Đứa Ngốc Mới Yêu Ngươi
-
Chương 6
Vốn cho là vết thương Lý Mộ Tỉnh không cần lo lắng quá nhiều, người nghiêm trọng sẽ là Tiêu Quân Đình mới đúng, thật không nghĩ đến đêm khuya, Lý Mộ Tỉnh lại đột nhiên bắt đầu sốt cao.
Kiều Thủ Ngân vừa mới nằm ngủ bị Tiêu Quân Hạo đang lo lắng đánh thức, trừng mắt nhìn Lý Mộ Tỉnh đang mê man nói lời vô nghĩa nằm trên giường, khuôn mặt nàng tức giận.
“Thật được ân trời ban, một người chết cũng không có nhỉ?”
“Quân Đình thương thế tuy nặng, nhưng đã ổn định rồi.” Sắc mặt Tiêu Quân Hạo hơi có vẻ khó chịu.
“Ta không phải là đại phu, cũng không hiểu y thuật, càng không có đan dược quý hiếm bảo vệ được mạng sống, ngươi đánh thức ta làm gì? Muốn nhận xác cũng không tới phiên ta!” Vì chủ tớ ba người bọn họ mệt mỏi một ngày, thật vất vả mới được nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lại bị đánh thức, cơn tức giận của nàng so với bình thường còn lớn gấp ba lần.
“Kiều cô nương, thỉnh không cần nguyền rủa Vương gia!” Hắn lạnh giọng cảnh cáo.
“Chú ý khẩu khí nói chuyện của ngươi, Tiêu Quân Hạo, đừng quên bây giờ ngươi đang đứng trên chỗ của ai! Nếu ngươi muốn nửa đêm mang theo hai tử thi bị đuổi ra khỏi nhà, ta rất vui lòng góp chút sức lực!” Kiều Thủ Ngân giận dữ trừng mắt hắn.
“Kiều cô nương!” Tiêu Quân Hạo thật sự không thể tin được nàng không biết ý tứ biết tiết chế giữ mồm giữ miệng, trực tiếp nguyền rủa Vương gia.
“Cái gì?!” Nàng cũng rống trả.
“Tiểu thư, tiểu thư, bình tĩnh một chút.” Mẫn nhi vội vàng chạy tới, vội vàng đứng giữa hai người đang muốn phát hỏa.”Tiểu thư, người về phòng ngủ trước đi, nơi này để Mẫn nhi lo được rồi.”
Kiều Thủ Ngân trừng nàng ta, sau đó lại trừng Lý Mộ Tỉnh nằm trên giường, thật lâu sau, mới hất đầu xoay người rời đi.
“Phù ——” Mẫn nhi nhẹ thở ra, ngượng ngùng cười với Tiêu Quân Hạo.”Tiêu công tử xin đừng trách móc, tiểu thư nhà ta rất coi trọng giấc ngủ, khi bị đánh thức tính tình sẽ có chút kém.”
“Đây được xem là có chút kém sao?” Hắn cười nhạt.
“Ha ha!” Nàng ta cười gượng hai tiếng, nói sang chuyện khác.”Hiện nay quan trọng nhất, vẫn là nghĩ biện pháp làm Vương gia hạ sốt! Mẫn nhi có đến giếng bên cạnh lấy chút nước, Tiêu công tử giúp Vương gia chườm lạnh. . . . . . Tiểu thư?!”
Kinh ngạc nhìn Kiều Thủ Ngân bưng chậu nước đứng trước cửa, tiểu thư nàng. . . . . .
“Không phải phát sốt sao? Còn ngốc nghếch ở trong đó làm cái gì? Thật muốn chủ tử ngươi mất mạng à?” Nàng tức giận giao chậu nước trong tay cho Tiêu Quân Hạo, chạm vào vết thương đang đau của hắn, làm hắn thiếu chút nữa quăng bỏ chậu nước.
“Tiểu thư, không phải người trở về phòng ngủ sao?”
“Nếu ta trở về phòng ngủ, còn có thể xuất hiện ở nơi này sao?” Kiều Thủ Ngân trừng mắt nhìn Mẫn nhi.
Nàng ta thè lưỡi, tự trách mình lắm miệng.
Kiều Thủ Ngân đoạt lại chậu nước, không vui nhìn Tiêu Quân Hạo đang kinh ngạc.
“Ta nhìn ngươi cũng thuộc dạng vụng về không biết gì, vẫn nên trở về nghỉ ngơi, không nên ở chỗ này vướng chân vướng tay.”
“Không, ta không thể rời khỏi Vương gia. . . . . .”
“Trở về phòng ngay, bằng không chủ tớ ba người các người lập tức cút khỏi biệt trang của ta!” Nàng không kiên nhẫn uy hiếp.
Tiêu Quân Hạo cắn răng, cuối cùng bất đắc dĩ khuất phục.
“Ta ở trong phòng Quân Đình, có việc cần. . . . . .”
“Ta kêu ngươi trở về gian phòng của mình!” Kiều Thủ đặt chậu nước bên giường, kéo cao ống tay áo, đặt khăn tay vào trong nước thấm ướt, sau đó vắt khô để trên trán Lý Mộ Tỉnh.”Mẫn nhi, muội đi trông chừng gã hộ vệ bị thương kia đi. Để hắn ta lo? Hừ, ta không muốn trong trang có người chết!”
“Dạ, tiểu thư.” Mẫn nhi khẽ chào, ngoan ngoãn nghe lời, khi rời khỏi thuận tay lôi Tiêu Quân Hạo không muốn rời đi bằng mọi cách.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất nghe lệnh của tiểu thư, nếu không mấy người nhất định sẽ bị đuổi đi.” Sau khi ra hỏi phòng, nàng ta mới thấp giọng cảnh cáo.
“Nàng ấy làm sao có thể không nói lý lẽ như vậy!” Tiêu Quân Hạo giờ đây rất bất mãn, hắn chưa từng chịu loại đãi ngộ như thế này!
“Tiểu thư không phải không phân rõ phải trái, vào thời điểm này tiểu thư nàng khẩu khí sẽ có chút không tốt, tính tình có thể hơi bạo phát, tự ra quyết định không để người khác phản bác, nhưng Tiêu công tử tự mình nghĩ xem, tiểu thư dễ dàng ra quyết định sai lầm sao?”
Tiêu Quân Hạo không nói gì, không thể phủ nhận Kiều Thủ Ngân quyết định mọi chuyện rất hoàn hảo, bởi vì thương thế của mình mặc dù không nghiêm trọng như Vương gia và Quân Đình, nhưng cũng là vết thương chồng chất, cần nghỉ ngơi thật tốt.
“Tiêu công tử nhanh đi nghỉ ngơi đi, lệnh đệ của ngươi ta sẽ chăm sóc tốt.” Mẫn nhi cười thân thiện với hắn, đi vào phòng ngủ tạm của Tiêu Quân Đình.
Nhìn hai cánh cửa phòng đóng chặt, thật ra hắn không quá lo lắng về Quan Đình, bởi vì Mẫn nhi cô nương sẽ dịu dàng cẩn thận trông chừng đệ ấy, về phần Vương gia. . . . . .
Nếu hắn nói “tự cầu nhiều phúc”, có phải quá mức đại nghịch bất đạo rồi không?
Ai!
Dày vò đến canh năm, thật vất vả mới làm Lý Mộ Tỉnh giảm sốt, Kiều Thủ Ngân thở ra, ngồi liệt ở ghế không muốn cử động.
“Mệt quá đi. . . . . .” Nàng thở dài, nhìn mình đôi tay trắng noãn của mình vì ngâm nước quá lâu nên bị nhăn, bất giác lại thở dài. Thật là, nàng là đã chọc phải người nào, tại sao phải ôm chuyện không đâu vào người?
Nhìn Lý Mộ Tỉnh nhắm chặt mắt nằm trên giường, rất khó xem dung mạo tuấn mỹ của hắn, tuy rằng lúc này sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng không tổn hại mỹ mạo cùng quý khí trời sinh của hắn.
“Ngươi rốt cuộc trêu chọc tới ai, phải rơi vào kết cục như vậy?” Nàng nói khẽ, tại sao hắn rời kinh thành? Tại sao lại bị người ám sát?
“Ha a ——” ngáp một cái, Kiều Thủ Ngân cực kì mệt mỏi nằm nhoài trên mép giường, nếu không phải nàng trùng hợp xuất hiện, hắn khẳng định đã chết. . . . . .
“Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một nhân tình cực kì cực kì cực kì lớn!” Nàng chầm chậm nhắm hai mắt, lẩm bẩm, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng rốt cục cũng ngủ.
Đột nhiên, ngoại trừ tiếng hít thở, trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, hồng nương một thân hồng y (y phục màu hồng) cười hì hì nghiêng đầu nhìn hai người một nằm một úp sấp.
“Muốn để hai người các ngươi gặp nhau một lần mà hao hết cả công lực, các ngươi thật là một chút duyên phận cũng không có là thế nào!” Nàng ta nói thầm, thật cẩn thận đến gần chiếc giường, để lại bên gối Lý Mộ Tỉnh một bình đan dược, đang chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nỗi hứng trêu đùa.”Hi. . . . . . Dù sao cũng không ảnh hưởng toàn cục.”
Nàng cười trộm, kéo tóc hai người kết lại với nhau.
“Ta giúp các ngươi kết tóc, các ngươi cần phải cảm tạ ta thật nhiều nha!” Kết xong bím tóc, ngón tay nhỏ nhắn quơ quơ, làm phép trên bím tóc, nếu pháp thuật của nàng hiệu nghiệm, không xảy ra ngoài ý muốn…, bím tóc này phải ba ngày sau mới tháo ra được.
“Ba ngày nay, các ngươi bồi dưỡng cảm tình cho tốt đi, trăm ngàn lần không cần phá hoại nhiệm vụ của ta!” Tốt nhất có thể thiên lôi động đến địa hỏa, gạo nấu thành cơm, sau đó trở lại kinh thành bái đường thành thân. . . . . . Ha ha! Bàn tính này gảy đúng như toan tính nha!
“Nha đầu! Ngươi tính chơi bao lâu nữa, còn không mau đi!” Nguyệt lão đột nhiên xuất hiện, dọa hồng nương nhảy dựng lên.
“Nguyệt lão gia gia. Sao ngài lại hạ phàm?!
“Vì dự phòng vạn nhất!” Nguyệt lão tức giận nói.”Như là hiện tại.”
“Ta lại làm sai chuyện gì?”
“Tề Hiểu Điệp đã muốn rời nhà về Giang Nam, ngươi còn không mau chút!”
“Được rồi, được rồi! Vội vã như vậy làm gì, dù sao nàng ta cũng chạy không thoát.”
“Thiếu nhiều lời! Đi rồi!” Nguyệt lão không nói hai lời, kéo nàng ta đi, nháy mắt tiếp theo, hai người liền biến mất trong phòng ngủ.
Lý Mộ Tỉnh khẽ mở mắt ra, đầu óc còn hơi mờ mịt trong khoảng thời gian ngắn chưa thể hoạt động bình thường lại.
Mới nãy là chuyện gì?
Hắn vốn tưởng rằng mình thấy nha hoàn Hồng nhi của Mẫu Đơn cô nương, nhưng là. . . . . . Lão nhân gia kia làm sao có thể đột nhiên xuất hiện, sau đó hai người lại cùng nhau biến mất?
Nhất định hắn còn chưa thanh tỉnh. . . . . .
Nghiêng đầu, lập tức kinh ngạc trừng to mắt, có người ghé vào đầu giường hắn ngủ, là Kiều cô nương?!
Xem ra hắn thật sự đang nằm mơ?!
Mệt mỏi nhắm mắt lại, hắn ý thức lờ mờ, lại ngủ tiếp.
“Vương gia, ngươi cũng nên tỉnh đi!” Kiều Thủ Ngân ngồi ở bên giường mệt mỏi, dứt khoát ngồi xuống dưới giường, làm như vậy cũng để không cần khom người.
Bím tóc chết tiệt này, tại sao không gỡ được?! Nàng thậm chí muốn hiến tế tóc mình, lấy cây kéo muốn cắt bỏ nó, nhưng chuyện quỷ dị đã xảy ra, cắt hoài vẫn không đứt!
Mà Lý Mộ Tỉnh, đến bây giờ vẫn cứ không tỉnh lại!
“Tiểu thư, người làm vậy không được lịch sự lắm đâu!” Mẫn nhi nhỏ giọng nói.
Kiều Thủ Ngân thở dài.”Mẫn nhi, nơi này ngoại trừ người đang nằm chết, chỉ thừa ra một pho tượng môn thần, không có “người” nào để ý.”
Môn thần Tiêu Quân Hạo mắt lạnh trừng nàng, muốn kháng nghị nàng không kính trọng Vương gia, nhưng người đang ở dưới mái hiên, cuối cùng hắn vẫn phải nhịn xuống.
“Nếu muội lo lắng như thế, sao không nghĩ biện pháp giúp ta gỡ bỏ bím tóc.” Kiều Thủ Ngân liếc xéo Mẫn nhi, cùng hắn “kết tóc” chung một chỗ, nàng cảm thấy cực kì. . . . . . Không thoải mái!
“Tiểu thư, ngay cả kéo cũng không cắt được, muội làm gì có biện pháp nào nữa!” Nàng ta sợ hãi.
“Đáng giận, ta còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, không rảnh ở cùng một chỗ với người chết!” Kiều Thủ Ngân ảo não cực kỳ.”Thật không nên cứu người, đây là báo ứng xen vào việc của người khác.”
“Kiều cô nương, chờ Vương gia quay về kinh thì nhất định sẽ báo đáp ân cứu mạng của Kiều cô nương, sẽ không bạc đãi.” Tiêu Quân Hạo rốt cục không thể nhịn được nữa lên tiếng.
Kiều Thủ Ngân không để ý đến hắn, tập trung nghỉ ngơi ở mép giường một chút, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng.
“Tiêu hộ vệ, thương thế lệnh đệ có chuyển biến tốt chưa?”
Tiêu Quân Hạo ngẩn người, nhất thời không thể hoàn hồn trong kinh ngạc.
“Tiểu thư khôi phục bình thường.” Mẫn nhi nói nhỏ với hắn. Lần này tương đối ngắn, đại khái bởi vì tiểu thư ngủ thẳng giấc tự nhiên tỉnh đi!
“Những lời nói lúc trước Tiêu hộ vệ chớ để ở trong lòng, nghe một chút coi như xong.” Kiều Thủ Ngân cười nhạt.
“Đương nhiên rồi, Kiều cô nương.” Tiêu Quân Hạo rốt cục phục hồi tinh thần lại, đúng rồi, Kiều cô nương như vậy, mới giống với lần đầu tiên diện kiến.
Đột nhiên, Lý Mộ Tỉnh hơi than nhẹ, trở mình, làm Kiều Thủ Ngân hô nhỏ, vì không muốn làm da đầu của mình phải chịu đau, nàng vội vàng đứng lên đi theo phương hướng hắn xoay người ngang nhiên xông qua, kết quả bởi vì quá mức vội vàng, cước bộ mất thăng bằng, ngã thật mạnh trên người hắn.
“A ——” Thanh âm bi thảm của Lý Mộ Tỉnh đang ngủ mê man vang lên, hắn thống khổ mở mắt ra, tỉnh rồi.
“Vương gia!” Tiêu Quân Hạo vọt tới bên giường, muốn cứu đưa Vương gia đáng thương của hắn từ trong “ma trảo”, tiếc là bị cản trở do bím tóc giữa hai người, hắn không thể ngăn Kiều Thủ Ngân.
“Thật có lỗi, Vương gia, nhất thời trượt chân.” Kiều Thủ Ngân vẫn cười nhạt, ít nhất hắn tỉnh rồi.
“Kiều lão bản. . . . . .” Lý Mộ Tỉnh rên rỉ, miệng vết thương đau nhức cơ hồ làm hắn ngất, hắn có thể cảm giác được lại bắt đầu chảy máu.”Ta có thể biết, vì sao nàng ở trên người của ta không?”
Nàng thật cẩn thận nâng thân mình.”Nếu Vương gia có thể xoay người lại, như vậy ta sẽ tương đối có thể giải thích.”
“Quân Hạo, giúp ta.” Lý Mộ Tỉnh than nhẹ, dưới sự trợ giúp của Tiêu Quân Hạo xoay người lại.
Kiều Thủ Ngân nhẹ nhàng thở ra, ngồi dưới giường một lần nữa.
“Ngươi thấy được chứ!” Nàng nắm lên bím tóc kết giữa hai người.
Lý Mộ Tỉnh nhíu mày.”Đây là trò chơi mới?”
“Sai rồi, đây là một loại hiện tượng thần quái, có ai đó kết tóc hai chúng ta chung một nơi, còn dùng sức mạnh nào đó khiến chúng nó không thể cởi bỏ, thậm chí ngay cả kéo cũng cắt không đứt.” Kiều Thủ Ngân buông bím tóc ra, tìm một vị trí thoải mái tựa đầu vào mép giường.
“Thần kỳ như thế?” Hắn nhớ tới đêm qua nằm mộng, kia thật sự chính là mộng sao?” Hôm qua ta mơ thấy Mẫu Đơn cô nương . . . . . .”
“Phun! Chúng ta mệt mỏi chết khiếp chăm lo cho Vương gia ngài, Vương gia thật không tồi, trong mộng gặp gỡ hoa khôi, khẳng định cực kì tốt đẹp.” Kiều Thủ Ngân nhịn không được nói nhỏ.
Mặc dù đang đau, nhưng nghe nàng nói nhỏ, hắn nhịn không được mỉm cười.
“Kiều lão bản hiểu lầm, người ta mơ thấy là nha hoàn bên người Mẫu Đơn cô nương, tối hôm qua nàng ta xuất hiện bên cạnh giường ta, sau đó lại đột nhiên xuất hiện một lão nhân gia, sau đó hai người họ lại đột nhiên biến mất, vốn ta không xác định thật sự hay chỉ nằm mơ, nhưng nhìn thấy Kiều lão bản ghé vào mép giường ngủ, ta mới khẳng định là đang mơ.”
“Đó là sự thật.” Kiều Thủ Ngân cổ quái nhìn hắn.
“Cái gì?” Lý Mộ Tỉnh khó hiểu.
“Tối hôm qua ta thật sự ghé vào mép giường ngủ.”
Lý Mộ Tỉnh nhướng mày.”Nói như vậy, tối hôm qua đều là Kiều lão bản chăm sóc ta?”
Có cần kinh ngạc như vậy không?
“Hai hộ vệ của Vương gia một bị thương một hôn mê, ốc còn không mang nổi mình ốc, ta cũng chỉ có thể tự thân xuất mã.” Kiều Thủ Ngân lạnh nhạt nói.”Không nói chuyện khác, Vương gia xác định thật sự nhìn thấy nha đầu kia sao?”
“Có nhìn thấy, nhưng không thích hợp không phải sao? Hơn nữa người không thể có khả năng biến mất không thấy dạng được.”
“Phải không? Vậy tóc chúng ta giải thích thế nào?” Nàng lại nắm bím tóc lên trước mắt hắn.
Lý Mộ Tỉnh nhìn bím tóc, không biết như thế nào, trong lòng dâng lên một tia cảm xúc khác thường, kết tóc thành phu thê. . . . . .
Kiều Thủ Ngân khẽ nhíu mi, nhìn thấy vẻ mặt khác thường của hắn, bất động thanh sắc buông bím tóc ra, xoay về đề tài chính “Không biết Vương gia có thể ra quyết sách, để giải quyết vấn đề giữa chúng ta hay không?”
“Vấn đề?” Ánh mắt hắn giằng co ở cánh môi hồng nộn lúc đóng lúc mở, đại não trong thời gian ngắn chưa thông suốt.
“Vương gia, chúng tôi có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, nay lại biến thành bộ dáng như vậy, Vương gia tính như thế nào?” Lông mày Kiều Thủ Ngân càng nhíu chặt, lần đầu tiên gặp mặt đã lưu lại ấn tượng xấu, giờ phút này càng gia tăng, Lý Mộ Tỉnh này căn bản là một tên háo sắc, vẻ bề ngoài được tán dương, nói vậy chỉ là xu nịnh vuốt mông ngựa thôi!
Suy nghĩ của Lý Mộ Tỉnh rốt cục khôi phục bình thường.
“Kiều lão bản có việc gì cần làm thế?”
“Thu tô, chúng ta phải tới Phàn thành trước, rồi đến Tương Dương, dọc về nam, cho đến Võ Xương.” Tuyến đường này là do nàng phụ trách, những nơi khác thì an bài những người khác phụ trách.
Lý Mộ Tỉnh suy nghĩ, kỳ thật lần này bọn họ xuống phía Nam cũng không có mục đích nhất định, hoàng thượng cho rằng Thiệu Quốc Đống ngay từ lúc đầu sẽ không bó tay chịu trói, thậm chí cấu kết với Mẫn quý phi trong cung, muốn nội ứng ngoại hợp. Hiện tại vấn đề nằm ở chỗ Mẫn quý phi nhưng ngay thời điểm mẫn cảm, lại vừa lúc mang thai long chủng, làm cho hoàng thượng không thể động đến nàng ta, cho nên người làm biểu đệ như hắn, chỉ có thể lĩnh “Mật chỉ” xuất thành làm việc không mục tiêu.
“Một khi đã như vậy, ta cùng đồng hành với Kiều lão bản!” Hắn ra quyết định, sau khi được chứng kiến công phu và thủ đoạn của nàng, hắn cũng không lo lắng mình sẽ phải thay nàng rước lấy phiền toái.
Kiều Thủ Ngân hoàn toàn không muốn, nhưng. . . . . . Tình thế bất đắc dĩ, đành phải chấp nhận.
“Mẫn nhi, bắt đầu từ đây chúng ta mỗi người đi một ngả đi! Muội cùng Trần công tử đi trước, nếu không sẽ không kịp ngày giỗ cha muội.” Kiều Thủ Ngân dặn dò Mẫn nhi đứng một bên.
“Nhưng tiểu thư. . . . . .”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, dù sao nếu không phải ở đây, khi đến một thôn vẫn phải là phân đường mà đi, đi cùng Trần công tử nói một tiếng, các ngươi nhanh lên đường đi!” Hiện tại đã là cuối giờ Tỵ, sắp đến trưa rồi, xuất phát sớm một chút, còn có thể kịp đến thành trấn kế bên trước hoàng hôn.
“Dạ, tiểu thư.” Mẫn nhi lo lắng nhìn nàng, mới bất đắc dĩ lui ra.
Kiều Thủ Ngân liếc nhìn Lý Mộ Tỉnh.
“Sắp xếp như vậy, để cho các người dưỡng thương thêm hai ngày, đến lúc đó nếu bím này còn chưa được gỡ, xin làm phiền Vương gia đồng hành chung với ta, có thể chứ?”Nàng cũng không muốn hỏi bọn hắn hành trình xuôi Nam lần này, dù sao hắn nếu đã biết cần phải nói gì, nàng cũng không cần nghĩ nhiều.
“Có thể, cứ quyết định như vậy.” Lý Mộ Tỉnh đồng ý.
“Kiều cô nương, Quân Hạo đã rời đi, trong phòng chỉ còn hai người chúng ta, ta nghĩ. . . . . . nàng đã quá gấp rồi, nên không cần thẹn thùng chi nữa.”
Kiều Thủ Ngân đỏ mặt, “Ngươi đừng nói hươu nói vượn!”
“Kỳ thật không dối gạt Kiều cô nương, ta cũng có chút gấp gáp.” Lý Mộ Tỉnh nghiêng đầu nhìn nàng, nàng vẫn đưa lưng dựa vào dưới giường, cho nên hắn có thể thấy rõ sau cổ nàng, màu da trắng noãn non mềm ban đầu, lúc này phiếm hồng quang.
Mỉm cười, hắn thật muốn nhìn bộ dáng e lệ của nàng.
“Không cho phép!” Nàng kêu lên, “Ngươi không được đến gần ta!”
“Kiều cô nương, nàng làm khó ta rồi, dưới tình huống này mà nói, rất tổn hại sức khỏe.” Khóe miệng hắn thoáng nở nụ cười mờ ám, chậm rãi tới gần nàng, ở sau đầu nàng than nhẹ.”Dù sao hai chúng ta đồng túc đồng thực (cùng ngủ cùng ăn) đã sắp hết một ngày rồi, thừa dịp này cũng chưa làm được gì, nếu chúng ta cũng không biết còn phải cột vào nhau bao lâu, sao không thuận theo tự nhiên, để nó phát sinh?”
Kiều Thủ Ngân vừa thẹn lại quẫn, cho dù tung hoành thương trường nhiều năm, trường hợp thế nào đều đã chứng kiến, nhưng cũng chỉ là “kiến thức”, mình là người xem thôi!
“Kiều cô nương, nàng thật sự không nghĩ muốn sao?” Đầu Lý Mộ Tỉnh dường như tựa vào đầu nàng, hắn kìm lòng không đậu ngửi mùi bách hoa trên tóc nàng.
“Ta. . . . . .” Nàng thân mình run rẩy, cực lực muốn khắc chế thân thể mình, nhưng nàng đã phải nhẫn nại quá lâu, chứa rất nhiều rồi, cái loại cảm giác này đã quá mức mãnh liệt, rốt cuộc không cách nào nhịn được.”Đúng, ta. . . . . . muốn. . . . . .” Đỏ ửng lui không đi, mà lan tràn trên mặt nàng.
Kiều Thủ Ngân chậm rãi xoay người, trước giúp Lý Mộ Tỉnh ngồi dậy, tựa vào thành giường, nàng cực lực tránh ánh mắt dây dưa của hắn, phát hiện trốn không được thì nàng sẵng giọng: “Ngươi. . . . . . Nhắm mắt lại, xoay người sang chỗ khác.”
“Nếu ta xoay người sang chỗ khác, nàng cũng phải đổi lại phương hướng.”
“Ta biết.”
Lý Mộ Tỉnh mỉm cười, ngoan ngoãn xoay người nhắm mắt lại, nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của nàng, miệng vết thương dù đau cũng coi như đáng giá.
“Ngươi dựa vào phía sau thêm một chút đi.” Tóc kéo quá căng, da đầu có chút không chịu nổi.
“A. . . . . .” Khi Lý Mộ Tỉnh di chuyển, tác động đến miệng vết thương, nhịn không được than nhẹ một tiếng.
“Ngươi có thể di chuyển được không?”
“Có thể.” Hắn cắn răng, thời điểm như thế này cho dù không thể cũng phải chống đỡ bằng được.
Kiều Thủ Ngân trộm dò xét hắn, mới mặt mang e lệ bắt đầu cởi áo nới dây lưng, sau đó. . . . . . ngồi chồm hổm xuống, ngồi trên cái bô, giải phóng! Nước tiểu nhịn lâu ngày rốt cục bài xuất, tiếng nước tí tách, làm nàng muốn kiếm cái hố chui xuống ngay lập tức.
Lý Mộ Tỉnh yên lặng đợi nàng giải quyết sinh lý xong, nghe tiếng nàng sửa sang lại trang phục, sau đó. . . . . .
“Ta. . . . . . Xong rồi.” Nàng thấp giọng nói.
“Kiều cô nương, phiền nàng nâng giọng gọi Quân Hạo vào, được không?” Vết thương của hắn đau quá, không thể động đậy.
“A, ngươi lại chảy máu!” Kiều Thủ Ngân lúc này mới phát hiện áo khoác màu trắng của hắn lại nhiễm đỏ, nàng một bên cao giọng gọi Tiêu Quân Hạo, một bên vội vã muốn dìu hắn nằm xuống, không để ý đá ngã cái bô.
“A ——” Mùi khai nước tiểu nháy mắt phủ kín khắp gian phòng ngủ, lan tràn mênh mông. . . . . .
Kiều Thủ Ngân choáng váng, ngây ngốc khi đang đỡ vai cho hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó. . . . . .
Lý Mộ Tỉnh tuôn ra một tràng cười điên cuồng, sau đó lại bị đau đớn gấp bội.
Đây gọi là chuyện phát sinh lần đầu, lần thứ hai sẽ quen dần, sau khi hoàn thành bước đầu tiên khó khăn, tiếp theo sẽ tương đối nhẹ nhàng.
Cho nên khi hai ngày kế tiếp tóc bọn họ vẫn kết lại với nhau thì loại giải quyết sinh lý cần làm này, cũng từ ban đầu khốn quẫn dần dần quen thuộc.
Vết thương Lý Mộ Tỉnh bởi vì tràng cười lần đó lại vỡ ra, may mắn bọn họ phát hiện bên gối hắn xuất hiện một lọ thuốc trị thương, thuốc trị thương kia hiệu quả đặc biệt tốt, vẻn vẹn hai ngày, miệng vết thương đã bắt đầu khép nhỏ lại, khá hơn bảy phần, bởi vậy, bọn họ dựa theo kế hoạch dự định xuất phát.
“Các người đã có thuốc trị thương tốt như vậy, vì sao ngay từ đầu không dùng?” Trong xe ngựa, giọng điệu Kiều Thủ Ngân rất oán thán, như là trách cứ bọn hắn không nên kéo dài hành trình của nàng.
“Hả? Thuốc trị thương kia không phải của Kiều cô nương sao?” Lý Mộ Tỉnh nghi hoặc, hắn tưởng nàng thấy thương thế hắn tăng thêm, cho nên mới lấy thuốc tốt trân hiếm ra cho.
“Đương nhiên không phải của ta, nghe Vương gia nói như vậy, cũng không phải của các người, vậy. . . . . . nó ở đâu ra?” Nàng vừa nói đôi mi thanh tú vừa nhíu lại, vạn phần khó hiểu.
“Lại là một chuyện lạ khó tin, phải không?” Hắn ra vẻ thoải mái, trong lòng lại vụt qua một chút không yên. Quá khinh xuất rồi, may mắn không phải thuốc độc, nếu không. . . . . .
“Việc này thật kì quái!” Kiều Thủ Ngân trầm ngâm.
Ngay lúc hai người nghĩ mãi không thông, tâm tư khác nhau thì hỗn loạn đột nhiên phát sinh, con ngựa hí lên kinh hoảng, toàn bộ xe ngựa thiếu chút nữa lật ngang.
Lý Mộ Tỉnh căn bản không kịp ổn định chính mình, liền bị hất khỏi chỗ ngồi, đè Kiều Thủ Ngân.
“A!” Hai người đụng vào nhau cực mạnh, đồng thời kêu đau.
“Thật xin lỗi, nàng không sao chứ?” Lý Mộ Tỉnh nhớ tới, nhưng khi xe ngựa lại một lần nữa không khống chế được mà lay động thì hắn cũng lại một lần nữa trở tay không kịp, đầu hai người liền đụng thật mạnh vào nhau.
“Đáng chết!” Kiều Thủ Ngân đau đến nước mắt thiếu chút nữa ào ào chảy ra.
May mà Tiêu Quân Hạo có kỹ thuật lái cao siêu, lập tức ổn định ngựa.
“Vương gia, ngài không sao chứ?!” Tiêu Quân Đình vén rèm xe, vội hỏi, lập tức kinh ngạc nhìn hai người đang quấn giao một chỗ.”Vương. . . . . . Vương gia. . . . . .”
“Quân Đình, ngươi muốn đứng một bên, hay là muốn lại đây giúp ta một tay?” Lý Mộ Tỉnh cắn răng nói.
“A, vâng, Vương gia.” Tiêu Quân Đình lập tức đi vào toa xe, nâng hắn dậy.”Vương gia, ngài có khỏe không?”
“Ta không sao.” Xoa xoa cái trán đau đớn, có thể cảm giác đã sưng lên rồi.”Kiều cô nương, nàng. . . . . .” Muốn đỡ nàng, lại thấy tự nàng chậm rãi bò dậy.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Kiều Thủ Ngân ngắt lời Lý Mộ Tỉnh, mở miệng hỏi.
“Là một đuôi xà làm cho ngựa bị kinh hách, bây giờ đã không còn việc gì.”
“Nếu không có việc gì, thì nhanh lên đường đi!” Lý Mộ Tỉnh phân phó.
Xe ngựa dần chạy xa, mà trong bụi cỏ ven đường, một công tử áo trắng đứng lên, nhìn chiếc xe ngựa kia, đáy mắt như có suy nghĩ gì.
Nơi đó, có linh khí của “Nàng ấy”.
Đồng tử màu vàng hiện lên một tia hoài niệm, trầm ngâm trong chốc lát, công tử áo trắng bay vút lên, lặng lẽ đi theo phía sau xe ngựa.
Kiều Thủ Ngân vừa mới nằm ngủ bị Tiêu Quân Hạo đang lo lắng đánh thức, trừng mắt nhìn Lý Mộ Tỉnh đang mê man nói lời vô nghĩa nằm trên giường, khuôn mặt nàng tức giận.
“Thật được ân trời ban, một người chết cũng không có nhỉ?”
“Quân Đình thương thế tuy nặng, nhưng đã ổn định rồi.” Sắc mặt Tiêu Quân Hạo hơi có vẻ khó chịu.
“Ta không phải là đại phu, cũng không hiểu y thuật, càng không có đan dược quý hiếm bảo vệ được mạng sống, ngươi đánh thức ta làm gì? Muốn nhận xác cũng không tới phiên ta!” Vì chủ tớ ba người bọn họ mệt mỏi một ngày, thật vất vả mới được nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lại bị đánh thức, cơn tức giận của nàng so với bình thường còn lớn gấp ba lần.
“Kiều cô nương, thỉnh không cần nguyền rủa Vương gia!” Hắn lạnh giọng cảnh cáo.
“Chú ý khẩu khí nói chuyện của ngươi, Tiêu Quân Hạo, đừng quên bây giờ ngươi đang đứng trên chỗ của ai! Nếu ngươi muốn nửa đêm mang theo hai tử thi bị đuổi ra khỏi nhà, ta rất vui lòng góp chút sức lực!” Kiều Thủ Ngân giận dữ trừng mắt hắn.
“Kiều cô nương!” Tiêu Quân Hạo thật sự không thể tin được nàng không biết ý tứ biết tiết chế giữ mồm giữ miệng, trực tiếp nguyền rủa Vương gia.
“Cái gì?!” Nàng cũng rống trả.
“Tiểu thư, tiểu thư, bình tĩnh một chút.” Mẫn nhi vội vàng chạy tới, vội vàng đứng giữa hai người đang muốn phát hỏa.”Tiểu thư, người về phòng ngủ trước đi, nơi này để Mẫn nhi lo được rồi.”
Kiều Thủ Ngân trừng nàng ta, sau đó lại trừng Lý Mộ Tỉnh nằm trên giường, thật lâu sau, mới hất đầu xoay người rời đi.
“Phù ——” Mẫn nhi nhẹ thở ra, ngượng ngùng cười với Tiêu Quân Hạo.”Tiêu công tử xin đừng trách móc, tiểu thư nhà ta rất coi trọng giấc ngủ, khi bị đánh thức tính tình sẽ có chút kém.”
“Đây được xem là có chút kém sao?” Hắn cười nhạt.
“Ha ha!” Nàng ta cười gượng hai tiếng, nói sang chuyện khác.”Hiện nay quan trọng nhất, vẫn là nghĩ biện pháp làm Vương gia hạ sốt! Mẫn nhi có đến giếng bên cạnh lấy chút nước, Tiêu công tử giúp Vương gia chườm lạnh. . . . . . Tiểu thư?!”
Kinh ngạc nhìn Kiều Thủ Ngân bưng chậu nước đứng trước cửa, tiểu thư nàng. . . . . .
“Không phải phát sốt sao? Còn ngốc nghếch ở trong đó làm cái gì? Thật muốn chủ tử ngươi mất mạng à?” Nàng tức giận giao chậu nước trong tay cho Tiêu Quân Hạo, chạm vào vết thương đang đau của hắn, làm hắn thiếu chút nữa quăng bỏ chậu nước.
“Tiểu thư, không phải người trở về phòng ngủ sao?”
“Nếu ta trở về phòng ngủ, còn có thể xuất hiện ở nơi này sao?” Kiều Thủ Ngân trừng mắt nhìn Mẫn nhi.
Nàng ta thè lưỡi, tự trách mình lắm miệng.
Kiều Thủ Ngân đoạt lại chậu nước, không vui nhìn Tiêu Quân Hạo đang kinh ngạc.
“Ta nhìn ngươi cũng thuộc dạng vụng về không biết gì, vẫn nên trở về nghỉ ngơi, không nên ở chỗ này vướng chân vướng tay.”
“Không, ta không thể rời khỏi Vương gia. . . . . .”
“Trở về phòng ngay, bằng không chủ tớ ba người các người lập tức cút khỏi biệt trang của ta!” Nàng không kiên nhẫn uy hiếp.
Tiêu Quân Hạo cắn răng, cuối cùng bất đắc dĩ khuất phục.
“Ta ở trong phòng Quân Đình, có việc cần. . . . . .”
“Ta kêu ngươi trở về gian phòng của mình!” Kiều Thủ đặt chậu nước bên giường, kéo cao ống tay áo, đặt khăn tay vào trong nước thấm ướt, sau đó vắt khô để trên trán Lý Mộ Tỉnh.”Mẫn nhi, muội đi trông chừng gã hộ vệ bị thương kia đi. Để hắn ta lo? Hừ, ta không muốn trong trang có người chết!”
“Dạ, tiểu thư.” Mẫn nhi khẽ chào, ngoan ngoãn nghe lời, khi rời khỏi thuận tay lôi Tiêu Quân Hạo không muốn rời đi bằng mọi cách.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất nghe lệnh của tiểu thư, nếu không mấy người nhất định sẽ bị đuổi đi.” Sau khi ra hỏi phòng, nàng ta mới thấp giọng cảnh cáo.
“Nàng ấy làm sao có thể không nói lý lẽ như vậy!” Tiêu Quân Hạo giờ đây rất bất mãn, hắn chưa từng chịu loại đãi ngộ như thế này!
“Tiểu thư không phải không phân rõ phải trái, vào thời điểm này tiểu thư nàng khẩu khí sẽ có chút không tốt, tính tình có thể hơi bạo phát, tự ra quyết định không để người khác phản bác, nhưng Tiêu công tử tự mình nghĩ xem, tiểu thư dễ dàng ra quyết định sai lầm sao?”
Tiêu Quân Hạo không nói gì, không thể phủ nhận Kiều Thủ Ngân quyết định mọi chuyện rất hoàn hảo, bởi vì thương thế của mình mặc dù không nghiêm trọng như Vương gia và Quân Đình, nhưng cũng là vết thương chồng chất, cần nghỉ ngơi thật tốt.
“Tiêu công tử nhanh đi nghỉ ngơi đi, lệnh đệ của ngươi ta sẽ chăm sóc tốt.” Mẫn nhi cười thân thiện với hắn, đi vào phòng ngủ tạm của Tiêu Quân Đình.
Nhìn hai cánh cửa phòng đóng chặt, thật ra hắn không quá lo lắng về Quan Đình, bởi vì Mẫn nhi cô nương sẽ dịu dàng cẩn thận trông chừng đệ ấy, về phần Vương gia. . . . . .
Nếu hắn nói “tự cầu nhiều phúc”, có phải quá mức đại nghịch bất đạo rồi không?
Ai!
Dày vò đến canh năm, thật vất vả mới làm Lý Mộ Tỉnh giảm sốt, Kiều Thủ Ngân thở ra, ngồi liệt ở ghế không muốn cử động.
“Mệt quá đi. . . . . .” Nàng thở dài, nhìn mình đôi tay trắng noãn của mình vì ngâm nước quá lâu nên bị nhăn, bất giác lại thở dài. Thật là, nàng là đã chọc phải người nào, tại sao phải ôm chuyện không đâu vào người?
Nhìn Lý Mộ Tỉnh nhắm chặt mắt nằm trên giường, rất khó xem dung mạo tuấn mỹ của hắn, tuy rằng lúc này sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng không tổn hại mỹ mạo cùng quý khí trời sinh của hắn.
“Ngươi rốt cuộc trêu chọc tới ai, phải rơi vào kết cục như vậy?” Nàng nói khẽ, tại sao hắn rời kinh thành? Tại sao lại bị người ám sát?
“Ha a ——” ngáp một cái, Kiều Thủ Ngân cực kì mệt mỏi nằm nhoài trên mép giường, nếu không phải nàng trùng hợp xuất hiện, hắn khẳng định đã chết. . . . . .
“Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một nhân tình cực kì cực kì cực kì lớn!” Nàng chầm chậm nhắm hai mắt, lẩm bẩm, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng rốt cục cũng ngủ.
Đột nhiên, ngoại trừ tiếng hít thở, trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, hồng nương một thân hồng y (y phục màu hồng) cười hì hì nghiêng đầu nhìn hai người một nằm một úp sấp.
“Muốn để hai người các ngươi gặp nhau một lần mà hao hết cả công lực, các ngươi thật là một chút duyên phận cũng không có là thế nào!” Nàng ta nói thầm, thật cẩn thận đến gần chiếc giường, để lại bên gối Lý Mộ Tỉnh một bình đan dược, đang chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nỗi hứng trêu đùa.”Hi. . . . . . Dù sao cũng không ảnh hưởng toàn cục.”
Nàng cười trộm, kéo tóc hai người kết lại với nhau.
“Ta giúp các ngươi kết tóc, các ngươi cần phải cảm tạ ta thật nhiều nha!” Kết xong bím tóc, ngón tay nhỏ nhắn quơ quơ, làm phép trên bím tóc, nếu pháp thuật của nàng hiệu nghiệm, không xảy ra ngoài ý muốn…, bím tóc này phải ba ngày sau mới tháo ra được.
“Ba ngày nay, các ngươi bồi dưỡng cảm tình cho tốt đi, trăm ngàn lần không cần phá hoại nhiệm vụ của ta!” Tốt nhất có thể thiên lôi động đến địa hỏa, gạo nấu thành cơm, sau đó trở lại kinh thành bái đường thành thân. . . . . . Ha ha! Bàn tính này gảy đúng như toan tính nha!
“Nha đầu! Ngươi tính chơi bao lâu nữa, còn không mau đi!” Nguyệt lão đột nhiên xuất hiện, dọa hồng nương nhảy dựng lên.
“Nguyệt lão gia gia. Sao ngài lại hạ phàm?!
“Vì dự phòng vạn nhất!” Nguyệt lão tức giận nói.”Như là hiện tại.”
“Ta lại làm sai chuyện gì?”
“Tề Hiểu Điệp đã muốn rời nhà về Giang Nam, ngươi còn không mau chút!”
“Được rồi, được rồi! Vội vã như vậy làm gì, dù sao nàng ta cũng chạy không thoát.”
“Thiếu nhiều lời! Đi rồi!” Nguyệt lão không nói hai lời, kéo nàng ta đi, nháy mắt tiếp theo, hai người liền biến mất trong phòng ngủ.
Lý Mộ Tỉnh khẽ mở mắt ra, đầu óc còn hơi mờ mịt trong khoảng thời gian ngắn chưa thể hoạt động bình thường lại.
Mới nãy là chuyện gì?
Hắn vốn tưởng rằng mình thấy nha hoàn Hồng nhi của Mẫu Đơn cô nương, nhưng là. . . . . . Lão nhân gia kia làm sao có thể đột nhiên xuất hiện, sau đó hai người lại cùng nhau biến mất?
Nhất định hắn còn chưa thanh tỉnh. . . . . .
Nghiêng đầu, lập tức kinh ngạc trừng to mắt, có người ghé vào đầu giường hắn ngủ, là Kiều cô nương?!
Xem ra hắn thật sự đang nằm mơ?!
Mệt mỏi nhắm mắt lại, hắn ý thức lờ mờ, lại ngủ tiếp.
“Vương gia, ngươi cũng nên tỉnh đi!” Kiều Thủ Ngân ngồi ở bên giường mệt mỏi, dứt khoát ngồi xuống dưới giường, làm như vậy cũng để không cần khom người.
Bím tóc chết tiệt này, tại sao không gỡ được?! Nàng thậm chí muốn hiến tế tóc mình, lấy cây kéo muốn cắt bỏ nó, nhưng chuyện quỷ dị đã xảy ra, cắt hoài vẫn không đứt!
Mà Lý Mộ Tỉnh, đến bây giờ vẫn cứ không tỉnh lại!
“Tiểu thư, người làm vậy không được lịch sự lắm đâu!” Mẫn nhi nhỏ giọng nói.
Kiều Thủ Ngân thở dài.”Mẫn nhi, nơi này ngoại trừ người đang nằm chết, chỉ thừa ra một pho tượng môn thần, không có “người” nào để ý.”
Môn thần Tiêu Quân Hạo mắt lạnh trừng nàng, muốn kháng nghị nàng không kính trọng Vương gia, nhưng người đang ở dưới mái hiên, cuối cùng hắn vẫn phải nhịn xuống.
“Nếu muội lo lắng như thế, sao không nghĩ biện pháp giúp ta gỡ bỏ bím tóc.” Kiều Thủ Ngân liếc xéo Mẫn nhi, cùng hắn “kết tóc” chung một chỗ, nàng cảm thấy cực kì. . . . . . Không thoải mái!
“Tiểu thư, ngay cả kéo cũng không cắt được, muội làm gì có biện pháp nào nữa!” Nàng ta sợ hãi.
“Đáng giận, ta còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, không rảnh ở cùng một chỗ với người chết!” Kiều Thủ Ngân ảo não cực kỳ.”Thật không nên cứu người, đây là báo ứng xen vào việc của người khác.”
“Kiều cô nương, chờ Vương gia quay về kinh thì nhất định sẽ báo đáp ân cứu mạng của Kiều cô nương, sẽ không bạc đãi.” Tiêu Quân Hạo rốt cục không thể nhịn được nữa lên tiếng.
Kiều Thủ Ngân không để ý đến hắn, tập trung nghỉ ngơi ở mép giường một chút, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng.
“Tiêu hộ vệ, thương thế lệnh đệ có chuyển biến tốt chưa?”
Tiêu Quân Hạo ngẩn người, nhất thời không thể hoàn hồn trong kinh ngạc.
“Tiểu thư khôi phục bình thường.” Mẫn nhi nói nhỏ với hắn. Lần này tương đối ngắn, đại khái bởi vì tiểu thư ngủ thẳng giấc tự nhiên tỉnh đi!
“Những lời nói lúc trước Tiêu hộ vệ chớ để ở trong lòng, nghe một chút coi như xong.” Kiều Thủ Ngân cười nhạt.
“Đương nhiên rồi, Kiều cô nương.” Tiêu Quân Hạo rốt cục phục hồi tinh thần lại, đúng rồi, Kiều cô nương như vậy, mới giống với lần đầu tiên diện kiến.
Đột nhiên, Lý Mộ Tỉnh hơi than nhẹ, trở mình, làm Kiều Thủ Ngân hô nhỏ, vì không muốn làm da đầu của mình phải chịu đau, nàng vội vàng đứng lên đi theo phương hướng hắn xoay người ngang nhiên xông qua, kết quả bởi vì quá mức vội vàng, cước bộ mất thăng bằng, ngã thật mạnh trên người hắn.
“A ——” Thanh âm bi thảm của Lý Mộ Tỉnh đang ngủ mê man vang lên, hắn thống khổ mở mắt ra, tỉnh rồi.
“Vương gia!” Tiêu Quân Hạo vọt tới bên giường, muốn cứu đưa Vương gia đáng thương của hắn từ trong “ma trảo”, tiếc là bị cản trở do bím tóc giữa hai người, hắn không thể ngăn Kiều Thủ Ngân.
“Thật có lỗi, Vương gia, nhất thời trượt chân.” Kiều Thủ Ngân vẫn cười nhạt, ít nhất hắn tỉnh rồi.
“Kiều lão bản. . . . . .” Lý Mộ Tỉnh rên rỉ, miệng vết thương đau nhức cơ hồ làm hắn ngất, hắn có thể cảm giác được lại bắt đầu chảy máu.”Ta có thể biết, vì sao nàng ở trên người của ta không?”
Nàng thật cẩn thận nâng thân mình.”Nếu Vương gia có thể xoay người lại, như vậy ta sẽ tương đối có thể giải thích.”
“Quân Hạo, giúp ta.” Lý Mộ Tỉnh than nhẹ, dưới sự trợ giúp của Tiêu Quân Hạo xoay người lại.
Kiều Thủ Ngân nhẹ nhàng thở ra, ngồi dưới giường một lần nữa.
“Ngươi thấy được chứ!” Nàng nắm lên bím tóc kết giữa hai người.
Lý Mộ Tỉnh nhíu mày.”Đây là trò chơi mới?”
“Sai rồi, đây là một loại hiện tượng thần quái, có ai đó kết tóc hai chúng ta chung một nơi, còn dùng sức mạnh nào đó khiến chúng nó không thể cởi bỏ, thậm chí ngay cả kéo cũng cắt không đứt.” Kiều Thủ Ngân buông bím tóc ra, tìm một vị trí thoải mái tựa đầu vào mép giường.
“Thần kỳ như thế?” Hắn nhớ tới đêm qua nằm mộng, kia thật sự chính là mộng sao?” Hôm qua ta mơ thấy Mẫu Đơn cô nương . . . . . .”
“Phun! Chúng ta mệt mỏi chết khiếp chăm lo cho Vương gia ngài, Vương gia thật không tồi, trong mộng gặp gỡ hoa khôi, khẳng định cực kì tốt đẹp.” Kiều Thủ Ngân nhịn không được nói nhỏ.
Mặc dù đang đau, nhưng nghe nàng nói nhỏ, hắn nhịn không được mỉm cười.
“Kiều lão bản hiểu lầm, người ta mơ thấy là nha hoàn bên người Mẫu Đơn cô nương, tối hôm qua nàng ta xuất hiện bên cạnh giường ta, sau đó lại đột nhiên xuất hiện một lão nhân gia, sau đó hai người họ lại đột nhiên biến mất, vốn ta không xác định thật sự hay chỉ nằm mơ, nhưng nhìn thấy Kiều lão bản ghé vào mép giường ngủ, ta mới khẳng định là đang mơ.”
“Đó là sự thật.” Kiều Thủ Ngân cổ quái nhìn hắn.
“Cái gì?” Lý Mộ Tỉnh khó hiểu.
“Tối hôm qua ta thật sự ghé vào mép giường ngủ.”
Lý Mộ Tỉnh nhướng mày.”Nói như vậy, tối hôm qua đều là Kiều lão bản chăm sóc ta?”
Có cần kinh ngạc như vậy không?
“Hai hộ vệ của Vương gia một bị thương một hôn mê, ốc còn không mang nổi mình ốc, ta cũng chỉ có thể tự thân xuất mã.” Kiều Thủ Ngân lạnh nhạt nói.”Không nói chuyện khác, Vương gia xác định thật sự nhìn thấy nha đầu kia sao?”
“Có nhìn thấy, nhưng không thích hợp không phải sao? Hơn nữa người không thể có khả năng biến mất không thấy dạng được.”
“Phải không? Vậy tóc chúng ta giải thích thế nào?” Nàng lại nắm bím tóc lên trước mắt hắn.
Lý Mộ Tỉnh nhìn bím tóc, không biết như thế nào, trong lòng dâng lên một tia cảm xúc khác thường, kết tóc thành phu thê. . . . . .
Kiều Thủ Ngân khẽ nhíu mi, nhìn thấy vẻ mặt khác thường của hắn, bất động thanh sắc buông bím tóc ra, xoay về đề tài chính “Không biết Vương gia có thể ra quyết sách, để giải quyết vấn đề giữa chúng ta hay không?”
“Vấn đề?” Ánh mắt hắn giằng co ở cánh môi hồng nộn lúc đóng lúc mở, đại não trong thời gian ngắn chưa thông suốt.
“Vương gia, chúng tôi có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, nay lại biến thành bộ dáng như vậy, Vương gia tính như thế nào?” Lông mày Kiều Thủ Ngân càng nhíu chặt, lần đầu tiên gặp mặt đã lưu lại ấn tượng xấu, giờ phút này càng gia tăng, Lý Mộ Tỉnh này căn bản là một tên háo sắc, vẻ bề ngoài được tán dương, nói vậy chỉ là xu nịnh vuốt mông ngựa thôi!
Suy nghĩ của Lý Mộ Tỉnh rốt cục khôi phục bình thường.
“Kiều lão bản có việc gì cần làm thế?”
“Thu tô, chúng ta phải tới Phàn thành trước, rồi đến Tương Dương, dọc về nam, cho đến Võ Xương.” Tuyến đường này là do nàng phụ trách, những nơi khác thì an bài những người khác phụ trách.
Lý Mộ Tỉnh suy nghĩ, kỳ thật lần này bọn họ xuống phía Nam cũng không có mục đích nhất định, hoàng thượng cho rằng Thiệu Quốc Đống ngay từ lúc đầu sẽ không bó tay chịu trói, thậm chí cấu kết với Mẫn quý phi trong cung, muốn nội ứng ngoại hợp. Hiện tại vấn đề nằm ở chỗ Mẫn quý phi nhưng ngay thời điểm mẫn cảm, lại vừa lúc mang thai long chủng, làm cho hoàng thượng không thể động đến nàng ta, cho nên người làm biểu đệ như hắn, chỉ có thể lĩnh “Mật chỉ” xuất thành làm việc không mục tiêu.
“Một khi đã như vậy, ta cùng đồng hành với Kiều lão bản!” Hắn ra quyết định, sau khi được chứng kiến công phu và thủ đoạn của nàng, hắn cũng không lo lắng mình sẽ phải thay nàng rước lấy phiền toái.
Kiều Thủ Ngân hoàn toàn không muốn, nhưng. . . . . . Tình thế bất đắc dĩ, đành phải chấp nhận.
“Mẫn nhi, bắt đầu từ đây chúng ta mỗi người đi một ngả đi! Muội cùng Trần công tử đi trước, nếu không sẽ không kịp ngày giỗ cha muội.” Kiều Thủ Ngân dặn dò Mẫn nhi đứng một bên.
“Nhưng tiểu thư. . . . . .”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, dù sao nếu không phải ở đây, khi đến một thôn vẫn phải là phân đường mà đi, đi cùng Trần công tử nói một tiếng, các ngươi nhanh lên đường đi!” Hiện tại đã là cuối giờ Tỵ, sắp đến trưa rồi, xuất phát sớm một chút, còn có thể kịp đến thành trấn kế bên trước hoàng hôn.
“Dạ, tiểu thư.” Mẫn nhi lo lắng nhìn nàng, mới bất đắc dĩ lui ra.
Kiều Thủ Ngân liếc nhìn Lý Mộ Tỉnh.
“Sắp xếp như vậy, để cho các người dưỡng thương thêm hai ngày, đến lúc đó nếu bím này còn chưa được gỡ, xin làm phiền Vương gia đồng hành chung với ta, có thể chứ?”Nàng cũng không muốn hỏi bọn hắn hành trình xuôi Nam lần này, dù sao hắn nếu đã biết cần phải nói gì, nàng cũng không cần nghĩ nhiều.
“Có thể, cứ quyết định như vậy.” Lý Mộ Tỉnh đồng ý.
“Kiều cô nương, Quân Hạo đã rời đi, trong phòng chỉ còn hai người chúng ta, ta nghĩ. . . . . . nàng đã quá gấp rồi, nên không cần thẹn thùng chi nữa.”
Kiều Thủ Ngân đỏ mặt, “Ngươi đừng nói hươu nói vượn!”
“Kỳ thật không dối gạt Kiều cô nương, ta cũng có chút gấp gáp.” Lý Mộ Tỉnh nghiêng đầu nhìn nàng, nàng vẫn đưa lưng dựa vào dưới giường, cho nên hắn có thể thấy rõ sau cổ nàng, màu da trắng noãn non mềm ban đầu, lúc này phiếm hồng quang.
Mỉm cười, hắn thật muốn nhìn bộ dáng e lệ của nàng.
“Không cho phép!” Nàng kêu lên, “Ngươi không được đến gần ta!”
“Kiều cô nương, nàng làm khó ta rồi, dưới tình huống này mà nói, rất tổn hại sức khỏe.” Khóe miệng hắn thoáng nở nụ cười mờ ám, chậm rãi tới gần nàng, ở sau đầu nàng than nhẹ.”Dù sao hai chúng ta đồng túc đồng thực (cùng ngủ cùng ăn) đã sắp hết một ngày rồi, thừa dịp này cũng chưa làm được gì, nếu chúng ta cũng không biết còn phải cột vào nhau bao lâu, sao không thuận theo tự nhiên, để nó phát sinh?”
Kiều Thủ Ngân vừa thẹn lại quẫn, cho dù tung hoành thương trường nhiều năm, trường hợp thế nào đều đã chứng kiến, nhưng cũng chỉ là “kiến thức”, mình là người xem thôi!
“Kiều cô nương, nàng thật sự không nghĩ muốn sao?” Đầu Lý Mộ Tỉnh dường như tựa vào đầu nàng, hắn kìm lòng không đậu ngửi mùi bách hoa trên tóc nàng.
“Ta. . . . . .” Nàng thân mình run rẩy, cực lực muốn khắc chế thân thể mình, nhưng nàng đã phải nhẫn nại quá lâu, chứa rất nhiều rồi, cái loại cảm giác này đã quá mức mãnh liệt, rốt cuộc không cách nào nhịn được.”Đúng, ta. . . . . . muốn. . . . . .” Đỏ ửng lui không đi, mà lan tràn trên mặt nàng.
Kiều Thủ Ngân chậm rãi xoay người, trước giúp Lý Mộ Tỉnh ngồi dậy, tựa vào thành giường, nàng cực lực tránh ánh mắt dây dưa của hắn, phát hiện trốn không được thì nàng sẵng giọng: “Ngươi. . . . . . Nhắm mắt lại, xoay người sang chỗ khác.”
“Nếu ta xoay người sang chỗ khác, nàng cũng phải đổi lại phương hướng.”
“Ta biết.”
Lý Mộ Tỉnh mỉm cười, ngoan ngoãn xoay người nhắm mắt lại, nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của nàng, miệng vết thương dù đau cũng coi như đáng giá.
“Ngươi dựa vào phía sau thêm một chút đi.” Tóc kéo quá căng, da đầu có chút không chịu nổi.
“A. . . . . .” Khi Lý Mộ Tỉnh di chuyển, tác động đến miệng vết thương, nhịn không được than nhẹ một tiếng.
“Ngươi có thể di chuyển được không?”
“Có thể.” Hắn cắn răng, thời điểm như thế này cho dù không thể cũng phải chống đỡ bằng được.
Kiều Thủ Ngân trộm dò xét hắn, mới mặt mang e lệ bắt đầu cởi áo nới dây lưng, sau đó. . . . . . ngồi chồm hổm xuống, ngồi trên cái bô, giải phóng! Nước tiểu nhịn lâu ngày rốt cục bài xuất, tiếng nước tí tách, làm nàng muốn kiếm cái hố chui xuống ngay lập tức.
Lý Mộ Tỉnh yên lặng đợi nàng giải quyết sinh lý xong, nghe tiếng nàng sửa sang lại trang phục, sau đó. . . . . .
“Ta. . . . . . Xong rồi.” Nàng thấp giọng nói.
“Kiều cô nương, phiền nàng nâng giọng gọi Quân Hạo vào, được không?” Vết thương của hắn đau quá, không thể động đậy.
“A, ngươi lại chảy máu!” Kiều Thủ Ngân lúc này mới phát hiện áo khoác màu trắng của hắn lại nhiễm đỏ, nàng một bên cao giọng gọi Tiêu Quân Hạo, một bên vội vã muốn dìu hắn nằm xuống, không để ý đá ngã cái bô.
“A ——” Mùi khai nước tiểu nháy mắt phủ kín khắp gian phòng ngủ, lan tràn mênh mông. . . . . .
Kiều Thủ Ngân choáng váng, ngây ngốc khi đang đỡ vai cho hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó. . . . . .
Lý Mộ Tỉnh tuôn ra một tràng cười điên cuồng, sau đó lại bị đau đớn gấp bội.
Đây gọi là chuyện phát sinh lần đầu, lần thứ hai sẽ quen dần, sau khi hoàn thành bước đầu tiên khó khăn, tiếp theo sẽ tương đối nhẹ nhàng.
Cho nên khi hai ngày kế tiếp tóc bọn họ vẫn kết lại với nhau thì loại giải quyết sinh lý cần làm này, cũng từ ban đầu khốn quẫn dần dần quen thuộc.
Vết thương Lý Mộ Tỉnh bởi vì tràng cười lần đó lại vỡ ra, may mắn bọn họ phát hiện bên gối hắn xuất hiện một lọ thuốc trị thương, thuốc trị thương kia hiệu quả đặc biệt tốt, vẻn vẹn hai ngày, miệng vết thương đã bắt đầu khép nhỏ lại, khá hơn bảy phần, bởi vậy, bọn họ dựa theo kế hoạch dự định xuất phát.
“Các người đã có thuốc trị thương tốt như vậy, vì sao ngay từ đầu không dùng?” Trong xe ngựa, giọng điệu Kiều Thủ Ngân rất oán thán, như là trách cứ bọn hắn không nên kéo dài hành trình của nàng.
“Hả? Thuốc trị thương kia không phải của Kiều cô nương sao?” Lý Mộ Tỉnh nghi hoặc, hắn tưởng nàng thấy thương thế hắn tăng thêm, cho nên mới lấy thuốc tốt trân hiếm ra cho.
“Đương nhiên không phải của ta, nghe Vương gia nói như vậy, cũng không phải của các người, vậy. . . . . . nó ở đâu ra?” Nàng vừa nói đôi mi thanh tú vừa nhíu lại, vạn phần khó hiểu.
“Lại là một chuyện lạ khó tin, phải không?” Hắn ra vẻ thoải mái, trong lòng lại vụt qua một chút không yên. Quá khinh xuất rồi, may mắn không phải thuốc độc, nếu không. . . . . .
“Việc này thật kì quái!” Kiều Thủ Ngân trầm ngâm.
Ngay lúc hai người nghĩ mãi không thông, tâm tư khác nhau thì hỗn loạn đột nhiên phát sinh, con ngựa hí lên kinh hoảng, toàn bộ xe ngựa thiếu chút nữa lật ngang.
Lý Mộ Tỉnh căn bản không kịp ổn định chính mình, liền bị hất khỏi chỗ ngồi, đè Kiều Thủ Ngân.
“A!” Hai người đụng vào nhau cực mạnh, đồng thời kêu đau.
“Thật xin lỗi, nàng không sao chứ?” Lý Mộ Tỉnh nhớ tới, nhưng khi xe ngựa lại một lần nữa không khống chế được mà lay động thì hắn cũng lại một lần nữa trở tay không kịp, đầu hai người liền đụng thật mạnh vào nhau.
“Đáng chết!” Kiều Thủ Ngân đau đến nước mắt thiếu chút nữa ào ào chảy ra.
May mà Tiêu Quân Hạo có kỹ thuật lái cao siêu, lập tức ổn định ngựa.
“Vương gia, ngài không sao chứ?!” Tiêu Quân Đình vén rèm xe, vội hỏi, lập tức kinh ngạc nhìn hai người đang quấn giao một chỗ.”Vương. . . . . . Vương gia. . . . . .”
“Quân Đình, ngươi muốn đứng một bên, hay là muốn lại đây giúp ta một tay?” Lý Mộ Tỉnh cắn răng nói.
“A, vâng, Vương gia.” Tiêu Quân Đình lập tức đi vào toa xe, nâng hắn dậy.”Vương gia, ngài có khỏe không?”
“Ta không sao.” Xoa xoa cái trán đau đớn, có thể cảm giác đã sưng lên rồi.”Kiều cô nương, nàng. . . . . .” Muốn đỡ nàng, lại thấy tự nàng chậm rãi bò dậy.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Kiều Thủ Ngân ngắt lời Lý Mộ Tỉnh, mở miệng hỏi.
“Là một đuôi xà làm cho ngựa bị kinh hách, bây giờ đã không còn việc gì.”
“Nếu không có việc gì, thì nhanh lên đường đi!” Lý Mộ Tỉnh phân phó.
Xe ngựa dần chạy xa, mà trong bụi cỏ ven đường, một công tử áo trắng đứng lên, nhìn chiếc xe ngựa kia, đáy mắt như có suy nghĩ gì.
Nơi đó, có linh khí của “Nàng ấy”.
Đồng tử màu vàng hiện lên một tia hoài niệm, trầm ngâm trong chốc lát, công tử áo trắng bay vút lên, lặng lẽ đi theo phía sau xe ngựa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook