Dục Thần Chi Quả (Yêu Hồ)
-
Chương 10
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đọc theo từng trang để mắt đỡ “lòi”
Đông tuyết hòa tan, cây cỏ xanh như đệm, hai tiểu nhân nhi ăn mặc cẩm bào bạch sắc ở trên cỏ chạy băng băng. Hồ Vương tuấn mỹ cao lớn đi theo phía sau bọn họ, hắn lúc này đang dùng miếng vải đen bịt mắt, vươn hai tay tìm kiếm một đôi trai gái nghịch ngợm.
“Con ở chỗ này nha!” Đằng Lam ở bên cạnh mặt Hắc Chước gọi tới gọi lui, Hắc Chước trên mặt tràn đầy tình phụ tử nồng đậm, vươn tay đi ôm nó, Đằng Lam một cách tinh quái hấp tấp chạy đi.
“Bắt tỷ tỷ! Chị ở bên phải Phụ vương!” Đằng Lam xé tiếng nói rống to hơn, Hắc Chước quả nhiên mỉm cười hướng bên phải tìm kiếm, Phi Lệ ai nha nha cười lớn hướng Đằng Lam bên kia chạy đi.
Ba người truy đuổi nhau, hài đồng đặc biệt có tiếng cười the thé khiến cho cung một cảnh ấm áp ý xuân.
Tử Nhã một thân bào sắc y lam nhạt đứng ở dưới tàng cây hoa quế cách đó không xa, yên vui nhìn màn đấy. Đằng Lam thấy thân ảnh mẫu thân, mắt to giảo hoạt trở mình chuyển cái, nắm tay tỷ tỷ chạy tới hướng Tử Nhã. Hắc Chước hoàn toàn không biết còn đuổi theo phía sau bọn họ, Tử Nhã thấy bọn họ một đám người hướng mình chạy tới, nhất thời còn chưa phản ứng.
“Ở đây nha!” Đằng Lam lôi kéo tỷ tỷ trốn phía sau Tử Nhã, Hắc Chước thuận thế ôm cái — một thân thể ấm áp mềm mại vào lồng ngực.
“Hả?” Hắc Chước giật mở miếng vải phủ mắt, thấy được Tử Nhã mặt đỏ bừng.
Hai người thẹn thùng nhìn nhau, nhưng hai bên vẫn chưa tách ra ôm ấp, Đằng Lam và Phi Lệ che miệng trộm cười rộ lên. Tử Nhã xấu hổ cúi đầu trách mắng:
“Tiểu tinh nghịch...”
Đằng Lam lôi góc áo Tử Nhã làm nũng: “Mẹ, mẹ cũng cùng chơi đi.”
Phi Lệ cũng tiếp lời: “Con cũng muốn cùng mẹ chơi.”
Tử Nhã trộm coi nhãn thần Hắc Chước giống vậy chờ mong, cười nhẹ đáp ứng: “Được rồi.”
“Da –!” Đằng Lam vui vẻ nhảy dựng lên, nó lôi kéo tay Hắc Chước nói: “Phụ vương, mau đưa khăn bịt kín, đến phiên mẹ bắt chúng ta rồi!”
Hắc Chước cười tủm tỉm điểm đầu, đem miếng vải đen phủ ở trên mắt Tử Nhã.
“Bắt đầu lộp cộp!” Đằng Lam quát to một tiếng, còn lại ba người tản ra, Tử Nhã cười về phía trước tìm kiếm.
Tiếng cười hạnh phúc quanh quẩn đang giữa khoảng không, ngưng kết ở trên cành lá sau cùng một điểm băng tuyết cũng vì bị hòa tan, hậu cung khoảng không bố trí đã lâu, không bao giờ lại tịch mịch nữa.
Đọc theo từng trang để mắt đỡ “lòi”
Đông tuyết hòa tan, cây cỏ xanh như đệm, hai tiểu nhân nhi ăn mặc cẩm bào bạch sắc ở trên cỏ chạy băng băng. Hồ Vương tuấn mỹ cao lớn đi theo phía sau bọn họ, hắn lúc này đang dùng miếng vải đen bịt mắt, vươn hai tay tìm kiếm một đôi trai gái nghịch ngợm.
“Con ở chỗ này nha!” Đằng Lam ở bên cạnh mặt Hắc Chước gọi tới gọi lui, Hắc Chước trên mặt tràn đầy tình phụ tử nồng đậm, vươn tay đi ôm nó, Đằng Lam một cách tinh quái hấp tấp chạy đi.
“Bắt tỷ tỷ! Chị ở bên phải Phụ vương!” Đằng Lam xé tiếng nói rống to hơn, Hắc Chước quả nhiên mỉm cười hướng bên phải tìm kiếm, Phi Lệ ai nha nha cười lớn hướng Đằng Lam bên kia chạy đi.
Ba người truy đuổi nhau, hài đồng đặc biệt có tiếng cười the thé khiến cho cung một cảnh ấm áp ý xuân.
Tử Nhã một thân bào sắc y lam nhạt đứng ở dưới tàng cây hoa quế cách đó không xa, yên vui nhìn màn đấy. Đằng Lam thấy thân ảnh mẫu thân, mắt to giảo hoạt trở mình chuyển cái, nắm tay tỷ tỷ chạy tới hướng Tử Nhã. Hắc Chước hoàn toàn không biết còn đuổi theo phía sau bọn họ, Tử Nhã thấy bọn họ một đám người hướng mình chạy tới, nhất thời còn chưa phản ứng.
“Ở đây nha!” Đằng Lam lôi kéo tỷ tỷ trốn phía sau Tử Nhã, Hắc Chước thuận thế ôm cái — một thân thể ấm áp mềm mại vào lồng ngực.
“Hả?” Hắc Chước giật mở miếng vải phủ mắt, thấy được Tử Nhã mặt đỏ bừng.
Hai người thẹn thùng nhìn nhau, nhưng hai bên vẫn chưa tách ra ôm ấp, Đằng Lam và Phi Lệ che miệng trộm cười rộ lên. Tử Nhã xấu hổ cúi đầu trách mắng:
“Tiểu tinh nghịch...”
Đằng Lam lôi góc áo Tử Nhã làm nũng: “Mẹ, mẹ cũng cùng chơi đi.”
Phi Lệ cũng tiếp lời: “Con cũng muốn cùng mẹ chơi.”
Tử Nhã trộm coi nhãn thần Hắc Chước giống vậy chờ mong, cười nhẹ đáp ứng: “Được rồi.”
“Da –!” Đằng Lam vui vẻ nhảy dựng lên, nó lôi kéo tay Hắc Chước nói: “Phụ vương, mau đưa khăn bịt kín, đến phiên mẹ bắt chúng ta rồi!”
Hắc Chước cười tủm tỉm điểm đầu, đem miếng vải đen phủ ở trên mắt Tử Nhã.
“Bắt đầu lộp cộp!” Đằng Lam quát to một tiếng, còn lại ba người tản ra, Tử Nhã cười về phía trước tìm kiếm.
Tiếng cười hạnh phúc quanh quẩn đang giữa khoảng không, ngưng kết ở trên cành lá sau cùng một điểm băng tuyết cũng vì bị hòa tan, hậu cung khoảng không bố trí đã lâu, không bao giờ lại tịch mịch nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook