Đức Tin Của Quỷ (The Devil’s Own)
-
Chương 4
**** này .
Linc phóng qua bải cỏ .Một báng súng nện mạnh vào giữa ngực gã . Gã gập người , rên lên vì đau , nhung vẫn nhào tới chiến đấu .
Kerry quay ngoắt lại để xem chuyện gì xảy ra , cô kêu lên :
- Linc , đừng !
Viên chỉ huy rút từ thắt lưng ra một khẩu súng và chỉa thẳng vào Linc .
Kerry vồ lấy tay hắn :
- Por favor , đừng !
- Nó có phải chồng mày không ?
Kerry nhìn vào đôi mắt đen thẳm và hiểu rằng gã chỉ muốn duy nhất một điều là sỉ nhục họ và
làm cho họ khiếp sợ . Cô nói :
- Vâng , vâng , vâng , vâng , đấy là chồng của tôi . Xin ông đừng giết anh ấy - Cô nhắc đi
nhắc lại lời van xin. Cuối cùng viên chỉ huy du kích hạ khẩu súng ngắn xuống và sẳbn giongj ra lệnh rất nhanh .
Kerry nhảy bổ đến bên cạnh Linc và giúp đở gã đứng dậy :
- Nhanh lên . Hắn nói là chúng ta có thể đi .
Mặt nhăn nhó , một tay ôm bụng , Linc quắc mắt nhìn viên chỉ huy du kích . Gã chỉ muốn
đấm một quả vào cái mặt vênh váo kia Và nếu không phải vì Kerry và bọn trẻ con thì gã liều mạng với hắn .Nhưng Kerry kéo tay áo gã và nài nỉ gã hãy vào trong xe . Biết mình cần phải làm theo điều khôn ngoan đó , mặc dầu đó không phải là điều gã muốn làm . Linc quay đi trước vẻ thách thức không dấu diếm trong đôi mắt viên chỉ huy du kích .
Gã nhanh nhẹn thu thập mấy chiếc máy ảnhvà đống phim trong khi Kerry lùa đám trẻ con lên phía sau chiếc xe tải . Cô can đảm đẩy gã du kích đang dí súng vào Joe sang bên và giúp cậu bé đứng lên . Ánh mắt cậu bé quắc lên và nhìn viên chỉ huy du kích cũng căm ghét chẳng kém gì Linc lúc nãy
Kerry nói :
- Joe , vào trong xe đi . Tôi không sao và chúng ta vẫn còn sống đi thôi . Cô bước lên thùng xe
Và gọi mấy đứa nhất tụm lại quanh mình . Linc đi về phía cuối chiếc xe tải :
-Tôi cần khẩu súng ngắn và con dao .
Kerry hỏi đám du kích xem họ có thể xin lại hai thứ đó không .
- Tao có ngu đâu . Tao sẽ không trả chúng mày khẩu súng .
Kerry dịch lại cho Linc nghe . Hình như gã định cãi lại nhưng rồi đổi ý Gã sang số và lái
chiếc xe ra khỏi bải đất trống . Theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo trong rừng chẳng mấy chốc họ đã ra đến đường cái .
Trước khi rẻ lên đuờng cái , Linc phanh xe và bước ra khỏi cabin .
- Tôi biết rằng trùm lại thì sẽ nóng hơn cả địa ngục , nhưng hãy trùm cái bạt đó lên đi . Chúng ta không thể mạo hiểm thêm một lần nữa .
Gã giúp cô phủ tấm bạt lên đám trẻ con đang ngồi túm tụm lại và liếc nhìn Kerry :
- Hắn có làm đau cô không ?
- Tôi không sao đâu - Cô đáp và cúi xuống để tránh đôi mắt vàng óng ánh và sắc sảo của gã .
Gã kéo bạt che lên người cô . Một lúc sau cô nghe thấy tiếng đóng cửa . Chiếc xe chuyển bánh.
Kerry hỏi khẽ :
- Ông nghỉ thế nào ,
- Có vẻ như hoàn tòan hoang vắng .
Lúc ở bìa rừng họ đã quan sát khu đồn điền trồng mía rất lâu . Không hề thấy động tĩnh gì
- Nếu được ngủ đêm dưới một mái nhà thì thật là tuyệt .
Linc liếc nhìn Kerry .Gã dừng xe lại - Sau khi tình cờ nhìn thấy một khu đồn điền bỏ hoang -
Và giở tấm bạt ra . Trông Kerry và lủ trẻ như những cành cây héo rũ . Mấy lủ trẻ ngủ gà ngủ gật trên lòng Kerry khiến cô càng vất vả hơn .Nhưng cô không hề phàn nàn lấy một tiếng . Sức chịu đựng của cô dường như không hề nao núng . Nhưng giờ đây gã đã nhìn thấy những nét mệt mõi quanh miệng và đôi mắt của cô .
- Cô ở đây . Tôi đem Joe đi xem xem sao .
Mười phút sau họ quay trở lại :
- Dường như đã lâu rồi chẳng có ai ở đây . Tôi nghĩ cũng được . Cô muốn đi xe hay đi bộ một
lát ? - Gã hỏi và ngồi lên phía sau tay lái .
- Tôi nghĩ hôm nay chúng ta đi xe thế là đủ rồi . Tôi với bọn trẻ sẽ đi bộ .
Cô dẫn bọn trẻ đi ngang qua một cái sân rộng vốn chắc xưa kia thuộc về một ngôi nhà rất đẹp
. Tuy nhiên , cũng giống như mọi thứ trên cái đất nước ở vùng Trung Mỹ này , ngôi nhà đã phải chịu sự tàn phá của chiến tranh. Lớp vữa trắng bị cào xước và lổ chổ vết đạn . Những dây leo đầy hoa lấn hết các cây cối khác mọc dưới hàng hiên rộng rãi giờ đây đã ọp ẹp và chẳng hề được sửa chửa . Hầu hết cửa sổ đã hỏng hết . Cửa trước mất hẳn .
Nhưng những căn phòng rộng rãi được che khuất khỏi ánh mặt trời tàn ác lại mát rượi một cách mời mọc và thật dể chịu với Kerry và bọn trẻ con sau bao nhiêu giờ ngột ngạt và câm lặng dứơi tấm bạt phủ trên thùng xe tải .
Trong bếp không có điện cũng chẳng có gas , vì thế họ ăn bửa tối bằng món đậu hầm nguội đổ thẳng từ trong hộp ra và giăm bông đóng hộp thái lát . Thật may mắn là mặc dầu đường ống hoen rỉ nhưng nước từ đó chảy ra vẫn mát lạnh . Kerry rửa mặt mũi tay chân cho bọn trẻ và đặt chúng ngồi lên mấy tấm giát gổ trong một căn phòng khá thóang gió .
Linc đứng trong một khuôn cửa sổ rộng và nhìn Kerry đang đi lại giữa đám trẻ . Cô kiên nhẫn nghe những lời cầu nguyện dài dằng dặc của bọn chúng và kể cho chúng nghe về đủ thứ rực sáng đang chờ đợi chúng ở bên Mỹ .
- Trăng đã lên đến đầu ngọn cây và lọt qua cửa sổ tỏa ánh sáng xuống mái tóc cô . Lúc nãy cô đã gở bím tóc ra và chải qua bằng mấy ngón tay . Giờ đây mái tóc cô óng ánh như một suối lụa màu đen đổ xuống vai và lưng cô , mái tóc bắt ánh trăng sáng bạc từng sợi ánh lên trong khi cô đi từ sạp này sang sạp khác . Cô nhấc Lisa đặt lên lòng , hôn lên mái đầu đen đủi bẩn thỉu của nó và dịu dàng vuốt ve nó , miệng lẩm bẩm một điệu hát ru .
Linc chỉ ước ao giờ đây có được một điếu thuốc , mà thực ra là bất cứ gì khác cũng được để làm gã nghĩ được sang chuyện khác . Ngay cả khi không nhìn Kerry gã cũng biết được từng cử động của cô . Rồi vừa rủa thầm mình gã vừa cảm thấy nhói lên ghen tị khi nghĩ rằng kia không phải là mái đầu của gã đang được dụi vào đó
Chắc chắn là gã đáng bị đày xuống địa ngục . Gã xứng đáng bị đày xuống đó . Ngay cả giờ đây khi biết rỏ cô là tu sĩ gã vẫn thèm muốn cô . Nhưng không phải như lần trước . Gã không muốn mình là người mơn trớn vuốt ve cô . Gã muốn mình được cô vuốt ve âu yếm . Gã không muốn cô bẽ bàng và ngấn nước mắt dưới bàn tay gã . Gã không muốn cô nằm yên cứng đờ và kinh tởm . Gã muốn cô đáp lại và cộng hưởng với gã , muốn cô rên lên vì sung sướng .
Lạy chúa , gã làm sao thế này ? Nhưng ý nghĩ của gã cũng sạch sẽ gì hơn những ý nghĩ trong đầu tay du kích kia . Gã không muốn đánh giá mình ở mức độ thấp kém như vậy , nhưng rỏ ràng là gã chỉ là thế mà thôi . Gã sẽ phải xuống địa ngục vì những ý nghĩ gã đang nghĩ trong đầu , nhưng có chết gã cũng chẳng thể nào thôi không nghĩ đến điều đó .
Đã lâu quá rồi gã không có đàn bà , có thế thôi . Nhưng trước kia gã cũng từng không có đàn bà trong quảng thời gian còn lâu hơn nhiều , vậy mà gã vẫn sống đó thôi . Nhưng chưa bao giờ gã bị cái thèm muốn có được một người đàn bà thiêu đốt như gã đang cảm thấy lúc này . Và cơn thèm muốn của gã là đối với đàn bà nói chung , chứ không phải chỉ riêng với thành viên nào trong cái giới đó .
Gã thấy tức giận mình vì cứ nhìn thấy nơi cô một người đàn bà đáng thèm muốn chứ không phải là con người thực của cô . Cơn tức giận của gã đang tìm đường để thóat ra . Chẳng có con chó nào để mà đá , chẳng có cây đinh đóng trật nào để nguyền rủa . Kẻ phải giơ đầu chịu báng trước cơn giận của gã chỉ là cái người đàn bà phải chịu trách nhiệm về việc đã khiến gã hành động nghĩ ngợi như một thằng ngốc đáng nguyền rủa .
Kerry đi về phía cửa sổ và khẽ nói :
- Bọn chúng ngủ hết rồi .
Linc đang ngồi trên bậu cửa sổ , một chân ghếch lên cho đở tức . Hình như Kerry không hề nhận thấy tâm trạng của gã , cũng chẳng nhận thấy bất cứ gì khác ngoài vẻ đẹp không gì có thể làm vẫn đục nổi của đêm nay . Cô hít vào một hơi sâu , không hề nhận thấy cử động đó khiến cho ngực cô cao lên và phồng ra , ép dưới làn áo sơ mi cho đến khi khiến người đàn ông không thể nào rời mắt khỏi đó dẩu là để cứu vớt linh hồn mình .
- Tại sao cô không nói với hắn ta cô là tu sĩ ?
Cô nhìn gã vẻ không hiểu , kinh ngạc vì câu hỏi thẳng thừng đó :
- Tôi nghĩ là có nói thế cũng chẳng hơn gì .
- Nhở đâu .
- Cũng nhở đâu hắn chuyển sang chú ý vào một bé gái khác thì sao .
Những chuyện đê tiện không thể nói ra như thế vẫn thường xảy ra trong chiến tranh . Bọn đàn ông có thể làm được những điều mà trước kia hắn vẫn coi là ghê tởm . Linc không thể tranh cải với cô điều đó . Gã biết cô có lý . Nhưng một con quỷ bên trong lòng đang gào thét lên đòi gã phải làm cho cô đau , bắt cô phải chịu dựng nổi đau như gã đang phải chịu đựng
- Tiểu thư , tôi không hiểu được cô . Bề ngoài cô làm ra vẻ một vị thánh , nhưng dường như cô thích thú việc lợi dụng cái thân hình và bộ mặt đó để làm cho đàn ông phát điên lên . Lẻ ra tôi phải biết mới phải .
Gã tụt xuống khỏi bậu cử sổ và đứng lừng lửng trước mặt cô :
- Có phải tín ngưỡng của cô đã dạy cô đá thế nào không ? Có phải đó là một phần trong chương trình học tập chăng ? Vờn vờn , nhưng không bao giờ bước qua . Hứa hẹn nhưng kgông bao giờ thực hiện ?
- Đó là những điều kinh tởm , dẩu cho đó là lời nói của một người thấp kém như ông . Tôi trở thành một con tốt đen bất đắc dỉ giữa ông và con vượn đó trong một trận đấu giữa giống dực ngu ngốc . Vậy mà lúc đó tôi đã van xin hắn để cho ông sống.
Nhưng điều cô vừa nói ra thật đáng trọng và khiến gã càng điên giận thêm :
- Vậy xin cô đừng ban ơn cho tôi như vậy thêm một lần nữa , được chứ ? Hay là cô thích được chú ý đến thế , cho nên đâu phải chỉ là một sự ban ơn ?
- Tôi chịu đựng để cho hắn tán tỉnh dâm ô như thế bởi vì tôi cần phải chịu đựng . Cũng như tôi đã chịu đựng ông thôi .
Gã nhạo báng :
- Và cả hai lần cô đều hy sinh bản thân mình cho bọn trẻ chứ gì ?
- Đúng !
- Ồ đó cũng giống như một tiếng cú kêu mà thôi !
- Tôi không hề ngạc nhiên khi ông không thể hiểu nổi . Ông không bao giờ nghĩ đến ai ngoài bản thân mình . Ông không hề yêu thương ai ngoài Lincoln O'Neal !
Gã đưa tay nắm lấy hai vai cô và lôi cô đứng dậy .
Ngay lập tức Joe từ đâu đó trong bóng tối hiện ra . Đôi mắt lóng lánh của cậu bé lóe sáng dưới ánh trăng và nhìn chằm chằm vào Linc giống như ánh mắt của một kẻ có thể giết người được .
Linc chửi thề rồi buông Kerry ra và quay đi . Gã cáu giận chính mình hơn cáu cả hai người kia . Chính gã mới là người xử sự như một thằng điên :
- Thôi ở đây . Tôi đi ra ngoài xem xét ra sao ?
Gã đi ra , tay nắm con dao găm dường như sẳn sàng xỉa vào đâu đó một nhát .
Kerry nhìn theo cái bóng cao cao của gã nhòa vào trong những bóng đen khác ở phía cuối sân . Joe lo lắng thì thầm gọi tên cô . Cô đặt tay lên cánh tay cậu bé an ủi và ngập ngừng mĩm cười .
- Joe , chị không sao đâu . Đừng lo gì về Senior O'Neal. Ông ấy chỉ hơi cáu kỉnh một chút thôi .
Dường như cậu bé không tin lắm. Bản thân của Kerry cũng không tin . Việc Linc tức giận đến như vậy đối với cô là cả một bí ẩn . Tại sao bao giờ những cuộc trò chuyện giữa họ cũng kết thúc bằng những tiếng la hét gay gắt như vậy ? Bao giờ họ cũng đối chọi hung hăng như những đứa trẻ . Chuyện khủng khiếp vừa diển ra với quân du kích lẻ ra phải kéo họ lại gần nhau hơn , lẻ ra phải khiến họ ràng buộc với nhau hơn , vậy mà thay vì như thế họ lại càng tách rời nhau ra . Một cách rất thực hôm nay họ đã cứu mạng nhau , thế mà họ lại coi nhau như những kẻ thù địch . Những tình cảm của cô đối với gã rất mâu thuẩn . Cô cần có thời gian dể suy nghĩ lại tất cả .
- Joe chị sẽ đi ra ngoài để dạo một lát .?
- Nhưng ông ấy dặn là phải ở yên đây kia mà .
- Chị biết ông ấy nói gì chứ . Nhưng chị cần phải hít thở không khí một chút . Chị sẽ không đi xa quá đâu . Nhớ để ý bọn trẻ hộ chị nhé .
Joe không thể nào không nghe lời cô . Kerry biết mình đang lợi dụng điều đó một cách không đẹp khi cô để cậu bé ở lại đó một mình và trông đám trẻ đang ngủ . Cô đi qua mấy căn phòng trống trải của tòa nhà đồn điền , và để tránh không chạm phải Linc , cô vui sướng lách qua cổng sau để đi ra . Những viên đá vốn từng một thời là sân , giờ đây đã vở và đổ nát . Cỏ mọc um tùm từ các kẻ nứt . Kerry tự hỏi không hiểu có bao nhiêu buổi tiệc từng được tổ chức ở đây . Điều gì đã xảy đối với những người từng hưởng một cuộc sống sung sướng ở nơi này ? Rỏ ràng là họ rất giàu có . Phải chăng họ đã khai thác đất đai và bóc lột lao động như người ta vẩn tuyên truyền quảng cáo .
Và Kerry Bishop cũng tự hỏi không hiểu cô đã bao giờ được gặp những người chủ của ngôi nhà này chưa ?. Trong cái cuộc đời ngày xưa ấy , không hiểu cô có từng được giới thiệu với họ tại một phòng khách sang trọng nào đó , lúc cô còn mặc một chiếc áo dài được thíết kế riêng cho mình và nhấm nháp một mẩu bánh ?
Kerry gạt những ý nghỉ buồn phiền đó sang một bên và đi lần theo con đương nhỏ cỏ dại mọc đầy . Buổi tối mát mẻ thật dể chịu , cô đi theo con đường nhỏ xuyên qua nơi trước kia là một khu vườn và đi tiếp . Tiếng nước chảy róc rách khiến cô chú ý . Suýt nữa thì Kerry bước xuống một dòng suối vì không nhìn thấy . Đó là một kho báu chưa ai phát hiện ra . Dưới ánh trăng , dòng nước như tóe lửa và sủi bọt như champagne .
Kerry chỉ ngần ngừ một thoáng rồi ngồi xuống một tảng đá và cởi giày ra . Một giây sau cô đã đứng trong dòng nước sủi bọt mát lạnh ngập đến tận đầu gối . Cảm giác thật là dể chịu . Miển cưởng không muốn rời khỏi dòng nước dù chỉ một giây , Kerry bước lại lên tảng đá và cởi thắt lưng quần kaki . Khi bước xuống lần thứ hai , trên người cô chỉ còn chiếc áo so mi và chiếc quần lót .
Cô dầm mình trong dòng nước . Làn nước cuồn cuộn rửa sạch làn da rám nắng và nhám bụi của cô đang ngứa ngáy và mặn chát vì mồ hôi đã khô đi . Những con sóng nhấp nhô có tác dụng như những ngón tay xoa bóp giúp cô xóa đi cái mệt và căng thẳng . Cô ngụp đầu xuống và để mặc cho nước tràn lên chảy qua mái tóc mái tóc bụi bặm của mình .
Cuộc tắm gội của Kerry thật là tuyệt thú nếu như những lời của Linc không đột nhiên vọng lại trong đầu cô . Sao gã lại có thể nghĩ rằng cô thích thú khi được những gã du kích đó chú ý ? Thật lạ là trong khi những cái động chạm của gã du kích khiến cô muốn cự tuyệt nhưng đối với Linc thì không thể ? Quả là đầu tiên cô cũng rất sợ gã vì lầm gã với những gã đàn ông khát máu khác mà cô đã gặp trong những ngày qua . Nhưng cô không bao giờ bị nảy lên trước những cái động chạm của gã . Bực bội , có . Hứng lên , có . Nhưng cô không bao giờ cảm thấy muốn cưởng lại những cái hôn của gã và nếu như gã hôn cô lần nữa ...
Kerry không kịp nghĩ nốt ý nghĩ đó .
Một bàn tay ôm chòang ngang người cô , ngay bên dưới ngực và kéo cô ra khỏi dòng suối . Trước khi Kerry kịp bật kêu lên tiếng nào , một bàn tay đã bịt chặt miệng cô.
Linc phóng qua bải cỏ .Một báng súng nện mạnh vào giữa ngực gã . Gã gập người , rên lên vì đau , nhung vẫn nhào tới chiến đấu .
Kerry quay ngoắt lại để xem chuyện gì xảy ra , cô kêu lên :
- Linc , đừng !
Viên chỉ huy rút từ thắt lưng ra một khẩu súng và chỉa thẳng vào Linc .
Kerry vồ lấy tay hắn :
- Por favor , đừng !
- Nó có phải chồng mày không ?
Kerry nhìn vào đôi mắt đen thẳm và hiểu rằng gã chỉ muốn duy nhất một điều là sỉ nhục họ và
làm cho họ khiếp sợ . Cô nói :
- Vâng , vâng , vâng , vâng , đấy là chồng của tôi . Xin ông đừng giết anh ấy - Cô nhắc đi
nhắc lại lời van xin. Cuối cùng viên chỉ huy du kích hạ khẩu súng ngắn xuống và sẳbn giongj ra lệnh rất nhanh .
Kerry nhảy bổ đến bên cạnh Linc và giúp đở gã đứng dậy :
- Nhanh lên . Hắn nói là chúng ta có thể đi .
Mặt nhăn nhó , một tay ôm bụng , Linc quắc mắt nhìn viên chỉ huy du kích . Gã chỉ muốn
đấm một quả vào cái mặt vênh váo kia Và nếu không phải vì Kerry và bọn trẻ con thì gã liều mạng với hắn .Nhưng Kerry kéo tay áo gã và nài nỉ gã hãy vào trong xe . Biết mình cần phải làm theo điều khôn ngoan đó , mặc dầu đó không phải là điều gã muốn làm . Linc quay đi trước vẻ thách thức không dấu diếm trong đôi mắt viên chỉ huy du kích .
Gã nhanh nhẹn thu thập mấy chiếc máy ảnhvà đống phim trong khi Kerry lùa đám trẻ con lên phía sau chiếc xe tải . Cô can đảm đẩy gã du kích đang dí súng vào Joe sang bên và giúp cậu bé đứng lên . Ánh mắt cậu bé quắc lên và nhìn viên chỉ huy du kích cũng căm ghét chẳng kém gì Linc lúc nãy
Kerry nói :
- Joe , vào trong xe đi . Tôi không sao và chúng ta vẫn còn sống đi thôi . Cô bước lên thùng xe
Và gọi mấy đứa nhất tụm lại quanh mình . Linc đi về phía cuối chiếc xe tải :
-Tôi cần khẩu súng ngắn và con dao .
Kerry hỏi đám du kích xem họ có thể xin lại hai thứ đó không .
- Tao có ngu đâu . Tao sẽ không trả chúng mày khẩu súng .
Kerry dịch lại cho Linc nghe . Hình như gã định cãi lại nhưng rồi đổi ý Gã sang số và lái
chiếc xe ra khỏi bải đất trống . Theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo trong rừng chẳng mấy chốc họ đã ra đến đường cái .
Trước khi rẻ lên đuờng cái , Linc phanh xe và bước ra khỏi cabin .
- Tôi biết rằng trùm lại thì sẽ nóng hơn cả địa ngục , nhưng hãy trùm cái bạt đó lên đi . Chúng ta không thể mạo hiểm thêm một lần nữa .
Gã giúp cô phủ tấm bạt lên đám trẻ con đang ngồi túm tụm lại và liếc nhìn Kerry :
- Hắn có làm đau cô không ?
- Tôi không sao đâu - Cô đáp và cúi xuống để tránh đôi mắt vàng óng ánh và sắc sảo của gã .
Gã kéo bạt che lên người cô . Một lúc sau cô nghe thấy tiếng đóng cửa . Chiếc xe chuyển bánh.
Kerry hỏi khẽ :
- Ông nghỉ thế nào ,
- Có vẻ như hoàn tòan hoang vắng .
Lúc ở bìa rừng họ đã quan sát khu đồn điền trồng mía rất lâu . Không hề thấy động tĩnh gì
- Nếu được ngủ đêm dưới một mái nhà thì thật là tuyệt .
Linc liếc nhìn Kerry .Gã dừng xe lại - Sau khi tình cờ nhìn thấy một khu đồn điền bỏ hoang -
Và giở tấm bạt ra . Trông Kerry và lủ trẻ như những cành cây héo rũ . Mấy lủ trẻ ngủ gà ngủ gật trên lòng Kerry khiến cô càng vất vả hơn .Nhưng cô không hề phàn nàn lấy một tiếng . Sức chịu đựng của cô dường như không hề nao núng . Nhưng giờ đây gã đã nhìn thấy những nét mệt mõi quanh miệng và đôi mắt của cô .
- Cô ở đây . Tôi đem Joe đi xem xem sao .
Mười phút sau họ quay trở lại :
- Dường như đã lâu rồi chẳng có ai ở đây . Tôi nghĩ cũng được . Cô muốn đi xe hay đi bộ một
lát ? - Gã hỏi và ngồi lên phía sau tay lái .
- Tôi nghĩ hôm nay chúng ta đi xe thế là đủ rồi . Tôi với bọn trẻ sẽ đi bộ .
Cô dẫn bọn trẻ đi ngang qua một cái sân rộng vốn chắc xưa kia thuộc về một ngôi nhà rất đẹp
. Tuy nhiên , cũng giống như mọi thứ trên cái đất nước ở vùng Trung Mỹ này , ngôi nhà đã phải chịu sự tàn phá của chiến tranh. Lớp vữa trắng bị cào xước và lổ chổ vết đạn . Những dây leo đầy hoa lấn hết các cây cối khác mọc dưới hàng hiên rộng rãi giờ đây đã ọp ẹp và chẳng hề được sửa chửa . Hầu hết cửa sổ đã hỏng hết . Cửa trước mất hẳn .
Nhưng những căn phòng rộng rãi được che khuất khỏi ánh mặt trời tàn ác lại mát rượi một cách mời mọc và thật dể chịu với Kerry và bọn trẻ con sau bao nhiêu giờ ngột ngạt và câm lặng dứơi tấm bạt phủ trên thùng xe tải .
Trong bếp không có điện cũng chẳng có gas , vì thế họ ăn bửa tối bằng món đậu hầm nguội đổ thẳng từ trong hộp ra và giăm bông đóng hộp thái lát . Thật may mắn là mặc dầu đường ống hoen rỉ nhưng nước từ đó chảy ra vẫn mát lạnh . Kerry rửa mặt mũi tay chân cho bọn trẻ và đặt chúng ngồi lên mấy tấm giát gổ trong một căn phòng khá thóang gió .
Linc đứng trong một khuôn cửa sổ rộng và nhìn Kerry đang đi lại giữa đám trẻ . Cô kiên nhẫn nghe những lời cầu nguyện dài dằng dặc của bọn chúng và kể cho chúng nghe về đủ thứ rực sáng đang chờ đợi chúng ở bên Mỹ .
- Trăng đã lên đến đầu ngọn cây và lọt qua cửa sổ tỏa ánh sáng xuống mái tóc cô . Lúc nãy cô đã gở bím tóc ra và chải qua bằng mấy ngón tay . Giờ đây mái tóc cô óng ánh như một suối lụa màu đen đổ xuống vai và lưng cô , mái tóc bắt ánh trăng sáng bạc từng sợi ánh lên trong khi cô đi từ sạp này sang sạp khác . Cô nhấc Lisa đặt lên lòng , hôn lên mái đầu đen đủi bẩn thỉu của nó và dịu dàng vuốt ve nó , miệng lẩm bẩm một điệu hát ru .
Linc chỉ ước ao giờ đây có được một điếu thuốc , mà thực ra là bất cứ gì khác cũng được để làm gã nghĩ được sang chuyện khác . Ngay cả khi không nhìn Kerry gã cũng biết được từng cử động của cô . Rồi vừa rủa thầm mình gã vừa cảm thấy nhói lên ghen tị khi nghĩ rằng kia không phải là mái đầu của gã đang được dụi vào đó
Chắc chắn là gã đáng bị đày xuống địa ngục . Gã xứng đáng bị đày xuống đó . Ngay cả giờ đây khi biết rỏ cô là tu sĩ gã vẫn thèm muốn cô . Nhưng không phải như lần trước . Gã không muốn mình là người mơn trớn vuốt ve cô . Gã muốn mình được cô vuốt ve âu yếm . Gã không muốn cô bẽ bàng và ngấn nước mắt dưới bàn tay gã . Gã không muốn cô nằm yên cứng đờ và kinh tởm . Gã muốn cô đáp lại và cộng hưởng với gã , muốn cô rên lên vì sung sướng .
Lạy chúa , gã làm sao thế này ? Nhưng ý nghĩ của gã cũng sạch sẽ gì hơn những ý nghĩ trong đầu tay du kích kia . Gã không muốn đánh giá mình ở mức độ thấp kém như vậy , nhưng rỏ ràng là gã chỉ là thế mà thôi . Gã sẽ phải xuống địa ngục vì những ý nghĩ gã đang nghĩ trong đầu , nhưng có chết gã cũng chẳng thể nào thôi không nghĩ đến điều đó .
Đã lâu quá rồi gã không có đàn bà , có thế thôi . Nhưng trước kia gã cũng từng không có đàn bà trong quảng thời gian còn lâu hơn nhiều , vậy mà gã vẫn sống đó thôi . Nhưng chưa bao giờ gã bị cái thèm muốn có được một người đàn bà thiêu đốt như gã đang cảm thấy lúc này . Và cơn thèm muốn của gã là đối với đàn bà nói chung , chứ không phải chỉ riêng với thành viên nào trong cái giới đó .
Gã thấy tức giận mình vì cứ nhìn thấy nơi cô một người đàn bà đáng thèm muốn chứ không phải là con người thực của cô . Cơn tức giận của gã đang tìm đường để thóat ra . Chẳng có con chó nào để mà đá , chẳng có cây đinh đóng trật nào để nguyền rủa . Kẻ phải giơ đầu chịu báng trước cơn giận của gã chỉ là cái người đàn bà phải chịu trách nhiệm về việc đã khiến gã hành động nghĩ ngợi như một thằng ngốc đáng nguyền rủa .
Kerry đi về phía cửa sổ và khẽ nói :
- Bọn chúng ngủ hết rồi .
Linc đang ngồi trên bậu cửa sổ , một chân ghếch lên cho đở tức . Hình như Kerry không hề nhận thấy tâm trạng của gã , cũng chẳng nhận thấy bất cứ gì khác ngoài vẻ đẹp không gì có thể làm vẫn đục nổi của đêm nay . Cô hít vào một hơi sâu , không hề nhận thấy cử động đó khiến cho ngực cô cao lên và phồng ra , ép dưới làn áo sơ mi cho đến khi khiến người đàn ông không thể nào rời mắt khỏi đó dẩu là để cứu vớt linh hồn mình .
- Tại sao cô không nói với hắn ta cô là tu sĩ ?
Cô nhìn gã vẻ không hiểu , kinh ngạc vì câu hỏi thẳng thừng đó :
- Tôi nghĩ là có nói thế cũng chẳng hơn gì .
- Nhở đâu .
- Cũng nhở đâu hắn chuyển sang chú ý vào một bé gái khác thì sao .
Những chuyện đê tiện không thể nói ra như thế vẫn thường xảy ra trong chiến tranh . Bọn đàn ông có thể làm được những điều mà trước kia hắn vẫn coi là ghê tởm . Linc không thể tranh cải với cô điều đó . Gã biết cô có lý . Nhưng một con quỷ bên trong lòng đang gào thét lên đòi gã phải làm cho cô đau , bắt cô phải chịu dựng nổi đau như gã đang phải chịu đựng
- Tiểu thư , tôi không hiểu được cô . Bề ngoài cô làm ra vẻ một vị thánh , nhưng dường như cô thích thú việc lợi dụng cái thân hình và bộ mặt đó để làm cho đàn ông phát điên lên . Lẻ ra tôi phải biết mới phải .
Gã tụt xuống khỏi bậu cử sổ và đứng lừng lửng trước mặt cô :
- Có phải tín ngưỡng của cô đã dạy cô đá thế nào không ? Có phải đó là một phần trong chương trình học tập chăng ? Vờn vờn , nhưng không bao giờ bước qua . Hứa hẹn nhưng kgông bao giờ thực hiện ?
- Đó là những điều kinh tởm , dẩu cho đó là lời nói của một người thấp kém như ông . Tôi trở thành một con tốt đen bất đắc dỉ giữa ông và con vượn đó trong một trận đấu giữa giống dực ngu ngốc . Vậy mà lúc đó tôi đã van xin hắn để cho ông sống.
Nhưng điều cô vừa nói ra thật đáng trọng và khiến gã càng điên giận thêm :
- Vậy xin cô đừng ban ơn cho tôi như vậy thêm một lần nữa , được chứ ? Hay là cô thích được chú ý đến thế , cho nên đâu phải chỉ là một sự ban ơn ?
- Tôi chịu đựng để cho hắn tán tỉnh dâm ô như thế bởi vì tôi cần phải chịu đựng . Cũng như tôi đã chịu đựng ông thôi .
Gã nhạo báng :
- Và cả hai lần cô đều hy sinh bản thân mình cho bọn trẻ chứ gì ?
- Đúng !
- Ồ đó cũng giống như một tiếng cú kêu mà thôi !
- Tôi không hề ngạc nhiên khi ông không thể hiểu nổi . Ông không bao giờ nghĩ đến ai ngoài bản thân mình . Ông không hề yêu thương ai ngoài Lincoln O'Neal !
Gã đưa tay nắm lấy hai vai cô và lôi cô đứng dậy .
Ngay lập tức Joe từ đâu đó trong bóng tối hiện ra . Đôi mắt lóng lánh của cậu bé lóe sáng dưới ánh trăng và nhìn chằm chằm vào Linc giống như ánh mắt của một kẻ có thể giết người được .
Linc chửi thề rồi buông Kerry ra và quay đi . Gã cáu giận chính mình hơn cáu cả hai người kia . Chính gã mới là người xử sự như một thằng điên :
- Thôi ở đây . Tôi đi ra ngoài xem xét ra sao ?
Gã đi ra , tay nắm con dao găm dường như sẳn sàng xỉa vào đâu đó một nhát .
Kerry nhìn theo cái bóng cao cao của gã nhòa vào trong những bóng đen khác ở phía cuối sân . Joe lo lắng thì thầm gọi tên cô . Cô đặt tay lên cánh tay cậu bé an ủi và ngập ngừng mĩm cười .
- Joe , chị không sao đâu . Đừng lo gì về Senior O'Neal. Ông ấy chỉ hơi cáu kỉnh một chút thôi .
Dường như cậu bé không tin lắm. Bản thân của Kerry cũng không tin . Việc Linc tức giận đến như vậy đối với cô là cả một bí ẩn . Tại sao bao giờ những cuộc trò chuyện giữa họ cũng kết thúc bằng những tiếng la hét gay gắt như vậy ? Bao giờ họ cũng đối chọi hung hăng như những đứa trẻ . Chuyện khủng khiếp vừa diển ra với quân du kích lẻ ra phải kéo họ lại gần nhau hơn , lẻ ra phải khiến họ ràng buộc với nhau hơn , vậy mà thay vì như thế họ lại càng tách rời nhau ra . Một cách rất thực hôm nay họ đã cứu mạng nhau , thế mà họ lại coi nhau như những kẻ thù địch . Những tình cảm của cô đối với gã rất mâu thuẩn . Cô cần có thời gian dể suy nghĩ lại tất cả .
- Joe chị sẽ đi ra ngoài để dạo một lát .?
- Nhưng ông ấy dặn là phải ở yên đây kia mà .
- Chị biết ông ấy nói gì chứ . Nhưng chị cần phải hít thở không khí một chút . Chị sẽ không đi xa quá đâu . Nhớ để ý bọn trẻ hộ chị nhé .
Joe không thể nào không nghe lời cô . Kerry biết mình đang lợi dụng điều đó một cách không đẹp khi cô để cậu bé ở lại đó một mình và trông đám trẻ đang ngủ . Cô đi qua mấy căn phòng trống trải của tòa nhà đồn điền , và để tránh không chạm phải Linc , cô vui sướng lách qua cổng sau để đi ra . Những viên đá vốn từng một thời là sân , giờ đây đã vở và đổ nát . Cỏ mọc um tùm từ các kẻ nứt . Kerry tự hỏi không hiểu có bao nhiêu buổi tiệc từng được tổ chức ở đây . Điều gì đã xảy đối với những người từng hưởng một cuộc sống sung sướng ở nơi này ? Rỏ ràng là họ rất giàu có . Phải chăng họ đã khai thác đất đai và bóc lột lao động như người ta vẩn tuyên truyền quảng cáo .
Và Kerry Bishop cũng tự hỏi không hiểu cô đã bao giờ được gặp những người chủ của ngôi nhà này chưa ?. Trong cái cuộc đời ngày xưa ấy , không hiểu cô có từng được giới thiệu với họ tại một phòng khách sang trọng nào đó , lúc cô còn mặc một chiếc áo dài được thíết kế riêng cho mình và nhấm nháp một mẩu bánh ?
Kerry gạt những ý nghỉ buồn phiền đó sang một bên và đi lần theo con đương nhỏ cỏ dại mọc đầy . Buổi tối mát mẻ thật dể chịu , cô đi theo con đường nhỏ xuyên qua nơi trước kia là một khu vườn và đi tiếp . Tiếng nước chảy róc rách khiến cô chú ý . Suýt nữa thì Kerry bước xuống một dòng suối vì không nhìn thấy . Đó là một kho báu chưa ai phát hiện ra . Dưới ánh trăng , dòng nước như tóe lửa và sủi bọt như champagne .
Kerry chỉ ngần ngừ một thoáng rồi ngồi xuống một tảng đá và cởi giày ra . Một giây sau cô đã đứng trong dòng nước sủi bọt mát lạnh ngập đến tận đầu gối . Cảm giác thật là dể chịu . Miển cưởng không muốn rời khỏi dòng nước dù chỉ một giây , Kerry bước lại lên tảng đá và cởi thắt lưng quần kaki . Khi bước xuống lần thứ hai , trên người cô chỉ còn chiếc áo so mi và chiếc quần lót .
Cô dầm mình trong dòng nước . Làn nước cuồn cuộn rửa sạch làn da rám nắng và nhám bụi của cô đang ngứa ngáy và mặn chát vì mồ hôi đã khô đi . Những con sóng nhấp nhô có tác dụng như những ngón tay xoa bóp giúp cô xóa đi cái mệt và căng thẳng . Cô ngụp đầu xuống và để mặc cho nước tràn lên chảy qua mái tóc mái tóc bụi bặm của mình .
Cuộc tắm gội của Kerry thật là tuyệt thú nếu như những lời của Linc không đột nhiên vọng lại trong đầu cô . Sao gã lại có thể nghĩ rằng cô thích thú khi được những gã du kích đó chú ý ? Thật lạ là trong khi những cái động chạm của gã du kích khiến cô muốn cự tuyệt nhưng đối với Linc thì không thể ? Quả là đầu tiên cô cũng rất sợ gã vì lầm gã với những gã đàn ông khát máu khác mà cô đã gặp trong những ngày qua . Nhưng cô không bao giờ bị nảy lên trước những cái động chạm của gã . Bực bội , có . Hứng lên , có . Nhưng cô không bao giờ cảm thấy muốn cưởng lại những cái hôn của gã và nếu như gã hôn cô lần nữa ...
Kerry không kịp nghĩ nốt ý nghĩ đó .
Một bàn tay ôm chòang ngang người cô , ngay bên dưới ngực và kéo cô ra khỏi dòng suối . Trước khi Kerry kịp bật kêu lên tiếng nào , một bàn tay đã bịt chặt miệng cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook