Lúc Hứa Ngật Xuyên tới thôn Tây Liễu đã là mười giờ tối. Chỉ trong một ngày đi ba phương tiện giao thông khác nhau, mất gần mười tiếng, cuối cùng cũng đến được vùng nông thôn nhỏ xa xôi phía tây này.

Mới từ chiếc xe buýt nhỏ ọp ẹp sắp đổ xuống, đã bị một nhóm thôn dân chất phác mặt xám mày tro vây quanh.

Tuy rằng hàng năm đều nghênh đón giáo viên hỗ trợ giảng dạy, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một người thành phố tuấn tú như Hứa Ngật Xuyên, tất cả mọi người đều nhiệt tình trước nay chưa từng có, đặc biệt là goá phụ Vương ở đầu thôn, nào bưng nào xách, từng đồ từng đồ đưa lên tay Hứa Ngật Xuyên.

Hứa Ngật Xuyên bôn ba một ngày, chẳng còn chút tinh thần nào, lần này bị bao vây như thưởng thức quốc bảo lại càng phiền não hơn. Nhưng anh mới đến, cũng không làm mất hứng thú của thôn dân nhiệt tình, anh kéo một nụ cười cứng ngắc, tiếp nhận lễ gặp mặt của mọi người.

Trong đám đông có một cụ già sáu mươi xanh xao vàng vọt đi tới, kích động cầm tay Hứa Ngật Xuyên: "Thầy Hứa, cuối cùng thầy cũng tới rồi, tôi là trưởng thôn Tây Liễu, Lưu Thủ Tài.”

Nhìn móng tay trưởng thôn đen sì, huyệt thái dương của Hứa Ngật Xuyên nhảy thình thịch hai cái, anh nhẹ nhàng nắm chặt rồi len lén rút tay về, "Chào trưởng thôn.”

Hứa Ngật Xuyên lại chào hỏi từng thôn dân một, nói vài lời khách sáo với nhau, nhưng thời gian đã khuya, mọi người xem xong náo nhiệt cũng giải tán.

Trưởng thôn Lưu nhận lấy hành lý trên tay Hứa Ngật Xuyên, nói: "Thầy Hứa, nhà đã quét dọn xong rồi, mời đi theo tôi.”

Hứa Ngật Xuyên nhìn chiếc cổng vòm đổ nát phía trên đầu, mọi thứ xung quanh đều im lặng, một cơn gió mùa thu ảm đạm thổi bay cành lá khô héo khắp mặt đất.

Nhìn đâu cũng tràn ngập cảm giác hoang tàn.

Đây chính là nơi Hứa Ngật Xuyên sẽ ở lại một năm.

Anh khẽ thở dài một hơi, đuổi theo bóng lưng còng xuống phía trước.

Đi chưa được một hồi, Hứa Ngật Xuyên đã nhận ra phía sau có người vẫn đi theo bọn họ, tiếng bước chân đứt quãng không che giấu được hoảng loạn.

Trưởng thôn dường như cũng phát hiện ra sự tồn tại của người theo dõi, nhưng cũng mặc kệ.

Hứa Ngật Xuyên cố ý đi chậm rồi đột nhiên quay đầu lại, bắt được một bóng người nhút nhát, Hứa Ngật Xuyên đang muốn tiến lên đã thấy bóng người kia chạy nhanh ra xa.

Lưu Thủ Tài cười cười: " Thằng con hoang Kỷ gia kia lại chạy lung tung rồi.”

Thằng con hoang?

“Không cha không mẹ, cái này còn có chút vấn đề, "Lưu Thủ Tài chỉ vào đầu mình, thở dài," Còn không phải hoang sao?”

"Nhưng thầy đừng lo, thằng nhóc đó sẽ không làm gì thầy đâu. Nó chỉ thích tham gia náo nhiệt thôi. Cứ coi như nó không tồn tại đi.”

Hứa Ngật Xuyên yên lặng gật đầu.

"Thầy Hứa, hôm nay thầy mệt lắm rồi nhỉ?”

“Không sao.”

Nhiệt độ ban đêm rất thấp, Hứa Ngật Xuyên có hơi lạnh, tay ngứa ngáy, sờ sờ hộp thuốc lá trong túi mới yên tâm hơn một chút.

Anh hơi nghiện thuốc lá, nhưng lúc này không tiện hút thuốc lắm.

“Mùa đông ở đây rất lạnh, thầy mặc một cái áo khoác mỏng sao được.”

Trưởng thôn Lưu còn đang thao thao bất tuyệt, Hứa Ngật Xuyên đáp tiếng được tiếng chăng, trong lòng còn để ý đến bóng người vừa rồi.

Đi dọc theo con đường mờ mịt gần mười phút, hai người đi đến một khoảng sân nhỏ có hàng rào bao quanh.

“Đến rồi, thầy Hứa.”

Mặc dù khoảng sân nhỏ trước mặt có phong cách giống như ngôi nhà tường đất ngói nung mà anh từng thấy trước đây, nhưng so với trong tưởng tượng của Hứa Ngật Xuyên thì sạch sẽ hơn rất nhiều.

Nghe trưởng thôn nói, đây là phòng giáo viên dành riêng cho anh, những người khác còn chưa có đãi ngộ này, Hứa Ngật Xuyên bất đắc dĩ cười cười.

Nhà đất ở nông thôn được xây dựng rộng rãi mà trống trải, trong phòng ngủ ngoại trừ giường, ngăn tủ cùng với một cái bàn học đơn giản ra thì không có bất kỳ đồ dùng nào.

Hứa Ngật Xuyên dần dần tiếp nhận hoàn cảnh đơn sơ trước mắt, bắt đầu tìm niềm vui trong đau khổ, lại phát hiện rất nhiều ngạc nhiên ngoài ý muốn.

Tuy nơi này nghèo khó lạc hậu nhưng không khí lại rất trong lành. Trong nhà có lầu hai nối thẳng nóc nhà, có thể thưởng thức ánh trăng xinh đẹp, sân sau còn có một khoảng đất trống lớn có thể trồng chút rau.

Điều đau đầu duy nhất là nhà vệ sinh. Đây cũng không thể gọi là nhà vệ sinh, mà là một cái hố xí đơn giản tùy tiện dựng bên cạnh chuồng heo bỏ hoang.

Hứa Ngật Xuyên cũng không phải là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, ngược lại từ nhỏ anh đã vô cùng độc lập, cho dù bố mẹ không ở bên cạnh quanh năm cũng có thể chăm sóc bản thân rất tốt.

Nếu không thay đổi được hiện trạng vậy thì chỉ có thể từ từ thích nghi.

Hứa Ngật Xuyên nhanh chóng lên kế hoạch cho năm nay, mỗi ngày mắt nhắm mắt mở, tùy tiện ứng phó.

Một năm sau anh sẽ thuận lợi lấy được biên chế chính thức, hiện tại chịu chút đau khổ coi như rèn luyện bản thân.

Nghĩ vậy, Hứa Ngật Xuyên cảm thấy sắc mặt thầy giáo đề cử mình tới đây cũng không còn đáng ghê tởm nữa.

Chuẩn bị hành lý xong, sau khi rửa mặt đơn giản, Hứa Ngật Xuyên không hề cảm thấy buồn ngủ nên dựng một chiếc ghế gỗ nhỏ ngồi trong sân hút thuốc.

Mọi lo lắng của anh đều được thay thế bằng mùi nicotin, anh thả những vòng khói vào bầu trời đêm tối tăm.

Anh nói: "Ra ngoài đi."

Bóng dáng phía sau cây cử động, lại do dự không tiến lên, Hứa Ngật Xuyên nhướng mày, "Nhóc quỷ Kỷ gia, mau ra đây.”

Bóng người kia vẫn bất động, Hứa Ngật Xuyên đi tới, muốn bắt kẻ theo dõi tại trận, bóng người kia lại men vòng quanh gốc cây.

Hứa Ngật Xuyên đột nhiên thay đổi phương hướng, xoay người quát bóng người sắp đụng được vào: "Đứng lại!”

Bóng người hiển nhiên là bị tiếng gầm bất thình lình của Hứa Ngật Xuyên hù dọa, ngây ngốc tại chỗ.

Bóng đêm mông lung, Hứa Ngật Xuyên không thấy rõ mặt người trước mắt. Ấn tượng đầu tiên là nhỏ, ấn tượng thứ hai là gầy.

Hứa Ngật Xuyên không thấp, vóc dáng một mét tám cộng thêm thói quen rèn luyện quanh năm, khiến anh rất được các cô gái chào đón. Mà người trước mắt cao hơn anh một đoạn, nhưng bởi quá gầy nên nhìn qua có chút yếu đuối, lẻ loi ở trong gió lạnh run lẩy bẩy.

Lúc này Hứa Ngật Xuyên mới để ý cậu bé chỉ mặc một chiếc áo đơn, nhìn đã thấy lạnh, anh cau mày hỏi: "Sao mặc ít vậy?"

Cậu bé nghiêng đầu không nói lời nào, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm.

“Đi, theo anh vào nhà. "Hứa Ngật Xuyên nắm lấy tay cậu, cậu bé còn đang giãy dụa, nhưng Hứa Ngật Xuyên dùng nhiều sức hơn ngăn cậu lại.

Vừa vào phòng, Hứa Ngật Xuyên mới nhìn rõ người trước mắt.

Ba chữ thằng con hoang lập tức nhảy ra.

Nhóc quỷ trước mắt đầu bù tóc rối, toàn thân bẩn như lăn một vòng trong bùn đất, duy chỉ có đôi mắt kia đen kịt như mực.

Hứa Ngật Xuyên tặc lưỡi, nói: "Đúng là một nhóc con hoang dã.”

Nhóc quỷ run rẩy hai cái, co rúm lui về phía sau.

“Em không nói cho anh biết em tên gì anh cũng chỉ có thể gọi em là nhóc con hoang dã thôi.”

“ Tôi... " Nhóc Quỷ ấp úng nói," Em tên là Kỷ Nghiêu Vũ.”

“Kỷ Nghiêu Vũ? "Giọng nhóc quỷ dễ nghe một cách khó hiểu, phối hợp với giọng quê có chút trái ngược, Hứa Ngật Xuyên hỏi," Kỷ nào, Nghiêu nào, Vũ nào?”

Đây thật đúng là làm khó Kỷ Nghiêu Vũ, suy nghĩ nửa ngày cũng không tổ chức được ngôn ngữ, đột nhiên trong đầu cậu nảy ra một ý tưởng, ngồi xổm xuống mặt đất, bắt đầu dùng ngón tay và nước miếng viết.

Còn chưa viết xong, Kỷ Nghiêu Vũ lại đặt ngón tay vào miệng mình, Hứa Ngật Xuyên nhìn không nổi, vội vàng ngăn cậu lại: "Được rồi được rồi, anh biết rồi, ngón tay bẩn như vậy, đừng tùy tiện bỏ vào miệng!"

Kỷ Nghiêu Vũ đứng lên, có hơi tủi thân dựa vào góc tường, lo lắng mình lại làm sai cái gì.

“Anh là Hứa Ngật Xuyên, là người mới tới đây.”

“Thầy, thầy tôi biết! "Kỷ Nghiêu Vũ vô cùng hưng phấn nói tiếp, trong mắt cơ hồ tràn ra phấn khích, nhưng gò má bị bùn đất che khuất, Hứa Ngật Xuyên vẫn không thấy rõ biểu cảm của cậu.

Hứa Ngật Xuyên thầm nghĩ, nhóc quỷ này cũng không có vấn đề như trưởng thôn nói, dường như rất thông minh.

Nước nóng vừa rồi còn thừa, Hứa Ngật Xuyên mang tới một chậu nước, nói: "Rửa mặt đi.”

Kỷ Nghiêu Vũ nhìn khăn lông mới tinh kia có hơi ngượng ngùng, chỉ yên lặng múc nước rửa.

Hứa Ngật Xuyên cũng không ngăn cản cậu, hỏi: "Em đi theo anh làm gì?”

Sau khi bụi bẩn tan đi, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn, Hứa Ngật Xuyên nhìn mà ngây người, anh chỉ biết ánh mắt Kỷ Nghiêu Vũ rất đẹp, không ngờ khuôn mặt cũng đẹp đẽ như thế.

Đôi mắt to sống động, lông mi dày run rẩy, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhạt, tuy là một đứa trẻ hoang dã nhưng rõ ràng là có chút xinh đẹp.

Kỷ Nghiêu Vũ cắn môi, nói: “ Tôi chỉ muốn nhìn thầy Hứa một chút thôi."

Hứa Ngật Xuyên ho khan hai tiếng, nói: "Em là học sinh tiểu học ở Tây Liễu sao?”

Kỷ Nghiêu Vũ lắc đầu, trong đôi mắt đen kịt lướt qua một tia đáng thương.

Ngẫm lại cũng đúng, đứa nhỏ này thấy thế nào cũng không phải là học sinh tiểu học.

“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bảy rồi!”

“Hả? "Hứa Ngật Xuyên không thể tin được.

Tuy rằng Kỷ Nghiêu Vũ rất nhỏ, nhưng nhìn có chút suy dinh dưỡng, nếu nói cậu mười bốn mười lăm tuổi cũng sẽ không có người nghi ngờ.

“Mười bảy, nên đọc sách trung học nha.”

"Tôi chưa từng đọc sách. "

"Vậy em biết viết tên mình không?"

“ Tôi chỉ biết ba chữ này.”

Trái tim Hứa Ngật Xuyên co rút, "Vậy em muốn đi học không?”

Kỷ Nghiêu Vũ điên cuồng gật đầu.

Hứa Ngật Xuyên đột nhiên muốn sờ sờ đầu Kỷ Nghiêu Vũ, nhưng mái tóc đầy bùn đất kia khuyên anh lùi lại, "Sao lại làm cho toàn thân bẩn thỉu như vậy.”

Kỷ Nghiêu Vũ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, che miệng lắc đầu.

Hứa Ngật Xuyên thở dài: "Sao lại giống như anh bắt nạt em vậy, không muốn nói thì thôi.”

Anh nhìn đồng hồ, nói: "Đã trễ thế này, cũng nên về thôi.”

Kỷ Nghiêu Vũ mặt đỏ bừng: "Tạm biệt thầy Hứa.”

Nói xong bèn lạch bạch chạy ra ngoài, nhưng không lâu sau, tiếng bước chân lại trở lại, trong tay Kỷ Nghiêu Vũ cầm thứ gì đó, nhét vào tay Hứa Ngật Xuyên, lại đỏ mặt bỏ chạy.

Hứa Ngật Xuyên nhìn bánh bao dính bùn đất trong tay, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Thật là một nhóc quỷ thú vị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương