Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi FULL
-
26: Một Chút Kinh Ngạc
[ Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc, hiện giờ lại cực kỳ xa lạ.
]
*
Lục Tịnh Dịch vừa mới tiếp nhận một cửa hàng mặt tiền trên con phố mua sắm náo nhiệt ngay giữa trung tâm thành phố, gần đó có vài cửa hàng quần áo cắt may theo yêu cầu do các nhà thiết kế thời trang độc lập mở.
Bản thân Lục Tịnh Dịch cũng vừa giành giải thưởng Gương mặt thiết kế mới của Golden Pencil award, lần này anh ta về nước là để bắt đầu công việc kinh doanh, mọi thứ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị.
Cửa hàng vốn là của một người bạn lâu năm, người đó hiện đã chuyển ra nước ngoài sinh sống, vừa nghe anh ta có nhu cầu muốn thuê cửa hàng lập tức nhường luôn nơi này mà không đòi hỏi tiền thuê mướn.
Nhắc đến chuyện quen biết Sầm Du thì lại là một truyền kỳ khác.
Một năm trước hai người cùng phát hiện bạn trai mình ngoại tình, đi tìm hiểu rõ ngọn ngành mới nhận ra gã kia là bi, hai chân đạp hai thuyền vừa vặn chính là hai người bọn họ.
Cái này người ta gọi là "không đánh không quen nhau", hai bên hợp sức xử gã khốn đó một trận, từ nay nắm tay nhau thành bạn tốt.
Sầm Du thong dong đậu chiếc Panamera bảnh bao trước cửa tiệm rồi kéo Khương Dao vào trong: "Tịnh Dịch, giúp cậu ấy tân trang một chút đi, tối nay chúng ta cùng nhau đi sự kiện."
Khương Dao xua tay: "Chị, thật sự không cần đâu...!Em mặc đại cái gì đó là được rồi..."
Lục Tịnh Dịch từ quầy thu ngân ngẩng đầu lên thấy Sầm Du dẫn theo một thanh niên cao to cường tráng đi vào cửa.
Anh ta nheo mắt đánh giá, tỉ lệ dáng người thanh niên kia trông rất được.
"Tiểu Khương đừng khách khí với chị, thằng nhãi ranh dám coi thường cậu, nghe chị đi, tối nay để chị dẫn cậu đi xả giận!"
Sầm Du là kiểu phụ nữ theo phái hành động, Lục Tịnh Dịch buông tay: "Anh Khương, anh nghe lời cô ấy đi, để tôi đưa anh sang nhà bên chọn quần áo nhé."
Lục Tịnh Dịch dẫn Khương Dao sang cửa hàng đồ thiết kế bên cạnh, căn cứ theo vóc dáng và màu da của anh mà chọn lựa áo trong màu trắng cổ chữ V, bên ngoài là áo khoác da mỏng cổ điển màu nâu sẫm, thân dưới phối quần bút chì màu đen và giày thể thao màu trắng thuần, vừa vặn làm nổi bật bờ vai rộng, eo thon, cặp mông vểnh và đôi chân dài thẳng tắp.
Áo khoác da mang phong cách khá nổi loạn khiến khí chất toàn thân anh cũng thay đổi theo.
Khương Dao ngẩn người nhìn chính mình trong gương, anh vốn biết dáng dấp mình không tệ nhưng thường ngày chỉ quen ăn mặc thoải mái, chưa từng chải chuốt tỉ mỉ như vậy.
Trong mắt Lục Tịnh Dịch hiện lên chút kinh ngạc nhưng mau chóng giấu đi.
Anh ta đã xem qua thiệp mời, dress code không yêu cầu phải ăn mặc trang trọng, xét theo phẩm vị cá nhân, Khương Dao vẫn hợp với kiểu trang phục này hơn là âu phục đứng đắn.
Anh ta tiến lên thản nhiên trò chuyện với Khương Dao: "Thật ra anh mặc áo khoác gió hoặc áo khoác bóng chày đều đẹp, cả hai đều có thiết kế hình hộp.
Thân trên có thể cân nhắc mặc áo len hoặc các kiểu áo rộng...!Không được, nếu áo rộng quá sẽ không thể hiện được đường nét cơ bắp..."
Nhắc đến nghề cũ, Khương Dao lập tức tiếp lời: "Anh đang nói đến chất liệu dệt kim co giãn hoặc vải len sợi sao?"
"Anh cũng biết về mấy thứ này?" Hai mắt Lục Tịnh Dịch sáng rực lên.
"Tôi...!làm trong ngành dệt may." Khương Dao khiêm tốn đáp.
"Vậy anh..." Lục Tịnh Dịch tức khắc nổi hứng thú, còn muốn nói thêm nhưng đã bị một giọng khác xen ngang.
"Thế nào? Chọn được chưa?" Còn chưa thấy người đã nghe tiếng Sầm Du, "Chọn có một bộ quần áo thôi mà tốn...!Woa! Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Quá tuyệt! Tính hết cho tôi!"
Khương Dao vội vàng từ chối: "Chị, như thế không được đâu...!Em...!để em tự trả..."
Sầm Du trừng mắt với anh: "Khách khí cái gì? Coi như quà gặp mặt chị tặng cậu! Nhận đi, chẳng lẽ chị không có nổi chút tiền này à?"
Lục Tịnh Dịch bật cười thành tiếng, thấy Sầm Du lại trừng mắt bèn vội vàng phụ họa: "Khương Dao, anh mặc kệ cô ấy đi, chị Sầm Du của chúng ta nghèo đến mức chỉ còn mỗi tiền thôi."
Khương Dao đành phải nghe lời, để mặc Sầm Du quẹt thẻ trả tiền.
Thời điểm ba người chuẩn bị xuất phát đi dự sự kiện, Khương Dao nhìn trang phục trên người Sầm Du, bước chân hơi dừng lại.
"Chị, chị dự tính mặc bộ váy này đi dự tiệc sao?"
Sầm Du cúi đầu nhìn toàn thân, váy đầm ren màu đen thiết kế ôm sát đùi phối với giày cao gót màu bạc, cảm thấy không có vấn đề gì: "Đúng vậy, mặc bộ này."
Khương Dao xoay người hỏi Lục Tịnh Dịch: "Xin hỏi chỗ cậu có kéo không?"
"Anh cần kéo cắt may à? Có, để tôi đi mượn cho."
"Lấy loại nhỏ thôi nhé."
Nhận được kéo, Khương Dao nói Sầm Du ngồi xuống ghế, mình thì ngồi xổm nhấc viền váy ren lên từ từ sờ từng tấc một, thỉnh thoảng lại cắt tỉa một chút.
Toàn bộ quá trình Lục Tịnh Dịch và Sầm Du không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Khương Dao tập trung sửa soạn.
Khoảng mười phút sau, Khương Dao dừng tay, thái dương toát ra chút mồ hôi.
Anh trả kéo lại cho Lục Tịnh Dịch: "Cảm ơn."
Sau đó anh mới quay đầu giải thích với Sầm Du: "Chị Sầm Du, loại vải ren mỏng này trước kia xưởng chúng em từng sản xuất, tuy rất đẹp nhưng cũng rất dễ tưa sợi, chỉ cần lộ một đầu sợi ra thôi là sẽ bị kéo tưa ngay, dễ làm xước da chị lắm.
Em vừa xử lý hết đầu sợi trên váy chị rồi, tối nay chị mặc váy sẽ thoải mái hơn một ít."
Sầm Du kinh ngạc nói: "Cậu để ý nhiều thế kia à?"
"Ừm, em làm thiết kế vật liệu may mặc mà, phương diện này cũng có ít kinh nghiệm."
Khương Dao không chú ý Lục Tịnh Dịch vừa lẳng lặng nhìn mình thêm mấy lần.
Sầm Du đứng dậy đi qua đi lại mấy bước: "Phần viền váy hình như trơn hơn lúc nãy rồi, Tiểu Khương lợi hại quá!"
Khương Dao ngượng ngùng cười, lúc này ba người mới ngồi lên chiếc Panamera chạy tới địa điểm tổ chức sự kiện.
Sự kiện tiệc tối được tổ chức tại tầng mười tám tòa nhà tập đoàn Quan Chúng.
Đó là một hội trường rất rộng, trần nhà cao đến mười mét, trong sảnh bày mấy chục chiếc bàn dài, mỗi bàn đều có bảng tên cụ thể.
Sầm Du dẫn hai thanh niên ngồi xuống một góc bàn dài, đây hình như là bàn dự phòng nên không có đặt bảng tên.
Thời điểm nhân viên phục vụ lại gần xác nhận, Sầm Du chìa thư mời ra, nhân viên vừa thấy lập tức cung kính lấy khăn ấm cho bọn họ lau tay, sau đó lưu loát châm trà rót rượu phục vụ điểm tâm chu đáo.
Góc bàn này vừa vặn có thể nhìn ra cửa và sân khấu, cũng không phải nơi bị người ta chú ý đầu tiên.
Sầm Du cực kỳ vừa lòng, kéo tay Khương Dao hỏi đủ thứ chuyện, anh gần như phải khai sạch lý lịch từ nhỏ đến lớn học cái gì, công tác ngành nào, am hiểu thứ gì nhất vân vân.
Lục Tịnh Dịch rất thông minh, anh ta đoán ra quan hệ giữa Khương Dao và Sầm Du nên chỉ thỉnh thoảng xen vào vài câu thích hợp, khiến bầu không khí trò chuyện từ đầu đến cuối luôn hài hòa dễ chịu.
Khách khứa lục tục đến đông đủ, có người quen biết Sầm Du đặc biệt đến chào hỏi, nhưng phần lớn thời gian cô luôn bày ra vẻ lười biếng thờ ơ, người ta thấy thế cũng chỉ đành tự giác rời đi.
Đúng 7 giờ tối, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, Khương Dao ngẩng đầu lên đã thấy Quan Tề Đình cùng Quan Lãng bước vào, hai người cùng mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng và thắt cà vạt trang trọng.
Bọn họ vừa xuất hiện thì đám đông cũng bắt đầu di chuyển, vài vị doanh nhân thường xuyên xuất hiện trên bản tin kinh tế tiến lên chào hỏi trước, sau đó đến lượt các gia đình thượng lưu có giao hảo và đối tác làm ăn.
Tiếp đón xong hết một vòng người cũng mất khoảng nửa giờ đồng hồ.
Tuy mỗi ngày Khương Dao chung sống cùng Quan Lãng nhưng hôm nay vẫn bị hình ảnh ăn mặc chỉnh tề gây "sốc visual", trong lúc uống trà phải lén nhìn thêm vài lần.
Hóa ra Quan Lãng đi làm và ra ngoài xã giao sẽ mang dáng vẻ này, gần như là khác hoàn toàn với trạng thái lúc ở nhà.
Bộ âu phục kia vừa nhìn là biết cắt may theo số đo của Quan Lãng, khiến hắn càng nổi bật trong đám đông.
Mỗi khi hắn nói chuyện với người khác luôn nở nụ cười lịch thiệp, cặp mắt hoa đào cực kỳ xinh đẹp.
"Thằng ranh con, lại diễn rồi." Sầm Du không khỏi mỉa mai, đoạn huých khuỷu tay vào người Khương Dao, "Tiểu Khương, cậu thích nó như thế à?"
"À...!em..." Khương Dao bị trêu đến đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, "Không...!Không có..."
Sầm Du che miệng cười, cô rất thích Khương Dao, lại càng thích trêu anh hơn: "Thôi không đùa cậu nữa, hôm nay cậu theo chị tới, không được chạy theo Quan Lãng đâu biết không! Chị vào nhà vệ sinh một chút, hai người cứ nói chuyện đi."
Sau khi Sầm Du rời đi, Lục Tịnh Dịch rất tự nhiên nhắc tới chủ đề liên quan đến trang phục.
Anh ta xuất thân là nhà thiết kế thời trang, chú trọng vào ý tưởng chứ không có kinh nghiệm nhiều về phương diện chất liệu lẫn sản xuất.
Khương Dao vừa nghe đến đề tài tủ cũng rất nghiêm túc mà trả lời từng câu hỏi của đối phương.
"Thật ra tôi đang ấp ủ một thương hiệu thời trang đặt may riêng." Lục Tịnh Dịch nói, "Nhưng vẫn chưa biết nên bắt đầu từ đâu.
Tôi ở nước ngoài nhiều năm, không có chút hiểu biết nào về ngành sản xuất, vật liệu và tiêu chuẩn riêng ở trong nước."
"Nhưng cậu đã nhận giải Golden Pencil cơ mà, thật sự rất lợi hại." Khương Dao khen ngợi từ đáy lòng, "Có tài như thế nhất định sẽ thành công."
Bên này hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không hề chú ý tới đám đông trước cửa đã tản đi.
Quan Tề Đình và Quan Lãng ngồi xuống bàn chủ trì trước sân khấu, người dẫn chương trình đang chuẩn bị lên đài tiến hành khai mạc.
Ở thời điểm Quan Lãng nhìn quanh bốn phía, liếc một cái đã kịp trông thấy Khương Dao ngồi trong góc, bên cạnh là một thanh niên hắn chưa gặp bao giờ.
Người đó mặc âu phục kiểu thoải mái màu xám bạc, khí chất trông khá xuất chúng.
Mà cách ăn mặc của Khương Dao hôm nay lại thiên hướng vừa nhã nhặn vừa nổi loạn, làm nổi bật toàn bộ ưu thế vai rộng, ngực nở, mông cong, tất cả đều lộ ra ngoài.
Khuôn mặt bình thường không xuất sắc cũng như sáng bừng lên, khiến hắn không thể rời mắt nổi.
Tuy hai người kia quay lưng về phía hắn, nhưng mỗi khi nói chuyện vẫn hơi nghiêng người, Khương Dao còn cười với người kia rất nhiều lần.
Tại sao Khương Dao lại có mặt ở đây? Còn ăn mặc như thế? Người ngồi bên cạnh anh là ai? Hai người nói chuyện gì mà nói vui vẻ như vậy?
Rõ ràng là người mỗi ngày ngủ bên cạnh mình, rõ ràng vẫn là khuôn mặt quen thuộc, hiện giờ lại cực kỳ xa lạ.
Quan Lãng không còn tâm tư nghe những người ngồi trên bàn đang nói những gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái góc đó, bàn tay buông bên người lặng lẽ nắm chặt thành quyền.
—
Lời tác giả:
Đố vui không có thưởng, đoán xem Lục Tịnh Dịch là 0 hay 1 nào...
—
Vợ xấu thì chê mà vợ đẹp thì ra đường sợ thằng khác hốt, ôi đàn ông :).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook