Đừng Buông Tay Anh
-
Chương 28: Anh Nhớ Em, Muốn Gặp Em
******
Đột nhiên Tưởng Thi Thi xảy ra chút chuyện nên Tịch Mặc Viễn không yên lòng, rời đi trước, trước khi đi còn dặn dò thư kí tạm thời đừng đi vào, hãy để Hạ Cảnh Tây một mình ở trong đó một lát, nhưng Tạ thư kí cũng thực sự rất lo lắng.
Một lát sau, cuối cùng anh ta vẫn là đi vào.
Anh nhẹ nhàng tiến đến gần, đẩy cửa ra, vốn định lên tiếng gọi "Hạ tổng" nhưng rất nhanh, câu đó mắc nghẹn ở yết hầu anh, không sao thốt ra được.
Trong tầm mắt của anh, anh nhìn thấy Hạ tổng buông thõng hai mắt, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, vẫn như cũ âm u như muốn hoà vào bầu trời đêm ngoài kia thành một thể, tia sáng ánh đèn tỏa xuống, nhưng lại vì anh mà làm nó thêm mấy phần ảm đạm.
Thậm chí, có một cỗ cô đơn ảm đạm cùng sự chế giễu không thể giải thích được cứ như vậy phóng đại toàn thân Hạ tổng............
Thư kí Tạ trong lòng giật một cái, anh cảm thấy ngày hôm qua nhìn thấy Hạ tổng không thể khống chế cảm xúc đã là điều cực kì khó có được rồi, không nghĩ đến giờ phút này, Hạ tổng lại khiến cho anh cảm thấy không từ gì có thể diễn tả được.
Giống như là.....bị bao phủ trong tầng tầng cô tịch.
Khẩn trương nuốt nước miếng một cái, thư kí Tạ lo lắng đi đến gần, thấp giọng hỏi anh: "Hạ tổng, anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không ạ? Để tôi gọi bác sĩ đến đây, dù sao anh cũng đã tỉnh rồi, Hạ tổng, thân thể là quan trọng."
"Ảnh chụp đâu?"
Đột nhiên một âm thanh thốt ra vô cùng nhỏ, nhất thời Tạ thư kí không thể nghe rõ được.
"Hạ tổng, anh nói cái gì?" Anh ta hỏi lại.
Đáy mắt phủ kín thâm trầm ảm đạm, môi mỏng Hạ Cảnh Tây lại mấp máy, giọng nói cực kỳ trầm, nỗi cay đắng nồng đậm quấn quanh trong đó: "Không phải bị chụp lén sao?"
Thư kí Tạ rốt cuộc cũng phản ứng lại, hoá ra là đang hỏi Tang tiểu thư.
Anh ta nghĩ đến Hạ tổng gọi tên Tang tiểu thư mà tỉnh lại.......
"Đã ngăn lại." Do dự mất mấy giây, Tạ thư kí cuối cùng vẫn là đem ảnh chụp đã ngăn lại đưa cho anh: "Tôi đã phân phó, nhất định sẽ không có lần sau, anh yên tâm."
[Truyện chỉ đăng tại Wattap @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Hạ Cảnh Tây nhận lấy.
Trong tấm ảnh, có hình cô đi từ trong quán lẩu ra lên xe Quý Hành Thời, có ảnh Quý Hành Thời đi từ trong tiệm thuốc ra đưa cho cô thuốc cùng nước khoáng, còn có bức cô ở sân bay, lúc xuống xe kém chút nữa là té ngã may mà có Quý Hành Thời nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô.
Cô dường như cười cười lại với Quý Hành Thời, rất tin tưởng anh ta, không biết là do góc chụp hay căn bản vốn đã là như vậy, hai người nhìn nhau thân mật vô cùng.
Hô hấp Hạ Cảnh Tây có chút nặng nề, quai hàm căng chặt.
Tạ thư kí lo lắng: "Hạ tổng............"
Nhưng Hạ Cảnh Tây không có đáp lại, chỉ là trầm mặc nhìn chằm chằm những tấm hình kia thật lâu.
Lâu đến mức Tạ thư kí còn nghĩ anh sẽ không nói chuyện, lúc anh ta lo lắng đến sắp hỏng thì thanh âm u ám trầm thấp của anh lại vang lên, sự tĩnh mịch trong lời nói giống như cũng theo đó mà phát ra phủ lấy toàn thân anh, khiến người ta nghe cảm thấy không đành lòng_______
"Có thuốc lá không?"
Tạ thư kí hơi ngạc nhiên, định lên tiếng khuyên ngăn, nhưng lời nói đến bên khoé miệng lại một chữ cũng không thốt ra được, chỉ yên lặng tìm ra một hộp thuốc lá cùng cái bật lửa đưa cho anh.
Cuối cùng anh ta vẫn là không kìm được mà thốt ra một câu: "Hạ tổng, anh chú ý thân thể, công ty còn nhiều việc chờ anh về xử lí. Nhà họ Hạ bên kia đã có người rục rịch muốn đến "thăm hỏi" anh, đồng thời vẫn còn đang nghe ngóng tin tức vì sao anh xảy ra tai nạn."
Mặc dù Úc Tuỳ đã xử lí tốt Liễu gia bên kia, đem chân tướng vụ tai nạn ém xuống, chủ yếu trách nhiệm thuộc về Liễu gia bên kia, nhưng cũng không phải là an toàn trăm phần trăm, dù sao ở nhà họ Hạ cũng có quá nhiều người ngóng trông Hạ tổng xảy ra chuyện.
"Tôi biết." Ánh mắt anh càng thêm ảm đạm, Hạ Cảnh Tây giọng khàn khàn nói: "Cậu về nghỉ ngơi đi."
Tạ thư kí lắc đầu: "Tôi ở ngay bên ngoài, anh có việc gì cần cứ gọi tôi."
Hạ Cảnh Tây không có đáp lại.
Thư kí Tạ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể đi ra ngoài trước.
Rất nhanh, một căn phòng lớn như vậy, lại lần nữa chỉ còn một mình Hạ Cảnh Tây.
"Ba" một âm thanh rất nhỏ, trên cái bật lửa nhảy lên 1 tia sáng xanh lam sẫm, càng làm nổi bật hơn vẻ u ám trên khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, anh rút điếu thuốc từ trong hộp ra đặt lên miệng.
"Khục! khụ khụ____" Lại thần kỳ bị sặc, ho đến nổi lưng anh dần dần cong lại.
Anh nhắm mắt, điều hoà hơi thở lại, một lần nữa đem điếu thuốc để lên môi, khói thuốc tràn ngập, thần sắc anh càng thêm âm u khó phân biệt.
Gương mặt kia vẫn hiện ở trong đầu, không sao xoá đi được, anh đưa tay lấy điện thoại ở trên đầu giường, mở Wechat ra, tìm kiếm rồi mở ra nội dung phát trực tiếp của cô hôm qua.
[Chào mọi người, tôi là Tang Nhược.]
Mở đi mở lại giọng nói của cô để nghe, trong bức ảnh, cô cười tươi như hoa, đẹp đến mức chói mắt, anh nhìn không chớp mắt.
Kìm lòng không được, Hạ Cảnh Tây đưa bàn tay lên xoa nhẹ lên gương mặt của cô trên màn hình, theo thói quen nhẹ nhàng chậm chạp mà vuốt ve.
Đáng tiếc, chung quy thì tất cả cũng chỉ là giả.
Màn hình thì lạnh lẽo, chỉ có cô mới có hơi ấm.
Đêm đó, Hạ Cảnh Tây bật đi bật lại đoạn phát trực tiếp nhiều lần, cứ như vậy hút từng điếu một.
Cho đến mặt trời ló rạng.
Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi anh, cô đơn một mình.
Đột nhiên Tưởng Thi Thi xảy ra chút chuyện nên Tịch Mặc Viễn không yên lòng, rời đi trước, trước khi đi còn dặn dò thư kí tạm thời đừng đi vào, hãy để Hạ Cảnh Tây một mình ở trong đó một lát, nhưng Tạ thư kí cũng thực sự rất lo lắng.
Một lát sau, cuối cùng anh ta vẫn là đi vào.
Anh nhẹ nhàng tiến đến gần, đẩy cửa ra, vốn định lên tiếng gọi "Hạ tổng" nhưng rất nhanh, câu đó mắc nghẹn ở yết hầu anh, không sao thốt ra được.
Trong tầm mắt của anh, anh nhìn thấy Hạ tổng buông thõng hai mắt, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, vẫn như cũ âm u như muốn hoà vào bầu trời đêm ngoài kia thành một thể, tia sáng ánh đèn tỏa xuống, nhưng lại vì anh mà làm nó thêm mấy phần ảm đạm.
Thậm chí, có một cỗ cô đơn ảm đạm cùng sự chế giễu không thể giải thích được cứ như vậy phóng đại toàn thân Hạ tổng............
Thư kí Tạ trong lòng giật một cái, anh cảm thấy ngày hôm qua nhìn thấy Hạ tổng không thể khống chế cảm xúc đã là điều cực kì khó có được rồi, không nghĩ đến giờ phút này, Hạ tổng lại khiến cho anh cảm thấy không từ gì có thể diễn tả được.
Giống như là.....bị bao phủ trong tầng tầng cô tịch.
Khẩn trương nuốt nước miếng một cái, thư kí Tạ lo lắng đi đến gần, thấp giọng hỏi anh: "Hạ tổng, anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không ạ? Để tôi gọi bác sĩ đến đây, dù sao anh cũng đã tỉnh rồi, Hạ tổng, thân thể là quan trọng."
"Ảnh chụp đâu?"
Đột nhiên một âm thanh thốt ra vô cùng nhỏ, nhất thời Tạ thư kí không thể nghe rõ được.
"Hạ tổng, anh nói cái gì?" Anh ta hỏi lại.
Đáy mắt phủ kín thâm trầm ảm đạm, môi mỏng Hạ Cảnh Tây lại mấp máy, giọng nói cực kỳ trầm, nỗi cay đắng nồng đậm quấn quanh trong đó: "Không phải bị chụp lén sao?"
Thư kí Tạ rốt cuộc cũng phản ứng lại, hoá ra là đang hỏi Tang tiểu thư.
Anh ta nghĩ đến Hạ tổng gọi tên Tang tiểu thư mà tỉnh lại.......
"Đã ngăn lại." Do dự mất mấy giây, Tạ thư kí cuối cùng vẫn là đem ảnh chụp đã ngăn lại đưa cho anh: "Tôi đã phân phó, nhất định sẽ không có lần sau, anh yên tâm."
[Truyện chỉ đăng tại Wattap @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]
Hạ Cảnh Tây nhận lấy.
Trong tấm ảnh, có hình cô đi từ trong quán lẩu ra lên xe Quý Hành Thời, có ảnh Quý Hành Thời đi từ trong tiệm thuốc ra đưa cho cô thuốc cùng nước khoáng, còn có bức cô ở sân bay, lúc xuống xe kém chút nữa là té ngã may mà có Quý Hành Thời nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô.
Cô dường như cười cười lại với Quý Hành Thời, rất tin tưởng anh ta, không biết là do góc chụp hay căn bản vốn đã là như vậy, hai người nhìn nhau thân mật vô cùng.
Hô hấp Hạ Cảnh Tây có chút nặng nề, quai hàm căng chặt.
Tạ thư kí lo lắng: "Hạ tổng............"
Nhưng Hạ Cảnh Tây không có đáp lại, chỉ là trầm mặc nhìn chằm chằm những tấm hình kia thật lâu.
Lâu đến mức Tạ thư kí còn nghĩ anh sẽ không nói chuyện, lúc anh ta lo lắng đến sắp hỏng thì thanh âm u ám trầm thấp của anh lại vang lên, sự tĩnh mịch trong lời nói giống như cũng theo đó mà phát ra phủ lấy toàn thân anh, khiến người ta nghe cảm thấy không đành lòng_______
"Có thuốc lá không?"
Tạ thư kí hơi ngạc nhiên, định lên tiếng khuyên ngăn, nhưng lời nói đến bên khoé miệng lại một chữ cũng không thốt ra được, chỉ yên lặng tìm ra một hộp thuốc lá cùng cái bật lửa đưa cho anh.
Cuối cùng anh ta vẫn là không kìm được mà thốt ra một câu: "Hạ tổng, anh chú ý thân thể, công ty còn nhiều việc chờ anh về xử lí. Nhà họ Hạ bên kia đã có người rục rịch muốn đến "thăm hỏi" anh, đồng thời vẫn còn đang nghe ngóng tin tức vì sao anh xảy ra tai nạn."
Mặc dù Úc Tuỳ đã xử lí tốt Liễu gia bên kia, đem chân tướng vụ tai nạn ém xuống, chủ yếu trách nhiệm thuộc về Liễu gia bên kia, nhưng cũng không phải là an toàn trăm phần trăm, dù sao ở nhà họ Hạ cũng có quá nhiều người ngóng trông Hạ tổng xảy ra chuyện.
"Tôi biết." Ánh mắt anh càng thêm ảm đạm, Hạ Cảnh Tây giọng khàn khàn nói: "Cậu về nghỉ ngơi đi."
Tạ thư kí lắc đầu: "Tôi ở ngay bên ngoài, anh có việc gì cần cứ gọi tôi."
Hạ Cảnh Tây không có đáp lại.
Thư kí Tạ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể đi ra ngoài trước.
Rất nhanh, một căn phòng lớn như vậy, lại lần nữa chỉ còn một mình Hạ Cảnh Tây.
"Ba" một âm thanh rất nhỏ, trên cái bật lửa nhảy lên 1 tia sáng xanh lam sẫm, càng làm nổi bật hơn vẻ u ám trên khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, anh rút điếu thuốc từ trong hộp ra đặt lên miệng.
"Khục! khụ khụ____" Lại thần kỳ bị sặc, ho đến nổi lưng anh dần dần cong lại.
Anh nhắm mắt, điều hoà hơi thở lại, một lần nữa đem điếu thuốc để lên môi, khói thuốc tràn ngập, thần sắc anh càng thêm âm u khó phân biệt.
Gương mặt kia vẫn hiện ở trong đầu, không sao xoá đi được, anh đưa tay lấy điện thoại ở trên đầu giường, mở Wechat ra, tìm kiếm rồi mở ra nội dung phát trực tiếp của cô hôm qua.
[Chào mọi người, tôi là Tang Nhược.]
Mở đi mở lại giọng nói của cô để nghe, trong bức ảnh, cô cười tươi như hoa, đẹp đến mức chói mắt, anh nhìn không chớp mắt.
Kìm lòng không được, Hạ Cảnh Tây đưa bàn tay lên xoa nhẹ lên gương mặt của cô trên màn hình, theo thói quen nhẹ nhàng chậm chạp mà vuốt ve.
Đáng tiếc, chung quy thì tất cả cũng chỉ là giả.
Màn hình thì lạnh lẽo, chỉ có cô mới có hơi ấm.
Đêm đó, Hạ Cảnh Tây bật đi bật lại đoạn phát trực tiếp nhiều lần, cứ như vậy hút từng điếu một.
Cho đến mặt trời ló rạng.
Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi anh, cô đơn một mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook