Dục Mãn Hạnh Lâm
Chương 1: Vào thành

"Đi một chút đi..... Chúng ta nơi này không thiếu người !" Mấy tay bảo an không kiên nhẫn đẩy một người đàn ông trung niên ra khỏi bệnh viện, người đàn ông xấu hổ do bị đẩy không ngừng lui về sau, không cẩn thận té xuống mặt đât, mấy bảo an cười nhạo nhìn thoáng qua rồi trở vào bệnh viện nói chuyện.

"Đầu năm nay thật sự là người nào cũng có, thầy lang trong nông thôn đi ra cũng dám đến bệnh viện xin làm công, chỉ bằng sức của hắn như vậy lừa được lũ nông dân còn thành công, còn muốn chữa cho quan to quý nhân ? Thật là ý nghĩ viễn vông."

"Nhìn hắn khô quắt thế kia, giống mấy xác chết đi ra từ trong hầm, ha ha !"

Những lời vũ nhục như vậy người đàn ông từ nông thôn đi ra đã nghe đủ, nhưng hắn vẫn có chút khó chịu, từ trên mặt đất đứng lên vỗ vỗ bộ quần áo đã vài ngày chưa giặt, nhặt cái mắt kính rơi trên đất lên, mặt lại bị gọng kính to đen che đi một nửa, mái tóc có chút hỗn độn làm cho hắn có vẻ nghèo túng không thôi.

Người đàn ông thở dài, đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn tòa bệnh viện cao ngất trong mây mà lòng chua xót, năm trước hắn vừa mới kết hôn với Tố Vân, một cô nương rất xinh đẹp trong thôn, hơn nữa không lâu nữa Tố Vân còn có em bé, hắn còn chưa kịp vui mừng thì ba tháng trước người trong thành phố đột nhiên đến nói là nhà mẹ đẻ của Tố Vân đột nhiên đem Tố Vân đi.

Chuyến đi này, nhưng đã bặt vô âm tín ba tháng.

Ba mươi hai năm qua hắn lần đầu tiên ra khỏi thôn tử nhỏ non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, mang theo món tích góp chẳng được bao nhiêu đi tới thành phố A, lần đầu xuất môn mặc dù bị kiến trúc cao lớn này rung động, nhưng lại cảm thấy thành phố lớn này quá kiên ngạnh, ngay cả người cũng thực lạnh lùng. Ở thành phố A vài ngày người cũng không tìm được, tiền lại nhanh chóng tiêu dần.

Hắn thử tìm một chút việc làm để sống, từ nhỏ hắn không cha mẹ liền đi theo người thầy học tập y thuật, sau đó cũng thành thầy thuốc có tiếng trong thôn, vốn nghĩ muốn dựa vào một chút bản lĩnh đi vào bệnh viện tìm việc, nhưng người trong bệnh viện này nhìn hắn quần áo cũ nát, cũng không có giấy phép hành nghề liền đuổi hắn đi ra.

Đang hết sức ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghe được tiếng va chạm một hồi. Ngay sau đó cảm giác được chính bản thân bị đụng vào một thứ gì cứng cứng, quay cuồng ngã xuống một bên, trên người truyền đến một trận độn thống ! Hắn từ trên mặt đất có chút khó khăn đứng lên, một chiếc xe màu đen xa hoa có rèm che đứng ở một bên, vừa rồi lúc ngẩn ngơ thế nhưng lại bị ô tô đụng phải.

Một người từ trên xe đi xuống, gặp kẻ ngã trên mặt đất lại là một gã quần áo cũ nát, lập tức chỉ vào Hướng Nhất Phương mắng to : "Tên nhà quê này không có mắt à! Đụng hư xe rồi, ngươi bồi thường được không ?!" Người lái xe mắng quang quác.

Bị xe đụng rồi còn ăn mắng, Hướng Nhất Phương từ trên mặt đất đứng lên xoa bả vai bị đụng phải đi đến cái xe thấp giọng nói : "Thật thất lễ, là do tôi không để ý." Thanh âm trầm thấp đến bất ngờ mà lại hàm chứa nhu tình, thanh âm thuần hậu cùng với bề ngoài có chút hỗn độn kia thập phần không hợp, nhưng thanh âm ôn nhu như nước lại khiến người trong xe lập tức không nói nên lời.

"Lí Cương, vừa đụng gì đó ?" Một thanh niên tóc đen mặc áo trắng từ trên xe bước xuống, nếu không phải cái dấu hiệu tóc đen kia thì người ngày thật giống quý tộc tao nhã Châu Âu thời Trung Cổ, nhưng giờ phút này kẻ quý tộc kia có vẻ không kiên nhẫn, không buồn liếc mắt về Hướng Nhất Phương, chỉ mắng Lí Cương : "Ngu xuẩn ! Còn không mau lái xe, cùng tên ăn mày dong dài cái gì ?"

"..... Tôi không phải ăn mày." Hướng Nhất Phương thản nhiên nói một câu, hắn tuy rằng cùng khổ, nhưng cũng không phải có thể cho người chà đạp lên tôn nghiêm.

Thanh âm dễ nghe làm cho chàng thanh niên quý tộc liếc mắt nhìn Hướng Nhất Phương, tóc tai bù xù, kính đen quê mùa, một ông chú trung niên lại có được thanh âm trầm thấp cao quý giàu mị lực này.

"Hừ ! Cầm tiền rồi mau cút." Chàng thanh niên quý tộc từ trong túi tiền của Lí Cương lấy ra một xấp tiền như bố thí ném vào người Hướng Nhất Phương, giống như một đống rác rưởi không có cảm giác, Hướng Nhất Phương cầm lấy hành lý đeo vào trên người cái gì cũng không nói quay đầu bước đi.

"Khốn kiếp ! Đứng lại !" Chưa từng bị người khinh thị như vậy, chàng quý tộc ngập đầy tức giận lớn tiếng quát mắng về phía Phướng Nhất Phương, Hướng Nhất Phương vừa mới bước một bước chỗ mắt cá lập tức truyền đến một trận đau thốn, chắc là lúc mới ngã sấp xuống chân bị trật.

Gặp người đàn ông ngừng lại, chàng thanh niên nhà giàu vừa định châm chọc vài câu, chỉ thấy hắn cúi người xuống lấy tay kéo kéo mắt ca chân, sau đó như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.

"Đáng chết ! Một thằng ăn mày thối cũng dám kinh thường ta à! Lí Cương, bắt nó về cho ta !" Chàng thanh niên nghiến răng nghiến lợi.

"Nhưng thưa thiếu gia..... Bệnh của Liễu thiếu gia....." Bọn họ đi tới bệnh viện tìm thầy thuống, nhưng hiện tại thiếu gia lại hình như đem chuyện này quẳng ra sau.

Hướng Nhất Phương không để ý tới gã nhà giàu ở đằng sau đang tức giận chửi mắng, hắn từ nhỏ lớn lên ở nông thôn cũng không biết nếu đắc tội công tử quyền thế này nọ thì có thể tự chuốc lấy họa hay không, chỉ đơn thuần cảm thấy được, tránh xa kẻ không nói đạo lý này thì tốt hơn. Một đạo ngân châm giống như hào quang bắn vào lưng hắn, giống như phía sau có người nhìn thẳng hắn như nhìn con mồi, tựa như có mũi nhọn ở sau lưng !

"Ông là bác sĩ ?" Thanh âm lạnh như băng không giống như hỏi, mà mang theo khẩu khí chắc chắn, Hướng Nhất Phương xoay người xuyên qua một tròng kính thật dày trông thấy một nam tử đi cùng với gã nhà giàu trẻ tuổi, nhưng mà khí chất hoàn toàn khác nhau, băng giá mà bình tĩnh cùng cơ trí, còn có.... tàn khốc.

Hướng Nhất Phương gật gật đầu, chàng thanh niên quý tộc trào phúng nói : "Anh, người như thế làm sao giống bác sĩ chứ, y như thằng ăn mày, chắc là loại thầy bà ra gạt người đi."

"Đây là Lạc Văn em trai tôi, tôi là Lạc Tư," Lạc Tư nhàn nhạt cười với Hướng Nhất Phương, như vẻ tao nhã mà dối trá của quý tộc. Gặp đối phương thái độ không tồi, Hướng Nhất Phương mới nở nụ cười, thanh âm ôn nhu làm cho đối phương có chút kinh ngạc : "Xin chào, tôi gọi là Hướng Nhất Phương."

Thật là một người ôn nhu ! Lạc Tư trong mắt lộ ra một tia thú vị không biết tên, người như vậy thật đúng là hiếm thấy, y theo người đàn ông lần đầu tiên nói chuyện đã bị thanh âm ôn nhu trầm thấp kia hấp dẫn, một người đàn ông kì quái, bị đụng phải cũng không hờn giận, còn có thể tự mình nắn lại mắt cá chân.

"Trong nhà tôi có một người bị bệnh, Hướng tiên sinh nếu là bác sĩ, có lẽ có thể đến xem giúp một chút." Lạc Tư lời vừa ra khỏi miệng, Lạc Văn đã không hài lòng nói : "Anh à ! Tạm thời không nói hắn có thể chữa bệnh được không, nhìn tên này bẩn thối đầy người, như thế nào có thể đưa vào trong nhà !"

Rõ ràng là hai anh em, tính cách như thế nào kém xa như vậy. Hướng Nhất Phương trong lòng nghĩ, nghe xong câu châm chọc của Lạc Văn tuy rằng không thế nào thoải mái được nhưng xuất phát từ bản năng của người thầy thuốc mà hỏi : "A... Không biết người bạn của Lạc Tiên sinh bị bệnh gì ?"

"Bị sái cổ," Lạc Văn thập phần không vui, không phải bị sái cổ sao, Lạc Tư cư nhiên còn muốn tìm người đi chữa cho cái nam kỹ kia, thật sự là điên rồi.

"Ừm, cổ hoàn toàn không thể vặn vẹo." Lạc Tư nói.

"Bị sái cổ tuy rằng là bệnh nhỏ, nhưng hoàn toàn không thể động, còn có hơi nghiêm trọng." Hướng Nhất Phương hiện tại thực mâu thuẫn, vừa bản năng không muốn cùng cùng với loại con ông cháu cha này quan hệ, vừa xuất phát từ bản năng y đưa lại bức thiết muốn đi trị bệnh.

Gặp Hướng Nhất Phương bộ dạng do dự, Lạc Văn đầu óc bỗng nhiên thay đổi, cười nói : "Ngươi đem xe của ta phá hư, liền đi trị bệnh bồi thường đi ! Thế nào ?" Rõ ràng lớn lên giống như thiên sứ, lời nói ra lại giống như ma quỷ.

"Sao... Như thế nào có thể như vậy ?"

Lạc Văn nhíu mày : "Nông dân, biết cái gì gọi là nhập gia tùy tục không ? Nếu ngươi không làm theo ta nói, như thế này là có thể tống ngươi vào tù được rồi." Vừa rồi cư nhiên dám xem thường hắn, về sau nhất định phải hảo hảo trừng trị tên trung niên đại thúc này !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương