Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm
-
C13 Q2c56 - Q2c60
Chương 56: Hai chúng ta không chung chí hướng
Bữa tối nay ăn chẳng ngon miệng chút nào, nhưng thực tế là hình như chỉ có mình Tố Diệp cảm thấy vậy. Mọi người vẫn ăn uống rất vui vẻ, đặc biệt là cậu. Sau khi biết lần này cô về nước và không định đi nữa, cậu vui tới nỗi ngồi ca kinh kịch ngay tại bàn. Mợ thì ngồi bên cạnh gõ nhịp cho cậu, chồng xướng vợ họa. Đến cả cậu em Tố Khải vốn dĩ rất ủng hộ cô giờ cũng tạo phản, ra vẻ nịnh nọt, rót rượu gắp thức ăn cho phụ thân và mẫu thân đại nhân của nó. Còn cái gã Kỷ Đông Nham kia, dĩ nhiên là vô cùng hào hứng. Đôi mắt đào hoa đó cứ chốc chốc lại liếc về phía cô như có ý đồ gì.
Có một khoảnh khắc bất chợt, Tố Diệp thật sự cho rằng, liệu có phải gã đó "giả truyền thánh chỉ", vốn chẳng có cái chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ này không?
Ăn cơm xong, Tố Diệp đề nghị mình và Kỷ Đông Nham sẽ ra về trước. Cậu và mợ đang vui vì hai người họ có thời gian riêng đi cùng nhau nên chấp nhận ngay. Hai người đi ra tới cửa, sợ cậu và mợ còn đứng bên cửa nhìn theo, Tố Diệp bèn rảo bước nhanh về phía trước. Xe đỗ phía ngoài, cách đó mấy mét, thế là tên bám theo sau bắt đầu tàn phá đôi tai cô.
"Gia đình cậu em hài hước thật đấy."
"Thật không nhìn ra, trông em nhỏ nhắn yếu ớt thế này mà lại lớn lên trong một gia đình học võ. Này, em và em trai ai giỏi võ hơn? Anh đoán là em phải không?"
"Có thời gian em cũng dạy anh vài chiêu đi, anh nghĩ nền tảng võ nghệ của em chắc chắn là chuyên nghiệp."
"Em yêu, có hứng thú cùng đi xem phim không, anh biết gần đây..."
"Anh Kỷ." Tố Diệp đi đằng trước bất ngờ dừng bước, quay người lại. Cuối cùng cô cũng mất hết kiên nhẫn, phải chặn ngay mấy lời thao thao bất tuyệt của anh ta lại, trong đầu có một ý nghĩ mơ hồ mà bản thân cô cũng không lý giải được. Kỷ Đông Nham cũng đứng sững lại, suýt nữa thì đâm sầm vào người cô.
"Hoa nhài là do anh tặng phải không?" Chỉ vài bước chân ngắn ngủi, suy nghĩ của cô đã rẽ ngoặt sang một hướng khác.
Từ khi về nước tới giờ, số người cô tiếp xúc đếm trên đầu ngón tay. Trước hết, những cô gái ở xung quanh cô hình như đều không lệch lạc giới tính, vậy thì chỉ có thể là đàn ông. Chắc chắn không phải là Đinh Tư Thừa, Niên Bách Ngạn cũng đã tự mình phủ nhận, cậu em của cô càng không giở mấy trò lãng mạn tình cảm này ra. Khả năng duy nhất chính là cái gã Kỷ Đông Nham mang danh nhận lệnh bố mẹ đưa lời mai mối đến xem mặt nhưng lại bị cô đá thẳng cẳng xuống khe núi, đang đứng trước mặt cô bây giờ.
Quả nhiên, biểu cảm hưng phấn của Kỷ Đông Nham đã làm hài lòng khả năng suy luận của cô: "Mùa này hoa nhài là đẹp nhất. Em yêu à, mấy bông hoa nhài đó chính tay anh bó thành từng bó đấy, chỉ chọn những bông vừa to vừa trắng, cắm trực tiếp vào nước sẽ rất nhanh có...".
"Rốt cuộc anh có mục đích gì?" Tố Diệp một lần nữa ngắt lời anh ta.
"Hả?" Kỷ Đông Nham ngừng lại, một lúc sau mới mỉm cười, đuôi mắt hẹp dài như còn thấm một chút hương hoa đào, anh ta nắm chặt tay cô: "Đừng như vậy! Anh biết em nhất thời chưa thể chấp nhận quan hệ vợ chồng chưa cưới của chúng ta. Không sao, anh có thời gian, rồi dần dần em sẽ quen với anh thôi".
Giọng nói của anh ta đúng là rất dễ nghe, điểm này Tố Diệp không thể không thừa nhận. Nhưng, những lời này thốt ra giống như một chiếc búa tạ đập xuống đầu, khiến từng sợi dây thần kinh trong đầu cô giật giật liên hồi. Cô dùng sức giật mạnh cánh tay ra khỏi "nanh vuốt" của anh ta: "Anh Kỷ, anh phải hiểu rõ hai chuyện. Thứ nhất, chúng ta không phải quan hệ vợ chồng chưa cưới gì đó, đừng làm như chúng ta thân thiết lắm. Thực tế là tổng thời gian chúng ta tiếp xúc còn chưa tới hai mươi tư giờ đồng hồ. Thứ hai, anh không phải mẫu người mà tôi thích, hai chúng ta hoàn toàn không hợp nhau".
"Ơ? Nhưng chính em đã hứa với cậu em mà." Kỷ Đông Nham không hề tức giận: "Chúng ta đều là người lớn cả rồi, không thể lật lọng như vậy được".
"Anh không biết câu Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dạy sao? Tôi tự nhận mình không phải người trung liệt gì, thế nên chắc chắn không cần quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy với anh." Tố Diệp ăn ngay nói thẳng: "Anh không muốn nói rõ mục đích của mình thì tôi cũng chẳng ép anh. Nhưng tôi khuyên anh, tốt nhất đừng mang thời gian của người khác ra làm trò đùa. Từ nhỏ tôi đã được dạy là phải môn đăng hộ đối. Cậu chủ Kỷ đây dù sao cũng là sếp tổng của cả khu vực châu Á, của cải đầy nhà, gái đẹp chỉ là phù du. Nói cách khác, anh chính là mẫu công tử nhà giàu điển hình trong mấy bộ phim cẩu huyết. Còn tôi, chỉ là một người ngay cả công việc ổn định cùng không có, ngày ngày phải không ngừng cố gắng, tự tìm niềm vui, nâng niu công việc hiện tại, nắm chặt nó trong tay, sợ một ngày nó vỡ tan tành. Hai chúng ta không cùng một đẳng cấp, như kiểu không cùng chí hướng thì không thể nói chuyện vậy, nói gì tới cùng nhau chia sẻ hoạn nạn, chung sống hạnh phúc chứ?".
~Hết chương 56~
Chương 57: Có bản lĩnh thì so tài một trận
"Em yêu, anh lại rất thích cái miệng của em đấy."
Tố Diệp giơ một ngón tay ra, chỉ thẳng vào mặt anh ta: "Còn nữa, đừng có gọi tôi là em yêu!".
Nhưng Kỷ Đông Nham lại nắm ngay lấy tay cô, nhướng mày: "Bé cưng, cái thói chỉ tay vào mặt người khác là không tốt đâu. Xem ra sau này anh phải bảo ban em nhiều hơn mới được". Đúng là đã đổi xưng hô, nhưng nghe vẫn bỉ ổi như vậy.
4
"Buông ra!" Lần này Tố Diệp muốn thoát ra nhưng chẳng ích gì, liền đó cô bị anh ta áp sát vào thân cây.
"Anh theo đuổi em cũng phạm pháp sao?" Anh ta cúi đầu nhìn cô, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau.
"Tôi vốn không tin vào tình yêu sét đánh." Cô cũng không vùng vẫy nữa, để mặc cho anh ta giữ lấy bả vai mình.
Nụ cười hững hờ trên bờ môi anh ta cũng rực rỡ như cảnh đêm nay: "Em xinh đẹp như vậy, xác suất anh yêu em ngày từ cái nhìn đầu tiên không hề nhỏ".
Tố Diệp ngẩng đầu lên nhìn anh ta, anh ta mỉm cười đáp lại. Hơi thở của hai người đều như đang ngầm so đo cao thấp trong không trung.
"Được thôi!" Bỗng nhiên cô cũng bật cười, vẻ mặt lười biếng: "Dùng cách của cậu tôi, hai chúng ta so tài một trận. Nếu tôi thua, tôi sẽ đi theo anh, còn nếu anh thua thì đừng có bám lấy tôi nữa".
Kỷ Đông Nham chớp chớp mắt: "Đấu võ nghệ? Bé cưng, em là con nhà võ mà".
"Yên tâm! Với một người đàn ông vừa mắc bệnh sợ độ cao, sức trói gà lại không chặt như anh, tôi cũng không đành lòng ra tay tàn nhẫn." Tố Diệp giơ tay, uể oải chỉ về đằng xa: "Đua một vòng với con Jeep của tôi. Mười phút, ai chạy được nhiều cây số hơn coi như người đó thắng".
Kỷ Đông Nham hơi do dự: "Như vậy... không ổn lắm".
"Sao? Anh còn mắc cả bệnh sợ tốc độ cơ à?" Tố Diệp cười mà như không cười: "Chẳng nhẽ lại thi xem hai chúng ta ai chạy chậm hơn thì người đó thắng?".
"Ý của anh là, đường phố đông người qua lại như vậy, lỡ như va quẹt vào người ta thì sao?" Anh ta nhếch môi cười.
"Một câu thôi, đấu hay không? Không đấu coi như anh tự động nhận thua, đương nhiên mất luôn cả quyền lợi đòi hỏi tình yêu."
"Ok." Kỷ Đông Nham đành phải nhận lời.
Trên thực tế, phi như bay giữa dòng xe cộ chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Ví như con xe của Tố Diệp, từ xa đã có thể nhìn thấy một chấm đỏ rực sáng lướt đi như thoi, giống như một tổ chức tế bào hoạt động vô cùng mạnh xuất hiện đột ngột trong huyết quản của người mắc hội chứng cô đặc máu. Không thể không thừa nhận, tay lái của cô lụa vô cùng, chí ít có thể nhanh tới mức xe cô trông như ảo ảnh, rẽ trái rẽ phải, gia tăng tốc độ. Nhưng hậu quả là dấy lên không ít tiếng còi xe phẫn nộ.
Chiếc xe nhanh chóng chạy vào đường một chiều, con Bentley Continental GT.Speed* mui trần vô cùng chướng mắt đó của Kỷ Đông Nham bám theo rất sát. Tố Diệp đánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu. Bất luận xét về kỹ thuật hay tốc độ tối thiểu, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể dễ dàng phán đoán Kỷ Đông Nham sẽ là người thắng cuộc. Con xe đó của anh ta là loại xe mui trần xa hoa bốn chỗ, chỉ mất 4.2 giây là có thể tăng tốc độ lên 100km/h. Muốn diệt em đỏ nhỏ xinh của cô trong khoảnh khắc là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ tiếc là, chiếc xe này đã chạy nhầm thành phố. Cho dù cả đoạn đường chỉ toàn đèn xanh, anh ta cũng chưa chắc đã phát huy được tốc độ tối đa.
*Xếp trong top 10 dòng xe mui trần đắt nhất thế giới hiện nay. Giá của một chiếc xe này vào khoảng hơn 6 tỷ Việt Nam đồng.
Suy cho cùng, Kỷ Đông Nham cũng không ác bằng cô.
Cô không quan tâm bị trừ điểm phạt tiền, thậm chí còn không màng tính mạng, cứ thế gào thét vượt qua khoảng trống giữa hai xe. Còn mặc cho Kỷ Đông Nham có bóp còi thế nào, xe phía trước vẫn ung dung đi đường của mình.
Xét cho cùng, cũng chỉ vì Kỷ Đông Nham sống quá văn minh.
Thế nên dọc đường đều là Tố Diệp mặt dày vượt trước. Nghĩ cũng đủ biết, máy quay phim không biết đã ghi lại bao nhiêu hình ảnh dũng cảm quên mình của em đỏ.
1
Cái kiểu không biết xấu hổ cộng thêm tốc độ xe không thiết sống đó đã phải đột ngột dừng lại khi sắp đi qua một khách sạn năm sao ở Triều Dương Môn. Rõ ràng là cô chủ động phanh gấp lại, cả người lại lao về phía trước như một cái giẻ lau bị vứt đi. Trước khi mặt sắp hôn lên kính chắn gió, hai tay cô mới vô thức nắm chặt lấy vô lăng, như vậy mới ngăn được một thảm kịch suýt nữa thì hủy hoại nhan sắc của một thiếu nữ xinh như hoa.
Cũng tiện thể cứu vớt khung cảnh nhạt nhẽo trước cửa khách sạn...
~Hết chương 57~
Chương 58: Người quen giữa thành phố rộng
Là Niên Bách Ngạn.
Có lẽ vừa mới kết thúc một bữa tiệc. Sau khi cùng mấy vị khách từ trong nhà hàng đi ra, anh lần lượt bắt tay tạm biệt mọi người. Nụ cười của anh trước nay vẫn luôn rất nhẹ, khẽ khàng tới mức tưởng như không cười. Nhưng từ góc độ của Tố Diệp, vừa hay bắt được bờ môi anh khẽ cong lên. Anh kiềm chế độ cong vừa đủ, lịch sự mà xa cách. Hôm nay anh ăn vận giản dị mà không tầm thường. Chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, cà vạt được thắt cẩn thận, kết hợp với chiếc quần Âu màu xám tro. Dưới ánh sáng nhạt nhòa của thành phố mới lên đèn, trông anh càng nho nhã, thanh tao.
Tố Diệp chưa từng nhìn thấy anh mặc đồ màu nhạt, nhưng dù chỉ đứng ngắm từ xa, cũng không khó để tưởng tượng cảm giác dễ chịu khi anh diện những bộ quần áo ấy lên người, cho dù tiết trời tối nay đã bắt đầu nóng nực. Cô từng đắp áo khoác của anh, xúc cảm êm dịu và ấm áp ấy khó mà quên được. Là chất liệu Scabal, một loại vải được mệnh danh là luôn tạo ra những sản phẩm xa xỉ nhất dành cho nam giới, bất luận là áo len hay áo lông, tơ tằm hay nỉ cũng đều toát lên thần thái hơn người. Còn với Niên Bách Ngạn, một người đàn ông luôn cầu toàn trong công việc, đương nhiên cả trong sinh hoạt cũng sẽ theo đuổi chất lượng. Loại người này, tuyệt đối sẽ không cho phép mình yếu thế trong phong cách.
Thời gian chào hỏi của mấy người đó rất ngắn, vì xe của Niên Bách Ngạn đã đỗ trước cửa rồi. Anh không giống như đã uống say, đôi mắt vẫn tinh anh và sâu xa như thế. Anh bắt tay mọi người lần cuối rồi bước lên xe.
Tố Diệp ngồi trên chiếc xe Jeep của mình, nhìn theo bóng chiếc xe của Niên Bách Ngạn dần xa. Trong một đêm thế này, cô vô tình bắt gặp anh, nhưng anh có lẽ vốn không nhìn sang bên này.
Đưa tay lên ra sức xoa mặt, bấy giờ cô mới phát hiện khuôn mặt mình hơi tê dại, rồi cô lại ngước mắt theo bóng chiếc xe đã khuất dạng từ lâu. Tố Diệp gác cánh tay lên vô lăng, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn quên thu lại. Có lẽ vì đêm quá mông lung, hoặc có thể việc gặp được người quen giữa một thành phố rộng lớn này khiến sóng lòng trong cô bỗng cuộn trào, cô quên bẵng mất chỉ còn hai phút nữa là hết thời gian quy định.
Khi chiếc Bentley vẫn hăng say chiến đấu cả đoạn đường lướt qua cô như cơn gió rít, cô mới bừng tỉnh, nhìn giờ liền cảm thấy không ổn. Cô đang định khởi động xe thì phát hiện Kỷ Đông Nham đã cho xe mình đã quét một đường hoàn mỹ, liền sau đó, chiếc mui trần sang trọng đến lóa mắt này đột ngột dừng lại cách đó không xa, chắn hoàn toàn hướng đi của cô.
Phía trong, Kỷ Đông Nham nở một nụ cười vô tình, cả người uể oải dựa lên cửa, thò tay ra ngoài ô cửa sổ phía sau xe, vẫy vẫy về phía cô: "Bé yêu! Tục ngữ nói rất hay, kẻ cười cuối cùng mới là kẻ thắng. Bị em chèn ép cả đoạn đường rồi, em nói xem đây có được coi là tập kích bất ngờ không?".
Tố Diệp giơ tay liếc nhìn đồng hồ, thò đầu ra ngoài cửa xe: "Còn phút rưỡi nữa".
"Vậy thì sao?" Kỷ Đông Nham hớn hở ra mặt: "Em sắp sống với anh cả đời rồi, có thêm phút rưỡi này cũng chẳng nhiều mà không có nó cũng chẳng ít".
"Tránh ra!" Cô chống đầu, ngữ điệu không cao không thấp, không nhanh không chậm.
"Anh không tệ đến nỗi khiến em cảm thấy theo anh sẽ bị thiệt thòi chứ? Hay em định để cả hai tận diệt mới thôi?" Nụ cười của Kỷ Đông Nham vẫn xấu xa như thế.
"Tôi nói lần cuối cùng, tránh ra!"
"Em theo anh đi."
Lần này Tố Diệp không muốn nhiều lời với anh ta nữa. Cô chui vào, khởi động xe. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành một âm thanh điên loạn, giống hệt như tâm trạng của cô bây giờ. Cô nheo mắt, nhấn mạnh chân ga, chiếc Jeep đỏ như một con ngựa hoang đứt dây, phi như bay về phía chiếc Bentley rực rỡ đó.
Kỷ Đông Nham hoảng hốt, nhưng cơ thể đã khởi động cơ chế tự bảo vệ mình. Anh ta tức tốc cho xe chạy, phóng nhanh sang lề đường. Chỉ một giây sau, xe của Tố Diệp đã lướt nhanh qua chỗ anh ta vừa chiếm giữ. E là anh ta chỉ cần chậm một giây thôi thì cả hai chiếc xe sẽ tan tành.
Chỉ còn nghe trong gió tiếng cô ung dung đáp lại: "Thua thì chấp nhận đi! Muốn theo đuổi tôi? Luyện gan của anh to lên một chút rồi tính".
Từ xa, chiếc Jeep sáng rực như một đốm lửa, dù lẫn vào dòng xe vẫn nhận ra dễ dàng. Cánh tay phụ nữ thò ra ngoài cửa sổ, một ngón tay cái chỉ thẳng lên rồi xoay ngược lại rất nhanh.
Kỷ Đông Nham nhìn rất rõ hành động đắc thắng này, dở khóc dở cười: "Cô nhóc điên rồ này".
~Hết chương 58~
Chương 59: Hại người thành ra hại mình
Những câu người đời trước đúc kết luôn rất có lý: Hại người thành ra hại mình.
Nhưng Tố Diệp chẳng qua chỉ đánh một trận tự bảo vệ mà thôi, báo ứng tới hình như hơi nhanh quá thì phải. Cô vẫn đang chạy băng băng trên đường, cho tới khi em đỏ như một bệnh nhân hen suyễn rung lắc liên hồi, khiến cô ngồi trên ghế cứ đảo lên đảo xuống. Cuối cùng cô không kiểm soát được nữa, phải gào lên thảm thiết: Đây gọi là ác giả ác báo sao?
Trong xe, khói bay mù mịt. Tố Diệp buộc phải khẩn trương bước xuống để hít thở bầu không khí trong lành. Mặc dù thứ hít vào phổi chẳng qua vẫn là khói bụi đầy trời và khói xe nhức mũi nhưng cũng còn tốt hơn chiếc xe báo hư này của cô trước lúc lâm chung còn định chôn cô theo cùng.
Trên đường quốc lộ, từng hàng xe lần lượt lướt qua, cũng vì chiếc xe của cô khiến mọi người phải đi chậm lại. Cô ôm bụng, đứng trước mui xe làm mặt vô tội, nhìn con xe trước khi ra nước ngoài đã cùng mình chia ngọt sẻ bùi này mà không ngừng thở vắn than dài. Nhớ lại lúc trước chiếc xe Jeep của cô kiên cường bay nhảy là thế, giờ thì hay rồi, cứ thỉnh thoảng lại giở trò giận dỗi. Cô vẫn nhẫn nhịn, nhưng kết quả của việc nhẫn nhịn lại càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng dẫn tới đại họa ngày hôm nay.
Một người một xe, trở nên vô cùng nổi bật trên con đường quốc lộ xe cộ qua lại như nêm này. Cô đành phải mở mui xe ra giả vờ như bận rộn kiểm tra. Ít nhất như vậy còn có thể chứng minh cô đang không ngừng cố gắng để làm giảm áp lực giao thông. Cũng là để may mắn sống sót dưới bao ánh mắt đủ giết người kia.
Cô không biết sửa xe, nhưng có thể giả vờ biết sửa.
Cho tới khi các xe khác bấm còi ầm ĩ, Tố Diệp vội vàng giơ tay xin lỗi, nhưng không dám nhìn thẳng vào vẻ mặt bất mãn của chủ xe. Cô biết rõ, chủ của những chiếc xe bị cô làm lỡ dở giờ về nhà trên con đường này, mười người thì đến tám, chín người muốn giết chết cô.
Rất nhanh, cô liếc thấy hình như có người xuống xe, sau đó nghe thấy tiếng sập cửa xe. Bóng hình đó rảo bước về phía cô. Trong lúc cô đang đứng ngồi không yên, mùi khói bụi trong mũi dường như mơ hồ xen lẫn hương gỗ.
Một mùi hương nam giới rất quen thuộc.
Tố Diệp ngẩng phắt đầu lên, cứ thế nhìn thẳng vào đôi mắt người đàn ông. Cô hơi kinh ngạc, chẳng phải anh đã đi xa rồi sao?
Niên Bách Ngạn dừng lại trước mặt cô, để mặc cô cứ ngước nhìn mình như vậy. Anh hết nhìn cô lại nhìn chiếc xe. Lúc này anh mới hiểu ra nguyên nhân cô đứng bên đường, ánh mắt điềm tĩnh như đang khẽ cười.
Mặt cô nóng bừng bừng, không biết là vì xấu hổ hay vì thời tiết quá oi ả. Tóm lại, cô thấy Niên Bách Ngạn chẳng nói chẳng rằng đi lên phía trước, nhìn xuống cảnh tượng hoang tàn trong mui xe. Cô có linh cảm anh chuẩn bị xắn tay áo, vội rướn người lên. Còn chưa kịp cản bước anh, dường như anh đã đoán ra, hờ hững đáp lại một câu: "Đứng yên đó".
Cô đờ ra như khúc gỗ.
Niên Bách Ngạn xắn tay áo lên, cánh tay to lớn trực tiếp luồn vào trong mui xe. Tố Diệp chỉ muốn che chặt mắt lại ngay lập tức. Đáng thương quá! Cánh tay mảnh khảnh kia sắp dính đầy dầu mỡ rồi.
"Đưa tôi hộp đồ nghề."
"Hả?" Tố Diệp ngớ người, lắp bắp: "Không có...".
Niên Bách Ngạn quét mắt nhìn về phía cô. Cô vội vàng giải thích: "Tôi vốn dốt đặc cái vụ sửa xe. Lần nào cũng phải cầu cứu nhà xưởng...".
"Gọi điện thoại chưa?"
"Gọi rồi, gọi rồi." Để chứng minh mình không vô dụng đến vậy, cô vội vàng gật đầu: "Nhưng giờ này đường khá tắc, tôi chỉ còn biết đợi thôi".
Niên Bách Ngạn không nói nữa, đi vòng sang bên cạnh, chui đầu vào khởi động xe. Không khởi động thì thôi, vừa khởi động cả chiếc xe lại rung bần bật như lên cơn hen, gầm xe kêu cành cạch, nhấn chân phanh một cái là cả xe lại rung lắc kịch liệt. Tố Diệp đứng bên, nhìn thấy cảnh tượng này thì run rẩy. Cô thật sự lo sợ con xe đỏ của mình nhất thời tức giận, nổi điên cả với Niên Bách Ngạn.
"Tố Diệp! Cô phải dùng bao nhiêu sức mạnh mới lái xe đến mức phải báo hư thế này hả?" Tắt máy, Niên Bách Ngạn bước ra. Lần đầu tiên anh nói với cô bằng ngữ điệu nghiêm nghị, lại còn gọi cả họ lẫn tên cô như vậy...
~Hết chương 59~
Chương 60: Cưng chiều
Tố Diệp: "...".
"Vòng cao su của tay kéo ở trục trước bị tổn hại, cho dù có dụng cụ cũng phải kiểm tra tình trạng mài mòn xem sao. Quan trọng nhất là, vì cô lái xe quá nhanh và thô bạo, hệ thống khởi động đã bị hỏng hóc nghiêm trọng." Niên Bách Ngạn tiện tay rút vài tờ giấy ăn trên xe, vừa lau tay vừa nói: "Hoặc là thay xe, hoặc là đại tu hệ thống khởi động".
Giờ Tố Diệp có hối hận cũng đã muộn. Thế là lại đi tong một khoản tiền.
"Đẩy xe sang lề đường trước đã, ít nhất cũng đừng chặn đường đi của người khác."
"Tôi... Tôi không đẩy nổi..."
Niên Bách Ngạn nhìn sâu vào mắt cô, đưa tay nới lỏng cà vạt, sau khi tháo xuống thì quàng luôn vào cổ cô: "Tôi bảo cô đẩy sao? Lên xe!".
"Hả?" Tố Diệp lúc này mới hiểu ra, nhìn lại thì anh quay người đi về phía đuôi xe từ lâu. Cô tuy ngại nhưng cũng đành hợp tác với anh để di chuyển xe.
Bóng anh in qua gương chiếu hậu, đôi tay rắn chắc mạnh mẽ, cúc cổ áo sơ mi hé mở, để lộ lồng ngực tráng kiện, bóng láng đến mê người. Vóc dáng này thật sự phải dùng cụm từ "đội trời đạp đất" để hình dung.
Chiếc xe nhanh chóng được đẩy sang vệ đường. Các phương tiện bắt đầu lưu thông một cách bình thường. Tố Diệp cảm thấy hổ thẹn trong lòng, cũng nhất thời quên luôn giọng điệu dương dương tự đắc đáng ghét đó của anh trong nhà hàng lần trước. Cô lấy từ trong xe một chai nước khoáng đưa cho anh rửa tay.
"Đang về nhà?" Anh hỏi một câu có vẻ chân thành lại có phần tùy hứng.
Tố Diệp gật đầu. Đi dạy cả ngày rồi lại phóng bạt mạng trên đường nãy giờ, cô cũng rã rời rồi.
Niên Bách Ngạn lại im lặng. Anh nhìn cô rồi chợt bất ngờ đưa tay chạm lên mặt cô, khiến cô hoảng hốt lùi lại phía sau, kinh ngạc nhìn anh. Nét mặt của anh lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, giọng điệu còn có chút buồn cười: "Tôi ăn thịt cô được sao? Mặt cô nhọ kìa".
2
Lúc này cô mới nhận ra mình đã tự nghĩ lung tung, chỉ biết đứng đó, cắn chặt môi. Niên Bách Ngạn một lần nữa tiến lên, thấy lần này cô không chạy trốn nữa, nụ cười của anh càng trở nên dịu dàng. Anh lấy ngón tay ướt nước nhẹ nhàng lau vết bẩn trên khóe miệng cô, không khỏi nhận xét: "Ai không biết lại tưởng cô vừa uống xăng đấy".
1
Nếu đổi lại là một người ngoài cuộc đứng xem cảnh này, cô sẽ không hề do dự mà coi nó là phần mở đầu của một bộ phim thần tượng. Tạm thời chưa đề cập tới chuyện nữ chính trong phim ra sao, chỉ cần xét tới nam chính, cao lớn điển trai đương nhiên là điều kiện phù hợp đầu tiên, quan trọng hơn là ánh mắt và giọng nói của anh lúc này. Cô tin rằng trong mắt những người ngoài cuộc, ánh mắt đó rất dịu dàng, như một mặt hồ đen đặc dưới bầu trời đêm, sâu thẳm không nhìn thấy đáy nhưng lại toát lên nhiều tình cảm.
Giọng nói vang lên bên tai cô có chút trêu chọc, ngữ điệu như đang cưng chiều một đứa con nít. Cưng chiều? Có thể đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Thế mới nói, cô không thể đặt mình ở ngoài cuộc. Cảm giác vô tình trở thành nữ chính trong bộ phim thần tượng chỉ khiến cô cảm thấy lồng ngực đè nén một luồng máu nóng, nó nhanh chóng vọt lên tận cổ, rồi dần dần lan ra khắp mặt. Giây phút này cô mới hiểu thật ra làm nữ chính cũng không dễ chịu như trong tưởng tượng.
Ít nhất, bản thân cô chẳng thấy thoải mái.
Bờ môi cô thấm mùi hương từ ngón tay Niên Bách Ngạn, cảm giác nóng nực trong người chắc cũng bắt nguồn từ đó. Tay anh nhìn bề ngoài có vẻ hờ hững nhưng rất mạnh mẽ, thế mà khi cọ vào mặt cô lại cố gắng nhẹ nhàng. Dưới trời đêm, ánh đèn đường rực rỡ chiếu xuống bờ vai anh, mơ hồ mà huyền ảo.
Còn anh lại cảm thấy bờ môi cô thật mềm mại. Sự mềm mại ấy bất giác chinh phục phần nào lý trí của anh. Ngón tay anh không rời đi ngay, mà vô thức men theo bờ môi lướt tới khóe miệng, vuốt ve theo từng đường nét. Sau khi nhận ra làn môi đỏ hồng của cô hơi run, ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn cô dường như lại ấm áp thêm vài phần...
~Hết chương 60~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook