Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm
-
C11 Q1c46 - Q1c50
Chương 46: Cô là người thông minh mà
"Tôi đòi tiền lương của mình còn cần phải giấu giấu giếm giếm sao?" Cô như vừa nghe thấy một câu chuyện cười hài hước nhất trên đời, đôi mắt xinh xắn trợn tròn, điệu bộ như "cây ngay không sợ chết đứng".
Niên Bách Ngạn không nói gì, rút từ trong túi áo vest ra một tờ chi phiếu, đẩy tới trước mặt cô. Tố Diệp ban đầu hơi sững sờ, với lại xem, đôi môi lập tức vô thức cười rạng rỡ. Cô nhìn con số trên tờ chi phiếu rồi lại nhìn Niên Bách Ngạn, cuối cùng quay lại nhìn tờ tiền với sắc mặt hớn hở. Cô cười tít mắt, sau khi cất tờ chi phiếu đi liền cất giọng nịnh nọt anh không chút khí phách: "Tôi đã nói mà, anh Niên đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn, sao phải lằng nhằng chút tiền này với tôi chứ. Cảm ơn nhé!".
"Cô hài lòng với con số đó chứ?" Niên Bách Ngạn bình thản nhấp một ngụm rượu vang.
"Hài lòng, quá hài lòng ấy chứ!" Niềm vui ánh lên trong đôi mắt Tố Diệp, nhìn thế nào cũng giống hệt một con chuột ăn vụng được dầu mè: "Thật ra buổi trưa hôm nay tôi cũng đã tiện tay cứu anh. Anh Niên cũng không cần vì chuyện này mà trả thêm tiền cho tôi, nhưng mà..." Thấy anh đang định lên tiếng, cô lập tức bổ sung thêm: "Cánh tay tôi đến giờ vẫn còn đau, số tiền thừa ra đó cứ coi như là tiền thuốc men đi ha".
Niên Bách Ngạn chỉ lặng im, lắc nhẹ ly rượu trong tay, nhìn cô không chớp mắt. Tố Diệp cảm thấy thiếu tự nhiên vì ánh mắt ấy, lại chẳng thấy anh có ý nói gì. Sự yên tĩnh kỳ lạ đó cứ quấn lấy hai người họ, cảm giác này khiến cô thấy không thoải mái.
"À... Tôi ăn no rồi, uống cũng đủ rồi. Anh Niên! Cảm ơn anh đã nhiệt tình khoản đãi bữa trưa hôm nay. Chiều nay tôi còn một người khách, tôi xin phép đi trước."
Tiền cũng đã nhận được rồi, chuồn là thượng sách.
Kể ra cô cũng không phải một người hay nịnh hót, nhưng người đàn ông đối diện luôn chăm chú quan sát đánh giá mình, sự trầm mặc bình tĩnh của anh giống như một tấm lưới cực lớn, rơi xuống đầu cô không tiếng động, từ từ trói chặt lấy cơ thể cô. Loại đàn ông này, cho dù không nói tiếng nào cũng mang lại cho người đối diện một áp lực không thể diễn tả thành lời. Cô không thích cảm giác cứ phải né tránh.
"Bác sỹ Tố!" Niên Bách Ngạn nhìn theo bóng lưng cô, từ tốn mở lời.
Bước chân lén lút rời đi của Tố Diệp khựng lại. Cô quay đầu, nở một nụ cười tự cô cho rằng vô cùng nhẫn nại.
"Lẽ nào cô không cảm thấy tiền thuốc của mình hơi đắt sao?"
Tiền thuốc? Cô đúng là biết tưởng tượng.
"Hả? Đắt sao?" Tố Diệp đảo mắt, nhẩm tính rất nhanh: "Đâu có! Bây giờ mặt bằng giá cả đều tăng cao, tiền lương của bác sỹ cũng phải tăng lên chứ".
Niên Bách Ngạn dựa lưng vào ghế, cả người toát lên một vẻ nhàn nhã như nắm chắc phần thắng trong tay: "Cô là một cô gái thông minh mà". Anh chỉ nói một nửa, giữ lại một nửa, ý tứ vô cùng sâu xa.
Đúng là Tố Diệp rất thông minh, thế nên cô hoàn toàn có thể đoán ra hàm ý phần sau anh giữ lại. Ý của nó chính là: Thế nên, đừng để tôi phải nói nhiều.
Cô hít sâu một hơi, khi thở hắt ra lại nở một nụ cười gượng. Cô đành phải để túi xách sang một bên, ngồi lại, ngữ khí và nét mặt cũng bắt đầu có vẻ sốt ruột: "Anh muốn tôi làm gì?".
Con số trên tờ chi phiếu lớn hơn rất nhiều so với quy định. Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi khi cầm chi phiếu trong tay, trong lòng cô cảm thấy hơi lo sợ. Chính vì lý do này, cô mới muốn chuồn lẹ. Trên đời chẳng có bữa ăn nào miễn phí, huống hồ còn là một con số lớn đến vậy. Cô biết anh có yêu cầu nhưng cô không muốn tiếp xúc thêm với anh nữa.
Nhưng, cô thông minh, anh lại càng lanh lợi, dường như đã sớm nghĩ ra cách để vạch trần những tâm tư nhỏ bé của cô. Tiền nào có tội, thế nên cô đành phải tiếp tục đọ sức với người đàn ông này.
~Hết chương 46~
Chương 47: Ai là người thông minh
"Trong vụ án của Lương Hiên, công lao của bác sỹ Tố là không thể phủ nhận. Thái độ làm việc của bác sỹ Tố là rất đáng ngợi khen, thế nên tôi chân thành mời bác sỹ Tố tới làm cố vấn tâm lý cho Tinh Thạch." Hiếm khi thấy sau một bữa trưa, Niên Bách Ngạn lại nói nhiều như vậy. Những ngón tay gầy của anh đùa nghịch với ly rượu, ngữ điệu lại vô cùng chắc chắn: "Đương nhiên, số tiền thừa ra trên chi phiếu chỉ là tiền đặt cọc, thù lao chúng ta có thể bàn bạc thêm".
Chân thành mời tới làm và chân thành mời cô là hai khái niệm khác nhau. Phía trước là ván đã đóng thuyền, phía sau vẫn còn khả năng thương lượng. Rất rõ ràng, đến cả cơ hội bàn bạc lại anh cũng không cho cô.
Từ hôm nhìn thấy anh trong phòng họp đến hôm nay khi vào nhà hàng này ăn cơm, trong lòng Tố Diệp vẫn đang suy tính xem mục đích của anh là gì. Người đàn ông này trông thì điềm đạm vô hại, kỳ thực làm việc có thủ đoạn và kế hoạch rõ ràng. Nếu không phải còn mục đích khác, anh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mời cô bữa cơm này. Cô chẳng còn là một cô bé ngây thơ nữa, biết rõ bữa trưa này không đơn giản chỉ để đưa một tờ chi phiếu.
Đối phương đã thẳng thắn trình bày như vậy, nếu cô vẫn còn giả ngây giả ngô thì thật chẳng ra sao. Cô cũng biết rõ tiền của Niên Bách Ngạn không dễ lấy tới vậy, chi bằng cứ lật bài ngửa: "Anh Niên, nếu đơn thuần chỉ vì anh đã đưa thêm tiền cho tôi, vậy thì tôi cảm thấy cứ nhận hết theo tờ chi phiếu cũng không có gì bất hợp lý. Đương nhiên, tiền thuốc men chỉ là một cái cớ thôi".
Niên Bách Ngạn ngồi nghiêm chỉnh lại: "Ồ? Cô nói tiếp đi".
Tố Diệp kiềm chế, rồi ngước lên nhìn anh, nghiêm mặt nói: "Vừa rồi anh Niên đã nhắc tới vụ án của Lương Hiên, vậy tôi sẽ nói với anh về vụ đó. Sau khi xảy ra việc Lương Hiên giết vợ, anh Niên chọn cách không cho báo giới biết tin, để sự việc này được giữ kín. Bề ngoài là tranh thủ thời gian để điều tra triệt để, thực tế chẳng qua anh đang lợi dụng một bản báo cáo phù hợp của bác sỹ tâm lý là tôi đây để cho báo chí một câu trả lời hài lòng. Việc Lương Hiên giết vợ là thật, bệnh tình của anh ta cũng là thật. Lương Hiên đã làm việc bên cạnh anh Niên nhiều năm như vậy, anh chắc chắn sẽ nhận ra tâm lý anh ta có vấn đề. Dĩ nhiên, anh vẫn cần một chuyên gia tâm lý phối hợp cùng mình diễn màn kịch này".
Nói tới đây, cô dứt khoát gọi thêm một cốc nước hoa quả, uống ực một hớp cho thanh giọng. Cả quá trình, Niên Bách Ngạn không nói câu nào, chỉ đợi cô tiếp tục nói.
"Sự thành công của một thương nhân nằm ở chỗ anh ta luôn chuẩn bị đầy đủ sức mạnh để biến dở thành hay, chuyển nguy thành an. Anh Niên không những là một doanh nhân thành đạt mà còn am hiểu sâu sắc quy tắc thị trường, thậm chí còn giỏi tạo ra những thời cơ. Vụ án của Lương Hiên, nếu đầu tiên không có sự tham gia của nhà phân tích tâm lý, đối với Tinh Thạch mà nói sẽ là một mối nguy. Nhưng sao lại trùng hợp đến thế, sau khi bản báo cáo tâm lý của Lương Hiên vừa hoàn thành, cánh nhà báo đã lập tức biết rõ mọi chuyện. Còn những biện pháp mà Tinh Thạch đã làm, bề ngoài chỉ là một sách lược kinh doanh được áp dụng khi báo chí đã tung tin, nhưng trên thực tế, hành động này đã tạo ra không ít lời ngợi khen và danh tiếng cho các anh trên thương trường. Tất cả mọi việc đều xảy ra khi Tinh Thạch mới lên sàn giao dịch, cần có thành tích. Anh Niên, anh rất lợi hại, đến cả giới truyền thông cũng đang làm chó săn lót đường cho Tinh Thạch mà không hề hay biết."
Niên Bách Ngạn lặng lẽ cười: "Người ta nói một bác sỹ tâm lý thành công có thể áp chế một nửa thương nhân. Bác sỹ Tố thông minh như vậy đâu chỉ là một nửa? Có phải tôi nên thấy may mắn vì cô chỉ làm bác sỹ tâm lý không?".
"Đó gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng. Tôi có thông minh cỡ nào, chẳng phải cũng vẫn bị anh Niên lợi dụng triệt để một lần đó ư?" Tố Diệp cười ngoài mặt, ánh mắt đã sớm không còn vẻ tươi tỉnh, thần thái vô cùng lạnh lùng.
"Vậy vẫn phải nhờ tới tinh thần làm việc của bác sỹ Tố." Niên Bách Ngạn khẽ rướn môi: "Chẳng qua tôi chỉ lợi dụng cơ hội mà thôi. Dù sao Lương Hiên cũng là cấp dưới của tôi, xảy ra chuyện như vậy cũng không phải điều tôi mong muốn".
~Hết chương 47~
Chương 48: Cô chính là người mà tôi cần
"Thế nên, mục đích của tôi là khách hàng, còn anh muốn tận dụng cơ hội kinh doanh, mỗi người tận lực làm tròn trách nhiệm của riêng mình. Số tiền dư ra trên chi phiếu coi như là thù lao tôi giúp anh đánh thắng trận chiến này." Tâm trạng Tố Diệp thoải mái hơn một chút, lại bắt đầu trở nên đểu giả: "Đừng nói gì tới tiền đặt cọc nữa, cũng không cần mời mọc thêm. Tôi cảm thấy tờ chi phiếu này đã giải quyết triệt để ân oán giữa anh và tôi rồi, chúng ta không ai nợ ai".
Niên Bách Ngạn chứng kiến hết màn lật lọng của cô, đầu mày khẽ nhướng lên: "Ân oán?".
"Lỡ lời, ha ha!" Tố Diệp vội vàng sửa lại: "Anh cứ đặt trọng tâm vào bốn chữ không ai nợ ai là được rồi".
"Chuyện này..." Niên Bách Ngạn cười khẽ, làm như đang suy nghĩ nhưng kỳ thực đã đánh trúng tim đen của cô: "Cho dù cô muốn hai chúng ta thanh toán sòng phẳng, chưa chắc giáo sư Đinh của các cô đã chấp nhận".
Tố Diệp đang cầm ly nước bỗng khựng lại, đá trong cốc nước hoa quả phả ra hơi lạnh khiến đầu ngón tay cô tê dại. Mặc dù trên khóe môi vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt, nhưng sâu trong lòng cô đã lạnh lẽo không kém gì nơi đầu ngón tay chạm phải. Cô biết giáo sư Đinh có ý định lôi kéo một khoản đầu tư lớn để làm nghiên cứu khoa học. Niên Bách Ngạn đã xuất hiện ở cơ quan, chứng tỏ anh rất có thể là nhà đầu tư lớn nhất đó.
"Anh Niên! Tôi đã nói con người tôi làm việc không có đạo đức nghề nghiệp." Nói tới đây Tố Diệp ngừng lại giây lát. Giáo sư Đinh dù sao cũng là bố của Đinh Tư Thừa, một khi khoản tiền đầu tư này thật sự vì cô mà bị hủy bỏ, bản thân cô cũng sẽ cảm thấy áy náy trong lòng. Tuy vậy cũng không thể để mặc người đàn ông trước mặt quen thói uy hiếp người khác được. Nghĩ một lúc, cô lại lên tiếng, thái độ có phần cứng rắn: "Thêm nữa, trên đời này đâu phải chỉ có mình anh Niên là nhà đầu tư".
Niên Bách Ngạn nghe thấy câu này, không tức giận mà bỗng bật cười, chỉ có điều nụ cười này dường như còn mang hàm ý sâu xa khác: "Phải, bác sỹ Tố nói đúng lắm, trên đời này không chỉ có mình tôi là nhà đầu tư".
Nói chuyện đến giờ này, bầu không khí giữa hai người dần trở nên gượng gạo, một sự gượng gạo trong im ắng. Khi Tố Diệp còn đang suy nghĩ phải đáp lại lời đó của anh như thế nào thì anh lại lên tiếng phá vỡ tất cả.
"Nhưng phàm là việc khó đến mấy cũng sẽ có cách giải quyết. Cũng giống như thành kiến của cô đối với Tinh Thạch, cứ nói ra, chưa biết chừng tôi có thể giúp cô."
Tố Diệp siết mạnh chiếc ly, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu chặt, ánh mắt cũng bất giác trở nên lạnh giá: "Tôi không hiểu ý của anh Niên".
"Tất cả mọi người đều nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận Tinh Thạch, khao khát được đến đó làm việc. Chỉ có mình cô mỗi khi nghe thấy hai chữ Tinh Thạch là như ngồi trên đống lửa." Từ đầu tới cuối Niên Bách Ngạn vẫn ngồi im, tựa lưng vào ghế. Ánh mắt anh rất độc, lời lẽ sắc bén, nhắm đúng trọng tâm, thần sắc và thái độ vô cùng thản nhiên.
"Anh Niên, tôi chỉ biết gây khó dễ cho người khác không phải hành vi của người quân tử. Trên đời này có vô số bác sỹ tâm lý, những người nguyện dành tâm huyết cả đời cho Tinh Thạch cũng nhiều vô kể. Thế nên tôi thật không hiểu tại sao anh cứ nhất quyết phải làm khó tôi? Anh có hiểu gì về tôi không? Chúng ta thân thiết lắm sao? Tôi không cần phải nhận ân tình này của anh." Nỗi bực tức đè nén trong lồng ngực hết lần này tới lần khác khiến ngữ khí của cô cũng trở nên nóng nảy.
Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn chẳng hề sốt sắng, anh nói ra một câu khiến sắc mặt Tố Diệp đột ngột thay đổi: "Tố Diệp, hai mươi tám tuổi, độc thân. Bố mẹ mất sớm, từ nhỏ được gia đình cậu nuôi lớn. Sau khi tốt nghiệp đại học trong nước thì ra nước ngoài học chuyên sâu, rất có năng khiếu trong ngành phân tích hành vi, khi học lên nghiên cứu sinh đã chuyển đổi chuyên ngành, tập trung vào chuyên môn phân tích tâm lý. Tay chân nhanh nhẹn, sở thích rộng khắp, nhưng phàm là những hoạt động kích thích, mạo hiểm đều có tìm hiểu qua, đặc biệt là say mê nhảy dù và leo núi. Lần lượt đã chinh phục qua các đỉnh Muztag Ata, Chogolisa, Cho Oyu của Trung Quốc, đỉnh Dhaulagiri, Kangchenjunga của Nepal, là đội trưởng chủ lực của đội chinh phục đỉnh Everest. Sáu năm trước, trong cuộc thi leo núi toàn thế giới, ở độ cao 8000m so với mặt nước biển, cũng tức là trên đỉnh Manaslu của Nepal, người bạn trai không may gặp nạn, từ đó về sau không bao giờ đặt chân tới Nepal nữa." Nói tới đây anh hơi ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm như biển khơi: "Tại sao nhất định phải tìm cô, lý do rất đơn giản. Một người đã từng tận mắt chứng kiến bạn trai của mình rơi từ trên đỉnh núi xuống, nhưng vẫn chữa khỏi hết bệnh nhân tâm lý này tới bệnh nhân tâm lý khác, chứng tỏ tố chất tâm lý của cô vô cùng tốt. Cô, chính là người mà tôi cần".
1
*Muztag Ata: 7546m
Chogolisa: 7665m
Cho Oyu: 8188m
Dhaulagiri: 8167m
Kangchenjunga: 8586m
~Hết chương 48~
Chương 49: Tôi hy vọng được nghe chính cô kể lại
Tố Diệp bật dậy khỏi ghế, bỗng nhiên siết chặt để móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Cô nhìn trân trân người đàn ông trước mặt như nhìn một con mãnh thú. Niên Bách Ngạn đáp lại ánh mắt ấy với một vẻ mặt thản nhiên. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một người phẫn nộ, một kẻ thâm trầm, không khác gì sự đụng độ của nước với lửa.
Một lúc sau, cô mới nghiến răng, dằn mạnh từng chữ một: "Điều tra cũng điều tra rồi! Sao anh Niên không tìm hiểu cả ân oán của tôi và Tinh Thạch luôn thể?".
"Chuyện đó... tôi hy vọng được nghe chính cô kể lại." Anh từ tốn đáp.
"Niên Bách Ngạn! Anh không có tư cách cũng không có quyền dò xét chuyện riêng tư của người khác." Sự ung dung của anh càng khiến cô kích động, không biết làm sao. Bóng hình rơi xuống vực thẳm sáu năm trước giống một lưỡi kéo đã gỉ đâm sâu vào tim cô, nỗi đau đớn còn mãnh liệt hơn bình thường nhiều lần.
Đối với Tố Diệp, sự kiện đó đúng là một chuyện tai bay vạ gió. Tưởng Bân là một người bạn trường ngoài cô quen khi còn học ở nước ngoài, vì anh ấy đam mê leo núi nên hai người đã trở thành bạn bè tri kỷ. Anh ấy là một người rất kỳ lạ, mỗi lần đi leo núi chỉ đi một mình, không đi chung cùng ai, không hay nói nhưng luôn thích cười với cô. Lúc đó cảm giác của cô đối với Đinh Tư Thừa còn rất mơ hồ, vừa kính trọng vừa yêu quý, nhưng cảm giác mà Tưởng Bân mang lại cho cô thì khác. Anh ấy luôn xuất hiện những lúc cô trơ trọi, cô đơn nhất, tìm đủ mọi cách để chọc cho cô vui. Tưởng Bân giống như một cái cây cao rợp bóng, chỉ cần cô yên tĩnh dựa vào là có thể quên đi mọi đau buồn.
Cứ như vậy, sự xuất hiện của Tưởng Bân khiến Tố Diệp nhìn thấy được nắng mai. Cho tới khi anh ấy chủ động theo đuổi, hy vọng cô đồng ý làm bạn gái của mình. Tố Diệp đã do dự rất lâu nhưng rồi lại vô thức bị sự thần bí trên con người ấy hấp dẫn, thế nên đã chấp nhận.
Tưởng Bân rất vui, ngày hôm sau liền mời cô khi tới kỳ nghỉ sẽ cùng đi chinh phục đỉnh Manaslu ở Nepal. Đây là nơi Tố Diệp vẫn luôn muốn tới, thế nên cô đã mừng rỡ nhận lời. Kỳ nghỉ chẳng mấy chốc đã tới gần, Tố Diệp đăng một thông báo mời mọi người trong nhóm leo núi cùng tham gia, lúc đó có không ít người báo danh. Vì mọi người đến từ khắp mọi nơi nên Tố Diệp và Tưởng Bân quyết định tất cả sẽ tập trung tại thủ đô Kathmandu của Nepal.
Có lẽ vì hai người họ quá sốt ruột, khi họ tới Nepal những người khác còn chưa đến, dù sao cả hai đều đam mê leo núi, nên muốn leo lên dò đường trước. Ngước nhìn lên cao, trong mắt bọn họ, những dãy núi tuyết sừng sững dưới ánh mặt trời tựa như phát ra hào quang rực rỡ không gì sánh được. Ở một nơi được mọi người tôn sùng đặt cho cái tên "chiếc ghế dựa màu trắng của các vị thần", hai người không khác gì bị ma ám, lập tức chuẩn bị xuất phát không chần chừ.
Bất trắc đã xảy ra, hoặc có thể các vị thần không đồng tình với việc họ tự động làm theo ý mình, thế nên, khi móc khóa của Tưởng Bân đột ngột bung ra, rồi anh ấy rơi tự do như một chú chim trên bầu trời, Tố Diệp sững sờ cả người. Dường như cô không còn nghe thấy tiếng hét của anh ấy nữa, chỉ kịp nhìn bóng anh ấy càng lúc càng nhỏ cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, nhanh đến nỗi đau thương còn chưa kịp lan ra đã vội biến mất không dấu vết.
Cảnh sát phong tỏa hiện trường để tìm kiếm, tiếc là một chút manh mối cũng không có.
Kể từ ngày đó, Tố Diệp không bao giờ đặt chân tới Nepal nữa, thậm chí còn không dám leo núi. Rất nhiều đội viên dù chưa từng gặp Tưởng Bân nhưng khi nghe được tin này quả thực cũng đau lòng thay cho Tố Diệp. Chuyện tình của cô và Tưởng Bân như một giấc mơ, bắt đầu vội vàng rồi kết thúc chóng vánh, cô không biết vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu, cả ngày chỉ u buồn rầu rĩ.
~Hết chương 49~
Chương 50: Ba ngày
Lâm Yêu Yêu ở Trung Quốc xa xôi sau khi biết cô đã yêu vốn dĩ rất vui mừng, nhưng vừa nghe tin này cũng đờ người. Khoảng thời gian đó Tố Diệp cứ ngỡ mình sẽ chết, ít nhất thì mỗi ngày cô sống đều cảm thấy không còn cảm xúc. Cô cứ nghĩ mãi, nếu lúc đó cô có thể thuyết phục Tưởng Bân ở lại Kathmandu đợi mọi người, rất có thể anh ấy sẽ không xảy ra tai nạn. Cô và anh ấy có thể hít thở bầu không khí trong lành dưới vòm trời thủ đô Kathmandu, cho dù chỉ là ngồi bên vệ đường phơi nắng một cách nhàm chán. Hoặc có thể nếu cô kiểm tra kỹ dụng cụ của anh, biết đâu sẽ phát hiện ra chiếc móc khóa đáng chết đó có vấn đề. Cô tự trách mình ghê gớm, cảm thấy sầu não vô cùng.
Chỉ có Đinh Tư Thừa ở bên cô. Anh ấy cũng nghe được chuyện này, mặc dù anh ấy chưa từng gặp Tưởng Bân, nhưng trong câu chữ dường như cũng thầm cầu mong Tưởng Bân còn sống. Dù sao Đinh Tư Thừa cũng là một chuyên gia tâm lý, thế nên có anh ấy bên cạnh cô dần dần cũng bước ra khỏi nỗi ám ảnh.
Người với người tiếp xúc lâu rồi cũng có tình cảm. Cô đối với Đinh Tư Thừa luôn tồn tại một cảm giác khó có thể nói rõ, nhưng vì chuyện của Tưởng Bân, Tố Diệp đã cho rằng mình giống một ngôi sao chổi. Bắt đầu từ ngày hôm đó cô không muốn yêu đương nữa vì không muốn hại thêm một ai.
Nhưng hôm nay Niên Bách Ngạn lại nhất quyết muốn cào vết thương của sáu năm trước ra. Có lẽ vết sẹo đã liền da từ lâu rồi, nhưng xé lớp vảy ra vẫn cảm nhận được nỗi đau một cách rõ ràng.
Niên Bách Ngạn! Người đàn ông này tàn nhẫn đến nỗi khiến ta giận sôi máu!
Ánh đèn trong nhà hàng rọi vào mắt cô, sâu thẳm nơi đáy mắt còn đọng những vệt sáng vụn vặt, vừa như ánh sáng lại vừa giống nước mắt. Cô đứng đó, bờ vai nhỏ bé khẽ run lên. Cô nhìn anh bằng ánh mắt quật cường, đến chiếc cằm nhọn cũng lộ rõ một vẻ ngang bướng, nhưng nét mặt lại quá đỗi bi thương. Dáng vẻ của cô khiến trái tim Niên Bách Ngạn nhói lên. Anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô, không kìm lòng được đưa tay về phía cô.
"Anh định làm gì?" Tố Diệp như chim sợ cành cong, cả người đột ngột lùi về sau.
Tay anh dừng lại giữa không trung, sau khi thẫn thờ trong giây lát anh khó xử lắc đầu, cánh tay sau khi hạ xuống đã đổi phương hướng, đặt lên bả vai cô, thấp giọng nói: "Không phải tôi muốn điều tra chuyện riêng tư của cô, chỉ mong rằng cô có thể ở lại bên cạnh tôi".
2
Vẻ sợ hãi vừa lướt qua gương mặt cô khiến anh bừng tỉnh, anh vừa định làm gì? Đến bản thân anh cũng không biết vừa rồi rốt cuộc mình có ý gì, là muốn ôm cô vào lòng, vỗ về nỗi đau của cô sao?
Một câu nói đầy chân thành, nghe lại có chút mờ ám, nhưng Tố Diệp hiểu rõ ý của anh, dù gì cô cũng là người làm trong ngành tâm lý. Giờ phút này cô vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, chỉ có điều bẩm sinh cô đã thù dai, thế nên thái độ của Niên Bách Ngạn chẳng khiến cô thoải mái hơn được là bao.
"Nói như vậy, hoa nhài là do anh tặng?"
Niên Bách Ngạn nhíu mày, thu tay về rất nhanh, rồi đổi giọng về vẻ thờ ơ cố hữu: "Xem ra, không ít người theo đuổi bác sỹ Tố".
Nghe giọng điệu này, hoa nhài rõ ràng không phải do anh tặng. Tố Diệp thầm suy nghĩ, không tài nào nghĩ ra còn ai có thể tặng hoa nhài cho cô. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Niên Bách Ngạn, ngữ khí giống như đang báo thù: "Điều này đủ để chứng minh, những người muốn giữ tôi lại bên cạnh cũng không chỉ có mình anh Niên, xin phép!" Nói xong, cô với lấy túi xách, quay đầu bước đi.
"Ba ngày." Sau lưng vang lên giọng nói đều đều của Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp một lần nữa dừng bước, quay đầu nhìn anh: "Tôi không thể không phục kiểu làm ăn của anh Niên. Đầu tiên thì ra đòn liên hoàn để đánh bại ý chí chiến đấu của đối thủ, sau đó lại ra vẻ cảm thông, bây giờ là trò gì đây? Tuyệt chiêu ra mệnh lệnh ép buộc?".
Bờ môi Niên Bách Ngạn thấp thoáng một vẻ nghiêm nghị: "Làm ăn vốn dĩ luôn phải không ngừng cổ vũ để kẻ khác sơ sở, còn mình lúc nào cũng phải trong tư thế cảnh giác cao độ. Tôi cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau, tôi đợi cô ở phòng làm việc." Thái độ của cô, khiến anh có một cảm giác buồn bực không rõ lý do.
Điệu bộ biết chắc mình sẽ thắng của anh khiến cô thấy chán ghét trong khoảnh khắc, cô chẳng thèm đáp lại dù là một chữ, kiên quyết bỏ đi...
~Hết chương 50~
*HẾT QUYỂN 1*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook