Đừng Buông Tay Anh
Chương 47: Tôi Muốn Kết Hôn

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Đôi môi đỏ mọng của Tang Nhược hơi cong cong, nở nụ cười yếu ớt: "Hạ Cảnh Tây.........."

Giọng nói bỗng nhiên dừng lại.

Ngón tay dài cầm khăn đưa qua lau sạch khoé môi cô.

Cẩn thận chạm vào khoé môi, nhẹ nhàng lau.

Đôi mắt sâu đen nhánh của anh không hề chớp một cái mà chỉ nhìn cô chằm chằm, phảng phất như trong mắt chỉ có mỗi mình cô.

Động tác nhanh chóng của anh làm cô không kịp đề phòng, cơ thể Tang Nhược hơi căng cứng, giống như là đột nhiên không hiểu tại sao lại không thể nhúc nhích được, các đầu ngón tay nắm chặt lại với nhau khẽ run nhưng cũng không có cử động.

Xung quanh náo nhiệt, bên tai tiếng cười nói không dứt của các cặp trai gái yêu nhau, mùi khói lửa rất nồng, trong không khí đều là hương thơm của các loại thức ăn thuộc mỹ thực trên đường phố, gần nhất là mùi vị của bún ốc.

Giống như là cố tình, tay anh đưa qua mang theo một sợi mùi hương nước hoa lạnh lẽo mờ mờ ảo ảo thuộc về phái nam, dường như chúng tận dụng mọi cơ hội để xâm nhập vào từng ngõ ngách trong cơ thế cô.

Thế mà anh còn thay cô lau khoé miệng.

Nụ cười yếu ớt hơi thu lại, sắc mặt Tang Nhược dần dần trở nên ấm áp và tươi mát.

"Không phải anh muốn em cảm động." Thay cô lau đi nước canh nơi khoé môi, ánh mắt Hạ Cảnh Tây ở trên người cô chưa có nửa phần dời đi, thanh âm khàn khàn: "Càng không phải muốn em tha thứ cho mình, anh chưa từng nghĩ qua như vậy."

Anh thu tay lại.

Tang Nhược không có trả lời, có một chút trào phúng hiện ra giữa khóe mắt và lông mày.

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây thêm thâm trầm ảm đạm.

Nhìn thấy đường cong trên khuôn mặt cô dần trở nên lạnh lùng và hờ hững, tận sâu trong đáy lòng có chút bị chôn vùi, anh vốn không phải là loại người có thể nói ra những lời như vậy nhưng không hiểu tại sao lại thốt ra như thế.

"Nhược Nhược." Đây là lần đầu tiên anh gọi nhũ danh của cô, là thốt ra, cũng là kìm lòng không được, giọng nói của anh căng cứng khàn khàn, giống như muốn dựa vào nó để rơi vào sâu trong lòng cô.

Đầu ngón tay Tang Nhược bỗng nhiên siết chặt, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, như là muốn nói cái gì đó.

"Anh sợ mất đi em." Ánh mắt Hạ Cảnh Tây khoá chặt gương mặt cô, trong cổ họng cực kì khó chịu: "Anh không biết yêu một người là như thế nào, nhưng anh sẽ học. Đêm nay, thật ra anh.........."

Thật khó có thể để anh nói ra những lời này, nhưng câu giải thích tiếp theo "Tối nay là anh bị ghen tị cùng sợ hãi làm cho choáng váng đầu óc" rốt cuộc vẫn là không nói nên lời, nhất là dưới cái nhìn chăm chú lạnh lùng của cô.

Nói nhiều cũng vô ích.

Tay anh lặng lẽ nắm thành quyền rồi lại buông ra, đem lời nói nuốt về.

"Anh đưa em về." Anh sửa lại câu nói.

Phần sợ hãi kia bị anh mạnh mẽ áp xuống, quét mã QR trên bàn để thanh toán, anh đứng lên trước, sắc mặt khôi phục lại bộ dáng vẫn luôn không chút dao động nào, giống như chưa từng có biến hoá qua.

"Đi thôi."

Tang Nhược ngẩng mặt lên nhìn anh.

Có cảm xúc tuôn ra, chuyện muốn nói sắp bật ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ là giật giật khóe môi, lấy khẩu trang đeo lên rồi đứng dậy, ngay giây phút chuẩn bị nhấc chân rời đi thì cánh tay đột nhiên bị kéo một cái.

"Cẩn thận." Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Trước mắt là bóng lưng thẳng tắp của anh, cô được anh kéo ra sau lưng để bảo vệ, một cỗ mùi nước hoa nhàn nhạt quen thuộc kia lại một lần nữa quấn quanh chóp mũi cô, lần này so với lần trước càng rõ ràng hơn.

Theo dư quang của khoé mắt nhìn qua, hai đứa bé cãi nhau ầm ĩ chạy đến đâm vào người Hạ Cảnh Tây, trong đó có một bé đang cầm lon coca, cứ như vậy mà trực tiếp hất lên người anh.

Ước chừng là thấy mình gây hoạ, hai đứa bé làm mặt quỷ sau đó co giò chạy đi.

Hạ Cảnh Tây hơi nhíu mày.

Anh không nhìn hai đứa bé kia, chỉ lấy khăn tay ra tuỳ ý lau sơ qua, sau đó xoay người đối mặt với Tang Nhược thấp giọng nói: "Đi thôi."

Tang Nhược trừng mắt.

Hạ Cảnh Tây thuận theo tầm mắt của cô, như ý thức được cái gì, anh không khỏi buông tay cô ra.

Tang Nhược nhìn cũng không nhìn anh một cái, cứ như vậy trực tiếp rời đi, Hạ Cảnh Tây đứng nguyên tại chỗ vài giây, sau đó đuổi theo.

Đi ra khỏi đường phố ẩm thực, sự náo nhiệt giảm bớt.

Một mình Tang Nhược đi trên đường cái, cô không quay đầu lại, nhưng cô biết Hạ Cảnh Tây đang đi sau lưng phía bên trái của mình, cách khoảng nửa bước chân, ánh sáng vàng ấm của đèn đường chiếu xuống, thân ảnh của hai người quấn vào nhau, giao cùng một chỗ.

Nhìn như rất thân mật.

Ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều đặt trên người cô, rất nặng rất sâu. Trong không khí tràn ngập hơi thở thuộc về anh, chúng không một tiếng động vây quanh lấy cô.

"Bãi đỗ xe." Chợt, thanh âm của anh truyền đến.

Tang Nhược dừng bước lại, quay người không nói chuyện, chỉ hờ hững nhìn anh.

Sắc mặt Hạ Cảnh Tây vẫn không thay đổi: "Đến bãi đỗ xe rồi, để anh đưa em về." Ánh mắt khẽ lướt qua bụng cô, nhanh đến mức không thể phát hiện ra, anh dừng một chút, giọng nói không khống chế được ấm ách thêm hai phần: "Nếu mang giày cao gót đi về sẽ làm chân đau."

Tang Nhược đột nhiên giương môi, cười như không cười: "Không mang sẽ không đau."

Nói là giày, nhưng cũng là chỉ người.

Hạ Cảnh Tây tự nhiên hiểu rõ ý này của cô.

Ánh mắt âm u nhìn về phía cô, phảng phất như không phát hiện ra cô đang nói bóng gió, thấp giọng nói: "Nếu như không muốn ngồi xe, vậy anh cõng em."

Tang Nhược nhíu nhíu mày, giống như là không nghe thấy rõ: "Cõng tôi? Ở đây?"

"Đúng vậy." Hạ Cảnh Tây gật đầu, nói xong, anh đi lên trước mặt cô, không chút do dự nửa ngồi nửa quỳ xuống: "Anh cõng em."

Anh ở ngay phía dưới chân cô.

Tang Nhược hạ thấp tầm mắt, chạm vào bên trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Tia sáng sáng tối giao thoa, mặt của anh ẩn hiện ở trong đó, cho dù là ở tư thế như vậy, nhưng vẫn không thể che lấp đi vẻ kiêu ngạo từ trong xương anh phát ra, không có một chút nào gọi là chật vật.

Tang Nhược giương môi, đầu ngón tay đưa ra, nhẹ nhàng mà chạm trên đỉnh đầu anh, hờ hững lướt qua.

Bất thình lình thân thể Hạ Cảnh Tây cứng đờ.

Rõ ràng là cách một mái tóc, nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay cô lại như cũ, thần kì xâm nhập vào trong làn da anh, cũng biết rõ là cô cùng lắm chỉ là tâm huyết dâng trào muốn đùa giỡn, nhưng dù như vậy cô vẫn dễ dàng đem đến từng trận tê dại khác thường cho anh.

Cổ họng Hạ Cảnh Tây nhấp nhô có chút gấp gáp.

Trong một cái chớp mắt tiếp theo, loại cảm giác căng cứng này đạt đến đỉnh điểm ___________

Cô bước chân đến sau lưng anh.

"Lên sao?" Trong lòng dẫu biết rõ là không có khả năng, nhưng anh vẫn không thể kìm được cõi lòng mong đợi mà hỏi ra miệng.

Có người đi đường đi ngang qua, quăng cho bọn họ ánh mắt hâm mộ.

"AAAAAAAAAAA, tôi cũng muốn có bạn trai ngồi xổm xuống cõng tôi như vậy, đi đường đúng thật là mệt mỏi quá nha."

"Anh ấy đẹp trai quá."

"..........."

Tiếng khen ngợi dù là được đè thấp nhưng vẫn tinh tường chui vào tai Tang Nhược.

Trong phút chốc, cô vốn là hào hứng muốn chơi đùa anh một chút lập tức bay sạch sẽ, cô miễng cưỡng thu hồi tầm mắt, không trả lời câu hỏi của anh, cũng không không thèm nhìn anh, nhấc chân rời đi.

Sớm đã chuẩn bị tâm lý, song khi sự thật bày ở trước mặt thì trong lòng Hạ Cảnh Tây vẫn không khống chế được mà lướt qua chút thất vọng.

Cảm giác chua xót mãnh liệt khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của anh, cảm giác không khoẻ đột nhiên tập kích, nhíu mày lại, anh cố khắc chế, thong dong đứng dậy, tiếp tục đi theo phía sau để cho cô đi bên trong (ý là phần lề phía trong í, anh đi bên trái để tránh cho cô bị người khác đi ngược chiều đụng vào, để chị đi phần bên trong, đúng là tinh ý hic), cuối cùng lại thay cô mở cửa xe ra.

Tang Nhược xoay người lên xe.

Cửa xe đóng lại, Hạ Cảnh Tây ngồi ở ghế lái, không có lập tức nổ xe mà là lấy bình nước khoáng ra đưa cho cô: "Em có muốn uống nước không?"

Hiển nhiên, Tang Nhược không nhận.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trực tiếp không nhìn anh.

Hạ Cảnh Tây nhìn cô một cái thật sâu, bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Rất nhanh, xe được khởi động.

Không một ai nói chuyện, sự trầm mặc lan tràn đến từng ngóc ngách trên xe, Hạ Cảnh Tây nắm chặt tay lái, cả một ngày bất an lo sợ giờ phút này cũng chiếm được một chút bình thản yên lòng.

Trầm mặc rất nhanh bị đánh phá khi gần đến chung cư.

"Xì......" Môt tiếng bén nhọn vang lên, chiếc Bentley ngoài ý muốn bị hỏng.

Hạ Cảnh Tây theo bản năng nhìn về phía kính chiếu hậu, nhìn không thấy mặt của cô, thấp giọng nói: "Chờ chút."

Bentley dừng lại phía bên phải, anh đẩy cửa xe ra, ở bên trái xuống xe, có thể thấy là nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, vòng qua đầu xe đi mấy bước đến cửa xe bên phải, thay cô mở cửa ra.

"Xe hỏng rồi." Anh giải thích.

Tang Nhược không đáp lại, giày cao gót giẫm lên vỉa hè mà đi về phía trước.

Hạ Cảnh Tây liếc nhìn cô một cái, nhanh chóng mở đèn flash kép để ra hiệu cảnh báo ra khỏi vị trí này, sau đó đuổi theo cô.

Chung cư ở đối diện.

Vừa lúc đèn xanh, Tang Nhược muốn đi qua đường, một chiếc xe thể thao đột nhiên xuất hiện mang theo tiếng gầm rú chạy nhanh đến, cơ hồ là cùng lúc đó, âm thanh giống như vậy cũng xuất hiện trong đầu của cô.

Thân thể đột nhiên cứng đờ, đúng là đã quên phải lùi lại.

"Tang Nhược!" Hạ Cảnh Tây nhanh chóng phát hiện ra có vấn đề, nhanh tay lẹ mắt nắm chặt cổ tay cô kéo về.

"Ngô."

Tang Nhược nằm trọn trong lồng ngực người đàn ông, chóp mũi đụng phải lồng ngực cứng rắn của anh.

Đau.

"Có sao không?" Nghe thấy tiếng kêu rên của cô, ánh mắt Hạ Cảnh Tây khẩn trương, vội vã kiểm tra, giọng nói vô cùng khàn đặc, thậm chí nhịp tim trong một giây ngắn ngủi kia cũng như là ngừng đập.

Anh kiểm tra trên dưới một lượt.

Khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở cực nóng quen thuộc bao vây lấy cô, nhiệt độ thuộc về lòng bàn tay anh nhanh chóng truyền từ cổ tay cô đi ra khắp cơ thể, giống như xua tan đi lạnh lẽo đột nhiên tràn ra từ sâu trong cơ thể.

Tang Nhược nhắm mắt lại, không nói một lời muốn thoát khỏi tay anh.

Môi mỏng Hạ Cảnh Tây mím lại.

"Anh đưa em qua đường." Hô hấp có chút không ổn định, nhìn sắc mặt cô giống như là hơit trắng bệch, không cho cô cơ hội cự tuyệt, anh nắm chặt tay cô, cường thế mà không mất đi phần dịu dàng: "Đừng sợ."

Da thịt dán vào nhau, nóng rực tiếp tục lan tràn, từng chút một xâm chiếm.

Nhịp tim Tang Nhược bỗng nhiên mất khống chế, nhảy lên kịch liệt.

Tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao kia cứ vang lên trong đầu không thể xua đi được, cứ lập lại hết lần này đến lần khác, giống như là đang cố gắng để tái hiện lại một số cảnh tượng trong quá khứ.

Cô muốn hất cánh tay đang giam giữ mình kia, muốn rời xa sự nóng rực này, nhưng hết lần này đến lần khác, anh vẫn nắm chặt như vậy.

Cảm giác Hạ Cảnh Tây nhạy bén.

Anh cúi đầu, chỉ liếc một cái liền thấy sắc mặt cô vừa trắng thêm một chút, mi tâm hơi nhíu lại, có ý muốn hỏi nhưng ý thức được hai người còn đang ở giữa vạch, đèn xanh vừa kết thúc, anh đành phải nắm tay cô đi qua đường.

Anh có thể cảm nhận được thân thể cô có chút căng cứng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Anh không tự giác mà buông lỏng thanh âm âm trầm, giọng nói như đang dỗ dành.

Gió đêm thổi qua, mang đến hương vị lạnh lẽo trên người anh, lại vô hình tạo cho người ta ảo giác có cảm giác an tâm, quái lạ là nó làm cho trái tim đang mất kiểm soát của cô từ từ trở lại bình thường.

Tang Nhược bỗng nhiên quay mặt.

"Buông tay." Cô lạnh giọng, nói.

Hạ Cảnh Tây yên lặng nhìn cô, môi mỏng khẽ mấp máy: "Đưa em đến dưới lầu rồi anh rời đi."

Anh buông lỏng tay cô ra.

Lấy được tự do, không trả lời cũng không nhìn anh, Tang Nhược nhấc chân rời đi.

Cô đi rất nhanh.

Ánh mắt tối sầm, Hạ Cảnh Tây giữ một khoảng cách đi theo sau lưng cô, ánh mắt một mực rơi trên bóng dáng của cô, một đường không ai nói chuyện, cho đến khi theo chân cô đến dưới chân lầu.

"Nghỉ ngơi sớm một chút." Anh dừng một chút, nhìn chằm chằm vào bóng lưng mỏng manh của cô nói: "Ngày mai anh phải đi công tác, đi đến công ty chi nhánh ở nước ngoài, sẽ rời đi mấy ngày."

Tang Nhược vốn định bước chân lên cầu thang thì dừng lại.

Cô xoay người.

Thất thố ngắn ngủi lúc trước đã không còn, dưới khẩu trang, khoé miệng cô khẽ nhếch, một cỗ ý cười lạnh lẽo nhàn nhạt từ giữa hàng lông mày tràn ra: "Đây được coi là cái gì, cho tôi lời giải thích sao, đứng trên lập trường gì?"

Hạ Cảnh Tây không có trả lời, chỉ là cùng cô mặt đối mặt.

Đầu ngón tay nắm chặt lại, Tang Nhược liếc mắt lạnh lùng, thu hồi tầm mắt bước chân lên lầu.

Cô không quay đầu lại, dù cô vẫn cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt của ai kia vẫn luôn đặt trên người mình chưa từng rời đi.

********************************

Tang Nhược về tới căn hộ.

Đóng cửa lại, cô đứng tại chỗ một lúc lâu không nhúc nhích, lâu đến nỗi đèn cảm ứng tự động tắt đi, toàn bộ căn hộ một lần nữa chìm vào bóng tối.

Chỉ có một mình cô, một cỗ tâm tình khó tả lúc trước lại một lần nữa tuỳ ý xâm lấn toàn bộ cơ thể.

Nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, cô cúi đầu, lấy điện thoại ra tìm đến số của anh trai Mộ Đình Chu định gọi cho anh, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào màn hình, cô ngừng lại.

Lướt qua.

Kéo xuống dưới, không đầy một lúc đã đến điểm cuối, sau khi thay đổi số điện thoại, thực sự có rất ít địa chỉ liên hệ trong danh bạ của cô, Wechat cũng vậy.

Ngón tay cứng đờ, cuối cùng, ai cô cũng không tìm.

Cởi bỏ giày cao gót, Tang Nhược để chân trần dẫm lên sàn nhà đi vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, vì để phòng ngừa trong lúc hoảng hốt cầm nhầm giống tối hôm qua, cô cố ý nhìn thật kỹ, xác định đúng là nước khoáng mới mở nắp ra, sau khi mở nắp thì uống không ít.

Nước ngấm vào, cảm xúc bị đè xuống không ít.

Uống xong, cô theo thói quen đến hòm thuốc lấy một viên Ibuprofen uống vào, sau đó lấy quần áo đi tắm rửa, trong lúc cởi quần áo bẩn ra ném vào sọt, cô bất giác nhớ đến cái cà vạt kia vẫn còn ở đó.

Giờ phút này, ngay ở phía dưới quần áo cô, quần áo người đàn ông cùng phụ nữ nằm chung một chỗ, giống như phát ra một loại mập mờ.

Tang Nhược đứng im tại chỗ vài giây, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm đem nguyên sọt quần áo bẩn ném vào thùng rác.

Tắm rửa xong cô trở lại phòng khách xem lại kịch bản.

Bình thường thân tâm đều hoà nhập vào kịch bản nhưng đêm nay lại ngoại lệ, cô không cách nào tập trung được, trong đầu cô luôn hiện lên cảnh tượng NG do phạm phải sai lầm ngày hôm nay, những cái đó đều là những thứ căn bản cô không thể phạm sai lầm được.

Đầu ngón tay vô thức siết chặt kịch bản, cuối cùng, cô đứng dậy đi ra ban công, muốn hóng gió cùng hít thở một chút không khí trong lành, dư quang nơi khoé mắt lại vô tình phát hiện thân ảnh dưới lầu đang rời đi.

Từng bước từng bước một, thân ảnh ngày càng xa dần, cuối cùng cũng không còn nhìn thấy nữa.

**************************************

Quán bar.

Ánh đèn lấp lánh, trên sàn nhảy náo nhiệt, nam nam nữ nữ tận tình phóng thích chính mình.

Hạ Cảnh Tây một mình ngồi trên ghế dài ở bên trong, cằm khẽ nhếch, rượu trong ly một hơi cạn sạch, thuận theo cổ họng thấm vào cơ thể.

Nơi này yên tĩnh cùng với sự náo nhiệt trên sàn nhảy đúng là tương phản rõ ràng.

Anh đã trở thành người không phù hợp với những thứ kia.

Chợt, ghế sopha lún xuống.

Úc Tuỳ ngồi xuống ở một bên, hai chân tuỳ ý đặt trên mặt đất, đưa mắt nhìn nửa gương mặt không chút gợn sóng của Hạ Cảnh Tây, uống rượu xong thanh âm lạnh nhạt nói: "Cùng Tang Nhược chưa có tiến triển?"

Động tác châm điếu thuốc của Hạ Cảnh Tây hơi ngừng lại.

Ánh mắt nặng nề nhìn Úc Tuỳ một cái, anh lại tiếp tục châm thuốc, một giây sau ánh sáng xanh lam sẫm có chút chiếu sáng lên gương mặt tuấn tú của anh, u ám không nhìn thấu lan ra, ngược lại tăng thêm mấy phần gợi cảm.

Khoé môi ngậm lấy điếu thuốc, anh hút một hơi.

Úc Tuỳ giật giật khoé môi, cũng tự mình châm điếu thuốc.

"Tìm được Hứa Lan Thanh chưa?" Thời điểm đưa điếu thuốc lên môi anh hỏi, rõ ràng bị rượu cùng thuốc lá ngấm vào, tiếng nói khàn khàn đột nhiên vang lên.

Úc Tuỳ đưa mắt.

"Thế nào?" Anh ấy hờ hững hỏi ngược lại.

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây cực kì u ám, anh hút từng ngụm khói, không biết có phải do hút quá mạnh hay không mà anh ho khan hai tiếng, sau khi ho xong lại mở miệng, giọng nói càng ám ách: "Làm sao để yêu một người?"

Rất trầm thấp, thấp đến nỗi giống như là tự nói với chính mình.

Cách làn khói nhàn nhạt cùng những tia sáng mờ ảo, Úc Tuỳ hiếm khi thấy được nơi đáy mắt anh xuất hiện sự sa sút tinh thần cùng bất lực đan xen trong đó rất rõ ràng.

______ Sinh ra ở nhà họ Hạ, từ nhỏ đã không được chào đón, ở trong hoàn cảnh lừa ta gạt người mà lớn lên.

Không có ai dạy cho anh.

Anh sẽ không biết.

Hạ Cảnh Tây lại trầm mặc hút thuốc.

Điện thoại trong lòng bàn tay tuỳ ý di chuyển, Úc Tuỳ nhìn anh: "Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?"

Môi mỏng Hạ Cảnh Tây khẽ nhếch, không có lên tiếng, cho đến khi hút xong điếu thuốc, hầu kết anh mới nhấp nhô: "Cô ấy........."

Anh chưa bao giờ biết như thế nào là nói ra lời nói trong lòng, sau khi gặp lại Tang Nhược, có thể đem tiếng lòng nói ra thật đúng là khó có được.

Giờ phút này, những lời nói kia cứ chặn trong cổ họng, không cách nào nói ra được.

Thật lâu sau, cổ họng anh mới chuyển động, không lưu loát nói ra một câu: "Đối với cô ấy, dường như đã không còn cách nào rồi."

Loại bất lực này, đêm nay là trào lên mãnh liệt nhất.

Chất cồn lặng yên không tiếng động kích thích lên dây thần kinh anh, đôi mắt mờ mịt khó thấy, buồn bực nằm nơi ngực anh cả ngày nay lại bùng lên mãnh liệt, hô hấp anh dần trở nên khó khăn: "Cô ấy có thể..........."

"Đã yêu Hành Thời." Đường cong trên gương mặt anh căng đến cực hạn, lực kẹp điếu thuốc lặng yên không tiếng động mà tăng thêm: "Có thể..........."

Mang thai, hai chữ cuối cùng này anh vẫn là không cách nào thoát ra khỏi miệng được.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã cháy đến cuối cùng, cháy vào da thịt, nhưng anh vẫn không hề hay biết, vài giây sau đưa tàn thuốc lên dụi vào gạt tàn, cả người chán nản dựa ra phía sau một chút, một tay nắm chặt.

Úc Tuỳ liếc nhìn điện thoại của mình, úp màn hình xuống, anh rót ra hai ly rượu.

"Uống rượu." Anh đá Hạ Cảnh Tây một cái.

Âm u trong bóng tối, gương mặt Hạ Cảnh Tây phá lệ ảm đạm đến khó phân biệt, không thể nhìn thấu được, tay có chút vô lực rủ xuống, anh tiếp nhận ly rượu Úc Tuỳ đưa tới.

"Ong ong ong______"

Là điện thoại của anh ném ở trên bàn vang lên.

Hạ Cảnh Tây nhếch môi mỏng, hô hấp rất nặng nề, anh hơi khép lại suy nghĩ, lướt tay qua nhận cuộc gọi.

Một giây sau, bên kia truyền đến âm thanh______

"Tôi muốn kết hôn."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương