Cự Tàn Tôn im lặng và sau đó anh ôm Hữu Túc rời đi, Nhị Gia đỡ Nhất Gia rời khỏi nơi hoang tàn của Tồn Thị. Sau một đêm thì tập đoàn Tồn Thị của Tư Nghiêm đã tổn hao hơn một nữa tài chính, hơn một nữa ngân sách cần có để chi viện cho hắn cũng như thế mất trắng và chuyển sang hết bên Đại Âu, thế lực suy giảm đi rất nhiều, tuyên bố tạm ngừng các hoạt động trong và ngoài nước, Đại Âu cũng án binh bất động theo dõi, chuyện vẫn chưa kết thúc đối với những ai đứng trong cuộc thật sự ? Báo chí đưa tin vô cùng nổi bật, tivi phóng sự cũng không ngớt trên các kênh truyền hình trong và ngoài nước, ở Miến Điện lúc này, Lục Nghị vừa ngồi yên cho bác sĩ khâu vết thương do đám người của Đại Âu làm bị thương vừa nhìn sang Tư Lư, nhìn vẻ mặt của hắn lúc này thật đáng sợ :

-Giết tên Vương Bảo cảnh cáo đám người Nhất Gia và Cự Tàn Tôn.

Lục Nghị vừa đào thoát về được tận xào huyệt ở Miến Điện để họp mặt cùng Tư Lư, hắn vừa chịu đau vì vết bỏng ở lưng và vết đạn ở vai vừa nói :

-Vâng Tư Ca, tôi sẽ lập tức triển khai kế hoạch.

Đúng như lời Tư Lư nói, Vương Bảo bị cuốn vào vòng vây trả thù không có hồi kết để cuối cùng cậu bị chết thảm dưới tay Lục Nghị, cậu còn muốn che chở bảo vệ Hữu Túc mà, cậu chưa muốn chết như thế này, cậu phải giết được Tư Lư, hung thủ tàn ác nhẫn tâm giết chết cả gia đình của cậu.

Hữu Túc nằm trên giường ngủ, cô mệt trong người quá, đột nhiên cô cảm thấy trong người cứ có chút không yên, cô định không nói cho anh biết cô đang mang thai vì cô muốn sau khi mọi chuyện bình thường lại thì cô mới nói, nói cho anh nghe luôn về bệnh tình của cô, nhưng cô cứ nôn mữa vào mỗi lần khi anh mang thức ăn vào thì chính anh cũng hỏi :

-Em có vấn đề gì với thức ăn à ?

Hữu Túc nhìn anh rồi cười giả lã cho qua, nhưng không thể giấu anh thêm nữa nên cô cũng phải nói hết ra, khi cô nói rằng cô có thai thì Cự Tàn Tôn đứng hình 10 phút nhìn cô, nhưng anh không có ý gì như lần trước, Hữu Túc vuốt nhẹ tóc anh, chờ đợi câu trả lời, anh nắm lấy bàn tay của cô và nói :

-Hi vọng con sinh ra sẽ giống tôi.

Là ý gì chứ ? Anh có trẻ trung gì đâu mà đòi con giống anh chứ, Cự Tàn Tôn chẳng cho cô rời giường quá lâu nữa, anh cứ im lặng mà nấu ăn rồi chăm sóc cô cho cô, rồi lại đi ra ngoài mua những thức ăn dinh dưỡng cho cô. Hữu Túc thật là có số hưởng mà, ít nhất là bây giờ, còn tương lai thì cô không muốn nghĩ đến một chút nào ? Vì khi nghĩ đến thì chỉ là màu đen hòa trộn lấy màu máu, đau lòng lắm.

Nhất Gia bỗng cảm thấy bất an trong lòng vô cùng tuy là không biết chuyện quái quỷ gì sắp xảy đến nhưng ông lại đứng ngồi không yên dù chỉ một chút, đúng như cảm giác của ông, chỉ một lát sau thì Nhị Gia từ bên ngoài đi vào và nói :

-Di Nhược nói rằng Vương Bảo bị Tư Lư nhốt ở bến tàu cũ phía Tây.

-Con bé này nó lại đi đâu rồi ? Lời nó tin được không ? – Nhất Gia hỏi về Di Nhược

-Tin tôi đi, Nhất Gia. – Nhị Gia kiên quyết nhìn vào mắt Nhất Gia.

Thà là nghe ngóng được 1 chút ít về tin tức cháu trai của ông còn hơn là ngồi không mà không thể nắm bắt được tình hình, nghĩ thế nhưng Nhất Gia cũng không dám mạo hiểm, ông lập tức gọi Cự Tàn Tôn và Anh Lớn đến để bàn bạc thêm, Cự Tàn Tôn không có ý gì nhưng khi Nhị Gia để cập đến Hữu Túc có an toàn hay không thì Cự Tàn Tôn lập tức thay đổi thái độ, hiện tại Hữu Túc không thể bị kéo vào thêm một trận hỗn độn nào nữa, cô không còn bao nhiêu thời gian, anh không muốn nhìn cô và con anh rời bỏ anh thêm một lần nào nữa. Anh Lớn quay sang nhìn Nhất Gia và nói :

-Lần này cứ để tôi và Nhị Gia âm thầm đi dò thám trong im lặng, đừng kinh động quá nhiều người.

Nhị Gia cũng tán thành, Nhất Gia cũng đang không đi lại được nên cũng không tiện đi chung :

-Quyết định vậy đi, dù sao thì cũng hi vọng tìm được thằng bé Vương Bảo.

Cự Tàn Tôn cũng im lặng rời đi sau khi nghe xong quyết định cuối cùng của mọi người, anh vừa bước ra xe thì lập tức gọi điện thoại cho Hữu Túc, cô không nghe máy, anh tiếp tục gọi vài lần nữa, dự cảm có chuyện không lành nên anh lập tức lái xe rất nhanh về tiệm bánh. Đúng là không ngoài dự cảm, không có ai trong tiệm cả, đột nhiên anh nghe có tiếng động phía sau cửa ra vào phía sau tiệm, đi nhẹ theo hướng đó với súng trong tay, là Y Cược và Lam Bá, Y Cược đang bị thương nặng ở vai, máu tuôn ra xối xả nhưng khi nhìn sang Lam Bá, cậu ấy nằm bất động trên chân Y Cược, Cự Tàn Tôn lập tức đỡ lấy Y Cược :

-Chuyện gì đã xảy ra ?

Y Cược cắn chặt răng nhịn xuống cơn đau, cậu nhìn sang Lam Bá rồi nước mắt tự động trào ra, sau khi Cự Tàn Tôn rời đi thì cậu và Lam Bá cũng nhanh chóng đến đây chăm sóc cho cô, nhưng khi vừa đến thì đã thấy Tư Lư và đám thuộc hạ của hắn đã bao vây toàn bộ tiệm bánh, Hữu Túc đang ở trong đó, cầu trời cô ấy đừng có chuyện gì, 2 người nấp ở trên mái hiên căn nhà đối diện lặng lẽ quan sát tình hình, một lúc sau thì thấy Tư Lư đang kéo tay Hữu Túc và ép cô đi ra ngoài cùng hắn, Hữu Túc cố gắng giằng co nhưng không thể :

-Buông tôi ra, Tư Nghiêm … Buông ra …

-Em đừng kháng cự vô ích, tôi không thích giết Cự Tàn Tôn mà không có sự tham dự cua em. – Tư Nghiêm hôn nhẹ vào tóc cô và nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương