Chương 66: Anh có từng quan tâm tới em không?

1

Nói thật lòng, Diệp Ngọc rất đẹp.

Lông mày như núi Đại My, răng trắng môi đỏ, mái tóc xoăn dài mềm mại làm nổi bật gương mặt to hơn lòng bàn tay một chút, tuy có phần nhợt nhạt. Khuôn mặt ấy giờ đang đầm đìa nước mắt, khiến người ta vừa nhìn đã thấy động lòng. Vóc dáng xinh xắn, đầy đặn, cả người dán chặt vào lòng Niên Bách Ngạn như một con thỏ bị thương. Người con gái này vừa hay thích hợp với cụm từ "ngọc mềm hương thoảng". Chỉ tiếc là, thần sắc của Niên Bách Ngạn không mấy thay đổi.

"Bách Ngạn..." Cô ta ngẩng lên. Không biết là muốn nhìn rõ gương mặt anh hay muốn ngăn dòng lệ tuôn rơi, giọng điệu nghe giống như van nài: "Anh muốn em đi! Ngay đêm nay, em cầu xin anh đấy".

Niên Bách Ngạn bất động đứng đó, để mặc cô ta ôm chặt lấy cánh tay mình, ánh mặt lãnh đạm mà trầm tĩnh.

Thấy anh không có động tĩnh gì, Diệp Ngọc như bị đả kích, đưa tay cởi chiếc váy đang mặc trên người xuống, một giọt nước mắt cũng theo cằm rớt xuống thảm. Niên Bách Ngạn thấy vậy thêm buồn bực, giữ chặt lấy tay cô ta. Cô ta càng phản kháng mạnh mẽ. Cầu vai của chiếc váy tuột xuống, để lộ ra bờ vai trắng trẻo.

"Anh coi như giúp em không được sao? Em sắp phát điên rồi, thật sự phát điên rồi. Em đã nghĩ cả tối rồi, nghĩ mãi cũng chỉ có cách này mới có thể khiến em hoàn toàn quên đi người đó. Bách Ngạn, em cầu xin anh tích đức chút đi. Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, coi như anh thương hại em!"
7

Niên Bách Ngạn gầm lên: "Đủ rồi!".

So với sự điên loạn của cô ta, anh quá mức bình thản, đến cả giọng nói cũng ngắn gọn mạnh mẽ, nhưng toát lên một cảm giác quyền uy. Có lẽ chính sự lãnh đạm đến tận cùng này của anh đã khiến Diệp Ngọc sụp đổ hoàn toàn, nước mắt cũng đột ngột ngưng tụ trong khóe mắt. Giọt lệ của cô ta như hạt thủy tinh lấp lánh giữa hồ nước, một lúc lâu sau cô ta mới run run lên tiếng: "Anh là chồng em, cho dù chúng ta có phát sinh quan hệ cũng là chuyện hiển nhiên mà?".

"Anh sẽ không đụng vào em."

"Vậy anh đụng vào ai? Đám đàn bà vây xung quanh anh? Hay là cô trợ lý mờ ám không rõ ràng đó?" Diệp Ngọc trả đũa.

Ánh mắt Niên Bách Ngạn lạnh đi thấy rõ, anh không nói gì thêm, chỉ hờ hững đáp lại một câu: "Muộn lắm rồi, em nghỉ sớm đi".

"Bách Ngạn!" Lúc anh chuẩn bị quay đi, Diệp Ngọc lập tức gọi giật lại. Thấy anh dừng bước, cô ta lại tiến lên, ánh mắt run rẩy: "Xin lỗi, em không nên nói anh như vậy. Chỉ vì em quá hoang mang, không biết nên làm thế nào. Anh là chồng em, nhưng anh có từng quan tâm tới em không? Là vì anh không muốn quan tâm tới em... hay anh kỳ thị em? Thấy em ghê tởm?".

"Em hiểu lầm rồi." Khoảnh khắc này, trong đôi mắt của Diệp Ngọc là sự bất lực và mơ màng, khiến Niên Bách Ngạn chợt nhớ tới Tố Diệp. Hôm đó cô cũng im lặng đi trên phố, ánh mắt cũng ngập tràn bi thương như thế. Anh thầm hít sâu một hơi, khi cất tiếng lần nữa ngữ khí đã nhẹ nhàng hơn: "Anh sẽ không chạm vào em, đây là điều chúng ta đã thỏa thuận rõ trước khi kết hôn".

Diệp Ngọc như con chim bị người ta bẻ đi đôi cánh, mệt mỏi dùng chút sức lực cuối cùng muốn nắm giữ chút gì đó nhưng lực bất tòng tâm. Cô ta lắc đầu, gương mặt tái xanh: "Em hối hận rồi, Bách Ngạn! Em biết làm vậy với anh là không công bằng". Cô ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu tựa biển khơi, khó mà dò nổi ấy: "Có lẽ anh sẽ cho rằng em quá ích kỷ, nhưng tối nay em muốn trao bản thân mình cho anh, em chỉ muốn anh yêu em".

"Nhưng Diệp Ngọc, anh không muốn." Niên Bách Ngạn nghiêm mặt nhìn cô ta, gằn mạnh từng chữ: "Có rất nhiều cách để quên đi một người, không nhất thiết cứ phải dùng cách này. Em là một cô gái tốt, thế nên càng cần hiểu rõ con người phải biết yêu thương bản thân rồi mới có khả năng yêu thương người khác. Em không cần, càng không có bất cứ lý do nào vì một kẻ không xứng đáng mà buông thả bản thân".
1

Diệp Ngọc quên cả khóc, mở to mắt nhìn Niên Bách Ngạn, lát sau mới nói: "Bách Ngạn, anh chưa từng yêu sâu sắc một người, làm sao hiểu được tâm trạng của em?".

Niên Bách Ngạn khẽ thở dài, lấy tờ giấy ăn bên cạnh đưa cho cô ta, chân thành nói: "Nói thật, anh không biết cách an ủi người khác. Nhưng, con người là một thể độc lập, không cứ phải dựa vào một ai đó mới có thể đi hết cuộc đời này. Đúng là anh chưa từng yêu một ai sâu sắc, cũng chưa từng trải qua cái cảm giác đau đến xé lòng. Nhưng Diệp Ngọc à, nếu có một ngày anh thật sự yêu người con gái nào đó đến chết đi sống lại, anh nhất định sẽ nói với em".

"Em nên cảm ơn sự thành thật của anh sao?" Diệp Ngọc khịt mũi.


Niên Bách Ngạn nhếch môi: "Đây là cách thức chung sống giữa hai chúng ta. Em thành thật thẳng thắn với anh, anh cũng không thể giấu giấu giếm giếm." Dứt lời, anh dắt cô ta quay về giường: "Với lại, sau này đừng uống rượu nữa".

Diệp Ngọc nhắm chặt mắt, một lát lại mở ra, gật đầu với anh, như đã có một quyết định quan trọng. Niên Bách Ngạn thấy cô ta đã bằng lòng, ánh mắt cũng dịu dàng hơn: "Cố gắng nghỉ ngơi đi".

"Anh định ngủ ở đâu?" Thấy anh đi tới cửa, Diệp Ngọc bất giác lên tiếng hỏi một câu.

Niên Bách Ngạn giơ tay mở cửa ra, khẽ đáp: "Anh ngủ phòng của khách".

Bóng lưng tao nhã của anh trông thật quạnh quẽ.

Cửa phòng, im lìm đóng lại...

~Hết chương 66~





Chương 67: Người đàn ông đâm lén phía sau lưng

Cái hẹn ba ngày đối với Tố Diệp mà nói chẳng đáng để ý tới. Cô nhận định đó chỉ là giao ước theo ý kiến chủ quan của Niên Bách Ngạn mà thôi. Tối đó, sau khi một lần nữa tỏ rõ thái độ với anh, chuyện này sẽ không còn liên quan tới cô nữa.

Mà thực tế là hai ngày nay cũng trôi qua rất thuận lợi. Kỷ Đông Nham vẫn gửi hoa nhài tới, giáo sư Đinh vẫn bận rộn như thế, Lý Thánh Đản vẫn chẳng sửa được cái tật làm vỡ cốc chén, Phương Bội Lôi đối với cô vẫn không nóng không lạnh, bác sỹ trị liệu Hà Minh vẫn chỉ nhiệt tình với khách hàng của anh ta, dường như quan hệ của anh ta với các đồng nghiệp khác còn chẳng vui vẻ bằng một nhân viên mới toanh như cô đây. Đương nhiên cũng có những cái khác, ví dụ như, cô nhận được một số clip tỏ tình của một số sinh viên nam bạo dạn qua Weixin*, Lâm Yêu Yêu thì hớn hở báo cáo với cô chuyện tình cảm với Đinh Tư Thừa đã có những bước tiến đáng kể.

*Một phần mềm chat trên Window Phone.

Ba ngày chớp mắt đã sắp trôi qua, bề ngoài có vẻ chẳng có gì thay đổi, nhưng dường như trong vô hình lại đang có điều gì ngầm đổi thay.

"Em đỏ" của Tố Diệp sau khi được đại tu đã bình an vô sự quay về. Thân xe bóng loáng, phong độ so với năm xưa chỉ hơn chứ không kém. Lần sửa chữa này khiến Tố Diệp ngỡ ngàng, lần đầu thấy chiếc xe đỏ của mình rực rỡ lóa mắt, cô chẳng khác gì nhìn thấy những tờ tiền bay đi mất trước mặt mình. Ai ngờ đối phương đáp lại cô là: "Đã có người thanh toán toàn bộ chi phí sửa chữa và bảo dưỡng rồi".

Người đầu tiên cô nghĩ tới chính là Niên Bách Ngạn.

Chính vào cái ngày thứ ba khi Tố Diệp tưởng rằng đã có thể trôi qua một cách yên ổn, sự can dự bất ngờ của giáo sư Đinh khiến mọi việc có một bước ngoặt lớn. Thậm chí có thể nói rằng từ giây phút ấy, số phận của Tố Diệp đã thay đổi hoàn toàn.

Mà có lẽ cũng không chỉ có mình cô, còn cả Niên Bách Ngạn hoặc số phận của rất nhiều người cũng đảo ngược từ thời khắc ấy.

Lúc giáo sư Đinh xông vào, Tố Diệp đang làm trị liệu ý niệm cho một thân chủ mắc chứng ép mình ngủ muộn. Trạng thái điển hình của người mắc chứng bệnh này là coi thức đêm như một thói quen bình thường, nhất định phải đợi tới khi cơ thể đã mệt mỏi đến không chịu nổi nữa mới đi ngủ. Cũng giống như thân chủ này của cô, làm việc cả một ngày trời, nhưng ngày nào cũng ép buộc bản thân nhất định phải dọn dẹp nhà cửa tới tận ba, bốn giờ sáng mới chịu đi ngủ. Chứng bệnh này và bệnh mất ngủ có sự khác nhau về bản chất. Mất ngủ là muốn ngủ mà không ngủ được. Còn căn bệnh này là buộc bản thân duy trì sự tỉnh táo. Những người này hoàn toàn không có vấn đề về sinh lý mà là nhu cầu tâm lý.

Tố Diệp dùng thuật kinh hãi để cắt đứt quan niệm cưỡng ép đó của thân chủ. Cô đang đặt đồng hồ báo thức, nhưng không ngờ một giáo sư Đinh trước nay luôn rất trầm ổn lại vô duyên vô cớ xông vào như vậy, khiến thân chủ giật nảy mình. Giáo sư Đinh đã hoàn toàn thay thế tác dụng khiến người đó hoảng hốt của chiếc đồng hồ báo thức.


Thời gian trị liệu của Tố Diệp cũng sắp kết thúc. Sau khi nghe cô giải thích mấy câu, thân chủ cũng không nói thêm gì nhiều mà rời đi ngay. Tố Diệp rót một cốc cafe đưa cho vị giáo sư Đinh sau khi xông vào phòng giờ đang im lặng ngồi trên sofa. Không hiểu sao, trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành khó lý giải.

Giáo sư Đinh nhanh chóng lên tiếng, giọng nói có phần cuống quýt: "Bác sỹ Tố à, rốt cuộc cháu đã nói gì với anh Niên vậy?".

Tố Diệp ngẩn người, nửa ngày sau mới chớp chớp đôi mắt chua xót: "Giáo sư Đinh, cháu không hiểu ý của chú". Thứ duy nhất cô nợ anh là tiền, làm gì còn bản lĩnh nói gì với anh nữa.

"Hạng mục nghiên cứu của chúng ta vẫn luôn tìm kiếm nhà đầu tư. Anh Niên từ lâu đã có ý muốn giúp, nhưng đột nhiên hôm nay lại nói cần suy nghĩ thêm."

"Anh ta suy nghĩ là việc của anh ta, liên quan gì tới cháu?" Tố Diệp nghe tới đây cũng liên tưởng tới một số chuyện, chắc chắn là có liên quan đến việc anh muốn cô tới Tinh Thạch làm việc.

Giáo sư Đinh thở dài nặng nề: "Với tư cách là một doanh nhân và một nhà đầu tư, điều anh ấy phải suy nghĩ đầu tiên là những gì mình được nhận lại. Ý của anh Niên là, thái độ làm việc của một số nhân viên trong Liên Chúng còn thiếu nghiêm túc, anh ấy lo lắng sẽ ảnh hưởng tới tiến độ hạng mục".

Câu nói này lọt vào tai Tố Diệp một cách chính xác. Cô nghẹn lời, sau đó giơ tay chỉ vào mũi của mình: "Một số nhân viên mà anh ta nói không phải là ám chỉ cháu đấy chứ?".

Giáo sư Đinh ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.

Một ngọn lửa không tên bùng lên trong đầu, hừng hực đến nỗi khiến cô chỉ muốn điên cuồng mắng chửi. Cô nghiến răng kèn kẹt, nói rành mạch từng chữ: "Cái gã Niên Bách Ngạn đó còn biết xấu hổ không? Nếu không nhờ cháu, anh ta có thể thoát khỏi nguy hiểm dễ dàng vậy sao? Đúng là không biết phải trái, không hiểu lòng tốt của người khác, để đạt được mục đích của mình không từ thủ đoạn!".

~Hết chương 67~





Chương 68: Đến thẳng phòng làm việc của tôi

"Thấy chưa, thấy chưa! Trước mặt chú mà cháu còn mắng anh ấy té tát như thế. Bác sỹ Tố à, thái độ của cháu chính là vấn đề, cháu phải tự kiểm điểm lại mình đi." Giáo sư Đinh đứng dậy, nét mặt ủ dột: "Chú không quan tâm cháu và anh ấy bất hòa vì chuyện gì. Nếu anh Niên đã nghi ngờ thái độ làm việc của cháu thì cháu phải nghĩ cách bù đắp đi. Tố Diệp à, thế này đi, cháu chủ động một chút, tìm thời gian nào đó hẹn anh Niên ra nói chuyện cho đàng hoàng".

"Cháu? Nói chuyện với anh ta? Anh ta thích đầu tư hay không liên quan gì tới cháu? Nhà đầu tư trên đời này nhiều vô số kể, thiếu anh ta thì chết chắc?"

"Nói thì nói vậy. Nhưng chú già rồi, còn có vài năm nữa thôi lại còn phải khúm núm lôi kéo nhà đầu tư khác để làm nghiên cứu sao?" Giáo sư Đinh tận tình khuyên bảo: "Thêm nữa, chuyện này vì cháu mà ra, cháu cũng phải có chút trách nhiệm, đúng không?".

Tố Diệp nhìn gương mặt âu lo của giáo sư Đinh, nói trong lòng không khó chịu là giả. Giáo sư Đinh và con trai ông ấy, Đinh Tư Thừa đều là những người kiêu ngạo, nhưng vì việc nghiên cứu của mình mà không thể không cúi đầu. Cô cũng biết hạng mục nghiên cứu này cần một chi phí không hề nhỏ, xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng đủ khiến giáo sư Đinh phải bù lại bằng tâm huyết cả đời. Nghĩ tới Đinh Tư Thừa, cô lại động lòng trắc ẩn. Cô thề, chỉ vì nể mặt Đinh Tư Thừa cô mới cảm thông như vậy.

Cô thở dài, trong lòng bỗng chốc như bị một tảng đá đè nặng.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy", nếu dùng câu này với Niên Bách Ngạn, Tố Diệp ngàn vạn lần không đồng ý, vì anh quả thực là một thương nhân độc ác, tuyệt tình, đâm một nhát dao sau lưng cô mà mặt không biến sắc, còn đổ mọi tội lỗi lên đầu cô. Cuối cùng câu nói đó của anh đã ứng nghiệm: Ba ngày sau tôi đợi cô ở phòng làm việc.


Cô tưởng rằng đó chỉ là một câu nói đùa, qua ba ngày này là sẽ không sao nữa. Nhưng thật không ngờ vào lúc ánh hoàng hôn sắp buông, ngày thứ ba sắp bình an trôi qua, Niên Bách Ngạn cuối cùng vẫn ra tay.

***

Tố Diệp vào nhà vệ sinh rửa mặt. Những giọt nước mát lạnh thấm vào da thịt ít nhiều làm dịu đi những áp lực đau đầu. Cô với lấy tờ giấy ăn, đứng đối diện gương, chà mạnh lên mặt. Trên khuôn mặt chỉ toàn sự ấm ức khi bị Niên Bách Ngạn ngầm bắn tên sau lưng, phải đến khi da mặt sắp bị chà rách cô mới chịu thôi. Một lúc lâu sau, khó khăn lắm cô mới thả lỏng được tâm trạng buồn bực trong lòng, lấy điện thoại ra.

Cô ấn mạnh tới nỗi ngón tay có chút tê dại. Cô chỉ mong sao bản thân có khả năng đặc biệt gì đó, qua một chiếc di động cũng có thể đâm chết cái gã đàn ông tùy tiện chụp cả một thùng phân lên đầu cô như thế!

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Có lẽ Niên Bách Ngạn đang ngồi trong phòng làm việc, xung quanh rất yên tĩnh, đến giọng nói của anh nghe cũng bình yên như thế: "Tôi bận chóng cả mặt, quên mất gửi cho cô địa chỉ của công ty".

Anh nói nhẹ nhàng và thản nhiên cứ như thể đã đoán chắc cô sẽ gọi cuộc điện thoại này vậy, ngữ khí tự nhiên như một người bạn cũ mời cô tới uống trà trò chuyện. Cái tính lúc nào cũng nghĩ mình sẽ thắng chắc của anh thật sự khiến Tố Diệp muốn chửi tục.

Cô cắn chặt môi tới tận khi tê buốt đến sắp chảy máu mới buông ra: "Tập đoàn Tinh Thạch tiếng tăm lẫy lừng, địa chỉ được trưng sáng loáng trên google và baidu. Anh Niên lo xa quá rồi".

Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên ở đầu kia: "Đến thẳng văn phòng của tôi đi".

"Sao tôi nghe giọng anh giống tiểu nhân đắc chí thế nhỉ?" Tố Diệp trừng mắt nhìn vào gương, nhìn mãi nhìn mãi, dường như nhìn ra được cả thần sắc ung dung nhàn nhã đáng ăn đấm đó của Niên Bách Ngạn.
2

"Thì ra áp lực của giáo sư Đinh khiến cô rất không thoải mái."

"Sửa lại một chút, là áp lực từ phía anh." Tố Diệp không chút khách khí.

"Ồ?" Giọng Niên Bách Ngạn vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai: "Nếu là như vậy, chúng ta gặp nhau rồi cũng có thể nói những chuyện khác".

"Chuyện khác?" Tố Diệp cười khẩy: "Nếu muốn tôi cảm ơn anh thì anh hoàn toàn vô vọng rồi, dù sao thì tôi cũng chẳng nhờ anh trả giúp tiền bảo dưỡng xe".

Dường như Niên Bách Ngạn càng cười to hơn: "Các bác sỹ tâm lý đều có một điểm chung, luôn tự cho mình là đúng. Tôi không hề có ý định đòi lại tiền sửa xe".

"Vậy thì tôi và anh chẳng còn chuyện gì khác để nói nữa."

"Ai nói không có?" Thanh âm của Niên Bách Ngạn nhẹ tênh, giống như một vốc nước suối nắm trong lòng bàn tay: "Cà vạt của tôi... vẫn còn ở chỗ cô mà".
3

Một luồng hơi còn chưa kịp thoát ra đã bị chặn đứng lại, sau khi ngắt điện thoại, cô nghiến răng nghiến lợi. Cái gã Niên Bách Ngạn này nhìn thì có vẻ chín chắn, thực chất chẳng bao giờ xuất chiêu theo một quy luật nhất định. So với việc tấn công trực diện, người đàn ông này hình như sở trường tấn công bất ngờ hơn. Những tưởng có thể dồn anh vào ngõ cụt, nhưng chỉ một câu nói hời hợt đã giúp anh biến nguy thành an. Chuyện này đối với anh là ưu thế, đối với cô lại là một đòn bất thình lình có thể khiến mình bị nội thương.

Cô lại đánh mắt về phía chiếc gương, hơi nheo lại. Lướt qua đôi mắt ấy là một ý chí ngoan cường, không thể lay chuyển.

Niên Bách Ngạn, anh cứ đợi đấy! Đừng có tưởng dễ chọc vào cô đây. Tôi sẽ chống mắt lên coi, tối nay anh có thể giở trò gì!

~Hết chương 68~






Chương69: Anh không phải Liễu Hạ Huệ


Khi Niên Bách Ngạn họp xong đã hơn tám giờ tối. Trợ lý đang đi theo sau anh báo cáo lịch trình công việc ngày hôm sau. Vừa đẩy cửa phòng làm việc, anh đột ngột dừng bước, khẽ giơ tay ngắt lời trợ lý.

Trợ lý sững người, nhìn theo ánh mắt Niên Bách Ngạn, bấy giờ mới phát hiện có một cô gái đang nằm trên chiếc sofa màu đen bên cạnh khung cửa sổ sát sàn, hai mắt nhắm nghiền, hình như đã ngủ thiếp đi. Người trợ lý bất giác lấy làm lạ, sao lại có cô gái dám tự tiện xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc? Cô ấy đang định quay đi gọi bảo vệ, chợt nghe thấy Niên Bách Ngạn cố tình hạ thấp giọng nói: "Lịch trình công việc cứ đặt lên mặt bàn cho tôi, cô về nghỉ đi".
4

Người trợ lý hơi do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu làm theo.

Tấm kính ngăn cách căn phòng với thế giới rực rỡ náo nhiệt bên ngoài. Phòng làm việc không bật đèn, chỉ còn ánh đèn đường chen nhau rọi vào. Ánh sáng rất tối, đến nỗi chỉ còn lại một vệt mỏng manh bàng bạc hắt lên gương mặt cô gái ấy. Nhìn thế này trông cô càng mềm mại như ánh trăng.

Là Tố Diệp.

Cô yên lặng ngả người lên ghế, mái tóc dài mượt mà xõa xuống. Thi thoảng lại có bóng những chiếc xe vọt qua cửa sổ như từng gợn sóng lăn tăn tràn qua hàng lông mày của cô. Niên Bách Ngạn không làm kinh động tới cô, chỉ ngồi xuống bên cạnh, im lặng ngắm nhìn cô như thế, bóng hình to lớn che phủ hoàn toàn cơ thể cô.

Trong khoảnh khắc, cả căn phòng chìm vào một bầu không khí tĩnh mịch khó diễn tả thành lời.

Tố Diệp bây giờ như một sinh vật yên lặng, không còn cái vỏ ghê gớm và kiên cường thường ngày, chỉ còn một vẻ chân thực không chút phòng vệ. Những tia sáng mỏng manh khẽ rơi xuống hàng mi rậm dài của cô, khiến người ta có cảm giác nó không thể gánh nổi sức nặng của những tia sáng ấy, hơi run rẩy. Niên Bách Ngạn ngắm cô mãi, bỗng liên tưởng tới cánh bướm, xinh đẹp và mỏng manh.

Có một lọn tóc rủ xuống trước ngực Tố Diệp, rơi xuống xương quai xanh của cô, càng tôn thêm làn da trắng như tuyết. Niên Bách Ngạn như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay quấn lọn tóc ấy vào đầu ngón tay mình. Có lẽ vì phòng bật điều hòa, chạm vào, anh thấy chúng hơi lạnh. Cảm giác mát lạnh ấy hòa cùng da thịt anh, có một khoảnh khắc nào đó đã khiến con tim anh chợt xuyến xao.

Tố Diệp nằm trên sofa ngủ không được ngon giấc, chốc chốc lại cựa quậy. Cô quay mặt sang, những lọn tóc theo đầu ngón tay anh lại rơi xuống gò má, chạm nhẹ vào môi, khiến cô khẽ nhíu mày.

Niên Bách Ngạn nhìn cô, bờ môi hơi rướn lên. Anh đưa ngón tay vuốt nhẹ hai hàng lông mày của cô. Dường như có cảm giác được vỗ về, Tố Diệp thoải mái dãn đôi mày, rồi lại cọ cọ mặt như một đứa trẻ, cánh môi như cánh đào bất giác ư hừ một tiếng.

Có lẽ vì cảnh đêm nay quá đẹp, cũng có thể vì dưới bầu trời này anh quá cô đơn nên chỉ một thanh âm khẽ khàng ấy thôi cũng khiến đôi tay anh chợt khựng lại, tòa thành trong trái tim như bị ai gõ nhẹ, trào dâng một cảm giác hồi hộp chưa từng có. Hoặc có thể cũng chẳng phải là hồi hộp, chỉ giống như một ngọn lửa nhỏ được nhen lên thì đúng hơn. Anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc, khát khao có được một cốc nước mát để giải khát.

Ngón tay anh đổi hướng, dịch về phía bờ môi người con gái, xúc cảm tuyệt vời khiến nơi tận cùng trái tim trào dâng một cảm giác mềm mại. Anh ngắm mãi ngắm mãi, bóng hình cao lớn từ từ phủ xuống, bờ môi sát lại gần sống mũi của cô từng chút một, tới mức anh có thể nghe thấy những nhịp thở khẽ khàng gần như không có của cô. Hương thơm của người con gái đầy mê hoặc, làn môi như đóa hoa anh túc, dụ dỗ anh cúi xuống từng chút một.

Ánh sáng trôi nổi, cảnh sắc ngoài kia đang rực rỡ, còn trong phòng lại triền miên tình cảm.

Ánh mắt Niên Bách Ngạn càng lúc càng thâm trầm, hơi thở của anh hòa lẫn giữa hai người, thậm chí là khoảng không gian mỏng manh giữa hai bờ môi. Bỗng một ánh đèn từ đâu rọi thẳng vào khiến Niên Bách Ngạn đang chuẩn bị hôn cô bỗng bị chói mắt. Anh đờ người ra, nhìn người con gái vẫn đang yên bình nhắm mắt ngủ trong lòng mình, nửa ngày sau mới ngồi thẳng dậy được.

Anh đè nén cảm xúc bất thường vừa rồi của mình, cả thân hình cứng đờ như tấm gỗ. Một lúc lâu sau anh mới tự cười, mình làm sao vậy?
1

Lúc mở mắt ra, Tố Diệp cảm thấy có một quầng sáng êm dịu chiếu vào mắt, nhất thời quên mất mình đang ở đâu. Trong không khí có mùi gỗ nam tính và mùi thuốc lá nhè nhẹ. Cô ngẩng đầu lên nhìn, trên người không biết từ lúc nào đã được khoác thêm một chiếc áo vest, lồng ngực bỗng đập thình thịch. Hơi ngước mắt lên, ánh mắt cô bất giác nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh bàn làm việc.

Niên Bách Ngạn đang lật xem tài liệu, thần sắc chăm chú nghiêm túc. Chỉ có một tia sáng mờ nhạt chiếu lên mặt bàn, cũng đủ phác họa những đường nét trên gương mặt hơi nghiêng của anh. Sống mũi thẳng như sông băng cùng với làn môi mỏng khẽ rướn lên và chiếc cằm vuông vắn gợi cảm. Tất cả dường như đã bị khung cảnh mờ ảo này khắc họa không sót chỗ nào.

Ai cũng nói đàn ông quyến rũ nhất trong hai trường hợp, một là khi trả tiền cho phụ nữ, hai là khi chuyên tâm làm việc. Chắc là ông trời vẫn còn chiếu cố, đã để cô được bắt gặp Niên Bách Ngạn làm cả hai việc đó.

Thật lòng mà nói, Niên Bách Ngạn khi làm việc thật sự rất quyến rũ, không đơn thuần chỉ toát lên từ vẻ bề ngoài của anh, mà mấu chốt là ở nét mặt chăm chú và nghiêm túc. Ánh mắt anh bình tĩnh, ổn trọng, nhất định phải là người luôn suy nghĩ kỹ trước khi làm mới có được ánh mắt ấy. Có điều từ đầu tới cuối cô vẫn không hiểu. Một người đàn ông làm việc chu toàn, tính toán từng bước một, luôn nắm chắc phần thắng trong tay như anh, tại sao cứ làm khó một mình cô?

Nghĩ vậy, cô bất giác thở dài, không ngờ tiếng thở dài ấy lại thu hút sự chú ý của Niên Bách Ngạn. Cũng đúng, căn phòng này quá yên tĩnh, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc từng nhịp và tiếng anh lật giở tài liệu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương