Đưa Nhầm Sói Lên Giường
-
Chương 18: Đáy lòng khó nói
Trần Mặc Cảnh nặng lòng lên tiếng, bàn tay anh vẫn thoảng hương vị của dục vọng, ấm nóng đến mức muốn thử lại một lần nhưng rồi lại lùi bước quay đi. Bóng dáng anh trong căn phòng dần khuất đi khi ánh đèn được tắt ngụp hết một lượt.
Hơi gió từ đâu đó vẫn lùa vào căn phòng, hẻo lạnh đến buốt cả thể xác.
Dương Hiểu Tình ngồi dậy, cả người đau nhức nhưng vẫn cố đứng dậy lê bước chân đi vể phía phòng tắm. Căn phòng tĩnh mịch, một khoảng tối nhem chẳng có đến một bóng đèn chỉ có chút ánh sáng yếu từ vầng trăng bên ngoài rọi vào, mọi thứ khiến việc di chuyển của cô trở nên khó khăn cũng chẳng may trượt chân ngã vào vòng tay rắn chắc đó một lần nữa.
Cơ thể trắng nõn được ánh trăng soi rọi nhanh chóng lọt vào tầm mắt Trần Mặc Cảnh, nó nuột nà đến mức dục vọng tăng vọt đến cực hạn. Phần ngực còn đỏ hồng lên vì cái cách hung bạo trong tính chiếm hữu của anh, ngọt ngào lâng lâng khiến người ta muốn thử lại.
Dương Hiểu Tình đặt tay lên vai Trần Mặc Cảnh, ánh mắt lành lạnh đưa xuống nhìn thân thể đang được trăng phản xạ ánh sáng yếu ớt lên, nơi mẫn cảm nhất của cô được nhìn rõ mồn một.
Cô vội vã víu chặt lấy phần vai anh, để đu người đứng dậy nhưng thân xác lại bị anh giữ chặt lại ánh mắt ham muốn lướt trên cơ thể cô. Đúng là đàn ông!
" Khốn nạn, rút ngay ánh mắt cầm thú đó lại đi " Giọng nói cô đầy phẫn nộ, bàn tay mảnh mai đã đưa lên che đi bộ ngực đỏ hồng.
Trần Mặc Cảnh bắt đầu buông lỏng cơ thể Dương Hiểu Tình ra, anh không ngờ đã đến mức tắt bỏ hết những bóng đèn để không thấy nó nữa nhưng lại được thưởng thức lại cảnh xuân đầy mật ngọt một lần nữa ngaydưới khung cảnh hữu tình như vậy.
Dương Hiểu Tình nhanh chóng rời đi, dáng vẻ lom khom chả khác gì một bà cụ, anh định cười phá lên một cái đó chứ nhưng nhìn cô càng lâu càng tạo nên khung cảnh bi thương, nặng lòng đến nghẹn thở. Tiếng nước xả xuống, vọng khắp căn phòng, từ cánh cửa kính đục ngàu anh có thể thấy rõ hình dáng của cô.
Dáng cô thon gọn vẫn đủ khơi gợi qua tấm kính đục, gương mặt hướng lên phía vòi sen dường như đang muốn gột rửa đi những bụi bẩn mà anh đã để lại trên cơ thể mình. Có ai hiểu? Có ai nghĩ cho cô nhiều đâu, mỗi người một nỗi lòng, một bộ não họ có cách suy nghĩ riêng. Dù có nói cô ngốc thì đó cũng là phần sắp xếp của nội bộ cơ thể cô rồi.
Nước hơi lạnh, nó bao trùm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô rồi tiếp xúc gián tiếp với chiếc dạ dày yếu ớt, phần nào đó khiến nó bị nhiễm lạnh lại tiếp tục cơn đau quằn quại. Máu từ bên dưới lại trào lên cổ họng cô, lần này rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức khiến cô ho sặc sụa lên. Những giọt máu đỏ thẫm bắn lên tấm kính, chảy xuống theo hơi nước, tạo nên những dòng nước đỏ nhạt, bi thương hả? Buồn hả? Đúng là thứ tâm trạng mà vĩnh cửa chẳng ai hiểu được, cũng chẳng chạm tới được.
Mệt mỏi của cái thứ tình cảm bất chấp này bao chùm lấy Dương Hiểu Tình, cô nở nụ cười lạnh, từ từ trườn người theo men tường lát đá cẩm thạch lạnh buốt ngồi xuống dưới sàn. Hơi mệt rồi, nhưng cũng sắp đạt được giới hạn mà cô có thể chạm tới rồi.. Sao lại có thể bỏ cuộc chứ? Chẳng phải anh đã nói yêu cô sao? Tuy tình cảnh đó hoan ái đến mặn nồng nhưng ánh mắt đầy chân tình đó của anh, khiến cô không dám tin đó là nhất thời.
Không gian ngoài cũng sáng trưng nhưng cũng không kém phần trầm lắng, Trần Mặc Cảnh bắt đầu châm điếu thuốc mới, ánh mắt thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay là một chuỗi ngày mệt mỏi với anh, trái tim hơi nhói, cái thứ gọi là huynh đệ có lời hứa nghìn lần bất chấp hoàn cảnh bảo vệ nhau. Cái anh coi là thiêng liêng, coi là ngôi nhà có chút nương tựa thì hôm nay lại chẳng bảo vệ được họ, hàng trăm mạng người nằm trong tay anh nhưng lại không cứu được tiểu đệ của mình. Bản thân anh day dứt, anh còn hứa sẽ thay thế Tuấn chăm sóc đứa em trai của cậu khi cái mạng của cậu chấm dứt, giờ thì hai anh em họ có lẽ đang tụ hợp ở nơi nào đó. Đúng là chẳng lường trước được gì.
Khóe môi Trần Mặc Cảnh khẽ cong lên nở nụ cười rồi cầm điếu thuốc hít một hơi sau, khói nhả ra lần đó khiến đôi mắt anh cay cay, hửng đỏ nổi lên những tơ máu. Khẩu miệng anh cũng mấp mạnh nhỏ nhẹ vài lời.
" Yên nghỉ, thù này tôi sẽ trả cho cậu. Một người cầm mạng người có tấm lòng nhân hậu, chết như vậy thật chẳng vừa lòng tôi. "
Điếu thuốc dần tàn, Trần Mặc Cảnh đưa mắt nhìn khung cảnh bên trong phòng tắm, dáng người nhỏ bé đã cuộn mình trong một góc, cứ vậy mặc cho nước xả vào.
Lòng anh bỗng nhói lên, nếu là nước được chuẩn bị vào 2 khung giờ trước thì bây giờ chắc chắn đã chẳng còn đến một giọt nước ấm nào. Thân hình nhỏ bé, yếu đuối đó làm sao chống chịu lại được sự lạnh buốt đó chứ? Thời điểm giờ đã chớm đầu đông rồi, không phải là một mùa hè nóng bức nữa, cô điên mất rồi!
Trần Mặc Cảnh nhấc bước chân vội vã đến cửa phòng tắm, anh dùng lực khá mạnh để mở nó nhưng lại rất dễ dành mở ra được. Cô ấy không khóa cửa, không nói gì khi anh bước lại gần, chỉ đưa ánh mắt lạnh nhìn anh. Đống máu vương trên sàn ở khu vực nước chưa lan ra rất nhiều điều đó cũng thấy bệnh tình cô rất nặng.
Khi Trần Mặc Cảnh tiến lại gần cô tự giác đưa tay ra để anh ôm vào lòng, rất ngoan ngoan, nhưng đôi mắt lại chẳng có chút rung cảm nào, lạnh đến buốt xương thịt. Mỗi khi cô như vậy ngay chính anh cũng thua xa, con người quỷ quyệt, gian xảo trong cô anh cũng biết đôi ít nhưng sự lạnh lùng kế hưởng từ Dương Nhược Thiếu, anh chưa từng đâm sâu vào để tìm hiểu.
" Cảnh, đừng đưa đi bệnh viện. Để sáng mai đi. Em mệt " Giọng nói cô khàn khàn, gương mặt rúc vào trong lồng ngực anh, dáng vẻ không phải yếu đuối như anh nghĩ. Đơn giản chính là muốn anh dính chặt vào, không rời đi, cũng chẳng thể ở lại, đó chính là lưu luyến không ngừng.
Trần Mặc Cảnh không dám chơi đùa với mạng sống của cô, vòng tay ôm lấy cơ thể cô cũng vì thế mà run lên trong một khoảng thời gian tính bằng giây. " Không được, cái mạng em từ nhỏ đã chẳng ăn phận rồi. Muốn chết cũng đừng chết trước mặt tôi "
Dương Hiểu Tình vòng tay lên cổ anh, bàn tay vẫn còn đầy vết xước. Giọng nói vẫn lạc quan " Nhất định nếu chết em cũng sẽ tìm nơi hoang vắng, không để anh thấy đâu "
Anh gần như đứng hình, tim thắt lại.. Cách cô nói chuyện cứ như sắp đi đến nơi xa, một nơi chẳng thể chạm chân đến. Nhìn cái ánh mắt cô thâm sâu chỉ có băng giá phủ kín, anh chưa từng nghĩ dính vào lưới tình, cũng như cá mắc lưới chẳng thoát nổi.
Dương Hiểu Tình không nói bỏ tay xuống bắt đầu luồn tay qua lồng lực anh, xoa nhẹ sau lưng mấy cái. " Lo cái gì? Ít nhất em phải leo lên được xe hoa anh rồi mới nguyện lòng chết "
Bước chân Trần Mặc Cảnh bước đi theo giọng điệu câu nói đó, chậm rãi tiến về phía giường. Chất giọng vẫn lành lạnh chạm vào đáy lòng cô.
" Tôi sẽ không cưới em, cứ như vậy cho đến khi tôi chết. Bởi cái giá tôi phải trả là không được phép hạnh phúc. Ngỡ đâu mới tỉnh giấc cũng có thể để đạn xuyên qua đầu. Khi đó nếu em còn yêu tôi sẽ đau lắm nhỉ? "
Hơi gió từ đâu đó vẫn lùa vào căn phòng, hẻo lạnh đến buốt cả thể xác.
Dương Hiểu Tình ngồi dậy, cả người đau nhức nhưng vẫn cố đứng dậy lê bước chân đi vể phía phòng tắm. Căn phòng tĩnh mịch, một khoảng tối nhem chẳng có đến một bóng đèn chỉ có chút ánh sáng yếu từ vầng trăng bên ngoài rọi vào, mọi thứ khiến việc di chuyển của cô trở nên khó khăn cũng chẳng may trượt chân ngã vào vòng tay rắn chắc đó một lần nữa.
Cơ thể trắng nõn được ánh trăng soi rọi nhanh chóng lọt vào tầm mắt Trần Mặc Cảnh, nó nuột nà đến mức dục vọng tăng vọt đến cực hạn. Phần ngực còn đỏ hồng lên vì cái cách hung bạo trong tính chiếm hữu của anh, ngọt ngào lâng lâng khiến người ta muốn thử lại.
Dương Hiểu Tình đặt tay lên vai Trần Mặc Cảnh, ánh mắt lành lạnh đưa xuống nhìn thân thể đang được trăng phản xạ ánh sáng yếu ớt lên, nơi mẫn cảm nhất của cô được nhìn rõ mồn một.
Cô vội vã víu chặt lấy phần vai anh, để đu người đứng dậy nhưng thân xác lại bị anh giữ chặt lại ánh mắt ham muốn lướt trên cơ thể cô. Đúng là đàn ông!
" Khốn nạn, rút ngay ánh mắt cầm thú đó lại đi " Giọng nói cô đầy phẫn nộ, bàn tay mảnh mai đã đưa lên che đi bộ ngực đỏ hồng.
Trần Mặc Cảnh bắt đầu buông lỏng cơ thể Dương Hiểu Tình ra, anh không ngờ đã đến mức tắt bỏ hết những bóng đèn để không thấy nó nữa nhưng lại được thưởng thức lại cảnh xuân đầy mật ngọt một lần nữa ngaydưới khung cảnh hữu tình như vậy.
Dương Hiểu Tình nhanh chóng rời đi, dáng vẻ lom khom chả khác gì một bà cụ, anh định cười phá lên một cái đó chứ nhưng nhìn cô càng lâu càng tạo nên khung cảnh bi thương, nặng lòng đến nghẹn thở. Tiếng nước xả xuống, vọng khắp căn phòng, từ cánh cửa kính đục ngàu anh có thể thấy rõ hình dáng của cô.
Dáng cô thon gọn vẫn đủ khơi gợi qua tấm kính đục, gương mặt hướng lên phía vòi sen dường như đang muốn gột rửa đi những bụi bẩn mà anh đã để lại trên cơ thể mình. Có ai hiểu? Có ai nghĩ cho cô nhiều đâu, mỗi người một nỗi lòng, một bộ não họ có cách suy nghĩ riêng. Dù có nói cô ngốc thì đó cũng là phần sắp xếp của nội bộ cơ thể cô rồi.
Nước hơi lạnh, nó bao trùm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô rồi tiếp xúc gián tiếp với chiếc dạ dày yếu ớt, phần nào đó khiến nó bị nhiễm lạnh lại tiếp tục cơn đau quằn quại. Máu từ bên dưới lại trào lên cổ họng cô, lần này rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức khiến cô ho sặc sụa lên. Những giọt máu đỏ thẫm bắn lên tấm kính, chảy xuống theo hơi nước, tạo nên những dòng nước đỏ nhạt, bi thương hả? Buồn hả? Đúng là thứ tâm trạng mà vĩnh cửa chẳng ai hiểu được, cũng chẳng chạm tới được.
Mệt mỏi của cái thứ tình cảm bất chấp này bao chùm lấy Dương Hiểu Tình, cô nở nụ cười lạnh, từ từ trườn người theo men tường lát đá cẩm thạch lạnh buốt ngồi xuống dưới sàn. Hơi mệt rồi, nhưng cũng sắp đạt được giới hạn mà cô có thể chạm tới rồi.. Sao lại có thể bỏ cuộc chứ? Chẳng phải anh đã nói yêu cô sao? Tuy tình cảnh đó hoan ái đến mặn nồng nhưng ánh mắt đầy chân tình đó của anh, khiến cô không dám tin đó là nhất thời.
Không gian ngoài cũng sáng trưng nhưng cũng không kém phần trầm lắng, Trần Mặc Cảnh bắt đầu châm điếu thuốc mới, ánh mắt thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay là một chuỗi ngày mệt mỏi với anh, trái tim hơi nhói, cái thứ gọi là huynh đệ có lời hứa nghìn lần bất chấp hoàn cảnh bảo vệ nhau. Cái anh coi là thiêng liêng, coi là ngôi nhà có chút nương tựa thì hôm nay lại chẳng bảo vệ được họ, hàng trăm mạng người nằm trong tay anh nhưng lại không cứu được tiểu đệ của mình. Bản thân anh day dứt, anh còn hứa sẽ thay thế Tuấn chăm sóc đứa em trai của cậu khi cái mạng của cậu chấm dứt, giờ thì hai anh em họ có lẽ đang tụ hợp ở nơi nào đó. Đúng là chẳng lường trước được gì.
Khóe môi Trần Mặc Cảnh khẽ cong lên nở nụ cười rồi cầm điếu thuốc hít một hơi sau, khói nhả ra lần đó khiến đôi mắt anh cay cay, hửng đỏ nổi lên những tơ máu. Khẩu miệng anh cũng mấp mạnh nhỏ nhẹ vài lời.
" Yên nghỉ, thù này tôi sẽ trả cho cậu. Một người cầm mạng người có tấm lòng nhân hậu, chết như vậy thật chẳng vừa lòng tôi. "
Điếu thuốc dần tàn, Trần Mặc Cảnh đưa mắt nhìn khung cảnh bên trong phòng tắm, dáng người nhỏ bé đã cuộn mình trong một góc, cứ vậy mặc cho nước xả vào.
Lòng anh bỗng nhói lên, nếu là nước được chuẩn bị vào 2 khung giờ trước thì bây giờ chắc chắn đã chẳng còn đến một giọt nước ấm nào. Thân hình nhỏ bé, yếu đuối đó làm sao chống chịu lại được sự lạnh buốt đó chứ? Thời điểm giờ đã chớm đầu đông rồi, không phải là một mùa hè nóng bức nữa, cô điên mất rồi!
Trần Mặc Cảnh nhấc bước chân vội vã đến cửa phòng tắm, anh dùng lực khá mạnh để mở nó nhưng lại rất dễ dành mở ra được. Cô ấy không khóa cửa, không nói gì khi anh bước lại gần, chỉ đưa ánh mắt lạnh nhìn anh. Đống máu vương trên sàn ở khu vực nước chưa lan ra rất nhiều điều đó cũng thấy bệnh tình cô rất nặng.
Khi Trần Mặc Cảnh tiến lại gần cô tự giác đưa tay ra để anh ôm vào lòng, rất ngoan ngoan, nhưng đôi mắt lại chẳng có chút rung cảm nào, lạnh đến buốt xương thịt. Mỗi khi cô như vậy ngay chính anh cũng thua xa, con người quỷ quyệt, gian xảo trong cô anh cũng biết đôi ít nhưng sự lạnh lùng kế hưởng từ Dương Nhược Thiếu, anh chưa từng đâm sâu vào để tìm hiểu.
" Cảnh, đừng đưa đi bệnh viện. Để sáng mai đi. Em mệt " Giọng nói cô khàn khàn, gương mặt rúc vào trong lồng ngực anh, dáng vẻ không phải yếu đuối như anh nghĩ. Đơn giản chính là muốn anh dính chặt vào, không rời đi, cũng chẳng thể ở lại, đó chính là lưu luyến không ngừng.
Trần Mặc Cảnh không dám chơi đùa với mạng sống của cô, vòng tay ôm lấy cơ thể cô cũng vì thế mà run lên trong một khoảng thời gian tính bằng giây. " Không được, cái mạng em từ nhỏ đã chẳng ăn phận rồi. Muốn chết cũng đừng chết trước mặt tôi "
Dương Hiểu Tình vòng tay lên cổ anh, bàn tay vẫn còn đầy vết xước. Giọng nói vẫn lạc quan " Nhất định nếu chết em cũng sẽ tìm nơi hoang vắng, không để anh thấy đâu "
Anh gần như đứng hình, tim thắt lại.. Cách cô nói chuyện cứ như sắp đi đến nơi xa, một nơi chẳng thể chạm chân đến. Nhìn cái ánh mắt cô thâm sâu chỉ có băng giá phủ kín, anh chưa từng nghĩ dính vào lưới tình, cũng như cá mắc lưới chẳng thoát nổi.
Dương Hiểu Tình không nói bỏ tay xuống bắt đầu luồn tay qua lồng lực anh, xoa nhẹ sau lưng mấy cái. " Lo cái gì? Ít nhất em phải leo lên được xe hoa anh rồi mới nguyện lòng chết "
Bước chân Trần Mặc Cảnh bước đi theo giọng điệu câu nói đó, chậm rãi tiến về phía giường. Chất giọng vẫn lành lạnh chạm vào đáy lòng cô.
" Tôi sẽ không cưới em, cứ như vậy cho đến khi tôi chết. Bởi cái giá tôi phải trả là không được phép hạnh phúc. Ngỡ đâu mới tỉnh giấc cũng có thể để đạn xuyên qua đầu. Khi đó nếu em còn yêu tôi sẽ đau lắm nhỉ? "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook