Đứng Dưới Ánh Dương Đó
-
16: Trên Sân Thượng
Về đến nhà, hai đứa tôi cứ đứng lặng im ở đầu cầu thang lên tầng ba và không nói gì cả.
Một buổi trưa mùa đông âm u đến khó chịu, bầu không khí giữa hai đứa bọn tôi còn kì quặc hơn.
Không một lời cãi vã, không một lời khó nghe, chỉ là cảm giác rằng chúng tôi lại không thể tìm được tiếng nói chung.
Trên đường về, Lê Bảo khuyên tôi nên về nói với bố đi, bố sẽ có cách giải quyết, ấy thế mà tôi không đồng ý.
Thấy vậy, cậu bực dọc hỏi: "Chẳng lẽ cứ nhịn sao?"
Tôi nghe vậy chỉ cười ngượng gật đầu.
Quen rồi, có nói ra thì cũng chỉ trong một thời gian ngắn yên ổn, sau rồi đâu lại vào đấy.
Lê Bảo vẫn nhìn tôi rất lâu, trên gương mặt cậu hiện lên vẻ khó có thể diễn tả ra bằng lời, nhưng tôi nhìn ra được sự bất lực qua ánh mắt cậu ấy.
Trước khi đi về nhà cậu ấy nói với tôi: "Có một số chuyện nên thổ lộ ra cho nhẹ lòng, cứ giấu kín như vậy không tốt chút nào"
Nói đến đây cậu ấy thở dài sau đó xoay người bước về nhà.
Tôi vẫn dõi theo bóng lưng cao lớn đó, cho tới khi cánh cửa đóng lại.
Thật ra, tôi rất muốn nói mọi suy nghĩ của tôi với bố, tôi muốn kể cho bố nghe bao nhiêu cực nhọc tôi đã phải hứng chịu suốt mấy năm nay.
Nghĩ đi nghĩ về tôi đã quyết định không nói ra, bởi vì tôi muốn bản thân phải thật mạnh mẽ, phải thật kiên cường để có thể vượt qua mọi bất hạnh của cuộc đời.
...
Trong bữa tối, không khí trong nhà có phần nặng nề hơn thường lệ.
Bố ngồi đối diện tôi, ánh mắt chăm chú nhìn vào mấy chục miếng băng ugo tôi dán chằng chịt ở cổ tay.
Bố ngồi như vậy rất lâu, cơm không buồn đụng, canh không buồn gắp, tất cả sự chú ý của ông đều đổ dồn vào tôi.
Thấy bố cứ nhìn mình chằm chằm đến cơm không thèm ăn, tôi liền ngước lên mỉm cười chọc ông: "Bố sao vậy? Nhìn con không no được đâu"
"Con bị sao đây Dương?"
Giọng bố lo lắng hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ đau đớn khó che giấu, tay bố vươn tới cầm lấy tay tôi xem xét thật kĩ.
Tôi khẽ nhíu mày, cố gắng thật bình tĩnh sắp xếp câu từ thật chuẩn chỉnh, một lúc sau nở một nụ cười nhẹ đáp: "Không có gì đâu bố, con chỉ sơ ý ngã thôi."
Bố nhìn tôi một lúc lâu, như muốn tìm kiếm một câu trả lời thật lòng.
Có lẽ là giọng điệu có chút liến thoắng kia đã phản bội tôi, bố nhìn ra tôi đang nói dối.
Nhưng cuối cùng, ông thở dài không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu và động đũa ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, tôi rửa bát dọn dẹp một hồi rồi mới ngồi vào bàn học.
Ngồi ở bàn học được tầm hai tiếng, tôi thấy hơi mệt nên đã leo lên giường ngủ.
Hôm nay tôi thấy mình không có hứng học bài chút nào, bình thường tôi có thể ngồi học đến 11 giờ đêm, thế nhưng hôm nay mới 9 rưỡi, tôi đã nản rồi.
Tâm trạng không tốt sao? Hay là do hôm nay mệt quá?
Tôi là tôi thiên về ý thứ hai hơn.
...___...
12 giờ 35 phút, tôi nằm lăn trên giường mắt vẫn mở thao láo, dù cho cố gắng nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được.
Những hình ảnh hỗn loạn của buổi sáng cứ lởn vởn trong đầu khiến tôi ám ảnh, cứ hễ nhắm mắt tôi lại nhìn thấy ánh mắt vô cảm của mọi người khi chứng kiến chuyện tôi bị đánh ngay trước mặt họ.
Ngồi bật dậy ôm lấy cơ thể đang run rẩy của mình, tôi cố ép cho bản thân phải thật bình tĩnh đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa.
Mà không hiểu tại sao càng tự an ủi như nào người tôi càng run hơn, tôi còn cảm nhận được hai mắt mình cay cay từng giọt nước ấm nóng kia đã tràn mi.
Vội lau đi nước mắt, tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường tìm áo khoác, ngó ngang ngó dọc xác định rằng bố đã ngủ tôi mới an tâm đi ra ngoài.
Mở cánh cửa dẫn lên tầng thượng của khu nhà tập thể, một cơn gió lạnh buốt đập thẳng vào mặt tôi, may là nhờ nó nên tôi thấy tỉnh táo hơn chút.
Bước đến lan can, tôi đứng lặng giữa khoảng không bao la, để làn gió cuốn đi những suy nghĩ đè nặng trong tâm trí.
Gió lạnh mang theo hơi thở của đêm, luồn qua từng sợi tóc, từng lớp áo, khiến tôi khẽ run lên.
Tôi đứng im hướng mắt nhìn khu dân cư nhộn nhịp chìm trong màn đêm u tối, ánh đèn đường vàng trắng soi sáng một góc đường nhỏ, điện nhà dân xung quanh đã tắt gần hết, không gian im ắng đến mức tôi có thể nghe được tiếng gió và tiếng sụt xịt của bản thân.
Cứ mỗi lần không ngủ được, tôi đều lên tầng thượng ngồi rất lâu.
Ở nơi này, không còn những ánh mắt khinh miệt, không còn những lời nói gây tổn thương.
Chỉ còn tôi và nỗi niềm giấu kín, cùng sự trống rỗng trong lòng.
Đôi mắt tôi khép hờ như muốn chìm đắm trong sự tĩnh lặng của đêm đông, từ từ dang rộng cánh tay, để cảm nhận từng cơn gió lạnh tạt vào người, như muốn xua tan mọi thứ, tôi biết là như này có hơi điên nhưng đây là cách duy nhất tôi có thể làm.
Những cơn gió đêm lạnh buốt lướt qua da thịt, mang theo cảm giác vừa đau đớn vừa giải thoát.
Tôi thấy người mình nhẹ bẫng, chẳng biết là hư hay thực mà tôi cảm giác như mình đang trôi nổi giữa không trung, không còn bị trói buộc bởi nỗi đau, sự dằn vặt hay sự đánh giá của người đời.
Trong lúc tôi đang cảm nhận sự tự do mong manh giữa tầng thượng tối đen.
Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ và ấm áp nắm chặt lấy tay tôi, kéo lùi lại.
Tôi giật mình quay đầu lại, đối diện với tôi bây giờ chính là Lê Bảo.
Cậu ấy thở dốc có lẽ do chạy vội lên đây, trong đôi mắt ấy ánh lên nỗi lo lắng và sợ hãi tột cùng.
Chưa kịp để tôi hỏi sao cậu ấy ở đây thì cậu đã lên tiếng, giọng nói run rẩy đầy sự khẩn thiết.
"Đừng...!Đừng nhảy! Dương đừng nhảy"
Tôi sững người, trong đầu hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi.
Chưa kịp hiểu hết lời nói của cậu, thì Lê Bảo lập tức ôm chặt lấy tôi, như sợ rằng chỉ cần buông lỏng, tôi sẽ biến mất mãi mãi.
Lúc này tôi mới hiểu ý cậu nên liền ôm lại cậu vỗ về: "Tớ không nhảy đâu"
Vừa nói xong cậu ấy càng ôm chặt tôi hơn nữa.
Trong thâm tâm tôi tự dưng cảm thấy bình yên đến lạ thường, cảm xúc của tôi lúc này không hiểu sao lại bắt đầu dậy sóng, tôi rúc sâu vào người cậu, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Suốt từ nãy tới giờ tôi cố kìm nước mắt, cố để bản thân mình không được khóc, nhưng khi nhận được cái ôm bao bọc của Lê Bảo tôi chính thức vỡ oà.
Giờ tôi mới nhận ra, Lê Bảo lại ấm đến như vậy.
Ôm cậu, tôi thấy an tâm, sự khó chịu kìm nén cả ngày nhờ cái ôm này mà đã tiêu tan mất rồi.
.........
Hai đứa tôi vẫn ngồi trên sân thượng, gió vẫn thổi qua, mang theo sự lạnh lẽo của đêm đông.
Trời lạnh thật đấy, nhưng sao lòng tôi lại ấm áp như thế.
"Sao cậu lại lên đây?" Sự xuất hiện của cậu ấy ở trên sân thượng làm tôi rất bất ngờ, bằng cách nào, cậu ấy biết tôi ở đây?
Cậu ấy không hề trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ vu vơ hỏi: "Dương từng nghe câu: 'Những đứa trẻ hiểu chuyện thường không có kẹo ăn' chưa?"
"Đã nghe" Tôi khẽ khịt khịt mũi giọng mềm mềm đáp.
Cậu ấy nhìn tôi mỉm cười dịu dàng, rồi đội cái mũ áo khoác lên cho tôi xong ngước mắt lên nhìn bầu trời, sau đó nói: "Trưa hôm nay đọc được câu này, tớ đã nghĩ rất nhiều.
Trước đây ai cũng bảo tớ đừng quá hiểu chuyện sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.
Tớ vốn không quá để tâm..."
"...Hồi còn nhỏ, ông bà luôn dạy tớ phải thật ngoan ngoãn, sống hiếu thảo, tớ luôn làm theo lời ông bà dạy.
Dù cho bố mẹ tớ sinh tớ ra chưa chăm sóc tớ được một ngày nào, nhưng tớ vẫn phải hiếu thuận với bố mẹ.
Bố mẹ tớ ghét tớ đến nỗi không muốn đặt tên cho tớ, bố đi làm giấy khai sinh liền điền luôn hai chữ "Vô Danh" vào tên, ông bà biết chuyện liền mắng bố tớ, sau đó đi đổi lại là Lê Bảo"
Ghi tên vào giấy khai sinh là Vô Danh ư? Không ngờ trên đời này lại tồn tại bố mẹ kiểu vậy.
Tôi chưa nghe cậu ấy kể chuyện này.
Dù có hơi khó hiểu không biết tại sao cậu ấy lại kể với tôi, nhưng tôi vẫn chăm chú lắng nghe.
"Sau khi bố mẹ li hôn, tớ sống với bố và ông bà, còn mẹ sau ngày đó tớ không gặp lại bà ấy nữa.
Còn chuyện tiếp theo như thế nào Dương biết đúng không?"
Tôi gật đầu.
Bảo nói tiếp: "Tớ nhận ra hoàn cảnh của mình có hơi đặc biệt nên buộc phải trưởng thành sớm hơn so với các bạn khác, tớ học nấu ăn, học dọn dẹp, học tự lập, học cách che giấu cảm xúc, học cách nhường nhịn"
Tôi bỗng chốc nhìn thấy hình ảnh bản thân trong đó.
Tôi cũng học cách tự lập từ rất sớm, tôi biết bố đã phải cực khổ ra ngoài kiếm tiền để trang trải cuộc sống, cho nên tôi đã mày mò tập dọn dẹp, nấu nướng, để mỗi khi bố về chào đón bố sẽ là một ngôi nhà sạch sẽ và một mâm cơm ấm cúng.
Nghe cậu nói tôi chỉ có thể im lặng lắng nghe rồi ghi nhớ từng chi tiết vào trong đầu.
Khi kể xong, cậu ấy quay sang nhìn tôi và nói: "Cho nên Dương ơi, đừng che giấu cảm xúc giống tớ, cũng đừng quá hiểu chuyện, hiểu chuyện quá nó khổ lắm"
Tại sao cậu ấy lại nói như vậy?
Tôi đã tự hỏi như vậy cho tới khi phát hiện giọng cậu ấy nghẹn ứ, từng câu nói ra như đè nén sâu trong cổ họng.
Trên sân thượng không quá tối, ánh đèn điện từ dưới sân hắt lên nên tôi nhìn rõ được, cậu ấy đã khóc....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook