Dục Hoả Trùng Sinh
-
38: Biến Cố Giữa Đường
Rất nhanh, Chu Thuyền xé tan mây mù đi vào Hắc Long Đàm, Tuyết Sinh không hiểu vì lý do gì Chu Thuyền bỗng nhiên lại hạ thấp, theo lý mà nói thì tầng mây này không phải quá cao, trước đó Chu Thuyền hoàn toàn có thể vượt qua.
Nhưng chưa để cho Tuyết Sinh kịp suy luận thì ở giữa một mảnh trắng xoá không thể nhìn rõ khung cảnh bốn phía, bất ngờ xuất hiện mấy tia lôi điện chạy ngang chạy dọc.
Mà cũng gần như đồng thời tầng không bỗng nhiên chấn động, giống như tiếng Cự Nhân hô hấp, ngay lập tức bát phương oanh minh, vô cùng vô tận tia sét không biết từ đâu gào thét quy tụ hoá thành một mảnh Lôi Hải.
Biển sét lăn lộn trong mây mang lại khí tức nặng nề để cho chúng nhân cảm nhận được có một cỗ uy áp khủng bố đang hướng Chu Thuyền chụp xuống.
Quang mang phòng hộ loé lên, mấy trăm thiếu niên chòng chọc nhìn vào biển mây, rất sâu bên trong Lôi Hải, ở giữa ngàn vạn tia sét giống như điện xà đang gào thét rượt đuổi có một cái thú ảnh cuộn mình lim dim hai mắt.
Thân thể như rồng, trên lưng có cánh, là một con Dực Long khổng lồ.
Long phiến màu tím cùng màu lôi điện, trong mắt cũng chứa đựng tia sét, hai cánh khép hờ bốc lên Tử Hoả, uy áp trên thân nó siêu việt hết thảy những tồn tại mà Tuyết Sinh đã từng thấy qua, ngoại trừ hình bóng Thiên Nhân trong trận chiến Mã Nhạc Sơn ngày trước.
Linh quang phòng hộ bị bóp thành một tầng vặn vẹo, ngay cả hư không cũng nứt ra từng mảng, vang lên thanh âm ken két giòn tan, tùy thời đều có thể sụp đổ.
Lúc này trung niên tử y rốt cuộc cũng hiện thân, vẻ mặt trắng xám mang theo ngưng trọng, tồn tại kia để cho người tu vi càng cao cảm thụ càng sâu, chỉ thấy trung niên nhấc tay, ngón tay hoá chỉ hướng toà lầu các điểm tới, cùng lúc Pháp Chu chấn động, có một tiếng rít sắc mảnh vang lên, thanh âm rất chói tai, mấy trăm tên thiếu niên đau đớn ôm đầu, vài người không chịu đựng được, thất khiếu trào ra máu tươi.
Bên trong Chu Tuyền ẩn tàng một toà cự đại trận pháp, hạch tâm là một viên Thủy Tinh Cầu màu tím, kích thước không lớn nhưng lực lượng uẩn dưỡng bên trong vô cùng khủng bố, chính nó cung cấp năng lượng cho Chu Thuyền, dẫn động Tinh Quang Pháo.
Linh quang phòng hộ một lớp lại thêm một lớp chồng chất lên nhau đang cùng với uy áp từ phía Dực Long đối kháng, mà lúc này Tuyết Sinh nghe thấy có người nào đó thảng thốt hô to mấy chữ.
"Tử Dực Lôi Long!".
Bốn mươi chín khẩu Tinh Quang Pháo loé lên trận trận quang hoàn mang theo mũi nhọn hướng Tử Dực Lôi Long khoá chặt, lúc này Chu Thuyền cũng ngừng lại, không dám di chuyển, đem khí cơ ẩn tàng, bởi vì Tử Dực Lôi Long bỗng nhiên mở mắt.
Không phải ánh mắt thông thường, mà là một cặp lôi cầu treo ngược tại hư vô mang theo khí tức túc sát mãnh liệt, nó chứa đựng cao ngạo, miệt thị hết thảy tồn tại trước mặt, giống như Vạn Thú Chi Vương bễ nghễ sâm lâm sơn nhạc.
"Lôi Long tiền bối thứ cho tội mạo phạm!Chúng ta là người của La Sát Môn, theo lệnh cửu phong Môn Chủ tiếp dẫn tân nhân đệ tử, không biết tiền bối xuất hiện, vô tình quấy nhiễu!" Trung niên tử y thở sâu, bình tĩnh ôm quyền, cúi người vái lạy, trong mắt hắn hiện ra cung kính, là thật không hề giả tạo.
Không có đáp lại, chỉ thấy áp lực nặng hơn, Lôi Hải lăn lộn càng thêm dữ dội, tồn tại bên trong Lôi Hải đem thú nhãn rơi xuống Chu Thuyền quét ngang một vòng, không ai dám cùng ánh mắt kia đụng chạm.
Không khí ngưng trọng áp bách vô cùng, mãi cho đến khi một tiếng hừ lạnh quanh quẩn thiên địa đánh thẳng vào tâm thần chúng nhân, âm này giống như sơn nhạc đập xuống linh hồn khiến cho rất nhiều người sụp đổ ôm đầu gào thét thảm liệt, ngay cả trung niên tử y cũng không ngoại lệ, tại chỗ phun máu, tiên huyết vung vẩy nhiễm bẩn Vương Bào.
Một âm vậy mà xuyên thấu linh quang phòng ngự bao trùm Chu Thuyền, tổn thương tất cả mọi người.
Tuyết Sinh run rẩy, hai chân khuỵu xuống, một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập toàn thân khiến cho nhịp tim gia tốc giống như muốn phá bỏ lồng ngực mà ra, đại não oanh minh, bên tai nghe được từng tràng âm thanh hư không nứt vỡ.
Lộng lộng, lộng lộng!.
Mà lúc này một cái thú trảo mênh mông, từ bên trong Lôi Hải đột nhiên rơi xuống, đem tất cả xé nát, dẫn dắt sương mù phân tán bát phương, sương mù tán loạn hoá thành bão táp nhấc lên sóng lớn ngập trời, nhấn chìm hết thảy.
Trước khi mất đi ý thức Tuyết Sinh nhìn thấy linh quang phòng hộ bạo phát quang mang, bên tai có tiếng nổ quanh quẩn không dứt, chấn động màng nhĩ, tổn thương đại não, chính là thanh âm trời đất sụp đổ.
Mặt đất ẩm ướt, lá khô mục nát bốc mùi đem không khí ô nhiễm ủ thành chướng khí, bốn phía điêu linh, cây cỏ xơ xác, thực vật thiếu ánh nắng mặt trời cho nên vàng úa tàn lụi, chỉ có mấy cây đại thụ cao lớn bất thường dường như vẫn đang can trường chống chọi, đem cành lá đâm xuyên biển mây vĩnh hằng.
Chỗ này hoang dã, bởi chỉ có một loại thực vật thân thảo không lá, hoa đỏ như máu sinh trưởng tươi tốt cho nên gọi Huyết Cốc.
Từ xa nhìn lại giống như tiên huyết đem mặt đất nhuộm đỏ, thấy mà giật mình, bên trong cũng tràn ngập chướng khí, không hề thua kém Cấm Khu Biên Hoang.
Tuyết Sinh tỉnh lại, cạy mở hai mắt lập tức một cỗ đau nhức mãnh liệt xâm chiếm toàn thân, đầu óc choáng váng để cho hắn không kịp nhận ra bản thân đang ở chỗ nào, chỉ có ánh mắt là vẫn còn linh động mặc dù bị chướng khí tại bốn phía ám khói vẩn đục.
"Chu Thuyền bị Lôi Long tấn công, ta rơi xuống chỗ này.
.
Vẫn còn sống!" Tuyết Sinh thì thào, cố gắng lôi kéo ký ức trở lại, hắn không thèm quan tâm khung cảnh trước mặt, cẩn thận nắn bóp toàn thân, kiểm tra xem có nơi nào thương tổn hay không.
Cỗ đau nhức kia lập tức bị Ma Thiên Thể Quyết xoa dịu, Tuyết Sinh ngẩng đầu đem tầm mắt phóng ra rất xa.
"Đây không phải Thủy Vực, không phải Hắc Long Đàm!" Nhận định kia khiến cho Tuyết Sinh kinh hãi.
Tuyết Sinh là người biết cách thích nghi, dễ dàng chấp nhận thực tại, mặc kệ thực tại trước mắt có ác liệt đến đâu, cho nên tâm cảnh cũng dần bình tĩnh trở lại.
Chướng khí quá dày Tuyết Sinh không dám di chuyển bừa bãi, mà bốn phía hoang nguyên đỏ rực như máu khiến cho hắn vô cùng bất an, bất đắc dĩ ngồi tại chỗ vận chuyển Vũ Hoá Kinh thanh lọc chướng khí.
Bởi mặt trời không thể xuyên thấu sương mù cho nên ánh sáng cũng trở nên mờ ảo, đem địa phương này uẩn dưỡng một loại khí hậu riêng biệt khác xa ngoại giới.
Bông tuyết theo hàn phong nức nở rơi xuống xoay vòng trong không trung, muốn lấy trắng ngần tinh khiết của mình xoa dịu đại địa đỏ rực như máu, mà tiết trời biến đổi ngoạn mục khiến cho Tuyết Sinh không kịp thích nghi, toàn thân lập tức run rẩy, theo phản xạ làm nóng cơ thể.
Cứ như vậy thời gian trôi qua, đêm khuya đến mang Hàn Dạ tràn ngập, gió càng lớn, bông tuyết cũng lộ ra lăng lệ, hoá thành mũi kim đâm vào da thịt lạnh buốt tê tái.
Đem linh khí hoá thành linh lực phòng hộ, Tuyết Sinh cảnh giác quan sát bốn phía, hắn không biết những người còn lại hiện giờ ra sao, khung cảnh này gợi cho hắn cảm giác quen thuộc, giống như trở về ngày trước, lạc trong mê vụ Mã Nhạc Sơn.
Có kinh nghiệm kia hắn sẽ không di chuyển lung tung, ẩn nặc vào trong bóng tối, chờ đợi cho đến khi trời sáng.
Gió từ hướng nào thổi đến một cỗ mùi tanh ghê người, Tuyết Sinh nhíu mày, cảm giác như chỗ này không phải hoang nguyên bị hoa đỏ nhuộm thành màu máu, mà ngược lại, huyết tinh nhiễm ướt đại địa phủ lên hoa cỏ.
Trong bóng đêm giống như có ai đó hướng nơi đây nhìn tới, nhe răng cười.
Xa xa trong gió tuyết xuất hiện một chỗ tràn ngập thi thể cùng xương trắng, bốn phía rải rác áo vải, rương hòm, còn có một cỗ xe ngựa tan nát bị Huyết Hoa lặng lẽ xâm chiếm, đầu xe ngựa treo một con búp bê bằng vải đay, rõ ràng là trẻ con đem than đen tô lên vẽ thành mắt mũi, búp bê lay động trong gió, tựa như nói cười khúc khích.
Mà giờ phút này đột nhiên có mấy đạo nhân ảnh theo gió tuyết đi tới, áo quần bọn hắn rách nát tàn phá, tóc tai bù xù, thần sắc dữ tợn, ánh mắt lộ ra hung tàn khát máu, trên người xuất hiện tu vi chấn động, không mạnh, chỉ khoảng Luyện Khí ba, bốn tầng.
Có người bổ đao chém xuống đem thi thể trên mặt đất, phân chia thành mảnh nhỏ, có người lục tung rương hòm như tìm kiếm cái gì, có nhân ảnh quay lưng lộ ra hàm răng trắng toát, kéo một cỗ thi thể đi xa, vùi vào tuyết trắng đang càng lúc càng dày.
Mà chỗ xa hơn mơ hồ có hoả tinh bốc lên, giống như ai đó nấu cơm, thoang thoảng mùi thịt nướng cháy khét, mùi vị rất nồng, vô cùng đặc trưng, hiển nhiên không phải thịt thú rừng.
Tuyết Sinh ẩn tàng rất sâu, quan sát hết thảy, mà trong lòng cũng hiện ra một tia nghi ngờ.
"Với độ cao như vậy ta làm sao rơi khỏi Hắc Long Đàm? Mà toàn bộ cảnh tượng trước mắt tuyệt đối chân thực không thể là hư giả, hơn nữa Chu Thuyền bất ngờ hạ độ cao, giữa đường gặp phải Lôi Long, loại bỏ khả năng trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ có thể là ai đó đang cố tình sắp đặt.
.
Nhưng rốt cuộc mục đích là gì?".
"Thử một chút liền biết!" Tuyết Sinh thì thào nói thầm, bỗng nhiên đứng dậy.
Thân pháp quỷ mị đạp vào bóng đêm, lướt qua tuyết trắng cùng máu tươi, mà Tuyết Sinh xuất hiện cũng khiến cho đám người kia trở nên thận trọng, nhao nhao ngẩng đầu nhìn, toàn bộ đều mang theo hung ý.
Nhìn thấy Tuyết Sinh chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bốn, những người này đồng thời cười lên một cách dữ tợn, sát ý bộc phát, không nói một lời liền hướng Tuyết Sinh gào thét giết tới.
Tuyết Sinh dừng lại, đem chân dẫm sâu vào tuyết trắng, bình tĩnh ngóng nhìn.
Bầu trời vốn đang màu đen bỗng nhiên xuất hiện một vòng Tàn Nguyệt bất thường, ánh trăng lạnh lẽo như lưỡi dao chém xuống mặt đất nhấc lên gió tuyết gào thét đi ngang.
Cơn gió này thổi Nguyệt Đao cũng mang theo một đạo kiếm khí ác liệt, chỉ thấy máu tươi nóng hổi phun trào, đầu lâu rơi xuống.
Tuyết Sinh đẩy nhanh tốc độ, thân pháp như U Linh quỷ dị, Long Xà Kiếm lấp lánh ánh sáng màu bạc, Tuyết Sinh muốn nghiệm chứng nghi hoặc trong lòng nhưng đồng thời cũng nổi lên sát cơ.
Bởi hắn nhìn thấy đám kia giết người phân thây, thậm chí còn đem thi thể nấu nướng.
Một bước bước ra lập tức có tiếng kêu gào thảm liệt, tuyết trắng bị máu nóng rơi xuống, tan chảy.
Từng cổ thi thể đổ sụp, gió tuyết tán lạc đem từng người nhấn chìm, giống như cũng ghét bỏ cái ác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook