Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi
-
Quyển 3 - Chương 1: Vó ngựa như mưa chợt tới
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ phải trả lời chắc chắn với nàng như thế nào đây? Lưu nàng lại Giang Nam hay là để nàng trở về?
Ai, đến nước này rồi, hắn cũng chỉ có thể lấy giang sơn làm trọng mà thôi. Chỉ là, cũng vẫn có thể cho nàng thêm một cơ hội, cho bọn hắn thêm một cơ hội, hắn sẽ một lần cuối làm quân tử vậy.
Để cho nàng mang theo một phần nghĩa quân rời đi, mặc dù sẽ lưu lại hậu họa, nhưng không phải là không khống chế được. Dù sao những nghĩa quân kia còn có cha mẹ, thân nhân sống ở đây, đều nằm dưới quyền kiểm soát của hắn.
Lấy được sự đảm bảo của Hà Nhược Vân, Khinh Nhan không kìm được mà rớm nước mắt. Nàng nhìn lên không trung, không muốn cho người ta thấy nước mắt của nàng. Thư hồi báo trả lời chắc chắc còn đính kèm một bức thư riêng, chỉ có vẻn vẹn mười mấy chữ: “yêu nàng, lòng trước sau như một, lúc nguy nan, vẫn còn ta.”
Đại ca trong lòng vẫn không bỏ được nàng sao? Nàng không phải cố ý muốn lợi dụng tình cảm của hắn...
Nàng lập tức triệu tập chúng thủ lĩnh họp bàn khẩn cấp, đem tin tức của Nam Vương nói cho mọi người biết.
Mọi người tựa hồ có chút không thể tin được, Hàn đại nhân cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ sao? thật sẽ không truy cứu tội lỗi của thân nhân bọn họ sao? sẽ không ở trên đường truy kích, tiêu diệt bọn họ sao? Nam Vương này sao lại tốt như vậy? Nếu đúng, bọn họ còn khởi nghĩa làm cái gì?
Khinh Nhan lại phân tích cho mọi người nghe: “ Hàn đại nhân đông ý cho chúng ta rời đi bởi hắn muốn Giang Nam được ổn định, uy danh của hắn cũng được tăng lên. Cho dù là ai, cũng sẽ không cho phép nghĩa quân chúng ta tồn tại, dù chúng ta có bỏ vũ khí xuống cầm nông cụ lên bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Đạo lý này kỳ thực rất đơn giản, bọn học sẽ không bao giờ tin tưởng chúng ta cũng như chúng ta không hề tin tưởng bọn họ. Có thể làm giảm thương vong, giảm bớt gánh nặng tô thế, có thể lấy phương thức hòa binh để giải quyết vấn đề nghĩa quan, đối với Hàn đại nhân mà nói là có ích không có hại. Cho nên hắn sẽ thả chúng ta đi, cũng không truy cứu thân nhân ở Giang Nam của chúng ta nữa. Mọi người nghĩ xem, nếu như ta vừa rời đi, hắn lại giết hại thân nhân của chúng ta, chúng ta sẽ làm như thế nào?”
Mọi người lập tức ồn ào lên, đương nhiến là muốn trở lại tìm hắn tính sổ a!
Khinh Nhan lập tức kết luận: “Đúng vậy a, nếu hắn dám đả thương thân nhân của chúng ta, chúng ta liền dẫn Trung Châu đại quân đánh tới. Cho nên hắn sẽ không thể làm thương tổn người thân của chúng ta. Huống chi, gia đình của chúng ta ở lại Giang Nam chính là con dân của Nam Vương, hàn đại nhân sẽ không vô cớ giết hại dân chúng, cái tội danh này hắn gánh vác không nổi!”
Mọi người gật đầu coi như yên lòng.
Khinh Nhan mặc dù đã đạt được mục đích, nhưng trong lòng cũng không hề thấy dễ chịu.
Đây không phải là ước nguyện ban đầu của nàng. Nàng vốn là toàn tâm toàn ý vì nghĩa quân mà tính toán. Bắt đầu từ khi nào mà nàng lại đặt lợi ích của Nguyên Tĩnh Vũ lên đầu rồi? Tuy nói chỉ có bình định thiên hạ, dân chúng mới có cuộc sống yên ổn qua ngày, nhưng Trung Châu cùng Hà Tây, Hà Gian, Yến vương chiến tranh thì quan hệ gì với nghĩa quân Giang Nam? Tại sao muốn bọn họ hi sinh tính mạng?
Cũng may trước mắt Nguyên Tĩnh Vũ cũng không cần những người này ra chiến trương, bọn họ mặc dù đi Trung Châu cũng chỉ là tham gia huấn luyện mà thôi, không phải lúc bất đắc dĩ, sẽ không để cho bọn họ xuất chiến. Để cho nàng đưa bọn họ đi Trung Châu, chỉ là vi giữ thực lực, dĩ nhiên cũng là cho Nguyên Tĩnh Vũ một hậu thuẫn vững chắc, mặc dù không thể dùng làm lợi khí tiến công, dùng để thủ thành vẫn là có thể.
Dịch Khinh Nhan ra lệnh một tiếng, nghĩa quân từng nhóm theo lộ tuyến tiến về Trung Châu, đi qua các quan ải cũng thật không bị gây khó dễ gì cả.
Khinh Nhan không đi phía trước, bởi trong lòng vẫn còn chưa quá yên tâm. Nhưng nàng càng thêm không yên lòng về Nguyên Tĩnh Vũ cho nen giữa tháng sáu, nàng cũng hướng Trung Châu mà xuất phát, Dụ Dương đi sau, theo chân nhóm binh cuối cùng tiến về phía nghĩa quân rời đi. Bây giờ phải trả lời chắc chắn với nàng như thế nào đây? Lưu nàng lại Giang Nam hay là để nàng trở về?
Ai, đến nước này rồi, hắn cũng chỉ có thể lấy giang sơn làm trọng mà thôi. Chỉ là, cũng vẫn có thể cho nàng thêm một cơ hội, cho bọn hắn thêm một cơ hội, hắn sẽ một lần cuối làm quân tử vậy.
Để cho nàng mang theo một phần nghĩa quân rời đi, mặc dù sẽ lưu lại hậu họa, nhưng không phải là không khống chế được. Dù sao những nghĩa quân kia còn có cha mẹ, thân nhân sống ở đây, đều nằm dưới quyền kiểm soát của hắn.
Lấy được sự đảm bảo của Hà Nhược Vân, Khinh Nhan không kìm được mà rớm nước mắt. Nàng nhìn lên không trung, không muốn cho người ta thấy nước mắt của nàng. Thư hồi báo trả lời chắc chắc còn đính kèm một bức thư riêng, chỉ có vẻn vẹn mười mấy chữ: “yêu nàng, lòng trước sau như một, lúc nguy nan, vẫn còn ta.”
Đại ca trong lòng vẫn không bỏ được nàng sao? Nàng không phải cố ý muốn lợi dụng tình cảm của hắn...
Nàng lập tức triệu tập chúng thủ lĩnh họp bàn khẩn cấp, đem tin tức của Nam Vương nói cho mọi người biết.
Mọi người tựa hồ có chút không thể tin được, Hàn đại nhân cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ sao? thật sẽ không truy cứu tội lỗi của thân nhân bọn họ sao? sẽ không ở trên đường truy kích, tiêu diệt bọn họ sao? Nam Vương này sao lại tốt như vậy? Nếu đúng, bọn họ còn khởi nghĩa làm cái gì?
Khinh Nhan lại phân tích cho mọi người nghe: “ Hàn đại nhân đông ý cho chúng ta rời đi bởi hắn muốn Giang Nam được ổn định, uy danh của hắn cũng được tăng lên. Cho dù là ai, cũng sẽ không cho phép nghĩa quân chúng ta tồn tại, dù chúng ta có bỏ vũ khí xuống cầm nông cụ lên bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Đạo lý này kỳ thực rất đơn giản, bọn học sẽ không bao giờ tin tưởng chúng ta cũng như chúng ta không hề tin tưởng bọn họ. Có thể làm giảm thương vong, giảm bớt gánh nặng tô thế, có thể lấy phương thức hòa binh để giải quyết vấn đề nghĩa quan, đối với Hàn đại nhân mà nói là có ích không có hại. Cho nên hắn sẽ thả chúng ta đi, cũng không truy cứu thân nhân ở Giang Nam của chúng ta nữa. Mọi người nghĩ xem, nếu như ta vừa rời đi, hắn lại giết hại thân nhân của chúng ta, chúng ta sẽ làm như thế nào?”
Mọi người lập tức ồn ào lên, đương nhiến là muốn trở lại tìm hắn tính sổ a!
Khinh Nhan lập tức kết luận: “Đúng vậy a, nếu hắn dám đả thương thân nhân của chúng ta, chúng ta liền dẫn Trung Châu đại quân đánh tới. Cho nên hắn sẽ không thể làm thương tổn người thân của chúng ta. Huống chi, gia đình của chúng ta ở lại Giang Nam chính là con dân của Nam Vương, hàn đại nhân sẽ không vô cớ giết hại dân chúng, cái tội danh này hắn gánh vác không nổi!”
Mọi người gật đầu coi như yên lòng.
Khinh Nhan mặc dù đã đạt được mục đích, nhưng trong lòng cũng không hề thấy dễ chịu.
Đây không phải là ước nguyện ban đầu của nàng. Nàng vốn là toàn tâm toàn ý vì nghĩa quân mà tính toán. Bắt đầu từ khi nào mà nàng lại đặt lợi ích của Nguyên Tĩnh Vũ lên đầu rồi? Tuy nói chỉ có bình định thiên hạ, dân chúng mới có cuộc sống yên ổn qua ngày, nhưng Trung Châu cùng Hà Tây, Hà Gian, Yến vương chiến tranh thì quan hệ gì với nghĩa quân Giang Nam? Tại sao muốn bọn họ hi sinh tính mạng?
Cũng may trước mắt Nguyên Tĩnh Vũ cũng không cần những người này ra chiến trương, bọn họ mặc dù đi Trung Châu cũng chỉ là tham gia huấn luyện mà thôi, không phải lúc bất đắc dĩ, sẽ không để cho bọn họ xuất chiến. Để cho nàng đưa bọn họ đi Trung Châu, chỉ là vi giữ thực lực, dĩ nhiên cũng là cho Nguyên Tĩnh Vũ một hậu thuẫn vững chắc, mặc dù không thể dùng làm lợi khí tiến công, dùng để thủ thành vẫn là có thể.
Dịch Khinh Nhan ra lệnh một tiếng, nghĩa quân từng nhóm theo lộ tuyến tiến về Trung Châu, đi qua các quan ải cũng thật không bị gây khó dễ gì cả.
Khinh Nhan không đi phía trước, bởi trong lòng vẫn còn chưa quá yên tâm. Nhưng nàng càng thêm không yên lòng về Nguyên Tĩnh Vũ cho nen giữa tháng sáu, nàng cũng hướng Trung Châu mà xuất phát, Dụ Dương đi sau, theo chân nhóm binh cuối cùng tiến về phía nghĩa quân rời đi.
Bây giờ phải trả lời chắc chắn với nàng như thế nào đây? Lưu nàng lại Giang Nam hay là để nàng trở về?
Ai, đến nước này rồi, hắn cũng chỉ có thể lấy giang sơn làm trọng mà thôi. Chỉ là, cũng vẫn có thể cho nàng thêm một cơ hội, cho bọn hắn thêm một cơ hội, hắn sẽ một lần cuối làm quân tử vậy.
Để cho nàng mang theo một phần nghĩa quân rời đi, mặc dù sẽ lưu lại hậu họa, nhưng không phải là không khống chế được. Dù sao những nghĩa quân kia còn có cha mẹ, thân nhân sống ở đây, đều nằm dưới quyền kiểm soát của hắn.
Lấy được sự đảm bảo của Hà Nhược Vân, Khinh Nhan không kìm được mà rớm nước mắt. Nàng nhìn lên không trung, không muốn cho người ta thấy nước mắt của nàng. Thư hồi báo trả lời chắc chắc còn đính kèm một bức thư riêng, chỉ có vẻn vẹn mười mấy chữ: “yêu nàng, lòng trước sau như một, lúc nguy nan, vẫn còn ta.”
Đại ca trong lòng vẫn không bỏ được nàng sao? Nàng không phải cố ý muốn lợi dụng tình cảm của hắn...
Nàng lập tức triệu tập chúng thủ lĩnh họp bàn khẩn cấp, đem tin tức của Nam Vương nói cho mọi người biết.
Mọi người tựa hồ có chút không thể tin được, Hàn đại nhân cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ sao? thật sẽ không truy cứu tội lỗi của thân nhân bọn họ sao? sẽ không ở trên đường truy kích, tiêu diệt bọn họ sao? Nam Vương này sao lại tốt như vậy? Nếu đúng, bọn họ còn khởi nghĩa làm cái gì?
Khinh Nhan lại phân tích cho mọi người nghe: “ Hàn đại nhân đông ý cho chúng ta rời đi bởi hắn muốn Giang Nam được ổn định, uy danh của hắn cũng được tăng lên. Cho dù là ai, cũng sẽ không cho phép nghĩa quân chúng ta tồn tại, dù chúng ta có bỏ vũ khí xuống cầm nông cụ lên bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Đạo lý này kỳ thực rất đơn giản, bọn học sẽ không bao giờ tin tưởng chúng ta cũng như chúng ta không hề tin tưởng bọn họ. Có thể làm giảm thương vong, giảm bớt gánh nặng tô thế, có thể lấy phương thức hòa binh để giải quyết vấn đề nghĩa quan, đối với Hàn đại nhân mà nói là có ích không có hại. Cho nên hắn sẽ thả chúng ta đi, cũng không truy cứu thân nhân ở Giang Nam của chúng ta nữa. Mọi người nghĩ xem, nếu như ta vừa rời đi, hắn lại giết hại thân nhân của chúng ta, chúng ta sẽ làm như thế nào?”
Mọi người lập tức ồn ào lên, đương nhiến là muốn trở lại tìm hắn tính sổ a!
Khinh Nhan lập tức kết luận: “Đúng vậy a, nếu hắn dám đả thương thân nhân của chúng ta, chúng ta liền dẫn Trung Châu đại quân đánh tới. Cho nên hắn sẽ không thể làm thương tổn người thân của chúng ta. Huống chi, gia đình của chúng ta ở lại Giang Nam chính là con dân của Nam Vương, hàn đại nhân sẽ không vô cớ giết hại dân chúng, cái tội danh này hắn gánh vác không nổi!”
Mọi người gật đầu coi như yên lòng.
Khinh Nhan mặc dù đã đạt được mục đích, nhưng trong lòng cũng không hề thấy dễ chịu.
Đây không phải là ước nguyện ban đầu của nàng. Nàng vốn là toàn tâm toàn ý vì nghĩa quân mà tính toán. Bắt đầu từ khi nào mà nàng lại đặt lợi ích của Nguyên Tĩnh Vũ lên đầu rồi? Tuy nói chỉ có bình định thiên hạ, dân chúng mới có cuộc sống yên ổn qua ngày, nhưng Trung Châu cùng Hà Tây, Hà Gian, Yến vương chiến tranh thì quan hệ gì với nghĩa quân Giang Nam? Tại sao muốn bọn họ hi sinh tính mạng?
Cũng may trước mắt Nguyên Tĩnh Vũ cũng không cần những người này ra chiến trương, bọn họ mặc dù đi Trung Châu cũng chỉ là tham gia huấn luyện mà thôi, không phải lúc bất đắc dĩ, sẽ không để cho bọn họ xuất chiến. Để cho nàng đưa bọn họ đi Trung Châu, chỉ là vi giữ thực lực, dĩ nhiên cũng là cho Nguyên Tĩnh Vũ một hậu thuẫn vững chắc, mặc dù không thể dùng làm lợi khí tiến công, dùng để thủ thành vẫn là có thể.
Dịch Khinh Nhan ra lệnh một tiếng, nghĩa quân từng nhóm theo lộ tuyến tiến về Trung Châu, đi qua các quan ải cũng thật không bị gây khó dễ gì cả.
Khinh Nhan không đi phía trước, bởi trong lòng vẫn còn chưa quá yên tâm. Nhưng nàng càng thêm không yên lòng về Nguyên Tĩnh Vũ cho nen giữa tháng sáu, nàng cũng hướng Trung Châu mà xuất phát, Dụ Dương đi sau, theo chân nhóm binh cuối cùng tiến về phía nghĩa quân rời đi. Bây giờ phải trả lời chắc chắn với nàng như thế nào đây? Lưu nàng lại Giang Nam hay là để nàng trở về?
Ai, đến nước này rồi, hắn cũng chỉ có thể lấy giang sơn làm trọng mà thôi. Chỉ là, cũng vẫn có thể cho nàng thêm một cơ hội, cho bọn hắn thêm một cơ hội, hắn sẽ một lần cuối làm quân tử vậy.
Để cho nàng mang theo một phần nghĩa quân rời đi, mặc dù sẽ lưu lại hậu họa, nhưng không phải là không khống chế được. Dù sao những nghĩa quân kia còn có cha mẹ, thân nhân sống ở đây, đều nằm dưới quyền kiểm soát của hắn.
Lấy được sự đảm bảo của Hà Nhược Vân, Khinh Nhan không kìm được mà rớm nước mắt. Nàng nhìn lên không trung, không muốn cho người ta thấy nước mắt của nàng. Thư hồi báo trả lời chắc chắc còn đính kèm một bức thư riêng, chỉ có vẻn vẹn mười mấy chữ: “yêu nàng, lòng trước sau như một, lúc nguy nan, vẫn còn ta.”
Đại ca trong lòng vẫn không bỏ được nàng sao? Nàng không phải cố ý muốn lợi dụng tình cảm của hắn...
Nàng lập tức triệu tập chúng thủ lĩnh họp bàn khẩn cấp, đem tin tức của Nam Vương nói cho mọi người biết.
Mọi người tựa hồ có chút không thể tin được, Hàn đại nhân cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ sao? thật sẽ không truy cứu tội lỗi của thân nhân bọn họ sao? sẽ không ở trên đường truy kích, tiêu diệt bọn họ sao? Nam Vương này sao lại tốt như vậy? Nếu đúng, bọn họ còn khởi nghĩa làm cái gì?
Khinh Nhan lại phân tích cho mọi người nghe: “ Hàn đại nhân đông ý cho chúng ta rời đi bởi hắn muốn Giang Nam được ổn định, uy danh của hắn cũng được tăng lên. Cho dù là ai, cũng sẽ không cho phép nghĩa quân chúng ta tồn tại, dù chúng ta có bỏ vũ khí xuống cầm nông cụ lên bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Đạo lý này kỳ thực rất đơn giản, bọn học sẽ không bao giờ tin tưởng chúng ta cũng như chúng ta không hề tin tưởng bọn họ. Có thể làm giảm thương vong, giảm bớt gánh nặng tô thế, có thể lấy phương thức hòa binh để giải quyết vấn đề nghĩa quan, đối với Hàn đại nhân mà nói là có ích không có hại. Cho nên hắn sẽ thả chúng ta đi, cũng không truy cứu thân nhân ở Giang Nam của chúng ta nữa. Mọi người nghĩ xem, nếu như ta vừa rời đi, hắn lại giết hại thân nhân của chúng ta, chúng ta sẽ làm như thế nào?”
Mọi người lập tức ồn ào lên, đương nhiến là muốn trở lại tìm hắn tính sổ a!
Khinh Nhan lập tức kết luận: “Đúng vậy a, nếu hắn dám đả thương thân nhân của chúng ta, chúng ta liền dẫn Trung Châu đại quân đánh tới. Cho nên hắn sẽ không thể làm thương tổn người thân của chúng ta. Huống chi, gia đình của chúng ta ở lại Giang Nam chính là con dân của Nam Vương, hàn đại nhân sẽ không vô cớ giết hại dân chúng, cái tội danh này hắn gánh vác không nổi!”
Mọi người gật đầu coi như yên lòng.
Khinh Nhan mặc dù đã đạt được mục đích, nhưng trong lòng cũng không hề thấy dễ chịu.
Đây không phải là ước nguyện ban đầu của nàng. Nàng vốn là toàn tâm toàn ý vì nghĩa quân mà tính toán. Bắt đầu từ khi nào mà nàng lại đặt lợi ích của Nguyên Tĩnh Vũ lên đầu rồi? Tuy nói chỉ có bình định thiên hạ, dân chúng mới có cuộc sống yên ổn qua ngày, nhưng Trung Châu cùng Hà Tây, Hà Gian, Yến vương chiến tranh thì quan hệ gì với nghĩa quân Giang Nam? Tại sao muốn bọn họ hi sinh tính mạng?
Cũng may trước mắt Nguyên Tĩnh Vũ cũng không cần những người này ra chiến trương, bọn họ mặc dù đi Trung Châu cũng chỉ là tham gia huấn luyện mà thôi, không phải lúc bất đắc dĩ, sẽ không để cho bọn họ xuất chiến. Để cho nàng đưa bọn họ đi Trung Châu, chỉ là vi giữ thực lực, dĩ nhiên cũng là cho Nguyên Tĩnh Vũ một hậu thuẫn vững chắc, mặc dù không thể dùng làm lợi khí tiến công, dùng để thủ thành vẫn là có thể.
Dịch Khinh Nhan ra lệnh một tiếng, nghĩa quân từng nhóm theo lộ tuyến tiến về Trung Châu, đi qua các quan ải cũng thật không bị gây khó dễ gì cả.
Khinh Nhan không đi phía trước, bởi trong lòng vẫn còn chưa quá yên tâm. Nhưng nàng càng thêm không yên lòng về Nguyên Tĩnh Vũ cho nen giữa tháng sáu, nàng cũng hướng Trung Châu mà xuất phát, Dụ Dương đi sau, theo chân nhóm binh cuối cùng tiến về phía nghĩa quân rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook