Dục Mãn Hạnh Lâm
-
Chương 55: Không đau
Sắc trời dần dần tối, Hướng Nhất Phương dùng cái bật lửa của Lạc Tư đốt một ít cành lá khô héo, thứ nhất là dùng để chiếu sáng, thứ hai sưởi ấm, nhưng còn có - tiêu độc.
Ngồi ở giữa hai chân của nam tử, Hướng Nhất Phương thật cẩn thận xé mở cái quần dính đầy máu, một miệng vết thương đáng sợ hiện ra, một dòng máu nhỏ từ trong miệng vết thương cứ rỉ không ngừng, đợi cho đến lúc Hướng Nhất Phương xé quần đủ rộng, tay hắn đã dính đầy máu tươi.
"Nếu đau thì cắn bả vai của ta." đem tay của Lạc Tư ôm sát vào lưng mình, Hướng Nhất Phương xoa xoa cái trán chảy ra mồ hôi, con dao đặt trong ngọn lửa để tiêu độc, con dao ở trong ngọn lửa cứ vang lên tiếng ken két, nhìn thấy cũng đã đến lúc, Hướng Nhất Phương đem con dao từ lò lửa lại, nhìn chằm chằm Lạc Tư chân thật hít sâu một hơi, thân thể ở ban đêm có hơi hơi phát run.
"Ngươi so với ta còn căng thẳng hơn," đưa đầu dựa vào vài Hướng Nhất Phương, ghé vào, Lạc Tư lười biếng nói, "Có đau thì dùng thuốc, cũng sẽ không đau, xuống tay đi, bằng không cứ trì hoãn thế này thực sẽ thành tên què."
"Ừm," Gật gật đầu, Hướng Nhất Phương nắm chặt đôi tay đang đặt trên lưng mình.
"Két....." khi con dao nhỏ cắt xuống da thịt, một thanh âm chói tai trong không khí lạnh như băng vang lên, Hướng Nhất Phương nhất thời cảm thấy cánh tay của Lạc Tư đặt trên lưng mình đột nhiên nắm chặt, chặt như muốn bẻ gẫy lưng hắn.
"Tiếp tục....." phía sau truyền đến một tiếng kêu rên, Hướng Nhất Phương không do dự tiếp tục cắt đoạn vết thương để tìm viên đoạn, hắn biết càng kéo dài Lạc Tư càng thống khổ, hắn nghĩ muốn nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa để chấm dứt. !
Ngực bỗng nhiên truyền đến một truyện tê dại, đúng lúc Lạc Tư bắt tay vói vào trong quần áo của hắn, dùng sức chà xát da thịt nóng bỏng, đằng sau tai lại truyền đến tiếng hít thở trầm trọng mà dồn dập, là nỗi đau đớn thật lớn, cũng mang theo ái dục hỗn loạn mãnh liệt.
Nam tử càng lúc càng lớn mật, đưa tay vào trong quần áo của Hướng Nhất Phương còn chưa đủ, lại theo vân da hướng về phía trước của kẻ đang giải phẫu, khi tiến hành giải phẫu thì dùng sức vuốt ve. Đôi môi nóng bỏng đặt trên cổ Hướng Nhất Phương, chiếc lưỡi mềm mại phối hợp cùng răng nanh ngọt ngào liếm láp.
Nếu là bình thường, Hướng Nhất Phương sẽ không do dự đá cho gã đàn ông làm càn trên người mình này một cước, nhưng hiện tại, nếu thân thể này có thể làm cho Lạc Tư giảm bớt một chút đau đớn, chân tướng "thuốc giảm đau" mà Lạc Tư nói, hắn nguyện ý, cũng sẽ nhận lấy, thế nào cũng sẽ không phản kháng.
Mặc cho nỗi tê dại trên người, Hướng Nhất Phương tập trung tinh thần bắt tay vào công việc, không thể có một chút sơ sẩy.
"Tìm..... tìm được rồi." Thanh âm run rẩy, Hướng Nhất Phương dùng tay áo xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, trên mặt không nhịn được vẻ vui sướng, đã tìm được viên ddaji, "Cũng may là không sâu lắm."
"Lấy nó ra đi." Lạc Tư ở phía sau nói, thân thể ướt mồ hôi dính sát vào người Hướng Nhất Phương, "Như vậy đối với ngươi........ Có thể chứ ?"
"Tiếp tục......" Đè lại cánh tay đang đặt trên ngực mình của nam tử, Hướng Nhất Phương dùng chính năm ngón tay của mình giáo triền cùng Lạc Tư, mang theo cánh tay của nam tử đang đặt trên lồng ngực tim đập ngày càng nhanh, cảm thụ từng trận cổ động cùng hô hấp.
"Sẽ..... rất đau." Nói xong câu đó, Hướng Nhất Phương không hề do dự đào viên đạn ra, cánh tay bị hắn nắm chặt nháy mắt cầm lấy Hướng Nhất Phương, phát ra từng trận thanh âm "ư ư" giống như xương cốt ma sát vào nhau.
"Ư !" Một tiếng kêu rên, Lạc Tư thoát lực ngã xuống, tay vẫn như cũ nắm lấy Hướng Nhất Phương không thả ra.
Rất nhanh băng bó cho Lạc Tư, Hướng Nhất Phương vội vàng xoay người sang chỗ khác xem nam tử đang ngã xuống : "Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút là có thể...... ư !"
Trên tay truyền đến một lực đạo, người đã muốn ngã xuống bên người Lạc Tư, nhìn đối diện với gương mặt tái nhợt nhưng mang theo ý cười của nam tử, Lạc Tư kia thanh âm có vài phần rét lạnh lại mang vài phần ý cười truyền đi ra : "A..... nguyên lai vẫn có hơi đau." Bởi vì do suy yếu, nam tử thanh âm không có lực như bình thường, nhưng có vẻ rất ôn nhu.
Đưa tay xoa khuôn mặt Lạc Tư, Hướng Nhất Phương suốt mấy chục phút qua đã quá tập trung tinh thần lập tức giãn ra, nhìn Lạc Tư nước mắt cứ thế chảy thẳng xuống, giống như những hạt châu bị cứt đứt sợi dây cứ thế lăn xuống không dừng lại, một chữ cũng không nói nên lời.
"A." Tiến tới hôn lên nước mắt thấm đẫm nơi gò má của nam nhân, hương vị chua xót rơi vào bụng tạo thành tư vị ngọt ngào, "Ngươi đừng khóc nhiều như vậy, chỉ cần một giọt lưu lại cho ta là đủ lắm rồi, ta rất thỏa mãn, cho nên hiện tại ta thực thỏa mãn, thực hạnh phúc." Lời nói thản nhiên thốt ra từ miệng người đàn ông luôn lãnh khốc này.
"Ta sợ ngươi sẽ chết....." Hướng Nhất Phương dần dần không phục khả năng nói chuyện, thanh âm run rẩy, "Ta lần đầu tiên xử lý vết thương như vậy, vừa rồi căng thẳng đến điên rồi..... thiếu chút nữa là điên rồi....." nắm lấy cánh tay đang nắm chặt của Hướng Nhất Phương, gắt gao cầm lấy, giống như chỉ có như vậy mới có thể bắt lấy nam tử không bị tử thần mang đi.
"Ngươi làm không phải rất tốt sao, ta còn sống." Lạc Tư nhẹ giọng an ủi nam nhân, tựa hồ còn hơn cả y, Hướng Nhất Phương như đang nhận lấy nỗi đau rất lớn, khác nhau ở chỗ, Lạc Tư là trên thân thể, còn Hướng Nhất Phương là tự mình gây nên nỗi áp lực.
"Ngươi xem...... ta còn sống, được ngươi cứu." Tiến lên hôn đến, Lạc Tư làm dịu đôi môi khô nứt đang phát run của nam nhân, đầu lưỡi dễ dàng tiến vào, sợi tơ ngọt ngào quấn quanh.
Hướng Nhất Phương vừa mới bắt đầu còn có một chút không biết theo ai, rất nhanh đón nhận, giống như là để xác nhận nam tử còn sống, mà chậm rãi đáp lại Lạc Tư, ngây ngô đáp lại làm cho Lạc Tư hưng phấn không nói nên lời.
Xoa xoa thân thể không chỉnh tề của nam nhân, Lạc Tư ở trên mặt in lại nụ hôn của mình, từ trên cổ xuống bên hông, một đường xuống, không hề quên.
Nam nhân từ từ nhắm hai mắt lại, thở hào hển, đưa tay vào trong tóc Lạc Tư, hắn đối với sự âu yếm của Lạc Tư bắt đầu nổi lên phản ứng, thân thể có hơi hơi run, mà khi hắn nghĩ sẽ càng nhiều, Lạc Tư lại không có tiếp tục, thật lâu sau cũng không động đậy.
Cảm thấy được có chút không đúng, Hướng Nhất Phương dần mở ra cặp mắt sương mù, nhìn thấy Lạc Tư đang nằm trên lồng ngực mình nhắm mắt phát ra tiếng hít thở đều đều, Hướng Nhất Phương cười mắng : "Thật sự là tên khốn, lại đi ngủ."
Ánh lửa dần tắt, Lạc Tư gắt gao ôm chặt lấy nam nhân không có buông tay, chân cũng khoát lên thân nam nhân, Hướng Nhất Phương cũng không dám đụng đến miệng vết thương của Lạc Tư, chỉ có thể làm cho nam tử khoát chân lên người mình, cũng không có đẩy người ra.
Tay cũng khoát lên người Lạc Tư, Hướng Nhất Phương nhìn gương mặt say ngủ của Lạc Tư, tươi cười mang theo vẻ thỏa mãn cùng mệt mỏi, không giống như nam tử lãnh khốc bình thường, cơ mà nhìn kỹ, người này kỳ thực cũng giống cậu em lắm, đều là những người có khuôn mặt xinh đẹp. Hướng Nhất Phương khẽ xấu tâm lấy tay chọc chọc vào khuôn mặt Lạc Tư, nhịn không được cười khẽ một trận.
Vui đùa, rất nhanh, Hướng Nhất Phương mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác cũng chìm vào giấc ngủ, hai người dựa sát vào nhau trong hố đất ôm lại thành một khối.
Ngồi ở giữa hai chân của nam tử, Hướng Nhất Phương thật cẩn thận xé mở cái quần dính đầy máu, một miệng vết thương đáng sợ hiện ra, một dòng máu nhỏ từ trong miệng vết thương cứ rỉ không ngừng, đợi cho đến lúc Hướng Nhất Phương xé quần đủ rộng, tay hắn đã dính đầy máu tươi.
"Nếu đau thì cắn bả vai của ta." đem tay của Lạc Tư ôm sát vào lưng mình, Hướng Nhất Phương xoa xoa cái trán chảy ra mồ hôi, con dao đặt trong ngọn lửa để tiêu độc, con dao ở trong ngọn lửa cứ vang lên tiếng ken két, nhìn thấy cũng đã đến lúc, Hướng Nhất Phương đem con dao từ lò lửa lại, nhìn chằm chằm Lạc Tư chân thật hít sâu một hơi, thân thể ở ban đêm có hơi hơi phát run.
"Ngươi so với ta còn căng thẳng hơn," đưa đầu dựa vào vài Hướng Nhất Phương, ghé vào, Lạc Tư lười biếng nói, "Có đau thì dùng thuốc, cũng sẽ không đau, xuống tay đi, bằng không cứ trì hoãn thế này thực sẽ thành tên què."
"Ừm," Gật gật đầu, Hướng Nhất Phương nắm chặt đôi tay đang đặt trên lưng mình.
"Két....." khi con dao nhỏ cắt xuống da thịt, một thanh âm chói tai trong không khí lạnh như băng vang lên, Hướng Nhất Phương nhất thời cảm thấy cánh tay của Lạc Tư đặt trên lưng mình đột nhiên nắm chặt, chặt như muốn bẻ gẫy lưng hắn.
"Tiếp tục....." phía sau truyền đến một tiếng kêu rên, Hướng Nhất Phương không do dự tiếp tục cắt đoạn vết thương để tìm viên đoạn, hắn biết càng kéo dài Lạc Tư càng thống khổ, hắn nghĩ muốn nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa để chấm dứt. !
Ngực bỗng nhiên truyền đến một truyện tê dại, đúng lúc Lạc Tư bắt tay vói vào trong quần áo của hắn, dùng sức chà xát da thịt nóng bỏng, đằng sau tai lại truyền đến tiếng hít thở trầm trọng mà dồn dập, là nỗi đau đớn thật lớn, cũng mang theo ái dục hỗn loạn mãnh liệt.
Nam tử càng lúc càng lớn mật, đưa tay vào trong quần áo của Hướng Nhất Phương còn chưa đủ, lại theo vân da hướng về phía trước của kẻ đang giải phẫu, khi tiến hành giải phẫu thì dùng sức vuốt ve. Đôi môi nóng bỏng đặt trên cổ Hướng Nhất Phương, chiếc lưỡi mềm mại phối hợp cùng răng nanh ngọt ngào liếm láp.
Nếu là bình thường, Hướng Nhất Phương sẽ không do dự đá cho gã đàn ông làm càn trên người mình này một cước, nhưng hiện tại, nếu thân thể này có thể làm cho Lạc Tư giảm bớt một chút đau đớn, chân tướng "thuốc giảm đau" mà Lạc Tư nói, hắn nguyện ý, cũng sẽ nhận lấy, thế nào cũng sẽ không phản kháng.
Mặc cho nỗi tê dại trên người, Hướng Nhất Phương tập trung tinh thần bắt tay vào công việc, không thể có một chút sơ sẩy.
"Tìm..... tìm được rồi." Thanh âm run rẩy, Hướng Nhất Phương dùng tay áo xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, trên mặt không nhịn được vẻ vui sướng, đã tìm được viên ddaji, "Cũng may là không sâu lắm."
"Lấy nó ra đi." Lạc Tư ở phía sau nói, thân thể ướt mồ hôi dính sát vào người Hướng Nhất Phương, "Như vậy đối với ngươi........ Có thể chứ ?"
"Tiếp tục......" Đè lại cánh tay đang đặt trên ngực mình của nam tử, Hướng Nhất Phương dùng chính năm ngón tay của mình giáo triền cùng Lạc Tư, mang theo cánh tay của nam tử đang đặt trên lồng ngực tim đập ngày càng nhanh, cảm thụ từng trận cổ động cùng hô hấp.
"Sẽ..... rất đau." Nói xong câu đó, Hướng Nhất Phương không hề do dự đào viên đạn ra, cánh tay bị hắn nắm chặt nháy mắt cầm lấy Hướng Nhất Phương, phát ra từng trận thanh âm "ư ư" giống như xương cốt ma sát vào nhau.
"Ư !" Một tiếng kêu rên, Lạc Tư thoát lực ngã xuống, tay vẫn như cũ nắm lấy Hướng Nhất Phương không thả ra.
Rất nhanh băng bó cho Lạc Tư, Hướng Nhất Phương vội vàng xoay người sang chỗ khác xem nam tử đang ngã xuống : "Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút là có thể...... ư !"
Trên tay truyền đến một lực đạo, người đã muốn ngã xuống bên người Lạc Tư, nhìn đối diện với gương mặt tái nhợt nhưng mang theo ý cười của nam tử, Lạc Tư kia thanh âm có vài phần rét lạnh lại mang vài phần ý cười truyền đi ra : "A..... nguyên lai vẫn có hơi đau." Bởi vì do suy yếu, nam tử thanh âm không có lực như bình thường, nhưng có vẻ rất ôn nhu.
Đưa tay xoa khuôn mặt Lạc Tư, Hướng Nhất Phương suốt mấy chục phút qua đã quá tập trung tinh thần lập tức giãn ra, nhìn Lạc Tư nước mắt cứ thế chảy thẳng xuống, giống như những hạt châu bị cứt đứt sợi dây cứ thế lăn xuống không dừng lại, một chữ cũng không nói nên lời.
"A." Tiến tới hôn lên nước mắt thấm đẫm nơi gò má của nam nhân, hương vị chua xót rơi vào bụng tạo thành tư vị ngọt ngào, "Ngươi đừng khóc nhiều như vậy, chỉ cần một giọt lưu lại cho ta là đủ lắm rồi, ta rất thỏa mãn, cho nên hiện tại ta thực thỏa mãn, thực hạnh phúc." Lời nói thản nhiên thốt ra từ miệng người đàn ông luôn lãnh khốc này.
"Ta sợ ngươi sẽ chết....." Hướng Nhất Phương dần dần không phục khả năng nói chuyện, thanh âm run rẩy, "Ta lần đầu tiên xử lý vết thương như vậy, vừa rồi căng thẳng đến điên rồi..... thiếu chút nữa là điên rồi....." nắm lấy cánh tay đang nắm chặt của Hướng Nhất Phương, gắt gao cầm lấy, giống như chỉ có như vậy mới có thể bắt lấy nam tử không bị tử thần mang đi.
"Ngươi làm không phải rất tốt sao, ta còn sống." Lạc Tư nhẹ giọng an ủi nam nhân, tựa hồ còn hơn cả y, Hướng Nhất Phương như đang nhận lấy nỗi đau rất lớn, khác nhau ở chỗ, Lạc Tư là trên thân thể, còn Hướng Nhất Phương là tự mình gây nên nỗi áp lực.
"Ngươi xem...... ta còn sống, được ngươi cứu." Tiến lên hôn đến, Lạc Tư làm dịu đôi môi khô nứt đang phát run của nam nhân, đầu lưỡi dễ dàng tiến vào, sợi tơ ngọt ngào quấn quanh.
Hướng Nhất Phương vừa mới bắt đầu còn có một chút không biết theo ai, rất nhanh đón nhận, giống như là để xác nhận nam tử còn sống, mà chậm rãi đáp lại Lạc Tư, ngây ngô đáp lại làm cho Lạc Tư hưng phấn không nói nên lời.
Xoa xoa thân thể không chỉnh tề của nam nhân, Lạc Tư ở trên mặt in lại nụ hôn của mình, từ trên cổ xuống bên hông, một đường xuống, không hề quên.
Nam nhân từ từ nhắm hai mắt lại, thở hào hển, đưa tay vào trong tóc Lạc Tư, hắn đối với sự âu yếm của Lạc Tư bắt đầu nổi lên phản ứng, thân thể có hơi hơi run, mà khi hắn nghĩ sẽ càng nhiều, Lạc Tư lại không có tiếp tục, thật lâu sau cũng không động đậy.
Cảm thấy được có chút không đúng, Hướng Nhất Phương dần mở ra cặp mắt sương mù, nhìn thấy Lạc Tư đang nằm trên lồng ngực mình nhắm mắt phát ra tiếng hít thở đều đều, Hướng Nhất Phương cười mắng : "Thật sự là tên khốn, lại đi ngủ."
Ánh lửa dần tắt, Lạc Tư gắt gao ôm chặt lấy nam nhân không có buông tay, chân cũng khoát lên thân nam nhân, Hướng Nhất Phương cũng không dám đụng đến miệng vết thương của Lạc Tư, chỉ có thể làm cho nam tử khoát chân lên người mình, cũng không có đẩy người ra.
Tay cũng khoát lên người Lạc Tư, Hướng Nhất Phương nhìn gương mặt say ngủ của Lạc Tư, tươi cười mang theo vẻ thỏa mãn cùng mệt mỏi, không giống như nam tử lãnh khốc bình thường, cơ mà nhìn kỹ, người này kỳ thực cũng giống cậu em lắm, đều là những người có khuôn mặt xinh đẹp. Hướng Nhất Phương khẽ xấu tâm lấy tay chọc chọc vào khuôn mặt Lạc Tư, nhịn không được cười khẽ một trận.
Vui đùa, rất nhanh, Hướng Nhất Phương mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác cũng chìm vào giấc ngủ, hai người dựa sát vào nhau trong hố đất ôm lại thành một khối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook