Dục Mãn Hạnh Lâm
Chương 9: Tảo an, vãn an

Năm trăm vạn, nếu trong vòng ba tháng không trả hết nợ thì cả vợ lẫn đứa bé đều không còn.

Làm một lần liền cho ngươi năm vạn, thực có lời phải không ? Ha hả......

Thật sự là nam nhân khêu gợi ! Thân thể xinh đẹp đó chứ...........

"A........" Hướng Nhất Phương từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh lại, cảm giác được bên người hình như có người ở bên, hắn mở mắt ra lăng lăng nhìn nam tử thân thể trần trụi không mảnh vải, bởi vì không có mang kính mắt, mông mông lung lung thấy không rõ.

"Gặp ác mộng à, không phải là mơ thấy ta đó chứ ?" Thanh âm này, là Lạc Tư.

Hướng Nhất Phương trong đầu một chút hồi tưởng lại chuyện đêm qua, gắt gao lôi kéo cái chăn trên người. Nhìn thấy nam nhân bộ dáng có chút mơ hồ, Lạc Tư trong lòng nghĩ nếu là cho hắn mang kính đen lại tốt hơn ! Ừm, còn có mái tóc xõa ra thì còn tốt hơn nữa.

Y vừa mặc quần áo thì đột nhiên thấy nam nhân hình như bật dậy, khẽ cười một tiếng dùng đầu ngón tay đem nam nhân ẩn trở về giường : "Ngươi muốn làm gì ?"

"Đi làm." Vừa mới mở miệng, Hướng Nhất Phương phát hiện thanh âm của mình thế nhưng trở nên khàn khàn dị thường, ho khan vài tiếng thử phát âm lại vẫn là thực khàn khàn.

"Ngươi còn có thể xuống giường sao ?" Không ở trên giường suốt ba ngày đã tốt lắm rồi, còn muốn đứng lên đi làm ? Lạc Tư cười lắc đầu, lúc cúi người xuống đè lại đầu nam nhân hung hăng đòi một nụ hôn, "Cho ngươi ngủ là ngủ, ta không muốn mới chơi đùa một lần là hỏng. Còn có, cùng Lạc Văn."

"A ?"

"Theo giúp ta ngủ thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn đúng không ?" Lạc Văn bị đánh thức mãnh liệt đem nam nhân kéo về ôm gắt gao, tìm vị trí thoải mái dán vào thân thể ấm áp cọ cọ lên.

Nhìn thấy ánh mắt sưng đỏ của nam nhân, Lạc Tư cười cười, rõ ràng đã mệt muốn chết, ngày hôm qua tới gần sáng vẫn không có ngủ, buổi tối bị đùa bỡn như vậy phỏng chừng ngay cả giường còn xuống không được, hơn nữa tựa hồ ngay cả ăn cũng chưa ăn gì, thật sự là một kẻ ngu ngốc, thật sự là càng ngày càng thú vị.

Mặc áo khoác rời phòng, Lạc Tư nhìn hai người ngủ say trong phòng, kẻ vừa rồi rõ ràng cứng rắn đứng dậy giờ đã ngủ như chết.

Mệt chết được mệt chết được, vì thế phải ngủ đi. Lúc Hướng Nhất Phương tỉnh lại đã qua giờ ngọ, ánh sáng xuyên thấu qua song cửa thủy tinh mang theo một màu vàng nhạt mông lung nhuộm cả cả phòng, hoa lệ mà ôn nhu.

Một cái thanh niên đẹp như tượng đang trần trụi dường như gắt gao quấn lấy nam nhân, một màu đen thẫm vùi vào trong hõm vai, Hướng Nhất Phương thử giật giật lập tức làm cho toàn thân một trận đau nhức, nhất là nơi thắt lưng quả thực là làm cho hắn đau đến muốn kêu rên. nhưng mà khó chịu nhất vẫn là cảm giác nơi cái địa phương kia đang dính hồ, mang theo thứ chất lỏng sỉ nhục.

Nam nhân thử đem thanh niên đang ôm chặt hắn đẩy ra, Lạc Văn trong lồng ngực lúc này cũng giật giật theo, thì thầm vài câu như nói mê, trở mình một cái hé ra gương mặt.

Hướng Nhất Phương là lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Văn gần đến vậy, chàng thanh niên đang say ngủ hé ra một khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc, ánh sáng màu vàng nhu hòa chiếu xuống giống như thiên sứ trong cổ tích đi xuống trần gian, tinh khiết mà đẹp đẽ, thậm chí ngay cả Hướng Nhất Phương cũng có chút ngây ngốc ngắm nhìn.

Rõ ràng là một người đẹp đến như vậy, vì cái gì không thể là người tốt ? Thực đáng tiếc........... Nhớ tới Lạc Văn tự cao mãnh liệt như vậy, Hướng Nhất Phương thở dài tiếc hận, ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thiên thần.

Cánh tay vuốt ve mặt Lạc Văn đột nhiên bị chàng thanh niên bắt được, Hướng Nhất Phương hoảng sợ muốn đưa tay về lại bị nắm chặt, tiếp theo thiên sứ lại mở to đôi mắt ma quỷ lộ ra nụ cười bất hảo : "Sớm vậy, đại thúc."

"Hả....... đã không còn sớm, đã chiều rồi." Dùng sức thu tay về, Hướng Nhất Phương lui lui về sau, bọn họ gần như mặt thiếp mặt, hơn nữa hiệu ứng một gương mặt thiên sức phóng đại như vậy thật sự làm cho hắn có chút trì độn.

Bạn đang �

"Ta nói, ngươi không phải mê mẩn sắc đẹp của ta chứ ?" Từ trên giường ngồi dậy, Lạc Văn cúi đầu lơ đãng lướt mắt qua làn da trần trụi ngoài không khí của nam nhân, dấu vết tình yêu phủ đầy.

"Không........ không có ! Nam nhân vội vàng nói.

Lạc Văn cười tủm tỉm dựa sát vào nam nhân, "Vừa rồi còn không phải thừa dịp ta ngủ trộm nhìn ta ?"

"Ta..... đó là......." Hướng Nhất Phương quẫn bách liếu cả lưỡi, ấp úng nửa ngày cũng không nói ra lời. Đột nhiên một bàn tay chui vào trong chăn vuốt ve thân mình của hắn, hắn cả kinh hung hăng đẩy cái tay kia ra, ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Văn mặt có chút lạnh lùng trong lòng lại sinh ra một tia sợ hãi.

Bắt gặp nỗi sợ hãi trong mắt nam nhân, Lạc Văn xoa xoa cái tay bị đánh đau : "Khí lực cũng còn nhỉn, tối hôm qua kỳ thật chưa đút cho ngươi ăn no hả, đại thúc ?"

"Không.......... không cần ! Đã đủ rồi......." Thân mình nam nhân bị Lạc Văn gắt gao ngăn chận, nhịn không được lạnh run, ác mộng theo trí nhớ dũng mãnh tiến vào trong lòng mang đến sợ hãi từng trận, ánh mắt trong suốt giống như thủy tinh vỡ nát..

"Thật sự ?" Lạc Văn cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm liếm cổ Hướng Nhất Phương, dẹo theo chiều dài đến vành tai mẫn cảm, thấp giọng cười nói, "Gạt người, tối hôm qua kêu lớn như vậy, rõ ràng bộ dáng thực hưởng thụ. Tuy rằng ở mặt ngoài vẫn đứng đắn, đại thúc không phải kỳ thật thực thích bị ta và anh đè lên sao ? Hả hả........ Giả vờ cái gì ?"

Lạc Văn vừa nói tàn nhẫn vừa đưa tay đến mặt nam nhân, gắt gao chỉ vào như muốn nói cho nam nhân tự bản thân có bao nhiêu vô liêm sỉ, rõ ràng thực chán ghét chuyện như vậy, nhưng thân thể lại.......

"Đừng đụng vào ta !" Cắn chặt môi, Hướng Nhất Phương rống lớn, đột nhiên giãy dụa làm cho Lạc Văn sửng suốt, ngay sau đó liền nhìn đến nam nhân chật vật ngã xuống mặt đất.

"A.........." Lạc Văn trào phúng hừ một câu, từ trong tủ quần áo xuất ra một áo ngủ rồi trở mình một cái, cầm trong tay một xấp tiền hướng nam nhân lắc lắc, "Muốn không ? Cho ngươi."

Tiền cứ thế ào ào rươi xuống người nam nhân, Hướng Nhất Phương cúi đầu không nói.

Tay nhanh chóng cầm lấy, lại dần dần thả lỏng, môi như bị cắn nát lại run rẩy, thân mình run lên, vẫn quỳ như cũ đem tiền trên mặt đất nhặt lên, Lạc Văn nheo mắt không nói gì, vẫn nhìn nam nhân đem toàn bộ tiền nhặt lên thành một xấp.

"Tắm xong rồi cùng ta đi ăn cơm." Từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo để bên cạnh nam nhân, Lạc Văn lại bỏ thêm câu, "Đương nhiên rồi ! Chỉ cần đi, sẽ cho người tiền. Dù sao, chỉ cần cho ngươi tiền vô luận cái gì ngươi cũng làm không phải sao ?"

Hướng Nhất Phương khóe miệng chua xót nhếch lên, hắn hiện tại chỉ cần tiền.......... Chuyện khác, đều có thể mặc kệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương