Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh
-
Quyển 4 - Chương 66
Người khổ sở nhất khi Chân Kim ở lại trong trang viên chính là tôi. Đi đến đâu tôi cũng phải trùm kín mặt. Buổi tối, Chân Kim cho người đến mời tôi dự tiệc nhưng tôi viện cớ chưa hết cảm nên từ chối tham gia. Tôi ngồi một mình trong phòng, nhai cơm, ngắm trăng và nghĩ cách đối phó với cậu ta những ngày tiếp theo. Nghĩ mãi không ra cách, đau đầu chán nản, tôi nuốt cơm chẳng đặng. Đêm đến, bụng tôi réo gào ầm ĩ, đúng lúc tôi không chịu nổi nữa thì mùi thơm thoang thoảng lan trong không gian. Trời ơi, đó là mùi gà rán!
Tôi lần theo mùi thơm đến tận nhà bếp, bên trong vẫn sáng đèn, củi lửa lép bép cháy, sao giờ này vẫn chưa tắt bếp nhỉ? Tôi xoa chân xoa tay, sung sướng hít hà, khoái trá bước vào, hớn hở nói với người đầu bếp đang cắm cúi nhóm lửa:
- Cậu đang chuẩn bị món gà rán cho ngày mai đúng không? Không cần để đến mai đâu, Lam phu nhân sẽ xơi món gà rán béo ngậy, thơm phức ngay bây giờ!
Tôi lại gần bếp lò, mở vung. Món gà rán bọc lá sen đang lăn lộn trong chảo dầu sôi lục bục. Tôi hít cho căng lồng ngực mùi thơm ngây ngất ây, nuốt bước bọt ừng ực:
- Thơm quá, đã ba năm nay ta không được thưởng thức món gà của quán Đức Thắng, thèm chết đi được!
Tâm trí tôi đang dồn cả vào món gà rán nên không hề biết rằng người đầu bếp đã ngẩng lên và đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi không cưỡng nổi cơn khát thèm, liều lĩnh dùng tay vớt gói lá sen nhưng đã phải trả giá vì bị bỏng, tôi vội vã đưa tay lên miệng thổi phù phù:
- Nóng quá, nóng quá!
Cành củi trên tay người đầu bếp rơi xuống đất, tôi ngạc nhiên quay sang, sau đó thì một loạt những tiếng coong coong vang lên, chiếc vung nồi trong tay tôi tiếp đất. Người đầu bếp đứng phắt dậy, thân hình cao lớn, vạm vỡ, trang phục sang trọng, lộng lẫy. Người đó là Chân Kim!
Cậu ta nhìn tôi trân trân, khóe môi run run, miệng lắp bắp:
- Cô... cô nương... sao lại ở đây?
Tôi sững sờ, sau đó thì ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Chân Kim đuổi theo:
- Cô nương chờ đã, ta đã đi tìm cô bao năm qua.
Chạy được vài bước tôi mới nhận ra, gót sen thiếu nữ của tôi không thể nào địch nổi đôi chân dài của cậu ta. Tôi liền hóa phép, trở lại nguyên hình, leo lên cây, trước khi cậu ta kịp nhận ra sự biến mất của tôi. Tôi ngồi thở dốc trên chạc cây, bắt đầu trách cứ bản thân. Đúng là đầu óc bã đậu! Khi nãy tôi xuất hiện với đôi mắt và mái tóc màu đen kia mà, dù cậu ta có nhận ra gương mặt quen thuộc của tôi thì tôi vẫn có thể chối bay chối biến, kiên quyết khẳng định rằng tôi không phải cô gái đó! Cậu ta có thể làm gì tôi được chứ? Nhưng tôi lại bỏ trốn thế này, chẳng khác nào có tật giật mình, không khảo mà xưng.
Tôi thấy cậu ta như hóa điên, sục sạo tìm kiếm khắp nơi, hành động lạ lùng của cậu ta ngày càng thu hút sự tò mò của đám người hầu. Cậu ta tóm lấy một tên đầy tớ và hỏi về dáng dấp, dung mạo của tôi, người đầy tớ gật đầu đáp:
- Đó là Lam phu nhân.
Cậu ta ngỡ ngàng, sau đó lại hỏi thêm một người nữa và nhận được đáp án tương tự. Tôi đập đầu liên tục vào cành cây tự trừng phạt, lòng bồn chồn không yên. Tiêu rồi, cậu ta biết được thân phận của tôi rồi!
Tôi thở phào khi thấy cậu ta thất thểu về phòng như kẻ mất hồn. Thật may cậu ta không lỗ mãng, lao vào phòng Bát Tư Ba, đòi gặp tôi ngay lập tức. Nhưng ngày mai thì sao? Có chắc ngày mai cậu ta sẽ không nhắc chuyện này với Bát Tư Ba?
Đêm đó, sau khi suy trước tính sau, tôi quyết định kể lại mọi chuyện cho Bát Tư Ba. Từ chuyện chúng tôi gặp nhau tình cờ trong đêm rằm tháng Giêng, chuyện tôi bị ngất đi trong ngày hội Sitatapatra rồi bị cậu ta đưa đi. Kể xong, tôi ấp úng đề nghị Bát Tư Ba:
- Nếu ngày mai cậu ta hỏi chàng, chàng hãy bảo rằng em không phải cô gái tóc xanh, mắt xanh ấy. Nếu cậu ta đến hỏi em, em cũng sẽ nói như vậy. Em sẽ không thừa nhận, để xem cậu ta làm gì được nào!
Bát Tư Ba trầm ngâm hồi lâu, biểu cảm trên gương mặt chàng rất phức tạp. Nghe xong câu chuyện, chàng dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi:
- Khuya rồi, ngủ thôi. Ngày mai ta sẽ biết phải nói sao cho thỏa đáng.
Tôi thở phào, nằm xuống cạnh chàng. Trong đêm, lắng nghe hơi thở nhè nhẹ của chàng, tôi bình tâm trở lại. Đêm nào tôi cũng dỗ giấc bằng việc đếm hơi thở của chàng. Tôi nghiêng người ngắm nhìn chàng. Dáng ngủ của chàng vẫn như xưa, gương mặt an nhiên, bình thản, hai tay đặt ngay ngắn hai bên đùi. Tôi muốn gối đầu lên vai chàng nhưng buộc lòng phải kiềm chế, vì tôi sợ sự va chạm ấy sẽ khiến chàng thấy đau mà thức giấc. Nhưng tôi lại càng sợ hơn nếu sự va chạm ấy không mang lại cho chàng bất cứ cảm giác đau đơn nào nữa.
Ngày hôm sau, tôi sống trong nỗi thấp thỏm, lo âu. Bát Tư Ba kêu tôi đi chợ mua ít đồ ăn ngon cùng người đầu bếp. Lúc về tới trang viên, Drakpa Odzer báo rằng, Bát Tư Ba đang chờ tôi trong thư phòng. Tôi lao tới thư phòng, đẩy cửa bước vào:
- Tình hình thế nào? Cậu ta sẽ thôi đeo bám chứ?
Mùi hương trầm xứ Tạng dìu dịu tỏa bay trong căn phòng, một người dáng cao lớn đang chăm chú ngắm nhìn những bức thư họa trên tường. Nghe tiếng tôi, người đó quay lại, thoáng chút bối rối nhưng đôi mắt ngời sáng gắn chặt vào tôi:
- Tiểu Lam, là ta.
Người ấy ăn vận sang trọng, vóc dáng cao lơn, tráng kiện, râu hùm, hàm én, mày ngài cương nghị, đôi mắt to, lông mày rậm, toát lên khí chất anh hùng hào kiệt. Tôi trong xoe mắt:
- Chân Kim, sao lại là cậu? Bát Tư Ba đâu?
Chừng như mất bình tĩnh, cậu ta vặn vẹo bàn tay, ngập ngừng nói:
- Chính thầy bảo ta chờ em ở đây.
Tôi như sắp nghẹt thở, vội hỏi:
- Chàng đã nói gì với cậu?
- Thầy đã kể cho ta nghe mọi chuyện về em.
Ánh mắt cậu ta không chịu rời gương mặt tôi, niềm vui đan xen nỗi nghẹn ngào, chua xót:
- Thì ra em chính là Tiểu Lam. Chúng ta làm bạn từ nhỏ mà ta không hề hay biết. Thì ra người khiến trái tim ta điêu đứng chính là em! Thế mà ta vẫn thường tâm sự với em những nỗi niềm thương nhớ của ta. Em thật ác, giấu ta lâu đến vậy!
Tôi lạnh lùng quay mặt đi:
- Nếu vậy, chắc cậu cũng biết tôi là yêu quái mà loài người vốn rất sợ hãi.
- Ta không sợ! – cậu ta rảo bước về phía tôi, nhìn tôi đăm đắm, cất giọng nhỏ nhẹ. – Trong lòng ta, em mãi là tiên nữ, là cô gái xinh đẹp nhất thế gian!
Cậu ta xúc động nắm lấy tay tôi. Tôi vội lùi lại, né tránh rồi trỏ vào gương mặt mình, cười mỉa:
- Chân Kim, cậu nói đi, rốt cuộc cậu thích gì ở tôi? Cậu gặp tôi được mấy lần? Cậu chỉ yêu thích gương mặt tôi mà thôi. Nếu không có dung nhan này, chắc chắn cậu sẽ không si tình như vậy!
- Em nói đúng, ta mới gặp em ba lần, đây là lần thứ tư. Và đúng là ta đã bị lôi cuốn bởi dung nhan tuyệt sắc của em.
Cậu ta lại gần tôi hơn nữa, nhưng khi chạm phải ánh mắt “đề phòng” của tôi, cậu ta không dám tiến tới chạm vào người tôi nữa, chỉ thở dài:
- Thượng sư đã kể cho ta nghe câu chuyện của ba người. Nếu lúc trước ta yêu em vì nhan sắc mỹ miều của em thì bây giờ ta yêu tấm lòng trung trinh, lương thiện của em hơn.
Tôi cắn chặt môi, nhìn xoáy vào đôi mắt si mê của cậu ta:
- Cậu đã nghe về chuyện của tôi, vậy chắc cậu cũng hiểu rằng, tình cảm giữa tôi và Kháp Na và Bát Tư Ba là tình cảm thiêng liêng, không bao giờ phai nhòa. Không người đàn ông nào trên đời có thể thay thế họ. Còn tôi và cậu, chúng ta có gì với nhau đâu.
Hàng mày dài xô lại, cậu ta đau khổ cúi đầu:
- Ta biết, ta đến với em khi đã muộn màng. Nhưng nếu số phận không trớ trêu, khiến chúng ta lạc mất nhau, ta sẽ không để em phải chịu đựng những đớn đau tột cùng như thế.
Cậu ta ngẩng lên, siết chặt bàn tay tôi, ánh mắt rực lửa:
- Ta hứa sẽ không ghen tỵ với họ, tình yêu vĩ đại của họ khiến ta cảm phục. Ta chỉ mong em cho ta một cơ hội để ta được yêu em!
- Bát Tư Ba đã đề nghị cậu phải không? – Tôi rút tay mình ra khỏi bàn tay cậu ta, bình tĩnh hỏi. – Chàng đã nói với cậu rằng chàng không sống được bao lâu nữa nên nhờ cậu chăm sóc tôi, đúng không?
Cậu ta thoáng do dự, ánh mắt xót xa:
- Thầy nói rằng, nếu phải ra đi, thầy không có gì nuối tiếc, thầy chỉ lo cho em thôi. Thầy không muốn em phải cô đơn, đau khổ...
Tôi lần theo mùi thơm đến tận nhà bếp, bên trong vẫn sáng đèn, củi lửa lép bép cháy, sao giờ này vẫn chưa tắt bếp nhỉ? Tôi xoa chân xoa tay, sung sướng hít hà, khoái trá bước vào, hớn hở nói với người đầu bếp đang cắm cúi nhóm lửa:
- Cậu đang chuẩn bị món gà rán cho ngày mai đúng không? Không cần để đến mai đâu, Lam phu nhân sẽ xơi món gà rán béo ngậy, thơm phức ngay bây giờ!
Tôi lại gần bếp lò, mở vung. Món gà rán bọc lá sen đang lăn lộn trong chảo dầu sôi lục bục. Tôi hít cho căng lồng ngực mùi thơm ngây ngất ây, nuốt bước bọt ừng ực:
- Thơm quá, đã ba năm nay ta không được thưởng thức món gà của quán Đức Thắng, thèm chết đi được!
Tâm trí tôi đang dồn cả vào món gà rán nên không hề biết rằng người đầu bếp đã ngẩng lên và đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi không cưỡng nổi cơn khát thèm, liều lĩnh dùng tay vớt gói lá sen nhưng đã phải trả giá vì bị bỏng, tôi vội vã đưa tay lên miệng thổi phù phù:
- Nóng quá, nóng quá!
Cành củi trên tay người đầu bếp rơi xuống đất, tôi ngạc nhiên quay sang, sau đó thì một loạt những tiếng coong coong vang lên, chiếc vung nồi trong tay tôi tiếp đất. Người đầu bếp đứng phắt dậy, thân hình cao lớn, vạm vỡ, trang phục sang trọng, lộng lẫy. Người đó là Chân Kim!
Cậu ta nhìn tôi trân trân, khóe môi run run, miệng lắp bắp:
- Cô... cô nương... sao lại ở đây?
Tôi sững sờ, sau đó thì ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Chân Kim đuổi theo:
- Cô nương chờ đã, ta đã đi tìm cô bao năm qua.
Chạy được vài bước tôi mới nhận ra, gót sen thiếu nữ của tôi không thể nào địch nổi đôi chân dài của cậu ta. Tôi liền hóa phép, trở lại nguyên hình, leo lên cây, trước khi cậu ta kịp nhận ra sự biến mất của tôi. Tôi ngồi thở dốc trên chạc cây, bắt đầu trách cứ bản thân. Đúng là đầu óc bã đậu! Khi nãy tôi xuất hiện với đôi mắt và mái tóc màu đen kia mà, dù cậu ta có nhận ra gương mặt quen thuộc của tôi thì tôi vẫn có thể chối bay chối biến, kiên quyết khẳng định rằng tôi không phải cô gái đó! Cậu ta có thể làm gì tôi được chứ? Nhưng tôi lại bỏ trốn thế này, chẳng khác nào có tật giật mình, không khảo mà xưng.
Tôi thấy cậu ta như hóa điên, sục sạo tìm kiếm khắp nơi, hành động lạ lùng của cậu ta ngày càng thu hút sự tò mò của đám người hầu. Cậu ta tóm lấy một tên đầy tớ và hỏi về dáng dấp, dung mạo của tôi, người đầy tớ gật đầu đáp:
- Đó là Lam phu nhân.
Cậu ta ngỡ ngàng, sau đó lại hỏi thêm một người nữa và nhận được đáp án tương tự. Tôi đập đầu liên tục vào cành cây tự trừng phạt, lòng bồn chồn không yên. Tiêu rồi, cậu ta biết được thân phận của tôi rồi!
Tôi thở phào khi thấy cậu ta thất thểu về phòng như kẻ mất hồn. Thật may cậu ta không lỗ mãng, lao vào phòng Bát Tư Ba, đòi gặp tôi ngay lập tức. Nhưng ngày mai thì sao? Có chắc ngày mai cậu ta sẽ không nhắc chuyện này với Bát Tư Ba?
Đêm đó, sau khi suy trước tính sau, tôi quyết định kể lại mọi chuyện cho Bát Tư Ba. Từ chuyện chúng tôi gặp nhau tình cờ trong đêm rằm tháng Giêng, chuyện tôi bị ngất đi trong ngày hội Sitatapatra rồi bị cậu ta đưa đi. Kể xong, tôi ấp úng đề nghị Bát Tư Ba:
- Nếu ngày mai cậu ta hỏi chàng, chàng hãy bảo rằng em không phải cô gái tóc xanh, mắt xanh ấy. Nếu cậu ta đến hỏi em, em cũng sẽ nói như vậy. Em sẽ không thừa nhận, để xem cậu ta làm gì được nào!
Bát Tư Ba trầm ngâm hồi lâu, biểu cảm trên gương mặt chàng rất phức tạp. Nghe xong câu chuyện, chàng dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi:
- Khuya rồi, ngủ thôi. Ngày mai ta sẽ biết phải nói sao cho thỏa đáng.
Tôi thở phào, nằm xuống cạnh chàng. Trong đêm, lắng nghe hơi thở nhè nhẹ của chàng, tôi bình tâm trở lại. Đêm nào tôi cũng dỗ giấc bằng việc đếm hơi thở của chàng. Tôi nghiêng người ngắm nhìn chàng. Dáng ngủ của chàng vẫn như xưa, gương mặt an nhiên, bình thản, hai tay đặt ngay ngắn hai bên đùi. Tôi muốn gối đầu lên vai chàng nhưng buộc lòng phải kiềm chế, vì tôi sợ sự va chạm ấy sẽ khiến chàng thấy đau mà thức giấc. Nhưng tôi lại càng sợ hơn nếu sự va chạm ấy không mang lại cho chàng bất cứ cảm giác đau đơn nào nữa.
Ngày hôm sau, tôi sống trong nỗi thấp thỏm, lo âu. Bát Tư Ba kêu tôi đi chợ mua ít đồ ăn ngon cùng người đầu bếp. Lúc về tới trang viên, Drakpa Odzer báo rằng, Bát Tư Ba đang chờ tôi trong thư phòng. Tôi lao tới thư phòng, đẩy cửa bước vào:
- Tình hình thế nào? Cậu ta sẽ thôi đeo bám chứ?
Mùi hương trầm xứ Tạng dìu dịu tỏa bay trong căn phòng, một người dáng cao lớn đang chăm chú ngắm nhìn những bức thư họa trên tường. Nghe tiếng tôi, người đó quay lại, thoáng chút bối rối nhưng đôi mắt ngời sáng gắn chặt vào tôi:
- Tiểu Lam, là ta.
Người ấy ăn vận sang trọng, vóc dáng cao lơn, tráng kiện, râu hùm, hàm én, mày ngài cương nghị, đôi mắt to, lông mày rậm, toát lên khí chất anh hùng hào kiệt. Tôi trong xoe mắt:
- Chân Kim, sao lại là cậu? Bát Tư Ba đâu?
Chừng như mất bình tĩnh, cậu ta vặn vẹo bàn tay, ngập ngừng nói:
- Chính thầy bảo ta chờ em ở đây.
Tôi như sắp nghẹt thở, vội hỏi:
- Chàng đã nói gì với cậu?
- Thầy đã kể cho ta nghe mọi chuyện về em.
Ánh mắt cậu ta không chịu rời gương mặt tôi, niềm vui đan xen nỗi nghẹn ngào, chua xót:
- Thì ra em chính là Tiểu Lam. Chúng ta làm bạn từ nhỏ mà ta không hề hay biết. Thì ra người khiến trái tim ta điêu đứng chính là em! Thế mà ta vẫn thường tâm sự với em những nỗi niềm thương nhớ của ta. Em thật ác, giấu ta lâu đến vậy!
Tôi lạnh lùng quay mặt đi:
- Nếu vậy, chắc cậu cũng biết tôi là yêu quái mà loài người vốn rất sợ hãi.
- Ta không sợ! – cậu ta rảo bước về phía tôi, nhìn tôi đăm đắm, cất giọng nhỏ nhẹ. – Trong lòng ta, em mãi là tiên nữ, là cô gái xinh đẹp nhất thế gian!
Cậu ta xúc động nắm lấy tay tôi. Tôi vội lùi lại, né tránh rồi trỏ vào gương mặt mình, cười mỉa:
- Chân Kim, cậu nói đi, rốt cuộc cậu thích gì ở tôi? Cậu gặp tôi được mấy lần? Cậu chỉ yêu thích gương mặt tôi mà thôi. Nếu không có dung nhan này, chắc chắn cậu sẽ không si tình như vậy!
- Em nói đúng, ta mới gặp em ba lần, đây là lần thứ tư. Và đúng là ta đã bị lôi cuốn bởi dung nhan tuyệt sắc của em.
Cậu ta lại gần tôi hơn nữa, nhưng khi chạm phải ánh mắt “đề phòng” của tôi, cậu ta không dám tiến tới chạm vào người tôi nữa, chỉ thở dài:
- Thượng sư đã kể cho ta nghe câu chuyện của ba người. Nếu lúc trước ta yêu em vì nhan sắc mỹ miều của em thì bây giờ ta yêu tấm lòng trung trinh, lương thiện của em hơn.
Tôi cắn chặt môi, nhìn xoáy vào đôi mắt si mê của cậu ta:
- Cậu đã nghe về chuyện của tôi, vậy chắc cậu cũng hiểu rằng, tình cảm giữa tôi và Kháp Na và Bát Tư Ba là tình cảm thiêng liêng, không bao giờ phai nhòa. Không người đàn ông nào trên đời có thể thay thế họ. Còn tôi và cậu, chúng ta có gì với nhau đâu.
Hàng mày dài xô lại, cậu ta đau khổ cúi đầu:
- Ta biết, ta đến với em khi đã muộn màng. Nhưng nếu số phận không trớ trêu, khiến chúng ta lạc mất nhau, ta sẽ không để em phải chịu đựng những đớn đau tột cùng như thế.
Cậu ta ngẩng lên, siết chặt bàn tay tôi, ánh mắt rực lửa:
- Ta hứa sẽ không ghen tỵ với họ, tình yêu vĩ đại của họ khiến ta cảm phục. Ta chỉ mong em cho ta một cơ hội để ta được yêu em!
- Bát Tư Ba đã đề nghị cậu phải không? – Tôi rút tay mình ra khỏi bàn tay cậu ta, bình tĩnh hỏi. – Chàng đã nói với cậu rằng chàng không sống được bao lâu nữa nên nhờ cậu chăm sóc tôi, đúng không?
Cậu ta thoáng do dự, ánh mắt xót xa:
- Thầy nói rằng, nếu phải ra đi, thầy không có gì nuối tiếc, thầy chỉ lo cho em thôi. Thầy không muốn em phải cô đơn, đau khổ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook