Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm
-
Chương 16
Lớp học ở Tấn Giang các vốn là học năm ngày sẽ được nghỉ một ngày, nhưng bởi vì Thái thượng hoàng và Thái hậu đột nhiên trở về, nên dù mới lên lớp được hai ngày thì những người bồi đọc này được thông báo trở về nhà trước, hơn nữa có thể nghỉ ngơi ba ngày. Nghe nói có thể về nhà sớm, đám nhỏ này rất vui mừng, chạng vạng ngày hôm đó thu thập đồ đạc, nườm nượp về nhà.
Ân Mịch Đường cũng rất nhớ cha và tổ mẫu. Xe ngựa dừng lại trước cửa chính Ân phủ, cửa xe được mở ra, Ân Mịch Đường đem tay nhỏ đặt lên bàn tay đang đưa ra. Cảm giác quen thuộc làm nàng kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện là Đại thái thái tự mình ra cửa lớn đón nàng.
“Tổ mẫu!” Ân Mịch Đường duỗi đôi cánh tay nhỏ ôm chặt tổ mẫu.
“Có nhớ tổ mẫu hay không?” Đại thái thái đem tiểu tâm can ôm vào trong lòng, lại cầm chiếc áo khoác dài từ trong tay Vương ma ma đến bọc lấy thân thể Ân Mịch Đường, sợ nàng vừa xuống xe ngựa bị gió thổi.
“Nhớ! Nhớ! Nhớ!” Ân Mịch Đường hét lớn.
Đại thái thái cùng mấy vị lão bộc bên cạnh cười cong mắt.
Ân Nguyệt Nghiên xuống xe ngựa sau Ân Mịch Đường, nàng nhìn tổ mẫu ôm Ân Mịch Đường lại đối với nàng không quan tâm không hỏi han, thậm chí đến một ánh mắt cũng không cho, nàng từ từ vặn lấy chiếc khăn đang cầm trong tay. Truyện Võng Du
Ân Mịch Đường đột nhiên duỗi cổ nhìn đại môn Ân gia, nhìn nửa ngày không thấy bóng dáng quen thuộc, liền kéo kéo vai áo Đại thái thái, hỏi: “Cha đâu rồi?”
Nụ cười trên mặt Đại thái thái đọng lại.
Ân Mịch Đường lại còn hỏi: “Hôm nay không phải là ngày hưu mộc của cha sao? Cha đâu?” (ngày hưu mộc: ngày nghỉ)
“Đường Đường ngoan, cha con hôm qua bận bịu đến rất muộn, còn chưa dậy đâu.”
Ân Mịch Đường quay đầu nhìn mặt trời đang lặn về hướng tây, lớn tiếng nói: “Nhưng bây giờ đã gần tối rồi mà!”
“Có lẽ là mệt quá đó, để cha con ngủ thêm một lát nhé.” Đại thái thái ôm Ân Mịch Đường đi về trong viện, lẳng lặng chuyển đề tài, “Đường Đường kể cho tổ mẫu nghe hai ngày này chơi ở trong cung có vui không? Buổi tối ngủ có ngon không? Đồ ăn có ăn quen không? Ở chung cùng những người bồi đọc khác có tốt không?”
“Tổ mẫu yên tâm đi, Đường Đường rất tốt, đều rất tốt …”
Đại thái thái ôm Ân Mịch Đường đi về nhà chính, kéo tay nàng nói rất nhiều rất nhiều, hận không thể để Ân Mịch Đường đem mỗi một chuyện trong hai ngày này ở trong cung kể hết cho bà nghe. Cho đến khi ăn xong bữa tối, Đại thái thái sợ Ân Mịch Đường mệt mới thả nàng trở về nghỉ ngơi cho sớm.
Ân Mịch Đường về đến tiểu viện của mình, khóe miệng vẫn luôn vểnh lên liền cụp xuống.
“Tứ cô nương, trong cung có tốt không?”
“Cô nương, sao cô không vui?”
Hai tiểu nha hoàn sáu bảy tuổi chạy đến bên người nàng hỏi ngắn hỏi dài. Ân Mịch Đường quay đầu nhìn Trần ma ma đang dạy Lương Thước thắt nút, đè thấp giọng hỏi: “Lý ma ma đi đâu rồi?”
“Đang nấu cháo trong bếp nì!” Bán Dạ và Minh Thiền tranh nhau cướp lời.
Ân Mịch Đường gật gật đầu, nàng kéo tay Bán Dạ và Minh Thiền, nhỏ giọng nói: “Giao cho các ngươi một nhiệm vụ lớn! Đi lôi kéo Trần ma mà và Lý ma ma nói chuyện, không được để cho hai người họ tìm ta!”
“Tại sao ạ?”
“Tổ mẫu muốn ta về ngủ sớm,Trần ma ma và Lý ma ma lát nữa muốn bắt ta đi ngủ đó. Ta không ngủ, ta muốn đi tìm cha!” nàng có hình có dạng mà vỗ vỗ tay Bán Dạ và Minh Thiền, “Có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không?”
“Vâng!” hai tiểu nha hoàn chém đinh chặt sắt.
Ân Mịch Đường nhấc làn váy, lén lút chuồn ra ngoài từ cửa viện. Trong ấn tượng của nàng, cha trước nay đều không ngủ đến chạng vạng, hơn nữa cha biết nàng về nhà chắc chắn sẽ đi đón nàng mới đúng. Nhưng hôm nay cha không đến đón nàng, hơn nữa tổ mẫu nói cha vẫn luôn đang ngủ, Ân Mịch Đường cảm thấy có gì đó không đúng, nên rất lo lắng cha có phải là bị bệnh rồi không? Hay là cũng bỏ nhà đi giống nương nàng vậy?
Ân Mịch Đường một hơi chạy đến viện tử của Ân Tranh, nàng đánh giá bốn phía một vòng, phát hiện trong viện của cha đến một cái hạ nhân cũng không có. Trong lòng nàng cảm thấy có chút cổ quái, lặng lẽ đi đến phòng của cha.
Nàng vừa đi đến cửa liền ngửi thấy một cỗ mùi vị kỳ lạ.
“Ngươi đang đút cho cha ta uống cái gì?”
Đào Uyển Xu cả kinh, muỗng sắt trong tay rơi vào trong bát, làm bắn lên rất nhiều thuốc. Nàng ta hoảng hốt quay đầu, nhìn thấy Ân Mịch Đường cau mày đứng ở cửa. Nàng ta cố nặn ra một nụ cười, nói: “Thì ra là Tứ cô nương đến rồi, cha cô say rồi, ta thấy trong phòng không có hạ nhân, nên mới đút cho hắn ít trà giải rượu.”
Ân Mịch Đừơng hoài nghi nhìn chằm chằm cô ta, từng bước đến gần.
Đào Uyển Xu siết lấy khăn tay lau lau vết nước bị bắn ra, cố gắng trấn định.
Ân Mịch Đường đứng bên cạnh giường, nhìn cha đang ngủ say. Nàng lại nhìn về phía Đào Uyển Xu, ngữ khí cứng ngắc nói: “Đây là mùi thuốc, cô đút cho cha ta không phải trà, là thuốc.”
“Là, là …. Trà giải rượu!”
Ân Mịch Đường không nói chuyện, nhìn chằm chằm Đào Uyển Xu rất lâu, sau đó chẳng chút khách khí nói: “Cô đứng lên, đừng có ngồi trên giường của cha ta, trở về mà ngồi trên giường của cô đi.”
Trên mặt Đào Uyển Xu có chút bối rối, một đứa nhỏ bốn tuổi nói chuyện với nàng ta như thế, nàng ta cảm thấy có chút không có mặt mũi. Nhưng lời của Ân Mịch Đường, nàng ta không có biện pháp phản bác. Nàng ta bẽ mặt đứng dậy, bồi thêm cái mặt cười nói: “Tứ cô nương, ta chỉ là có ý tốt.”
Ân Mịch Đường hoàn toàn không tin, trừng mắt với nàng ta, “Ngươi đi đi.”
“Tứ cô nương, ta …”
Mày Ân Mịch Đường cau lại càng chặt, nàng đột nhiên duỗi tay bịt tai mình lại, sau đó the thé mà hét lên.
“A –“
Đừng nhìn nàng nhỏ nhỏ thế, nhưng đứa nhỏ mà the thé hét lên thì thanh âm lại không nhỏ đâu, hơn nữa bởi vì là âm thanh bén nhọn nên rất chói tai.
Đào Uyển Xu hoảng rồi, nàng ta nhìn Ân Tranh đang cau mày từ từ tỉnh lại, hoảng hoảng hốt hốt đem bát thuốc đặt một bên, nàng ta đi ôm lấy Ân Mịch Đường, muốn lấy tay bịt miệng Ân Mịch Đường lại.
Ân Mịch Đường giống như chú cá chạch trốn tránh, nàng đứng bên góc tường, sau lưng dính chặt lấy tường, tiếp tục bịt tai thé giọng tiếp tục kêu gào.
“A – a – a –“
Rất nhanh, có tiếng bước chân từ xa chạy đến, một đoàn người từ bên ngoài xông vào.
“Đây là làm sao?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Di thái thái và Đào Tố Tâm cũng lăn lộn xông vào theo đoàn người, mẹ con hai người khi nhìn thấy Đào Uyển Xu đều ngây ra một lát, biểu tình trên mặt biến hóa không ngừng.
Vương ma ma đẩy mấy hạ nhân trước mặt ra, quét mắt nhìn cảnh tượng trong phòng một lát, ẩn ẩn đoán được đại khái xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Đào Uyển Xu thầm nói một tiếng không tốt, vội vàng giải thích: “Không có chuyện gì khác, ta cũng không biết sao Tứ cô nương liền …”
Nàng ta chỉ Ân Mịch Đường, Ân Mịch Đường lại đột nhiên “oa” một tiếng khóc lên, những giọt nước mắt như hạt đậu từng viên từng viên lăn xuống.
Vương ma ma hung hăng lườm Đào Uyển Xu một cái, nhanh chóng đi qua ôm Ân Mịch Đường lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dịu dàng dỗ nàng: “Tứ cô nương không khóc nha, không sợ không sợ nữa …”
Ân Mịch Đường khóc đến không thở nổi, nàng xoay đầu qua, tay nhỏ chỉ chỉ Đào Uyển Xu: “Muốn nàng ta đi!”
Vương ma ma tuy là ở trong phủ có tư lịch rất cao, nhưng dù sao cũng chỉ là một hạ nhân. Bà không nhìn Đào Uyển Xu mà nhìn di thái thái đứng bên cạnh. Trên mặt di thái thái một trận đỏ một trận trắng nói, “Là đứa nhỏ này không có chừng mực rồi!”
Bà ta lập tức kéo lấy cánh tay của Đào Uyển Xu,lôi nàng ta đi ra ngoài. Đào Uyển Xu cúi thấp đầu, dùng sức cắn môi, môi dưới liền thấm ra một vệt máu.
Vương ma ma cho bọn hạ nhân trong phòng một ánh mắt, sau đó tiếp tục dỗ dành Ân Mịch Đường: “Tứ cô nương, Đại gia hôm qua uống một ít rượu, bây giờ còn đang ngủ đấy, chúng ta đừng làm ồn đến hắn, trở về được không? Đợi Đại gia tỉnh rồi, lão nô lại ôm ngài qua đây nhìn hắn nha.”
“Không được!” Ân Mịch Đường dùng sức lắc đầu, nàng giãy dụa trong lòng Vương ma ma. Vương ma ma sợ nàng bị ngã, nhanh chóng cúi người đặt nàng xuống đất.
Ân Mịch Đường xoay người chạy đến bên giường, nàng đá giày rồi trèo lên giường, bắt chéo chân ngồi bên cạnh Ân Tranh, nghiêm túc nói: “Ta ngủ với cha.”
Hạ nhân trong phòng không biết nên làm sao mới tốt, ánh mắt như dò hỏi nhìn Vương ma ma.
Vương ma ma cũng do dự, bà cười khuyên: “Mùi rượu trong phòng rất nồng, Đường Đường sẽ không ngủ được đâu.”
Ân Mịch Đường lắc đầu kéo cánh tay Ân Tranh ra, gối đầu lên tay hắn nằm xuống.
“Ta có thể ngủ được! Ta chính là muốn ngủ ở đây!” nàng mở to mắt, ôm cánh tay của cha nàng chặt cứng.
“Tứ cô nương …” Vương ma ma bước đến chỗ nàng.
Ân Mịch Đường ôm chặt cánh tay của cha, hét: “Ngươi không được ức hiếp ta là đứa nhỏ mà tùy tiện ôm ta đi! Sau này ta đều không cần ngươi ôm!”
Trong đôi mắt đang mở lớn của nàng ngậm lấy nước mắt.
Vương ma ma nhìn mà không nỡ, bà vội nói: “Được được được, Đường Đường của chúng ta tối hôm nay ngủ ở đây, ma ma lấy chăn cho ngài được không?”
Ân Mịch Đường hoài nghi nhìn bà, sau khi quan sát rất lâu, địch ý trong mắt mới biến mất một chút.
Vương ma ma vội cho hạ nhân ôm một bộ chăn gối lại, đắp chăn kỹ cho nàng xong lại nói: “Tứ cô nương, lão nô để Trần ma ma trực ở bên ngoài, đêm ngủ không được thì kêu một tiếng nhé.”
Ân Mịch Đường gật đầu, nhưng cảnh giác trong mắt lại không hề giảm đi chút nào.
Vương ma ma nhẹ than một tiếng, thả màn xuống, tắt nến, rồi dặn dò những hạ nhân trực ở bên ngoài. Bà đi ra khỏi phòng, quay đầu lại nhìn một cái, rồi trở về phòng của Đại thái thái. Đại thái thái đã ngủ rồi, còn không biết chuyện tình ở bên này, Vương ma ma nhất thời không biết có nên gọi Đại thái thái tỉnh dậy hay không. Bà do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định sáng mai Đại thái thái tỉnh rồi lại nói.
Bóng tối dần dần tâp kích, Ân Mịch Đường bắt đầu buồn ngủ, nhưng nàng không dám ngủ, nàng sợ còn có người xấu muốn đến hại cha nàng.
Mùi rượu trong phòng còn rất nồng, mùi rượu nức mũi chui vào trong mũi nàng, làm cho nàng muốn hắt hơi, nhưng nàng lo lắng sẽ làm ồn đến cha, chỉ có thể nhịn xuống. Nàng cẩn thận lật người, ngẩng đầu nhìn cha đang say giấc nồng. Lúc nãy nháo lớn như vậy mà Ân Tranh chỉ cau mày mấy cái, sau đó nói mê mấy câu, lại chẳng hề tỉnh lại, bây giờ ngủ lại càng sâu hơn nữa.
Ân mịch Đường dựa vào trong lòng cha.
Ai cũng đừng nghĩ ức hiếp cha nàng, hừ.
Mí mắt của Ân Mịch Đường mấy lần đóng đóng mở mở, cuối cùng cũng nhắm mắt lại nằm trong lòng cha ngủ.
Ân Mịch Đường cũng rất nhớ cha và tổ mẫu. Xe ngựa dừng lại trước cửa chính Ân phủ, cửa xe được mở ra, Ân Mịch Đường đem tay nhỏ đặt lên bàn tay đang đưa ra. Cảm giác quen thuộc làm nàng kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện là Đại thái thái tự mình ra cửa lớn đón nàng.
“Tổ mẫu!” Ân Mịch Đường duỗi đôi cánh tay nhỏ ôm chặt tổ mẫu.
“Có nhớ tổ mẫu hay không?” Đại thái thái đem tiểu tâm can ôm vào trong lòng, lại cầm chiếc áo khoác dài từ trong tay Vương ma ma đến bọc lấy thân thể Ân Mịch Đường, sợ nàng vừa xuống xe ngựa bị gió thổi.
“Nhớ! Nhớ! Nhớ!” Ân Mịch Đường hét lớn.
Đại thái thái cùng mấy vị lão bộc bên cạnh cười cong mắt.
Ân Nguyệt Nghiên xuống xe ngựa sau Ân Mịch Đường, nàng nhìn tổ mẫu ôm Ân Mịch Đường lại đối với nàng không quan tâm không hỏi han, thậm chí đến một ánh mắt cũng không cho, nàng từ từ vặn lấy chiếc khăn đang cầm trong tay. Truyện Võng Du
Ân Mịch Đường đột nhiên duỗi cổ nhìn đại môn Ân gia, nhìn nửa ngày không thấy bóng dáng quen thuộc, liền kéo kéo vai áo Đại thái thái, hỏi: “Cha đâu rồi?”
Nụ cười trên mặt Đại thái thái đọng lại.
Ân Mịch Đường lại còn hỏi: “Hôm nay không phải là ngày hưu mộc của cha sao? Cha đâu?” (ngày hưu mộc: ngày nghỉ)
“Đường Đường ngoan, cha con hôm qua bận bịu đến rất muộn, còn chưa dậy đâu.”
Ân Mịch Đường quay đầu nhìn mặt trời đang lặn về hướng tây, lớn tiếng nói: “Nhưng bây giờ đã gần tối rồi mà!”
“Có lẽ là mệt quá đó, để cha con ngủ thêm một lát nhé.” Đại thái thái ôm Ân Mịch Đường đi về trong viện, lẳng lặng chuyển đề tài, “Đường Đường kể cho tổ mẫu nghe hai ngày này chơi ở trong cung có vui không? Buổi tối ngủ có ngon không? Đồ ăn có ăn quen không? Ở chung cùng những người bồi đọc khác có tốt không?”
“Tổ mẫu yên tâm đi, Đường Đường rất tốt, đều rất tốt …”
Đại thái thái ôm Ân Mịch Đường đi về nhà chính, kéo tay nàng nói rất nhiều rất nhiều, hận không thể để Ân Mịch Đường đem mỗi một chuyện trong hai ngày này ở trong cung kể hết cho bà nghe. Cho đến khi ăn xong bữa tối, Đại thái thái sợ Ân Mịch Đường mệt mới thả nàng trở về nghỉ ngơi cho sớm.
Ân Mịch Đường về đến tiểu viện của mình, khóe miệng vẫn luôn vểnh lên liền cụp xuống.
“Tứ cô nương, trong cung có tốt không?”
“Cô nương, sao cô không vui?”
Hai tiểu nha hoàn sáu bảy tuổi chạy đến bên người nàng hỏi ngắn hỏi dài. Ân Mịch Đường quay đầu nhìn Trần ma ma đang dạy Lương Thước thắt nút, đè thấp giọng hỏi: “Lý ma ma đi đâu rồi?”
“Đang nấu cháo trong bếp nì!” Bán Dạ và Minh Thiền tranh nhau cướp lời.
Ân Mịch Đường gật gật đầu, nàng kéo tay Bán Dạ và Minh Thiền, nhỏ giọng nói: “Giao cho các ngươi một nhiệm vụ lớn! Đi lôi kéo Trần ma mà và Lý ma ma nói chuyện, không được để cho hai người họ tìm ta!”
“Tại sao ạ?”
“Tổ mẫu muốn ta về ngủ sớm,Trần ma ma và Lý ma ma lát nữa muốn bắt ta đi ngủ đó. Ta không ngủ, ta muốn đi tìm cha!” nàng có hình có dạng mà vỗ vỗ tay Bán Dạ và Minh Thiền, “Có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không?”
“Vâng!” hai tiểu nha hoàn chém đinh chặt sắt.
Ân Mịch Đường nhấc làn váy, lén lút chuồn ra ngoài từ cửa viện. Trong ấn tượng của nàng, cha trước nay đều không ngủ đến chạng vạng, hơn nữa cha biết nàng về nhà chắc chắn sẽ đi đón nàng mới đúng. Nhưng hôm nay cha không đến đón nàng, hơn nữa tổ mẫu nói cha vẫn luôn đang ngủ, Ân Mịch Đường cảm thấy có gì đó không đúng, nên rất lo lắng cha có phải là bị bệnh rồi không? Hay là cũng bỏ nhà đi giống nương nàng vậy?
Ân Mịch Đường một hơi chạy đến viện tử của Ân Tranh, nàng đánh giá bốn phía một vòng, phát hiện trong viện của cha đến một cái hạ nhân cũng không có. Trong lòng nàng cảm thấy có chút cổ quái, lặng lẽ đi đến phòng của cha.
Nàng vừa đi đến cửa liền ngửi thấy một cỗ mùi vị kỳ lạ.
“Ngươi đang đút cho cha ta uống cái gì?”
Đào Uyển Xu cả kinh, muỗng sắt trong tay rơi vào trong bát, làm bắn lên rất nhiều thuốc. Nàng ta hoảng hốt quay đầu, nhìn thấy Ân Mịch Đường cau mày đứng ở cửa. Nàng ta cố nặn ra một nụ cười, nói: “Thì ra là Tứ cô nương đến rồi, cha cô say rồi, ta thấy trong phòng không có hạ nhân, nên mới đút cho hắn ít trà giải rượu.”
Ân Mịch Đừơng hoài nghi nhìn chằm chằm cô ta, từng bước đến gần.
Đào Uyển Xu siết lấy khăn tay lau lau vết nước bị bắn ra, cố gắng trấn định.
Ân Mịch Đường đứng bên cạnh giường, nhìn cha đang ngủ say. Nàng lại nhìn về phía Đào Uyển Xu, ngữ khí cứng ngắc nói: “Đây là mùi thuốc, cô đút cho cha ta không phải trà, là thuốc.”
“Là, là …. Trà giải rượu!”
Ân Mịch Đường không nói chuyện, nhìn chằm chằm Đào Uyển Xu rất lâu, sau đó chẳng chút khách khí nói: “Cô đứng lên, đừng có ngồi trên giường của cha ta, trở về mà ngồi trên giường của cô đi.”
Trên mặt Đào Uyển Xu có chút bối rối, một đứa nhỏ bốn tuổi nói chuyện với nàng ta như thế, nàng ta cảm thấy có chút không có mặt mũi. Nhưng lời của Ân Mịch Đường, nàng ta không có biện pháp phản bác. Nàng ta bẽ mặt đứng dậy, bồi thêm cái mặt cười nói: “Tứ cô nương, ta chỉ là có ý tốt.”
Ân Mịch Đường hoàn toàn không tin, trừng mắt với nàng ta, “Ngươi đi đi.”
“Tứ cô nương, ta …”
Mày Ân Mịch Đường cau lại càng chặt, nàng đột nhiên duỗi tay bịt tai mình lại, sau đó the thé mà hét lên.
“A –“
Đừng nhìn nàng nhỏ nhỏ thế, nhưng đứa nhỏ mà the thé hét lên thì thanh âm lại không nhỏ đâu, hơn nữa bởi vì là âm thanh bén nhọn nên rất chói tai.
Đào Uyển Xu hoảng rồi, nàng ta nhìn Ân Tranh đang cau mày từ từ tỉnh lại, hoảng hoảng hốt hốt đem bát thuốc đặt một bên, nàng ta đi ôm lấy Ân Mịch Đường, muốn lấy tay bịt miệng Ân Mịch Đường lại.
Ân Mịch Đường giống như chú cá chạch trốn tránh, nàng đứng bên góc tường, sau lưng dính chặt lấy tường, tiếp tục bịt tai thé giọng tiếp tục kêu gào.
“A – a – a –“
Rất nhanh, có tiếng bước chân từ xa chạy đến, một đoàn người từ bên ngoài xông vào.
“Đây là làm sao?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Di thái thái và Đào Tố Tâm cũng lăn lộn xông vào theo đoàn người, mẹ con hai người khi nhìn thấy Đào Uyển Xu đều ngây ra một lát, biểu tình trên mặt biến hóa không ngừng.
Vương ma ma đẩy mấy hạ nhân trước mặt ra, quét mắt nhìn cảnh tượng trong phòng một lát, ẩn ẩn đoán được đại khái xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Đào Uyển Xu thầm nói một tiếng không tốt, vội vàng giải thích: “Không có chuyện gì khác, ta cũng không biết sao Tứ cô nương liền …”
Nàng ta chỉ Ân Mịch Đường, Ân Mịch Đường lại đột nhiên “oa” một tiếng khóc lên, những giọt nước mắt như hạt đậu từng viên từng viên lăn xuống.
Vương ma ma hung hăng lườm Đào Uyển Xu một cái, nhanh chóng đi qua ôm Ân Mịch Đường lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dịu dàng dỗ nàng: “Tứ cô nương không khóc nha, không sợ không sợ nữa …”
Ân Mịch Đường khóc đến không thở nổi, nàng xoay đầu qua, tay nhỏ chỉ chỉ Đào Uyển Xu: “Muốn nàng ta đi!”
Vương ma ma tuy là ở trong phủ có tư lịch rất cao, nhưng dù sao cũng chỉ là một hạ nhân. Bà không nhìn Đào Uyển Xu mà nhìn di thái thái đứng bên cạnh. Trên mặt di thái thái một trận đỏ một trận trắng nói, “Là đứa nhỏ này không có chừng mực rồi!”
Bà ta lập tức kéo lấy cánh tay của Đào Uyển Xu,lôi nàng ta đi ra ngoài. Đào Uyển Xu cúi thấp đầu, dùng sức cắn môi, môi dưới liền thấm ra một vệt máu.
Vương ma ma cho bọn hạ nhân trong phòng một ánh mắt, sau đó tiếp tục dỗ dành Ân Mịch Đường: “Tứ cô nương, Đại gia hôm qua uống một ít rượu, bây giờ còn đang ngủ đấy, chúng ta đừng làm ồn đến hắn, trở về được không? Đợi Đại gia tỉnh rồi, lão nô lại ôm ngài qua đây nhìn hắn nha.”
“Không được!” Ân Mịch Đường dùng sức lắc đầu, nàng giãy dụa trong lòng Vương ma ma. Vương ma ma sợ nàng bị ngã, nhanh chóng cúi người đặt nàng xuống đất.
Ân Mịch Đường xoay người chạy đến bên giường, nàng đá giày rồi trèo lên giường, bắt chéo chân ngồi bên cạnh Ân Tranh, nghiêm túc nói: “Ta ngủ với cha.”
Hạ nhân trong phòng không biết nên làm sao mới tốt, ánh mắt như dò hỏi nhìn Vương ma ma.
Vương ma ma cũng do dự, bà cười khuyên: “Mùi rượu trong phòng rất nồng, Đường Đường sẽ không ngủ được đâu.”
Ân Mịch Đường lắc đầu kéo cánh tay Ân Tranh ra, gối đầu lên tay hắn nằm xuống.
“Ta có thể ngủ được! Ta chính là muốn ngủ ở đây!” nàng mở to mắt, ôm cánh tay của cha nàng chặt cứng.
“Tứ cô nương …” Vương ma ma bước đến chỗ nàng.
Ân Mịch Đường ôm chặt cánh tay của cha, hét: “Ngươi không được ức hiếp ta là đứa nhỏ mà tùy tiện ôm ta đi! Sau này ta đều không cần ngươi ôm!”
Trong đôi mắt đang mở lớn của nàng ngậm lấy nước mắt.
Vương ma ma nhìn mà không nỡ, bà vội nói: “Được được được, Đường Đường của chúng ta tối hôm nay ngủ ở đây, ma ma lấy chăn cho ngài được không?”
Ân Mịch Đường hoài nghi nhìn bà, sau khi quan sát rất lâu, địch ý trong mắt mới biến mất một chút.
Vương ma ma vội cho hạ nhân ôm một bộ chăn gối lại, đắp chăn kỹ cho nàng xong lại nói: “Tứ cô nương, lão nô để Trần ma ma trực ở bên ngoài, đêm ngủ không được thì kêu một tiếng nhé.”
Ân Mịch Đường gật đầu, nhưng cảnh giác trong mắt lại không hề giảm đi chút nào.
Vương ma ma nhẹ than một tiếng, thả màn xuống, tắt nến, rồi dặn dò những hạ nhân trực ở bên ngoài. Bà đi ra khỏi phòng, quay đầu lại nhìn một cái, rồi trở về phòng của Đại thái thái. Đại thái thái đã ngủ rồi, còn không biết chuyện tình ở bên này, Vương ma ma nhất thời không biết có nên gọi Đại thái thái tỉnh dậy hay không. Bà do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định sáng mai Đại thái thái tỉnh rồi lại nói.
Bóng tối dần dần tâp kích, Ân Mịch Đường bắt đầu buồn ngủ, nhưng nàng không dám ngủ, nàng sợ còn có người xấu muốn đến hại cha nàng.
Mùi rượu trong phòng còn rất nồng, mùi rượu nức mũi chui vào trong mũi nàng, làm cho nàng muốn hắt hơi, nhưng nàng lo lắng sẽ làm ồn đến cha, chỉ có thể nhịn xuống. Nàng cẩn thận lật người, ngẩng đầu nhìn cha đang say giấc nồng. Lúc nãy nháo lớn như vậy mà Ân Tranh chỉ cau mày mấy cái, sau đó nói mê mấy câu, lại chẳng hề tỉnh lại, bây giờ ngủ lại càng sâu hơn nữa.
Ân mịch Đường dựa vào trong lòng cha.
Ai cũng đừng nghĩ ức hiếp cha nàng, hừ.
Mí mắt của Ân Mịch Đường mấy lần đóng đóng mở mở, cuối cùng cũng nhắm mắt lại nằm trong lòng cha ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook