Đức Dương Quận Chúa
-
Chương 2: Mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền
Ân gia tổng cộng có tam phòng, cha của Ân Trường Hoan Ân quốc công là thứ hai.
Ân gia đại phòng là con thứ, là võ tướng có chiến công hiển hách, bây giờ đã là Anh Võ hầu. Bởi vì một phủ không thể có hai hầu tước nên đã chuyển ra ngoài phủ Ân quốc công.
Tam phòng cùng Ân quốc công đều là con vợ cả, nhưng năng lực lão gia tam phòng bình thường, cũng không thể giống đại ca hắn tự mình kiến công lập nghiệp, lại bởi vì là đích thứ tử nên không có quyền kế thừa tước vị, dựa vào hai vị ca ca nhận chức quan nhàn tản, bây giờ vẫn ở trong phủ Ân quốc công.
Ân Bạch Tuyết trong miệng Ân Trường Hoan trong miệng là trưởng nữ tam phòng, nàng ta lớn hơn Ân Trường Hoan mấy tháng, cho nên là đại tiểu thư phủ Ân quốc công.
Nàng ta thanh tao, lịch sự, đoan trang, dung mạo thanh tú, cùng Diệp Hành của Diệp gia được xưng là hai đại mỹ nhân kinh thành. Không chỉ có như thế, nàng ta còn được Ân quốc công hiện nay cùng Ân quốc công phu nhân Trình thị sủng ái, nói câu được coi như thân nữ cũng không quá đáng, được như vậy cũng coi như đền bù cho xuất thân không cao của nàng ta.
Đoan vương là ngũ nhi tử Phó Dịch của hoàng đế, đồng thời cũng là vị hôn phu của Ân Trường Hoan, được Trịnh thái hậu, hoàng đế và Ân Trường Hoan cùng nhau chọn.
Biết được Phó Dịch phản bội Ân Trường Hoan, Trịnh thái hậu giận không kiềm được, nghiêm nghị nói "Bọn họ lại dám."
"Bọn họ chính là cố ý khi dễ cháu " Ân Trường Hoan am hiểu sâu cách cáo trạng, khóc thút thít hai tiếng, cái miệng hồng hồng mếu lại, hai giọt nước mắt lăn xuống, bộ dạng cực kì đáng thương "Cháu vẫn cho là Đoan vương là khiêm khiêm quân tử, không nghĩ tới hắn lại là loại người này. Nếu hắn thích Ân Bạch Tuyết thì hắn nói cho cháu nha, cháu cũng không phải không cho phép, đến lúc đó đi tìm hoàng cữu cữu giải trừ hôn ước là được rồi. Điều hắn làm cho ta không cách nào tha thứ là hắn một ngày trước còn nói với cháu nhất định sẽ thay người chiếu cố thật tốt cháu, quay người liền cùng Ân Bạch Tuyết chàng chàng thiếp thiếp, hắn rõ ràng là coi cháu là đồ đần mà đùa nghịch."
Nói xong lời cuối cùng Ân Trường Hoan lại bắt đầu thương tâm, nước mắt ào ào chảy.
Trịnh thái hậu qua đời, nàng lại cùng người Ân gia không thân, Đoan vương là vị hôn phu của nàng, mặc kệ Ân Trường Hoan có thừa nhận hay không, trong lòng nàng đối với Đoan vương vẫn là có tình cảm, có lẽ không đến yêu, nhưng làm ra loại chuyện này, nàng cũng không thể biểu hiện thản nhiên cùng không quan trọng.
"Khi đó người không còn, phát hiện chuyện này cháu cũng không biết nói cùng ai." Ân Trường Hoan khóc đến hai mắt cùng mũi đỏ bừng "Trong lòng cha, cháu còn không quan trọng bằng Ân Bạch Tuyết, Đoan vương là nhi tử của hoàng cữu cữu, coi như cháu nói cho hoàng cữu cữu chuyện này thì hắn cũng không nhất định sẽ hướng về cháu, coi như nhất thời hướng về cháu thì lâu dần hắn cũng sẽ cảm thấy thân nhi tử quan trọng hơn, có khả năng sẽ còn cảm thấy cháu là chuyện bé xé ra to."
Ân Trường Hoan càng nghĩ càng thương tâm, ôm Trịnh thái hậu khóc càng lớn tiếng "Ngoại tổ mẫu, không có người cháu chính là không ai thương không ai đau, thật đáng thương mà. Cháu chỉ có ngươi, người đừng bỏ lại cháu có được không?"
Trong lòng Trịnh thái hậu, Ân Trường Hoan là quan trọng nhất, không có bất kỳ người nào có thể so sánh được với Ân Trường Hoan trong lòng bà, thấy Ân Trường Hoan khóc đến thương tâm như vậy, ý nghĩ muốn giết Đoan vương cùng Ân Bạch Tuyết tâm đều có, Ân quốc công cũng không phải kẻ tốt, con gái ruột thì không yêu thương ngược lại đi sủng ái cháu gái.
"Được rồi, về sau ngoại tổ mẫu sẽ không tiếp tục bỏ lại Trường Hoan." Trịnh thái hậu ôm Ân Trường Hoan thật chặt vào trong ngực, thanh âm tràn đầy yêu thương nói với Ân Trường Hoan "Ngoại tổ mẫu vĩnh viễn ở bên Trường Hoan, bảo hộ Trường Hoan."
Cảm xúc Ân Trường Hoan sụp đổ, đã không lo được tiếng khóc truyền đến ngoài điện bị hoàng đế nghe được.
"Trẫm nhớ kỹ Trường Hoan đã nhiều năm không khóc " hoàng đế ngữ trọng tâm trường nói với Đoan vương "Trường Hoan là biểu muội cũng là vị hôn thê của con, con nhất định phải quan tâm quan tâm con bé. Trường Hoan tốt, thái hậu cũng có thể yên tâm một chút."
Phó Dịch bên cạnh hoàng đế trường thân ngọc lập, một bộ áo mãng bào thân vương khiến hắn trở nên ôn tồn, lễ độ, còn có mấy phần uy nghiêm của hoàng gia.
"Nhi thần đã rõ."
Khóc lớn một trận, hai mắt Ân Trường Hoan sưng đỏ, nũng nịu không muốn ra ngoài gặp hoàng đế cùng Đoan vương.
Trịnh thái hậu chính là thương nàng cực kỳ, nghe vậy nói "Đi, hoàng cữu cữu cháu sẽ không ngại."
Ân Trường Hoan nhếch khóe miệng, bởi vì khóc lớn thanh âm có chút khó chịu "Hoàng cữu cữu đối với cháu vẫn rất tốt."
"Hoàng cữu cữu cháu là người hay niệm tình cũ." Trịnh thái hậu mặt giãn ra cười, ôn hòa nói "Đi trước tắm đi, lát nữa ngoại tổ mẫu cùng cháu dùng bữa tối."
Ân Trường Hoan ôm đệm chăn nhu thuận gật đầu "Cháu chờ ngoại tổ mẫu."
"Trường Hoan đâu?" Thái hậu tiến vào điện, hoàng đế thấy chỉ có thái hậu liền hỏi.
"Trường Hoan gặp ác mộng, mộng thấy ai gia xảy ra chuyện, nhất thời cảm xúc kích động, hai mắt đều khóc sưng lên " Trịnh thái hậu buồn cười nói "Nó nói mình quá xấu, không muốn để hoàng cữu cữu nhìn thấy hai mắt sưng của mình."
Hoàng đế sửng sốt một chút cao giọng cười to, trêu chọc nói "Theo trẫm thấy chỉ sợ không phải không muốn để cho trẫm nhìn thấy mà là không muốn để cho Phó Dịch nhìn thấy."
"Phụ hoàng." Mặt Phó Dịch lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hoàng đế cười lớn tiếng hơn, thái hậu cũng cười, nhưng hoàng đế lại không nhìn thấy sâu trong đôi mắt bà là sự sắc lạnh.
"Thái hậu, cháu nghe nói Trường Hoan té xỉu, nàng còn tốt chứ?" Phó Dịch hỏi thái hậu.
"Còn tốt. Cũng là bởi vì ở phủ quận chúa thấy giấc mộng kia, tưởng là thật mới dọa nàng xông vào hoàng cung, cảm xúc quá khích động mà té xỉu. Vừa mới tỉnh lại còn ôm ai gia khóc một trận."
"Nghiêm trọng như vậy?" Hoàng đế nhíu mày.
"Cũng không phải " thái hậu thở thật dài, nói với hoàng đế "Hoàng thượng, ai gia hướng ngươi lấy chút mặt mũi, Trường Hoan cũng là lo lắng quá mức cho ai gia nên mới xông vào hoàng cung, ngươi có thể hay không đừng truy cứu."
"Trẫm ngay từ đầu không có ý định truy cứu " hoàng đế nói "Trường Hoan đứa nhỏ này là trẫm nhìn nó lớn lên, cùng thân nữ không khác biệt, trẫm hiểu rõ nó, nếu không phải có nguyên nhân thì con bé sẽ không làm chuyện như vậy."
Trịnh thái hậu thở dài nói "Trường Hoan cữu cữu là ngươi thật sự là phúc khí của nó."
Hoàng đế nói "Gia Di ra đi quá sớm, trẫm là huynh trưởng của Gia Di đương nhiên muốn thay nàng chiếu cố Trường Hoan, lúc này mới xứng với tình huynh muội của trẫm cùng Gia Di."
Mấy câu nói đó rất phẳng thực, có thể nhìn ra hoàng đế là thật tâm kính trọng Trịnh thái hậu, thực tình yêu thương cô cháu gái Ân Trường Hoan này.
Phó Dịch đã được phong vương, không ở trong cung mà là ở ngoài cung Đoan vương phủ.
"Ngươi phái người đi tra một chút quận chúa vì sao lại đột nhiên xông vào hoàng cung." Đối với lý do thoái thác của thái hậu, Phó Dịch không tin. Ân Trường Hoan là một người bình thường, làm sao có thể chỉ vì một giấc mộng mà làm ra chuyện xông vào cung như vậy.
Cận vệ lĩnh mệnh, lúc này ở mấy phụ tá ở Đoan vương phủ nghe Phó Dịch trở về đều chạy tới, một phụ tá họ Thẩm không kịp hành lễ, vội vã hỏi Phó Dịch "Nghe nói quận chúa vào xông hoàng cung?"
Ân Trường Hoan cùng Phó Dịch là vợ chồng chưa cưới, tương đương với chấu chấu trên một sợi thừng, có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu, không phải Thẩm phụ tá không lo lắng.
Phó Dịch cũng biết Thẩm phụ tá đang lo lắng cái gì, hắn nói "Yên tâm, phụ hoàng không trách tội."
"Vậy là tốt rồi " Thẩm phụ tá trưởng thở phào.
Một phụ tá khác cảm khái nói "Xông vào hoàng cung mà vô sự, hoàng thượng quả nhiên sủng ái quận chúa." Hắn hướng phía Phó Dịch chắp tay "Chúc mừng vương gia."
Vợ chồng một thể, Ân Trường Hoan được sủng ái, Đoan vương là vị hôn phu sẽ chiếm được không ít lợi lộc. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước bọn họ khuyên Phó Dịch nhất định phải trở thành hôn phu của Đức Dương quận chúa.
Phó Dịch nghe phụ tá chúc mừng lại không biết vì sao nghĩ đến tiếng khóc của Ân Trường Hoan ở Từ Ninh cung. Hắn không phải chưa nghe thấy tiếng khóc của Ân Trường Hoan, nhưng hôm nay lại làm cho hắn có một loại dự cảm xấu.
Loại dự cảm này khiến hắn muốn cùng Ân Trường Hoan gặp một lần, xác định một chút chuyện hắn không chắc chắn, nhưng mà rất không may, nửa tháng trước hắn được bổ nhiệm làm khâm sai đại thần, phải thay thế hoàng đế đi tuần sát vùng tây bắc, ngày mai chính là thời gian cố định lên đường, chuyến đi lần này phải mất ba tháng mới có thể trở về.
Cửa cung đã đóng, ngày mai hắn không có thời gian đi Từ Ninh cung gặp Ân Trường Hoan, nếu muốn gặp chỉ có thể chờ hắn từ tây bắc trở về, nói cách khác bọn họ chí ít có ba tháng không thể gặp mặt.
Trong lòng Phó Dịch lại càng bất an.
...
Ân Trường Hoan ở Từ Ninh cung nửa tháng, mấy ngày đầu nàng còn nằm mơ thấy mình không có trùng sinh, nhưng dần dần đã tốt lên.
"Trong cung này là có chút không yên ổn, chờ ngoại tổ mẫu xử lý tốt thì lại tiến cung ở với ngoại tổ mẫu." Nửa tháng này Trịnh thái hậu xử lý người của Từ Ninh cung, bà phát hiện có mấy người không đúng, xem ra bà là tính tốt quá lâu, để vài người gan lớn.
Ân Trường Hoan không yên lòng Trịnh thái hậu, có thể nàng biết nàng kiên trì ở lại chỉ thêm phiền phức, thế là thành thành thật thật mang theo mấy nha hoàn xuất cung, chỉ là thần sắc khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, mấy nha hoàn thấy thế cũng rất an tĩnh.
Xe ngựa của quận chúa theo quy chế từ Ngọ môn rời đi, trở về phủ quận chúa.
Ân Trường Hoan nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ là ai hại Trịnh thái hậu, là ai hạ độc nàng. Bọn họ có phải hay không cùng là một người, vì cái gì mà làm như thế.
Đang suy nghĩ lung tung thì xe ngựa ngừng lại.
Nha hoàn ngoài xe ngựa hồi bẩm "Quận chúa, phía trước xe ngựa có quá nhiều người đi đường, chỉ sợ không đi được."
"Quay đầu, đổi đường về."
"Đằng sau cũng vậy."
Con đường này là đường chính, xe ngựa lui tới nối liền không dứt, cứ như vậy cả đằng sau đã chặn lại bằng một hàng xe ngựa, cỗ kiệu.
Lông mày Ân Trường Hoan nhíu lại, tâm tình nàng vốn đang phiền muộn, hiện tại bị ngăn ở chỗ này, nghe tiếng người huyên náo, trán ong ong đau.
Vén rèm xuống xe, Ân Trường Hoan ra hiệu cho nha hoàn xuống ngựa, sau đó nàng nhấc chân giẫm lên, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên ngồi lên ngựa, động tác rất quen giật giật dây cương nàng nói "Lưu lại hai người ở chỗ này là được rồi."
Phía trước náo nhiệt quá nhiều, vây chật như nêm cối, Ân Trường Hoan quay đầu, dự định đi hẻm nhỏ đi tắt để trở về, vừa đi vào cái hẻm nhỏ không bao lâu liền đối diện với một cỗ kiệu nhỏ màu xanh cùng hai hộ vệ cưỡi ngựa.
Ngõ nhỏ mặc dù chật hẹp, nhưng cỗ kiệu không thể so với xe ngựa rộng lớn, bọn họ chậm một chút vẫn có thể qua, thế nhưng là ngay khi khoảng cách song phương còn khoảng một trượng thì đối phương đột nhiên ngừng một chút, một hộ vệ nói khẽ với người trong kiệu mấy câu.
Ân Trường Hoan nắm chặt dây cương, nhẹ nhàng ô thanh.
Nàng nghe thấy một giọng nam rất thanh nhuận, sau đó người khiêng kiệu đặt cỗ kiệu xuống, những từ tuyệt mỹ như quốc sắc thiên hương, mặt như quan Ngọc Thanh mới tuấn dật phong lưu phóng khoáng cũng không thể hình dung được diện mạo của nam nhân từ cỗ kiệu bước xuống, đi lên phía trước hai bước chắp tay "Diệp Hoàn bái kiến quận chúa."
Ân Trường Hoan mỉm cười, "Diệp công tử không cần đa lễ."
Nam nhân tuấn tú như vậy không hành lễ nàng cũng sẽ không trách tội, mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền.
Diệp Hoàn nghe vậy thu tay lại ngẩng đầu, mím môi cười một cái, nụ cười này giống như gió xuân hiu hiu, trăm hoa đua nở... Phảng phất có ám hương phù động.
Tâm Ân Trường Hoan nhảy bịch bịch, nghĩ thầm ông trời thật không công bằng, sao có thể tạo ra một nam nhân đẹp như vậy.
Ân gia đại phòng là con thứ, là võ tướng có chiến công hiển hách, bây giờ đã là Anh Võ hầu. Bởi vì một phủ không thể có hai hầu tước nên đã chuyển ra ngoài phủ Ân quốc công.
Tam phòng cùng Ân quốc công đều là con vợ cả, nhưng năng lực lão gia tam phòng bình thường, cũng không thể giống đại ca hắn tự mình kiến công lập nghiệp, lại bởi vì là đích thứ tử nên không có quyền kế thừa tước vị, dựa vào hai vị ca ca nhận chức quan nhàn tản, bây giờ vẫn ở trong phủ Ân quốc công.
Ân Bạch Tuyết trong miệng Ân Trường Hoan trong miệng là trưởng nữ tam phòng, nàng ta lớn hơn Ân Trường Hoan mấy tháng, cho nên là đại tiểu thư phủ Ân quốc công.
Nàng ta thanh tao, lịch sự, đoan trang, dung mạo thanh tú, cùng Diệp Hành của Diệp gia được xưng là hai đại mỹ nhân kinh thành. Không chỉ có như thế, nàng ta còn được Ân quốc công hiện nay cùng Ân quốc công phu nhân Trình thị sủng ái, nói câu được coi như thân nữ cũng không quá đáng, được như vậy cũng coi như đền bù cho xuất thân không cao của nàng ta.
Đoan vương là ngũ nhi tử Phó Dịch của hoàng đế, đồng thời cũng là vị hôn phu của Ân Trường Hoan, được Trịnh thái hậu, hoàng đế và Ân Trường Hoan cùng nhau chọn.
Biết được Phó Dịch phản bội Ân Trường Hoan, Trịnh thái hậu giận không kiềm được, nghiêm nghị nói "Bọn họ lại dám."
"Bọn họ chính là cố ý khi dễ cháu " Ân Trường Hoan am hiểu sâu cách cáo trạng, khóc thút thít hai tiếng, cái miệng hồng hồng mếu lại, hai giọt nước mắt lăn xuống, bộ dạng cực kì đáng thương "Cháu vẫn cho là Đoan vương là khiêm khiêm quân tử, không nghĩ tới hắn lại là loại người này. Nếu hắn thích Ân Bạch Tuyết thì hắn nói cho cháu nha, cháu cũng không phải không cho phép, đến lúc đó đi tìm hoàng cữu cữu giải trừ hôn ước là được rồi. Điều hắn làm cho ta không cách nào tha thứ là hắn một ngày trước còn nói với cháu nhất định sẽ thay người chiếu cố thật tốt cháu, quay người liền cùng Ân Bạch Tuyết chàng chàng thiếp thiếp, hắn rõ ràng là coi cháu là đồ đần mà đùa nghịch."
Nói xong lời cuối cùng Ân Trường Hoan lại bắt đầu thương tâm, nước mắt ào ào chảy.
Trịnh thái hậu qua đời, nàng lại cùng người Ân gia không thân, Đoan vương là vị hôn phu của nàng, mặc kệ Ân Trường Hoan có thừa nhận hay không, trong lòng nàng đối với Đoan vương vẫn là có tình cảm, có lẽ không đến yêu, nhưng làm ra loại chuyện này, nàng cũng không thể biểu hiện thản nhiên cùng không quan trọng.
"Khi đó người không còn, phát hiện chuyện này cháu cũng không biết nói cùng ai." Ân Trường Hoan khóc đến hai mắt cùng mũi đỏ bừng "Trong lòng cha, cháu còn không quan trọng bằng Ân Bạch Tuyết, Đoan vương là nhi tử của hoàng cữu cữu, coi như cháu nói cho hoàng cữu cữu chuyện này thì hắn cũng không nhất định sẽ hướng về cháu, coi như nhất thời hướng về cháu thì lâu dần hắn cũng sẽ cảm thấy thân nhi tử quan trọng hơn, có khả năng sẽ còn cảm thấy cháu là chuyện bé xé ra to."
Ân Trường Hoan càng nghĩ càng thương tâm, ôm Trịnh thái hậu khóc càng lớn tiếng "Ngoại tổ mẫu, không có người cháu chính là không ai thương không ai đau, thật đáng thương mà. Cháu chỉ có ngươi, người đừng bỏ lại cháu có được không?"
Trong lòng Trịnh thái hậu, Ân Trường Hoan là quan trọng nhất, không có bất kỳ người nào có thể so sánh được với Ân Trường Hoan trong lòng bà, thấy Ân Trường Hoan khóc đến thương tâm như vậy, ý nghĩ muốn giết Đoan vương cùng Ân Bạch Tuyết tâm đều có, Ân quốc công cũng không phải kẻ tốt, con gái ruột thì không yêu thương ngược lại đi sủng ái cháu gái.
"Được rồi, về sau ngoại tổ mẫu sẽ không tiếp tục bỏ lại Trường Hoan." Trịnh thái hậu ôm Ân Trường Hoan thật chặt vào trong ngực, thanh âm tràn đầy yêu thương nói với Ân Trường Hoan "Ngoại tổ mẫu vĩnh viễn ở bên Trường Hoan, bảo hộ Trường Hoan."
Cảm xúc Ân Trường Hoan sụp đổ, đã không lo được tiếng khóc truyền đến ngoài điện bị hoàng đế nghe được.
"Trẫm nhớ kỹ Trường Hoan đã nhiều năm không khóc " hoàng đế ngữ trọng tâm trường nói với Đoan vương "Trường Hoan là biểu muội cũng là vị hôn thê của con, con nhất định phải quan tâm quan tâm con bé. Trường Hoan tốt, thái hậu cũng có thể yên tâm một chút."
Phó Dịch bên cạnh hoàng đế trường thân ngọc lập, một bộ áo mãng bào thân vương khiến hắn trở nên ôn tồn, lễ độ, còn có mấy phần uy nghiêm của hoàng gia.
"Nhi thần đã rõ."
Khóc lớn một trận, hai mắt Ân Trường Hoan sưng đỏ, nũng nịu không muốn ra ngoài gặp hoàng đế cùng Đoan vương.
Trịnh thái hậu chính là thương nàng cực kỳ, nghe vậy nói "Đi, hoàng cữu cữu cháu sẽ không ngại."
Ân Trường Hoan nhếch khóe miệng, bởi vì khóc lớn thanh âm có chút khó chịu "Hoàng cữu cữu đối với cháu vẫn rất tốt."
"Hoàng cữu cữu cháu là người hay niệm tình cũ." Trịnh thái hậu mặt giãn ra cười, ôn hòa nói "Đi trước tắm đi, lát nữa ngoại tổ mẫu cùng cháu dùng bữa tối."
Ân Trường Hoan ôm đệm chăn nhu thuận gật đầu "Cháu chờ ngoại tổ mẫu."
"Trường Hoan đâu?" Thái hậu tiến vào điện, hoàng đế thấy chỉ có thái hậu liền hỏi.
"Trường Hoan gặp ác mộng, mộng thấy ai gia xảy ra chuyện, nhất thời cảm xúc kích động, hai mắt đều khóc sưng lên " Trịnh thái hậu buồn cười nói "Nó nói mình quá xấu, không muốn để hoàng cữu cữu nhìn thấy hai mắt sưng của mình."
Hoàng đế sửng sốt một chút cao giọng cười to, trêu chọc nói "Theo trẫm thấy chỉ sợ không phải không muốn để cho trẫm nhìn thấy mà là không muốn để cho Phó Dịch nhìn thấy."
"Phụ hoàng." Mặt Phó Dịch lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hoàng đế cười lớn tiếng hơn, thái hậu cũng cười, nhưng hoàng đế lại không nhìn thấy sâu trong đôi mắt bà là sự sắc lạnh.
"Thái hậu, cháu nghe nói Trường Hoan té xỉu, nàng còn tốt chứ?" Phó Dịch hỏi thái hậu.
"Còn tốt. Cũng là bởi vì ở phủ quận chúa thấy giấc mộng kia, tưởng là thật mới dọa nàng xông vào hoàng cung, cảm xúc quá khích động mà té xỉu. Vừa mới tỉnh lại còn ôm ai gia khóc một trận."
"Nghiêm trọng như vậy?" Hoàng đế nhíu mày.
"Cũng không phải " thái hậu thở thật dài, nói với hoàng đế "Hoàng thượng, ai gia hướng ngươi lấy chút mặt mũi, Trường Hoan cũng là lo lắng quá mức cho ai gia nên mới xông vào hoàng cung, ngươi có thể hay không đừng truy cứu."
"Trẫm ngay từ đầu không có ý định truy cứu " hoàng đế nói "Trường Hoan đứa nhỏ này là trẫm nhìn nó lớn lên, cùng thân nữ không khác biệt, trẫm hiểu rõ nó, nếu không phải có nguyên nhân thì con bé sẽ không làm chuyện như vậy."
Trịnh thái hậu thở dài nói "Trường Hoan cữu cữu là ngươi thật sự là phúc khí của nó."
Hoàng đế nói "Gia Di ra đi quá sớm, trẫm là huynh trưởng của Gia Di đương nhiên muốn thay nàng chiếu cố Trường Hoan, lúc này mới xứng với tình huynh muội của trẫm cùng Gia Di."
Mấy câu nói đó rất phẳng thực, có thể nhìn ra hoàng đế là thật tâm kính trọng Trịnh thái hậu, thực tình yêu thương cô cháu gái Ân Trường Hoan này.
Phó Dịch đã được phong vương, không ở trong cung mà là ở ngoài cung Đoan vương phủ.
"Ngươi phái người đi tra một chút quận chúa vì sao lại đột nhiên xông vào hoàng cung." Đối với lý do thoái thác của thái hậu, Phó Dịch không tin. Ân Trường Hoan là một người bình thường, làm sao có thể chỉ vì một giấc mộng mà làm ra chuyện xông vào cung như vậy.
Cận vệ lĩnh mệnh, lúc này ở mấy phụ tá ở Đoan vương phủ nghe Phó Dịch trở về đều chạy tới, một phụ tá họ Thẩm không kịp hành lễ, vội vã hỏi Phó Dịch "Nghe nói quận chúa vào xông hoàng cung?"
Ân Trường Hoan cùng Phó Dịch là vợ chồng chưa cưới, tương đương với chấu chấu trên một sợi thừng, có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu, không phải Thẩm phụ tá không lo lắng.
Phó Dịch cũng biết Thẩm phụ tá đang lo lắng cái gì, hắn nói "Yên tâm, phụ hoàng không trách tội."
"Vậy là tốt rồi " Thẩm phụ tá trưởng thở phào.
Một phụ tá khác cảm khái nói "Xông vào hoàng cung mà vô sự, hoàng thượng quả nhiên sủng ái quận chúa." Hắn hướng phía Phó Dịch chắp tay "Chúc mừng vương gia."
Vợ chồng một thể, Ân Trường Hoan được sủng ái, Đoan vương là vị hôn phu sẽ chiếm được không ít lợi lộc. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước bọn họ khuyên Phó Dịch nhất định phải trở thành hôn phu của Đức Dương quận chúa.
Phó Dịch nghe phụ tá chúc mừng lại không biết vì sao nghĩ đến tiếng khóc của Ân Trường Hoan ở Từ Ninh cung. Hắn không phải chưa nghe thấy tiếng khóc của Ân Trường Hoan, nhưng hôm nay lại làm cho hắn có một loại dự cảm xấu.
Loại dự cảm này khiến hắn muốn cùng Ân Trường Hoan gặp một lần, xác định một chút chuyện hắn không chắc chắn, nhưng mà rất không may, nửa tháng trước hắn được bổ nhiệm làm khâm sai đại thần, phải thay thế hoàng đế đi tuần sát vùng tây bắc, ngày mai chính là thời gian cố định lên đường, chuyến đi lần này phải mất ba tháng mới có thể trở về.
Cửa cung đã đóng, ngày mai hắn không có thời gian đi Từ Ninh cung gặp Ân Trường Hoan, nếu muốn gặp chỉ có thể chờ hắn từ tây bắc trở về, nói cách khác bọn họ chí ít có ba tháng không thể gặp mặt.
Trong lòng Phó Dịch lại càng bất an.
...
Ân Trường Hoan ở Từ Ninh cung nửa tháng, mấy ngày đầu nàng còn nằm mơ thấy mình không có trùng sinh, nhưng dần dần đã tốt lên.
"Trong cung này là có chút không yên ổn, chờ ngoại tổ mẫu xử lý tốt thì lại tiến cung ở với ngoại tổ mẫu." Nửa tháng này Trịnh thái hậu xử lý người của Từ Ninh cung, bà phát hiện có mấy người không đúng, xem ra bà là tính tốt quá lâu, để vài người gan lớn.
Ân Trường Hoan không yên lòng Trịnh thái hậu, có thể nàng biết nàng kiên trì ở lại chỉ thêm phiền phức, thế là thành thành thật thật mang theo mấy nha hoàn xuất cung, chỉ là thần sắc khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, mấy nha hoàn thấy thế cũng rất an tĩnh.
Xe ngựa của quận chúa theo quy chế từ Ngọ môn rời đi, trở về phủ quận chúa.
Ân Trường Hoan nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ là ai hại Trịnh thái hậu, là ai hạ độc nàng. Bọn họ có phải hay không cùng là một người, vì cái gì mà làm như thế.
Đang suy nghĩ lung tung thì xe ngựa ngừng lại.
Nha hoàn ngoài xe ngựa hồi bẩm "Quận chúa, phía trước xe ngựa có quá nhiều người đi đường, chỉ sợ không đi được."
"Quay đầu, đổi đường về."
"Đằng sau cũng vậy."
Con đường này là đường chính, xe ngựa lui tới nối liền không dứt, cứ như vậy cả đằng sau đã chặn lại bằng một hàng xe ngựa, cỗ kiệu.
Lông mày Ân Trường Hoan nhíu lại, tâm tình nàng vốn đang phiền muộn, hiện tại bị ngăn ở chỗ này, nghe tiếng người huyên náo, trán ong ong đau.
Vén rèm xuống xe, Ân Trường Hoan ra hiệu cho nha hoàn xuống ngựa, sau đó nàng nhấc chân giẫm lên, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên ngồi lên ngựa, động tác rất quen giật giật dây cương nàng nói "Lưu lại hai người ở chỗ này là được rồi."
Phía trước náo nhiệt quá nhiều, vây chật như nêm cối, Ân Trường Hoan quay đầu, dự định đi hẻm nhỏ đi tắt để trở về, vừa đi vào cái hẻm nhỏ không bao lâu liền đối diện với một cỗ kiệu nhỏ màu xanh cùng hai hộ vệ cưỡi ngựa.
Ngõ nhỏ mặc dù chật hẹp, nhưng cỗ kiệu không thể so với xe ngựa rộng lớn, bọn họ chậm một chút vẫn có thể qua, thế nhưng là ngay khi khoảng cách song phương còn khoảng một trượng thì đối phương đột nhiên ngừng một chút, một hộ vệ nói khẽ với người trong kiệu mấy câu.
Ân Trường Hoan nắm chặt dây cương, nhẹ nhàng ô thanh.
Nàng nghe thấy một giọng nam rất thanh nhuận, sau đó người khiêng kiệu đặt cỗ kiệu xuống, những từ tuyệt mỹ như quốc sắc thiên hương, mặt như quan Ngọc Thanh mới tuấn dật phong lưu phóng khoáng cũng không thể hình dung được diện mạo của nam nhân từ cỗ kiệu bước xuống, đi lên phía trước hai bước chắp tay "Diệp Hoàn bái kiến quận chúa."
Ân Trường Hoan mỉm cười, "Diệp công tử không cần đa lễ."
Nam nhân tuấn tú như vậy không hành lễ nàng cũng sẽ không trách tội, mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền.
Diệp Hoàn nghe vậy thu tay lại ngẩng đầu, mím môi cười một cái, nụ cười này giống như gió xuân hiu hiu, trăm hoa đua nở... Phảng phất có ám hương phù động.
Tâm Ân Trường Hoan nhảy bịch bịch, nghĩ thầm ông trời thật không công bằng, sao có thể tạo ra một nam nhân đẹp như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook