của con!”
Thư Tiếu đẩy cửa ra, không khí lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng. Ba mẹ chằm chằm nhìn cô từng bước đi vào, không ai nói lời nào.
“Giang Hoài không phải Chử Vân Hành.” Thư Tiếu kéo ghế ngồi xuống, chậm rãi nói một câu.
Mẹ Lâm nói: “Cậu ta dĩ nhiên không phải. So với Chử Vân Hành, cậu ta còn tàn phế nghiêm trọng hơn.”
“Con thật không thật không thể tin được đây là lời của một nữ giáo sư nói ra!” Thư Tiếu cau mày nói, “Mẹ, Vân Hành cũng tốt, Giang Hoài cũng tốt, chẳng lẽ tàn tật là lựa chọn của bọn họ sao? Tại sao mẹ lại đem những lời này thản nhiên nói ra giống như tuyên bố tội trạng với bọn họ vậy?”
“Tàn tật đương nhiên là do bọn họ bất hạnh, không phải tội! Nhưng mà, khi có người muốn đem loại bất hạnh này lan tràn đến gia đình chúng ta, vậy mẹ liền xem đó là một loại xâm phạm! Mẹ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đem loại “bất hạnh” này xua đuổi đi!”
Ba Lâm nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, “Thư Tiếu, bình tĩnh mà xem xét, ba mẹ nhìn ra được, Chử Vân Hành và Giang Hoài về bản chất đều là những thanh niên tốt, nhưng mà không phải thanh niên tốt nào bố mẹ cũng đều “rộng lượng đối đãi” chấp nhận thành người nhà được. Huống chi, cậu Giang Hoài này, ngay cả lo liệu cuộc sống cá nhân cũng là một vấn đề, muốn ba và mẹ con chấp nhận cậu ta làm con rể — con gái, con thật sự đang làm khó ba mẹ.”
Lời của ba cô thẳng thắn chân thật, Thư Tiếu đương nhiên hiểu rõ, giọng nói nhất thời mềm xuống, “Con biết chuyện này đối với bố mẹ rất khó để chấp nhận, nhưng mà chuyện tình cảm, thật sự không thể dùng điều kiện để đong đếm được…”
Mẹ Lâm cười lạnh nói: “Tình cảm? Con chỉ biết tấm chân tình của mình, đối với tình cảm của Giang Hoài con hiểu rõ được mấy phần? Lời dễ nghe ai mà không nói được? Người bị liệt nhưng cái mồm vẫn có thể nói được! Con bị cậu ta dụ dỗ đến lú lẫn rồi, con có biết trước khi quen con cậu ta đã qua lại với ai không? Chỉ là bất quá người ta không ngây thơ như con, mau tỉnh lại đi con gái!”
“Lời này của mẹ là có ý gì?” Thư Tiếu nghe ra ẩn ý trong lời nói của mẹ cô.
“Mẹ biết ngay mà, Giang Hoài nhất định sẽ không nói với con chuyện này.” Mẹ Lâm giống như là nắm được “xương sườn mềm” (*) của Thư Tiếu, đắc ý nói, “Cậu ta đã từng đính hôn, hơn một năm trước đột nhiên hủy bỏ hôn ước. Giang Hoài này dù sao cũng là ông chủ của khách sạn Nguyệt Hà, còn là nhạc sĩ nổi tiếng, cũng xem như là một nhân vật có mặt mũi, năm đó truyền thông còn đưa tin về chuyện này, không tin con có thể lên web mà tra ra.”
(*) Xương sườn mềm: Giống như nắm thóp/nắm đuôi í
Thư Tiếu cả kinh, chuyện này, quả thật mẹ cô đoán không sai, cô không hề biết chuyện này.
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó nói, giống như là bị cái gì đánh trúng, có chút đau đớn, nhưng ngoài miệng cô vẫn cứng rắn nói: “Vậy thì đã sao? Nếu đã hủy bỏ hôn ước, thì xem như là chuyện của quá khứ rồi.”
“Vậy sao?” Mẹ Lâm hỏi ngược lại, “Con không hiếu kì tại sao bọn họ lại hủy hôn ước? Một đoạn tình cảm có thể tính đến chuyện kết hôn thì vài ba lời liền có thể bỏ xuống? Theo mẹ biết thì con và Giang Hoài còn chưa tính đến chuyện hôn nhân đúng không?”
“Mẹ mong đợi con có phản ứng gì đây? Tức giận? Thất vọng? Chất vấn? Hay là hận con không thể lập tức chạy đến chỗ Giang Hoài đối chất, sau đó phát hiện anh ấy tình cũ khó quên, chúng con cãi nhau một trận rồi chia tay, mẹ sẽ “nhất phách lưỡng tán”? Mẹ, lời của mẹ đúng là làm con khiếp sợ, nhưng mà còn lâu mới phá hủy được tình cảm của con và Giang Hoài, con sẽ đi tìm anh ấy chứng thực, nhưng sẽ không có cãi nhau, càng không có chia tay, bất kể là trong quá khứ anh ấy từng có tình cảm sâu đậm với người nào, anh ấy bây giờ và tương lai, đều là của con!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook