Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc
-
C23: Chương 23
Đoạn Văn Chu thành thật nói: "Không biết." Nước sông đen kịt, xem ra ô nhiễm tương đối nghiêm trọng.
Tiêu Tễ dừng một chút rồi đột nhiên lên tiếng.
"Là cuống rốn."
Cuống rốn trẻ em.
Ngay khi Tiêu Tễ nhìn chằm chằm vào dòng sông, cuối cùng hắn cũng hiểu được công viên giải trí này khiến hắn nghĩ đến điều gì. Bầu trời tối tăm, nhiệt độ không lạnh cũng không nóng, nước sông chảy qua toàn bộ công viên rồi khô cạn, các thiết bị giải trí liên tục lấy nước từ con sông để cung cấp năng lượng.
Lẽ ra hắn nên sớm nghĩ tới, nếu gấu nhỏ thật sự là đứa bé trong bụng vợ tên tù nhân, thì nơi đứa bé nằm —— hẳn là trong bụng mẹ!
Công viên giải trí hình tròn này là tượng trưng cho tử cung của người mẹ, dòng sông không ngừng phập phồng là máu từ cuống rốn cung cấp năng lượng cho toàn bộ công viên giải trí, cho nên con sông cuối cùng cũng sẽ cạn! Bầu trời tối đen như mực thì càng dễ giải thích hơn, em bé trong bụng mẹ thì làm gì thấy được ánh sáng chứ.
Nhưng mà—— vẫn còn một vấn đề!
Tiêu Tễ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nếu như suy đoán trước đó của hắn là chính xác thì cánh cửa đó hẳn là tượng trưng cho âm đ*o của người mẹ, ra khỏi cửa là tượng trưng cho một đứa trẻ được ra đời.
Nhưng cánh cửa lúc này đã bị khóa chặt, trói buộc chủ nhân nơi này và sinh linh bé nhỏ khao khát được sinh ra ở công viên trắng đen này.
Đợi đã, chỉ có màu trắng và đen?!
Tiêu Tễ siết chặt bức ảnh màu trong tay, hắn mở mắt ra nhìn về phía "studio ảnh" màu trắng.
Hắn biết "lối ra" chân chính ở đâu rồi.
·
Người nam vẫn đang ngồi co ro dưới đất che đi đôi mắt, toàn thân run lên vì đau, đau quá, đau quá!
Hắn rơi vào ảo cảnh bên trong hạng mục vòng quay ngựa gỗ và đã quay trở lại mật thất thứ tư một lần nữa, ngay lúc hắn ta chuẩn bị giết vợ mình! Nhưng lần này, trong khoảnh khắc hắn đâm dao vào mắt cô, cơn đau dữ dội truyền đến từ chính đôi mắt hắn——
Cảm giác như có ai đó dùng dao khoét mắt của hắn ta!
Cảm giác lạnh buốt tuyệt vọng khiến hắn suýt gục xuống, hắn ngồi bệt dưới đất rên rỉ một chút, cuối cùng cũng tỉnh táo được phần nào.
Cuối cùng hắn phải vật lộn một lúc thì mới ngồi dậy từ mặt đất.
Không, không được!
Hắn không thể thỏa mãn mong ước của con khốn đó được!
Hắn không thể chết được, không thể chết được!
Hắn phải trở lại thế giới thực! Cho dù có sống tủi nhục như một con chó thì hắn vẫn muốn sống!
Sau đó hắn dùng con mắt bên phải còn nhìn được nhìn xung quanh, trong tròng mắt bao phủ một lớp máu tươi khiến cho toàn bộ thế giới đều là màu đỏ. Chỉ có điều hắn phát hiện ngoại trừ chính mình, ba người Tiêu Tễ, Đoạn Văn Chu cùng Vưu Lâm đều không thấy đâu.
Hắn nhớ đến NPC gấu mà hắn đã từng nhìn thấy ở studio ảnh trước đó, vội vàng đứng lên chạy về phía studio.
Đẩy cửa studio ảnh ra, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mặt, hắn liếc mắt một cái liền thấy một phòng chụp đang mở.
Vị bác sĩ với khuôn mặt tuấn tú đang đứng bên trong, dùng tay nghịch nghịch một dụng cụ trông có vẻ như là một chiếc máy ảnh để bàn. Khí chất của hắn hoàn toàn phù hợp với nơi này, studio này chẳng giống như studio ảnh mà càng trông giống bệnh viện hơn.
Đối diện hắn là một chiếc giường bệnh trống rỗng, chỉ có điều Đoạn Văn Chu cùng Vưu Lâm lại không thấy đâu.
"Anh đến vừa lúc, tôi vừa định đi tìm anh."
Dụng cụ phức tạp trong tay Tiêu Tễ phát ra một tiếng "Tích ——" nhỏ.
Tiêu Tễ: "Ừm."
Người nam chợt nâng cao cảnh giác.
"Sao anh lại ở đây một mình? Hai người kia đi đâu rồi?"
Anh ta đã sớm nghi ngờ vị bác sĩ này không hề đơn giản, rõ ràng đây là lần đầu tiên mọi người tiến vào kỳ thi "ác mộng" như thế này, nhưng tên này lại cố tình bày ra bộ dạng không có chút sợ sệt, thậm chí còn rất thoải mái.
Anh ta nghi ngờ Tiêu Tễ thực chất là "thí sinh cũ"!
Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới tham gia kỳ thi này! Nếu không thì còn cách nào khác có thể giải thích cho sự thờ ơ và khả năng giải mã thành thạo của tên này được chứ?!
Hoặc có một khả năng nữa —— đó là Tiêu Tễ là gián điệp mà giám khảo Quỷ Tước cài vào, chuyên dùng để gài bẫy bọn họ. Anh ta cảm thấy cả Đoạn Văn Chu và Vưu Lâm nhất định đều đã bị vị bác sĩ này giết chết.
—— Vậy tiếp theo sẽ đến lượt anh ta!
Trong đầu dấy lên một làn sóng thuyết âm mưu, Tiêu Tễ ở trong mắt của người đàn ông lúc này chính là một tên sát nhân biến thái điên cuồng, theo hắn, Tiêu Tễ và Quỷ Tước là cá mè một lứa!
Quả nhiên, lúc này Tiêu Tễ nói chuyện.
"Đúng lúc muốn tìm anh. Lại đây, ngồi lên giường đi, anh là người cuối cùng."
Người nam:!!! Quả nhiên hắn đã giết chết hai người đó!
Ha, hắn ta thật sự nghĩ mình ngu tới mức sẽ đi qua chịu chết sao?!!
"Tôi không ——"
Lời còn chưa dứt, Tiêu Tễ đã có chút mất kiên nhẫn, ánh mắt hơi loé lên, dùng dao đâm một phát vào gáy người nam, khiến anh ta lập tức hôn mê bất tỉnh.
Sau đó hắn đưa người nam đang hôn mê lên giường bệnh và chụp ảnh anh ta bằng chiếc máy ảnh để bàn trông có vẻ nặng nề.
Một bức ảnh đen trắng được in ra từ máy và rơi xuống đất.
Trên mặt đất cũng có hai bức ảnh, người trong đó là Vưu Lâm và Đoạn Văn Chu.
Mà khi bức ảnh xuất hiện, người nam vẫn còn đang bất tỉnh nằm trên giường bệnh đã ngay lập tức biến mất trong không khí! Giống y như là Vưu Lâm và Đoạn Văn Chu! Sau khi bị chiếc máy ảnh này chụp, dường như nó có thể đưa người dịch chuyển qua nơi khác!
Sau khi đưa người nam đi, Tiêu Tễ là người cuối cùng nằm trên giường bệnh, hắn cài đặt chức năng tua nhanh thời gian chụp ảnh, sau khi nhấn màn trập thì hắn ngồi lên giường bệnh, lặng lẽ chờ đợi âm thanh của máy ảnh.
"Tách ——"
Bức ảnh cuối cùng cũng đã được chụp xong.
Tất cả bọn họ đều đã thuận lợi rời khỏi thế giới đen trắng này, cuối cùng họ cũng đã tìm được lối ra thật sự.
......
Trong công viên giải trí tối tăm và u ám, những bài hát thiếu nhi trong sáng vẫn vang vọng.
Một bàn tay nhặt lên bức ảnh cuối cùng của Tiêu Tễ trên mặt đất, bàn tay đó thon dài tái nhợt, mang găng tay đen cụt ngón, trên ngón cái đeo một chiếc nhẫn vuông hình hoa hồng.
Chàng trai tuấn mỹ trong bức ảnh đen trắng ngồi trên giường bệnh, sống lưng thẳng tắp, mặt mày thanh lãnh. Lông mi hắn hơi rũ xuống, che đi đôi con ngươi nhạt nhẽo lạnh băng.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người trong ảnh.
"Bông hồng nhỏ của tôi, chim sơn ca nhỏ của tôi...... của tôi......"
Người nọ thốt ra những lời mơ hồ không rõ, những lời sau đó dường như bị bóng tối nuốt chửng, không thể nghe được.
——
Tiêu Tễ một lần nữa mở mắt, thứ hắn nhìn thấy không còn là hai màu đen trắng nữa mà là màu đỏ rực rỡ chói mắt.
"Anh Tiêu! Cuối cùng anh cũng đến rồi!"
Đoạn Văn Chu hưng phấn lao về phía hắn.
"Anh làm em lo chết đi mất!"
Lúc này người nam cũng đã tỉnh lại, hắn vừa nhìn thấy Tiêu Tễ liền hét thảm một tiếng, lùi lại liên tiếp mấy bước.
"Anh, anh đừng tới đây."
"Đừng giết tôi, tôi có biến thành quỷ cũng không tha cho anh!"
Đoạn Văn Chu:? Tên này bị gì vậy?
Chờ đến khi nhìn thấy hai người Vưu Lâm và Đoạn Văn Chu bình yên vô sự thì người nam mới phát hiện ra tình hình cũng không hắn ta nghĩ.
Hắn ngước mắt lên nhìn xung quanh lần nữa, lúc này họ không còn ở trong công viên đen trắng đơn điệu nữa mà là ở một công viên hoàn toàn trái ngược lúc trước, ở đây chỉ có một màu đỏ như máu.
Bọn họ vẫn đang ở trên cây cầu, chỉ có điều cây cầu giờ đây đã đỏ như máu, dưới chân có cảm giác nhão nhão dính dính, thật sự y như là máu thật.
Người nam không khỏi lẩm bẩm một mình.
"Chúng ta đang ở đâu thế.....?"
Đoạn Văn Chu khịt mũi một tiếng.
"Nếu không phải anh Tiêu của tôi cực kỳ thông minh, ở thời khắc cuối cùng nghĩ ra cách thông quan, mấy người chúng ta còn lâu mới rời được mật thất!"
"Vì cái gì?"
Vưu Lâm cũng có chút không hiểu gì, cậu ta chỉ ngoan ngoãn làm theo những gì Tiêu Tễ nói, ngoan ngoãn chụp ảnh, vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đã rời khỏi mật thất.
Khi cậu ta hỏi, các học viên trong làn đạn đều tỏ ra bối rối hoặc phấn khích đến mức không thể nhịn được.
【 Tui thật sự xem đến choáng váng mặt mày, tui chẳng hiểu gì cả, huy hiệu tui đeo là đồ giả. 】
【 Ôi mẹ ơi, thật sự rất rất tuyệt, này TM* thế mà cũng có tác dụng! Tui nguyện ý gọi anh ấy là thần giải mã. 】
*TM: chết tiệt
【 Đồ cùi bắp như tui hong biết nói gì... 】
【 Tui đồng cảm với mọi người, nắm đấm của tui cũng cứng lên rồi! Trong lúc nhất thời tui thế mà không biết nên chửi Quỷ Tước điên khùng hay là nên khen anh Tiêu của tui thông minh vô địch thiên hạ nữa. 】
【 Tui không hiểu tui không hiểu tui một chút cũng không hiểu, cầu giải thích. 】
Đoạn Văn Chu nhướng mày, đang định mở miệng thổi phồng anh Tiêu của cậu ta đến muốn bay lên trời thì bị Tiêu Tễ ngăn lại.
"Ảnh chụp." Tiêu Tễ nói ngắn gọn.
"Ngay từ đầu, thế giới mà chúng ta đến là ở trong ảnh mà không phải là thế giới chân chính."
Ngay thời điểm ban đầu, mặc dù Tiêu Tễ đã suy đoán công viên tượng trưng cho "tử cung" của người mẹ, nhưng vấn đề là toàn bộ công viên chỉ có hai màu trắng đen kết hợp với studio ảnh kì quái kia thì lại càng làm mọi chuyện thêm phần khó hiểu. Mãi cho đến khi hắn nhớ đến lời nhắc nhở ở hạng mục nhà gương.
—— Thế giới chồng chéo và đan xen.
Nếu thế giới trong gương chồng chéo lên nhau, tại sao các thế giới khác lại không thể?
Ví dụ như thế giới trong ảnh, siêu âm B chuyên dùng để chụp ảnh thai nhi.
Tiêu Tễ dừng một chút rồi đột nhiên lên tiếng.
"Là cuống rốn."
Cuống rốn trẻ em.
Ngay khi Tiêu Tễ nhìn chằm chằm vào dòng sông, cuối cùng hắn cũng hiểu được công viên giải trí này khiến hắn nghĩ đến điều gì. Bầu trời tối tăm, nhiệt độ không lạnh cũng không nóng, nước sông chảy qua toàn bộ công viên rồi khô cạn, các thiết bị giải trí liên tục lấy nước từ con sông để cung cấp năng lượng.
Lẽ ra hắn nên sớm nghĩ tới, nếu gấu nhỏ thật sự là đứa bé trong bụng vợ tên tù nhân, thì nơi đứa bé nằm —— hẳn là trong bụng mẹ!
Công viên giải trí hình tròn này là tượng trưng cho tử cung của người mẹ, dòng sông không ngừng phập phồng là máu từ cuống rốn cung cấp năng lượng cho toàn bộ công viên giải trí, cho nên con sông cuối cùng cũng sẽ cạn! Bầu trời tối đen như mực thì càng dễ giải thích hơn, em bé trong bụng mẹ thì làm gì thấy được ánh sáng chứ.
Nhưng mà—— vẫn còn một vấn đề!
Tiêu Tễ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nếu như suy đoán trước đó của hắn là chính xác thì cánh cửa đó hẳn là tượng trưng cho âm đ*o của người mẹ, ra khỏi cửa là tượng trưng cho một đứa trẻ được ra đời.
Nhưng cánh cửa lúc này đã bị khóa chặt, trói buộc chủ nhân nơi này và sinh linh bé nhỏ khao khát được sinh ra ở công viên trắng đen này.
Đợi đã, chỉ có màu trắng và đen?!
Tiêu Tễ siết chặt bức ảnh màu trong tay, hắn mở mắt ra nhìn về phía "studio ảnh" màu trắng.
Hắn biết "lối ra" chân chính ở đâu rồi.
·
Người nam vẫn đang ngồi co ro dưới đất che đi đôi mắt, toàn thân run lên vì đau, đau quá, đau quá!
Hắn rơi vào ảo cảnh bên trong hạng mục vòng quay ngựa gỗ và đã quay trở lại mật thất thứ tư một lần nữa, ngay lúc hắn ta chuẩn bị giết vợ mình! Nhưng lần này, trong khoảnh khắc hắn đâm dao vào mắt cô, cơn đau dữ dội truyền đến từ chính đôi mắt hắn——
Cảm giác như có ai đó dùng dao khoét mắt của hắn ta!
Cảm giác lạnh buốt tuyệt vọng khiến hắn suýt gục xuống, hắn ngồi bệt dưới đất rên rỉ một chút, cuối cùng cũng tỉnh táo được phần nào.
Cuối cùng hắn phải vật lộn một lúc thì mới ngồi dậy từ mặt đất.
Không, không được!
Hắn không thể thỏa mãn mong ước của con khốn đó được!
Hắn không thể chết được, không thể chết được!
Hắn phải trở lại thế giới thực! Cho dù có sống tủi nhục như một con chó thì hắn vẫn muốn sống!
Sau đó hắn dùng con mắt bên phải còn nhìn được nhìn xung quanh, trong tròng mắt bao phủ một lớp máu tươi khiến cho toàn bộ thế giới đều là màu đỏ. Chỉ có điều hắn phát hiện ngoại trừ chính mình, ba người Tiêu Tễ, Đoạn Văn Chu cùng Vưu Lâm đều không thấy đâu.
Hắn nhớ đến NPC gấu mà hắn đã từng nhìn thấy ở studio ảnh trước đó, vội vàng đứng lên chạy về phía studio.
Đẩy cửa studio ảnh ra, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mặt, hắn liếc mắt một cái liền thấy một phòng chụp đang mở.
Vị bác sĩ với khuôn mặt tuấn tú đang đứng bên trong, dùng tay nghịch nghịch một dụng cụ trông có vẻ như là một chiếc máy ảnh để bàn. Khí chất của hắn hoàn toàn phù hợp với nơi này, studio này chẳng giống như studio ảnh mà càng trông giống bệnh viện hơn.
Đối diện hắn là một chiếc giường bệnh trống rỗng, chỉ có điều Đoạn Văn Chu cùng Vưu Lâm lại không thấy đâu.
"Anh đến vừa lúc, tôi vừa định đi tìm anh."
Dụng cụ phức tạp trong tay Tiêu Tễ phát ra một tiếng "Tích ——" nhỏ.
Tiêu Tễ: "Ừm."
Người nam chợt nâng cao cảnh giác.
"Sao anh lại ở đây một mình? Hai người kia đi đâu rồi?"
Anh ta đã sớm nghi ngờ vị bác sĩ này không hề đơn giản, rõ ràng đây là lần đầu tiên mọi người tiến vào kỳ thi "ác mộng" như thế này, nhưng tên này lại cố tình bày ra bộ dạng không có chút sợ sệt, thậm chí còn rất thoải mái.
Anh ta nghi ngờ Tiêu Tễ thực chất là "thí sinh cũ"!
Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới tham gia kỳ thi này! Nếu không thì còn cách nào khác có thể giải thích cho sự thờ ơ và khả năng giải mã thành thạo của tên này được chứ?!
Hoặc có một khả năng nữa —— đó là Tiêu Tễ là gián điệp mà giám khảo Quỷ Tước cài vào, chuyên dùng để gài bẫy bọn họ. Anh ta cảm thấy cả Đoạn Văn Chu và Vưu Lâm nhất định đều đã bị vị bác sĩ này giết chết.
—— Vậy tiếp theo sẽ đến lượt anh ta!
Trong đầu dấy lên một làn sóng thuyết âm mưu, Tiêu Tễ ở trong mắt của người đàn ông lúc này chính là một tên sát nhân biến thái điên cuồng, theo hắn, Tiêu Tễ và Quỷ Tước là cá mè một lứa!
Quả nhiên, lúc này Tiêu Tễ nói chuyện.
"Đúng lúc muốn tìm anh. Lại đây, ngồi lên giường đi, anh là người cuối cùng."
Người nam:!!! Quả nhiên hắn đã giết chết hai người đó!
Ha, hắn ta thật sự nghĩ mình ngu tới mức sẽ đi qua chịu chết sao?!!
"Tôi không ——"
Lời còn chưa dứt, Tiêu Tễ đã có chút mất kiên nhẫn, ánh mắt hơi loé lên, dùng dao đâm một phát vào gáy người nam, khiến anh ta lập tức hôn mê bất tỉnh.
Sau đó hắn đưa người nam đang hôn mê lên giường bệnh và chụp ảnh anh ta bằng chiếc máy ảnh để bàn trông có vẻ nặng nề.
Một bức ảnh đen trắng được in ra từ máy và rơi xuống đất.
Trên mặt đất cũng có hai bức ảnh, người trong đó là Vưu Lâm và Đoạn Văn Chu.
Mà khi bức ảnh xuất hiện, người nam vẫn còn đang bất tỉnh nằm trên giường bệnh đã ngay lập tức biến mất trong không khí! Giống y như là Vưu Lâm và Đoạn Văn Chu! Sau khi bị chiếc máy ảnh này chụp, dường như nó có thể đưa người dịch chuyển qua nơi khác!
Sau khi đưa người nam đi, Tiêu Tễ là người cuối cùng nằm trên giường bệnh, hắn cài đặt chức năng tua nhanh thời gian chụp ảnh, sau khi nhấn màn trập thì hắn ngồi lên giường bệnh, lặng lẽ chờ đợi âm thanh của máy ảnh.
"Tách ——"
Bức ảnh cuối cùng cũng đã được chụp xong.
Tất cả bọn họ đều đã thuận lợi rời khỏi thế giới đen trắng này, cuối cùng họ cũng đã tìm được lối ra thật sự.
......
Trong công viên giải trí tối tăm và u ám, những bài hát thiếu nhi trong sáng vẫn vang vọng.
Một bàn tay nhặt lên bức ảnh cuối cùng của Tiêu Tễ trên mặt đất, bàn tay đó thon dài tái nhợt, mang găng tay đen cụt ngón, trên ngón cái đeo một chiếc nhẫn vuông hình hoa hồng.
Chàng trai tuấn mỹ trong bức ảnh đen trắng ngồi trên giường bệnh, sống lưng thẳng tắp, mặt mày thanh lãnh. Lông mi hắn hơi rũ xuống, che đi đôi con ngươi nhạt nhẽo lạnh băng.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người trong ảnh.
"Bông hồng nhỏ của tôi, chim sơn ca nhỏ của tôi...... của tôi......"
Người nọ thốt ra những lời mơ hồ không rõ, những lời sau đó dường như bị bóng tối nuốt chửng, không thể nghe được.
——
Tiêu Tễ một lần nữa mở mắt, thứ hắn nhìn thấy không còn là hai màu đen trắng nữa mà là màu đỏ rực rỡ chói mắt.
"Anh Tiêu! Cuối cùng anh cũng đến rồi!"
Đoạn Văn Chu hưng phấn lao về phía hắn.
"Anh làm em lo chết đi mất!"
Lúc này người nam cũng đã tỉnh lại, hắn vừa nhìn thấy Tiêu Tễ liền hét thảm một tiếng, lùi lại liên tiếp mấy bước.
"Anh, anh đừng tới đây."
"Đừng giết tôi, tôi có biến thành quỷ cũng không tha cho anh!"
Đoạn Văn Chu:? Tên này bị gì vậy?
Chờ đến khi nhìn thấy hai người Vưu Lâm và Đoạn Văn Chu bình yên vô sự thì người nam mới phát hiện ra tình hình cũng không hắn ta nghĩ.
Hắn ngước mắt lên nhìn xung quanh lần nữa, lúc này họ không còn ở trong công viên đen trắng đơn điệu nữa mà là ở một công viên hoàn toàn trái ngược lúc trước, ở đây chỉ có một màu đỏ như máu.
Bọn họ vẫn đang ở trên cây cầu, chỉ có điều cây cầu giờ đây đã đỏ như máu, dưới chân có cảm giác nhão nhão dính dính, thật sự y như là máu thật.
Người nam không khỏi lẩm bẩm một mình.
"Chúng ta đang ở đâu thế.....?"
Đoạn Văn Chu khịt mũi một tiếng.
"Nếu không phải anh Tiêu của tôi cực kỳ thông minh, ở thời khắc cuối cùng nghĩ ra cách thông quan, mấy người chúng ta còn lâu mới rời được mật thất!"
"Vì cái gì?"
Vưu Lâm cũng có chút không hiểu gì, cậu ta chỉ ngoan ngoãn làm theo những gì Tiêu Tễ nói, ngoan ngoãn chụp ảnh, vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đã rời khỏi mật thất.
Khi cậu ta hỏi, các học viên trong làn đạn đều tỏ ra bối rối hoặc phấn khích đến mức không thể nhịn được.
【 Tui thật sự xem đến choáng váng mặt mày, tui chẳng hiểu gì cả, huy hiệu tui đeo là đồ giả. 】
【 Ôi mẹ ơi, thật sự rất rất tuyệt, này TM* thế mà cũng có tác dụng! Tui nguyện ý gọi anh ấy là thần giải mã. 】
*TM: chết tiệt
【 Đồ cùi bắp như tui hong biết nói gì... 】
【 Tui đồng cảm với mọi người, nắm đấm của tui cũng cứng lên rồi! Trong lúc nhất thời tui thế mà không biết nên chửi Quỷ Tước điên khùng hay là nên khen anh Tiêu của tui thông minh vô địch thiên hạ nữa. 】
【 Tui không hiểu tui không hiểu tui một chút cũng không hiểu, cầu giải thích. 】
Đoạn Văn Chu nhướng mày, đang định mở miệng thổi phồng anh Tiêu của cậu ta đến muốn bay lên trời thì bị Tiêu Tễ ngăn lại.
"Ảnh chụp." Tiêu Tễ nói ngắn gọn.
"Ngay từ đầu, thế giới mà chúng ta đến là ở trong ảnh mà không phải là thế giới chân chính."
Ngay thời điểm ban đầu, mặc dù Tiêu Tễ đã suy đoán công viên tượng trưng cho "tử cung" của người mẹ, nhưng vấn đề là toàn bộ công viên chỉ có hai màu trắng đen kết hợp với studio ảnh kì quái kia thì lại càng làm mọi chuyện thêm phần khó hiểu. Mãi cho đến khi hắn nhớ đến lời nhắc nhở ở hạng mục nhà gương.
—— Thế giới chồng chéo và đan xen.
Nếu thế giới trong gương chồng chéo lên nhau, tại sao các thế giới khác lại không thể?
Ví dụ như thế giới trong ảnh, siêu âm B chuyên dùng để chụp ảnh thai nhi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook