Đưa Tôi Đi Ngắm Mùa Đông
-
Chương 8: Giao hòa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
được biên dịch và hiệu chỉnh bởi Tiểu (Hủ) Nam.
Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.
Tôi kéo anh vào trong nước, điên cuồng hôn lên bờ môi dày gợi cảm kia. Đầu lưỡi của tôi cố tình luồn thật sâu vào trong miệng anh, không cho anh có cơ hội đào thoát. Anh cũng nhiệt tình đáp lại sự mời gọi của tôi, phóng thích toàn bộ sự mạnh mẽ và bạo dạn trong con người mình.
○◦¦∞♥♥ ∞¦◦○
Về tới khách sạn là ba giờ sáng.
Tôi cùng anh Tử Phong đều uống tới say mềm nhưng tửu lượng anh ấy không bằng tôi, lúc ngồi trên taxi, anh gục vào ngực tôi ngáy o o. Tôi đưa anh về nhà, đặt anh lên giường cẩn thận rồi mới quay về chỗ của hai cha con Tống Tống.
Mở vòi hoa sen, tôi xịt nước thật mạnh lên mặt mình. Nước phun tung tóe làm rát cả da thịt.
Đầu tôi rất đau, như sắp vỡ ra thành từng mảnh. Lượng cồn trong rượu quá nhiều làm cho tôi có cảm giác mơ hồ, không tự chủ được hành động, lại càng không khống chế được suy tưởng của bản thân. Tôi rất muốn khóc, rất muốn nhớ tới Vũ.
Thế rồi tôi thật sự khóc rống lên. Tôi ngồi xổm xuống dưới cơn mưa nước trút xuống từ vòi sen, khóc thật lớn. Làn nước nóng ấm phủ lên cả người tôi, trôi theo từng giọt nước mặt nghẹn ngào.
Tôi không biết mình muốn thế nào, muốn làm gì, tôi chỉ biết, trong một khắc đó, nếu tôi không thể khóc lớn, nhất định tôi sẽ ngạt thở, ngực sẽ quặn lên từng cơn cho tới lúc chết mới thôi.
Tôi ngồi khóc trong phòng tắm như vậy, cứ như một con sói chu rú trong đêm sâu cô độc.
Cánh cửa thủy tinh bị mở ra, Tống Ứng Sinh bước vào. Anh ta đứng ngay trước mặt tôi, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thương tiếc, đau lòng, thân thể trần trụi của tôi lộ rõ trong đôi mắt ấy.
Tôi ngẩng đầu, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Tống Ứng Sinh. Thực sự tôi không thể hiểu được giữa tôi và người đàn ông này có quan hệ gì. Tôi chỉ cảm thấy, giờ khắc đó, tôi thật sự thèm khát cơ thể của một người đàn ông, thèm muốn thứ khoái cảm đã từng làm tôi xao xuyến, rạo rực.
Vì thế, tôi đứng lên, cơ thể sũng nước này bước về phía Tống Ứng Sinh. Anh ta không hề cự tuyệt, ngược lại còn dùng hai cánh tay khỏe mạnh ôm lấy tôi rất chặt, xiết thật mạnh. Tôi dễ dàng cảm nhận được độ ấm tới cháy bỏng trong con người anh, sóng tình đã dâng trào, tình cảm mãnh liệt làm cho người đàn ông vững chãi này cũng phải run rẩy.
Tôi kéo anh vào trong nước, điên cuồng hôn lên bờ môi dày gợi cảm kia. Đầu lưỡi của tôi cố tình luồn thật sâu vào trong miệng anh, không cho anh có cơ hội đào thoát. Anh cũng nhiệt tình đáp lại sự mời gọi của tôi, phóng thích toàn bộ sự mạnh mẽ và bạo dạn trong con người mình. Anh còn nhiệt tình xoa nắn từng thớ thịt trên người, lao vào tôi trong hoang dại, đê mê.
Đêm đó, chúng đôi làm tình kịch liệt ngay trong màn nước tí tách. Cả hai đều phóng túng cơ thể theo nhịp đập của con tim, mỗi một phút một giây, chúng tôi đều tan chảy vào nhau.
Lúc tôi tỉnh lại đã là hơn ba giờ chiều của ngày hôm sau. Trong phòng trống rỗng không có ai khác.
Muốn bước xuống dường nhưng thân thể đau nhức, không thể cử động như ý muốn.
Đầu óc thì vẫn hỗn loạn, xem chừng tác dụng của lượng cồn kia vẫn chưa chấm dứt. Nhưng tôi vẫn rất tỉnh táo, có thể nhớ rất rõ chuyện mình đã làm đêm hôm qua.
Tôi vuốt ve cơ thể của mình, tuy rằng không yêu quý tới mức tôn sùng nhưng nó vẫn luôn được giữ gìn cẩn thận. Cho tới trước đêm hôm qua, Vũ là người duy nhất từng chạm vào tôi. Nhưng bây giờ thì sao? Tôi không còn sạch sẽ nữa phải không?
Tôi không biết, mà tôi cũng không phải là loại người lúc mới quen sẽ hỏi mấy câu đại loại như “Em đã không còn trong sạch nữa, anh có còn yêu em không?” Một người cô quạnh như tôi không cần để ý tới chuyện gì, bởi vì không có ai quan tâm tới tôi cả.
Tôi không biết sau này quan hệ giữa tôi và Tống Ứng Sinh sẽ như thế nào, lại càng không biết phải đối mặt với Tống Tống ra sao. Thằng bé đó thích tôi như vậy, tôi cũng thực lòng yêu thương nó, vậy mà đêm qua tôi lại lên giường với cha nó. Nếu biết chuyện này, có lẽ nó sẽ phải chịu thêm một lần đả kích.
Rốt cục, cái tính lười biếng trong tôi nó chiến thắng, dù sao thì chuyện này cũng không phải do một mình tôi quyết định là được. Tôi cứ nằm yên ở trên giường, không nghĩ gì, cũng không làm gì khác, cố gắng tận hưởng sự yên lặng quý giá trong lúc này.
Hơn sáu giờ, trời đã nhá nhem, thấy đói bụng, tôi đành phải bước xuống giường. Toàn thân vẫn đau nhức, tôi bước vào nhà tắm, xối nước ấm lên người cho dễ chịu hơn.
Lúc đi ra, tôi thấy hai cha con Tống Tống đã quay về, cậu nhóc rất vui vẻ, vừa thấy tôi đã kéo tay “Anh Tiểu Thất, ba ba đưa em ra biển để bơi, thích lắm đó anh!”
Tôi cười cười, sờ sờ đầu của nó. Lúc này tôi thật sự rất mệt, không còn khí lực đâu để đùa giỡn với nó như mọi khi.
Tống Ứng Sinh hỏi “Em có sao không?” Vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh, và tất nhiên, rất lễ độ như thăm hỏi ân cần bình thường. Tôi thực bội phục khả năng kiểm soát cảm xúc của anh ta.
“Tốt hơn rồi.” Tôi nói, ai cũng có thể nghe thấy giọng nói của tôi có chút mỉa mai.
“Ừ, thế thì tốt.” Tống Ứng Sinh nói một câu ngắn gọn.
Vậy cũng không tệ, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả, hai bên đều không cảm thấy khó xử.
Chúng tôi cứ trải qua kỳ nghỉ “vui vẻ” ở Thâm Quyến như vậy. Mỗi ngày đều ngắm biển, thi thoảng có đi mua sắm, có lẽ Tống Tống là người thích thú nhất, ngày nào nó cũng hứng khởi chạy loạn khắp nơi. Còn giữa tôi và Tống Ứng Sinh lại xa cách nhau hơn, từ sau đêm hôm ấy, cả hai đều tránh đối diện với nhau, cũng chỉ nói với nhau mấy câu cho có lệ.
Một tuần trôi qua rất nhanh, Tống Ứng Sinh phải quay về với công việc. Đêm trước khi đi khỏi Thâm Quyến, tôi tới chào anh Tử Phong.
Anh ấy kinh ngạc hỏi tôi “Sao mày đi nhanh thế, anh đã kịp đưa mày đi chiêu đãi cái gì đâu?”
“Dạ, thôi khỏi anh ạ.” Tôi cười “Giờ em là thằng làm công ăn lương, ông chủ bảo đi, em không đi không được.”
“Ha ha, thế thì chịu rồi.” Anh Tử Phong cũng cười.
Tôi nói với anh “Anh phải cố gắng gữ gìn sức khỏe nhé, nếu có cơ hội phải tìm lấy một người tâm đầu ý hợp.”
“Chuyện này dục tốc bất đạt em ạ.” Anh cười bất đắc dĩ “Mày còn nói anh nữa, nhìn lại mình đi em, cứ lo cho mày trước đi! Ha ha”
Tôi cười ngây ngô.
“Đúng rồi. Anh có chuyện muốn hỏi mày.”
“Chuyện gì ạ?” Tôi nghi hoặc.
“Hải có tới gặp em chưa?”
Thì ra là chuyện này, tôi đáp “Có ạ, tháng trước nó mới tới chỗ em. Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
“Tiểu Thất, em biết không? Hải nó vẫn thích em đấy.”
Tôi sửng sốt, không tiết tại sao anh Tử Phong lại đề cập tới vấn đề này. Tuy rằng mấy năm qua ai cũng biết, tôi cũng biết nhưng mọi người đều để ở trong lòng, chưa bao giờ nói ra ngoài.
Thấy tôi im lặng, anh Phong nói tiếp “Anh nghĩ mày cũng biết. Chuyện này, ai ở Working khi đó đều biết cả. Nhưng vấn đề là lúc ấy em lại chọn Vũ, hai người cùng nhau ân ân ái ái như vậy. Hải nó cũng không muốn cưỡng cầu. Anh thấy nó vẫn còn tốt với em lắm. Vũ nó đi cũng nhiều năm rồi. Anh chỉ muốn nhắc mày, không dễ gì tìm được một thằng tốt như nó đâu.”
Hải luôn quan tâm tới tôi, không phải tôi không biết điều đó. Tình cảm mà cậu ấy dành cho tôi đã sớm vượt quá mức tình bạn thân thiết bình thường. Hải cũng chưa bao giờ thổ lộ lại càng không đòi hỏi gì cả, chỉ yên lặng quan sát từng bước đi của tôi. Tôi biết hết, chỉ là cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào.
Trong lúc nhất thời không biết phải đáp lời anh Phong ra làm sao, cả hai anh em chúng tôi đều trầm mặc.
Anh Tử Phong lấy một chai rượu ra, hai anh em cạn mấy chén. Trước khi đi, tôi ôm từ biệt anh thật chặt. Anh em thâm tình, chưa biết bao giờ sẽ có ngày gặp lại.
được biên dịch và hiệu chỉnh bởi Tiểu (Hủ) Nam.
Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.
Tôi kéo anh vào trong nước, điên cuồng hôn lên bờ môi dày gợi cảm kia. Đầu lưỡi của tôi cố tình luồn thật sâu vào trong miệng anh, không cho anh có cơ hội đào thoát. Anh cũng nhiệt tình đáp lại sự mời gọi của tôi, phóng thích toàn bộ sự mạnh mẽ và bạo dạn trong con người mình.
○◦¦∞♥♥ ∞¦◦○
Về tới khách sạn là ba giờ sáng.
Tôi cùng anh Tử Phong đều uống tới say mềm nhưng tửu lượng anh ấy không bằng tôi, lúc ngồi trên taxi, anh gục vào ngực tôi ngáy o o. Tôi đưa anh về nhà, đặt anh lên giường cẩn thận rồi mới quay về chỗ của hai cha con Tống Tống.
Mở vòi hoa sen, tôi xịt nước thật mạnh lên mặt mình. Nước phun tung tóe làm rát cả da thịt.
Đầu tôi rất đau, như sắp vỡ ra thành từng mảnh. Lượng cồn trong rượu quá nhiều làm cho tôi có cảm giác mơ hồ, không tự chủ được hành động, lại càng không khống chế được suy tưởng của bản thân. Tôi rất muốn khóc, rất muốn nhớ tới Vũ.
Thế rồi tôi thật sự khóc rống lên. Tôi ngồi xổm xuống dưới cơn mưa nước trút xuống từ vòi sen, khóc thật lớn. Làn nước nóng ấm phủ lên cả người tôi, trôi theo từng giọt nước mặt nghẹn ngào.
Tôi không biết mình muốn thế nào, muốn làm gì, tôi chỉ biết, trong một khắc đó, nếu tôi không thể khóc lớn, nhất định tôi sẽ ngạt thở, ngực sẽ quặn lên từng cơn cho tới lúc chết mới thôi.
Tôi ngồi khóc trong phòng tắm như vậy, cứ như một con sói chu rú trong đêm sâu cô độc.
Cánh cửa thủy tinh bị mở ra, Tống Ứng Sinh bước vào. Anh ta đứng ngay trước mặt tôi, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thương tiếc, đau lòng, thân thể trần trụi của tôi lộ rõ trong đôi mắt ấy.
Tôi ngẩng đầu, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Tống Ứng Sinh. Thực sự tôi không thể hiểu được giữa tôi và người đàn ông này có quan hệ gì. Tôi chỉ cảm thấy, giờ khắc đó, tôi thật sự thèm khát cơ thể của một người đàn ông, thèm muốn thứ khoái cảm đã từng làm tôi xao xuyến, rạo rực.
Vì thế, tôi đứng lên, cơ thể sũng nước này bước về phía Tống Ứng Sinh. Anh ta không hề cự tuyệt, ngược lại còn dùng hai cánh tay khỏe mạnh ôm lấy tôi rất chặt, xiết thật mạnh. Tôi dễ dàng cảm nhận được độ ấm tới cháy bỏng trong con người anh, sóng tình đã dâng trào, tình cảm mãnh liệt làm cho người đàn ông vững chãi này cũng phải run rẩy.
Tôi kéo anh vào trong nước, điên cuồng hôn lên bờ môi dày gợi cảm kia. Đầu lưỡi của tôi cố tình luồn thật sâu vào trong miệng anh, không cho anh có cơ hội đào thoát. Anh cũng nhiệt tình đáp lại sự mời gọi của tôi, phóng thích toàn bộ sự mạnh mẽ và bạo dạn trong con người mình. Anh còn nhiệt tình xoa nắn từng thớ thịt trên người, lao vào tôi trong hoang dại, đê mê.
Đêm đó, chúng đôi làm tình kịch liệt ngay trong màn nước tí tách. Cả hai đều phóng túng cơ thể theo nhịp đập của con tim, mỗi một phút một giây, chúng tôi đều tan chảy vào nhau.
Lúc tôi tỉnh lại đã là hơn ba giờ chiều của ngày hôm sau. Trong phòng trống rỗng không có ai khác.
Muốn bước xuống dường nhưng thân thể đau nhức, không thể cử động như ý muốn.
Đầu óc thì vẫn hỗn loạn, xem chừng tác dụng của lượng cồn kia vẫn chưa chấm dứt. Nhưng tôi vẫn rất tỉnh táo, có thể nhớ rất rõ chuyện mình đã làm đêm hôm qua.
Tôi vuốt ve cơ thể của mình, tuy rằng không yêu quý tới mức tôn sùng nhưng nó vẫn luôn được giữ gìn cẩn thận. Cho tới trước đêm hôm qua, Vũ là người duy nhất từng chạm vào tôi. Nhưng bây giờ thì sao? Tôi không còn sạch sẽ nữa phải không?
Tôi không biết, mà tôi cũng không phải là loại người lúc mới quen sẽ hỏi mấy câu đại loại như “Em đã không còn trong sạch nữa, anh có còn yêu em không?” Một người cô quạnh như tôi không cần để ý tới chuyện gì, bởi vì không có ai quan tâm tới tôi cả.
Tôi không biết sau này quan hệ giữa tôi và Tống Ứng Sinh sẽ như thế nào, lại càng không biết phải đối mặt với Tống Tống ra sao. Thằng bé đó thích tôi như vậy, tôi cũng thực lòng yêu thương nó, vậy mà đêm qua tôi lại lên giường với cha nó. Nếu biết chuyện này, có lẽ nó sẽ phải chịu thêm một lần đả kích.
Rốt cục, cái tính lười biếng trong tôi nó chiến thắng, dù sao thì chuyện này cũng không phải do một mình tôi quyết định là được. Tôi cứ nằm yên ở trên giường, không nghĩ gì, cũng không làm gì khác, cố gắng tận hưởng sự yên lặng quý giá trong lúc này.
Hơn sáu giờ, trời đã nhá nhem, thấy đói bụng, tôi đành phải bước xuống giường. Toàn thân vẫn đau nhức, tôi bước vào nhà tắm, xối nước ấm lên người cho dễ chịu hơn.
Lúc đi ra, tôi thấy hai cha con Tống Tống đã quay về, cậu nhóc rất vui vẻ, vừa thấy tôi đã kéo tay “Anh Tiểu Thất, ba ba đưa em ra biển để bơi, thích lắm đó anh!”
Tôi cười cười, sờ sờ đầu của nó. Lúc này tôi thật sự rất mệt, không còn khí lực đâu để đùa giỡn với nó như mọi khi.
Tống Ứng Sinh hỏi “Em có sao không?” Vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh, và tất nhiên, rất lễ độ như thăm hỏi ân cần bình thường. Tôi thực bội phục khả năng kiểm soát cảm xúc của anh ta.
“Tốt hơn rồi.” Tôi nói, ai cũng có thể nghe thấy giọng nói của tôi có chút mỉa mai.
“Ừ, thế thì tốt.” Tống Ứng Sinh nói một câu ngắn gọn.
Vậy cũng không tệ, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả, hai bên đều không cảm thấy khó xử.
Chúng tôi cứ trải qua kỳ nghỉ “vui vẻ” ở Thâm Quyến như vậy. Mỗi ngày đều ngắm biển, thi thoảng có đi mua sắm, có lẽ Tống Tống là người thích thú nhất, ngày nào nó cũng hứng khởi chạy loạn khắp nơi. Còn giữa tôi và Tống Ứng Sinh lại xa cách nhau hơn, từ sau đêm hôm ấy, cả hai đều tránh đối diện với nhau, cũng chỉ nói với nhau mấy câu cho có lệ.
Một tuần trôi qua rất nhanh, Tống Ứng Sinh phải quay về với công việc. Đêm trước khi đi khỏi Thâm Quyến, tôi tới chào anh Tử Phong.
Anh ấy kinh ngạc hỏi tôi “Sao mày đi nhanh thế, anh đã kịp đưa mày đi chiêu đãi cái gì đâu?”
“Dạ, thôi khỏi anh ạ.” Tôi cười “Giờ em là thằng làm công ăn lương, ông chủ bảo đi, em không đi không được.”
“Ha ha, thế thì chịu rồi.” Anh Tử Phong cũng cười.
Tôi nói với anh “Anh phải cố gắng gữ gìn sức khỏe nhé, nếu có cơ hội phải tìm lấy một người tâm đầu ý hợp.”
“Chuyện này dục tốc bất đạt em ạ.” Anh cười bất đắc dĩ “Mày còn nói anh nữa, nhìn lại mình đi em, cứ lo cho mày trước đi! Ha ha”
Tôi cười ngây ngô.
“Đúng rồi. Anh có chuyện muốn hỏi mày.”
“Chuyện gì ạ?” Tôi nghi hoặc.
“Hải có tới gặp em chưa?”
Thì ra là chuyện này, tôi đáp “Có ạ, tháng trước nó mới tới chỗ em. Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
“Tiểu Thất, em biết không? Hải nó vẫn thích em đấy.”
Tôi sửng sốt, không tiết tại sao anh Tử Phong lại đề cập tới vấn đề này. Tuy rằng mấy năm qua ai cũng biết, tôi cũng biết nhưng mọi người đều để ở trong lòng, chưa bao giờ nói ra ngoài.
Thấy tôi im lặng, anh Phong nói tiếp “Anh nghĩ mày cũng biết. Chuyện này, ai ở Working khi đó đều biết cả. Nhưng vấn đề là lúc ấy em lại chọn Vũ, hai người cùng nhau ân ân ái ái như vậy. Hải nó cũng không muốn cưỡng cầu. Anh thấy nó vẫn còn tốt với em lắm. Vũ nó đi cũng nhiều năm rồi. Anh chỉ muốn nhắc mày, không dễ gì tìm được một thằng tốt như nó đâu.”
Hải luôn quan tâm tới tôi, không phải tôi không biết điều đó. Tình cảm mà cậu ấy dành cho tôi đã sớm vượt quá mức tình bạn thân thiết bình thường. Hải cũng chưa bao giờ thổ lộ lại càng không đòi hỏi gì cả, chỉ yên lặng quan sát từng bước đi của tôi. Tôi biết hết, chỉ là cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào.
Trong lúc nhất thời không biết phải đáp lời anh Phong ra làm sao, cả hai anh em chúng tôi đều trầm mặc.
Anh Tử Phong lấy một chai rượu ra, hai anh em cạn mấy chén. Trước khi đi, tôi ôm từ biệt anh thật chặt. Anh em thâm tình, chưa biết bao giờ sẽ có ngày gặp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook