Đừng Hỏi - Du Ngư
-
Chương 10
Lâm Gia không nói lời vô nghĩa, hai câu này đã biểu đạt cực kỳ rõ ràng trực quan.
Thế nên khi âm cuối rơi xuống, trong nhà lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt đảo qua sáu người, thu hết từng biểu cảm của họ vào mắt.
Lâm Gia xoa lòng bàn tay, bình tĩnh hỏi: “Là ai?”
Bị chất vấn, sáu người cứng đờ.
Bọn họ đứng cách xa nhau một khoảng, liếc người bên cạnh, lại sợ lọt vào màn hình tròng mắt Thạch La, cuống quít cúi đầu xuống.
Đầu húi cua ngẩng đầu nhìn Lâm Gia.
Hắn đồng ý với lời Lâm Gia, cũng không nghi ngờ Lâm Gia là người chết… Hắn không dám.
Nếu cậu là người chết, tất nhiên sẽ là người đầu tiên ý thức được sự thật.
Mọi người cùng lắm đều sẽ bị biến thành ma cọp vồ, cho nên Lâm Gia chắc chắn không phải là người chết.
Lâm Gia không biết đầu húi cua nghĩ gì trong đầu.
Trong mắt cậu, mọi người đều giống nhau, giống nhau ở chỗ tâm tư khác nhau, bụng dạ khó lường.
“Người chết không có hô hấp.”
“Kiểm tra hơi thở là biết đáp án.”
Cậu nhắc nhở.
Chỉ có người chết ý thức được mình là người chết, người chết lòi đuôi mới tiện cho cậu tìm ra người chết.
Không ai kiểm tra hơi thở, ai cũng sợ lấy được đáp án.
Lâm Gia nhấc mắt, gọi: “Bánh mì gối.”
Đột nhiên bị cue, mèo ngồi xổm bên cửa sổ kéo kín rèm sửng sốt.
Mèo và Lâm Gia thật sự không có miếng ăn ý nào.
Mèo cứng người, không biết Lâm Gia kêu mình làm gì, lơ ngơ: “Meo?”
Lâm Gia ném cho nó ánh mắt khẳng định, mèo nhất thời có tự tin, hướng về phía đám người do dự, gằng giọng hung ác gào một tiếng.
Advertisement
Bầu không khí vốn quỷ dị, đêm tối che giấu nguy hiểm, sợ hãi như bóng với hình.
Tiếng mèo kêu xé rách phòng tuyến tâm lý cuối cùng của họ.
Mọi người hốt hoảng kiểm tra hơi thở của mình.
Có người chết lẫn bên trong đám người, nhưng người chết không tính tự thú, tròng mắt thuộc về người khác trong hốc mắt nào đó đang điều khiển giằng co.
Trên kênh Đừng hỏi TV, một phòng livestream lặng lẽ phát sóng, được đặt tên rất hấp dẫn: Giải thưởng lớn dành cho người đầu tiên đoán được “Tôi” là người chết.”
Hai chữ ‘Giải thưởng lớn’ lọt vào mắt người xem.
Không ngừng có người tràn vào phòng livestream.
Phòng livestream vốn yên ắng dần trở nên náo nhiệt, màn hình bắt đầu có bình luận chạy qua:
– Uầy, lại là nhóm người này.
– Lâm Gia cũng ở đây.
– Lâm Gia là ai?
– Người mặc đồ đen kia kìa.
Vừa nãy tôi ngồi xổm ở video livestream cậu ta, tự dưng cậu ta nổi điên.
– Tôi cũng xem livestream đó.
Trừ vẻ ngoài đẹp trai thì chả có tí nội dung nào, cách cửa kính nên không biết cậu ta nói cái gì.
– Tò mò không biết nổi điên như thế nào?
– Cầm ghế đập vỡ màn hình, làm tui giật cả mình.
– Tôi cũng bị dọa.
Thằng điên đó nên bị nhốt bệnh viện tâm thần, thả ra đáng bị đánh chết.
Thêm nhiều cư dân mạng vào xem livestream, bình luận càng ngày càng nhiều:
– Lâm Gia sẽ phát hiện đầu tiên nhỉ.
Trông ảnh rất lợi hại.
– Khó mà nói, lòng dạ rất sâu, loại người này thường thường sẽ phức tạp hóa sự việc.
– Giải thưởng lớn là cái gì á?
– Đúng, khen thưởng cái gì thế?
+ Chủ phòng livestream trả lời: Phát hiện người giả sống đầu tiên.
–
Mọi người đã kiểm tra hơi thở bản thân.
Lâm Gia nhìn chăm chú bọn họ, mỗi người đều kinh hồn táng đảm kiểm tra hơi thở, sống sót sau tai nạn mà buông tay.
Đều không có ngoại lệ.
Lâm Gia hiểu rồi.
Xem ra ngươi chết muốn giấu kín với bọn họ.
Cũng đúng, bị phát hiện càng trễ, thời gian con mắt quan sát họ càng dài.
Số người xem video, lượt like và bình luận đều cần thời gian tích lũy.
Vậy thì không thể chậm trễ nữa.
Lâm Gia mở miệng hỏi: “Sau khi Thạch La chết, những ai đã ở một mình trong nhà.”
Phía trước không dám kiểm tra hơi thở là vì không dám đối mặt sự thật mình là người chết, lúc này biết Lâm Gia đang khoanh vùng phạm vi người chết, đầu húi cua dẫn đầu nói: “Tôi, tôi ở một mình, nhà số 201 bên cạnh.”
Những người còn lại cũng muốn mau chóng tìm được người chết đang âm thầm nhìn trộm, sôi nổi phụ họa.
Mắt kính giơ tay: “Tôi cũng ở một mình, đây là nhà tôi.”
Nam Cao cũng giơ tay, run run nói: “Em ở nhà 301.”
Vốn Nam Cao không ở một người, nhưng Lâm Gia muốn đi nhà 303, nên hắn đơn độc ở trong nhà 301.
Vốn là muốn giúp đỡ Lâm Gia mở khóa, nhưng Lâm Gia không cần hắn giúp.
Vì thế người từng ở chung với Nam Cao là Lưu Ảnh bị thừa ra.
Hắn mở miệng: “Một mình tôi ở nhà 102.”
Lâm Gia nhìn về phía hai cô gái, Tiểu Môi lập tức nói: “Em và chị Phương ở cùng nhau, em có hơi thở!”
Chị Phương gật đầu: “Ừ, tối hôm qua và đêm nay, tôi đều ở bên cạnh Tiểu Môi.”
Đôi mắt chỉ còn một con, chỉ có thể hại chết một người.
Nếu nó hại một người tại nhà có hai người, người còn lại không thể không biết.
Trong sáu người, chỉ có Tiểu Môi và chị Phương là ở cùng nhau.
Sáu người loại hai người, còn bốn người.
Tiểu Môi như trút được gánh nặng, biết chị Phương không nguy hiểm, hai người mới xích lại gần nhau, dựa vào nhiệt độ cơ thể đối phương xua tan sợ hãi.
Chẳng qua vẫn chưa tìm ra người chết, chọn một trong bốn không hề dễ dàng.
Căn hộ 202 bị bầu không khí nặng nề bao phủ như cũ.
Lâm Gia hỏi bốn người: “Ở trong nhà làm gì?”
So với câu hỏi thứ nhất, câu hỏi này không có tính bài trừ mạnh.
Thêm việc ngữ khí Lâm Gia nhàn nhạt, đầu húi cua nóng nảy, “Cậu nói người chết không có hơi thở, kiểm tra hơi thở chẳng phải sẽ biết ai là người chết à?”
Lâm Gia: “Biện pháp hay.”
“Làm đi?”
Đầu húi cua tính kiểm tra hơi thở mắt kính bên cạnh, thì nghe thấy Lâm Gia ẩn ý mở miệng: “Coi chừng bị chọc vào mắt.”
Đầu húi cua dừng lại, tay vẫn duy trì tư thế giơ giữa không trung, nghĩ lại mà sợ.
Mắt kính cũng sợ tới mức lui về sau một bước.
Không biết Lâm Gia nhắc nhở ai, lọt vào tai đầu húi cua và mắt kính đều như là nhắc nhở bản thân họ.
– Mợ, bị Lâm Gia phát hiện.
Cậu ta phát hiện kiểu gì thế?!
– Không có giải thưởng lớn.
– Phiền muốn chết.
Tôi muốn xem cốt truyện!
– Hình tình hiện tại như thế nào? Đổi phần thưởng khác hả?
– Còn thừa bốn người mà, chắc gì cậu ta có thể tìm được ‘người chết’.
Chờ, tôi đi gọi thêm người tới xem livestream!
Lâm Gia kéo ghế dựa, chân ghế ma sát mặt đất, tạo âm thanh ngứa ngáy.
Cậu đường hoàng sắc bén ngồi xuống, dập tắt âm thanh ngứa ngáy.
Ngước mắt, trong tầm nhìn một tấc vuông, đầu húi cua và mắt kính hai mặt nhìn nhau, Tiểu Môi và chị Phương cố gắng đứng cách xa bốn nghi phạm, xích tới gần cậu hơn.
Lâm Gia vén nhẹ tay áo, để lộ đồng hồ trên cổ tay trái.
Bàn về góc độ thương nghiệp, khi sản phẩm dựa trên một nền tảng nhất định được tung ra thị trường, các biện pháp bảo vệ nền tảng sẽ được áp dụng để ứng phó kịp thời cho trường hợp khẩn cấp.
Nếu nền tảng gần chạm đến bờ vực sụp đổ không thể cứu vãn, các nhà tư bản sẽ làm một cú chốt rồi vỗ mông chạy lấy người.
Đôi mắt cũng vậy.
Cư dân mạng ỷ vào đôi mắt quan sát bọn họ, mà đôi mắt ỷ vào thời gian khán giả xem, lượt like và số bình luận.
Khi người chết bị phát hiện bởi phương pháp kiểm tra hơi thở, nền tảng đối mặt với nguy cơ sụp đổ.
Tìm được người chết, tất nhiên họ sẽ nghĩ cách hủy con mắt, và nền tảng sẽ bị sụp đổ.
Đôi mắt không cam lòng bị hủy hoại như vậy.
Nó sẽ chế tạo một sự kiện bất ngờ mang tính bùng nổ: Con mắt chui vào hốc mắt người phát hiện, giúp nhà tư bản vớt vát cú chót.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, chiếc đồng hồ trên cổ tay trái Lâm Gia được mệnh danh là The Grandmaster Chime mặt kính tỏa sáng trong suốt như pha lê.
Âm sắc của cậu cũng lạnh tanh y vậy: “Mỗi người trần thuật, ba phút.”
Bắt đầu tính giờ.
Lưu Ảnh không thích nói giành trước mở miệng: “Chúng tôi nghe thấy mèo kêu hai tiếng liền thả blogger Tiểu Ngô, sau đó tôi về nhà.”
“Bởi vì không biết tình huống của cậu như thế nào, tôi bị mất ngủ.”
Lưu Ảnh lấy di động trong túi ra: “Tôi xem video của blogger Tiểu Ngô suốt đêm, muốn tìm ra manh mối.
Di động có lịch sử phát video, cậu muốn xem hay không.”
Lâm Gia không xem, cậu chỉ cúi đầu xem đồng hồ mình.
Lưu Ảnh đành phải cất điện thoại.
Không biết Lâm Gia nghĩ thế nào về lời biện hộ của mình, hắn cường điệu: “Tôi có hơi thở.”
Lâm Gia: “Tiếp theo.”
Nam Cao gấp không chờ nổi, cướp lời đầu húi cua và mắt kính.
Lưu Ảnh chỉ đành im mồm.
Nam Cao nói quá nhanh, suýt cắn vô lưỡi.
Vội vàng kể lể: “Em có hô hấp, em không phải người chết.
Em vẫn luôn ở trong nhà 301, em không đi đâu hết.
Em đợi anh kêu em mở khóa mãi, em không dám ngủ, vẫn luôn chờ.
Lúc sau nghe thấy tiếng cửa kính, em nghĩ mình nên đi xem, nhưng em không dám… Sau đó, sau đó anh Dao tới tìm em.”
Anh Dao là đầu húi cua.
Lâm Gia nhìn về phía mắt kính, người được sai đi gọi người khác là mắt kính.
Mắt kính đẩy kính trên mũi, ngượng ngùng giải thích: “Tôi sợ quá, đi tìm A Dao trước, nhờ A Dao cùng đi gọi mọi người.”
Lâm Gia: “Ừm.”
Mắt kính lập tức nói: “Sau khi về nhà tôi có ăn lót dạ.
Hồi sáng tôi muốn ăn nhưng chưa kịp ăn.”
Mọi người đang đứng trong nhà 202 của mắt kính.
Mắt kính móc một túi đồ ăn đóng gói từ thùng rác, muốn đưa cho Lâm Gia xem.
Mèo núp phía sau Lâm Gia hướng hắn nhe răng, mắt kính mới nhận ra, dừng bước tới gần Lâm Gia: “Ngại quá ngại quá, tôi… Tôi muốn chứng minh tôi không có gặp con mắt.
Tôi có hô hấp, tôi là người sống.”
Lâm Gia không tỏ ý kiến, hỏi: “Sau khi ăn xong?”
“Ăn xong tôi liền lên giường ngủ.” Mắt kính nói: “Chờ tới buổi sáng ngày mai cậu nói về thông tin ở nhà số 303.”
Lâm Gia hỏi: “Ngủ chưa?”
Mắt kính: “Ban đầu không ngủ, sau đó ngủ thiếp đi.”
Ngủ rồi nên không có nội dung khúc sau, đến phiên đầu húi cua trần thuật.
Ba người trước nghe không đoán được ra cái gì, nhiều ánh mắt đè lên người hắn.
Đầu húi cua nói: “Tôi trở về là ngủ luôn.”
Tự hắn cũng cảm thấy lời mình nói quá khả nghi.
Đầu húi cua nói: “Mèo kêu hai tiếng nghĩa là bảo chúng tôi đi về.
Tôi không quay về ngủ, tôi còn có thể làm gì? Không ai biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, tôi không nghỉ ngơi đầy đủ thì ngày mai ứng phó như thế nào?”
Cuối cùng đầu húi cua bổ sung: “Tôi không chết, tôi là người sống.”
Bốn người đã biện hộ xong, Lâm Gia lại lần nữa trở thành tiêu điểm.
Tiểu Môi nhịn không được hỏi: “Anh..
Anh Gia, anh có đáp án chưa?”
Lâm Gia: “Ừm.”
Tim mọi người đều treo lên cao.
Tiểu Môi và chị Phương trăm miệng một lời: “Là ai?!”*The Grandmaster Chime là chiếc đồng hồ đồng hồ đắt giá và phức tạp nhất của Patek Philippe.
Nó đỉnh lắm mn à, đọc thêm thông tin về nó ở đây nhé.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook