Dục Bức Nan Hành
-
26: H Xin Tha
Trần nhà.Mờ đục.
Không thấy rõ.Trần nhà lại mờ đi lần nữa rồi.Như có một lớp sương mù phủ quanh tầm nhìn của cậu vậy, thoáng trong thoáng đục, mơ hồ vô cùng.Cố Nhạc Lăng mơ hồ tỉnh dậy, đau nhức thân thể lập tức truyền tới đánh úp, khiến cậu suýt ngất đi lần nữa.Thiếu niên há hốc mồm muốn kêu đau nhưng hoàn toàn không còn khí lực phát ra tiếng gì nữa.Toàn thân như vừa mới bị một chiếc xe nghiền qua, đau nhức không thôi.Nhất là tay phải, không sao nhúc nhích được, cậu nằm trên sàn nhà băng lãnh, cảm xúc lạnh lẽo bám sâu vào da thịt mẫn cảm khiến cơ thể khẽ rùng mình.Đầu rất choáng váng, cứ kêu lên những tiếng ong ong.
Bụng lại căng trướng, khó chịu vô cùng.Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.Nhà vệ sinh.Cả cơ thể phủ đầy vết xanh tím khẽ nhúc nhích, Cố Nhạc Lăng gượng ngồi dậy rồi lại vụng về ngã xuống.Tay của cậu...!sao lại không cử động được?Cố Nhạc Lăng nằm gục trên sàn nhà, trong đầu lại lặp đi lặp lại một suy nghĩ duy nhất.Nhà vệ sinh....Khi Mục Thiểm Tây bước vào căn phòng đã không thấy người đâu.Nhưng hắn cũng không nóng vội, liếc nhìn vệt máu kéo dài từ sàn nhà đến trước nhà vệ sinh.Hắn chậm rãi lần theo vết máu, tìm người.Rất nhanh cô thấy Cố Nhạc Lăng đang tựa người vào tường, tay trái vụng về sờ soạng hạ thể, mặt mày tái xám, đôi con ngươi vốn đen nhánh, linh động giờ trở nên đỏ ngầu.Hành động rất chậm chạp, tựa hồ như cậu không thể thấy rõ sự vật trước mắt mình nữa.Mục Thiểm Tây híp mắt, im lặng đứng nhìn cảnh tượng kỳ quái trước mắt.Cơn đau buốt từ hạ thân đột ngột truyền đến khiến thiếu niên cắn răng rên rỉ.Nước tiểu sẫm đỏ tuôn ra ngoài, rơi xuống sàn nhà tắm, tia máu uốn lượn trên gạch men trắng tinh vô cùng chói mắt.Cố Nhạc Lăng đau đến rơi nước mắt, hai tay buông thõng, trượt xuống sàn nhà, quần dính đầy máu và nước tiểu.Mục Thiểm Tây bị nước tiểu dính máu kia dính vào giày da dọa cho mặt mày xanh mét.Ti tiện.Dơ bẩn.Buồn nôn.Hắn cũng không nhớ thảm trạng của cậu là do chính một tay hắn gây nên.Lần trước, Cố Nhạc Lăng bị rách phúc mạc, đã được khâu lại.
Lần này, có lẽ vết thương đã vỡ ra.cGiết nó.Giết thứ bẩn thỉu này đi.Như cái cách mà mày đã làm với bọn chuột cống ở dưới tầng hầm.Bóp chết rồi lau dọn sạch sẽ.Từng thớ thịt trên người Mục Thiểm Tây đang run lên.Đã rất lâu rồi hắn chưa có cảm giác này.Sợ hãi.Phẫn nộ...và hưng phấn.Y hệt lần mà hắn đã bóp cổ Diệp Uẩn Hàm, rối treo cô ta trước bài vị mẹ của mình.Trong đầu hắn luôn có ý nghĩ như ma chướng xúi giục, kêu gào hắn phải giết Cố Nhạc Lăng.Giết nó.Mày sẽ cảm thấy thoải mái hơn.Bịch.Thiếu niên bị quăng ra ngoài như một con diều bị rách, cậu ôm lấy cánh tay đã bị phế, thấp giọng nức nở, tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy bóng dáng cao lớn trước mặt đang loay hoay dưới vòi nước.Mục Thiểm Tây trầm mặt để vòi nước rửa trôi dơ bẩn bám trên sàn nhà , bám trên giày da sang trọng.Giết nó đi.Giống như con đàn bà kia.Bóp chết nó.Đầu của hắn vô cùng đau nhức, hơi thở trở nên rối loạn, cánh tay không theo ý muốn mà để mặc cho vòi nước làm ướt toàn bộ cơ thể của mình.Dưới dòng nước lạnh băng, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất.Nóng.Nóng quá.Nóng đến phát điên.Cố Nhạc Lăng lại bị người lôi xềnh xệch vào nhà tắm, cả cơ thể va đập vào thành bồn tắm, miệng nhỏ khẽ khép mở.Thị lực vẫn chưa hồi phục, hai mắt còn nhập nhèm hơn trước.Là ai?Bất ngờ, Mục Thiểm Tây đưa tay giữ chặt gáy của thiếu niên, nâng lên...Nước lạnh tuôn xối xả, rửa trôi máu dính trên trán, mũi, đồng thời cũng làm Cố Nhạc Lăng ngộp thở mà giãy dụa một chút.Kế đến, quần cũng bị hắn lột ra.Cũng không phải là lột.Mục Thiểm Tây dùng chính là chân, đạp một phát, quần ngoài cùng quần lót đều theo đó mà trượt xuống.Không ngoài dự đoán, đáy quần của thiếu niên đọng lại toàn là nước tiểu và máu loãng.
Mục Thiểm Tây suýt nôn ra.Ghê tởm chết người..Hắn dời vòi nước đến giữa hai chân Cố Nhạc Lăng, rửa sạch toàn bộ cặn bã bám trên người cậu.
Máu đã trôi đi gần hết.Nhưng tại sao hắn vẫn chưa hề cảm thấy sạch sẽ?Dơ.
Quá dơ bẩn.Mau bóp chết nó đi.Mày còn chần chờ làm gì?Xem kìa, nó là đồ vô ơn, thậm chí còn muốn giết mày ?Nhìn xem mày đang làm gì? Tắm cho nó sao?Hắn bất ngờ gầm lên với chính bản thân trong gương."Không phải."Mới không phải.
Hai mắt Mục Thiểm Tây trở nên đục ngầu, khí tức trên người trở nên cực kỳ rối loạn,kí ức trong đầu trở nên mập mờ, đan xen lẫn nhau tạo thành một mớ hỗn độn.Tiếng va đập da thịt chói tai vang lên,Cố Nhạc Lăng bị đánh đến tỉnh, cả người bối rối, sợ hãi, không đường thối lui, chỉ có thể giơ tay che mặt, tuyệt vọng khóc lên."Ân...ân.""Kêu cái gì?".
Mục Thiểm Tây quăng vòi nước, giọng điệu âm trầm như lệ quỷ, hắn nắm mái tóc ướt sũng của thiếu niên, ấn đầu cậu vào bồn tắm đầy nước.Không được kêu.Nước trong bồn cứ thế tràn ra.Máu từ vết thương liên tục rỉ ra hòa lẫn với nước, mau chóng biến mất.Dưới nước rất khó chịu, cậu không thể thở nổi, gắng sức giơ cánh tay còn cử động được, quờ quạng tìm kiếm thứ gì đó có thể giúp cậu thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.Ai đó.
Cứu với.Khi Cố Nhạc Lăng đã sức cùng lực kiệt, chỉ có thể nhúc nhích ngón tay một chút , Mục Thiểm Tây mới kéo tóc thiếu niên lên, để đầu cậu tựa vào thành bồn, nước đọng trên mái tóc không ngừng rơi xuống mặt nước "đong đong".Không khí đột ngột tràn vào phổi, đau buốt.Cố Nhạc Lăng không khỏi ôm cổ ho sặc sụa.Nước mắt,nước mũi thi nhau chảy ra, trong thê thảm đến cùng cực.Trong nhà tắm quanh quẩn mãi tiếng thở dốc kiềm nén cùng tiếng khóc vô lực của thiếu niên.Đây là đâu?Người đang đánh cậu là ai ?Tại sao cậu không thể nhìn thấy?Người đó sẽ giết mình ư?Cố Nhạc Lăng sợ hãi, tuyệt vọng nức nở.Cậu sợ đau.Sợ cảm giác bí bách khi bị đè xuống bồn nước.Cậu sợ cái người cao lớn này.
Sợ hắn ta sẽ nổi điên mà bóp chết mình....Mục Thiểm Tây không hiểu nổi bản thân đang làm gì.
Hắn hành động hoàn toàn dựa theo dục vọng đột ngột bành trướng.Bàn tay ôm trọn cánh mông trắng nõn, mềm mại tách ra hai bên để lộ huyệt khẩu nhỏ khép chặt, không sưng đỏ như lúc trước.Màu nơi tư mật của thiếu niên rất hồng hào, nhìn vào không biết đã bị khai phá qua nhiều lần, tựa như của xử nữ mới lớn, ngây ngô mà xinh đẹp vô cùng.Nhục côn kinh người cách một lớp quần, liên tục cọ xát với mông của thiếu niên, bàn tay to lớn giữ chặt eo mảnh khảnh như muốn bấm gãy nó.Vừa tê vừa sướng.Lúc này, giọng nói kia dường như biến mất.Thay vào đó là khoái cảm che trời lấp biển, khiến cho Mục Thiểm Tây ngoài hai từ "làm tình" ra không thể nghĩ thêm điều gì khác.Rất nhanh, hắn liền giải thoát cho dục vọng của mình.Côn thịt thô sần, nổi đầy gân xanh, đứng thẳng bật ra ngoài.Lỗ nhỏ liên tục rỉ ra chất dịch mờ ám, như đang thèm thuồng món ngon từng được nếm trải.Quy đầu chậm rãi đâm vào nếp uốn, chôn sâu vào nơi ấm áp quen thuộc.Cố Nhạc Lăng ngẩng đầu, a một tiếng, ngón tay bấm sâu vào thành bồn, cắn răng chịu đựng đau đớn như xé đôi cơ thể kia.Đau đớn kia quen thuộc đến nhường nào, hai chân trắng nõn run run, hai mắt tối sầm muốn bò đi liền bị tóm lấy, thâm nhập sâu hơn một chút.Mục Thiểm Tây bị cắn nuốt rất thư sướng, dây thần kinh đang căng chặt chầm chậm dãn ra, sát khí trên người cũng giảm đi không ít.Kế đến, hắn kéo Cố Nhạc Lăng từ bồn tắm xuống, nhấc hông thiếu niên lên, hạ người đâm chọt.Côn thịt liên tục ra vào hậu huyệt nhỏ bé, mỗi lần đỉnh đi vào đều rất sâu, bụng non căng tức như sắp vỡ ra.Cố Nhạc Lăng tựa như một con thú bông rách nát, bị một con chó điên hung hăng cắn xé, tha đi khắp nơi.Mục Thiểm Tây không để người chạy thoát, ghìm chặt lại eo cậu, mạnh mẽ đỉnh lộng, hơi thở dâm dục không ngừng phả trên cổ, người dưới thân hắn khẽ run lên, không ngừng nức nở mỗi khi côn thịt kia hung hăng đâm vào.Hắn liếm môi, hai mắt đỏ ngầu đáng sợ nhìn chăm chăm vùng cổ trắng mịn của Cố Nhạc Lăng, như bị mê hoặc mà không dời mắt khỏi.Thiếu niên vừa đau cũng vừa sướng giật nảy người, da thịt mãnh liệt đập vào nhau khiến cậu muốn hôn mê.Mặc cho người dưới thân kêu khóc thảm thiết, Mục Thiểm Tây vẫn không buông ra.
Răng hắn cắm ngập vào da thịt non mịn, máu tươi tràn ra, xộc vào khoang mũi nồng đậm.Mùi vị không tồi.Rất ngon.Hắn lưu luyến không thôi, vội vàng liếm sạch máu đang chảy sau gáy của thiếu niên.Đáng sợ quá.Thần trí không rõ, cảnh vật trước mắt mờ ảo, cơ thể bị giày vò, Cố Nhạc Lăng lâm cơn khủng hoảng chưa từng có.Cứu.
Có ai đó.Cứu với.
Mục Thiểm Tây hài lòng, lau sạch vết máu còn vương bên khóe miệng.Phân thân trướng to đánh " kịch" một cái lưu luyến rời khỏi hậu huyệt mềm mại, trên gân thịt còn dây vài sợi tơ bạc trông vô cùng dâm mị.
Nơi đó bị đâm thành một lỗ nhỏ,còn mấp máy chưa khép lại được.Cố Nhạc Lăng nằm dưới sàn nhà tắm lạnh run, thân thể trần truồng rải đầy dấu tay xanh tím, mới cũ đan xen, chồng chất lên nhau.Nước đã ngưng chảy, tiếng thở dốc ồ ồ kia cũng đã chậm lại.
Mục Thiểm Tây lắc lắc cổ tê mỏi, bàn tay tựa như con rắn, lướt nhanh trên da thịt nhợt nhạt của người nằm dưới thân.Thật dễ để lại dấu....Hai khỏa cầu cực đại không ngừng va đập vào cánh mông đỏ hồng, cả người Cố Nhạc Lăng bị nhấc lên, ép sát vào tường, hai chân thon dài quấn quanh eo tráng kiện của nam nhân, mà hắn ta không ngừng thúc mạnh lên, côn thịt cứng như sắt vẫn chưa có dấu hiệu mềm.Mục Thiểm Tây thư thái khép hờ mắt,tận hưởng khoái cảm mãnh liệt từ hạ thân của thiếu niên mang lại, nơi đó nóng ẩm, không ngừng bao chặt lấy nơi yếu ớt của hắn, vụng về dỗ dành.Lưng của cậu không ngừng ma sát với bức tường lạnh lẽo, vừa đau rát vừa tê ngứa, khuôn mặt trước mắt lúc mờ lúc rõ, dưới thân đã bị dập đến tê dại không còn cảm giác.Quần áo trên người Mục Thiểm Tây vẫn còn khá chỉnh tề,, nếu không để lộ gốc rễ bành trướng, màu sắc thô thiển không ngừng ra vào cửa động non mềm kia...!hoàn toàn không biết hắn đang làm loại chuyện bất nhã.Mà Cố Nhạc Lăng đã bị cởi sạch, thân thể tươi trẻ phô bày trước mắt hắn không ngừng mời gọi.Hắn đang chôn sâu trong cơ thể của thiếu niên, nghe rõ hơi thở đứt quãng của cậu.Tất cả đều khiến hắn phát nghiện.
Côn thịt đè nghiến mị thịt đến sưng lên, va đập càng lúc càng nhanh càng mãnh liệt, tiếng xác thịt va chạm mỗi lúc một rõ ràng, Cố Nhạc Lăng chỉ có thể đưa tay chống đỡ cái hông cường tráng không ngừng áp sát cơ thể mình.Khó thở quá.Nhẹ một chút.
Chậm một chút thôi.Cố Nhạc Lăng bị đâm thọc đến đại não đều hoa lên, cậu ngưỡng cổ, thở gấp đẩy hắn ra.Eo như muốn gãy làm đôiNơi đó...nơi đó rách mất.Thật lớn.Thật đáng sợ.
Đừng động.Đừng động nữa.
Làm ơn.Hai chân thiếu niên không còn sức bám trên eo của hắn nữa, cứ liên tục trượt xuống.
Mục Thiểm Tây đang tận hứng thấy vậy rất khó chịu, hắn liền xoay người lại, để Cố Nhạc Lăng nằm trên bồn rửa mặt, nhấc một chân của thiếu niên lên, gấp gáp thâm nhập một lần nữa.Đầu nhũ bị hắn véo đến sưng tấy, không ngừng cọ thành bồn như sắp rỉ ra máu.Ngực bị chèn lại vô cùng khó chịu, nhưng người phía sau vẫn chưa hề dừng lại, tiếng rên rỉ trầm đục vẫn không ngừng vang lên.Lần này, Mục Thiểm Tây chỉ tập trung thao lộng người dưới thân, không nói ra dâm ngôn uế ngữ nữa.Hắn rất sướng.
Sướng cực kỳ.Sướng đến nỗi hận không thể nhét luôn hai thịt cầu đang trướng đại của mình vào hậu huyệt dâm đãng kia.Đúng là ngoài Cố Nhạc Lăng ra, không ai có thể đút hắn ăn no được.Đây là đồ chơi mà hắn thích nhất.Từ thể xác đến tinh thần, tất cả đều phù hợp một cách hoàn hảo.Cố Nhạc Lăng cho hắn cảm giác rất an toàn.Ngay cả cơ thể lạnh băng kia không ngừng quấn chặt lấy hắn, hắn cũng cảm thấy ấm áp lạ thường.Hắn muốn thiếu niên.Bao nhiêu lần cũng không đủ.Hận không thể chết trên người của cậu.Phải a.Nếu có thể chơi đến lúc cả hai cùng chết thì vui rồi.Nhưng không, Cố Nhạc Lăng sẽ là người từ bỏ trước, thân thể này...!đã bị giày vò rách nát lắm rồi."Cố Nhạc Lăng.".Chuyển động chậm dần, Mục Thiểm Tây nhấc thiếu niên đã hôn mê lên, chậm rãi hôn lên gương mặt của cậu."Bồi tôi chơi cho đến khi tôi chán được không?"Yêu cầu này không hề tệ chút nào.Chỉ cần người này không bỏ trốn, hắn sẽ tha cho cậu một mạng.Chính Mục Thiểm Tây cũng không hiểu...Bản thân bắt đầu nhân từ từ lúc nào.Nhưng hắn lại hiểu rõ một điều.
Hắn không nỡ giết Cố Nhạc Lăng nỡ vứt cậu vào tầng hầm.Không nỡ để cậu dùng thuốc kích dục, hỗn loạn hoan ái với lũ chuột cống kia.Tay chân thiếu niên đều là vật tuyệt mỹ nhất trên đời, hắn không nhẫn tâm chặt bỏ.Tay vẫn có thể ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng vuốt ve vùng cổ hay tê mỏi kia, còn dùng được, rất tốt.Chân có thể giữ chặt eo hắn, đung đưa theo mỗi chuyển động của hắn.
Tất cả đều còn hữu dụng.Hắn căn bản không cần làm loại chuyện kia.Phải a .Tỉnh táo lại một chút.Không được giết Cố Nhạc Lăng.
Cố Nhạc Lăng khác với bọn người kia.Vì thiếu niên là món đồ chơi hắn thích nhất....Hô hấp chậm rãi phả trên khuôn ngực mềm mại mại, Mục Thiểm Tây đã chợp mắt được một lúc liền tỉnh giấc.Hắn cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn kia đang áp vào da thịt nóng hực hực của mình, cánh mũi thon gọn, cao cao chạm vào lồng ngực, chọc hắn ngứa ngáy.Người này đúng là tốt số vô cùng, còn được cô băng bó cho.Vầng trán no đủ của thiếu niên đã bị một lớp băng dày che mất.Từ trên nhìn xuống chỉ thấy hàng mi dài khẽ rung động.Cơ thể của Cố Nhạc Lăng gầy hơn so với lúc trước nhiều lắm,sở dĩ Mục Thiểm Tây có thể cảm nhận rõ ràng là vì cậu đang nằm trên người hắn, giống như trẻ sơ sinh, yếu ớt, vô lực, cần người bảo vệ.Bàn tay dời đến vùng cổ mảnh khảnh của thiếu niên, khẽ vuốt ve dấu vết của bản thân để lại.Hai mắt hắn ám trầm, cổ tay dùng lực một chút, tức thì thiếu niên liền há hốc miệng nhỏ, mơ hồ loạng choạng ngẩng đầu lên, kêu đứt quãng từng tiếng ân a.Giống như trẻ sơ sinh thật.Chỉ dùng một tay thôi đã có thể bóp chết nó.Cái mạng yếu ớt này, hắn không cần.Mục Thiểm Tây chơi vui thả lỏng tay, Cố Nhạc Lăng cũng thôi ngọ nguậy, yên tĩnh nằm trên người hắn, mệt nhọc thở dốc.Không còn sức để kêu nữa.Như có ma lực, hắn vùi sâu vào mái tóc thiếu niên, liều mạng ngửi hương thơm quen thuộc.Bình tĩnh một chút.Không được xúc động.Hắn còn muốn chơi lâu một chút.
Bây giờ, chưa đến lúc...Dục vọng vẫn còn rục rịch giấu trong quần lót, cách một lớp vải, nóng hầm hập, cùng hậu huyệt ướt át của thiếu niên, yên lặng đè ép.Mục Thiểm Tây còn mặc quần lót, nhưng thiếu niên thì không, trên người cậu chỉ khoác độc chiếc áo sơ mi trắng của hắn, rộng đến nỗi có thể che khuất cái mông nõn nà kia.Hai dương căn có kích cỡ chênh lệch thân thiết mà dán sát vào nhau cách một lớp vải của quần lót.Lúc này đây, trông bọn họ giống như một đôi tình nhân thân mật.Hắn rất thích kiểu da thịt đụng chạm nhau này với thiếu niên...Nhưng người này, tựa hồ chỉ có thể đánh cho đầu óc mơ hồ mới ngoan ngoãn mặc hắn sai bảo.Sớm ngoan một chút có phải tốt hơn không?Bàn tay hung hăng vò nát một bên mông của cậu một chút.Mục Thiểm Tây tựa hồ rất thỏa mãn, nhưng hắn không để ý...Gương mặt thiếu niên ngày càng trắng như không còn một giọt máu, hơi thở khi có khi không, tay trái còn nhúc nhích giờ cũng bất động.Cả người chìm sâu vào hôn mê, đại não choáng váng, ký ức vụn vặt như va chạm, xâu xé lẫn nhau,...Rỗng tuếch.Không còn gì nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook