Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
-
Chương 124: Nấu ăn
Từ lúc Mỹ Lam nói xong gian bếp trở nên im lặng có thể nghe rõ cả tiếng cô thái hành. Cảnh Sâm nói trước:" Mắt em khỏi từ lúc nào?"
Hành động thái hành của cô dừng lại một chút rồi lại tiếp tục, cô nói:"Cách đây mấy tháng."
"Vậy lúc anh tỉnh lại em đã có thể nhìn thấy?" Hỏi Cảnh Sâm lại càng muốn hỏi. Thật sự anh còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô.
Trước câu hỏi của Cảnh Sâm cô không biết phải trả lời sao. Cảnh Sâm định tiếp tục hỏi, thì Nam Hoàng lại từ bên ngoài bước vào.
Nhìn Cảnh Sâm rồi lại nhìn Mỹ Lam, anh hỏi:"Em xuống đây để làm gì vậy?" Mặc dù hỏi Mỹ Lam nhưng mắt anh lại nhìn Cảnh Sâm. Hai người cứ nhìn nhau cứ như sắp đánh nhau vậy.
Mỹ Lam thấy thế liền trả lời để ngăn cản:"Em xuống đây để phụ nấu ăn, cũng đã trưa quá rồi cứ để một mình anh ấy làm sẽ không kịp giờ trưa."
Nghe thấy thế Nam Hoàng cũng bắt đầu xắn tay áo bước vào làm. Anh không thể để hai người này có không gian riêng được. Nói về trình độ nấu ăn của anh thì cũng khoing phải là tài giỏi gì, nhưng vì anh ở nước ngoài một mình nên cũng đã có tập nấu những món tây. Nếu nói về tay nghề bốn hay năm năm của anh thì với tay nghề mới của Cảnh Sâm thì anh vượt xa.
Từ lúc Nam Hoàng vào đây anh cứ như cái bóng đèn của hai người họ vậy. Bọn họ thì tự nhiên nói chuyện còn anh chả biết gì để nói. Vì một lúc đến ba người nấu nên bữa trưa cũng không quá lâu đã xong.
"Nào mọi người vài ăn cơm nào!" Mỹ Lam dọn chén bát ra gọi ba mẹ và Mộc Nhi vào ăn, còn Nam Hoàng và Cảnh Sâm lần lượt đem sản phẩm mình đã làm đem ra bày lên bàn.
Ba Mỹ Lam hít hít mấy món trên bàn, rồi tóm tắt khen:" Thơm quá đi, quả không uổn công nãy giờ ta chờ đợi!"
"Đây là món cháu nấu sao?" Ba Mỹ Lam chỉ vào món canh chua trước mặt. Nam Hoàng cảm thấy khó chịu lắc đầu chỉ vài dĩa bò bít tết mà anh đã làm:"Dạ không! Đây mới là món cháu nấu!"
"Vậy thì món này là cậu làm?" Mẹ Mỹ Lam nhìn Cảnh Sâm hỏi.
"Dạ vâng!" Cảnh Sâm ngại ngùng gật đầu.
Dù mẹ Mỹ Lam chả ưa gì Cảnh Sâm nhưng so về nấu ăn đúng là không bằng Nam Hoàng nhưng bà và ông ai cũng đã già mặc dù lúc trước có giàu họ cũng chỉ thích những món truyền thống của mình, chứ không thích ăn những món tây.
Nhưng vì không ưa Cảnh Sâm nên hai người đều không nói gì ngồi xuống. Bắt đầu ăn.
Mọi người đều vui vẻ cười đùa nói chuyện làm cho bữa cơm càng thêm ấm cúng. Nhưng Mỹ Lam và Cảnh Sâm chẳng ai nói câu gì.
Bỗng nhiên Mộc Nhi lại nói:"Hai bác không biết đâu! Anh Nam Hoàng cứ như anh trai của con với Mỹ Lam vậy, chúng con thân nhau lắm. Với lại lúc trước bên đó Mỹ Lam cí một lần bị bắt cóc...."
Vừa nói đến bắt cóc mọi người đều sững lại, ba mẹ Mỹ Lam sững sốt vô cùng hai người cùng đồng thanh hỏi Mộc Nhi:"Bắt cóc sao? Tên nào dám đụng đến con gái cưng của ta"
"Hai bác bình tĩnh, không phải Mỹ Lam vẫn còn ngồi đây sai. Con không biết sau đó mọi chuyện xảy ra thế nào nhưng anh Nam Hoàng lại nói anh ấy chính là người cứu Mỹ Lam đó!"
Ba mẹ Mỹ Lam hai người bắt đầu xoay qua nhìn Nam Hoàng, nhìn anh với ánh mắt vô cùng hài lòng, và cảm kích anh. Nhưng Cảnh Sâm ngồi một bên cứ như bức tượng ngồi yên không nhúc nhích.
Hành động thái hành của cô dừng lại một chút rồi lại tiếp tục, cô nói:"Cách đây mấy tháng."
"Vậy lúc anh tỉnh lại em đã có thể nhìn thấy?" Hỏi Cảnh Sâm lại càng muốn hỏi. Thật sự anh còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô.
Trước câu hỏi của Cảnh Sâm cô không biết phải trả lời sao. Cảnh Sâm định tiếp tục hỏi, thì Nam Hoàng lại từ bên ngoài bước vào.
Nhìn Cảnh Sâm rồi lại nhìn Mỹ Lam, anh hỏi:"Em xuống đây để làm gì vậy?" Mặc dù hỏi Mỹ Lam nhưng mắt anh lại nhìn Cảnh Sâm. Hai người cứ nhìn nhau cứ như sắp đánh nhau vậy.
Mỹ Lam thấy thế liền trả lời để ngăn cản:"Em xuống đây để phụ nấu ăn, cũng đã trưa quá rồi cứ để một mình anh ấy làm sẽ không kịp giờ trưa."
Nghe thấy thế Nam Hoàng cũng bắt đầu xắn tay áo bước vào làm. Anh không thể để hai người này có không gian riêng được. Nói về trình độ nấu ăn của anh thì cũng khoing phải là tài giỏi gì, nhưng vì anh ở nước ngoài một mình nên cũng đã có tập nấu những món tây. Nếu nói về tay nghề bốn hay năm năm của anh thì với tay nghề mới của Cảnh Sâm thì anh vượt xa.
Từ lúc Nam Hoàng vào đây anh cứ như cái bóng đèn của hai người họ vậy. Bọn họ thì tự nhiên nói chuyện còn anh chả biết gì để nói. Vì một lúc đến ba người nấu nên bữa trưa cũng không quá lâu đã xong.
"Nào mọi người vài ăn cơm nào!" Mỹ Lam dọn chén bát ra gọi ba mẹ và Mộc Nhi vào ăn, còn Nam Hoàng và Cảnh Sâm lần lượt đem sản phẩm mình đã làm đem ra bày lên bàn.
Ba Mỹ Lam hít hít mấy món trên bàn, rồi tóm tắt khen:" Thơm quá đi, quả không uổn công nãy giờ ta chờ đợi!"
"Đây là món cháu nấu sao?" Ba Mỹ Lam chỉ vào món canh chua trước mặt. Nam Hoàng cảm thấy khó chịu lắc đầu chỉ vài dĩa bò bít tết mà anh đã làm:"Dạ không! Đây mới là món cháu nấu!"
"Vậy thì món này là cậu làm?" Mẹ Mỹ Lam nhìn Cảnh Sâm hỏi.
"Dạ vâng!" Cảnh Sâm ngại ngùng gật đầu.
Dù mẹ Mỹ Lam chả ưa gì Cảnh Sâm nhưng so về nấu ăn đúng là không bằng Nam Hoàng nhưng bà và ông ai cũng đã già mặc dù lúc trước có giàu họ cũng chỉ thích những món truyền thống của mình, chứ không thích ăn những món tây.
Nhưng vì không ưa Cảnh Sâm nên hai người đều không nói gì ngồi xuống. Bắt đầu ăn.
Mọi người đều vui vẻ cười đùa nói chuyện làm cho bữa cơm càng thêm ấm cúng. Nhưng Mỹ Lam và Cảnh Sâm chẳng ai nói câu gì.
Bỗng nhiên Mộc Nhi lại nói:"Hai bác không biết đâu! Anh Nam Hoàng cứ như anh trai của con với Mỹ Lam vậy, chúng con thân nhau lắm. Với lại lúc trước bên đó Mỹ Lam cí một lần bị bắt cóc...."
Vừa nói đến bắt cóc mọi người đều sững lại, ba mẹ Mỹ Lam sững sốt vô cùng hai người cùng đồng thanh hỏi Mộc Nhi:"Bắt cóc sao? Tên nào dám đụng đến con gái cưng của ta"
"Hai bác bình tĩnh, không phải Mỹ Lam vẫn còn ngồi đây sai. Con không biết sau đó mọi chuyện xảy ra thế nào nhưng anh Nam Hoàng lại nói anh ấy chính là người cứu Mỹ Lam đó!"
Ba mẹ Mỹ Lam hai người bắt đầu xoay qua nhìn Nam Hoàng, nhìn anh với ánh mắt vô cùng hài lòng, và cảm kích anh. Nhưng Cảnh Sâm ngồi một bên cứ như bức tượng ngồi yên không nhúc nhích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook