Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu Em
-
Chương 18: Nụ hôn đầu
Nếu như mọi hôm anh với nó vẫn sử dụng biện pháp oẳn tù tì để
xem ai ngủ trên giường, ai ngủ dưới đất thì hôm nay nó với anh vẫn chưa quyết
định sẽ làm thế nào. Tình cảm thì rõ ràng rồi nhưng đột nhiên để hai người cùng ngủ trên một chiếc
giường nó thấy vẫn không hợp lí cho lắm.
- đến lúc quyết định rồi- nó vẫn như mọi khi, khơi trò trẻ con ấy, nó giấu tay ra đằng sau chuẩn bị oẳn tù tì
- chúng ta vẫn phải mỗi người một nơi sao vợ yêu- anh nhìn nó nói với giọng gian vô cùng
- tất nhiên rồi- nó hơi ngượng nhưng giờ vẫn chưa phải lúc, nó không thể dễ dãi như vậy được.
- chúng ta đã là vợ chồng sao có thể ngủ riêng được vợ yêu- anh nói với giọng nũng nịu hòng làm suy đổi tâm ý của nó.
- Thì trước giờ chúng ta vẫn là vợ chồng đấy thôi.có sao đâu ạ?- nó thừa biết giờ khác trước nhưng vẫn tỉnh bơ
- Vợ cứ cứng đầu đi, sau này biết tay anh. Nhường cho em cái giường đấy- anh đành chịu thua nó vờ giận nằm dưới đất
- Cảm ơn anh- nó cười tươi nhưng hình như cũng không vui lắm. thấy áy náy với anh nên nó ngồi dậy
- Anh à!- nó gọi anh
- Gì vậy?- anh vui vẻ ngồi dậy vì tưởng nó đổi ý cho anh ngủ chung
- Anh cho em thời gian nhé- nó nói nghiêm túc
- Anh đợi thêm vài ngày nữa có sao đâu- anh xoa đầu nó cười vì biết nó thế thôi nhưng vẫn còn trẻ con lắm.
- Xin lỗi anh- nó xin lỗi kèm theo một cái thơm trên má anh. Đây là lần đầu nó chủ động. nó xấu hổ nằm xuống giường kéo chăm kín mặt, không hiểu sao mình lại làm vậy còn anh cảm thấy vui vui. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì anh bò sát đến bên nó thì thầm.
- Anh có thể đợi em quyết định và để trả cho sự chờ đợi đó em phải chấp nhận một điều kiện- anh thì thầm
- Chuyện gì ạ?- nó thò đầu ra khỏi chăn hỏi anh
- Cho anh một nụ hôn- anh nhìn nó nói với vẻ tinh nghịch.
- Tại sao?- nó ngạc nhiên
- Vì chúng ta là vợ chồng nhưng chưa từng có một nụ hôn nào, giờ tình cảm đã được khẳng định vậy nên anh muốn có một nụ hôn thật sự với em- anh tỏ vẻ chân tình
Kể cũng phải. lần đầu tiên trong lễ cưới anh cũng chỉ hôn vào khóe môi nó. Hôm trước đang chuẩn bị thì nó lại phá vỡ không khí nên thôi. Không lẽ anh với nó yêu nhau, là vợ chồng của nhau mà không có lấy một nụ hôn. Quả thực thì yêu cầu của anh cũng hợp lí. Nó cũng muốn có kỉ niệm gì đó đánh dấu bước chuyển tình cảm của hai người nên nó suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Anh tiến về phía nó trao cho nó nụ hôn nồng thắm, sau hơn nửa năm kết hôn giờ hai người mới có nụ hôn đầu. nó có hơi lúng túng nhưng cảm thấy thật hạnh phúc.
Kết thúc nụ hôn một cách luyến tiếc anh trở về chỗ ngủ của mình, trong lòng cũng vui mừng , còn nó cả đêm không ngủ được vì tim đập quá dữ dội và suy nghĩ về nụ hôn đó. Thật khó nghĩ.
Sáng hôm sau nó dậy thật sớm làm đồ ăn cho anh thể hiện đúng vai trò vợ đảm. anh bước xuống mỉm cười hạnh phúc. Anh và nó vừa ăn vừa cười đùa chứ không đấu khẩu như trươc kia khiến cho đám người làm cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn. Chỉ có ông quản gia tinh ý nhận ra sự thay đổi trong tình cảm của hai người. mỉm cười một mình ông quản gia thở phào “ thiếu gia tìm được định mệnh rồi”.
Những ngày tiếp hứa hẹn sẽ tràn đầy hạnh phúc giữa anh và nó.
- đến lúc quyết định rồi- nó vẫn như mọi khi, khơi trò trẻ con ấy, nó giấu tay ra đằng sau chuẩn bị oẳn tù tì
- chúng ta vẫn phải mỗi người một nơi sao vợ yêu- anh nhìn nó nói với giọng gian vô cùng
- tất nhiên rồi- nó hơi ngượng nhưng giờ vẫn chưa phải lúc, nó không thể dễ dãi như vậy được.
- chúng ta đã là vợ chồng sao có thể ngủ riêng được vợ yêu- anh nói với giọng nũng nịu hòng làm suy đổi tâm ý của nó.
- Thì trước giờ chúng ta vẫn là vợ chồng đấy thôi.có sao đâu ạ?- nó thừa biết giờ khác trước nhưng vẫn tỉnh bơ
- Vợ cứ cứng đầu đi, sau này biết tay anh. Nhường cho em cái giường đấy- anh đành chịu thua nó vờ giận nằm dưới đất
- Cảm ơn anh- nó cười tươi nhưng hình như cũng không vui lắm. thấy áy náy với anh nên nó ngồi dậy
- Anh à!- nó gọi anh
- Gì vậy?- anh vui vẻ ngồi dậy vì tưởng nó đổi ý cho anh ngủ chung
- Anh cho em thời gian nhé- nó nói nghiêm túc
- Anh đợi thêm vài ngày nữa có sao đâu- anh xoa đầu nó cười vì biết nó thế thôi nhưng vẫn còn trẻ con lắm.
- Xin lỗi anh- nó xin lỗi kèm theo một cái thơm trên má anh. Đây là lần đầu nó chủ động. nó xấu hổ nằm xuống giường kéo chăm kín mặt, không hiểu sao mình lại làm vậy còn anh cảm thấy vui vui. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì anh bò sát đến bên nó thì thầm.
- Anh có thể đợi em quyết định và để trả cho sự chờ đợi đó em phải chấp nhận một điều kiện- anh thì thầm
- Chuyện gì ạ?- nó thò đầu ra khỏi chăn hỏi anh
- Cho anh một nụ hôn- anh nhìn nó nói với vẻ tinh nghịch.
- Tại sao?- nó ngạc nhiên
- Vì chúng ta là vợ chồng nhưng chưa từng có một nụ hôn nào, giờ tình cảm đã được khẳng định vậy nên anh muốn có một nụ hôn thật sự với em- anh tỏ vẻ chân tình
Kể cũng phải. lần đầu tiên trong lễ cưới anh cũng chỉ hôn vào khóe môi nó. Hôm trước đang chuẩn bị thì nó lại phá vỡ không khí nên thôi. Không lẽ anh với nó yêu nhau, là vợ chồng của nhau mà không có lấy một nụ hôn. Quả thực thì yêu cầu của anh cũng hợp lí. Nó cũng muốn có kỉ niệm gì đó đánh dấu bước chuyển tình cảm của hai người nên nó suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Anh tiến về phía nó trao cho nó nụ hôn nồng thắm, sau hơn nửa năm kết hôn giờ hai người mới có nụ hôn đầu. nó có hơi lúng túng nhưng cảm thấy thật hạnh phúc.
Kết thúc nụ hôn một cách luyến tiếc anh trở về chỗ ngủ của mình, trong lòng cũng vui mừng , còn nó cả đêm không ngủ được vì tim đập quá dữ dội và suy nghĩ về nụ hôn đó. Thật khó nghĩ.
Sáng hôm sau nó dậy thật sớm làm đồ ăn cho anh thể hiện đúng vai trò vợ đảm. anh bước xuống mỉm cười hạnh phúc. Anh và nó vừa ăn vừa cười đùa chứ không đấu khẩu như trươc kia khiến cho đám người làm cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn. Chỉ có ông quản gia tinh ý nhận ra sự thay đổi trong tình cảm của hai người. mỉm cười một mình ông quản gia thở phào “ thiếu gia tìm được định mệnh rồi”.
Những ngày tiếp hứa hẹn sẽ tràn đầy hạnh phúc giữa anh và nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook