Dục Mãn Hạnh Lâm
Chương 59: Kết cục

Khó có được ngày mùa hè khoan khoái, cũng không có nhiều cái oi bức khiến người ta không thở nổi, cũng không có mưa rền gió dữ, những đám mây màu trắng phiêu đãng như đang xóa đi từng mẳng màu trời xanh biếc nơi chân trời, lại mềm mại như kẹo đường, nhuộm mùi ngọt cho mùa hè.

Cho dù nhìn không thấy, Hướng Nhất Phương vẫn như cũ hưởng thụ những cơn gió nhẹ nhàng khoang khoái, tưởng tượng khi mở mắt sẽ là cảnh tượng làm người ta thích thú.

"Hướng tiên sinh, tôi hiện tại liền cởi bỏ băng gạc cho ngài." Tiếng của bác sĩ ở bên tai vang lên, Hướng Nhất Phương nghi hoặc hỏi, "Không ai đến sao ?"

"Ngài nói là bốn vị tiên sinh kia ?" Bác sĩ nói, "Họ hình như không có ở đây, có cần chờ họ rồi lấy băng gạc ra không ?"

"Như vậy à....." vì sao còn chưa đến ? Nếu là trước kia, hẳn sẽ ở bên tai hắn tạo tạp âm mới đúng, Hướng Nhất Phương tựa hồ chờ đợi, chờ bọn họ xuất hiện.

"A, đúng rồi !" Bác sĩ đột nhiên nói, cùng vài người hộ sỹ bên cạnh nói vài câu, sau nói với Hướng Nhất Phương : "Hôm nay hộ sỹ có nhận được thư của bốn vị tiên sinh cho ngài, nói là chờ ngài sau khi mở băng gạc ra thì xem."

"Thư ?" bọn họ đang làm cái gì thế ? Ở trong lòng suy nghĩ một lát, Hướng Nhất Phương cười nói, "Bác sĩ à, vậy phiền ông giúp tôi gỡ băng gạc ra." Không biết là thư gì ?

Lúc gỡ từng tầng tầng băng gjac xuống, một tia ánh sáng đập vào trong thế giới đã lâu chìm vào trong hắc ám của nam nhân, sau đó càng lúc càng lớn, cho đến khi chậm rãi thích ứng ánh sáng, Hướng Nhất Phương có chút khẩn trương mở ra phong thư.

Lá thư thứ nhất, là của Hắc Ngân, trên phong thư màu phấn hồng có vẽ một con heo đáng yêu thật to, bên cạnh con heo còn có hai người nam, một cái đội một cái kính đen thật to, một cái mặt dài như hồ ly, thật sự là phong cách của Hắc Ngân.

Vừa cười, Hướng Nhất Phương vừa dựa vào bên cửa sổ mở ra phong thư màu phấn hồng.

"Trung y đại thúc à, không thể cho ngươi vừa mở mắt là có thể nhìn thấy ta thật sự là tiếc nuối lắm, lúc ngươi mở ra phong thư thu thập toàn bộ tình yêu này của ta, ta đã muốn ở Châu Âu.

Nói như thế nào nhỉ, Trung y đại thúc à, ta thật sự là luyến tiếc ngươi ! Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, chỉ cảm thấy ngươi rất dễ đùa vui mà thôi, nghe được ngươi luôn mồm giữ gìn cái chức Trung y, ta thật sư đem ngươi bắt nạt đến phát khóc ! Ha hả, tuy rằng sau vẫn giống như thế ! Ma ma của đứa nhỏ à, ngươi sẽ không trách ba ba của đứa nhỏ chứ ? Ai nha nha ! Trung y đại thúc tính tình tốt như vậy, đương nhiên sẽ tha thứ cho ta rồi !

Trước kia cũng vì cái nhà ngu ngốc kia là chủ bệnh viện Trung y, cho nên thực chán ghét Trung y, cơ mà nhìn thấy bộ dáng đại thúc chấp nhất Trung y như vậy, ta cũng có hơi cảm động nha.

Nói nhiều thiệt là vô nghĩa, không có cách nào, có thiệt nhiều thiệt nhiều lời muốn nói cho đại thúc, chính là viết ra thì sẽ thành truyện dài mất.

Mặc dù có hơi ngượng ngùng, cơ mà vẫn là cám ơn ngươi ở trên đảo đã mắng ta, đem ta mắng tỉnh đi ! Con hồ ly hiện tại đã đang rất hướng về phía trước, ha hả, ta còn thích làm người xấu bắt nạt ngươi cơ !

Trung y đại thúc à, ta tuy rằng đi rồi, nhưng hãy tin tưởng ta là yêu ngươi nên mới rời đi, không muốn nhìn thấy ngươi lựa chọn mà đau khổ. không biết cuối cùng ai sẽ nhận được đại thúc đáng yêu của ta đây ?

Là Phế Mộc Đầu vừa ngốc lại vừa thối, là tên Đinh Ốc lẳng lơ, hay là Vân Tay chưa dứt sữa hay làm nũng đây ? Nhớ kỹ, lúc tranh cãi với bọn họ, trong đầu hãy nghĩ đến ta !

Hắc Ngân vĩnh viễn thích đại thúc"

Đem lá thư lật qua lật lại, Hướng Nhất Phương mở ra lá thư thứ hay, là của Lạc Tư, lá thư sạch sẽ, nét chữ rồng bay phượng múa viết : Hướng Nhất Phương (thân gửi)

"Nhất phương à, ta rất ít thân thiết gọi ngươi như vậy. Lúc trước bị trói, ngươi hẳn là hận ta lắm, dù sao ta cũng lừa gạt ngươi, thậm chí đùa bỡn ngươi, nhưng ta cũng không hối hận, ta thực may mắn vì mình là người đàn ông thứ nhất của ngươi.

Ngươi là một kẻ thiện lương, nhất định sẽ tha thứ cho tội tổn thương ngươi, khi người từ rừng cây trở lại tìm ta, tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng ta thật sự phi thường phi thường vui vẻ, mà đêm hôm đó tuy rằng là đêm ta trải qua thống khổ lớn nhất, nhưng cũng là thời khắc mà ta cả đời này cảm thấy hạnh phúc nhất, hạnh phúc chân chính.

Nếu có thể lại đến một lần nữa, ta nguyện ý dùng thống khổ này để có được hạnh phúc được ôm lấy ngươi, trong hạnh phúc trước mắt, nỗi đau này thật sự không sánh được, nhất là hiện tại nỗi khổ phải buông tha ngươi, là nhỏ bé như thế.

Từ nhỏ đến lớn, người trong nhà đã dạy ta, muốn gì đó nhất định phải đạt cho bằng được, vô luận là dùng thủ đoạn gì, những lời này ta nhớ kỹ, cũng bởi vậy mà gặt hái được thành công rất lớn.

Có đúng không với ngươi, ta thủy chung không có cách nào làm như vậy, ta sợ lại một lần nữa thương tổn ngươi, ngươi bề ngoài sợ hãi nhu nhược nhưng bên trong thật cố chấp nhất định sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho ta.

Nhất Phương à, từ ngày ngươi rời khỏi Lạc gia, căn nhà nhỏ mà người từng ở ta cho người mỗi ngày quét tước, đồ vật này nọ ta giúp ngươi thu dọn lại, ngày hôm đó ngẫu nhiên nhận được điện thoại ngươi gọi cho Lạc Văn, ta thật sự thực vui vẻ. Biết không, ta lúc ấy vội vàng đi ký một hợp đồng, ha hả, bất quá vì ngươi, ta không chút do dự đem hợp đồng dẹp qua một bên lái xe đi gặp ngươi, lúc đến ta đột nhiên ý thức được, bất tri bất giác, ta đã thật sự yêu ngươi rồi."

Nhưng ta biết, ta cũng không đủ tư cách làm người yêu, cho nên ta quyết định buông tha ngươi, mà trước khi buông tha cho ngươi ,ta tận tình hưởng thụ ôn nhu cùng quan tâm, điều này với ta cũng đủ lắm rồi.

Hôn lễ của người cùng Mộ Phi, ta nghĩ ta không thể đi, ta sợ ta sẽ nhịn không được đoạt lấy đám cưới.

Chúc ngươi hạnh phúc.

Lạc Tư mà Hướng Nhất Phương yêu nhất"

Có chút run rẩy gấp lại phong thư, Hướng Nhất Phương yên lặng mở ra phong thư thứ ba.

"Đại thúc, tôi đi rồi, tựa như buổi sáng tôi và ngươi nói, tuy rằng tôi bốc đồng lưu lại anh, nhưng cái tùy hứng của tôi cũng đã tổn thương rất nhiều người, tôi nghĩ anh cũng là một trong số đó.

Giống như anh tôi từng nói, bởi vì anh, tôi đột nhiên trong một đêm đó đã trưởng thành. Thực xin lỗi, lúc trước luôn bốc đồng muốn lấy anh, bốc đồng như vậy không để ý suy nghĩ của anh, nhưng anh vẫn hết lần này đến lần khác chịu đựng gây sự của tôi, lúc này đây, đến lượt tôi trưởng thành, đến lượt tôi quan tâm anh.

So với tên Hắc Ngân thông minh, tên Mộ Phi đáng để dựa vào hay người anh vĩ đại của tôi, tôi hình như là một kẻ không có tiền đồ nhất. Đại thúc nếu đi theo tôi, nhất định sẽ chịu khổ !

Tôi hiện tại tuy rằng đi rồi, nhưng sẽ còn trở về. Tôi đã quyết định rời đi anh trai, rời đi anh, một mình ở bên ngoài chịu sóng gió, tôi muốn làm một người đàn ông có thể bảo vệ anh, một người đàn ông chân chính đáng để anh dựa vào.

Đại thúc à, chờ tôi cảm thấy mình trở nên vĩ đại, tôi nhất định trở về tìm anh, vô luận lúc đó anh cùng ở với ai, tôi nhất định sẽ giành lại anh về !

Đúng rồi, tôi để lại một đĩa CD cho anh, bên trong đều là bài hát tôi viết cho anh, bài hát tôi hát cho anh, bài hát tôi đàn cho anh, nhất định phải nghe nhé !

Tuy rằng lần đầu tiên của đại thúc không phải tôi, nhưng tôi vẫn có chút vui, phía trước của đại thúc là dành cho tôi. Ha hả, tóm lại là lần đầu tiên là được rồi có phải không !

Đại thúc à, tôi yêu anh, tôi thật sự thật sự rất yêu anh yêu anh !

Lạc Văn vĩnh viễn yêu Hướng Nhất Phương"

"Đứa ngốc....." Không biết nên cười hay là nên khóc, nam nhân hít một hơi thật sấu đem lá thư thứ ba cẩn thận gấp lại, cầm lấy lá thư thứ tư, cũng là lá thư cuối cùng, của Mộ Phi.

"

Nhất Phương à, thực có lỗi tôi không thể cùng anh đi Hà Lan kết hôn. Đã trải qua nhiều việc như vậy, tôi phát hiện tôi căn bản không có tư cách giữ lấy anh.

Lúc anh bị tên khốn Lạc Tư Lạc Văn làm nhục, tôi cái gì cũng không biết, lúc anh rơi vào trong tay Hắc gia, tôi chỉ có thể tự phát hỏa với mình mà bất lực, lúc anh bị trói, ở bên anh bảo vệ an ủi, cũng không phải tôi.

Tôi là cái gì chứ ? Chỉ là thằng mang đến phiền toái cho anh. Nếu không phải vì tôi, anh cũng không bị cuốn vào phiền toái.

Quay đầu suy nghĩ lại một chút, tôi trừ bỏ làm anh bị thương, còn làm được cái gì đây ?

Hắc Ngân có thể vì anh mà đối địch với nhà lớn, Lạc Tư có thể vì anh mà mạo hiểm sinh mệnh, thậm chí Lạc Văn cũng có thể vì anh mà bỏ đi cao ngạo của mình. Tuy rằng tôi không phục lắm, nhưng bọn họ đều làm được nhiều việc hơn tôi.

Mà tôi, chẳng qua bởi vì là mối tình đầu của Nhất Phương, cùng một thời gian dài ở chung, mà dễ dàng chiếm được lời hứa của anh.

Tôi nghĩ điều này thực không công bằng, không bằng với anh, không công bằng với bọn họ.

Lúc trước tôi từng sắc son thề nói : Không chỉ đoạt lại người của anh, càng muốn đoạt lại lòng của anh.

Nhưng hiện tại, tôi phát hiện mình không có tư cách cũng không có năng lực thực hiện lời hứa kia.

Lo lắng nhiều ngày như vậy, tôi quyết định rời đi, Hắc Ngân tuy rằng bại hoại không hơn không kém, nhưng tôi nghĩ nếu anh đi theo hắn sẽ không bị khi dễ; Lạc Tư tuy rằng mặt lạnh biến thái, nhưng vẫn là kẻ siêu cấp bao che khuyết điểm của kẻ khác, đi theo hắn, ta cũng sẽ không lo lắng; Lạc Văn tuy rằng là tên nhóc hỗn xược bốc đồng, nhưng tôi nghĩ hắn có thể mang đến niềm vui cho anh.

Thích ai nhất, liền chọn một người. Nếu bọn họ có khi dễ anh, nhất định phải nói với tôi, tôi nhất định đánh một trận với họ để đoạt anh lại.

Mộ Phi yêu anh thầm lặng"

"Sao lại thế này, cư nhiên một đám đều đi rồi, ta bây giờ còn có phiền não lựa chọn gì chứ !" Vừa cầm lá thư, nam nhân vừa cười lấy tay lau đi nước không ngừng chảy ra từ trong hốc mắt, "Thật sự là khốn kiếp, bình thường một đám không vừa mắt nhau, đến chuyện này lại nhất trí như vậy, muốn tức chết ta sao ?"

Vừa nói vừa không rõ khóc hay cười, Hướng Nhất Phương cầm lấy bốn lá thư, nhìn bầu trời xanh bên ngoài không ngừng nói : "Ngu ngốc Ngu ngốc Ngu ngốc....."

Nắng mùa hè vẫn cứ như trước, gió lạnh thổi từng đợt nhẹ nhàng khoan khoái bên cửa sổ, một người đàn ông nắm trong tay bốn lá thư vừa khóc vừa cười.

Đến cuối cùng , bốn người chẳng ai lưu lại.

Mà Hướng Nhất Phương, cũng một kẻ không nói gì, hắn hiện tại kỳ thật là một mình mà thôi.

Cứ như vậy đã xong không phải sao ? Ta (*) nghĩ sẽ không ......

(*) “Ta" ở đây là tác giả

Nửa năm sau, mùa đông, trời hơi có tuyết.

"Nhất Phương à, cám ơn nhé !" Trương Tuấn thành công mở rộng lượng tiêu thụ thuốc cười đến toe toét.

Người đàn ông ngồi trong khăn quàng cổ vây quanh cổ của Trương Tuấn, thoạt nhìn ba mươi tuổi đầu, luôn lộ ra nụ cười bình dị ôn hòa tươi cười, mà khi hắn mở miệng nói chuyện, thanh âm trầm thấp mà từ tính hấp dẫn con mắt chung quanh.

"Công ty dược các cậu nói không sai, là thứ tốt, thì tôi sẽ mua." Đẩy đẩy cái kính mắt, Hướng Nhất Phương cười nói. Từ sau khi bốn người kia biến mất, Hướng Nhất Phương lúc ấy được bác sĩ đề cử vào một bệnh viện, thời gian ngắn ngủi nửa năm, đã là một đại phu lớn của bệnh viện.

Do vì là Phó chủ nhiệm Trung y, Hướng Nhất Phương cũng thuận tiện phụ trách mua dược liệu Trung y, lúc này đang nói chuyện phiếm với Trương Tuấn.

"Không chỉ là cái này, lúc trước ít nhiều cậu cho tôi vay tiền, tôi mới lập được công ty này."

Hướng Nhất Phương cười cười, lúc trước bốn tên kia tuy rằng đi rồi, lại ngoài ý muốn cho Hướng Nhất Phương một thẻ tín dụng không ít, mỹ danh viết "tiền lì xì", hắn không cần kết hôn vẫn thu được tiền lì xì thiệt nhiều.

"Nhất Phương à, cậu cũng không trẻ rồi, cũng ba mươi ba rồi ? Con gái tôi cũng đi học nhà trẻ rồi ấy, cậu như thế nào còn không lấy vợ đi ?" tt thán khí nói.

"Đương nhiên là cũng muốn rồi, chính là không ai muốn tôi thôi." Hướng Nhất Phương nói đùa.

"Như thế nào lại như thế, người như cậu thiệt trên thế gian đã sớm tuyệt tích, có người phụ nữ nào lại không muốn gả cho cậu chứ ! Tôi thấy là mắt cậu ngày càng cao thì có ! Ha ha !" tt cười ha ha, Hướng Nhất Phương từ chối cho ý kiến.

Nửa năm qua hắn cũng có người nam nữ bày tỏ, nhưng mà..... thủy chung vẫn không quên được mấy người kia, hoặc là phải nói không muốn quên, không thể quên.

Ngồi trong nhà ăn, Hướng Nhất Phương có chút thất thần nhìn ra tuyết trắng ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã nửa năm, từ mùa hè cho đến ngày đông, thật sự là rất nhanh, không biết bọn họ có khỏe không ? Tuy rằng mỗi ngày đều muốn đi tìm bọn họ, nhưng mỗi lần lại không thể quyết định phải đi tìm ai, thật là thực buồn cười.

Đường phố bên ngoài đã bị băng tuyết bao trùm lấy một tầng mọi, dưới ánh đèn đường lại rọi lên ánh sáng nhu hòa, xe cộ qua lại trong đêm, có lẽ là do đường rất trơn, có lẽ ban đêm rất mê người, có lẽ trong lòng bị lạc trong vẻ đẹp thuần mỹ, một chiếc xe đã trợt lên lề đường.

"Tai nạn xe cộ à !" tt nhìn bên ngoài nói, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của nam nhân.

"Có người bị thương !" Người xung quanh ở ven đường từ trong xe lôi ra một người đàn ông, "Mau gọi xe cứu thương, người nọ vì tránh đứa nhỏ mới bị tông lên."

Nhìn hàng rào người vây quanh, Hướng Nhất Phương la lớn : "Tôi là bác sĩ !" Mọi người nghe xong liền tránh đường cho nam nhân, Hướng Nhất Phương vọt đi vào, giúp đỡ người đàn ông đang ôm lấy đầu, "Tôi là bác sĩ, cho tôi xem vết thương."

Người đàn ông bị thương tựa hồ dừng một chút, đột nhiên nâng cái đầu đang chảy máu ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt, mãnh liệt đem nam nhân ôm vào trong lồng ngực : "Nhất Phương à !"

"A.... A Phi !?"

Có tính là cuộc tái ngộ kỳ dị hay không ? Trong bóng đêm lãng mạn của mùa đông, hai chúng ta ôm nhau dưới hoa tuyết rơi, giống như những bông hoa trên cánh đồng ngày hôn lễ.

Nếu hết thảy đều là định mệnh, như vậy, làm cho tôi thực hiện lời hứa trước kia, xin cho tôi và anh kết hôn, chăm sóc anh, yêu anh cả đời, Nhất Phương à, cùng tôi đi Hà Lan đi.


W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Hà Lan - hôn lễ vùng ngoại ô

Một thân áo trắng lễ phục tô đậm dáng người khinh mạn của nam nhân, tóc được vuốt keo, khuôn mặt tuấn tú, thoạt nhìn cao quý mà mê người, nhưng giờ phút này Nhất Phương lại cực kỳ căng thẳng, ngón tay thon dài niết góc áo sớm phẳng phiêu, ở một chỗ bước đến bước lui.

"Sao thế ?" Một thân lễ phục màu đen, người anh tuấn ở phía sau ôm lấy Hướng Nhất Phương, "Căng thẳng không ? Hẳn phải vui mới đúng, đây là hôn lễ của chúng ta.

"Tôi.... tôi...." Hướng Nhất Phương nói không nên lời liền hít sâu một hơi, nội tâm căng thẳng khá hơn một chút nói : "Tôi không sao."

"Ừm, chúng ta đi ra ngoài đi." Cười hạnh phúc, Mộ Phi nắm tay Hướng Nhất Phương đi ra nhà thờ hôn lễ, thế giới lãng mạn phủ kín hoa tươi.

"Được, cũng đến giờ rồi. Mời các quý ông quý bà, xin vào vị trí, hôn lễ lập tức bắt đầu." Mục sư nói, ở phía ngoài của phía ngoài, ba nam tử kỳ quái mặc lễ phục màu đen ghé vào nhau.

"Đã bảo không được phép một mình đi tìm Nhất Phương, pmd tiểu tử kia cư nhiên cố ý tông xe !" Hắc lễ phục số một bất bình tức giận nói.

"Ai, ta còn chờ Nhất Phương đến tìm ta, Trung y đại thúc thật ngu ngốc ! Qua nửa năm cũng không tới tìm ta !" Hắc lễ phục số hai híp mắt nói.

"Tử hồ ly, ngươi thật sự phải làm như vậy ?" Hắc lễ phục số ba phiêu mắt cười nhìn hắc lễ phục số hai chẳng có chút phúc hậu.

"Nếu qua nửa nam đại thúc cũng chưa tìm ai trong số chúng ta, đã nói lên hắn kỳ thật đều yêu chúng ta, ai, tuy rằng ta biết hắn yêu nhất chính là ta !"

.....

Tốt, làm cho chúng ta trở lại hôn lễ.

Khúc nhạc hôn lễ nơi thánh đường vang lên, hai người đàn ông cao lớn đi vào điện thời.

"Mọi người, chúng ta hôm nay tham dự hôn lễ của nam sĩ cùng vị nam sĩ này. Xin hỏi hai người, có ai cho rằng hôn nhân của mình vì cái gì không hợp pháp không ?" Mục sư hỏi.

"Không, không có." Mộ Phi cười đáp.

"Không có." Hướng Nhất Phương cũng mím môi cười nói.

"Ở đây giữa các vị, có ai có thể cho lý do, cho rằng hôn nhân của hai vị này là không hợp pháp không ? Nếu có bất kì ai cho rằng vì lý do gì mà hôn nhân không thể thành lập, xin mời nói ra." Dựa theo lệ thường, mục sư bắt đầu nói những lời cử hành hôn lễ, bình thường phía sau sẽ không có ai dị nghị, nhưng là hôm nay, có hơi không giống.....

"Ta không đồng ý !" Một nam tử từ trong đám người đứng lên, bước đến phía trước, quỳ xuống bên chân Hướng Nhất Phương, "Nhất Phương à, anh không thể vứt bỏ tôi, anh phải cho tôi phụ trách ! Anh chẳng lẽ đã quên chuyện chúng ta ở bên nhau sao ?"

"Lạc..... Lạc Văn ?" Hướng Nhất Phương ngây người một chút.

"A ! Trung y đại thúc à, ngươi không thể vứt bỏ bố nó nha, ngươi chẳng lẽ đã quên A Ngốc kết tinh tình yêu của chúng ta, cùng cả đời với tên đầu gỗ rác rưởi này cả đời sao ?!" Gã hồ ly đột ngột chạy ra trộm cười hề hề bắt lấy cánh tay nam nhân, "Đại thúc, cùng ta bỏ trốn đi ! Cho ta bỏ trốn đi !"

Nói xong, liền lôi kéo Hướng Nhất Phương đang sững sờ chạy ra ngoài.

"Tử hồ ly ! Ngươi thả người ra !" Mộ Phi thấy thế, vội vàng cũng chạy đi ra ngoài, Lạc Tư theo sát sau đó.

Mục sư ngẩn người, nói với những người cũng đang sững sời : "Chúng ta chúc phúc cho họ đi !"

"Hắc Ngân, đi chỗ nào vậy ?" Hướng Nhất Phương bị lôi kéo, thở hổn hển chạy đằng sau Hắc Ngân.

"Đương nhiên là đi kết hôn rồi !" Hắc hồ ly cười nói.

"Hồ ly đáng chết ! Thả Nhất Phương ra !" Mộ Phi theo sát sau đó.

"Đầu gỗ thối tha, muốn độc chiếm Nhất Phương sao ? Nói cho ngươi, ta muốn cùng Nhất Phương kết hôn !" Hắc Ngân vừa chạy vừa cười nói.

"Ta cũng muốn ! Ta cũng muốn !" Lạc Văn oa oa hô to.

"Này ! Kết hôn sao lại thiếu ta," Lạc Tư đứng trên một chiếc du thuyền xa hoa nắn nắn cái nơ.

"Chúng ta đi lên !" Chạy tới bên du thuyề, Hắc Ngân đẩy Hướng Nhất Phương lên thuyề, Hướng Nhất Phương vừa lên thuyền đã bất tri bất giác đã bị Lạc Tư bế lên.

Vừa lên du thuyền, Hắc Ngân hướng Lạc Văn phía sau hô to : "Vân Tay, chạy nhanh lên !"

"Tới rồi ! Tới rồi !" chạy nhanh leo lên du thuyề, Lạc Văn liền hô to , "Khai thuyền ! Khai thuyền !"

Mộ Phi thiếu chút nữa đuổi kịp Lạc Văn liền tức giận giơ chân : "Ba tên khốn các ngươi, mơ tưởng đem ta bỏ lại à !" Nói xong thế nhưng "phù phù" nhảy xuống nước, lội tới bên du thuyền.

"Chết đuối đi ! Chết đuối đi !" Hắc Ngân cười ha ha, cơ mà đầu rất nhanh bị đánh một đấm, đối diện với gương mặt lo lắng của Hướng Nhất Phương, "Các người mau kéo cậu ấy lên !"

Tuy rằng không tình nguyện, nhưng ba người vẫn kéo Mộ Phi ướt sũng người lên.

Rất nhanh, năm người đứng ở du thuyền, Mộ Phi còn ở một bên vừa vắt quần áo vừa mắng, bên kia đã bắt đầu hành động.

"Trung y đại thúc à, cùng ta kết hôn đi ! Đừng để A Ngốc mồ côi mẹ nha !" Hắc hồ ly nửa quỳ, mặc kệ nam nhân có nguyện ý hay không liền đeo nhẫn vào ngón tay của nam nhân.

"Nhất Phương à, cùng ta kết hôn đi, ta sẽ cho ngươi sự ôn nhu tốt đẹp nhất thế giới." Lạc Tư theo sát sau đó, phát hiện Hắc Ngân cư nhiên đeo nhẫn cho nam nhân, quản không được nhiều như vậy, bên ngón tay áp út trái của nam nhân liền đeo vào một chiếc nhẫn kim cương hoa lệ.

"Đại thúc, đã nói sẽ do ta phụ trách, không thể đổi ý," kẻ trộm nở nụ cười hai tiếng, Lạc Tư cũng đeo nhẫn vào tay nam nhân, "Nhất Phương à, tôi sẽ viết ra những bài tình ca đẹp nhất để hát cho anh nghe."

"Bọn người các ngươi....." Than thở một câu, Mộ Phi chen vào, ngắm bàn tay mang nhẫn của nam nhân, hừ một câu cũng đeo vào một ngón, "Nhất Phương à, chấp thuận lời cầu hôn của chúng ta đi, tuy rằng bọn khốn chúng ta thực đáng ghét, nhưng là chúng ta đều thực yêu anh, cho nên, cùng chúng ta kết hôn đi."

"A...." có chút lăng lăng với câu này, hết thảy đều xảy ra quá đột ngột, Hướng Nhất Phương còn chưa kịp phản ứng, nhìn bốn người nam tử vĩ đại đang quỳ gối trước mặt mình, lại nhìn nhìn hết vòng vòng nhẫn này lại một vòng nhẫn khác, Hướng Nhất Phương nở nụ cười.

Được rồi, hắn cả đời làm người tốt, lúc này đây, có thể hay không cho hắn tham lam một lần, làm người xấu tham lam được không ?

"Ừm...." Hướng Nhất Phương có chút ngượng ngùng khẽ gật đầu, không đợi hắn cảm nhận được hạnh phúc của hôn nhân, hắn đã phải cảm nhận cái đáng sợ của hôn nhân....

"A !" Hướng Nhất Phương còn chưa kịp phản ứng, bốn con sói đã vui vẻ đi tới, áp đảo hắn.

"Ta phải đông phòng !"

"Cút ! Ta trước !"

"Đi tìm chết ! Động phòng là của ta !"

"Không được, Nhất Phương là của ta ! Ta trước !"

Người nào đó bị đặt ở dưới : "Ta không kết hôn ! Không kết hôn ! Ta không cần kết hôn !"

Cái gì gọi là "kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe", Hướng Nhất Phương cuối cùng cũng lĩnh giáo được. Điều này, chính là hôn lễ của hắn. Thật sự là náo nhiệt đến chết.

Cơ mà, cũng là hạnh phúc đến chết ! Ừm, còn có chút hạnh phúc !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương