Dục Tiên Đồ
-
161: Liên U
Lâm Thành Tử tinh thông luyện đan chứ không giỏi trận pháp bằng Nhạn Thiên Sơn.
Hắn mất gần cả ngày mới thoát khỏi trận pháp giam cầm do Tịch Huyễn dựng nên dưới chỉ dẫn của Thiên Đạo.
Nam tử vừa rời trận pháp là bùa truyền âm kêu liên hồi, tất cả đến từ lớp người cao tuổi đức cao vọng trọng ở Lâm thị, họ hỏi hắn đang ở đâu.
Nội tâm Lâm Thành Tử căng thẳng, hắn cảm giác có điềm gở.
Trong số đấy, có một lá bùa truyền âm của Nhạn Thiên Sơn.
“A Thành, sao tự dưng ngươi lại ra lệnh bao vây tiêu diệt Vô Niệm Cung?”
Lâm Thành Tử ngỡ ngàng.
Hắn ra lệnh hồi nào?
Lâm Thành Tử vắt óc suy nghĩ, hắn đoán có kẻ giả mạo mình để quấy phá.
Lâm lão tổ lập tức liên lạc Lâm Tiêu Phong thì phát hiện đèn hồn của ông ta tắt ngúm.
Lâm Tiêu Phong đảm nhiệm vai trò gia chủ Lâm thị nên tu vi cao cường, kẻ đủ sức giết ông ta chỉ bằng một chiêu nhất định phải ở mức Độ Kiếp.
Nghĩ đến Tịch Huyễn quấy rầy mấy ngày qua, Lâm Thành Tử nổi trận lôi đình và căm hận nói, “Yêu tăng Tịch Huyễn! Lâm thị ta không đội trời chung với ngươi!”
Khe nứt ngàn trượng trên trời sâu đáng sợ.
Tịch Huyễn bày ra một cuộn chỉ rối, Lâm Thành Tử triệu hồi Kim Quang Điêu rồi chạy tới Thấp Hải gỡ rối.
Lúc đi ngang rừng đước, hắn chợt cảm nhận được ma khí thấp thoáng.
Lâm Thành Tử giơ tay túm lấy ma tu núp sau cái cây từ xa, sau đó quật đối phương xuống đất.
Cạch.
Một thanh đao lớn rớt ra.
Khóe miệng nữ tử áo đen có buộc khăn trên trán chảy máu, nàng ấy lảo đảo tựa vào thân cây để đứng dậy.
Là Đại Anh.
Thiếu nữ nhặt đao ôm vào lòng.
Lâm Thành Tử đứng trên cây, Kim Quang Điêu vỗ cánh phành phạch trên cánh tay hắn.
Hắn không biết Đại Anh song hắn biết thanh đao trong lòng nàng ấy.
“Gia chủ Đông Tô Bá Đao có quan hệ gì với ngươi?”
Ma quân trả lại hồn phách nên ký ức Đại Anh đã hồi phục.
“Ông ấy là cha ta.”
Rất nhiều năm trước, Lâm Thành Tử từng gặp gia chủ Bá Đao tại yến hội của Lâm thị.
Phù Quang Giới chẳng có nhiều đao tu, ông coi như cũng khá tài năng, đáng tiếc chưa đủ năng lực và chết đi khi tuổi thọ hao hết.
Vật đổi sao dời, con gái ông trở thành ma tu Vô Niệm Cung.
Lâm Thành Tử có việc quan trọng phải làm, hắn định tha cho Đại Anh mới xoay người bỏ đi.
Đột nhiên, nữ ma tu phía sau gọi hắn, “Lão già.”
Lâm Thành Tử giận dữ lườm nàng ấy, “Ngươi gọi ta là gì?”
“Lão già.” Mặt Đại Anh dửng dưng.
Nàng ấy móc ra từ ngực áo một linh quả mốc meo từ lâu, “Lão còn nhớ năm ấy mình đã nói gì không? Ta làm được rồi.”
Lâm Thành Tử sống gần ngàn năm, người hắn đã gặp như cá diếc qua sông, kiểu người mờ nhạt giống Đại Anh đã sớm bị hắn quên phứt.
Đại Anh biết hắn quên bèn hững hờ nhắc, “Bá Đao, từ đường, bức tranh.”
Lâm Thành Tử sửng sốt.
Đại Anh sinh ra ở thế gia đao tu, hồi nhỏ thường xuyên bị phạt quỳ từ đường do không nghe lời.
Ngoài cung phụng tổ tiên, từ đường của các thế gia Đông Tô còn thờ bức tranh lão tổ Lâm thị – người đứng tại đỉnh Phù Quang Giới với tu vi Độ Kiếp – nhằm cầu mong sự phù hộ cùng vận may.
Môn chủ Bá Đao luôn phân vân nên truyền thụ Bá Đao Quyết cho con gái hay con trai.
Do dự mãi rồi cuối cùng ông tới từ đường thắp nhang, cung kính hỏi ý Lâm Thành Tử.
Theo lý thuyết, bình thường Lâm Thành Tử sẽ không để tâm tới mấy môn phái nhỏ này.
Hôm ấy trùng hợp là hắn điều chế ra đan dược cực phẩm, tâm trạng vui vẻ nên hắn trả lời ngay, “Đao mang thuộc tính mạnh mẽ điên cuồng.
Con gái sao có thể phát huy chí khí thuần về sức mạnh đó? Đương nhiên phải truyền thụ cho nam, không truyền cho nữ.”
Đại Anh hồi sáu tuổi đâu phục.
“Tại sao con gái không thể làm đao tu? Lão già nói bậy!”
Nàng ấy chẳng những xé nát bức tranh Lâm Thành Tử, còn bò lên bàn thờ ăn linh quả.
Thần niệm Lâm Thành Tử phát giác có người xé tranh, hắn thấy thủ phạm là một con nhóc liền khịt mũi, “Ngươi không hợp làm đao tu, học đánh đàn luyện kiếm đi.”
Hai cô bé dòng chính Lâm thị học những môn ấy.
Đại Anh giận điên người, khuôn mặt lạnh nhạt gấp bội, “Lão già nghe cho kỹ đây, ta sẽ làm đao tu.”
“Làm không nổi đâu.”
“Ta phải làm đao tu!”
“Cứ cố chọn con đường này nhất định sẽ không đắc đạo phi thăng.”
“Ta phải làm đao tu!”
Đại Anh rốt cuộc vẫn là một đứa bé, nước mắt bất giác rơi lã chã vì bị tu sĩ đứng đầu Phù Quang Giới đả kích liên tục.
Lâm Thành Tử bối rối lại luống cuống.
Nếu người ngoài biết đường đường là lão tổ Lâm thị mà mắng một bé gái phát khóc thì hắn thành trò cười cho thiên hạ mất.
“Khóc sướt mướt còn ra thể thống gì?” Hắn bực bội vung tay chém ra một luồng pháp lực, hất tung hết đống linh quả thờ cúng trên bàn thờ.
“Cho ngươi tất! Đừng khóc!”
Dứt lời, hắn cắt đứt thần niệm rồi chẳng xuất hiện nữa.
Đại Anh nhặt linh quả trên đất, kiên định lau nước mắt và giẫm đạp bức tranh đã bị xé nát, “Lão nghe cho kỹ đây, ta nhất định sẽ thành đao tu lợi hại nhất Phù Quang Giới.”
Về sau, cha nàng ấy qua đời do tuổi thọ cạn, Bá Đao Môn cũng suy tàn.
Ma quân nhặt bé gái mồ côi Đại Anh và rút hồn phách cô bé.
Kể từ đó, nàng ấy sinh sống tại Vô Niệm Cung cùng A Ngũ với Kinh Mạch.
Thiếu nữ dần quên mọi chuyện, song chưa bao giờ quên thanh đao trên tay mình.
Lâm Thành Tử nhớ lại ký ức ngắn ngủi xưa kia.
Chút chuyện nhỏ này chả đáng nhắc tới trong kiếp sống dài đằng đẵng của hắn.
Con bé thành đao tu thì sao chứ?
Hắn lạnh lùng liếc Đại Anh rồi cưỡi chim bay đi.
Biển người bên ngoài Thấp Hải nhốn nháo.
Các môn phái khắp Phù Quang Giới tụ tập về đây, họ chờ lão tổ Lâm thị ra lệnh một tiếng là sẽ xông vào Vô Niệm Cung cướp đoạt châu báu lẫn đánh chết ma quân.
Lâm Thành Tử vắng mặt, Nam Cung gia suy thoái, mọi người thành Thiên Lôi sai đâu đánh đó dưới sự chỉ đạo của Bắc Lộc Du thị.
Du Thừa Nghiệp vuốt râu, căn dặn mọi người án binh bất động.
Ban nãy ông truyền âm cho Du Nguyệt Minh mới biết Sở Nhược Đình cũng ở Thấp Hải.
Ma quân là đạo lữ của Sở Nhược Đình, khi tấn công ma cung thì Du thị chắc chắn không thể nhúng tay.
Hơn nữa Lâm Thành Tử ra lệnh cụt ngủn, còn chẳng biết hắn chạy đâu mất.
Quá trời điểm khả nghi vậy thì cần nghĩ kỹ hẵng hành động.
Một hơi thở cực kỳ hùng mạnh áp sát từ đằng sau.
Du Thừa Nghiệp quay đầu, Lâm Thành Tử cưỡi Kim Quang Điêu trên những ngọn gió.
“Du lão tổ.”
Du Thừa Nghiệp vội tiến lên chắp tay chào, “Lâm lão tổ tới rồi.”
Phù Quang Giới có năm cao thủ Độ Kiếp, hai vị trong số đấy lộ diện giúp mọi người vững tin hơn hẳn.
Du Thừa Nghiệp hỏi hắn nguyên do triệu tập tu sĩ thảo phạt yêu ma, Lâm Thành Tử giận dữ đáp, “Không phải do ta quyết định qua loa đâu! Yêu tăng Tịch Huyễn lừa ta vào trận pháp giam cầm rồi giả mạo ta, giết chết Tiêu Phong, cướp Hỗn Vân Lệnh.
Không biết y đang âm mưu cái gì nữa.”
“Hóa ra là yêu tăng Tịch Huyễn.”
Du Thừa Nghiệp ngẩng đầu nhìn khe nứt trên trời, nó tạo cảm giác rất áp bức.
Lâm Thành Tử nhớ Nhạn Thiên Sơn từng tiên đoán Phù Quang Giới sẽ gặp kiếp vạn năm, hắn truyền âm cho Nhạn Thiên Sơn vài lần nhưng chẳng ai hồi đáp.
Nam tử nhìn lướt qua các môn phái lớn, vừa định bảo Du Thừa Nghiệp cho mọi người giải tán thì chân trời bỗng phát ra tiếng vang nặng nề làm ai nghe cũng đau tai.
Tất cả tu sĩ ngửa đầu nhìn.
Tại chân trời rộng lớn xanh thăm thẳm là hai vết nứt thần bí kéo dài! Ngân hà bên trong khe nứt tỏa ra hơi thở khủng bố.
“Trời lại nứt!”
Du Thừa Nghiệp thổi râu, trợn tròn mắt.
Đúng lúc ấy, bùa truyền âm trên tay Lâm Thành Tử tỏa sáng mờ mờ.
Giọng nói luôn thong dong của Nhạn Thiên Sơn lộ vẻ nóng vội, “A Thành, Du đạo hữu, mau tới đây!”
Lâm Thành Tử và Du Thừa Nghiệp nhìn nhau, cả hai biết có chuyện lớn bèn bay nhanh đến địa điểm Nhạn Thiên Sơn chỉ.
Oo———oOo———oΟ
Nửa canh giờ trước, Nhạn Thiên Sơn với Hách Liên U Ngân vẫn đang long tranh hổ đấu.
Nhạn Thiên Sơn phòng thủ chặt chẽ, Hách Liên U Ngân chẳng tìm thấy bất kỳ sơ hở nào.
Đúng lúc hắn nổi khùng, trong thức hải bỗng vang lên giọng nữ dịu dàng êm tai.
“U Ngân, cảm ơn nhé.”
…Ai là U Ngân?
Động tác Hách Liên U Ngân chậm lại, mặt hắn lộ rõ vẻ hoang mang.
Đôi mắt hắn khi thì đỏ tươi, khi thì đen láy, hoa văn máu còn thoắt ẩn thoắt hiện khắp cơ thể.
Khí đen âm u từ quyển sách di chuyển vào người hắn, nó chạm đến một ngóc ngách nào đấy và làm hắn như vô cõi thần tiên, cả người giống chiếc lông chim bị gió thổi đi.
Ma quân bay ra khỏi trận pháp phòng hộ, vượt quá mây trời cùng biển cả, để dừng chân tại một cung điện hoành tráng có tiên khí bao quanh.
Thần Điện của Phù Quang Giới vào vạn năm trước.
Hách Liên U Ngân biết tên nơi đây theo bản năng.
Từng luồng khí đen len lỏi vô thần thức ma quân, nhăm nhe bắt hắn nhập ma tiếp.
Nhưng xích Phụ Hồn phát huy tác dụng, nó trói nghiến nguyên thần lẫn xương cốt nam tử, ép hắn giữ sự tỉnh táo bằng cơn đau.
Bên ngoài Thần Điện trồng đầy cây thần Phù Tang, vô số quả nhìn hệt củ tỏi treo trên cành cây rậm rạp tươi tốt.
Hách Liên U Ngân trôi vô trong Thần Điện một cách mất kiểm soát, từ chỗ cách mặt đất ba trượng, hắn nhìn xuống nữ tử khoác lụa trắng trên người.
Nữ tử sở hữu vóc dáng cao gầy thướt tha, mái tóc đen dài mượt như lụa rủ xuống tận gót chân.
Ánh sáng trắng thuần khiết che phủ mặt nàng ấy, làm Hách Liên U Ngân không thấy rõ diện mạo nữ tử.
Dường như hắn đang ở một chiều không gian kỳ lạ và đứng ngoài theo dõi câu chuyện thuộc thời không khác.
Phần phật.
Con linh điểu một mắt với lông đuôi bảy màu bay tới từ ngoài điện.
Đầu linh điểu trọc lóc, cái mỏ nhọn phát ra tiếng người, “Thánh nữ, Vưu Nghĩa đạo quân cùng Phục Túc Thái tử mời ngài đến Phượng Tiên Đài ngắm hoa.”
Hách Liên U Ngân sững sờ.
Thánh nữ?
Thánh nữ là Sở Nhược Đình của hắn! Không phải nữ tử có khuôn mặt nhòe nhoẹt này!
Hắn định nổi giận nhưng chợt nhớ mình đang nhìn vào Thần Điện của vạn năm trước.
Vưu Nghĩa với Phục Túc là đạo lữ của Nữ Tương.
Hách Liên U Ngân lập tức đoán được thân phận nữ tử trước mặt mình.
Nữ Tương từ chối lời mời từ đạo lữ, ngài lệnh cho linh điểu chuyển lời rồi đến khu vực phía sau Thần Điện.
Phía sau điện không phải cung điện tráng lệ mà là một khu rừng rậm kỳ ảo thanh tịnh.
Cây cối trong rừng mọc dày như tán dù, sum suê xanh mướt, hoa nở rực rỡ, suối chảy róc rách.
“Đói chưa? Ra đi nào.”
Nữ Tương ngồi ở khóm hoa bên khe suối, ngài lấy ra vài món đồ giống linh thạch rồi đặt vào bát.
Lát sau, con vật có ngoại hình tựa tựa thỏ nhưng toàn thân mọc lông đen nhảy ra khỏi bụi cỏ.
Nó hấp thụ sạch bách linh thạch trong bát, còn ợ một tiếng.
Nữ Tương muốn vuốt nó, ai dè nó cảnh giác chạy mất.
Chạy chưa được vài bước, nó đã đau đớn cuộn tròn trên đất.
Nữ Tương thở dài, túm lỗ tai nó rồi ôm vào lòng, tay ngài vuốt ve bộ lông mềm mịn, “Ngươi sợ gì chứ? Ta sẽ không ăn thịt ngươi.”
Không những vậy, ngài còn dùng đèn Uẩn Hồn kết hợp với pháp lực chữa trị cho nó.
Thỏ đen cuộn tròn dưới đèn Uẩn Hồn, nó trầm mặc giây lát trước lúc nói tiếng người, “Tại sao ngươi lại cứu ta? Ta chính là ma tôn.”
Cái giọng âm u đó chả hề đi đôi với vẻ ngoài đáng yêu.
“Ta là thánh nữ của Thần Điện, chẳng lẽ không được nuôi thú cưng sao?” Nữ Tương nở nụ cười.
Dòng máu hậu duệ Thần tộc chảy trong thân thể ngài, Nữ Tương xứng danh là người đứng đầu thiên hạ.
Đại chiến Thần – Ma, Thần tộc toàn thắng còn Thiên Ma bị tiêu diệt toàn bộ.
Ma tôn nay giống linh thú hay linh thực cấp thấp tại Phù Quang Giới: tuy ma lực thấp nhưng tốc độ sinh sôi nhanh, dễ thành đồ ăn cho tộc Thiên Ma chứ không có gì nguy hiểm.
Nữ Tương thấy nó bị thương liền mang về nuôi cho vui.
Hách Liên U Ngân bay lại gần hơn vì muốn nhìn rõ ma tôn tròn méo ra sao.
Đột nhiên, ma tôn quay đầu, cặp mắt đỏ tươi đập vào mắt hắn.
Tâm trí Hách Liên U Ngân chấn động, nỗi kính sợ khắc sâu tận xương làm hắn vô thức muốn quỳ xuống phục tùng.
…Đó đâu phải ma tôn!
Là ma hoàng của Thiên Ma!
Sau cuộc đại chiến, người đời đều nghĩ Thiên Ma đã bị tàn sát sạch sẽ.
Ai ngờ ma hoàng sắp chết còn giãy giụa, ngủ đông trong thân xác ma tôn rồi được Nữ Tương vô ý mang về Thần Điện chữa trị.
Hách Liên U Ngân thấy Nữ Tương đặt ma hoàng lên đầu gối, đút hắn ăn, chải cái đầu bù xù của hắn, còn thổi sáo ca hát cho hắn nghe…
Thật giống một bức tranh thủy mặc bình yên.
Nữ Tương tình cờ biết ma hoàng mù chữ, ngài lấy tuyển tập thơ và cầm những móng vuốt xíu xiu để dạy hắn đọc sách.
Thiên Ma có ngôn ngữ Thiên Ma, là loại chữ viết uốn éo y chang nòng nọc.
Ma hoàng đâu thèm học với Nữ Tương.
Hắn ỷ có thân xác ma tôn bèn thỏa sức phá phách, Nữ Tương chỉ cười cho qua chuyện, ngài luôn rộng lượng bao dung hắn.
Hai người trải qua những ngày tháng ấm áp hòa bình.
Nữ Tương chỉ vào tập thơ, đọc từng chữ một, “Độc liên u thảo giản biên sinh, thượng hữu hoàng ly thâm thụ minh…”[1]
Mái tóc đen mượt rủ hai bên sườn mặt đẹp dịu dàng, tạo nên khung cảnh tựa giấc mộng.
Ma tôn nhìn mà cặp mắt đỏ ngập tràn thẫn thờ.
Nữ Tương vuốt đầu hắn, khóe miệng cong lên, “Đúng rồi, ta đặt tên cho ngươi được không?”
Thiên Ma chẳng có tên.
Bọn chúng khát máu và dã man tận xương tủy, tôn thờ bạo lực cùng giết chóc.
Ngay cả ma hoàng cũng dựa vào nắm đấm mới có được danh xưng “ma hoàng”.
“Ta nhặt ngươi ở khe suối mọc đầy cỏ, khá là giống câu thơ này.
Độc liên u thảo… Độc liên u thảo…” Nữ Tương thì thầm mấy lần rồi vui vẻ vỗ tay, “Hay gọi ngươi là ‘Liên U’ nhé?”
Ma hoàng quay ngoắt đầu lại, “Không! Cái con chim trọc lóc xấu xí của ngươi đã tên ‘Tiểu Liên’ rồi.”
“Vậy đổi chữ ‘liên’ khác.” [2]
“‘Liên’ nào?”
“‘Liên’ trong cây liền cành.”
“Cây liền cành là gì?”
“Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành…”
Kể từ đấy, ma hoàng của Thiên Ma có cái tên cho riêng mình, cũng thấu hiểu ý nghĩa “cây liền cành”.
Hách Liên U Ngân trôi bồng bềnh giữa không trung, quá khứ cứ thế vụt qua trước mắt hắn.
Thiên Ma do âm khí từ hồi Bàn Cổ khai thiên lập địa hóa thân thành.
Bọn chúng không biết thiện ác hay thương hại, chỉ biết ngang ngược chiếm đoạt và phá hoại hệt bầy châu chấu.
Giây phút ma khí ăn mòn hết linh khí của thế giới này, chúng sẽ xé rách hư không rồi chuyển qua thế giới khác tiếp tục cướp bóc.
Ma hoàng cùng Nữ Tương ngày ngày bên nhau.
Cuối cùng cũng đến ngày thân phận ma hoàng bại lộ, hắn dẫn dắt tàn dư Thiên Ma rồi một lần nữa quay lại Phù Quang Giới tàn sát thương sinh.
Hắn bắt cóc Nữ Tương, cầm tù ngài tại hòn đảo hoang lơ lửng trên Thấp Hải.
Ma hoàng nô dịch tu sĩ, dùng tốc độc nhanh nhất xây dựng tòa cung điện rộng lớn hoa lệ.
Liên U nằm trên đầu gối Nữ Tương giống trước kia, mong ngóng nhìn ngài, “Ngươi xem, đây là cung điện ta xây vì ngươi! Nó đẹp gấp ngàn vạn lần Thần Điện! Ngươi đặt tên cho nó đi.”
Nữ Tương bình tĩnh nhìn hắn.
“Gọi là Vô Niệm Cung đi.”
“Sao lại là Vô Niệm Cung?”
“Vô niệm…đừng nhớ nhung.” Nữ Tương mệt mỏi nhắm nghiền mắt.
“Liên U, mong ngươi đừng nhớ nhung Nữ Tương.”
Liên U nổi cơn thịnh nộ.
Hắn là ma hoàng, không kẻ nào được quyền cự tuyệt ma hoàng!
Nữ Tương chẳng những cự tuyệt mà còn dựa vào thiên phú xuất chúng để tăng tu vi vượt bậc.
Sau cùng, ngài chỉ huy Vưu Nghĩa đạo quân và Phục Túc Thái tử chém giết Thiên Ma bảy ngày bảy đêm.
Liên U bị thương nặng trong đại chiến Thần – Ma, mất trăm năm cũng không bình phục nổi.
Tuy nhiên, phe Nữ Tương trả giá cực kỳ thảm thiết.
Dù dốc toàn lực thiêu cháy thân xác ma hoàng nhưng chẳng tài nào hủy diệt nguyên thần của hắn, họ đành phong ấn hắn tại một hòn đảo hoang ở Thấp Hải.
“Nữ Tương, ngươi chấp nhận Vưu Nghĩa lẫn Phục Túc, vì sao lại vứt bỏ Liên U?”
Trước lúc bị phong ấn, Liên U hỏi thành lời câu hỏi trong tâm khảm hắn.
Nữ Tương lắc đầu, ngài đáp trả, “Liên U, ngươi tàn sát ba mươi vạn tu sĩ vô tội.
Thân phận thánh nữ Thần Điện và người bảo vệ Phù Quang Giới của ta vĩnh viễn không thể tha thứ ngươi.
Chính và tà thề không bao giờ đội trời chung.”
Liên U bị phong ấn triệt để.
Song hắn đã sắp sẵn một kế hoạch.
Hắn nhuộm đất Phù Quang Giới bằng máu Thiên Ma từ lâu, mỗi lần nơi đây sinh ra bé trai có cùng sinh nhật lẫn bát tự với hắn thì đấy chính là nô bộc được chọn.
Lúc thằng bé nô bộc mới chào đời, nó sẽ hiến tế một sợi linh hồn; đó là bước chuẩn bị để mai sau nó trở thành vật chứa cho Thiên Ma.
Sau ngày thành niên, bé trai phải chịu tra tấn từ máu Thiên Ma và biến thành tên Thiên Ma hung tàn trong đêm trăng tròn ngắn ngủi.
Những lúc như vậy, ma khí kích động chấp niệm nằm sâu trong linh hồn bé trai, buộc nó đi tìm thánh nữ giải khuây.
Liên U muốn thánh nữ.
Liên U…muốn Nữ Tương!
Các bé trai có máu Thiên Ma đều tài giỏi, con rối do Liên U để lại sẽ đưa chúng đến Vô Niệm Cung rồi truyền thụ Cực Ý Minh Lục, kế tiếp chúng sẽ thành ma quân Vô Niệm Cung.
Ngoài ra, các đứa bé chỉ được ban cho một cái tên duy nhất: Hách Liên U Ngân.
Ma hoàng lén lút giấu tên mình trong đấy, thầm lặng nhìn trộm thế gian; tất cả biểu lộ dã tâm ngóc đầu trở lại của hắn.
Tu vi càng cao, vật chứa được chọn càng không thể rời Vô Niệm Cung.
Bởi vì Liên U bị trấn áp ở đây.
Cái lý do ma niệm hạn chế sự tự do và không cho họ phi thăng là một cái bẫy dối trá.
Cực Ý Minh Lục rất lợi hại, điểm lợi hại nhất chính là biến thể xác người tu luyện trở nên cường tráng cứng cáp, đủ sức thừa nhận cơn đau thấu tim khi bị ma hoàng cướp xác.
Máu Thiên Ma mang năng lực khép miệng vết thương cực mạnh; dịch tủy Thiên Ma là thuốc thần hồi sinh người chết.
Chỉ cần đám vật chứa ngâm xương cốt tổ tông mà Liên U đặt trong đèn Uẩn Hồn vào ao Thái Dịch, dùng máu Thiên Ma nuôi dưỡng bảy bảy bốn mươi chín ngày, là Liên U dư sức tự mình phá vỡ phong ấn.
Đáng tiếc…
Không ma quân nào muốn hồi sinh hắn.
Ma quân đời thứ mười chín còn điên nữa, đã không muốn hồi sinh tổ tông còn mất công làm sống lại nhạc phụ nhạc mẫu gì đấy, tiêu xài sạch sẽ dịch tủy Thiên Ma quý báu.
May có kẻ chủ động gỡ phong ấn, Liên U không cần mấy điều kiện trên cũng hồi sinh.
Hắn sẽ dẫn dắt đội quân Thiên Ma san bằng núi sông nhân gian giống trước kia.
Liên U tạo một quyển sách từ da ma thú, món đồ này tự ghi chép lại sinh nhật cùng tên họ của từng vật chứa.
Ma khí thượng cổ sót lại trên mặt sách đủ để nguyên thần vật chứa hóa điên và điều khiển hắn chủ động dâng xác cho ma hoàng.
Trùng hợp thay, Hách Liên U Ngân tự trói mình với xích Phụ Hồn, run rủi thế nào lại ngăn cản bước dâng xác phát sinh.
…
Ầm!
Nhạn Thiên Sơn nhân lúc Hách Liên U Ngân thất thần liền dịch chuyển tới trước mặt đối phương.
Hắn túm vạt áo Hách Liên U Ngân rồi đè người lên đá ngầm, còn bạo lực đấm thẳng vào mặt ma quân, “Ngươi tỉnh chưa?”
Cái tên này nhập ma đúng lúc thiên hạ đại loạn, cứ bám lấy hắn đòi đánh lộn.
Nhạn Thiên Sơn càng nghĩ càng giận, hắn vứt bỏ phong thái xưa nay mà đấm ma quân méo mặt.
“Tỉnh chưa?”
Nắm đấm Nhạn Thiên Sơn có dán bùa, hắn nện thêm cú nữa.
Khi hắn sắp tung cú thứ ba, đôi mắt đỏ tươi của Hách Liên U Ngân khôi phục vẻ tỉnh táo.
Hắn cuống quýt giơ tay che mặt, “Đủ rồi! Đủ rồi! Đừng đánh!”
Nhạn Thiên Sơn thở phì phò, xác nhận tâm trí hắn đã bình thường lại mới đứng dậy lắc lắc tay áo.
Ngón tay Hách Liên U Ngân sờ con mắt bầm tím, hắn đau đớn hít hà và giận dữ quát, “Lão tặc nhà ngươi có khùng không? Lấy việc công trả thù riêng, còn đánh ác như thế?”
“Không ác thì sao ngươi tỉnh lại được?” Mặt mũi Nhạn Thiên Sơn sa sầm.
“Ngươi nhìn bầu trời kìa!”
Hách Liên U Ngân ngẩng đầu nhìn trời, mặt cắt chẳng còn giọt máu.
Hắn thuật lại những gì mình chứng kiến trong lúc nhập ma.
Nhạn Thiên Sơn lấy mai rùa bói toán vài lần, hắn lẩm bẩm, “Đây là kiếp vạn năm của Phù Quang Giới? Thiên Ma thượng cổ hồi sinh cùng lửa trời…”
Tim Hách Liên U Ngân bất giác đập nhanh, “Hắn đâu chỉ muốn sống lại, còn tính cướp xác ta.”
Hắn là vật chứa do Liên U nuôi dưỡng, là thể xác có công dụng chứa hồn phách ma hoàng.
“Hách Liên, ngươi có biết Thiên Ma bị phong ấn tại đảo nào không?”
Hách Liên U Ngân nhíu mày, “Ảo giác rất mơ hồ, chưa kể là cảnh vạn năm trước nữa.
Thấp Hải có cả ngàn hòn đảo, ta không xác định được vị trí.”
Hai người còn đang bận suy nghĩ thì bầu trời bất chợt truyền đến tiếng ầm vang, ngay sau đấy là hai khe hở xuất hiện.
Nhạn Thiên Sơn kinh ngạc, “Sao trời lại nứt tiếp?”
Hách Liên U Ngân hoang mang đáp, “Ta không biết, ảo giác đâu đề cập việc này!”
“Sự việc quá nghiêm trọng, chỉ dựa vào hai chúng ta thì không ổn.” Nhạn Thiên Sơn lấy ra bùa truyền âm, “A Thành, Du đạo hữu, mau tới đây.”
Oo———oOo———oΟ
Đảo Táng Thi
Độc Mỗ tới đây vì muốn tìm cành Báo Trảo Tiên chạy trốn của mình, bà ta bỗng thấy Tịch Huyễn lén lút lên đảo.
Độc Mỗ mau chóng che giấu hơi thở.
Tịch Huyễn có tu vi Độ Kiếp, nhưng hình như đang bận làm gì đấy nên không để ý xung quanh.
Miệng y lải nhải, hai tay liên tục vẽ ký hiệu, cuối cùng y bay lên không rồi thi triển toàn bộ pháp lực mà tung một chưởng–
Gió mạnh gào thét, núi đá nứt toác, biển rộng dậy sóng.
Đảo Táng Thi bị bổ làm đôi, tạo thành vết nứt sâu trăm trượng ven biển.
Màn sương âm u, đặc sệt, đen như mực bắn ra từ vết nứt; nó vừa tiếp xúc không khí là tiếng nổ lốp bốp vang lên.
Dù là ma tu nhưng Độc Mỗ thấy luồng khí hắc ám kia còn muốn né xa ba thước, cặp đùi bà ta run rẩy muốn chạy trốn.
Đống hài cốt chồng chất như núi lặng lẽ hóa thành khí đen, chúng tranh nhau tràn vào nước biển rồi biến thành linh ngư bơi tứ tán.
Khí đen từ khe nứt bắn thẳng lên trời và va chạm với khe nứt trên đó.
Bầu trời xanh thẳm chìm trong khí đen, các vết nứt xuất hiện liên tiếp như có ngọn đao đâm thủng trời.
Ba khe hở càng vỡ càng rộng, càng nứt càng dài.
Bỗng nhiên, một quả cầu lửa từ kẽ nứt đen lòm vẽ nên đường cong rực cháy, nó rơi xuống phía đông nam và phát ra tiếng sấm đùng đoàng.
Lửa trời!
Một quả cầu, hai quả cầu, ba quả cầu… Vô số quả cầu lửa ầm ĩ trút xuống hệt cơn mưa đá, chúng mang theo sức mạnh phá hủy trời đất, chạm phải cái gì là lan tỏa sóng xung kích ngay.
Có quả cầu đáp xuống hòn đảo nhỏ, có quả đập trên mặt biển, chúng rơi lít nhít khắp Phù Quang Giới.
Trong phút chốc, trời sập đất lún.
Lâm Dật Phù với Lâm Tích Dung đợi mãi chả thấy lão tổ, cả hai quyết định dạo chơi ở làng chài Thấp Hải.
Lâm Dật Phù đứng trên mỏm núi lửa, tiện tay chỉ bờ biển có rất nhiều linh ngư tụ tập, “Nhị tỷ, nghe bảo linh ngư khô ăn ngon lắm, người phàm ở đây…”
“Dật Phù!”
Lâm Tích Dung biến sắc khi kéo Lâm Dật Phù khỏi bờ biển.
Linh ngư đang bơi lội tung tăng trong biển đột ngột trương phình.
Chúng mọc ra tứ chi với tốc độ mắt thường có thể thấy, sau cùng trở thành con quái vật khổng lồ được bao phủ bằng lớp vảy bạc khắp cơ thể.
Con quái vật có mình ngựa, đầu rắn, vuốt kỳ lân, răng nanh, cùng ma khí ngùn ngụt.
Từng con một chui ra khỏi biển rồi nhảy lên bờ cát, đếm sơ sơ thì số lượng phải tới hàng ngàn vạn.
“Con gì đây?”
Hai cô gái Lâm thị kinh hãi núp vô một góc.
Ầm!
Một quả cầu lửa nện xuống bờ cát gần đấy, lửa cháy ngập trời.
Hai người nhìn theo tiếng động, quả cầu lửa rộng một trượng tách ra và mở lối cho tên lính mặc giáp vàng kim.
Hắn cầm thanh trường kích nhuộm khí đen, có gương mặt thô kệch hung hãn, hai mắt màu đỏ tươi, đầu mọc sừng nhọn hoắt như sừng trâu.
Lâm Tích Dung thuộc nằm lòng tập tranh cổ, nàng ấy siết cổ tay Lâm Dật Phù, cổ họng căng chặt khô khốc, “Dật Phù, ta bị hoa mắt à? Ta thấy…thấy tướng lĩnh Thiên Ma trong truyền thuyết!”
Lâm Dật Phù cũng không nói nên lời trước cảnh tượng siêu thực này.
Tướng lĩnh Thiên Ma cưỡi lên những con ngựa ma từ linh ngư biến thành, chúng giơ cao trường kích và hô hào bằng thứ âm thanh hùng hồn nặng nề như phát ra từ địa ngục, “Tướng sĩ nghe lệnh, nghênh đón ma hoàng–”
Cầu lửa ùn ùn rớt khỏi khe hở trên trời.
Ngày càng nhiều binh lính Thiên Ma chui ra từ cầu lửa, chúng cưỡi ngựa ma và vung tay hô to, “Nghênh đón ma hoàng! Nghênh đón ma hoàng! Nghênh đón ma hoàng!”
Những tiếng kêu gọi nhịp nhàng vang vọng khắp thiên hạ lẫn trời xanh.
Ngọn lửa cõi âm cháy ngùn ngụt tại eo biển đứt gãy của đảo Táng Thi.
Bên trong ngọn lửa, ma khí kết tụ thành bóng người to lớn mạnh mẽ cao cỡ hai mươi thước.
Lửa đen bao trùm bóng người có hơi thở cực kỳ khủng bố này.
Khung cảnh trên dọa Tịch Huyễn sợ ngây người.
Y đã gỡ phong ấn, vì sao Thiên Đạo chưa cho y phi thăng?
“Thiên Đạo! Thiên Đạo!” Tịch Huyễn xòe hai tay, điên khùng ngửa đầu gọi, “Đã đến lúc ngài thực hiện lời hứa!”
Bang!
Bóng đen tạo ra bàn tay giống ngọn núi lớn, nó ấn đầu Tịch Huyễn.
Giây phút ma khí tiếp xúc da đầu Tịch Huyễn, y cảm tưởng sọ mình bị ăn mòn, gã yêu tăng hét thảm thiết.
Tịch Huyễn muốn dùng phép thuật trốn thoát, song ma khí cuồn cuộn chui vô cơ thể làm y chả hề có sức phản kháng.
“Thiên Đạo?” Bóng người mờ ảo ngông cuồng bảo, “Thiên Đạo là cái thá gì? Ma hoàng mới là chúa tể vạn vật!”
Khuôn mặt dữ tợn của Tịch Huyễn lộ ra vẻ không cam lòng, “Không! Thiên Đạo sẽ không lừa ta! Chỉ cần ta gỡ phong ấn đảo Táng Thi là ta sẽ được phi thăng thượng giới, ta…”
Tịch Huyễn chưa nói xong, bóng đen đã há mồm cắn đứt đầu y rồi nuốt cái ực.
Bóng đen cao gấp mấy lần người thường.
Hắn lột áo cà sa của Tịch Huyễn, sau đó làm loạt hành động y hệt dã thú: thô bạo móc nội tạng, kéo đứt tứ chi, ăn sạch mọi thứ và chỉ chừa thịt vụn lẫn máu tươi vương vãi trên đất.
Sau khi ăn sống một người, bóng đen dần có hình hài.
Thế này chưa đủ.
Hắn phải tìm thể xác của mình.
Thể xác hắn để lại Phù Quang Giới…
Độc Mỗ trốn trong một góc tối, bà ta sợ tới mức cả người xụi lơ.
Sợ gì gặp đó, bóng đen thăm dò giây lát rồi túm lấy bà ta từ xa.
Độc Mỗ vội vã quỳ bò trên đất, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, bà ta nơm nớp cầu xin, “Xin tha mạng! Xin tha mạng!”
Ngay tức thì, bóng đen vừa bóp cổ Độc Mỗ vừa nâng bà ta lên cao.
Hai chân Độc Mỗ đạp loạn xạ, đôi mắt đục ngầu đầy tơ máu lồi cả ra.
Đúng lúc sắp ngạt thở, bà ta nghe bóng đen bật cười mập mờ, “Hãy nói cho Nữ Tương, Liên U…đã trở lại!”
Chú thích
[1] Dịch nghĩa: Thương cỏ âm thầm mọc dưới khe, oanh vàng hót giữa tán rậm che.
[2] Chữ “liên” trong tên “Tiểu Liên” và “Liên U” ban đầu có nghĩa là thương xót/yêu mến.
Còn chữ “liên” trong tên “Liên U” về sau có nghĩa là gắn bó/nối kết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook