Dục Hoả Trùng Sinh
35: Phát Tờ Rơi


Sáng sớm, Tân Dương sơ hiện, mặt trời chưa qua khỏi tường thành cho nên chân trời phía đông chỉ mới bùng lên một tầng lửa đỏ, mặt đất xám xịt, sương khói la đà, giờ này rất ít người ra phố, tiếng gà gáy sáng từ một con hẻm vắng trùng trùng vang vọng, giống như tiếng chuông kêu gọi bình minh, đem ngày sáng tỏ.

Tuyết Sinh ẩn phục suốt đêm, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi đại môn Nhàn Vân Tông, áo đen bị sương đêm làm ướt, một cỗ lạnh lẽo chi ý tràn ngập toàn thân.

Tuyết Sinh bất giác run lên một cái, hai mắt hiện ra nghiền ngẫm, thì thào nói nhỏ.

"Hắn trở về sẽ mất nhiều thời gian trị thương, mà ta không thể chờ đợi thêm, cho nên giữa đường phục giết là việc rất khó, hiện tại chỉ cần theo dõi động tĩnh của Nhàn Vân Tông, nếu như xảy ra bất trắc cũng có thể nắm bắt tiên cơ nhanh chân thoát khốn.

Hy vọng cường giả Trúc Cơ của Nhàn Vân Tông đang bế quan hoặc rời tông chưa trở lại, bằng không, với thủ đoạn Trúc Cơ ta khó có cơ hội chạy thoát!"
Theo như hắn biết, Trúc Cơ kỳ hiếm khi lưu trú tông môn mà thường hay ra ngoài hành tẩu truy tìm cơ duyên.

Tuyết Sinh không quen với cảm giác bị đè nặng bởi bất an, nhưng hết cách, Nhàn Vân Tông không thể chọc vào, trừ khi bản thân ngại sống lâu.

Mà lúc này đại môn Nhàn Vân Tông bỗng nhiên phát sinh dị động, Tuyết Sinh cảm nhận được có rất nhiều đạo khí tức mang theo linh lực ba động, hùng hổ mở toang cửa lớn, hướng ngoại giới gào thét mà ra.

Dồn dập, dồn dập.

Mỗi một người đều là lam y đạo bào, tu vi không thấp, Luyện Khí năm, sáu tầng trở lên, thậm chí còn có một cỗ khí tức viên mãn để cho Tuyết Sinh cảm nhận được nguy hiểm, bọn hắn như ong vỡ tổ, nhanh chóng chia nhỏ nhân số phân tán bát phương.

Tuyết Sinh co rút hai mắt thầm hô không ổn.

"Hiện tại chỉ có thể ấp nấp, đây nhất định là một cái bẫy, Nhàn Vân Tông đem đệ tử làm mồi, dẫn dụ ta xuất đầu lộ diện, từ đó dễ dàng truy lần tung tích!" Tuyết Sinh thì thào, nhãn thần hiện ra một tia cơ linh bén nhọn.

"Nhàn Vân Tông! Mối hoạ này nếu như đầy đủ thực lực nhất định phải diệt trừ!".

Tuyết Sinh thu hồi Long Xà Kiếm cất vào túi chứa đồ, lập tức lấy ra một bộ sam y thô sần khoác tạm lên người, còn đem bùn nhọ trên vách tường bôi vào mặt, ngụy trang thành một tên thiếu niên Khất Cái bẩn thỉu.

Sở dĩ làm như vậy vì hắn biết rất sớm đã có người cáo tri, mà trung niên trở về càng đem diện mạo của hắn miêu tả rõ ràng.

"Nếu như bất trắc, chỉ đành trông chờ vào ngươi!" Tuyết Sinh thì thầm, vuốt ve tấm lệnh bài sắt đen lạnh lẽo trên tay.

Thân phận của hắn một khi công bố, môn phái cửu lưu sẽ không dám xem nhẹ, nhưng việc giết người hủy thi lại hoàn toàn có khả năng, bởi La Sát Môn chỉ bảo hộ đệ tử còn sống, nếu là người chết rồi chỉ sợ bọn hắn cũng không thèm quan tâm.

Mà Tuyết Sinh chưa từng có suy nghĩ dựa dẫm vào bất kỳ ai, sinh mạng bản thân phải do chính mình định đoạt.

Nhìn thấy mấy tên ăn mày lê lết đi ngang, Tuyết Sinh chủ động nhập bọn, học theo bộ dạng đối phương, ôm bụng đói, cúi gầm mặt, như thây ma lượn lờ trên phố.


Lúc này một tên thiếu niên lam y không biết từ đâu chạy qua, va vào người Tuyết Sinh rồi loạng choạng ngã nhào xuống đường.

"Ngươi mù sao.

.

Không thấy ta đang có việc gấp?" Thiếu niên lồm cồm bò dậy, đem ánh mắt hung ác quét qua người Tuyết Sinh, vẻ mặt hiện lên chán ghét, lớn tiếng quát tháo.

Lúc sau, nghĩ tới cái gì, nheo nheo lông mày, cẩn thận nhìn Tuyết Sinh thêm một vòng, bỗng nhiên nhếch môi, tò mò hỏi.

"Ngươi ăn cái gì, cơ thể lại cứng như vậy?".

Tuyết Sinh liếc mắt lập tức nhận ra đối phương là đệ tử Nhàn Vân Tông cho nên đem cảm xúc thu hồi, nhãn mục chất phác, nhỏ giọng đáp.

"Nhịn đói quanh năm!" Một câu vô cùng ngắn gọn.

Tuyết Sinh quay người theo đám ăn mày chuẩn bị rời đi, nhưng lập tức bị thiếu niên đưa tay cản lại.

"Thấy ngươi khốn khổ, ta có công việc này kiếm ra tiền, ngươi có chịu làm hay không?" Thiếu niên vừa nói vừa hấp tấp đưa ra một đống giấy tuyên, ném vào người Tuyết Sinh, giống như sợ Tuyết Sinh từ chối.

"?.

.

" Tuyết Sinh nhíu mày, chưa hiểu đối phương muốn cái gì.

"Việc nhẹ lương cao! Ở đây có một ít tờ rơi, ngươi đem phân phát, ta cho ngươi hai lượng bạc, đủ để ăn uống mấy tháng!" Thiếu niên cười cười, nói xong hào sảng đưa ra hai thỏi bạc.

"Tờ rơi?".

Tuyết Sinh khó hiểu, định quay người bỏ đi, nhưng lúc này tình cờ nhìn thấy nội dung bên trên, lông mi bỗng nhiên nhảy dựng một cái.

"Lão phu Nhàn Vân Tử.

.

Chỉ dụ trục xuất Hàn Lăng khỏi tông môn, từ đó về sau, người Hàn Gia Mạo Nhi Thành không còn liên hệ với Nhàn Vân Tông, cấm chỉ họ Hàn đặt chân bước vào đại môn, cá nhân Hàn Lăng, treo thưởng thủ cấp ba trăm Linh Thạch hạ phẩm!".


Mấy chữ này đặc biệt loá mắt, giống như lôi điện nhảy múa, vô cùng kích thích thị giác, mà hình vẽ bên dưới cũng hết sức chân thực.

Tuyết Sinh nuốt nước bọt một cái, tròng mắt co rút, thì thào lẩm bẩm.

"Chuyện quỷ quái gì đây?".

Tuyết Sinh không cách nào xâu chuỗi được nội dung viết trên tờ rơi cùng với tình hình thực tế, cho nên rất khó lý giải.

"Nhất định là âm mưu?" Tuyết Sinh nhíu mày phán đoán đưa ra nhận định đại khái, lúc này cỗ bất an trong lòng không những không giảm bớt, ngược lại càng thêm mãnh liệt, hắn thắc mắc, Nhàn Vân Tử làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì.

Nếu như muốn truy tìm, không nhất thiết phải tốn công bày vẽ rườm rà, bởi một thiếu niên dễ dàng chém giết đệ tử Nhàn Vân Tông còn trọng thương trưởng lão nửa bước Trúc Cơ không thể là kẻ ngốc.

Vốn rất nhạy bén, nhưng chuyện này khiến cho Tuyết Sinh có chút đau đầu.

"Không cần phân tích, mặc kệ đối phương âm mưu cái gì, chỉ cần ta không xuất đầu lộ diện.

.

Như cũ.

.

An toàn, bởi nếu bọn hắn có cách truy tung thì đã thực hiện từ lâu, sẽ không đợi đến bây giờ, sở dĩ bày vẽ, khả năng cao cường giả Nhàn Vân Tông tìm không được ta, hoặc cũng có thể đã phát sinh biến cố ngoài ý muốn".

Trực giác nói cho hắn biết chuyện này không đơn giản.

"Vị Tiên Trưởng này.

.

Cho ta tò mò một chút!" Tuyết Sinh nhìn thiếu niên, gượng gạo hỏi.

Khuôn mặt lấm lem, dáng người cao dỏng, tóc tai rối tung rối mù khiến cho Tuyết Sinh thoạt nhìn liền trở nên chân chất, vô cùng thuần phác.


"Hỏi xong ngươi phải giúp ta!" Thiếu niên gật đầu, thanh âm có chút thành khẩn, nhưng ngẫm lại đây là giao dịch công bằng, hắn bỏ tiền ra để thuê đối phương làm việc, cho nên biểu tình kia là không cần thiết.

Nghĩ lại, nhếch môi hừ lạnh một cái.

"Được!" Tuyết Sinh nhỏ giọng đáp, thiếu niên này hình như đang gấp việc gì, biểu tình rất khẩn trương.

"Ngươi hỏi đi, ngắn gọn, ta không có thời gian dông dài!" Thiếu niên lạnh nhạt trả lời, nói xong liếc nhìn Tuyết Sinh, lại tiếp tục dịch chuyển ánh mắt, chỗ xa có một cái Thanh Lâu, ánh mắt thiếu niên rơi ở đó, vẻ mặt hiện lên háo hức.

Tuyết Sinh biểu hiện cẩn thận, hơi khúm núm.

"Hàn Lăng trưởng lão là trụ cột của Nhàn Vân Tông, hắn làm cái gì để thành ra nông nổi như vậy?" Tuyết Sinh chân thành hỏi, biết vấn đề kia có chút đụng chạm nội tình, mới nhếch môi cười nhạt, hướng thiếu niên ôm quyền.

"Hy vọng Tiên Trưởng không chê trách, ta hơi tò mò rồi!".

Thiếu niên liếc xéo Tuyết Sinh, trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng thở dài, nhỏ giọng giải thích.

"Cả nhà họ Hàn quá thảm rồi, thằng ngu Hàn Thiên không biết chọc ghẹo người nào, để đối phương giết chết, Hàn Lăng đi báo thù cũng bị chém cụt tay, nghe nói người kia bối cảnh thâm hậu, Tông Chủ không những ngăn cản báo thù, thậm chí còn tuyên bố phong môn, tạm tránh đầu sóng ngọn gió.

.

Mà Hàn Lăng làm trái ý Tông Chủ, tối hôm qua vừa về đến cửa liền bị Tông Chủ nổi giận, đùng đùng chém giết, may mắn hắn chạy thoát, chỉ rụng một tay!".

Tuyết Sinh lắng nghe, lông mày nhíu chặt, thiếu niên kia chân thành từ nhãn mục cho đến thanh âm, lời hắn nói rất có thể là sự thật.

"Chỉ rụng một tay?" Tuyết Sinh thì thào.

"Thực sự thì hai tay.

.

Quá thảm rồi!" Thiếu niên bổ sung, cảm thấy đã nói hết, vội vàng ném đống giấy cho Tuyết Sinh, nhét vào tay hắn hai lượng bạc.

"Phát hết là được sao?" Tuyết Sinh nghi hoặc.

"Phát cũng được.

.

Vứt đi cũng được!" Thiếu niên hô to, nhìn trước ngó sau một lúc, rốt cuộc thẳng hướng Thanh Lâu gào thét mà đi.

Tuyết Sinh ôm đống giấy tuyên, ngơ ngác.

"Rốt cuộc là thế nào?"

Mà lúc này Nhàn Vân Tử vừa cho đệ tử sửa chữa mật thất xong, ngồi trong thư phòng đóng chặt cửa, vẻ mặt già nua cau có, liên tục thở dài.

"Giá như được lật thêm một tờ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng biết bao.

.

Đúng theo quy trình ghi trong tiểu thuyết, hôm qua ta nên chém chết Hàn Lăng, đem đầu hắn đi gặp nhân vật chính, dâng lên một ít bảo vật, nhân tiện làm quen cũng coi như kết một chút thiện duyên.

.

Mà hiện tại hỏng bét.

.

Ta không thể tại trong thời điểm này đi tìm đối phương, bởi lẽ nhân vật chính được miêu tả thành dạng người nhạy cảm, hiện tại đi chỉ khiến hắn nghi ngờ, dâng lên đề phòng, thậm chí phản tác dụng khiến hắn có ác cảm đối với ta.

.

Nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này, về sau sẽ rất khó tiếp cận.

.

Ta phải làm cái gì bây giờ?".

Nhàn Vân Tử ủ rũ thì thào.

Tuyết Sinh nhận tiền làm việc cho nên tận lực, năng suất rất cao, đi một vòng, đem tay không trở về
"Chuyện thiếu niên nói cũng không phải không thể xảy ra.

.

Chẳng lẽ là cường giả La Sát Môn can thiệp?" Tuyết Sinh nghĩ thầm, cảm thấy phán đoán này tương đối khả thi, bởi bọn hắn không thể đem đệ tử vứt bỏ lại Mạo Nhi Thành mà chẳng có lấy bất kỳ động thái bảo hộ hay nhìn ngó nào.

Bỗng nhiên trong đầu Tuyết Sinh hiện ra một cái ý nghĩ vô cùng táo bạo.

"Nếu giết chết Hàn Lăng, đem đầu hắn đưa tới Nhàn Vân Tông.

.

Sẽ lấy được ba trăm Linh Thạch?".



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương