Dục Vọng Cố Chấp Của Anh
-
Chương 74: Phiên ngoại 12: Bảo bảo (4)
Edit: Tiểu Màn Thầu
Thành phố S, khi mặt trời còn chưa ló dạng, một căn hộ xa hoa bên trong tiểu khu, đã bắt đầu bận rộn. Trong phòng bếp, dì giúp việc đang làm bữa sáng. Hôm nay bữa sáng sẽ theo kiểu Trung, trên bếp ga, hơi nóng phát ra từ nồi hấp, dường như trong phòng bếp hơi nước lan toả cả một vùng trời.
Trong phòng ngủ chính, trên giường không có bóng ai, ga trải giường cũng đã được thay mới, tấm ga cũ được đem đi giặt.
Bên trong phòng trẻ em, rèm cửa vẫn đóng kín, căn phòng tối om. Một thân ảnh cao lớn đang đứng trước giường nhỏ. Người đàn ông với khuôn mặt đẹp nhưng sắc mặt có chút thiếu kiên nhẫn, khẽ thúc giục: “ Ba lặp lại lần nữa, nhanh chóng rời giường.”
Diệu Diệu ôm thỏ bông của mình khẽ nghiêng thân mình. Cô bé rất buồn ngủ, không muốn rời giường.
Ba đáng ghét! Vẫn còn sớm mà đã gọi con dậy!
Kỳ Kỳ ngáp một cái, dụi mắt, ngồi dậy. Đôi mắt đen nhánh của Hàn Tư Hành nhìn con trai một cái, lại nhìn sang con gái vẫn đang nằm ngủ, “ Mau gọi em gái của con thức dậy.”
Kỳ Kỳ nghe lời tiến đến đẩy em gái, “ Diệu Diệu dậy đi.”
Diệu Diệu che hai tai lại, không tình nguyện ” A~” một tiếng, “ Em còn muốn ngủ!”
“ Con còn không mau thức dậy, ba sẽ không dẫn con đi đón mẹ.” Hàn Tư Hành đứng bên giường, nhàn nhạt nói, “ Dù sao ba cũng sắp phải đi rồi, con không muốn thức dậy thì thôi. Ở nhà chờ ba và Kỳ Kỳ đón mẹ về ——”
“ Không được!” Diệu Diệu lập tức ngồi dậy, giận dỗi nói: “ Con cũng muốn đi đón mẹ!”
Diệu Diệu nhớ mẹ muốn chết, muốn là người đầu tiên ôm mẹ.
Hàn Tư Hành “ Ừ” một tiếng, sau đó thay đồ cho hai bạn nhỏ, dẫn hai bạn nhỏ đi đánh răng rửa mặt.
Sau khi hai bạn nhỏ sửa soạn xong liền ngồi vào bàn ăn, trên bàn sớm đã bày rất nhiều món ăn phong phú.
Diệu Diệu ngáp một cái, bàn tay mủm mỉm cầm một cái bánh bao, nhét vào miệng.
“ Ba, khi nào chúng ta đi đón mẹ?” Kỳ Kỳ hưng phấn hỏi.
“ Dùng bữa xong sẽ đi.”
Diệu Diệu nghe vậy, liền nhanh chóng nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng mình, hàm hàm hồ hồ nói: “ Vậy chúng ta phải ăn nhanh lên, ăn xong có thể đi đón mẹ.”
Ba người đang dùng bữa sáng, ngoài trời mặt trời dần dần ló dạng. Hàn Tư Hành mặc thêm áo ấm cho hai bạn nhỏ, sau đó ba người cùng bước ra cửa.
*
Kiều Trăn ngồi chuyến bay sớm nhất trở về thành phố S, lúc đến thành phố S đã là 8 giờ. Cô sớm đã nói với Hàn Tư Hành đừng đến đón, ở nhà cùng hai bảo bối, cô có thể tự đón xe về nhà.
Máy bay hạ cánh, Kiều Trăn đi lấy hành lý, vừa nhắn tin cho Hàn Tư Hành vừa đi ra ngoài.
“ Mẹ!”
“ Mẹ!”
Một giọng trẻ con của bé trai và bé gái đột ngột vang lên trong sảnh sân bay yên tĩnh. Kiều Trăn kinh ngạc xoay người, nhìn thấy hai bảo bối nhà mình hưng phấn không ngừng vẫy tay với mình. Phía sau hai bảo bối, chính là thân ảnh cao ráo mà mình quen thuộc nhất.
Cô nhanh chóng rời khỏi hàng rào chắn, đi về phía ba con bọn họ. Kỳ Kỳ và Diệu Diệu nhanh chân chạy về phía mẹ.
Kiều Trăn buông va li ra, dang hai tay chào đón hai bảo bối. Đột nhiên, một thân ảnh vượt qua hai thân ảnh nhỏ nhắn, vọt tới trước mặt cô, hai tay ôm lấy eo cô, nháy mắt ôm chặt cô vào lòng.
Kiều Trăn mỉm cười, cánh tay thuận thế ôm lấy cổ Hàn Tư Hành.
Hàn Tư Hành bế cô lên xoay vài vòng, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi cô, “ Nhớ em muốn chết.”
Kiều Trăn nhẹ giọng đáp lại cậu: “ Em cũng nhớ ba cha con các anh.”
Hàn Tư Hành nghe xong, đôi mắt trầm xuống. Kiều Trăn lập tức hiểu rõ, hôn trấn an cậu: “. Nhớ ba cha con các anh, nhưng mà nhớ anh nhất.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt cậu mới tốt hơn, tiếp tục hôn cô.
Hai bạn nhỏ đã đuổi đến đây, Diệu Diệu hét lên đánh vào chân ba, “ Ba mau thả mẹ xuống!”
Kỳ Kỳ đứng một bên, ngoan ngoãn chờ đợi. Mặt bánh bao của Diệu Diệu nhăn thành một đống, ôm lấy chân mẹ: “ Con cũng muốn ôm mẹ! Hôn mẹ!”
Hàn Tư Hành không để ý đến lời nói của con gái, không có ý định thả Kiều Trăn xuống.
Kiều Trăn “ Này này” hai tiếng, vỗ nhẹ vai ông xã nhà mình, ý bảo cậu thả cô xuống.
Hàn Tư Hành liếc mắt nhìn con gái một cái, chầm chậm thả Kiều Trăn xuống. Kiều Trăn vội ngồi xổm xuống, dang hai tay ra, ôm lấy hai bảo bối, hôn lên mặt của các con.
Lúc này, Diệu Diệu muốn nhào vào lòng mẹ, Kiều Trăn ôm lấy Diệu Diệu, cô bé lập tức cười “ Khanh khách.”
Hàn Tư Hành bế Kỳ Kỳ ngồi lên va li, đẩy cậu bé ra ngoài.
“ Diệu Diệu, mẹ mệt rồi, để ba bế con.” Hàn Tư Hành vỗ nhẹ tay Diệu Diệu, lên tiếng.
Diệu Diệu “ hừ” một tiếng, quay đầu không để ý đến ba mình, “ Muốn mẹ bế!”
“ Được rồi, mẹ bế.” Kiều Trăn mỉm cười với Hàn Tư Hành, “ Không sao, em không mệt.”
Hàn Tư Hành lái xe đưa bà xã cùng hai con trở về nhà. Kiều Trăn đã ăn sáng trên máy bay, cho nên hiện giờ chỉ muốn về nhà tắm rửa thay quần áo.
Kỳ Kỳ và Diệu Diệu nói chuyện với nhau, đồng ý đợi mẹ tắm rửa xong sẽ dẫn bọn họ ra ngoài chơi, Kiều Trăn cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
Vừa mới thoa sữa tắm lên người, cửa phòng tắm đột nhiên bị người khác mở ra. Kiều Trăn nhìn thấy thân ảnh của Hàn Tư Hành đang tiến vào, đến gần cơ thể trần truồng của cô. Tay cậu còn mơn trớn trên bờ vai dính đầy bọt xà phòng, cô bất ngờ hô nhẹ một tiếng.
Đôi mắt cậu trầm xuống, bên trong đã tràn đầy dục vọng. Cho dù trải qua nhiều năm như vậy, trước sau Kiều Trăn vẫn có chút ngượng ngùng khi nhìn thẳng vào mắt cậu.
Cô cúi đầu, lắp bắp nói: “ Này, anh muốn gì?”
Kiều Trăn nói xong thiếu chút nữa muốn cắn đầu lưỡi mình, dường như lời này có chút ý nghĩa khác.
Bỗng nhiên cậu cười nhẹ một tiếng, “ Muốn.”
Hàn Tư Hành dùng hai tay đặt lên tường, bao bọc cô ở giữa, cúi đầu hôn cô. Trong phòng tắm có hơi ấm của nước nóng, cho nên rất ấm áp.
Áo của cậu đã bị nước làm ướt sũng, cậu nhìn chăm chú thân thể cô. Nháy mắt liền cởi quần áo của mình ra, ném xuống sàn.
Cậu rửa sạch bọt xà phòng trên người cô, trong ánh mắt đen nhánh càng trở nên nặng nề.
Kiều Trăn “ Này” một tiếng, cậu không nói lời nào lật người cô lại áp vào tấm thủy tinh. Tấm lưng trần trắng nõn nà của cô làm mắt cậu đỏ ngầu. Cậu cúi đầu hôn lên lưng cô, thanh âm có chút không rõ ràng: “ Có nhớ anh không?”
“ Nhớ, nhớ anh nhiều lắm.” Cậu tăng thêm lực đạo, giọng nói cô mang theo chút nghẹn ngào, âm cuối khẽ run.
Cậu xoay người cô lại, hôn lên đôi môi bóng loáng của cô. Mọi thanh âm của cô đều bị cậu ngăn lại, chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc.
Hai người đã mấy ngày không gặp, lần hoan ái này càng thêm kịch liệt. Sau khi sóng gió qua đi, chân cô mềm nhũn, suýt nữa là ngồi xuống mặt đất.
Hàn Tư Hành vội đỡ lấy cô, tắm rửa đơn giản, dùng khăn tắm bọc thân thể cô lại, bế ra ngoài.
“ Có muốn nghỉ ngơi một lúc không?” Hàn Tư Hành vừa sấy tóc cho cô vừa hỏi, “ Ngồi máy bay suốt cả buổi sáng không mệt à? Không buồn ngủ sao?”
Kiều Trăn dùng đôi mắt long lanh đầy oán niệm nhìn cậu, “ Biết em mệt mà anh còn làm à?”
Cậu lập tức bật cười, hôn lên khuôn mặt ửng đỏ của cô, “ Tiểu biệt thắng tân hôn.”
Cậu dừng một chút, ái muội nói: “ Không phải vừa rồi em cũng rất hưởng thụ à ——”
Kiều Trăn nhéo cánh tay cậu, nhìn đồng hồ, quả nhiên đã 11 giờ rồi.
Trong lòng cô có chút hoảng hốt, “ Các bảo bối đợi đến sốt ruột…”
“ Không có, các con đang xem phim hoạt hình.”
“…..”
Bình thường Kiều Trăn rất nghiêm ngặt trong việc cho hai bạn nhỏ xem TV, cái người này, chỉ vì ham muốn cá nhân, lại cho hai bạn nhỏ xem TV thoải mái.
“ Chỉ có duy nhất lần này thôi! Trong lúc em đi công tác anh không có làm như vậy!” Hàn Tư Hành vội giải thích.
Kiều Trăn “ Ừ ” một tiếng, xem như là chấp nhận.
*
Buổi chiều, cả gia đình đi vườn bách thú, Diệu Diệu đã nhìn thấy được gấu trúc mà mình tâm tâm niệm niệm mấy ngày qua, vô cùng vui vẻ. Trên đường trở về, cô bé không ngừng nói líu lo.
Nhưng người bình thường vẫn hay nói chuyện cùng mình, cư nhiên lại không lên tiếng trả lời, Diệu Diệu khó hiểu, gọi một tiếng “ Mẹ”.
Hàn Tư Hành lập tức cắt ngang lời cô bé, thấp giọng nói: “ Mẹ ngủ rồi, đừng đánh thức mẹ con.”
Vừa dứt lời, Kỳ Kỳ lập tức để ngón tay lên miệng “ Xuỵt” một tiếng.
Diệu Diệu tò mò nghiêng đầu nhìn xem, nhỏ giọng nói: “ Sao mẹ lại ngủ? Con cùng anh Kỳ Kỳ cũng không ngủ trưa kia mà.”
“ Mẹ mệt mỏi.” Hàn Tư Hành bình tĩnh nói, “ Sáng sớm mẹ đã phải ngồi máy bay về đây, lại còn dẫn các con đi vườn bách thú xem gấu trúc…”
Diệu Diệu “ Ồ” một tiếng, gương mặt bánh bao nhăn lại, có chút áy náy, “ Mẹ vất vả rồi.”
Kỳ Kỳ thấy giọng nói của em gái lại nâng cao, vội “ Xuỵt” một tiếng.
Diệu Diệu gật đầu, lấy bàn tay mủm mỉm che miệng mình lại, đôi mắt to tròn chớp hai cái, không nói nữa.
Hàn Tư Hành nhìn qua kính chiếu hậu thấy động tác này của bọn trẻ, lại nhìn bà xã ngồi bên cạnh đang ngủ say, cong khoé môi.
Cuối cùng cậu đã hiểu được một chút cái gì gọi là hạnh phúc “ Gia đình”.
*
Lại một mùa đông qua đi xuân lại đến, một ngày mới lại bắt đầu. Sáng sớm, Kiều Trăn đã chào tạm
biệt Hàn Tư Hành, nói mình phải đi làm, sau khi tan ca có thể tự mình trở về nhà, không cần cậu đến đài truyền hình đón nữa.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Hàn Tư Hành, buổi trưa cô xin nghỉ nửa buổi, đi đến nhà trẻ đón hai tiểu bảo bối.
Về đến nhà, Kiều Trăn đứng trước mặt hai bảo bối, cúi người xuống cẩn thận dặn dò: “ Có biết hôm nay là ngày gì không?”
“ Biết ạ!”
“ Biết ạ!”
Hai bảo bối trăm miệng một lời, “ Hôm nay là sinh nhật của ba!”
Kiều Trăn gật đầu, “ Đúng rồi! Hôm nay là sinh nhật của ba, cho nên chúng ta phải tự đích thân làm bánh sinh nhật cho ba có được không?”
“ Dạ!” Hai bảo bối đồng thanh trả lời.
“ Giỏi lắm, chúng ta bắt đầu nào.”
Kiều Trăn mang tạp dề cho mình và hai bảo bối, dùng giấy xếp thành ba cái nón đầu bếp nhỏ đội lên đầu.
Công đoạn làm bánh chủ yếu do Kiều Trăn làm, hai bảo bối chỉ cần trang trí cho bánh mà thôi.
Sau khi đặt bánh vào lò nướng, Kiều Trăn rửa tay cho hai bảo bối, ba mẹ con đi ra ngoài phòng khách, bắt tay làm thiệp chúc mừng sinh nhật.
Kiều Trăn đưa cho Diệu Diệu một tấm thiệp lớn, cô bé vẽ vào giấy một căn nhà, còn có hai người lớn và hai đứa bé.
“ Đây là gia đình của chúng ta, đây là mẹ và ba, bên cạnh là anh Kỳ Kỳ và con.” Diệu Diệu ríu rít không ngừng.
Sau khi Diệu Diệu vẽ xong, Kỳ Kỳ viết chữ vào tấm giấy.
“ Chúc ba sinh nhật vui vẻ!”
Sáu chữ này cậu bé đã tập rất lâu, mới có thể viết ra ngay ngắn như vậy. Làm xong mọi chuyện, Kiều Trăn đem tấm thiệp đặt lên bàn, còn để hai bảo bối trang trí bìa thiệp.
Kỳ Kỳ vẽ một ông mặt trời, “ Ba là mặt trời, chiếu sáng cho cuộc đời chúng con.”
Diệu Diệu vẽ một cây đại thụ dưới ông mặt trời, “ Ba là cây to, che mưa che gió cho chúng con.”
Kiều Trăn cười híp cả mắt gật đầu, các bảo bối chỉ mới 4 tuổi, so với sự tưởng tượng của mình càng ngày càng hiểu chuyện.
Diệu Diệu vẽ tiếp ba con thỏ cạnh bên cái cây, “ Đây là mẹ và hai tụi con. Chúng ta đứng cùng một chỗ.”
Kiều Trăn “ Ừ” một tiếng, vuốt tóc Diệu Diệu.
Bánh ngọt đã nướng xong, Kiều Trăn cắt bánh ngọt ra làm hai, quét nhân lên đó. Bước cuối cùng, cô phát hai túi kem để bắt bông hoa cho hai bạn nhỏ, dạy các bạn nhỏ cách trang trí bánh kem.
Kỳ Kỳ cùng Diệu Diệu được mẹ chỉ dẫn xong, đầu tiên sẽ luyện tập mấy lần, sau khi làm thành thạo, mới bắt bông lên bánh kem, cuối cùng là trang trí trái cây lên đó.
Hơn nửa tiếng trôi qua, bánh kem đã hoàn thành. Thành phẩm là một ổ bánh kem được trang trí đẹp mắt, nhìn qua vừa đẹp lại vừa hấp dẫn.
Kiều Trăn đem bánh kem đặt lên bàn, cắm hai cây nến chúc mừng sinh nhật lên đó. Để hai bạn nhỏ nhìn ngắm một lúc, cô đích thân xuống bếp nấu bữa tối cho mọi người.
Dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn các nguyên liệu, Kiều Trăn chỉ cần đảm nhận công việc nấu nướng là được.
Mấy năm nay, mặc dù cơ hội xuống bếp rất ít, nhưng cô vẫn học được từ mẹ cách làm vài món ăn ngon.
Chờ cô nấu xong tất cả các món ăn, cũng đã gần đến thời gian Hàn Tư Hành về nhà. Hôm nay cô đã cho dì giúp việc về sớm, hiện giờ trong nhà chỉ có ba mẹ con bọn họ.
“ Ba sắp lên lầu.” Kiều Trăn thông báo tin tức Hàn Tư Hành đang đi lên lầu, muốn hai bảo bối tìm chỗ trốn, sau đó kéo rèm cửa sổ lại, cũng tắt luôn cả đèn.
Phòng khách lập tức chìm trong bóng tối. Trong phòng khách tối om đột nhiên vang lên một trận cười ” Khanh khách”, Kiều Trăn vội “ Xuỵt” một tiếng.
Tiếng cười dừng lại, không đến hai giây lại vang lên.
“ Mẹ con nhịn cười không được.” Giọng nói mang theo ý cười của Diệu Diệu vang lên.
“ Mẹ để con che miệng em ấy lại!” Kỳ Kỳ lên tiếng. Tiếng cười lập tức nhỏ lại. Kiều Trăn còn muốn nói gì đó, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa.
Hàn Tư Hành bước vào, thấy căn nhà một mảng đen kịt, cậu gọi một tiếng “ Bà xã?”
Sau đó đèn cảm ứng ở huyền quan dần dần hạ xuống. Đúng lúc này, “ Cạch” một tiếng, đột nhiên phòng khách thoáng chốc đã sáng đèn.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Kiều Trăn cầm một ổ bánh sinh nhật, tươi cười bước về phía này.
“ Ông xã, sinh nhật vui vẻ.” Kiều Trăn nói.
Hàn Tư Hành bất ngờ, lẩm bẩm nói: “ Anh còn cho rằng em đã quên.”
Sáng sớm hôm nay, lần đầu tiên cô không chúc cậu sinh nhật vui vẻ, cậu còn cho rằng cô bận nhiều việc sớm đã quên chuyện này, hoá ra là không phải…
Cậu nhận lấy bánh kem, đặt lên bàn, đang muốn hôn cô một cái, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười “ Hì hì.”
Kỳ Kỳ và Diệu Diệu nhanh chân chạy ra, vừa cười vừa nói: “ Ba mau cúi người xuống!”
Hàn Tư Hành nghe theo cúi người xuống, Kỳ Kỳ đem nón mừng sinh nhật đội lên cho ba, Diệu Diệu lấy tấm thiệp chúc mừng sinh nhật đặt vào tay ba. Hai bảo bối cùng nhau hô to: “ Chúc ba sinh nhật vui vẻ!”
Hàn Tư Hành mở tấm thiệp ra, vừa nhìn đã biết là tự vẽ. Cảm giác xúc động dâng trào, lới nói nghẹn nơi cổ họng, dừng một lúc, giọng nói nghẹn ngào vang lên: “ Cảm ơn các con.”
“ Vậy bây giờ chúng ta hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho ba có được không?” Kiều Trăn vỗ tay, cất giọng hát, “ Chúc anh sinh nhật vui vẻ ——”
Hai bạn nhỏ hát theo: “ Chúc ba sinh nhật vui vẻ ——”
Hát xong, cả nhà quây quần bên bàn ăn.
“ Ba mau cầu nguyện và thổi nến đi!” Diệu Diệu vui vẻ lên tiếng.
Hàn Tư Hành nói “ Được”, nhắm mắt lại thầm ước nguyện, sau đó cùng hai bạn nhỏ thổi nến…
Hôm nay là sinh nhật của ba, hai bạn nhỏ vô cùng hưng phấn, cho nên phá lệ được ngủ trễ hơn thường ngày.
Kiều Trăn mệt mỏi cả một ngày, nên lên giường sớm, chưa xem sách được bao lâu đã ngủ mất.
Đêm khuya, cô bị hôn đến tỉnh lại. Lúc thức giấc, cô phát hiện quần áo mình không biết từ khi nào đã bị cởi ra.
Cô gọi một tiếng “ Ông xã”, cả cơ thể nằm dưới thân Hàn Tư Hành.
Cậu “ Ừ” một tiếng, vội vã hôn cô, hạ thân không ngừng chuyển động kịch liệt. Lúc kết thúc, cả người cô mềm nhũn nằm trên giường, không còn sức lực động đậy.
Hàn Tư Hành lau đi mồ hôi trên trán cô, “ Bà xã, bây giờ trời đã sắp sáng.”
Kiều Trăn hiểu ý cậu, nhẹ giọng nói: “ Mười năm rồi.”
Hàn Tư Hành nghe thấy lời nói của cô, khoé mắt lập tức cay cay, nghẹn ngào nói: “ Đúng, mười năm rồi.”
Thời gian trôi qua thật nhanh, bọn họ đã sống chung với nhau được 10 năm.
Cậu dừng một chút, “ Có biết anh đã cầu nguyện gì không?”
Kiều Trăn liếc mắt một cái, cười suy đoán: “ Có phải lại giống như trước đây không?”
Nguyện vọng mỗi một năm của cậu không hề thay đổi, đơn giản chỉ ước mong hai người vĩnh viễn không chia lìa, trọn đời trọn kiếp ở bên nhau.
Cậu chăm chú nhìn cô, khẽ cất tiếng hỏi: “ Em sẽ giúp anh thực hiện nguyện vọng này đúng không?”
Kiều Trăn gật đầu, nắm tay cậu, “ Ừ, chúng ta còn rất nhiều cái mười năm, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta ——”
Cậu hôn cô, không muốn nghe cô nói như thế. Cho dù là chết, cậu cũng không muốn rời khỏi cô. Cậu sớm đã nghĩ đến chuyện này, nếu như cô ra đi trước, cậu sẽ đi theo cùng cô. Hoả táng cùng nhau, chôn cùng một chỗ.
Nhưng những ý nghĩ này cậu sẽ không để cho cô biết, cậu không giỏi về khoảng ăn nói, cho nên tốt nhất không nên nói gì cả.
Chỉ là trong thâm tâm, ý nghĩ đó sẽ không bao giờ thay đổi. Cùng em trải qua một ngày mới, cùng đón hoàng hôn, cùng nhau rời khỏi nhà khi mặt trời ló dạng, cùng nhau về nhà khi mặt trăng lên cao, mùa xuân ngắm hoa nở, mùa đông ngắm tuyết rơi.
Trải qua mỗi ngày cùng em, mỗi năm cùng nhau đón thêm tuổi mới.
—— đây là chuyện mà anh luôn nghĩ đến, đó là điều hạnh phúc nhất.
—————-//—//—————
* Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại cuộc sống hằng ngày đến đây kết thúc. Hai phiên ngoại cuối sẽ đứng dưới góc nhìn của nam chính, các tiểu thiên sứ không muốn đọc có thể bỏ qua.
Cảm ơn đại gia vẫn luôn ủng hộ (づ ̄ 3 ̄)づ
Thành phố S, khi mặt trời còn chưa ló dạng, một căn hộ xa hoa bên trong tiểu khu, đã bắt đầu bận rộn. Trong phòng bếp, dì giúp việc đang làm bữa sáng. Hôm nay bữa sáng sẽ theo kiểu Trung, trên bếp ga, hơi nóng phát ra từ nồi hấp, dường như trong phòng bếp hơi nước lan toả cả một vùng trời.
Trong phòng ngủ chính, trên giường không có bóng ai, ga trải giường cũng đã được thay mới, tấm ga cũ được đem đi giặt.
Bên trong phòng trẻ em, rèm cửa vẫn đóng kín, căn phòng tối om. Một thân ảnh cao lớn đang đứng trước giường nhỏ. Người đàn ông với khuôn mặt đẹp nhưng sắc mặt có chút thiếu kiên nhẫn, khẽ thúc giục: “ Ba lặp lại lần nữa, nhanh chóng rời giường.”
Diệu Diệu ôm thỏ bông của mình khẽ nghiêng thân mình. Cô bé rất buồn ngủ, không muốn rời giường.
Ba đáng ghét! Vẫn còn sớm mà đã gọi con dậy!
Kỳ Kỳ ngáp một cái, dụi mắt, ngồi dậy. Đôi mắt đen nhánh của Hàn Tư Hành nhìn con trai một cái, lại nhìn sang con gái vẫn đang nằm ngủ, “ Mau gọi em gái của con thức dậy.”
Kỳ Kỳ nghe lời tiến đến đẩy em gái, “ Diệu Diệu dậy đi.”
Diệu Diệu che hai tai lại, không tình nguyện ” A~” một tiếng, “ Em còn muốn ngủ!”
“ Con còn không mau thức dậy, ba sẽ không dẫn con đi đón mẹ.” Hàn Tư Hành đứng bên giường, nhàn nhạt nói, “ Dù sao ba cũng sắp phải đi rồi, con không muốn thức dậy thì thôi. Ở nhà chờ ba và Kỳ Kỳ đón mẹ về ——”
“ Không được!” Diệu Diệu lập tức ngồi dậy, giận dỗi nói: “ Con cũng muốn đi đón mẹ!”
Diệu Diệu nhớ mẹ muốn chết, muốn là người đầu tiên ôm mẹ.
Hàn Tư Hành “ Ừ” một tiếng, sau đó thay đồ cho hai bạn nhỏ, dẫn hai bạn nhỏ đi đánh răng rửa mặt.
Sau khi hai bạn nhỏ sửa soạn xong liền ngồi vào bàn ăn, trên bàn sớm đã bày rất nhiều món ăn phong phú.
Diệu Diệu ngáp một cái, bàn tay mủm mỉm cầm một cái bánh bao, nhét vào miệng.
“ Ba, khi nào chúng ta đi đón mẹ?” Kỳ Kỳ hưng phấn hỏi.
“ Dùng bữa xong sẽ đi.”
Diệu Diệu nghe vậy, liền nhanh chóng nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng mình, hàm hàm hồ hồ nói: “ Vậy chúng ta phải ăn nhanh lên, ăn xong có thể đi đón mẹ.”
Ba người đang dùng bữa sáng, ngoài trời mặt trời dần dần ló dạng. Hàn Tư Hành mặc thêm áo ấm cho hai bạn nhỏ, sau đó ba người cùng bước ra cửa.
*
Kiều Trăn ngồi chuyến bay sớm nhất trở về thành phố S, lúc đến thành phố S đã là 8 giờ. Cô sớm đã nói với Hàn Tư Hành đừng đến đón, ở nhà cùng hai bảo bối, cô có thể tự đón xe về nhà.
Máy bay hạ cánh, Kiều Trăn đi lấy hành lý, vừa nhắn tin cho Hàn Tư Hành vừa đi ra ngoài.
“ Mẹ!”
“ Mẹ!”
Một giọng trẻ con của bé trai và bé gái đột ngột vang lên trong sảnh sân bay yên tĩnh. Kiều Trăn kinh ngạc xoay người, nhìn thấy hai bảo bối nhà mình hưng phấn không ngừng vẫy tay với mình. Phía sau hai bảo bối, chính là thân ảnh cao ráo mà mình quen thuộc nhất.
Cô nhanh chóng rời khỏi hàng rào chắn, đi về phía ba con bọn họ. Kỳ Kỳ và Diệu Diệu nhanh chân chạy về phía mẹ.
Kiều Trăn buông va li ra, dang hai tay chào đón hai bảo bối. Đột nhiên, một thân ảnh vượt qua hai thân ảnh nhỏ nhắn, vọt tới trước mặt cô, hai tay ôm lấy eo cô, nháy mắt ôm chặt cô vào lòng.
Kiều Trăn mỉm cười, cánh tay thuận thế ôm lấy cổ Hàn Tư Hành.
Hàn Tư Hành bế cô lên xoay vài vòng, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi cô, “ Nhớ em muốn chết.”
Kiều Trăn nhẹ giọng đáp lại cậu: “ Em cũng nhớ ba cha con các anh.”
Hàn Tư Hành nghe xong, đôi mắt trầm xuống. Kiều Trăn lập tức hiểu rõ, hôn trấn an cậu: “. Nhớ ba cha con các anh, nhưng mà nhớ anh nhất.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt cậu mới tốt hơn, tiếp tục hôn cô.
Hai bạn nhỏ đã đuổi đến đây, Diệu Diệu hét lên đánh vào chân ba, “ Ba mau thả mẹ xuống!”
Kỳ Kỳ đứng một bên, ngoan ngoãn chờ đợi. Mặt bánh bao của Diệu Diệu nhăn thành một đống, ôm lấy chân mẹ: “ Con cũng muốn ôm mẹ! Hôn mẹ!”
Hàn Tư Hành không để ý đến lời nói của con gái, không có ý định thả Kiều Trăn xuống.
Kiều Trăn “ Này này” hai tiếng, vỗ nhẹ vai ông xã nhà mình, ý bảo cậu thả cô xuống.
Hàn Tư Hành liếc mắt nhìn con gái một cái, chầm chậm thả Kiều Trăn xuống. Kiều Trăn vội ngồi xổm xuống, dang hai tay ra, ôm lấy hai bảo bối, hôn lên mặt của các con.
Lúc này, Diệu Diệu muốn nhào vào lòng mẹ, Kiều Trăn ôm lấy Diệu Diệu, cô bé lập tức cười “ Khanh khách.”
Hàn Tư Hành bế Kỳ Kỳ ngồi lên va li, đẩy cậu bé ra ngoài.
“ Diệu Diệu, mẹ mệt rồi, để ba bế con.” Hàn Tư Hành vỗ nhẹ tay Diệu Diệu, lên tiếng.
Diệu Diệu “ hừ” một tiếng, quay đầu không để ý đến ba mình, “ Muốn mẹ bế!”
“ Được rồi, mẹ bế.” Kiều Trăn mỉm cười với Hàn Tư Hành, “ Không sao, em không mệt.”
Hàn Tư Hành lái xe đưa bà xã cùng hai con trở về nhà. Kiều Trăn đã ăn sáng trên máy bay, cho nên hiện giờ chỉ muốn về nhà tắm rửa thay quần áo.
Kỳ Kỳ và Diệu Diệu nói chuyện với nhau, đồng ý đợi mẹ tắm rửa xong sẽ dẫn bọn họ ra ngoài chơi, Kiều Trăn cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
Vừa mới thoa sữa tắm lên người, cửa phòng tắm đột nhiên bị người khác mở ra. Kiều Trăn nhìn thấy thân ảnh của Hàn Tư Hành đang tiến vào, đến gần cơ thể trần truồng của cô. Tay cậu còn mơn trớn trên bờ vai dính đầy bọt xà phòng, cô bất ngờ hô nhẹ một tiếng.
Đôi mắt cậu trầm xuống, bên trong đã tràn đầy dục vọng. Cho dù trải qua nhiều năm như vậy, trước sau Kiều Trăn vẫn có chút ngượng ngùng khi nhìn thẳng vào mắt cậu.
Cô cúi đầu, lắp bắp nói: “ Này, anh muốn gì?”
Kiều Trăn nói xong thiếu chút nữa muốn cắn đầu lưỡi mình, dường như lời này có chút ý nghĩa khác.
Bỗng nhiên cậu cười nhẹ một tiếng, “ Muốn.”
Hàn Tư Hành dùng hai tay đặt lên tường, bao bọc cô ở giữa, cúi đầu hôn cô. Trong phòng tắm có hơi ấm của nước nóng, cho nên rất ấm áp.
Áo của cậu đã bị nước làm ướt sũng, cậu nhìn chăm chú thân thể cô. Nháy mắt liền cởi quần áo của mình ra, ném xuống sàn.
Cậu rửa sạch bọt xà phòng trên người cô, trong ánh mắt đen nhánh càng trở nên nặng nề.
Kiều Trăn “ Này” một tiếng, cậu không nói lời nào lật người cô lại áp vào tấm thủy tinh. Tấm lưng trần trắng nõn nà của cô làm mắt cậu đỏ ngầu. Cậu cúi đầu hôn lên lưng cô, thanh âm có chút không rõ ràng: “ Có nhớ anh không?”
“ Nhớ, nhớ anh nhiều lắm.” Cậu tăng thêm lực đạo, giọng nói cô mang theo chút nghẹn ngào, âm cuối khẽ run.
Cậu xoay người cô lại, hôn lên đôi môi bóng loáng của cô. Mọi thanh âm của cô đều bị cậu ngăn lại, chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc.
Hai người đã mấy ngày không gặp, lần hoan ái này càng thêm kịch liệt. Sau khi sóng gió qua đi, chân cô mềm nhũn, suýt nữa là ngồi xuống mặt đất.
Hàn Tư Hành vội đỡ lấy cô, tắm rửa đơn giản, dùng khăn tắm bọc thân thể cô lại, bế ra ngoài.
“ Có muốn nghỉ ngơi một lúc không?” Hàn Tư Hành vừa sấy tóc cho cô vừa hỏi, “ Ngồi máy bay suốt cả buổi sáng không mệt à? Không buồn ngủ sao?”
Kiều Trăn dùng đôi mắt long lanh đầy oán niệm nhìn cậu, “ Biết em mệt mà anh còn làm à?”
Cậu lập tức bật cười, hôn lên khuôn mặt ửng đỏ của cô, “ Tiểu biệt thắng tân hôn.”
Cậu dừng một chút, ái muội nói: “ Không phải vừa rồi em cũng rất hưởng thụ à ——”
Kiều Trăn nhéo cánh tay cậu, nhìn đồng hồ, quả nhiên đã 11 giờ rồi.
Trong lòng cô có chút hoảng hốt, “ Các bảo bối đợi đến sốt ruột…”
“ Không có, các con đang xem phim hoạt hình.”
“…..”
Bình thường Kiều Trăn rất nghiêm ngặt trong việc cho hai bạn nhỏ xem TV, cái người này, chỉ vì ham muốn cá nhân, lại cho hai bạn nhỏ xem TV thoải mái.
“ Chỉ có duy nhất lần này thôi! Trong lúc em đi công tác anh không có làm như vậy!” Hàn Tư Hành vội giải thích.
Kiều Trăn “ Ừ ” một tiếng, xem như là chấp nhận.
*
Buổi chiều, cả gia đình đi vườn bách thú, Diệu Diệu đã nhìn thấy được gấu trúc mà mình tâm tâm niệm niệm mấy ngày qua, vô cùng vui vẻ. Trên đường trở về, cô bé không ngừng nói líu lo.
Nhưng người bình thường vẫn hay nói chuyện cùng mình, cư nhiên lại không lên tiếng trả lời, Diệu Diệu khó hiểu, gọi một tiếng “ Mẹ”.
Hàn Tư Hành lập tức cắt ngang lời cô bé, thấp giọng nói: “ Mẹ ngủ rồi, đừng đánh thức mẹ con.”
Vừa dứt lời, Kỳ Kỳ lập tức để ngón tay lên miệng “ Xuỵt” một tiếng.
Diệu Diệu tò mò nghiêng đầu nhìn xem, nhỏ giọng nói: “ Sao mẹ lại ngủ? Con cùng anh Kỳ Kỳ cũng không ngủ trưa kia mà.”
“ Mẹ mệt mỏi.” Hàn Tư Hành bình tĩnh nói, “ Sáng sớm mẹ đã phải ngồi máy bay về đây, lại còn dẫn các con đi vườn bách thú xem gấu trúc…”
Diệu Diệu “ Ồ” một tiếng, gương mặt bánh bao nhăn lại, có chút áy náy, “ Mẹ vất vả rồi.”
Kỳ Kỳ thấy giọng nói của em gái lại nâng cao, vội “ Xuỵt” một tiếng.
Diệu Diệu gật đầu, lấy bàn tay mủm mỉm che miệng mình lại, đôi mắt to tròn chớp hai cái, không nói nữa.
Hàn Tư Hành nhìn qua kính chiếu hậu thấy động tác này của bọn trẻ, lại nhìn bà xã ngồi bên cạnh đang ngủ say, cong khoé môi.
Cuối cùng cậu đã hiểu được một chút cái gì gọi là hạnh phúc “ Gia đình”.
*
Lại một mùa đông qua đi xuân lại đến, một ngày mới lại bắt đầu. Sáng sớm, Kiều Trăn đã chào tạm
biệt Hàn Tư Hành, nói mình phải đi làm, sau khi tan ca có thể tự mình trở về nhà, không cần cậu đến đài truyền hình đón nữa.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Hàn Tư Hành, buổi trưa cô xin nghỉ nửa buổi, đi đến nhà trẻ đón hai tiểu bảo bối.
Về đến nhà, Kiều Trăn đứng trước mặt hai bảo bối, cúi người xuống cẩn thận dặn dò: “ Có biết hôm nay là ngày gì không?”
“ Biết ạ!”
“ Biết ạ!”
Hai bảo bối trăm miệng một lời, “ Hôm nay là sinh nhật của ba!”
Kiều Trăn gật đầu, “ Đúng rồi! Hôm nay là sinh nhật của ba, cho nên chúng ta phải tự đích thân làm bánh sinh nhật cho ba có được không?”
“ Dạ!” Hai bảo bối đồng thanh trả lời.
“ Giỏi lắm, chúng ta bắt đầu nào.”
Kiều Trăn mang tạp dề cho mình và hai bảo bối, dùng giấy xếp thành ba cái nón đầu bếp nhỏ đội lên đầu.
Công đoạn làm bánh chủ yếu do Kiều Trăn làm, hai bảo bối chỉ cần trang trí cho bánh mà thôi.
Sau khi đặt bánh vào lò nướng, Kiều Trăn rửa tay cho hai bảo bối, ba mẹ con đi ra ngoài phòng khách, bắt tay làm thiệp chúc mừng sinh nhật.
Kiều Trăn đưa cho Diệu Diệu một tấm thiệp lớn, cô bé vẽ vào giấy một căn nhà, còn có hai người lớn và hai đứa bé.
“ Đây là gia đình của chúng ta, đây là mẹ và ba, bên cạnh là anh Kỳ Kỳ và con.” Diệu Diệu ríu rít không ngừng.
Sau khi Diệu Diệu vẽ xong, Kỳ Kỳ viết chữ vào tấm giấy.
“ Chúc ba sinh nhật vui vẻ!”
Sáu chữ này cậu bé đã tập rất lâu, mới có thể viết ra ngay ngắn như vậy. Làm xong mọi chuyện, Kiều Trăn đem tấm thiệp đặt lên bàn, còn để hai bảo bối trang trí bìa thiệp.
Kỳ Kỳ vẽ một ông mặt trời, “ Ba là mặt trời, chiếu sáng cho cuộc đời chúng con.”
Diệu Diệu vẽ một cây đại thụ dưới ông mặt trời, “ Ba là cây to, che mưa che gió cho chúng con.”
Kiều Trăn cười híp cả mắt gật đầu, các bảo bối chỉ mới 4 tuổi, so với sự tưởng tượng của mình càng ngày càng hiểu chuyện.
Diệu Diệu vẽ tiếp ba con thỏ cạnh bên cái cây, “ Đây là mẹ và hai tụi con. Chúng ta đứng cùng một chỗ.”
Kiều Trăn “ Ừ” một tiếng, vuốt tóc Diệu Diệu.
Bánh ngọt đã nướng xong, Kiều Trăn cắt bánh ngọt ra làm hai, quét nhân lên đó. Bước cuối cùng, cô phát hai túi kem để bắt bông hoa cho hai bạn nhỏ, dạy các bạn nhỏ cách trang trí bánh kem.
Kỳ Kỳ cùng Diệu Diệu được mẹ chỉ dẫn xong, đầu tiên sẽ luyện tập mấy lần, sau khi làm thành thạo, mới bắt bông lên bánh kem, cuối cùng là trang trí trái cây lên đó.
Hơn nửa tiếng trôi qua, bánh kem đã hoàn thành. Thành phẩm là một ổ bánh kem được trang trí đẹp mắt, nhìn qua vừa đẹp lại vừa hấp dẫn.
Kiều Trăn đem bánh kem đặt lên bàn, cắm hai cây nến chúc mừng sinh nhật lên đó. Để hai bạn nhỏ nhìn ngắm một lúc, cô đích thân xuống bếp nấu bữa tối cho mọi người.
Dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn các nguyên liệu, Kiều Trăn chỉ cần đảm nhận công việc nấu nướng là được.
Mấy năm nay, mặc dù cơ hội xuống bếp rất ít, nhưng cô vẫn học được từ mẹ cách làm vài món ăn ngon.
Chờ cô nấu xong tất cả các món ăn, cũng đã gần đến thời gian Hàn Tư Hành về nhà. Hôm nay cô đã cho dì giúp việc về sớm, hiện giờ trong nhà chỉ có ba mẹ con bọn họ.
“ Ba sắp lên lầu.” Kiều Trăn thông báo tin tức Hàn Tư Hành đang đi lên lầu, muốn hai bảo bối tìm chỗ trốn, sau đó kéo rèm cửa sổ lại, cũng tắt luôn cả đèn.
Phòng khách lập tức chìm trong bóng tối. Trong phòng khách tối om đột nhiên vang lên một trận cười ” Khanh khách”, Kiều Trăn vội “ Xuỵt” một tiếng.
Tiếng cười dừng lại, không đến hai giây lại vang lên.
“ Mẹ con nhịn cười không được.” Giọng nói mang theo ý cười của Diệu Diệu vang lên.
“ Mẹ để con che miệng em ấy lại!” Kỳ Kỳ lên tiếng. Tiếng cười lập tức nhỏ lại. Kiều Trăn còn muốn nói gì đó, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa.
Hàn Tư Hành bước vào, thấy căn nhà một mảng đen kịt, cậu gọi một tiếng “ Bà xã?”
Sau đó đèn cảm ứng ở huyền quan dần dần hạ xuống. Đúng lúc này, “ Cạch” một tiếng, đột nhiên phòng khách thoáng chốc đã sáng đèn.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Kiều Trăn cầm một ổ bánh sinh nhật, tươi cười bước về phía này.
“ Ông xã, sinh nhật vui vẻ.” Kiều Trăn nói.
Hàn Tư Hành bất ngờ, lẩm bẩm nói: “ Anh còn cho rằng em đã quên.”
Sáng sớm hôm nay, lần đầu tiên cô không chúc cậu sinh nhật vui vẻ, cậu còn cho rằng cô bận nhiều việc sớm đã quên chuyện này, hoá ra là không phải…
Cậu nhận lấy bánh kem, đặt lên bàn, đang muốn hôn cô một cái, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười “ Hì hì.”
Kỳ Kỳ và Diệu Diệu nhanh chân chạy ra, vừa cười vừa nói: “ Ba mau cúi người xuống!”
Hàn Tư Hành nghe theo cúi người xuống, Kỳ Kỳ đem nón mừng sinh nhật đội lên cho ba, Diệu Diệu lấy tấm thiệp chúc mừng sinh nhật đặt vào tay ba. Hai bảo bối cùng nhau hô to: “ Chúc ba sinh nhật vui vẻ!”
Hàn Tư Hành mở tấm thiệp ra, vừa nhìn đã biết là tự vẽ. Cảm giác xúc động dâng trào, lới nói nghẹn nơi cổ họng, dừng một lúc, giọng nói nghẹn ngào vang lên: “ Cảm ơn các con.”
“ Vậy bây giờ chúng ta hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho ba có được không?” Kiều Trăn vỗ tay, cất giọng hát, “ Chúc anh sinh nhật vui vẻ ——”
Hai bạn nhỏ hát theo: “ Chúc ba sinh nhật vui vẻ ——”
Hát xong, cả nhà quây quần bên bàn ăn.
“ Ba mau cầu nguyện và thổi nến đi!” Diệu Diệu vui vẻ lên tiếng.
Hàn Tư Hành nói “ Được”, nhắm mắt lại thầm ước nguyện, sau đó cùng hai bạn nhỏ thổi nến…
Hôm nay là sinh nhật của ba, hai bạn nhỏ vô cùng hưng phấn, cho nên phá lệ được ngủ trễ hơn thường ngày.
Kiều Trăn mệt mỏi cả một ngày, nên lên giường sớm, chưa xem sách được bao lâu đã ngủ mất.
Đêm khuya, cô bị hôn đến tỉnh lại. Lúc thức giấc, cô phát hiện quần áo mình không biết từ khi nào đã bị cởi ra.
Cô gọi một tiếng “ Ông xã”, cả cơ thể nằm dưới thân Hàn Tư Hành.
Cậu “ Ừ” một tiếng, vội vã hôn cô, hạ thân không ngừng chuyển động kịch liệt. Lúc kết thúc, cả người cô mềm nhũn nằm trên giường, không còn sức lực động đậy.
Hàn Tư Hành lau đi mồ hôi trên trán cô, “ Bà xã, bây giờ trời đã sắp sáng.”
Kiều Trăn hiểu ý cậu, nhẹ giọng nói: “ Mười năm rồi.”
Hàn Tư Hành nghe thấy lời nói của cô, khoé mắt lập tức cay cay, nghẹn ngào nói: “ Đúng, mười năm rồi.”
Thời gian trôi qua thật nhanh, bọn họ đã sống chung với nhau được 10 năm.
Cậu dừng một chút, “ Có biết anh đã cầu nguyện gì không?”
Kiều Trăn liếc mắt một cái, cười suy đoán: “ Có phải lại giống như trước đây không?”
Nguyện vọng mỗi một năm của cậu không hề thay đổi, đơn giản chỉ ước mong hai người vĩnh viễn không chia lìa, trọn đời trọn kiếp ở bên nhau.
Cậu chăm chú nhìn cô, khẽ cất tiếng hỏi: “ Em sẽ giúp anh thực hiện nguyện vọng này đúng không?”
Kiều Trăn gật đầu, nắm tay cậu, “ Ừ, chúng ta còn rất nhiều cái mười năm, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta ——”
Cậu hôn cô, không muốn nghe cô nói như thế. Cho dù là chết, cậu cũng không muốn rời khỏi cô. Cậu sớm đã nghĩ đến chuyện này, nếu như cô ra đi trước, cậu sẽ đi theo cùng cô. Hoả táng cùng nhau, chôn cùng một chỗ.
Nhưng những ý nghĩ này cậu sẽ không để cho cô biết, cậu không giỏi về khoảng ăn nói, cho nên tốt nhất không nên nói gì cả.
Chỉ là trong thâm tâm, ý nghĩ đó sẽ không bao giờ thay đổi. Cùng em trải qua một ngày mới, cùng đón hoàng hôn, cùng nhau rời khỏi nhà khi mặt trời ló dạng, cùng nhau về nhà khi mặt trăng lên cao, mùa xuân ngắm hoa nở, mùa đông ngắm tuyết rơi.
Trải qua mỗi ngày cùng em, mỗi năm cùng nhau đón thêm tuổi mới.
—— đây là chuyện mà anh luôn nghĩ đến, đó là điều hạnh phúc nhất.
—————-//—//—————
* Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại cuộc sống hằng ngày đến đây kết thúc. Hai phiên ngoại cuối sẽ đứng dưới góc nhìn của nam chính, các tiểu thiên sứ không muốn đọc có thể bỏ qua.
Cảm ơn đại gia vẫn luôn ủng hộ (づ ̄ 3 ̄)づ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook