Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm
-
Chương 5
Ân Mịch Đường và Thích Bất Ly cùng Thích Như Quy đi cung Lăng Thiên nhận sai. Ba đứa nhỏ đi vào cung Lăng Thiên, Tiểu Giang Tử nhanh chóng mời vào trong điện.
Trước khi bước vào điện, Ân Mịch Đường kéo nhẹ ống tay áo của Thích Như Quy một cái, cho hắn một ánh mắt cổ vũ. Thích Như Quy gật gật đầu, dáng vẻ như tráng sĩ phải hy sinh.
Thế mà một khắc sau, đợi lúc ba người bọn họ đi vào trong phòng, Ân Mịch Đường mắt trợn tròn nhìn Thích Như Quy mới nãy mặt còn nhăn nhó đau khổ bây giờ đã nở nụ cười xán lạn, trực tiếp nhào lên người Thích Vô Biệt.
“Ca, đệ rất nhớ huynh!” Thích Như Quy ôm chặt cổ Thích Vô Biệt nói.
Ân Mịch Đường há hốc miệng, mặt đầy vẻ bất ngờ.
Thích Vô Biệt kéo cổ áo Thích Như Quy muốn đem hắn kéo ra, nhưng tên nhóc này ôm rất chặt, thế là nhất thời không kéo ra được, Thích Vô Biệt có chút bó tay. Người biến nhỏ, sức lực cũng biến nhỏ theo luôn, như bây giờ bị một tiểu mập mạp ôm cũng không thể thoát ra được.
Hắn thở dài, nói: “Lại gây họa gì rồi?”
“Không có! Đệ nhớ ca thôi!” Thích Như Quy sống chết treo trên cổ Thích Vô Biệt không buông tay, nói lời thành khẩn, “Một ngày không gặp như cách ba thu, một đêm không gặp như cách một thu rưỡi!”
Thích Vô Biệt bất lực nhìn sang Lý Trung Luân bên cạnh.
Lý Trung Luân thấy bệ hạ nhìn qua liền nhanh chóng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay Nhị điện hạ lúc đọc sách ở Nhật Chiếu Đường không đáp được vấn đề của Trần tiên sinh bị ăn thước, Nhị điện hạ … để mèo của mình cào một đám râu của Trần tiên sinh.”
Thích Vô Biệt cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ nhẹ lên lưng Thích Như Quy, lần này không cần Thích Vô Biệt phải dùng sức thì Thích Như Quy đã trực tiếp buông tay, lùi ra sau hai bước.
Thích Vô Biệt vừa mới cảm thấy hô hấp thông thuận hơn chút, Thích Bất Ly lại đột nhiên nhảy đến ôm chặt hắn làm nũng: “Hoàng đế ca ca, Trần tiên sinh đó thật xấu, đánh tay của Nhị ca ca thật nặng, Đậu Đỏ đau lòng lắm lắm! Ca ca phải làm chủ cho Nhị ca ca!”
Nàng hít hít mũi, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc.
Rõ ràng lúc ở cung Lăng Phượng Thích Bất Ly còn miệng mồm bảo không muốn giúp đỡ, nhưng đến chỗ này liền bắt đầu cầu tình cho Nhị ca ca rồi.
Thích Như Quy ở bên cạnh trong lòng thấy thật tốt đẹp, thật ngọt ngào mà.
Thích Vô Biệt nhìn lòng bàn tay Thích Như Quy, vừa muốn mở miệng, ánh mắt vô ý rơi vào trên đầu tóc của Ân Mịch Đường liền ngây ra một lát. Ân Mịch Đường vừa lúc đang nghiêng đầu nhìn Thích Như Quy đứng một bên ngoác miệng cười, cảm nhận được ánh mắt của Thích Vô Biệt liền mờ mịt quay đầu qua. Theo động tác quay đầu của nàng, hai búi tóc được buộc bằng sợi dây màu hồng phấn một cao một thấp cũng nhẹ nhàng lắc lư.
Ánh mắt Thích Vô Biệt nhìn hai búi tóc màu hồng phấn đang nhẹ nhàng lắc lư ngưng lại một chỗ, mới thu hồi ánh nhìn.
“Hoàng đế ca ca ….” Thích Bất Ly giả khóc một hồi rồi mà không thấy ca ca để ý gì đến mình liền kéo lấy ống tay của ca ca, tủi thân nhìn hắn.
Thích Vô Biệt “ừ” một tiếng.
“Thế … Hoàng đế ca ca có nhìn thấy đại miêu không?” Thích Bất Ly hỏi.
Mắt Thích Như Quy cũng sáng lên, đôi nhãn châu đen bóng xoay qua xoay lại trong tròng mắt, sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt hiểu rõ, phân phó Lý Trung Luân đi tìm.
Thì ra đại miêu còn chưa bị phát hiện! Thích Như Quy thở phào nhẹ nhõm, hắn hô lớn một tiếng: “Đệ đi tìm mèo!”
“Muội cũng đi cùng Nhị ca ca!” Thích Bất Ly từ trên người Thích Vô Biệt nhảy xuống, chạy đuổi theo Thích Như Quy.
Ân Mịch Đường muốn đi ra ngoài theo Thích Bất Ly và Thích Như quy, lại bị Thích Vô Biệt gọi lại.
“Ân tứ cô nương, ngươi biết đường trong cung không?” Thích Vô Biệt làm như không để ý hỏi.
Ân Mịch Đường sững sốt, lập tức nghĩ đến chuyện ngày hôm qua mình ở trong vườn chuối sứ không tìm được đường, hoàng cung lớn như thế, nàng lại không quen thuộc với nơi đây, đối với cung Lăng Thiên của Thích Vô Biệt càng là không quen ….
Thích Bất Ly vừa mới đi đến bên cửa quay đầu lại nói: “Tiều Đậu Ngọt, muội đừng có đi lạc mất đấy, muội ở đây đợi bọn tỷ đi. Tỷ và Nhị ca ca tìm được mèo liền trở về ngay!”
“Được.” Ân Mịch Đường ngọt ngào đáp, nàng quy củ đứng ở một bên không dám làm phiền Hoàng thượng.
Thích Vô Biệt nâng má nhìn Ân Mịch Đường một lát, mở miệng nói: “Ân tứ cô nương.”
“Hoàng thượng …”
Mỗi khi bị Hoàng thượng gọi tên, Ân Mịch Đường không tự chủ được mà căng thẳng.
“Đến đây.”
Ân Mịch Đường nghe lời đi qua.
“Quay người đi.”
Ân Mịch Đường lại nghe lời quay người.
Thích Vô Biệt nhìn hai búi tóc một cao một thấp trên đầu nhỏ của Ân Mịch Đường, lại còn rơi xuống một đoạn dây buộc một dài một ngắn không thuận mắt nữa. Hắn duỗi tay kéo nhẹ một cái liền đem búi tóc của Ân Mịch Đường kéo ra.
Tóc hai bên rơi xuống đáp lên vai nàng.
Ân Mịch Đường đứng hình, sao người hoàng gia đều thích giày vò tóc người ta thế chứ? Nàng duỗi tay nhỏ vuốt vuốt tóc, trong lòng ẩn ẩn sợ hãi mình lại bị giày vò thêm một canh giờ nữa mất thôi.
Thích Vô Biệt không nhìn thấy nét mặt nàng, nên không biết tiểu cô nương đang mang một bộ mặt khóc tang, trong lòng thì lo lắng bản thân sẽ biến thành tên trọc đầu mất. Mái tóc mềm mại lướt qua bàn tay của hắn mang đến xúc cảm nhu mềm như một cọng lông vũ cọ qua trái tim cứng rắn của hắn, làm cho trái tim của hắn cũng mềm mại đi.
Hắn thành thạo giúp nàng buộc lại thành hai búi nhỏ cân xứng, dây buộc tóc màu phấn hồng buộc thành nơ bướm cân xứng trên mái tóc đen tuyền của nàng, thậm chí còn dùng cả kéo cắt đi đoạn dây rơi xuống thành độ dài bằng nhau.
“Được rồi.”
Thích Vô Biệt buông tay, đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác mềm mại làm hắn có chút không nỡ buông ra.
“Oa, Hoàng thượng thật lợi hại!” mắt Ân Mịch Đường sáng long lanh, nàng không nghĩ đến Hoàng thượng có thể chải tóc cho nàng nhanh thế, “Hoàng thượng, người thường buộc tóc cho người khác sao?”
“Ừm.” Thích Vô Biệt thừa nhận.
Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, càng thêm kinh ngạc, “Oa, trong thiên hạ này còn có người có thể làm cho Hoàng thượng thường buộc tóc giúp nha! Là ai thế ạ?”
Nhìn dáng vẻ Ân Mịch Đường nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của mình vui vẻ sờ sờ búi tóc, khóe miệng Thích Vô Biệt từ từ cong lên.
Người ấy chính là nàng đó.
Nhưng mà nàng còn quá nhỏ, những lời này còn không thể nói với nàng được, những tình cảm kia cũng không thể không cố kỵ mà lộ ra. Thích Vô Biệt chỉ có thể đem những tình cảm đó giấu đi.
Ân Mịch Đường thấy hoàng đế không để ý nàng liền ngoan ngoãn đi qua một bên ngồi xuống, vung vẩy đôi chân nhỏ đánh giá bố trí trong điện.
Cung Thanh Điện bố trí rất đơn giản, vị trí chính giữa đặt một cái trường án làm bằng gỗ đỏ rất lớn, lúc này Thích Vô Biệt đang ngồi sau trường án đọc sách. Phía sau hắn là tủ sách cực lớn chiếm nửa tường, trong tủ sách đặt cẩn thận các loại hộp gấm và thư tịch. Hai bên trường án đặt đối xứng một đôi đèn rồng sát đất, đầu rồng tương ứng. Còn có, dưới hai cánh cửa sổ đối xứng đặt một đôi ghế mây giống hệt nhau, trước ghế mây hai bên đặt một cái bàn vuông nhỏ làm từ gỗ lê vàng.
Sao lại đều là sắp xếp đối xứng thế …
Ân Mịch Đường nhìn lại nhìn, ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nàng lần nữa nhìn tủ sách phía sau Thích Vô Biệt, đếm đếm từng ngăn từng ngăn, càng đếm thì càng kinh ngạc, đôi mắt đen bóng trợn tròn lên, trong kinh ngạc mang theo chút không dám tin tưởng. Nàng từ trên ghế mây nhảy xuống đi đến trước tủ sách, duỗi ngón tay nghiêm túc đếm lại một lần nữa.
Tủ sách có tám hàng, mỗi hàng có mười hai ngăn.
“Một hai ba bốn, một hai ba bốn, một hai ba bốn ….”
Giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu bay vào tai, Thích Vô Biệt nghiêng đầu nhìn về phía tiểu cô nương. Ân Mịch Đường ngẩng đầu, ngón tay một bên chỉ chỉ một bên đếm đếm, đếm một lát, ngón tay và cái đầu nhỏ cùng nhau gật gật.
“Đang đếm cái gì thế?” Thích Vô Biệt hỏi.
“Sách trong mỗi ô ngăn có số lượng giống nhau!” Ân Mịch Đường trợn tròn mắt giống như phát hiện ra bí mật gì lớn lắm. Nàng chỉ hai hàng bên dưới cùng của tủ sách, “Hộp gấm cũng là đặt đối xứng nhau luôn!”
Đường nhìn của Thích Vô Biệt nhìn theo ngón tay của Ân Mịch Đường một vòng, tùy theo nói: “Vừa khéo thôi.”
Ân Mịch Đường ngờ ngợ nhìn Thích Vô Biệt, hiển nhiên không tin lời hắn nói.
Thích Vô Biệt nhịn cười, xoay người tiếp tục lật xem cổ tịch trên trường án. Gần đây sửa lại Đính Quốc Luật, tuy là đại thần trong triều rất dụng tâm trình lên rất nhiều phương án, nhưng hắn vẫn muốn tự mình tra xem cổ tịch một lượt.
Lý Trung Luân lo lắng Ân Mịch Đường ở chỗ này làm ồn đến Hoàng thượng nên ôm hoa quả điểm tâm đến, hắn đem điểm tâm đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Ân Mịch Đường rồi hạ giọng cười hì hì nói: “Ân tứ cô nương, chúng ta không ở đây làm ồn Hoàng thượng nữa, qua bên cạnh ăn hoa quả thôi.”
Ân Mịch Đường gật gật đầu, trước khi đi lặng lẽ cầm một cuốn cổ tịch từ trong một ngăn tủ đặt sang ngăn tủ bên cạnh, sau đó làm như không có chuyện gì hếch cằm đi đến chỗ ghế mây. Nàng nhón chân trèo lên ghế mây, cầm lấy điểm tâm trong đĩa ăn, một bên ăn một bên trộm đánh giá Thích Vô Biệt.
Rất lâu sau đó, Thích Vô Biệt xem xong cổ tịch trong tay xoay người đặt lại trong tủ sách ở phía sau, thuận tay cầm lên một cuốn khác. Hắn đặt sách mới lấy ra lên trường án, đột nhiên nhíu mày, sau đó lại xoay người cầm lấy cuốn sách mà Ân Mịch Đường đặt loạn bỏt lại chỗ cũ.
Hắn liếc Ân Mịch Đường một cái, Ân Mịch Đường vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn lập tức cúi đầu, đem bánh hoa hồng trong tay nhét vào trong miệng, làm bộ không có chuyện gì.
Khóe miệng Thích Vô Biệt cong lên, xem như không biết tiếp tục xem sách.
Bên kia, đôi nhãn châu đen bóng của Ân Mịch Đường đảo loạn trong vành mắt, đột nhiên sáng lên, hình như nghĩ được chủ ý tuyệt đỉnh gì đó, nàng gấp gáp đem chút bánh hoa hồng sót lại nhét hết vào miệng nhỏ, lung tung nuốt xuống, sau đó bưng một đĩa điểm tâm lên đi đến trước án của Thích Vô Biệt.
“Hoàng thượng, ngài ăn!” Ân Mịch Đường đặt điểm tâm đặt trên trường án, đẩy về phía Thích Vô Biệt.
Lý Trung Luân đứng một bên muốn nói Hoàng thượng không có thói quen ăn điểm tâm, nhưng hắn nhìn nhìn sắc mặt Hoàng thượng một chút, thấy Hoàng thượng hôm nay tâm tình không tệ, liền trầm mặc ở một bên làm cây đèn.
Ánh mắt của Thích Vô Biệt từ trong sách nâng lên nhìn khóe miệng của Ân Mịch Đường, trên đôi môi phấn nộn của nàng dính mấy vụn bánh, hắn nhịn xuống xúc động muốn giúp nàng lau đi vụn bánh kia, “ừm” một tiếng, rồi cầm một miếng bánh hoa quế chưng hạt dẻ lên ăn.
Ân Mịch Đường híp mắt cười, cũng từ trong đĩa sứ nhỏ cầm một miếng, nhìn Thích Vô Biệt rồi ăn.
Lý Trung Luân lấy làm lạ nhìn hai tiểu nhân nhi đang mặt đối mặt ăn điểm tâm, vội phân phó cung nhân đi lấy nước. không bao lâu, một tiểu cung nữ bưng nước ấm vào, một tiểu cung nữ khác chuẩn bị hương di, huân hương và khăn sạch. (hương di: giống như xà bông, dùng để rửa tay, tắm rửa)
Thích Vô Biệt ăn một miếng rồi thôi, thị nữ nhanh chóng đi qua nâng bồn nước quỳ trước mặt Thích Vô Biệt để hắn rửa tay.
Ân Mịch Đường duỗi dài cái cổ nhìn tấm lưng Thích Vô Biệt, nàng cẩn thận từng li từng tí dịch dịch đến bên tủ sách, sau đó trộm cầm một cuốn sách lên giấu vào trong tay áo. Động tác của nàng rất cẩn thận, ánh mắt vẫn luôn nhìn sau lưng Thích Vô Biệt, sợ hắn đột nhiên xoay qua.
Trước khi bước vào điện, Ân Mịch Đường kéo nhẹ ống tay áo của Thích Như Quy một cái, cho hắn một ánh mắt cổ vũ. Thích Như Quy gật gật đầu, dáng vẻ như tráng sĩ phải hy sinh.
Thế mà một khắc sau, đợi lúc ba người bọn họ đi vào trong phòng, Ân Mịch Đường mắt trợn tròn nhìn Thích Như Quy mới nãy mặt còn nhăn nhó đau khổ bây giờ đã nở nụ cười xán lạn, trực tiếp nhào lên người Thích Vô Biệt.
“Ca, đệ rất nhớ huynh!” Thích Như Quy ôm chặt cổ Thích Vô Biệt nói.
Ân Mịch Đường há hốc miệng, mặt đầy vẻ bất ngờ.
Thích Vô Biệt kéo cổ áo Thích Như Quy muốn đem hắn kéo ra, nhưng tên nhóc này ôm rất chặt, thế là nhất thời không kéo ra được, Thích Vô Biệt có chút bó tay. Người biến nhỏ, sức lực cũng biến nhỏ theo luôn, như bây giờ bị một tiểu mập mạp ôm cũng không thể thoát ra được.
Hắn thở dài, nói: “Lại gây họa gì rồi?”
“Không có! Đệ nhớ ca thôi!” Thích Như Quy sống chết treo trên cổ Thích Vô Biệt không buông tay, nói lời thành khẩn, “Một ngày không gặp như cách ba thu, một đêm không gặp như cách một thu rưỡi!”
Thích Vô Biệt bất lực nhìn sang Lý Trung Luân bên cạnh.
Lý Trung Luân thấy bệ hạ nhìn qua liền nhanh chóng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay Nhị điện hạ lúc đọc sách ở Nhật Chiếu Đường không đáp được vấn đề của Trần tiên sinh bị ăn thước, Nhị điện hạ … để mèo của mình cào một đám râu của Trần tiên sinh.”
Thích Vô Biệt cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ nhẹ lên lưng Thích Như Quy, lần này không cần Thích Vô Biệt phải dùng sức thì Thích Như Quy đã trực tiếp buông tay, lùi ra sau hai bước.
Thích Vô Biệt vừa mới cảm thấy hô hấp thông thuận hơn chút, Thích Bất Ly lại đột nhiên nhảy đến ôm chặt hắn làm nũng: “Hoàng đế ca ca, Trần tiên sinh đó thật xấu, đánh tay của Nhị ca ca thật nặng, Đậu Đỏ đau lòng lắm lắm! Ca ca phải làm chủ cho Nhị ca ca!”
Nàng hít hít mũi, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc.
Rõ ràng lúc ở cung Lăng Phượng Thích Bất Ly còn miệng mồm bảo không muốn giúp đỡ, nhưng đến chỗ này liền bắt đầu cầu tình cho Nhị ca ca rồi.
Thích Như Quy ở bên cạnh trong lòng thấy thật tốt đẹp, thật ngọt ngào mà.
Thích Vô Biệt nhìn lòng bàn tay Thích Như Quy, vừa muốn mở miệng, ánh mắt vô ý rơi vào trên đầu tóc của Ân Mịch Đường liền ngây ra một lát. Ân Mịch Đường vừa lúc đang nghiêng đầu nhìn Thích Như Quy đứng một bên ngoác miệng cười, cảm nhận được ánh mắt của Thích Vô Biệt liền mờ mịt quay đầu qua. Theo động tác quay đầu của nàng, hai búi tóc được buộc bằng sợi dây màu hồng phấn một cao một thấp cũng nhẹ nhàng lắc lư.
Ánh mắt Thích Vô Biệt nhìn hai búi tóc màu hồng phấn đang nhẹ nhàng lắc lư ngưng lại một chỗ, mới thu hồi ánh nhìn.
“Hoàng đế ca ca ….” Thích Bất Ly giả khóc một hồi rồi mà không thấy ca ca để ý gì đến mình liền kéo lấy ống tay của ca ca, tủi thân nhìn hắn.
Thích Vô Biệt “ừ” một tiếng.
“Thế … Hoàng đế ca ca có nhìn thấy đại miêu không?” Thích Bất Ly hỏi.
Mắt Thích Như Quy cũng sáng lên, đôi nhãn châu đen bóng xoay qua xoay lại trong tròng mắt, sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt hiểu rõ, phân phó Lý Trung Luân đi tìm.
Thì ra đại miêu còn chưa bị phát hiện! Thích Như Quy thở phào nhẹ nhõm, hắn hô lớn một tiếng: “Đệ đi tìm mèo!”
“Muội cũng đi cùng Nhị ca ca!” Thích Bất Ly từ trên người Thích Vô Biệt nhảy xuống, chạy đuổi theo Thích Như Quy.
Ân Mịch Đường muốn đi ra ngoài theo Thích Bất Ly và Thích Như quy, lại bị Thích Vô Biệt gọi lại.
“Ân tứ cô nương, ngươi biết đường trong cung không?” Thích Vô Biệt làm như không để ý hỏi.
Ân Mịch Đường sững sốt, lập tức nghĩ đến chuyện ngày hôm qua mình ở trong vườn chuối sứ không tìm được đường, hoàng cung lớn như thế, nàng lại không quen thuộc với nơi đây, đối với cung Lăng Thiên của Thích Vô Biệt càng là không quen ….
Thích Bất Ly vừa mới đi đến bên cửa quay đầu lại nói: “Tiều Đậu Ngọt, muội đừng có đi lạc mất đấy, muội ở đây đợi bọn tỷ đi. Tỷ và Nhị ca ca tìm được mèo liền trở về ngay!”
“Được.” Ân Mịch Đường ngọt ngào đáp, nàng quy củ đứng ở một bên không dám làm phiền Hoàng thượng.
Thích Vô Biệt nâng má nhìn Ân Mịch Đường một lát, mở miệng nói: “Ân tứ cô nương.”
“Hoàng thượng …”
Mỗi khi bị Hoàng thượng gọi tên, Ân Mịch Đường không tự chủ được mà căng thẳng.
“Đến đây.”
Ân Mịch Đường nghe lời đi qua.
“Quay người đi.”
Ân Mịch Đường lại nghe lời quay người.
Thích Vô Biệt nhìn hai búi tóc một cao một thấp trên đầu nhỏ của Ân Mịch Đường, lại còn rơi xuống một đoạn dây buộc một dài một ngắn không thuận mắt nữa. Hắn duỗi tay kéo nhẹ một cái liền đem búi tóc của Ân Mịch Đường kéo ra.
Tóc hai bên rơi xuống đáp lên vai nàng.
Ân Mịch Đường đứng hình, sao người hoàng gia đều thích giày vò tóc người ta thế chứ? Nàng duỗi tay nhỏ vuốt vuốt tóc, trong lòng ẩn ẩn sợ hãi mình lại bị giày vò thêm một canh giờ nữa mất thôi.
Thích Vô Biệt không nhìn thấy nét mặt nàng, nên không biết tiểu cô nương đang mang một bộ mặt khóc tang, trong lòng thì lo lắng bản thân sẽ biến thành tên trọc đầu mất. Mái tóc mềm mại lướt qua bàn tay của hắn mang đến xúc cảm nhu mềm như một cọng lông vũ cọ qua trái tim cứng rắn của hắn, làm cho trái tim của hắn cũng mềm mại đi.
Hắn thành thạo giúp nàng buộc lại thành hai búi nhỏ cân xứng, dây buộc tóc màu phấn hồng buộc thành nơ bướm cân xứng trên mái tóc đen tuyền của nàng, thậm chí còn dùng cả kéo cắt đi đoạn dây rơi xuống thành độ dài bằng nhau.
“Được rồi.”
Thích Vô Biệt buông tay, đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác mềm mại làm hắn có chút không nỡ buông ra.
“Oa, Hoàng thượng thật lợi hại!” mắt Ân Mịch Đường sáng long lanh, nàng không nghĩ đến Hoàng thượng có thể chải tóc cho nàng nhanh thế, “Hoàng thượng, người thường buộc tóc cho người khác sao?”
“Ừm.” Thích Vô Biệt thừa nhận.
Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, càng thêm kinh ngạc, “Oa, trong thiên hạ này còn có người có thể làm cho Hoàng thượng thường buộc tóc giúp nha! Là ai thế ạ?”
Nhìn dáng vẻ Ân Mịch Đường nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của mình vui vẻ sờ sờ búi tóc, khóe miệng Thích Vô Biệt từ từ cong lên.
Người ấy chính là nàng đó.
Nhưng mà nàng còn quá nhỏ, những lời này còn không thể nói với nàng được, những tình cảm kia cũng không thể không cố kỵ mà lộ ra. Thích Vô Biệt chỉ có thể đem những tình cảm đó giấu đi.
Ân Mịch Đường thấy hoàng đế không để ý nàng liền ngoan ngoãn đi qua một bên ngồi xuống, vung vẩy đôi chân nhỏ đánh giá bố trí trong điện.
Cung Thanh Điện bố trí rất đơn giản, vị trí chính giữa đặt một cái trường án làm bằng gỗ đỏ rất lớn, lúc này Thích Vô Biệt đang ngồi sau trường án đọc sách. Phía sau hắn là tủ sách cực lớn chiếm nửa tường, trong tủ sách đặt cẩn thận các loại hộp gấm và thư tịch. Hai bên trường án đặt đối xứng một đôi đèn rồng sát đất, đầu rồng tương ứng. Còn có, dưới hai cánh cửa sổ đối xứng đặt một đôi ghế mây giống hệt nhau, trước ghế mây hai bên đặt một cái bàn vuông nhỏ làm từ gỗ lê vàng.
Sao lại đều là sắp xếp đối xứng thế …
Ân Mịch Đường nhìn lại nhìn, ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nàng lần nữa nhìn tủ sách phía sau Thích Vô Biệt, đếm đếm từng ngăn từng ngăn, càng đếm thì càng kinh ngạc, đôi mắt đen bóng trợn tròn lên, trong kinh ngạc mang theo chút không dám tin tưởng. Nàng từ trên ghế mây nhảy xuống đi đến trước tủ sách, duỗi ngón tay nghiêm túc đếm lại một lần nữa.
Tủ sách có tám hàng, mỗi hàng có mười hai ngăn.
“Một hai ba bốn, một hai ba bốn, một hai ba bốn ….”
Giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu bay vào tai, Thích Vô Biệt nghiêng đầu nhìn về phía tiểu cô nương. Ân Mịch Đường ngẩng đầu, ngón tay một bên chỉ chỉ một bên đếm đếm, đếm một lát, ngón tay và cái đầu nhỏ cùng nhau gật gật.
“Đang đếm cái gì thế?” Thích Vô Biệt hỏi.
“Sách trong mỗi ô ngăn có số lượng giống nhau!” Ân Mịch Đường trợn tròn mắt giống như phát hiện ra bí mật gì lớn lắm. Nàng chỉ hai hàng bên dưới cùng của tủ sách, “Hộp gấm cũng là đặt đối xứng nhau luôn!”
Đường nhìn của Thích Vô Biệt nhìn theo ngón tay của Ân Mịch Đường một vòng, tùy theo nói: “Vừa khéo thôi.”
Ân Mịch Đường ngờ ngợ nhìn Thích Vô Biệt, hiển nhiên không tin lời hắn nói.
Thích Vô Biệt nhịn cười, xoay người tiếp tục lật xem cổ tịch trên trường án. Gần đây sửa lại Đính Quốc Luật, tuy là đại thần trong triều rất dụng tâm trình lên rất nhiều phương án, nhưng hắn vẫn muốn tự mình tra xem cổ tịch một lượt.
Lý Trung Luân lo lắng Ân Mịch Đường ở chỗ này làm ồn đến Hoàng thượng nên ôm hoa quả điểm tâm đến, hắn đem điểm tâm đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Ân Mịch Đường rồi hạ giọng cười hì hì nói: “Ân tứ cô nương, chúng ta không ở đây làm ồn Hoàng thượng nữa, qua bên cạnh ăn hoa quả thôi.”
Ân Mịch Đường gật gật đầu, trước khi đi lặng lẽ cầm một cuốn cổ tịch từ trong một ngăn tủ đặt sang ngăn tủ bên cạnh, sau đó làm như không có chuyện gì hếch cằm đi đến chỗ ghế mây. Nàng nhón chân trèo lên ghế mây, cầm lấy điểm tâm trong đĩa ăn, một bên ăn một bên trộm đánh giá Thích Vô Biệt.
Rất lâu sau đó, Thích Vô Biệt xem xong cổ tịch trong tay xoay người đặt lại trong tủ sách ở phía sau, thuận tay cầm lên một cuốn khác. Hắn đặt sách mới lấy ra lên trường án, đột nhiên nhíu mày, sau đó lại xoay người cầm lấy cuốn sách mà Ân Mịch Đường đặt loạn bỏt lại chỗ cũ.
Hắn liếc Ân Mịch Đường một cái, Ân Mịch Đường vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn lập tức cúi đầu, đem bánh hoa hồng trong tay nhét vào trong miệng, làm bộ không có chuyện gì.
Khóe miệng Thích Vô Biệt cong lên, xem như không biết tiếp tục xem sách.
Bên kia, đôi nhãn châu đen bóng của Ân Mịch Đường đảo loạn trong vành mắt, đột nhiên sáng lên, hình như nghĩ được chủ ý tuyệt đỉnh gì đó, nàng gấp gáp đem chút bánh hoa hồng sót lại nhét hết vào miệng nhỏ, lung tung nuốt xuống, sau đó bưng một đĩa điểm tâm lên đi đến trước án của Thích Vô Biệt.
“Hoàng thượng, ngài ăn!” Ân Mịch Đường đặt điểm tâm đặt trên trường án, đẩy về phía Thích Vô Biệt.
Lý Trung Luân đứng một bên muốn nói Hoàng thượng không có thói quen ăn điểm tâm, nhưng hắn nhìn nhìn sắc mặt Hoàng thượng một chút, thấy Hoàng thượng hôm nay tâm tình không tệ, liền trầm mặc ở một bên làm cây đèn.
Ánh mắt của Thích Vô Biệt từ trong sách nâng lên nhìn khóe miệng của Ân Mịch Đường, trên đôi môi phấn nộn của nàng dính mấy vụn bánh, hắn nhịn xuống xúc động muốn giúp nàng lau đi vụn bánh kia, “ừm” một tiếng, rồi cầm một miếng bánh hoa quế chưng hạt dẻ lên ăn.
Ân Mịch Đường híp mắt cười, cũng từ trong đĩa sứ nhỏ cầm một miếng, nhìn Thích Vô Biệt rồi ăn.
Lý Trung Luân lấy làm lạ nhìn hai tiểu nhân nhi đang mặt đối mặt ăn điểm tâm, vội phân phó cung nhân đi lấy nước. không bao lâu, một tiểu cung nữ bưng nước ấm vào, một tiểu cung nữ khác chuẩn bị hương di, huân hương và khăn sạch. (hương di: giống như xà bông, dùng để rửa tay, tắm rửa)
Thích Vô Biệt ăn một miếng rồi thôi, thị nữ nhanh chóng đi qua nâng bồn nước quỳ trước mặt Thích Vô Biệt để hắn rửa tay.
Ân Mịch Đường duỗi dài cái cổ nhìn tấm lưng Thích Vô Biệt, nàng cẩn thận từng li từng tí dịch dịch đến bên tủ sách, sau đó trộm cầm một cuốn sách lên giấu vào trong tay áo. Động tác của nàng rất cẩn thận, ánh mắt vẫn luôn nhìn sau lưng Thích Vô Biệt, sợ hắn đột nhiên xoay qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook