Đưa Nhầm Sói Lên Giường
-
Chương 46: Cái bóng?
Dương Hiểu Tình đứng dậy, tự chỉnh trang lại bản thân mình đôi chút rồi nhìn lên chiếc đồng hồ treo trước mắt. Ánh mắt cũng lấy làm muộn phiền đưa xuống nhìn chiếc túi xách. Bản thân cô hiện tại có chút lâng lâng của những hồi ức, nghĩ lại rất đẹp. Dù bi đát đến mấy vẫn có hình bóng người đàn ông đó.
Còn kể về hiện tại, cô biết rất nhiều người đàn ông nhưng vẫn lưu luyến mình kẻ đó. Bản thân cô không cho phép quên, cũng không cho phép mình rung động. Chỉ cố gắng cho mình chút hi vọng để đi nốt chạng đường còn lại.
Kẻ đời dành cho nhau khá nhiều loại xúc cảm, nghe qua cũng chỉ biết cười. Có người vô tư, đơn giản. Yêu được thì yêu, họ chẳng mấy quan tâm mình sẽ cố gắng bao nhiêu. Nhưng lại có loại chỉ vội lo âu, đến một ngày cố gắng của họ trôi về đâu. Rồi chỉ cần đối phương nói chờ, họ sẵn sàng bỏ ra cả một chạng đường bó chặt.
Yêu đi việc gì phải sợ? Nghe thôi rất đơn giản, nhưng với nhiều người sau cái hồn nhiên ấy có vô vàn nỗi sợ. Đâu phải căn nhà nào vững chắc sẽ chẳng lo bão lũ càn quét. Sẽ có một ngày bạn chợt nhận ra mối quan hệ hàng ngày trở nên lạ lẫm, dường như cái kết cũng trở nên thoáng rộng hơn. Đến lúc đó còn yêu mấy ai không sợ xa cách, sợ phải nhường chỗ người khác món đó mình vẫn yêu thương.. Đau đấy, nếu bạn yêu họ chân thành, cổ họng bạn chỉ có thể chối bỏ sự thật, hoặc thừa nhận: Dù khi đó bạn là người bị bỏ, hay tự rời bỏ.. Tâm can vẫn gọi tên một kẻ vô tình, coi như nhớ thương dày vò là món ăn không thể thiếu. Khi chán rồi thứ còn lại là thâm tâm nguội lạnh..
Dương Hiểu Tình hít lấy một hơi dài rồi thở một cách nhẹ nhõm, đôi mắt cô thoáng ra để lại một con người hài hòa hơn ban đầu. " Em phải về rồi, dịp khác em ghé. "
Mạc Tuấn không nói gì, hai tay chậm rãi đan vào nhau đợi đến khi cánh cửa đóng lại, khi ấy cả sự gồng lên cũng dần hạ xuống. Bản thân anh cũng đang cố gắng để quên một người, nhưng dần nhận ra chân thành dành cho cô ấy một khoảng trong tim. Thật muốn tìm cách để kẻ ấy yêu mình, thương mình rồi cùng bên nhau.
Có thể cô ấy đối với người đàn ông kia cũng vậy..!
[... ]
Sân bay ồn ào có chút đông đúc hơn thường lệ, kẻ qua người lại cũng chỉ liếc nhau cái nhìn rồi đi.
Dương Hiểu Tình cũng im ắng ngồi tại hàng ghế chờ, mặt mày gần như được trang bị kín đáo. Vì vậy có lẽ chẳng ai nhìn rõ sự muộn phiền trong cô, đôi mắt cũng sống lại với nỗi buồn. Đó cũng là cách cô nhẹ nhàng với bản thân mình, sẽ không phải mạnh mẽ ngước lên trời cho rằng mình có thể chờ.
Sẽ có một ngày cô nhận ra mưa thật nhiều, trời vẫn sẽ khoáng đạt quang đãng lại. Nhưng sẽ có những ngày nắng gắt, chờ mãi lấy một cơn mưa cũng trở nên mệt mỏi. Giống như con người quyết định chờ, chờ mãi, chờ đến mức vừa gặp lại từ khô cằn đã ướt đẫm gò má. Trước giờ cây hy vọng được mưa, đời người cũng chỉ mơ ước.. Mong một ngày anh ấy quay về, nói một lời hối hận. Khi ấy, nắng nóng, bức bối, tổn thương có thể gác lại..
Dương Hiểu Tình đứng dậy kéo vali qua cửa soát vé, cả bóng người bị người đàn ông che đi nhưng rồi cũng bực bội đi trước.
Khoảng không gian không để lại chút vương vấn, chỉ là chút mệt mỏi của tiết trời.
[... ]
Nước Mỹ vẫn có chút ồn ào của phóng viên, vài người hâm mộ vây quanh, dần càng đông hơn. Ánh mắt Dương Hiểu Tình cũng mờ đi, cô nhìn không rõ đường lối mà phải bám vai người vệ sĩ kề cận đi ra ngoài xe. Cuối cùng âm thanh ồn ào vang lên dữ dội hơn, ai nấy cũng muốn bấu víu lấy cô. Máy ảnh như muốn kiếm tìm thứ gì được lợi, liên hồi nháy. Thực tâm, cô cũng chỉ biết im lặng.
Mỗi một công cuộc tiếp xúc dần thành quen, vì một hình tượng đi sâu vào lòng người riêng biệt. Cô sẽ im lặng đi tiếp những bước còn lại, đến được đâu yên bình nhất sẽ dừng chân.
Đường phố vẫn yên tĩnh, quà tặng nhận không hết, chữ kí trên tờ giấy cũng không còn hoàn hảo như mọi khi. Có thể chỉ là vài nét bút run rẩy, không ai trách móc cô. Khi nhận ra tình trạng sức khỏe không ổn ai cũng tác dần ra. Hầu hết mọi thứ lại trở về một trình tự, chỉ có thể hòa đầy nuối tiếc .
Phía xa Hàn Như Tuyết vội vã bước đến đỡ lấy Dương Hiểu Tình, chỉ là một tình tiết nhỏ nhưng lọt vào ống kính như một bữa ăn của giới báo trí. Mọi thứ vẫn diễn ra như vậy cho đến khi loạt người áo đen trải dài, tạo ra một lối đi cho hai người mang nhan sắc hài hòa. Ống kính chỉ trong phút chốc bị những kẻ to lớn giữ lấy, đợi đến khi chiếc xe rời đi mọi thứ lại trở lại một trình tự.
Sự hỗn độn mỗi người mang theo không ít, dần các bài báo được đưa lên nhanh như mưa rải rác. Không thể ngừng lại sức mạnh của công nghệ thông tin, nàng công chúa như đóa hoa héo lọt vào tầm ngắm. Chỉ vì một chút hào quang rồi sụp đổ giữa chốn đông cũng sẽ là đồ nhắm cho kẻ chốn lạ. Đã bước đến nơi đây chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hàn Như Tuyết chỉ để đứa con nằm vào lòng rồi xoa bóp đôi tay lạnh lẽo giữa tiết trời hạ. Đôi mắt bà cũng như hóa đá, không thể oán hận cũng chỉ trách khồng thể giúp người con gái ấy chút nào. " Tình, con lạnh sao? " Giọng bà nhẹ nhàng lắng xuống tai kẻ dưới nhưng mọi thứ lại chìm vào một nơi tĩnh.
Dương Hiểu Tình mở đôi mắt sắc sảo nhìn không gian trong xe, cô gần như ổn hơn nhưng việc đi lại khá khó. Đôi khi một hình ảnh lại hóa hai, ba lần rồi lồng vào nhau. " Mẹ, con muốn về nhà. Chỉ là bị cảm lạnh chút thôi.. "
Bàn tay người phụ nữ xoa nhẹ mái tóc, bà không phản đối. " Được rồi, về nhà nghỉ ngơi.. "
Đôi mắt Dương Hiểu Tình tủi thân rúc vào lồng ngực Hàn Như Tuyết, hai tay cô bấu chặt lấy gấu áo bà như đem theo mọi kiềm chế trút lên. Lòng cũng trào lên bao xúc cảm, có chút uất ức mà yếu ớt mở giọng. " Con nhớ anh ấy, mẹ tìm anh ấy về cho con đi.. Cả đời con chưa cầu xin mẹ điều gì nhưng xin mẹ nói với ba một tiếng. Con chịu không nổi, sắp tròn hai năm rồi.. "
Lớp áo mỏng nơi lồng ngực bị thứ vị mặn thấm dần vào, cho đến một ngày bà tận mắt nhìn thấy con mình trưởng thành. Chưa có gì có thể đẩy gục nó, tính cách ương ngạnh ấy từ nhỏ đã ngấm trong huyết mạch. Dương Hiểu Tình bà biết về hồn nhiên chỉ tồn tại vào cuối năm mười tuổi. Vậy mà một người đàn ông, đủ để ướp lạnh trái tim nó bằng sự nhẫn tâm. Trong sự rung động của trái tim, người mẹ chỉ có thể vỗ về.
[... ]
Đêm về, thân nhiệt người thiếu nữ ổn định. Đôi mắt cũng vô thức nhìn về một điều gì đó xa xăm, cho đến cuối cùng giấc ngủ cũng không đến một cách nhẹ nhàng. Vẫn thuộc một không gian lạnh lẽo, tự nhốt mình lại rồi làm trầu rượu với không gian. Khi này mọi thứ sẽ trở nên tuyệt hảo. Thực chất con người cô khi tồi dần lại rất thoải mái, cứ đưa mình vào cõi chết. Kẻ đời vẫn nói đó, chết thì dễ, ngoi lên sống trên xã hội này mới đáng sợ.
Điếu thuốc trên tay cũng được búng vài cái, dáng vẻ héo úa thường chẳng được ai để tâm đến. Nhưng với người thiếu nữ, cô từng cho rằng mình sẽ là một đóa hoa nở rộ trong một hàng. Khi úa rồi, giữa nơi đồng đều đua sắc, kẻ khác biệt vốn dĩ được để ý với một ánh nhìn lâu nhất.
Hướng Dương tượng trưng gì? Với một kẻ ngồi với rượu , hút một điếu thuốc suy nghĩ cũng tựa như khói .. Mập mờ khó đoán ." Bề ngoài của nó che phủ ngoài những hạt đen nhánh, chẳng khác một kẻ mang trên mình cả đấng hào quang nhưng thâm tâm lại đục khoét đến đen dần!"
Bước chân dần chậm rãi đặt trên sàn nhà lạnh lẽo rồi mở cánh cửa yên ắng ra, Dương Hiểu Tình chỉ nhớ rõ bóng hình của ai đó phía trước mà hướng theo. Cứ có chút mờ ảo, có chút không đúng đắng giống như bị thuật thôi miên phủ lên. Nhưng chân không ngừng rời khỏi cổng nhà, điếu thuốc cũng tàn dần.
Đường phố phủ nhựa nhẵn đến mấy thì đôi chân cũng hằn đỏ lên những chấm nhỏ rồi đau nhức dần. Chỉ là chút mơ hồ trong men rượu, người thiếu nữ dần nhận ra ánh đèn đêm hôm nay rất sáng. Sáng đến mức tìm xung quanh không thấy chiếc bóng nào, không gian trống vắng đôi khi có vài chiếc xe đi qua.
" Em tìm rồi... Nhưng không thấy, là sao? Chơi trốn tìm vui vậy sao? " Suy tâm như lửa cứ bùng cháy, cuối cùng cũng không hồi âm mà lạnh dần. Tấm lòng quỷ dị, cuối cùng nó chỉ bị điều khiển bởi một cái tên
Lòng người vẫn cố hỏi người đàn ông ban nãy ở đâu. Cho dù cô nhận ra mình chỉ đang cố hình dung, nhưng gần như cô ước nó có thể kéo dài hơn đôi chút. Thở một chút cũng trở nên khó khăn, bầu không khí đơn độc khiến cô ghét bỏ mọi thứ..
Cô chỉ là rất nhớ! Chỉ là nhớ người đó đến mức điên dồ..
" Hỏi trời cũng lặng, hỏi đất cũng im. Hỏi mọi người ai cũng đều đặn nói người đàn ông đó chết rồi.. " Cõi lòng Dương Hiểu Tình như một bãi cát vào một ngày sóng yếu, mảng trên khô cằn chỉ có những vết hằn của thương tâm để lại. Đôi khi cô muốn hỏi cuộc tình bi đát là nào? Có lẽ là vừa về bên anh đã lập tức xa cách ..
Giọng cô khàn đi, mồ hôi theo đường khẽ chảy xuống, thuốc cũng tắt. Thứ còn lại với cô là không gian oi bức, thêm vài âm thanh gió lay động gió cây. Cô độc đôi khi vẫn là nơi bình yên nhất. Có khi hét lên hay hát lớn vài câu, thậm trí tự tâm sự với chính mình như một kẻ điên. Con người cũng trở nên mắc căn bệnh tâm lý, trình tự bất ổn ấy vẫn đang xảy ra.
Đôi chân đi chậm rồi dần khuỵu xuống trong một con hẻm nhỏ. Tiếng mèo hoàng kêu ngào trong đêm, mùi hôi mốc của những loại rác để lại dần trở nên lu mờ. Mùi hương thơm dịu trên người thiếu nữ tàn dần, chỉ có lại những điều tồi tàn nhất. Trong đêm ánh sắc bén của chú mèo hiện lên, dần tiến về phía người con gái thâm trầm.
Tiếng kêu lần nữa vang lên như một lời trêu trọc, nó chậm rãi đặt chân đến mùi thịt thơm. Đôi chân sau nhún xuống, ánh mắt tựa như dao khắc rồi lao về phía trước.
Mùi máu khác thường vội vã lan ra không khí, thân thể trắng hồng vẫn nguyên vẹn chỉ mình chú mèo bị văng ra khoảng ánh sáng của đường phố. Phần bụng nó bị một vết rạch lớn, ruột trong cũng lòi hết ra tạo nên một cảnh tượng đầy ghê rợn cũng chẳng thiếu thương cảm.
" Grừ... Grừ.. " Âm thành gầm gừ của giống thú lớn bỗng dưng có trong thành phố lớn. Ánh mắt sắc sảo nuốt chửng cả không gian, đến cả hơi thở cũng hung tợn đến mức những chú chuột ẩn nấp vội vã chuồn đi.
Dương Hiểu Tình vẫn im ắng châm một điếu thuốc, ánh mắt vô thức nhìn về phía trong. Đôi mắt ghê rợn ấy nhìn chằm lấy thân xác cô, nhưng lại chỉ khiến cô cúi đầu xuống hút lấy hơi thuốc.
"..... Em lục lọi mọi ngõ ngách, lục cả trong tâm nhưng vẫn chẳng tìm thấy anh.. Cảnh, anh nói xem em nên sống tiếp không? " Khói thuốc nhả ra, âm thanh bi ai ấy cũng vọng suốt con ngõ hẹp. Nụ cười trên môi người thiếu nữ cũng trở nên khinh bỉ dần, rồi bàn tay cũng nhẹ nhàng ném điếu thuốc còn hửng đỏ về phía con vật âm u.
Vẫn một câu hỏi nhưng trăm lần không hồi đáp, sự nhàn nhạ họ thường thấy của cô là cái xác chờ hồn.. Chờ cho đến khi hồn tìm người về rồi gắn kết không xa nổi một tấc..
Con sói dần lấn ra ánh sáng của thành thị, vội vồ lấy người thiếu nữ. Mùi máu tanh hòa ra sộc lên khứu giác, khiến đôi mắt hung tợn ấy sát lại gần với cơ thể. Chiếc lưỡi khẽ đưa lại gần với khuôn mặt lạnh lẽo, nhãi cũng rớt xuống.
Âm thanh ồn ào của bước chân khiến nó cuồng dã hơn, âm thanh gầm lên khiến cả một khu vực bừng tỉnh. Đám đông cũng đừng lại, hơi thở gấp gáp của người phụ nữ cũng nhận được một ánh mắt sắc bén của con vật lớn.
" Grừ.... " Ánh mắt nó trừng lại cả một đám người rồi quay về phía Dương Hiểu Tình. Chiếc vuốt sắc nhọn cũng được đưa lên nhưng rồi chậm rãi hạ xuống theo một tiếng sáo. Cứ từ từ quay người rồi rời đi.
Bộ lông kiêu sa, ngông cuồng vẫn mang một tư thế oai phong nhanh chóng bị giật lấy một khoảng. Sự bất chợt khiến nó gầm lên rồi quay người lại đàn áp người thiếu nữ. Nhưng gần như chưa đủ nhanh nhẹn để nhận diện được sự tấn công từ hai phía.
Chiếc dao phi từ xa sượt qua gương mặt hung tợn rồi rơi vào tay Dương Hiểu Tình tựa như một phối hợp ăn ý. Nhưng chưa kịp thoát khỏi nó đã vội ngoàm lấy vai trắng nõn, tuy nhiên vừa va chạm không sâu đã nhanh chóng bị âm thanh dịu nhẹ thuần hóa lại rồi rời đi trong im lặng.
Sự yên tĩnh trở lại với màn đêm, Hàn Như Tuyết với Dương Nhược Thiếu chạy về phía người thiếu nữ. Cuối cùng họ chỉ ôm cô vào lòng giống như mới trải qua một cơn sinh tử kịch liệt. Nhưng con người trước mặt họ lại trở nên lạnh lẽo đến mức biến chất.
Đôi mắt Dương Hiểu Tình lặng dần xuống, nó không ngừng nhìn sâu vào trong cái hẻm cuối cùng chỉ im lặng gục đầu trên vai Hàn Như Tuyết. Hơi thở cô cứ dần bị gió lấn át rồi yếu dần, đến cả thân nhiệt cũng nóng bừng lên. Chỉ là họ cảm thấy nóng, nhưng bản thân sâu trong người thiếu nữ thấy lạnh lẽo như bị giam giữ dưới lớp băng.
" Đừng sợ hãi, con gái bố mẹ luôn ở đây.. " Giọng nói Dương Hiểu Tình hạ xuống một nhiệt độ ổn định, sự sợ hãi không chiếm lấy nửa phần tâm trạng cô. Tất cả gom lại chỉ có mệt mỏi của mộng tưởng, chỉ là bản thân tự hình dung ra một cái bóng rồi đem lòng thương tâm áp đặt lên. Vốn dĩ chính là chỉ có vậy. Không hơn kém chút nào.
Hàn Như Tuyết loạng choảng xé gấu váy dài rồi để nó giữ chặt lấy vết thương trên vai đứa con. Mắt bà chỉ có sự hoảng sợ với lo lắng, dù nó đã đỏ khoe nhưng không hề trào ra thứ vị mặn trong khung bậc xúc cảm.
" Thiếu, nhanh... Nhanh đưa nó đến bệnh viện.. Nhanh lên anh. Máu nhiều quá. " Hàn Như Tuyết nhìn chất lỏng đặc trên vai, ánh mắt như được cả màn đêm bao chùm lấy. Giọng nói cũng run lên, con bé chịu bao nhiêu tổn thương rồi.. Đến cả thương tích trên người cũng đâu ít, bà xót.. Thứ bà đứt ruột đẻ ra đâu phải là một kẻ vô cảm đến vậy, chỉ là con bé giữ cho mình nhiều qua.
Dương Nhược Thiếu đứng dậy được vài phút, người của ông cũng đã tìm cách xâm nhập thiết bị ghi lại hình ảnh đêm nay với tốc độ nhanh nhất. Ông gần như lo sợ đến mức châm một điếu thuốc, đôi mắt lạnh lẽo đưa lên nhìn cảnh sắc u ám trên trời. Từ khi có vợ con, việc dùng chất kích thích ông cũng bỏ dần. Hơi thở ông cũng trở nên khó khăn, mọi thứ chỉ thoáng cái đã rối tung. " Con bé không chết được, nó chịu đủ loại thương tích.. Đâu nhằm nhò gì. Tôi cũng đã cấm đoán nó rời khỏi nhà vào đêm rồi, rốt cuộc đã lần nào nó nghe lời lâu dài không? "
Ông dừng lại một chút, sự tức giận trong tình thương nhanh chóng lan ra rồi mới bắt đầu bật hết nỗi lòng. " Cứ vài đêm nó lại lang thang ở ngoài.. Tình, bao giờ con mới ngủ tròn giấc một đêm? Bao giờ con mới trưởng thành lên một chút? Ba mẹ cả đời không thể dõi theo con, không thể bảo vệ con khỏi số phận này.. "
Dương Nhược Thiếu bước lại gần đứa con, tay ông khẽ sờ lên vết cắn đôi mắt cũng hạ xuống rồi im lặng. Đếm xem con người này đem bao nhiêu vết sẹo? Ông không rõ nhưng đứa con nguyên vẹn của ông 10 năm trước đến giờ con tim cũng chi chít vết thương nhỏ nhắn!
Sự im lặng như một thể cực đè nén cả không gian, người mẹ không lên tiếng. Bà biết cô đang giấu đi mọi thứ, tất cả mọi thứ. Đến cả bàn tay bị vết thương rút hết sức lực vẫn cố gắng đưa nhúm lông cho bà. Giọng nói cũng nghe không rõ, chỉ mập mờ mà cố phiên dịch theo cảm tính.
Chiếc xe được điều đến, sự vội vã hòa không không gian trở nên có chút ồn ào. Dương Hiểu Tình đã nở nụ cười cuối cùng trước khi yên giấc, bàn tay cũng yên tâm thả lỏng... Có lẽ cô sẽ ổn hơn về sau một chút..
[... ]
Không gian nặc mùi kháng sinh, thoáng cái hương vị đặc trưng của bệnh viện khiến mọi thứ tĩnh lặng trong một căn phòng riêng biệt. Khác với những phòng khác, nơi đây không mở cửa vào buổi sáng. Người thiếu nữ chỉ ăn sáng vào sáu giờ, tiêm thuốc rồi nghỉ ngơi đến quá giờ trưa mới có người nhà đến.
Vẫn như vậy trôi qua đến gần hai tuần, Dương Hiểu Tình có thể cử động dễ dàng hơn một chút. Cô không thích phải nằm im trị liệu, dù đau nhưng cô luôn chăm tập luyện để hoạt động trở lại bình thường. Tuy nhiên, căn phòng lúc nào cũng kéo kín rèm, về đêm sẽ hé mở một bên.
Chẳng ai ép buộc cô, chỉ là cô muốn tách biệt với bộn bề ngoài kia một thời gian. Thi thoảng ba cô cũng ghé nhưng gần đây thành phố có chút hỗn độn, về trong giới không ai rảnh rỗi. Ngồi im uống cốc trà cũng thành một hành động khó khăn.
Thi thoảng cô vẫn quay một vài đoạn clip ngắn về vài bản nhạc do mình sáng tác đăng lên mạng xã hội. Vẫn như ngày nào, họ vẫn theo dõi cô. Trong hàng nghìn người cô chẳng dám hi vọng cao xa.
Chỉ đã từng nguyện ước bước chân của vài kẻ qua đường sẽ mở bản nhạc ấy, rồi vô tình chạm vào suy tâm người đàn ông một câu. " Anh có tin mặt trời mọc hướng Tây không? Giống như việc anh quay lưng mọi chuyện với cô gái nhỏ sẽ ổn? "
Nụ cười trên môi Dương Hiểu Tình vẫn đem theo sắc úa tàn. Con người cũng trở nên nhàn nhạ sau những ngày mơ hồ, cái bóng cô hình dung ra mờ dần. Chỉ là cô có chút tức giận thi thoảng hay đập phá đồ.
"Chí ít không phải anh ấy bỏ tôi. Mọi chuyện đều ổn! "
Còn kể về hiện tại, cô biết rất nhiều người đàn ông nhưng vẫn lưu luyến mình kẻ đó. Bản thân cô không cho phép quên, cũng không cho phép mình rung động. Chỉ cố gắng cho mình chút hi vọng để đi nốt chạng đường còn lại.
Kẻ đời dành cho nhau khá nhiều loại xúc cảm, nghe qua cũng chỉ biết cười. Có người vô tư, đơn giản. Yêu được thì yêu, họ chẳng mấy quan tâm mình sẽ cố gắng bao nhiêu. Nhưng lại có loại chỉ vội lo âu, đến một ngày cố gắng của họ trôi về đâu. Rồi chỉ cần đối phương nói chờ, họ sẵn sàng bỏ ra cả một chạng đường bó chặt.
Yêu đi việc gì phải sợ? Nghe thôi rất đơn giản, nhưng với nhiều người sau cái hồn nhiên ấy có vô vàn nỗi sợ. Đâu phải căn nhà nào vững chắc sẽ chẳng lo bão lũ càn quét. Sẽ có một ngày bạn chợt nhận ra mối quan hệ hàng ngày trở nên lạ lẫm, dường như cái kết cũng trở nên thoáng rộng hơn. Đến lúc đó còn yêu mấy ai không sợ xa cách, sợ phải nhường chỗ người khác món đó mình vẫn yêu thương.. Đau đấy, nếu bạn yêu họ chân thành, cổ họng bạn chỉ có thể chối bỏ sự thật, hoặc thừa nhận: Dù khi đó bạn là người bị bỏ, hay tự rời bỏ.. Tâm can vẫn gọi tên một kẻ vô tình, coi như nhớ thương dày vò là món ăn không thể thiếu. Khi chán rồi thứ còn lại là thâm tâm nguội lạnh..
Dương Hiểu Tình hít lấy một hơi dài rồi thở một cách nhẹ nhõm, đôi mắt cô thoáng ra để lại một con người hài hòa hơn ban đầu. " Em phải về rồi, dịp khác em ghé. "
Mạc Tuấn không nói gì, hai tay chậm rãi đan vào nhau đợi đến khi cánh cửa đóng lại, khi ấy cả sự gồng lên cũng dần hạ xuống. Bản thân anh cũng đang cố gắng để quên một người, nhưng dần nhận ra chân thành dành cho cô ấy một khoảng trong tim. Thật muốn tìm cách để kẻ ấy yêu mình, thương mình rồi cùng bên nhau.
Có thể cô ấy đối với người đàn ông kia cũng vậy..!
[... ]
Sân bay ồn ào có chút đông đúc hơn thường lệ, kẻ qua người lại cũng chỉ liếc nhau cái nhìn rồi đi.
Dương Hiểu Tình cũng im ắng ngồi tại hàng ghế chờ, mặt mày gần như được trang bị kín đáo. Vì vậy có lẽ chẳng ai nhìn rõ sự muộn phiền trong cô, đôi mắt cũng sống lại với nỗi buồn. Đó cũng là cách cô nhẹ nhàng với bản thân mình, sẽ không phải mạnh mẽ ngước lên trời cho rằng mình có thể chờ.
Sẽ có một ngày cô nhận ra mưa thật nhiều, trời vẫn sẽ khoáng đạt quang đãng lại. Nhưng sẽ có những ngày nắng gắt, chờ mãi lấy một cơn mưa cũng trở nên mệt mỏi. Giống như con người quyết định chờ, chờ mãi, chờ đến mức vừa gặp lại từ khô cằn đã ướt đẫm gò má. Trước giờ cây hy vọng được mưa, đời người cũng chỉ mơ ước.. Mong một ngày anh ấy quay về, nói một lời hối hận. Khi ấy, nắng nóng, bức bối, tổn thương có thể gác lại..
Dương Hiểu Tình đứng dậy kéo vali qua cửa soát vé, cả bóng người bị người đàn ông che đi nhưng rồi cũng bực bội đi trước.
Khoảng không gian không để lại chút vương vấn, chỉ là chút mệt mỏi của tiết trời.
[... ]
Nước Mỹ vẫn có chút ồn ào của phóng viên, vài người hâm mộ vây quanh, dần càng đông hơn. Ánh mắt Dương Hiểu Tình cũng mờ đi, cô nhìn không rõ đường lối mà phải bám vai người vệ sĩ kề cận đi ra ngoài xe. Cuối cùng âm thanh ồn ào vang lên dữ dội hơn, ai nấy cũng muốn bấu víu lấy cô. Máy ảnh như muốn kiếm tìm thứ gì được lợi, liên hồi nháy. Thực tâm, cô cũng chỉ biết im lặng.
Mỗi một công cuộc tiếp xúc dần thành quen, vì một hình tượng đi sâu vào lòng người riêng biệt. Cô sẽ im lặng đi tiếp những bước còn lại, đến được đâu yên bình nhất sẽ dừng chân.
Đường phố vẫn yên tĩnh, quà tặng nhận không hết, chữ kí trên tờ giấy cũng không còn hoàn hảo như mọi khi. Có thể chỉ là vài nét bút run rẩy, không ai trách móc cô. Khi nhận ra tình trạng sức khỏe không ổn ai cũng tác dần ra. Hầu hết mọi thứ lại trở về một trình tự, chỉ có thể hòa đầy nuối tiếc .
Phía xa Hàn Như Tuyết vội vã bước đến đỡ lấy Dương Hiểu Tình, chỉ là một tình tiết nhỏ nhưng lọt vào ống kính như một bữa ăn của giới báo trí. Mọi thứ vẫn diễn ra như vậy cho đến khi loạt người áo đen trải dài, tạo ra một lối đi cho hai người mang nhan sắc hài hòa. Ống kính chỉ trong phút chốc bị những kẻ to lớn giữ lấy, đợi đến khi chiếc xe rời đi mọi thứ lại trở lại một trình tự.
Sự hỗn độn mỗi người mang theo không ít, dần các bài báo được đưa lên nhanh như mưa rải rác. Không thể ngừng lại sức mạnh của công nghệ thông tin, nàng công chúa như đóa hoa héo lọt vào tầm ngắm. Chỉ vì một chút hào quang rồi sụp đổ giữa chốn đông cũng sẽ là đồ nhắm cho kẻ chốn lạ. Đã bước đến nơi đây chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hàn Như Tuyết chỉ để đứa con nằm vào lòng rồi xoa bóp đôi tay lạnh lẽo giữa tiết trời hạ. Đôi mắt bà cũng như hóa đá, không thể oán hận cũng chỉ trách khồng thể giúp người con gái ấy chút nào. " Tình, con lạnh sao? " Giọng bà nhẹ nhàng lắng xuống tai kẻ dưới nhưng mọi thứ lại chìm vào một nơi tĩnh.
Dương Hiểu Tình mở đôi mắt sắc sảo nhìn không gian trong xe, cô gần như ổn hơn nhưng việc đi lại khá khó. Đôi khi một hình ảnh lại hóa hai, ba lần rồi lồng vào nhau. " Mẹ, con muốn về nhà. Chỉ là bị cảm lạnh chút thôi.. "
Bàn tay người phụ nữ xoa nhẹ mái tóc, bà không phản đối. " Được rồi, về nhà nghỉ ngơi.. "
Đôi mắt Dương Hiểu Tình tủi thân rúc vào lồng ngực Hàn Như Tuyết, hai tay cô bấu chặt lấy gấu áo bà như đem theo mọi kiềm chế trút lên. Lòng cũng trào lên bao xúc cảm, có chút uất ức mà yếu ớt mở giọng. " Con nhớ anh ấy, mẹ tìm anh ấy về cho con đi.. Cả đời con chưa cầu xin mẹ điều gì nhưng xin mẹ nói với ba một tiếng. Con chịu không nổi, sắp tròn hai năm rồi.. "
Lớp áo mỏng nơi lồng ngực bị thứ vị mặn thấm dần vào, cho đến một ngày bà tận mắt nhìn thấy con mình trưởng thành. Chưa có gì có thể đẩy gục nó, tính cách ương ngạnh ấy từ nhỏ đã ngấm trong huyết mạch. Dương Hiểu Tình bà biết về hồn nhiên chỉ tồn tại vào cuối năm mười tuổi. Vậy mà một người đàn ông, đủ để ướp lạnh trái tim nó bằng sự nhẫn tâm. Trong sự rung động của trái tim, người mẹ chỉ có thể vỗ về.
[... ]
Đêm về, thân nhiệt người thiếu nữ ổn định. Đôi mắt cũng vô thức nhìn về một điều gì đó xa xăm, cho đến cuối cùng giấc ngủ cũng không đến một cách nhẹ nhàng. Vẫn thuộc một không gian lạnh lẽo, tự nhốt mình lại rồi làm trầu rượu với không gian. Khi này mọi thứ sẽ trở nên tuyệt hảo. Thực chất con người cô khi tồi dần lại rất thoải mái, cứ đưa mình vào cõi chết. Kẻ đời vẫn nói đó, chết thì dễ, ngoi lên sống trên xã hội này mới đáng sợ.
Điếu thuốc trên tay cũng được búng vài cái, dáng vẻ héo úa thường chẳng được ai để tâm đến. Nhưng với người thiếu nữ, cô từng cho rằng mình sẽ là một đóa hoa nở rộ trong một hàng. Khi úa rồi, giữa nơi đồng đều đua sắc, kẻ khác biệt vốn dĩ được để ý với một ánh nhìn lâu nhất.
Hướng Dương tượng trưng gì? Với một kẻ ngồi với rượu , hút một điếu thuốc suy nghĩ cũng tựa như khói .. Mập mờ khó đoán ." Bề ngoài của nó che phủ ngoài những hạt đen nhánh, chẳng khác một kẻ mang trên mình cả đấng hào quang nhưng thâm tâm lại đục khoét đến đen dần!"
Bước chân dần chậm rãi đặt trên sàn nhà lạnh lẽo rồi mở cánh cửa yên ắng ra, Dương Hiểu Tình chỉ nhớ rõ bóng hình của ai đó phía trước mà hướng theo. Cứ có chút mờ ảo, có chút không đúng đắng giống như bị thuật thôi miên phủ lên. Nhưng chân không ngừng rời khỏi cổng nhà, điếu thuốc cũng tàn dần.
Đường phố phủ nhựa nhẵn đến mấy thì đôi chân cũng hằn đỏ lên những chấm nhỏ rồi đau nhức dần. Chỉ là chút mơ hồ trong men rượu, người thiếu nữ dần nhận ra ánh đèn đêm hôm nay rất sáng. Sáng đến mức tìm xung quanh không thấy chiếc bóng nào, không gian trống vắng đôi khi có vài chiếc xe đi qua.
" Em tìm rồi... Nhưng không thấy, là sao? Chơi trốn tìm vui vậy sao? " Suy tâm như lửa cứ bùng cháy, cuối cùng cũng không hồi âm mà lạnh dần. Tấm lòng quỷ dị, cuối cùng nó chỉ bị điều khiển bởi một cái tên
Lòng người vẫn cố hỏi người đàn ông ban nãy ở đâu. Cho dù cô nhận ra mình chỉ đang cố hình dung, nhưng gần như cô ước nó có thể kéo dài hơn đôi chút. Thở một chút cũng trở nên khó khăn, bầu không khí đơn độc khiến cô ghét bỏ mọi thứ..
Cô chỉ là rất nhớ! Chỉ là nhớ người đó đến mức điên dồ..
" Hỏi trời cũng lặng, hỏi đất cũng im. Hỏi mọi người ai cũng đều đặn nói người đàn ông đó chết rồi.. " Cõi lòng Dương Hiểu Tình như một bãi cát vào một ngày sóng yếu, mảng trên khô cằn chỉ có những vết hằn của thương tâm để lại. Đôi khi cô muốn hỏi cuộc tình bi đát là nào? Có lẽ là vừa về bên anh đã lập tức xa cách ..
Giọng cô khàn đi, mồ hôi theo đường khẽ chảy xuống, thuốc cũng tắt. Thứ còn lại với cô là không gian oi bức, thêm vài âm thanh gió lay động gió cây. Cô độc đôi khi vẫn là nơi bình yên nhất. Có khi hét lên hay hát lớn vài câu, thậm trí tự tâm sự với chính mình như một kẻ điên. Con người cũng trở nên mắc căn bệnh tâm lý, trình tự bất ổn ấy vẫn đang xảy ra.
Đôi chân đi chậm rồi dần khuỵu xuống trong một con hẻm nhỏ. Tiếng mèo hoàng kêu ngào trong đêm, mùi hôi mốc của những loại rác để lại dần trở nên lu mờ. Mùi hương thơm dịu trên người thiếu nữ tàn dần, chỉ có lại những điều tồi tàn nhất. Trong đêm ánh sắc bén của chú mèo hiện lên, dần tiến về phía người con gái thâm trầm.
Tiếng kêu lần nữa vang lên như một lời trêu trọc, nó chậm rãi đặt chân đến mùi thịt thơm. Đôi chân sau nhún xuống, ánh mắt tựa như dao khắc rồi lao về phía trước.
Mùi máu khác thường vội vã lan ra không khí, thân thể trắng hồng vẫn nguyên vẹn chỉ mình chú mèo bị văng ra khoảng ánh sáng của đường phố. Phần bụng nó bị một vết rạch lớn, ruột trong cũng lòi hết ra tạo nên một cảnh tượng đầy ghê rợn cũng chẳng thiếu thương cảm.
" Grừ... Grừ.. " Âm thành gầm gừ của giống thú lớn bỗng dưng có trong thành phố lớn. Ánh mắt sắc sảo nuốt chửng cả không gian, đến cả hơi thở cũng hung tợn đến mức những chú chuột ẩn nấp vội vã chuồn đi.
Dương Hiểu Tình vẫn im ắng châm một điếu thuốc, ánh mắt vô thức nhìn về phía trong. Đôi mắt ghê rợn ấy nhìn chằm lấy thân xác cô, nhưng lại chỉ khiến cô cúi đầu xuống hút lấy hơi thuốc.
"..... Em lục lọi mọi ngõ ngách, lục cả trong tâm nhưng vẫn chẳng tìm thấy anh.. Cảnh, anh nói xem em nên sống tiếp không? " Khói thuốc nhả ra, âm thanh bi ai ấy cũng vọng suốt con ngõ hẹp. Nụ cười trên môi người thiếu nữ cũng trở nên khinh bỉ dần, rồi bàn tay cũng nhẹ nhàng ném điếu thuốc còn hửng đỏ về phía con vật âm u.
Vẫn một câu hỏi nhưng trăm lần không hồi đáp, sự nhàn nhạ họ thường thấy của cô là cái xác chờ hồn.. Chờ cho đến khi hồn tìm người về rồi gắn kết không xa nổi một tấc..
Con sói dần lấn ra ánh sáng của thành thị, vội vồ lấy người thiếu nữ. Mùi máu tanh hòa ra sộc lên khứu giác, khiến đôi mắt hung tợn ấy sát lại gần với cơ thể. Chiếc lưỡi khẽ đưa lại gần với khuôn mặt lạnh lẽo, nhãi cũng rớt xuống.
Âm thanh ồn ào của bước chân khiến nó cuồng dã hơn, âm thanh gầm lên khiến cả một khu vực bừng tỉnh. Đám đông cũng đừng lại, hơi thở gấp gáp của người phụ nữ cũng nhận được một ánh mắt sắc bén của con vật lớn.
" Grừ.... " Ánh mắt nó trừng lại cả một đám người rồi quay về phía Dương Hiểu Tình. Chiếc vuốt sắc nhọn cũng được đưa lên nhưng rồi chậm rãi hạ xuống theo một tiếng sáo. Cứ từ từ quay người rồi rời đi.
Bộ lông kiêu sa, ngông cuồng vẫn mang một tư thế oai phong nhanh chóng bị giật lấy một khoảng. Sự bất chợt khiến nó gầm lên rồi quay người lại đàn áp người thiếu nữ. Nhưng gần như chưa đủ nhanh nhẹn để nhận diện được sự tấn công từ hai phía.
Chiếc dao phi từ xa sượt qua gương mặt hung tợn rồi rơi vào tay Dương Hiểu Tình tựa như một phối hợp ăn ý. Nhưng chưa kịp thoát khỏi nó đã vội ngoàm lấy vai trắng nõn, tuy nhiên vừa va chạm không sâu đã nhanh chóng bị âm thanh dịu nhẹ thuần hóa lại rồi rời đi trong im lặng.
Sự yên tĩnh trở lại với màn đêm, Hàn Như Tuyết với Dương Nhược Thiếu chạy về phía người thiếu nữ. Cuối cùng họ chỉ ôm cô vào lòng giống như mới trải qua một cơn sinh tử kịch liệt. Nhưng con người trước mặt họ lại trở nên lạnh lẽo đến mức biến chất.
Đôi mắt Dương Hiểu Tình lặng dần xuống, nó không ngừng nhìn sâu vào trong cái hẻm cuối cùng chỉ im lặng gục đầu trên vai Hàn Như Tuyết. Hơi thở cô cứ dần bị gió lấn át rồi yếu dần, đến cả thân nhiệt cũng nóng bừng lên. Chỉ là họ cảm thấy nóng, nhưng bản thân sâu trong người thiếu nữ thấy lạnh lẽo như bị giam giữ dưới lớp băng.
" Đừng sợ hãi, con gái bố mẹ luôn ở đây.. " Giọng nói Dương Hiểu Tình hạ xuống một nhiệt độ ổn định, sự sợ hãi không chiếm lấy nửa phần tâm trạng cô. Tất cả gom lại chỉ có mệt mỏi của mộng tưởng, chỉ là bản thân tự hình dung ra một cái bóng rồi đem lòng thương tâm áp đặt lên. Vốn dĩ chính là chỉ có vậy. Không hơn kém chút nào.
Hàn Như Tuyết loạng choảng xé gấu váy dài rồi để nó giữ chặt lấy vết thương trên vai đứa con. Mắt bà chỉ có sự hoảng sợ với lo lắng, dù nó đã đỏ khoe nhưng không hề trào ra thứ vị mặn trong khung bậc xúc cảm.
" Thiếu, nhanh... Nhanh đưa nó đến bệnh viện.. Nhanh lên anh. Máu nhiều quá. " Hàn Như Tuyết nhìn chất lỏng đặc trên vai, ánh mắt như được cả màn đêm bao chùm lấy. Giọng nói cũng run lên, con bé chịu bao nhiêu tổn thương rồi.. Đến cả thương tích trên người cũng đâu ít, bà xót.. Thứ bà đứt ruột đẻ ra đâu phải là một kẻ vô cảm đến vậy, chỉ là con bé giữ cho mình nhiều qua.
Dương Nhược Thiếu đứng dậy được vài phút, người của ông cũng đã tìm cách xâm nhập thiết bị ghi lại hình ảnh đêm nay với tốc độ nhanh nhất. Ông gần như lo sợ đến mức châm một điếu thuốc, đôi mắt lạnh lẽo đưa lên nhìn cảnh sắc u ám trên trời. Từ khi có vợ con, việc dùng chất kích thích ông cũng bỏ dần. Hơi thở ông cũng trở nên khó khăn, mọi thứ chỉ thoáng cái đã rối tung. " Con bé không chết được, nó chịu đủ loại thương tích.. Đâu nhằm nhò gì. Tôi cũng đã cấm đoán nó rời khỏi nhà vào đêm rồi, rốt cuộc đã lần nào nó nghe lời lâu dài không? "
Ông dừng lại một chút, sự tức giận trong tình thương nhanh chóng lan ra rồi mới bắt đầu bật hết nỗi lòng. " Cứ vài đêm nó lại lang thang ở ngoài.. Tình, bao giờ con mới ngủ tròn giấc một đêm? Bao giờ con mới trưởng thành lên một chút? Ba mẹ cả đời không thể dõi theo con, không thể bảo vệ con khỏi số phận này.. "
Dương Nhược Thiếu bước lại gần đứa con, tay ông khẽ sờ lên vết cắn đôi mắt cũng hạ xuống rồi im lặng. Đếm xem con người này đem bao nhiêu vết sẹo? Ông không rõ nhưng đứa con nguyên vẹn của ông 10 năm trước đến giờ con tim cũng chi chít vết thương nhỏ nhắn!
Sự im lặng như một thể cực đè nén cả không gian, người mẹ không lên tiếng. Bà biết cô đang giấu đi mọi thứ, tất cả mọi thứ. Đến cả bàn tay bị vết thương rút hết sức lực vẫn cố gắng đưa nhúm lông cho bà. Giọng nói cũng nghe không rõ, chỉ mập mờ mà cố phiên dịch theo cảm tính.
Chiếc xe được điều đến, sự vội vã hòa không không gian trở nên có chút ồn ào. Dương Hiểu Tình đã nở nụ cười cuối cùng trước khi yên giấc, bàn tay cũng yên tâm thả lỏng... Có lẽ cô sẽ ổn hơn về sau một chút..
[... ]
Không gian nặc mùi kháng sinh, thoáng cái hương vị đặc trưng của bệnh viện khiến mọi thứ tĩnh lặng trong một căn phòng riêng biệt. Khác với những phòng khác, nơi đây không mở cửa vào buổi sáng. Người thiếu nữ chỉ ăn sáng vào sáu giờ, tiêm thuốc rồi nghỉ ngơi đến quá giờ trưa mới có người nhà đến.
Vẫn như vậy trôi qua đến gần hai tuần, Dương Hiểu Tình có thể cử động dễ dàng hơn một chút. Cô không thích phải nằm im trị liệu, dù đau nhưng cô luôn chăm tập luyện để hoạt động trở lại bình thường. Tuy nhiên, căn phòng lúc nào cũng kéo kín rèm, về đêm sẽ hé mở một bên.
Chẳng ai ép buộc cô, chỉ là cô muốn tách biệt với bộn bề ngoài kia một thời gian. Thi thoảng ba cô cũng ghé nhưng gần đây thành phố có chút hỗn độn, về trong giới không ai rảnh rỗi. Ngồi im uống cốc trà cũng thành một hành động khó khăn.
Thi thoảng cô vẫn quay một vài đoạn clip ngắn về vài bản nhạc do mình sáng tác đăng lên mạng xã hội. Vẫn như ngày nào, họ vẫn theo dõi cô. Trong hàng nghìn người cô chẳng dám hi vọng cao xa.
Chỉ đã từng nguyện ước bước chân của vài kẻ qua đường sẽ mở bản nhạc ấy, rồi vô tình chạm vào suy tâm người đàn ông một câu. " Anh có tin mặt trời mọc hướng Tây không? Giống như việc anh quay lưng mọi chuyện với cô gái nhỏ sẽ ổn? "
Nụ cười trên môi Dương Hiểu Tình vẫn đem theo sắc úa tàn. Con người cũng trở nên nhàn nhạ sau những ngày mơ hồ, cái bóng cô hình dung ra mờ dần. Chỉ là cô có chút tức giận thi thoảng hay đập phá đồ.
"Chí ít không phải anh ấy bỏ tôi. Mọi chuyện đều ổn! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook