Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm
-
C25 Q3c116 - Q3c121
Chương 116: Nụ hôn của anh
"Niên Bách Ngạn." Tố Diệp đè nén cảm giác căng thẳng trong lòng xuống, thầm hít một hơi, rồi lí nhí: "Em chưa từng nghĩ xa xôi như vậy". Đây có lẽ là một câu trả lời vẹn cả đôi đường.
Sao anh không nhận ra việc cô đánh trống lảng chứ?
Nhưng lần này, dường như Niên Bách Ngạn không muốn dung túng cho sự tùy tiện và ngạo mạn của cô nữa. Anh nâng cằm cô lên. Ngón cái thô ráp khẽ lướt qua môi cô, ánh mắt u tối: "Tôi... rất muốn được hôn lên bờ môi này".
Tim cô chợt nghẹt thở.
"Một khi tôi hôn xuống nơi này, cũng có nghĩa là em sẽ bị sự ích kỷ của tôi liên lụy. Diệp Diệp, tôi muốn chính em nói cho tôi biết." Nói tới đây, Niên Bách Ngạn ép cô nhìn vào mắt mình: "Em... có cần sự bảo vệ của tôi không?". Thân phận của mình định sẵn anh không thể làm quá nhiều việc, cũng buộc anh phải cân nhắc trước nhiều sự lựa chọn.
Lúc này Tố Diệp chỉ hy vọng một chuyện gì đó đột nhiên xảy ra để phá đi khung cảnh trước mặt. Niên Bách Ngạn bất ngờ dùng sức đẩy cô tới góc tường, dồn ép đến mức cô không còn đường lui. Cô bỗng không biết phải lựa chọn ra sao. Giống như một đứa trẻ sợ kỳ kiểm tra đến, cho dù là một phút trước khi bắt đầu cũng thầm cầu cho thế giới hủy diệt trong khoảnh khắc.
Cô mím chặt môi, chỉ vì cảm thấy cánh môi mình đang khẽ run rẩy. Cô vô thức cắn chặt môi dưới, răng và môi giằng co lẫn nhau. Đôi môi đỏ hồng bị tàn sát bừa bãi dưới ánh trăng trông lại càng xinh đẹp mê hoặc, như bông hoa hồng nở rộ trong đêm, tuy mình đầy gai nhọn nhưng vẫn khiến người ta mê mẩn.
Niên Bách Ngạn chẳng phải thánh thần.
Ngón tay anh vòng ra sau gáy cô, cúi đầu xuống, bất ngờ hôn lên môi cô.
Giống như một quả lựu đạn bị ném ra, bỗng chốc nổ tung, đầu óc Tố Diệp cũng vang lên một tiếng "bùm" rồi trở nên trống rỗng. Cả người cô đờ ra tại đó. Nụ hôn của anh rất dịu dàng, men theo khóe miệng từ từ thám hiểm hai cánh môi.
Cô cảm thấy hô hấp của mình ngập tràn mùi hương của anh, hoặc có lẽ cô đã chẳng còn cách nào hít thở được nữa, vì tim đập quá nhanh, khiến não bộ bắt đầu thiếu khí. Khi đầu lưỡi người đàn ông nhẹ nhàng tách răng mình ra, cô mới bừng tỉnh, vội vàng giơ tay định đẩy anh, nhưng bàn tay lớn của anh cũng dùng sức theo, mạnh mẽ giữ chặt gáy cô.
Thế là, lưỡi anh "tiến quân thần tốc", trực tiếp tấn công khoang miệng cô.
Khi hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau, đôi chân Tố Diệp trở nên mềm nhũn. Anh như đoán trước, liền đưa tay đỡ lấy lưng cô. Hơi nóng hừng hực của lòng bàn tay lan truyền qua lớp vải mỏng, xuyên vào tận trái tim.
Nếu không có sức mạnh của anh, e là cô đã không thể đứng vững được nữa. Cả người cô dán chặt vào người anh, chút sức còn sót lại cũng do anh chống đỡ.
Cô không còn giãy giụa nữa.
Nụ hôn của anh cũng trở nên triền miên, mạnh mẽ và bá đạo. Như một người khát nước được thưởng thức suối nguồn tinh khiết. Niên Bách Ngạn chuyển từ tìm hiểu sang điên cuồng đòi hỏi và chiếm hữu. Đến cả hơi thở đối diện cũng bắt đầu nặng nề, khản đục.
Tay cô từ đầu tới cuối vẫn chống trước ngực anh, mềm oặt không một chút sức lực, nhưng cảm nhận được rõ ràng trái tim anh mạnh mẽ dường nào, từng nhịp đánh vào lồng ngực, lòng bàn tay cô cũng theo đó đau buốt.
Hơi thở của hai người vấn vít, đan cài vào nhau, cũng giống như sự quấn quýt của răng và lưỡi vậy.
Vầng trăng tròn làm bóng hai người mờ đi. Người con gái gần như tan chảy trong vòng tay đầy sức mạnh của người đàn ông.
Một lúc lâu sau Niên Bách Ngạn mới buông cô ra. Trán anh áp sát lại gần cô, bàn tay siết nhẹ gương mặt cô, thanh âm du dương, trầm thấp vang lên: "Người đàn ông đó có từng hôn em như vậy không?".
Suy nghĩ của Tố Diệp vẫn chưa khôi phục lại, cô không phân biệt được "người đàn ông" trong lời anh nói ám chỉ ai.
Còn anh, cũng sợ câu trả lời cô đột ngột bật ra, bờ môi mỏng lại ép xuống không hề do dự, vẫn mạnh mẽ và dai dẳng như thế.
"Ưm..." Lúc này Tố Diệp mới có phản ứng, vừa mới mở miệng thì lại khiến anh được hời, lưỡi anh một lần nữa quấn chặt lấy cô không buông.
"Đau..."
Tiếng kêu đau yếu ớt của người con gái khiến Niên Bách Ngạn không thể không lùi ra. Thấy cằm cô bị cọ đến đỏ hồng, anh giơ tay lên sờ cằm mình. Là những sợi râu mới nhú. Thấy gương mặt ai oán của cô, anh không nhịn được cười.
"Hành vi của anh là cường bạo đấy." Cô sầu não vì sự nhập tâm vừa rồi của mình.
Niên Bách Ngạn nhìn bờ môi vừa bị mình "hành hạ", dường như vẫn còn vương hơi thở của anh. Suy nghĩ như vậy khiến tâm trạng của anh bỗng trở nên rất vui, chợt chạm khẽ lên môi cô, dịu dàng nói: "Em cũng từng cường bạo mà".
Nghe xong, gương mặt Tố Diệp bỗng đỏ bừng.
"Thế nên anh trả thù em?"
"Không." Không ngờ ánh mắt Niên Bách Ngạn lại trở nên nghiêm túc. Anh nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Tôi hôn em vì tôi đã hiểu rõ tình cảm của mình, quyết định việc làm sau này, còn em?".
Tố Diệp sững sờ.
"Diệp Diệp, em rất thông minh, em nên hiểu rõ tâm tư của tôi." Ngón tay Niên Bách Ngạn quyến luyến nơi gò má cô: "Tôi không muốn hứa hẹn quá nhiều với em. Quan trọng là liệu... em tin tưởng tôi hay không?".
Tố Diệp ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói có chút run rẩy, cùng vài phần nghi ngại: "Anh... nghiêm túc sao?".
"Tôi không có thời gian cũng không cần chơi trò chơi tình cảm, Diệp Diệp." Ánh mắt anh nhìn cô rất nghiêm túc: "Tôi đã từng nói, tình yêu giống như một món đồ xa xỉ, khi còn chưa chắc mình sẽ sở hữu được, tôi tuyệt đối không động vào, còn một khi đã có, tôi sẽ đối xử chân thành".
Tố Diệp nghe mà lòng dạ rối bời.
"Suy nghĩ đi rồi hãy trả lời tôi." Niên Bách Ngạn kéo cô vào lòng, khẽ chống cằm lên đỉnh đầu cô, thở dài.
"Quan trọng lắm sao?" Cô hỏi nhỏ: "Một người đã có Diệp Ngọc như anh, còn muốn thế nào? Nói chuyện tình cảm với một người đàn ông đã kết hôn là một chuyện liều lĩnh".
Niên Bách Ngạn càng ôm chặt cô hơn, không trả lời ngay, mà nói một câu hàm ý sâu xa: "Tôi chỉ quan tâm tới suy nghĩ của em, rằng trong lòng em, tôi có an toàn không. Điều này rất quan trọng. Còn những chuyện khác cứ giao cho tôi". Dứt lời, anh kéo cô ra, cúi đầu nhìn xuống, nói rõ từng từ: "Cũng tức là, nếu một ngày tôi thực sự có được tình cảm của em, cái tôi cần chỉ là em cam tâm tình nguyện".
6
Cô chìm đắm trong sự chân thành ấy, nhưng trong lòng rất hoang mang.
Niên Bách Ngạn cũng không nói thêm gì, chỉ bao bọc cô trong vòng tay mình.
Ánh trăng kéo dài bóng hình hai con người.
Còn xa xa, Kỷ Đông Nham đứng đó nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, một tia đau lòng vụt qua ánh mắt.
20
***
Tình yêu, trước nay vẫn luôn thích trêu đùa người ta.
Cảm giác hồi hộp hay đau đớn sau lần đầu gặp mặt, có lẽ sau khi trải qua quá nhiều mới khiến người ta hoàn toàn tỉnh ngộ.
Diệp Lan ngồi trên bồn hoa bên ngoài cửa hàng Lufthansa, trên sống mũi đặt một cặp kính râm khoa trương, bộ quần áo kiểu Tây màu trắng trên người khiến da dẻ cô càng mềm mại như bông. Cô ngồi đó, tâm trạng buồn chán, chốc chốc lại giơ tay lên xem giờ.
Đợi thêm gần nửa tiếng đồng hồ nữa, sau khi thấy một chiếc xe cảnh sát dừng bên đường, cô đứng bật dậy, vẫy tay nhiệt tình về phía người đàn ông vừa đẩy cửa xe bước xuống.
Tố Khải vừa xuống xe đã nhìn thấy Diệp Lan. Dáng người cô nhỏ xíu, đeo một chiếc kính râm, nhìn thấy anh như nhìn thấy cứu tinh vậy, bất giác khiến anh cảm thấy có chút đau lòng.
"Cuối cùng anh cũng tới rồi." Diệp Lan như một đứa trẻ bất lực, lao tới níu tay Tố Khải.
Sau khi nhận được điện thoại cầu cứu của cô, Tố Khải lập tức đi thẳng từ cơ quan tới đây, thế nên đồng phục còn chưa kịp thay. Anh chỉ đứng đó, không nói gì cũng đủ toát lên vẻ uy vũ. Anh không đẩy tay cô ra: "Nhìn thấy kẻ nào khả nghi chưa?".
Diệp Lan lắc đầu ngán ngẩm.
"Mấy cô gái các em cứ đi shopping là quên hết trời đất. Bọn trộm chỉ thích tìm mấy người như các em để ra tay thôi."
Diệp Lan đang đi mua sắm thì phát hiện túi xách bị ai lấy mất. Có lẽ là lúc cô thử quần áo, đã tiện tay để túi ở bên ngoài. Không còn cách nào khác cô đành phải ra chỗ quản lý gọi điện cho Tố Khải.
"Vậy phải làm sao?" Cô sốt sắng.
"Thế trong ví có bao nhiêu tiền?"
"Tiền mặt thì không nhiều vì em định sẽ quẹt thẻ, nhưng một số giấy tờ đều ở trong cả, nếu phải làm lại thì phiền phức đấy." Diệp Lan thành thật nói.
Tố Khải ngước lên nhìn mặt trời, thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, anh nghĩ: "Em cứ lên xe đợi anh đã".
"Ấy, anh định đi đâu?" Cô giữ tay anh lại.
"Đi tìm giám đốc yêu cầu xem CCTV. Trên xe có điều hòa, em lên xe đợi anh." Tố Khải nói xong bèn sải bước đi vào trung tâm thương mại.
Diệp Lan nghe lời, ngồi vào xe cảnh sát.
Lái xe là Tiểu Lưu, một cấp dưới ngày nào cũng đi theo Tố Khải. Thấy cô, anh ta cười hì hì: "Người đẹp, em bảo cảnh sát Tố của bọn anh tìm ví tiền cho em đúng là lãng phí nhân tài".
Diệp Lan nghe xong thấy rất ngượng.
Người cấp dưới vẫn cười ha ha: "Nhưng mà không sao. Nói đi cũng phải nói lại, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cảnh sát Tố dù sao cũng là người đàn ông đang thời nhiệt huyết mà".
Gương mặt Diệp Lan giờ không khác gì quả táo đỏ.
Khoảng bốn mươi phút sau, Tố Khải từ trong trung tâm thương mại đi ra. Diệp Lan vội vàng giúp anh mở cửa xe. Anh chui vào ngồi ở ghế sau, mang theo bầu không khí nóng nực bên ngoài xe nhưng chẳng mấy chốc đã được điều hòa thổi đi hết, chỉ còn lại một mùi man mác như hương cam. Không phải là mùi trên xe anh, nó đến từ cô gái ngồi bên cạnh.
Có một giây phút anh đã hơi ngẩn ngơ.
"Thế nào rồi?" Diệp Lan khẽ hỏi.
Tố Khải rút điện thoại ra: "Đừng sốt ruột!". Nói rồi anh ấn một dãy số, còn dặn với lên trước: "Lái xe về phía cầu bốn hướng".
Lúc xe khởi động cũng là lúc cuộc gọi được kết nối.
Diệp Lan chỉ nghe thấy anh nói với đầu kia: "Anh Thành, em là Tiểu Khải đây, nhờ anh tìm một người".
Ngữ khí đó nghe rất nhiệt tình.
"Giúp em tìm thằng khỉ, bây giờ em đang trên đường tới cầu bốn hướng, sau khi tới nơi, em muốn gặp hắn."
Thằng khỉ? Diệp Lan kinh ngạc.
Người cấp dưới lái xe phía trước cũng liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Đối phương nhận lời.
Gọi điện thoại xong, Tố Khải rút ví ra, đưa cho cô mấy tờ tiền: "Em có việc thì cứ đi trước, khi nào tìm được ví tiền, anh sẽ mang qua cho em".
"Hả?" Diệp Lan vội vàng xua tay: "Em chẳng có việc gì đâu, hôm nay được nghỉ, cứ cho em đi cùng anh".
Tố Khải nhìn cô, cũng không từ chối nữa mà gật đầu.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã rẽ vào một đường nhánh trên cầu bốn hướng, rồi men theo con đường nhỏ đi vào một khu nhà mái bằng. Khi xe dừng lại trước một ngôi nhà có sân, cửa để ngỏ, Tố Khải không cho Diệp Lan đi theo mà một mình vào trong.
"Tiểu Lưu, cảnh sát Tố định làm gì vậy?" Cô không hiểu.
"Thì tìm ví tiền cho cô chứ sao." Tiểu Lưu có vẻ đã quá quen với việc này.
Diệp Lan ngạc nhiên, chỉ ra ngoài: "Mới đó anh ấy đã tìm được kẻ trộm rồi sao?".
"Đương nhiên là không." Tiểu Lưu cười hì hì: "Thằng khỉ mà cô vừa nghe tên là một tay ăn cắp vặt thành nghiện, đã tái phạm nhiều lần. Sau mấy lần bị cảnh sát Tố bắt vào đồn, nó cũng nghiêm chỉnh hơn nhiều. Cô không biết đấy thôi, trộm cũng có địa bàn hoạt động của mình, không được lạm quyền. Mấy năm gần đây, mấy tay trộm cắp vặt này đều được lập hồ sơ ở Cục cảnh sát. Cho dù không có, thì thông qua những kẻ trong nghề cũng có thể tiếp cận gần hơn. Nhất định là sau khi xem CCTV trong cửa hàng, cảnh sát Tố đã nắm được phần nào, định thông qua thằng khỉ để tìm ra tên trộm kia".
~Hết chương 116~
Chương 117: Khi cần thiết tôi sẽ hy sinh
Diệp Lan chưa từng tiếp xúc với mấy chuyện thế này, nghe xong cô chớp chớp mắt: "Vậy... cũng được sao?".
Tiểu Lưu mỉm cười không đáp.
Chẳng mấy chốc đã có một gã đàn ông lùn bé đi qua trước mũi xe. Sau khi nhìn rõ là xe cảnh sát, hắn rõ ràng rất hoảng sợ, vội vàng chui vào trong ngôi nhà. Tiểu Lưu vừa nhìn đã hiểu ra: "Người đẹp, cô có ấn tượng về gã đàn ông vừa rồi không?".
Diệp Lan lắc đầu, do dự hỏi: "Anh nghi ngờ là hắn ta?".
"80% là hắn."
Diệp Lan suy nghĩ một lát, rồi đẩy cửa xuống xe không hề do dự. Tiểu Lưu thấy vậy cũng vội vàng đi theo, giữ cô lại: "Cảnh sát Tố bảo cô ngồi trên xe đợi thì cô cứ ở đây đợi thôi".
"Tôi muốn vào trong xem thế nào." Cô hơi lo cho Tố Khải.
"Cô không nên vào thì hơn. Mấy người sống trong đó đều chẳng phải hạng tử tế gì, cô vào đó sẽ sợ đấy."
Diệp Lan nghe vậy lại càng sốt ruột: "Nếu thế tôi càng phải vào". Dứt lời, cô nhằm hướng ngôi nhà mà chạy.
2
Tiểu Lưu thấy vậy vội tắt máy, chạy theo cô.
Cửa lớn của ngôi nhà không đóng, thế nên bên trong xảy ra chuyện gì, bên ngoài ít nhiều cũng nghe được. Diệp Lan đang chuẩn bị bước vào liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, khiến cô giật nảy mình. Cô nhìn qua cánh cửa mới biết, người kêu thảm chính là gã đàn ông nhỏ thó vừa lượn qua trước mũi xe cảnh sát.
Trong sân có hai người đang đứng, một người đàn ông trung niên bụng to khệ nệ, một người bé nhỏ nhanh nhẹn, tai nhọn má hóp, mắt nhỏ như hạt đậu, nhưng ra tay lại rất ác độc. Hắn ta đá gã đàn ông vào cuối cùng ngã sấp xuống đất rồi lại bước tới đạp thêm mấy cú nữa, vừa đạp vừa mắng: "Mày cũng không mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, trộm của ai không trộm lại trộm túi xách của bạn gái cảnh sát Tố? Mày chán sống rồi phải không?".
Tố Khải ngồi trên chiếc ghế ở giữa sân, chậm rãi uống trà, cũng chẳng mở lời ngăn cản hành vi của gã kia. Người đàn ông trung niên lạnh lùng quát lên: "Túi đâu? Còn không mau đưa cho cảnh sát Tố? Lẽ nào mày còn muốn ngồi tù?".
Gã đàn ông bị đánh khuôn mặt đáng thương: "Tôi nộp, nộp ngay đây! Nhưng... tiền trong ví tôi tiêu sạch rồi...".
"Túi và giấy tờ bên trong thì sao?" Người đàn ông trung niên nhíu mày.
"Còn, đều ở chỗ tôi." Gã đàn ông vội vàng thừa nhận: "Tôi thấy cô ấy ra vào Lufthansa thì đoán chắc là người có tiền, thế nên không nỡ vứt túi xách đi, định sẽ bán sang tay cho người khác...".
"Gần chết còn muốn phát tài phải không? Tao đánh chết mày..."
"Khỉ." Cuối cùng Tố Khải cũng lên tiếng. Anh đặt tách trà xuống, từ từ đứng dậy: "Ngày mai bảo hắn ta mang túi và giấy tờ tới sở cảnh sát".
"Anh Khải, anh yên tâm! Em bảo đảm nó sẽ không tái phạm nữa đâu, ngày mai nhất định sẽ mang tới cho anh. Em sẽ trông chừng nó giúp anh." Thằng khỉ lập tức cười trừ, khom lưng cúi đầu.
Tố Khải nghiêm mặt nhìn thằng khỉ, thằng khỉ vội vàng đổi giọng: "Cảnh... Cảnh sát Tố!".
Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Tố Khải, cười ha ha nói: "Hai thằng này trẻ người không hiểu chuyện. Tiểu Tố, cậu yên tâm, tôi sẽ trông chừng bọn nó".
Tố Khải gật đầu: "Hôm nay anh vất vả rồi, anh Thành".
"Đâu có! Còn phiền cậu đích thân tới đây một chuyến. Nếu em dâu gặp phải chuyện này, cậu cứ gọi điện thông báo với tôi một câu là được." Có thể nhìn ra anh Thành cũng rất kính cẩn với anh.
Tố Khải cười khẽ, không nói gì thêm, quay người đi ra phía cửa.
Diệp Lan không né kịp, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh, nhất thời cảm thấy xấu hổ.
"Ồ, em dâu cũng tới ư?" Anh Thành nhìn thấy Diệp Lan.
Diệp Lan vừa nghe, hai má đã đỏ bừng.
Tố Khải cũng giải thích thêm, kéo tay Diệp Lan, nói với anh Thành: "Vậy được rồi, cứ tạm thời như vậy, chúng ta đi thôi".
"Ừ, được được! Đi cẩn thận!"
Ra tới cửa, Tiểu Lưu cũng lên xe cùng hai người họ. Rời khỏi căn nhà mái bằng đó, Tố Khải mới buông tay cô ra, nhẹ nhàng nói một câu: "Anh không nói với bọn chúng như vậy, lần sau sẽ còn đứa dám giở trò với em".
"Dạ? À..." Diệp Lan hiểu ra anh đang muốn giải thích chuyện bạn gái.
"Em hiểu mà, cảm ơn anh."
"Không có gì." Tố Khải bày ra gương mặt chỉ đang làm việc công: "Ngày mai tới sở cảnh sát lấy lại túi nhé".
"Người đó thật sự sẽ chủ động tới Cục cảnh sát giao nộp chứ?"
Tố Khải cười nhạt: "Hắn không dám không nộp".
Diệp Lan nhìn gương mặt hơi nghiêng của anh, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp, đó là một sự an toàn chưa bao giờ cô có.
***
Buổi tối cuối cùng trên thảo nguyên vẫn trải qua bên đống lửa và ca múa. Vì ngày hôm sau Tố Diệp phải khởi hành về Bắc Kinh, nên những người dân ở đây tổ chức cho họ một buổi tiệc chia tay.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng Tố Diệp đã rất thân thiết với người dân ở đây, nhất là A Mộc Nhĩ. Anh chàng đơn thuần rộng lượng này, sau khi biết ngày mai họ đi còn lặng lẽ lau nước mắt, làm cho Tố Diệp cũng muốn khóc theo.
Tối nay, Tố Diệp uống không ít rượu, Niên Bách Ngạn lần này cũng không ngăn cản quá nhiều, để mặc cho cô khóc đỏ mắt, cùng người dân uống tới khi say mềm. Anh biết rõ rằng, khi trở lại thành phố Bắc Kinh, tất cả mọi áp lực đều sẽ đè nặng lên hai người họ. Mấy ngày này được ở trên thảo nguyên đúng là đã thoát khỏi sự mệt mỏi của cuộc sống đô thị. Ở nơi thuần phác này, dù là anh hay Kỷ Đông Nham cũng đều tìm lại được bản tính nông nổi chôn tận sâu trong lòng mình.
A Mộc Nhĩ kéo đàn đầu ngựa, tiếng đàn có chút bi thương.
Tố Diệp cảm thấy rất buồn lòng. Cô không nỡ xa mảnh đất và những con người nơi đây. Nếu có thể, cô nguyện được sống ở đây cả đời, được như những người bản địa thoải mái uống rượu, ăn thịt đã đời, một năm bốn mùa bầu bạn cùng ngựa.
Chỉ có điều, quá nhiều việc cô không thể từ bỏ, quá nhiều cảm xúc cô cũng cần biểu đạt.
"Nào! Rất vui được quen với mọi người, hy vọng sau này có cơ hội được tụ hội!" Tố Diệp cầm chén rượu lên, sang sảng hét về phía mọi người.
Mọi người lần lượt cầm chén lên, uống cạn.
Tố Diệp cũng uống hết.
Hôm nay ly biệt, không biết ngày nào mới được hội ngộ, thật ra đạo lý này mọi người đều hiểu. Chính vì hiểu rõ nên mới đau lòng. Xã hội ngày nay không chỉ có Internet phát triển, đến giao thông cũng vô cùng hiện đại. Vậy mà họ lại phát hiện, một xã hội càng ngày càng hiện đại như thế nhưng những cuộc gặp gỡ giữa người với người cũng lại mỗi ngày một ít ỏi hơn.
"A Mộc Nhĩ, hát một bài đi." Tố Diệp ngồi xuống bên cạnh A Mộc Nhĩ, khoác lên vai anh ta, giống như những người anh em thân thiết nhất.
A Mộc Nhĩ gật đầu, sau khi uống một ly rượu, anh ta chuyển giai điệu cây đàn đầu ngựa, cất giọng hát một khúc ca:
Cánh hồng nhạn
Trên bầu trời cao
Từng đôi, từng đôi xếp thành hàng
Dòng Trường Giang rộng lớn
Cỏ mùa thu úa vàng
Tiếng đàn bi thương vang lên trên thảo nguyên...
Đây là bài hát mà nhà nhà, người người Mông Cổ đều đã thuộc nằm lòng, một bài hát biểu đạt tình cảm khi tạm biệt bạn thân. Điều này có thể nghe ra được từ chất giọng rõ ràng đã trải nhiều thăng trầm của A Mộc Nhĩ, vừa xa xôi, vừa khoáng đạt.
Ngay sau đó, những người khác cũng hát theo, tiếng hát vang tận trời cao:
Hồng nhạn
Bay về phương Nam
1
Sải cánh qua bãi lau mênh mông
Đất trời mênh mang
Chim nhạn biết bay về đâu
Trong tim là quê nhà phương Bắc...
Tố Diệp cảm thấy tim mình căng ra. Mặc dù khi làm việc cô rất lý trí, nhưng nơi đây là thảo nguyên, không phải phòng làm việc của cô. Vào thời khắc nâng ly tạm biệt, cô cũng cảm động sâu sắc bởi sự chất phác của họ.
Có lúc, quan hệ giữa người với người cũng giống như tình yêu vậy, chỉ trong một khoảnh khắc là có thể gây dựng một tình bạn sâu đậm. Điều này cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trong thành phố bận rộn kia, trong hoàn cảnh con người cần phải lừa gạt lẫn nhau mới giữ được địa vị của mình, thật lòng chưa chắc đã đổi lại được chân tình, những lời nói ra lúc nào cũng có thể trở thành vũ khí để người khác công kích lại mình. Thế nên con người phải học cách tự bảo vệ mình, học cách khép chặt trái tim mình lại, học cách một mình hưởng thụ sự cô đơn.
Nhưng tất cả chúng ta đều quên mất rằng, con người vốn là loài động vật quần cư, cần phải hợp tác với nhau mới có thể phát triển. Cái con người cần không phải là tự bảo vệ mình mà là hợp tác, không phải sống khép kín mà phải biết tiếp nhận, không thể sống cô độc mà phải sống vui vẻ.
Có lẽ, chỉ ở trên trên thảo nguyên bao la này, khoảng cách giữa mọi người với nhau mới được kéo lại gần, mới có thể cùng mở rộng trái tim mà không gặp trở ngại, không phải chịu bất kỳ áp lực nào. Những người bản địa lấy sự hào phóng và nhiệt tình vốn có của mình để hòa hợp với mỗi du khách đến với quê hương. Trong đây cũng có người giàu và kẻ nghèo, cũng có những kẻ ngông cuồng hống hách và những người tự ti, bần hàn. Thế nhưng tại đây, giữa con người với con người là bình đẳng, mọi người đều như nhau.
Tố Diệp đã cảm nhận được điều ấy.
Họ hoàn toàn không vì chuyện khách từ nơi khác tới giành được quán quân mà phẫn nộ và xa cách, ngược lại còn thoải mái chúc mừng. Sự nhiệt tình và thiện ý xuất phát từ nội tâm của họ là nguyên nhân thực sự khiến cô lưu luyến.
Tiếng hát vang xa trên thảo nguyên.
Tố Diệp biết sức hấp dẫn của âm nhạc, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại yêu tha thiết khúc ca hùng tráng này. Có lẽ thật sự khi thay đổi hoàn cảnh, lời ca tràn đầy ý vị hòa với ánh lửa bập bùng trước mắt khiến bài hát càng trở nên có sức hấp dẫn.
Thế là cô cũng vừa uống rượu vừa cùng hát với mọi người:
Hồng nhạn
Hướng về trời xanh
Bầu trời xa xôi nhường nào
Rượu cạn rồi
Ta lại đổ đầy
Đêm nay không say không về...
Khi câu hát cuối cùng cất lên, khóe mắt cô cũng ươn ướt, cổ họng đã nghẹn lại không thốt nên lời.
Mọi người lần lượt nâng chén, cụng chén. Hương rượu và tiếng hát lấp đầy cả thảo nguyên.
Lần này Tố Diệp đúng là say bí tỷ, khóe mắt vẫn còn rớt lại một vệt nước mắt.
Niên Bách Ngạn bế cô về lều chiên. Kỷ Đông Nham cũng uống một ít, nhưng không quá say. Đến lều chiên anh ta không vào mà đứng ngoài cửa nhìn Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng đắp chăn cho Tố Diệp.
Dưới ánh đèn, ánh mắt Niên Bách Ngạn có chút dịu dàng.
Kỷ Đông Nham tựa vào cửa, lãnh đạm nói: "Niên Bách Ngạn, chúng ta nói chuyện đi".
***
Vì buổi lửa trại kết thúc khá muộn nên khi hai người đi ra ngoài, nhiệt độ ngoài trời cũng thấp đi nhiều so với lúc quay về. Gió đêm tràn qua, mang theo hơi lạnh rõ rệt.
Hoặc cũng có lẽ vì hai người đàn ông đi dạo chẳng thể tạo ra quá nhiều "lửa".
Khi đã đi hơi xa khỏi lều chiên, Niên Bách Ngạn dừng bước, nhìn Kỷ Đông Nham nói: "Có chuyện gì thì nói ngay ở đây đi".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook