Một bình rượu không thể thiêu chết được con quái vật này, thế là Lâm Nhất đem rượu trong ba lô từng bình ném tới chỗ quái vật.
“Chú bán thịt, ở đây còn có nữa nè.
” Lâm Nhất la to.
Có thể cảm thấy động tác của Lâm Nhất quá chậm, Chu Khải cũng đi đến giúp đỡ.
Bốn thanh đao ở trên đầu quái vật không ngừng xoay quanh, đem những bình rượu mà Lâm Nhất cùng Chu Khải ném tới đánh nát.
Trong ba lô của Lâm Nhất toàn là những loại rượu có nồng độ cao, khi rơi xuống lại làm gia tăng ngọn lửa, trong nháy mắt lửa đã lan tràn hết thân thể của quái vật.
Quái vật cảm giác được đau đớn từ ngọn lửa mang lại, những xúc tu còn lại giơ lên như muốn dập tắt lửa trên người.
Tất nhiên là An Thành Đạo sẽ không cho bà ta cơ hội đó.
Thanh dao róc xương đâm trúng mấy xúc tu còn lại, một thanh đao nhanh chóng theo tới mà chặt đứt toàn bộ xúc tu của quái vật.
Lúc này quái vật điều khiển ba chân trùng còn lại của nó muốn chạy trốn, An Thành Đạo cầm lấy đao chặt xương trong tay nhảy lên nhắm chuẩn chỗ khớp nối chặt đứt hai chân trùng cuối cùng.
Lúc này quái vật mất đi hết những thủ đoạn công kích, bà ta nằm trên mặt đất lăn lộn không ngừng, không biết là để dập tắt lửa trên người hay là đau đớn giãy giụa.
“Lâm Nhất, Lâm Nhất…” Trong màn lửa, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất.
“Lâm Nhất, mau cứu mẹ với, mau cứu mẹ.
”“Mày không phải là mẹ tao!” Lâm Nhất gào thét.
“Ta là mẹ của con, là mẹ của con.
” Thân thể quái vật ngọ nguậy, giống như muốn tới gần Lâm Nhất.
“Mẹ nuôi con mười tám năm, vậy nên mẹ là mẹ của con.
”“Nhanh… nhanh cứu mẹ đi, trên người mẹ đau quá, nhanh cứu mẹ đi.
”“Mười tám năm…” Những lời này của quái vật làm cho Lâm Nhất một cơn giận không kiềm chế được.
Lâm Nhất cắn răng, trong lòng lại không nén được.
“Không sai, mày thật sự nuôi tao mười tám năm.
Cái này cũng mang ý nghĩa là tao đã cùng cha mẹ ruột của tao tách ra mười tám năm.
”“Là mày, là bọn mày những con quái vật này, để cho tao cùng cha mẹ ruột của tao không biết nhau mười tám năm!”“Tao không biết cha mẹ ruột của tao là ai, ngay cả hình dạng của bọn họ như thế nào tao cũng không biết!”Chu Khải vỗ vai Lâm Nhất, hắn nhìn về hướng con quái vật đang ở trên mặt đất, thay Lâm Nhất nói ra: “Đừng có giả bộ đáng thương, tại sao bọn mày muốn nuôi Lâm Nhất, tao nghĩ trong lòng bọn mày biết rất rõ.
”“Mày biết cha mẹ ruột của tao là ai đúng không?” Lâm Nhất điên cuồng la lên.
“Nói cho tao biết, cha mẹ ruột của tao là ai? Bọn họ đang ở đâu? Bọn họ… còn sống không?”“Lâm Nhất, đừng đi qua.
” Chu Khải kéo Lâm Nhất lại khi thấy hắn muốn đi qua.
“Lâm Nhất… Lâm Nhất…”Âm thanh quái vật càng lúc càng suy yếu, sau đó liền ngã trên mặt đất không động đậy nữa.
“Bà ta… bà ta chết rồi sao?” Chu Vân nghiên đầu nhìn sang chỗ khác, cô ấy không dám nhìn vào thi thể cháy khét của quái vật.
“Chết rồi.
” Chu Khải gật nhẹ đầu, nhịp tim của quái vật đã ngừng đập.
“A!” Lâm Nhất ngửa đầu hét lớn, giống như muốn đem hết những uỷ khuất cùng không can tâm ở trong lòng để biểu lộ ra bên ngoài.
“Còn sống!” Lâm Nhất hít một hơi thật sau, phát tiết xong, trong lòng lại nhiều hơn là kích động.
“Cuối cùng lần này chúng ta vẫn còn sống trong tay của quái vật rồi.
”Đúng vậy, đối với Lâm Nhất, nhiều lần bị giết trước đó, lần này mà nói hắn rốt cục cũng đã chiến thắng được quái vật.
Mặc dù chỉ có một con nhưng đây là một khởi đầu không tệ rồi.
Thế nhưng, trong lúc Lâm Nhất đang chìm đắm trong vui sướng, sắc mặt Chu Khải đột nhiên biến đổi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook