Đũa Lệch Dễ Thương
-
Chương 23
Đoạn phim tuyên truyền cho chương trình “Chuyện động lòng nhất” dài hơn năm phút được phát hành đã dẫn tới một đợt thảo luận sôi nổi của cộng đồng mạng. Đôi tình nhân có chiều cao chênh lệch ba mươi xen ti mét trong mắt mọi người có một cảm giác trái ngược, vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa.
Bối Nhĩ Đóa nhanh chóng nhận được tin nhắn hỏi han của rất nhiều bạn học cũ, nội dung toàn bộ là “Bối Nhĩ Đóa, tớ là X, bạn còn nhớ tớ không? Tớ thấy bạn trên chương trình trên mạng. Bạn giỏi thật đấy, tìm được một bạn trai rõ là cao!”
Thậm chí có một bạn học từ thời tiểu học còn lần tìm được weibo của cô, gửi một tin nhắn trên weibo cho cô: “Nhĩ Đóa, tớ là Hàn Mộng Xuyến, bạn còn nhớ tớ không? Từ năm lớp ba đến lớp năm tớ ngồi bàn sau bạn. Thật không ngờ bây giờ bạn đã trở thành người nổi tiếng trên mạng. Ha ha ha, hôm nay tớ còn nói với các đồng nghiệp, đúng là mát mặt. À đúng rồi, chắc bạn vẫn nhớ tớ, hồi đó chúng mình rất thân nhau, thường xuyên cầm tay nhau đi vệ sinh. Lúc nào rảnh ra ngoài ôn chuyện nhé!”
***
Sức mạnh của Internet quả nhiên khủng khiếp, Bối Nhĩ Đóa lại một lần nữa nhận thức rõ điều này.
Nhưng cô không ngạc nhiên và sợ hãi như lần đầu tiên được chú ý, lần này cô bình tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ là do quan hệ với Diệp Trữ Vi đã có “tiến triển”.
Cái gọi là “tiến triển” tức là Diệp Trữ Vi đã hẹn cô luyện tập riêng tư với nhau để hoàn thành nhiệm vụ ghi hình phần hai thuận lợi hơn.
Còn luyện tập ở đâu, Diệp Trữ Vi trả lời hơi bí hiểm: “Một nơi yên tĩnh, không có người khác”.
Còn nội dung diễn tập là gì thì Diệp Trữ Vi chỉ trả lời mập mờ: “Những vấn đề bình thường giữa các cặp tình nhân”.
Bối Nhĩ Đóa tín nhiệm anh ta nên không hỏi nhiều. Bởi vì Diệp Trữ Vi là người cố chấp điển hình, nếu không làm gì thì thôi, đã làm là sẽ cực kỳ nghiêm túc.
Về điểm này, Đường Lật cũng đồng ý với Bối Nhĩ Đóa.
“Cậu cứ nghe lời Diệp Trữ Vi đi. Anh ta có vẻ rất đáng tin, khiến người khác có cảm giác an toàn, nghe lời anh ta nhất định sẽ không sai”. Giọng Đường Lật trong điện thoại rất thoải mái, dường như không hề bị ảnh hưởng vì thất tình.
“Đường Lật, cậu vẫn ổn chứ?” Bối Nhĩ Đóa quan tâm.
“Đã được ba ngày, tớ ổn từ lâu rồi”. Đường Lật đang ăn khoai tây chiên: “Cậu còn không hiểu tớ sao?”
“Ờ, cậu thật sự không có gì cần tớ giúp à?” Người đang buồn mới thường xuyên ăn vặt.
“Cậu muốn giúp tớ à? Thế thì đến hiệu sách giúp tớ. Tớ đang tìm một quyển sách về các vụ quảng cáo và marketing kinh điển, xuất bản năm ngoái, sách trên mạng đã hết hàng, không biết nhà sách có còn hay không. Tớ cần dùng gấp”.
“Không thành vấn đề”.
***
Bối Nhĩ Đóa đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen đến nhà sách giúp Đường Lật tìm được quyển sách cần thiết, còn tình cờ gặp hội ký tặng sách của Bùi Thụ Dã.
Bùi Thụ Dã một ca sĩ kiêm người đẹp có chút danh tiếng trong mảng nhạc đồng quê. Bùi Thụ Dã có giọng hát trong và cao vút, rất dễ nhận biết, được không ít người yêu thích. Dù còn trẻ nhưng Bùi Thụ Dã đã lập gia đình, chồng cô tên là Mộc Đê, là một giáo viên nhạc jazz, dùng tốt các loại nhạc cụ như sáo, ghi ta, dương cầm, ác mô ni ca, xuất hiện rất kín tiếng trong những bài hát của cô nhưng lại góp phần không nhỏ vào thành công của những bài hát này.
Bối Nhĩ Đóa đã nghe một số bài hát của Bùi Thụ Dã, trong đó có một bài viết về cáo con đi tìm mẹ trong rừng rậm, lời ca nhẹ nhàng cảm động.
Bùi Thụ Dã ngoài đời đẹp hơn trên ti vi rất nhiều. Mái tóc màu nâu hơi quăn dài ngang hông, mặc một chiếc váy dài màu đen, cổ và tay đeo trang sức trung tính, trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng muốt, đuôi mắt kẻ màu anh đào nhàn nhạt.
Bùi Thụ Dã rất lịch sự với người hâm mộ, mỗi lần ký xong một quyển sách đều mỉm cười ngẩng đầu bắt tay cảm ơn họ mà không ngại phiền hà.
Bối Nhĩ Đóa cũng mua một quyển rồi xếp hàng đợi ký tên.
Lúc đến lượt cô, Bùi Thụ Dã gật đầu cười, hỏi cực kỳ dịu dàng: “Xin hỏi bạn tên là gì? Tôi có thể ghi vào lời đề tặng”.
Lúc này Bối Nhĩ Đóa mới nhớ mình còn đeo kính đen, dường như rất không lịch sự. Cô nhẹ nhàng bỏ kính xuống, nhỏ giọng nói nghiêm túc: “Tôi tên Nhĩ Đóa”.
Bùi Thụ Dã nhìn cô một lát dường như suy nghĩ gì đó, một lát sau mới cúi đầu ký tên vào quyển tuyển tập bài hát, còn rất nhiệt tình viết một đoạn rất dài vào quyển sách của người hâm mộ tên là Nhĩ Đóa này.
Bối Nhĩ Đóa cười cảm ơn, chúc Bùi Thụ Dã thành công rồi cầm sách lui ra khỏi đội ngũ xếp hàng, đi sang bên cạnh định xem Bùi Thụ Dã viết gì cho mình.
“Nhĩ Đóa, chúc bạn và Trữ Vi hạnh phúc. Mong bạn bao dung với anh ấy, nhất định phải kiên định đến cùng, cố lên!”
Phía sau còn vẽ một kí hiệu đẹp đẽ, đó là một mũi tên xuyên qua hai trái tim.
?!
Bối Nhĩ Đóa lập tức khiếp sợ. Chẳng lẽ một người nổi tiếng như Bùi Thụ Dã cũng có thời gian và hứng thú xem chương trình trên mạng? Tầm ảnh hưởng của mình và Diệp Trữ Vi đã lớn như vậy sao?
Đợi đã, cô đọc lại câu này một lần, cảm thấy dường như có gì đó không đúng. Bùi Thụ Dã thân mật gọi anh ta là Trữ Vi, còn yêu cầu cô bao dung cho anh ta, hiển nhiên là lên tiếng với lập trường bạn thân của Diệp Trữ Vi.
Diệp Trữ Vi biết Bùi Thụ Dã? Quan hệ của họ là gì? Bối Nhĩ Đóa rơi vào trầm tư.
Chắc không thể là quan hệ nhập nhằng được. Bùi Thụ Dã đã kết hôn, tình cảm với ông xã Mộc Đê cực kỳ tốt. Cô còn viết một bài “Tặng anh, mối tình đầu của em” cho Mộc Đê, kể lại toàn bộ quá trình từ khi hai người gặp nhau đến khi yêu nhau, vừa đáng yêu vừa nồng nàn tình cảm.
Huống hồ có không ít lời đồn nói Mộc Đê là một người giàu có đẹp trai nhưng kín tiếng, điều kiện cực tốt, luôn chiều chuộng Bùi Thụ Dã như một công chúa nhỏ.
Buổi tối, Bối Nhĩ Đóa không kiềm chế nổi lòng hiếu kì, gọi điện thoại cho Diệp Trữ Vi hỏi anh ta có biết Bùi Thụ Dã không.
“Vừa khéo, tôi và Bùi Thụ Dã không chỉ biết nhau mà còn đã từng cùng tắm với nhau”. Diệp Trữ Vi trả lời.
“...” Bối Nhĩ Đóa thật sự không thể nào tìm được mối liên hệ giữa Diệp Trữ Vi và một gã trai thấp kém cặp kè với gái có chồng. Cô tin tưởng nhân phẩm của anh ta.
“Lúc đó tôi năm tuổi, cô ấy ba tuổi, cô giúp việc trong nhà cùng tắm cho cả hai người”. Anh ta chậm rãi bổ sung.
“...”
“Nhĩ Đóa, cô ấy là em họ tôi”.
Lượng thông tin quá lớn, Bối Nhĩ Đóa cần thời gian để tiêu hóa...
Bùi Thụ Dã... chính là cô em họ Diệp Trữ Vi từng nhắc tới lần trước? Dường như Diệp Trữ Vi đã nói trước kia anh ta từng dẫn em họ đến khu vui chơi để chơi xe đụng.
Khi đó cô còn hỏi anh ta, thế em họ anh có xinh không, hình như anh ta trả lời là không nhớ?
Rõ ràng là một đại mĩ nhân, vậy mà trong mắt anh ta lại không khác gì lọ hoa sơn dầu, gạt tàn pha lê hay một chiếc điều khiển từ xa.
Khiếu thẩm mỹ của anh ta thật sự rất có vấn đề.
“Cô đang nghĩ gì thế?” Anh ta lên tiếng kéo cô khỏi dòng suy nghĩ miên man.
“Tôi rất bất ngờ. Bùi Thụ Dã và anh có quan hệ thân cận như vậy, tại sao anh chưa bao giờ đề cập? Ý tôi là cô ấy rất nổi tiếng, nếu có một cô em họ như vậy, đại đa số mọi người đều sẽ mang ra khoe khoang một chút”.
“Cô ấy chỉ là em họ tôi, còn nổi tiếng hay không thì quan hệ gì với tôi?”
“Cô ấy là ca sĩ chuyên nghiệp, anh muốn nghe hát thì hoàn toàn có thể đi tìm cô ấy, làm gì còn phải nghe một người nghiệp dư như tôi?”
“Cô ấy sắp tổ chức biểu diễn, thời gian này không thể hát trừ những lúc cần thiết trong công việc”.
“...” Thôi được, giọng hát của người ta quý giá lắm, cô không thể sánh với người ta được.
“Quan trọng nhất là tôi không muốn nghe cô ấy hát tình ca”.
“Sao? Anh nói gì cơ?” Bối Nhĩ Đóa không nghe rõ.
“Không có gì”. Anh ta nói bình thản: “Ý tôi là nghe cô ấy hát cần mua vé vào cửa, tôi không muốn tiêu tiền lãng phí. Còn cô lại miễn phí, cũng không cần ngồi chen chúc với người khác, thế nên cô là lựa chọn sáng suốt hơn”.
“...”
Anh ta còn có thể độc mồm độc miệng hơn được nữa không?
“Tám giờ tối mai tôi lái xe đến đón cô, chúng ta đi luyện tập một chút”. Anh ta vừa nói xong đã chào cô rồi gác máy.
Bối Nhĩ Đóa phản ứng lại, cô và Diệp Trữ Vi phải đi “hẹn hò” để chuẩn bị cho việc ghi hình tập phim tuyên truyền thứ hai rồi.
Chỉ có điều thời gian dường như hơi muộn một chút? Anh ta cũng chưa nói đi đâu.
Tất cả đều hơi thần bí.
Tám giờ ba mươi tư phút buổi tối hôm sau, Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ lắc lư trên hồ. Tiếng mái chèo khua nước bên tai chợt gần chợt xa, cô run rẩy ôm gối, không nhịn được hắt hơi một cái, nhìn người đối diện ăn mặc phong phanh nhưng vẫn anh tuấn đoan trang như cũ.
“Khoác cái này vào”. Diệp Trữ Vi đưa cho cô một chiếc áo len màu xám đậm.
“Của anh à?” Bối Nhĩ Đóa khịt mũi cầm lấy áo mở ra xem, chiếc áo thật rộng.
“Ờ, mặc vào”. Nhiệt độ trên hồ ban đêm không có vấn đề gì với anh ta, nhưng đoán được cô sẽ lạnh nên anh ta đã mang theo một chiếc áo của mình.
“Tại sao anh không nói trước là sẽ đến đây? Nếu biết trước tôi đã mang thêm áo rồi”. Cô vừa nói vừa mặc vào.
“Nói ra thì còn gì là ngạc nhiên”. Anh ta chăm chú nhìn cô: “Không phải sao?”
Bối Nhĩ Đóa bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh ta, luồn hai tay vào tay áo rồi giơ lên. Quả thực là áo rộng tay như thời xưa, vạt áo cũng dài đến đầu gối, đắp lên người không khác gì một chiếc chăn len.
Còn kẻ đầu sỏ thì lẳng lặng ngồi đối diện với cô, đưa mắt thưởng thức cảnh tượng này - cảnh tượng cô được bao bọc trong chiếc áo của anh ta.
“Mặc dù rộng quá nhưng rất ấm. Đúng rồi, anh không lạnh à?”
“Không lạnh”. Anh ta đưa tay rót một cốc trà hạnh nhân đưa tới cho cô.
Bởi vì hai tay vẫn nằm trong tay áo rộng thùng thình không thò ra được, không thể chạm vào bất cứ thứ gì, Bối Nhĩ Đóa đành phải để Diệp Trữ Vi tự tay bưng chén cho mình uống nước.
“Ờ, ấm hơn nhiều rồi”. Cô nhìn quanh khoang thuyền chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ: “Có gì ăn không?”
Diệp Trữ Vi lấy một hộp bánh từ phía sau ra đặt lên trên bàn. Trong hộp là đủ loại bánh khác nhau: “Muốn ăn bánh gì?”
“Bánh đậu xanh”.
Diệp Trữ Vi bóc một chiếc bánh đậu xanh rồi một lần nữa đưa tới bên miệng Bối Nhĩ Đóa cho cô ăn. Ăn xong bánh đậu xanh, Bối Nhĩ Đóa lại muốn nếm thử bánh đậu đỏ. Diệp Trữ Vi lại cho cô ăn. Kế tiếp là bánh hoa quế, bánh phù dung, bánh khoai môn, bánh hoa sen, bánh bơ chiên... Khi ăn đủ một lượt, Bối Nhĩ Đóa mới kêu dừng lại.
Diệp Trữ Vi cầm khăn giấy lau miệng cho cô: “Bây giờ no rồi chứ?”
“No rồi”. Bối Nhĩ Đóa không khỏi thắc mắc. Các loại bánh này không giống như là đồ kèm theo trên thuyền, mỗi loại bánh đều mới mẻ ngon miệng, dường như có người cố ý chuẩn bị.
“Vậy bắt đầu công việc thôi”. Anh ta đậy nắp hộp bánh lại đặt về chỗ cũ, không cho cô tiếp tục tập trung vào chuyện ăn uống.
“Được”. Bối Nhĩ Đóa gật đầu: “Anh nói đi”.
“Đầu tiên gọi tên tôi”. Gương mặt anh ta trong ánh đèn lờ mờ tỏ ra lạnh lùng, thần bí hơn bình thường.
“Trữ Vi”.
“Thế thôi à? Mấy ngày nay cô không luyện tập sao?”
Nhận thấy sự bất mãn trong lời anh ta, cô thử lại một lần nữa, lần này thân mật hơn, dịu dàng hơn, tỏ ra rất quyến luyến.
“Như thế còn tạm được”. Anh ta nhìn cô: “Đến lượt tôi gọi cô”.
“Chờ đã, Diệp Trữ... à không, Trữ Vi, anh gọi tôi là Nhĩ Đóa, ngàn vạn lần đừng tự ý thêm chữ khác vào”.
“Vì sao?”
“Vì buồn nôn quá”. Cô nói thẳng.
“Tình nhân nói chuyện với nhau buồn nôn là bình thường”.
“Nhưng chúng ta làm từ từ từng bước được không? Tôi tạm thời chưa tiếp nhận được điều này”. Kỳ thực là cô sợ trong không gian chật hẹp này, hai người dựa vào nhau quá gần, anh ta thân mật gọi cô là Tiểu Nhĩ Đóa sẽ khiến cô có một số ý nghĩ không nên có.
Diệp Trữ Vi suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Nhĩ Đóa”.
“Dạ”. Vẫn là hai chữ này nhưng cách gọi của anh ta không giống người khác, trong âm thanh của anh ta, hai chữ Nhĩ Đóa dường như được phù phép đặc biệt.
“Nói cô thích tôi đi”.
“Sao?” Bối Nhĩ Đóa sửng sốt. Nội dung này hiển nhiên không nằm trong kịch bản cô nghĩ.
Diệp Trữ Vi nhẹ tay cầm cốc thủy tinh, giọng nói hòa lẫn tiếng mãi chèo khua nước, thản nhiên đưa ra lời giải thích chính thống: “Là một cặp tình nhân hiện nay đang được công nhận, chúng ta không thể tránh được việc bày tỏ tâm tình trong một số trường hợp. Úc Thăng đã nói, trong tập phim tuyên truyền thứ hai chúng ta cần ghi âm một đoạn để thể hiện tình ý của hai bên, cho nên dù thế nào cô cũng phải luyện tập một chút, tránh để đến lúc đó lại diễn quá kém”.
“Vậy à?” Tim Bối Nhĩ Đóa đập thình thịch. Không nghĩ tới trong tập phim tuyên truyền thứ hai lại có nội dung này, đến lúc đó cô phải biểu lộ tình cảm với Diệp Trữ Vi trước mặt mọi người sao?
“Ờ, nếu cô không tin thì có thể hỏi Úc Thăng”. Dù sao thì quyền giải thích cuối cùng cũng không còn ở chỗ Úc Thăng.
“Anh đã nói như vậy thì nhất định là thật”. Bối Nhĩ Đóa đấu tranh tư tưởng một hồi rồi quyết định nói thẳng: “Nhưng có vẻ tôi không thể nói được câu này”.
Mắt Diệp Trữ Vi như chứa đầy sao trời, sáng lấp lánh, rộng mênh mông, lại dịu dàng. Nghe thấy người đối diện nói xong, ánh mắt anh ta lạnh đi.
“Sao? Không thể nói được một câu dối lòng à?” Anh ta cầm ấm trà rót nước cho chính mình, nói không mặn không nhạt.
Không phải, là không dám nói thẳng suy nghĩ trong lòng như thế... Bối Nhĩ Đóa thầm nghĩ.
“Không nói được cũng phải nói, chuyện này cô không quyết được”. Thấy Bối Nhĩ Đóa ngầm thừa nhận đáp án, Diệp Trữ Vi nói: “Chúng ta có hợp đồng, trong trường hợp không đe dọa đến an toàn cá nhân, cô không phối hợp cũng không được”.
“...”
“Cho cô thời gian chuẩn bị một phút”. Anh ta đưa tay cầm tay áo cô rũ xuống cạnh bàn đặt lại lên bàn: “Sau đó nói cô thích tôi”.
“... Nếu tôi thật sự không nói được?”
Ánh mắt anh ta nhìn mặt hồ xanh đen xa xa: “Vậy tối nay cô sẽ không lên bờ được”.
“...”
Bối Nhĩ Đóa nhanh chóng nhận được tin nhắn hỏi han của rất nhiều bạn học cũ, nội dung toàn bộ là “Bối Nhĩ Đóa, tớ là X, bạn còn nhớ tớ không? Tớ thấy bạn trên chương trình trên mạng. Bạn giỏi thật đấy, tìm được một bạn trai rõ là cao!”
Thậm chí có một bạn học từ thời tiểu học còn lần tìm được weibo của cô, gửi một tin nhắn trên weibo cho cô: “Nhĩ Đóa, tớ là Hàn Mộng Xuyến, bạn còn nhớ tớ không? Từ năm lớp ba đến lớp năm tớ ngồi bàn sau bạn. Thật không ngờ bây giờ bạn đã trở thành người nổi tiếng trên mạng. Ha ha ha, hôm nay tớ còn nói với các đồng nghiệp, đúng là mát mặt. À đúng rồi, chắc bạn vẫn nhớ tớ, hồi đó chúng mình rất thân nhau, thường xuyên cầm tay nhau đi vệ sinh. Lúc nào rảnh ra ngoài ôn chuyện nhé!”
***
Sức mạnh của Internet quả nhiên khủng khiếp, Bối Nhĩ Đóa lại một lần nữa nhận thức rõ điều này.
Nhưng cô không ngạc nhiên và sợ hãi như lần đầu tiên được chú ý, lần này cô bình tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ là do quan hệ với Diệp Trữ Vi đã có “tiến triển”.
Cái gọi là “tiến triển” tức là Diệp Trữ Vi đã hẹn cô luyện tập riêng tư với nhau để hoàn thành nhiệm vụ ghi hình phần hai thuận lợi hơn.
Còn luyện tập ở đâu, Diệp Trữ Vi trả lời hơi bí hiểm: “Một nơi yên tĩnh, không có người khác”.
Còn nội dung diễn tập là gì thì Diệp Trữ Vi chỉ trả lời mập mờ: “Những vấn đề bình thường giữa các cặp tình nhân”.
Bối Nhĩ Đóa tín nhiệm anh ta nên không hỏi nhiều. Bởi vì Diệp Trữ Vi là người cố chấp điển hình, nếu không làm gì thì thôi, đã làm là sẽ cực kỳ nghiêm túc.
Về điểm này, Đường Lật cũng đồng ý với Bối Nhĩ Đóa.
“Cậu cứ nghe lời Diệp Trữ Vi đi. Anh ta có vẻ rất đáng tin, khiến người khác có cảm giác an toàn, nghe lời anh ta nhất định sẽ không sai”. Giọng Đường Lật trong điện thoại rất thoải mái, dường như không hề bị ảnh hưởng vì thất tình.
“Đường Lật, cậu vẫn ổn chứ?” Bối Nhĩ Đóa quan tâm.
“Đã được ba ngày, tớ ổn từ lâu rồi”. Đường Lật đang ăn khoai tây chiên: “Cậu còn không hiểu tớ sao?”
“Ờ, cậu thật sự không có gì cần tớ giúp à?” Người đang buồn mới thường xuyên ăn vặt.
“Cậu muốn giúp tớ à? Thế thì đến hiệu sách giúp tớ. Tớ đang tìm một quyển sách về các vụ quảng cáo và marketing kinh điển, xuất bản năm ngoái, sách trên mạng đã hết hàng, không biết nhà sách có còn hay không. Tớ cần dùng gấp”.
“Không thành vấn đề”.
***
Bối Nhĩ Đóa đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen đến nhà sách giúp Đường Lật tìm được quyển sách cần thiết, còn tình cờ gặp hội ký tặng sách của Bùi Thụ Dã.
Bùi Thụ Dã một ca sĩ kiêm người đẹp có chút danh tiếng trong mảng nhạc đồng quê. Bùi Thụ Dã có giọng hát trong và cao vút, rất dễ nhận biết, được không ít người yêu thích. Dù còn trẻ nhưng Bùi Thụ Dã đã lập gia đình, chồng cô tên là Mộc Đê, là một giáo viên nhạc jazz, dùng tốt các loại nhạc cụ như sáo, ghi ta, dương cầm, ác mô ni ca, xuất hiện rất kín tiếng trong những bài hát của cô nhưng lại góp phần không nhỏ vào thành công của những bài hát này.
Bối Nhĩ Đóa đã nghe một số bài hát của Bùi Thụ Dã, trong đó có một bài viết về cáo con đi tìm mẹ trong rừng rậm, lời ca nhẹ nhàng cảm động.
Bùi Thụ Dã ngoài đời đẹp hơn trên ti vi rất nhiều. Mái tóc màu nâu hơi quăn dài ngang hông, mặc một chiếc váy dài màu đen, cổ và tay đeo trang sức trung tính, trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng muốt, đuôi mắt kẻ màu anh đào nhàn nhạt.
Bùi Thụ Dã rất lịch sự với người hâm mộ, mỗi lần ký xong một quyển sách đều mỉm cười ngẩng đầu bắt tay cảm ơn họ mà không ngại phiền hà.
Bối Nhĩ Đóa cũng mua một quyển rồi xếp hàng đợi ký tên.
Lúc đến lượt cô, Bùi Thụ Dã gật đầu cười, hỏi cực kỳ dịu dàng: “Xin hỏi bạn tên là gì? Tôi có thể ghi vào lời đề tặng”.
Lúc này Bối Nhĩ Đóa mới nhớ mình còn đeo kính đen, dường như rất không lịch sự. Cô nhẹ nhàng bỏ kính xuống, nhỏ giọng nói nghiêm túc: “Tôi tên Nhĩ Đóa”.
Bùi Thụ Dã nhìn cô một lát dường như suy nghĩ gì đó, một lát sau mới cúi đầu ký tên vào quyển tuyển tập bài hát, còn rất nhiệt tình viết một đoạn rất dài vào quyển sách của người hâm mộ tên là Nhĩ Đóa này.
Bối Nhĩ Đóa cười cảm ơn, chúc Bùi Thụ Dã thành công rồi cầm sách lui ra khỏi đội ngũ xếp hàng, đi sang bên cạnh định xem Bùi Thụ Dã viết gì cho mình.
“Nhĩ Đóa, chúc bạn và Trữ Vi hạnh phúc. Mong bạn bao dung với anh ấy, nhất định phải kiên định đến cùng, cố lên!”
Phía sau còn vẽ một kí hiệu đẹp đẽ, đó là một mũi tên xuyên qua hai trái tim.
?!
Bối Nhĩ Đóa lập tức khiếp sợ. Chẳng lẽ một người nổi tiếng như Bùi Thụ Dã cũng có thời gian và hứng thú xem chương trình trên mạng? Tầm ảnh hưởng của mình và Diệp Trữ Vi đã lớn như vậy sao?
Đợi đã, cô đọc lại câu này một lần, cảm thấy dường như có gì đó không đúng. Bùi Thụ Dã thân mật gọi anh ta là Trữ Vi, còn yêu cầu cô bao dung cho anh ta, hiển nhiên là lên tiếng với lập trường bạn thân của Diệp Trữ Vi.
Diệp Trữ Vi biết Bùi Thụ Dã? Quan hệ của họ là gì? Bối Nhĩ Đóa rơi vào trầm tư.
Chắc không thể là quan hệ nhập nhằng được. Bùi Thụ Dã đã kết hôn, tình cảm với ông xã Mộc Đê cực kỳ tốt. Cô còn viết một bài “Tặng anh, mối tình đầu của em” cho Mộc Đê, kể lại toàn bộ quá trình từ khi hai người gặp nhau đến khi yêu nhau, vừa đáng yêu vừa nồng nàn tình cảm.
Huống hồ có không ít lời đồn nói Mộc Đê là một người giàu có đẹp trai nhưng kín tiếng, điều kiện cực tốt, luôn chiều chuộng Bùi Thụ Dã như một công chúa nhỏ.
Buổi tối, Bối Nhĩ Đóa không kiềm chế nổi lòng hiếu kì, gọi điện thoại cho Diệp Trữ Vi hỏi anh ta có biết Bùi Thụ Dã không.
“Vừa khéo, tôi và Bùi Thụ Dã không chỉ biết nhau mà còn đã từng cùng tắm với nhau”. Diệp Trữ Vi trả lời.
“...” Bối Nhĩ Đóa thật sự không thể nào tìm được mối liên hệ giữa Diệp Trữ Vi và một gã trai thấp kém cặp kè với gái có chồng. Cô tin tưởng nhân phẩm của anh ta.
“Lúc đó tôi năm tuổi, cô ấy ba tuổi, cô giúp việc trong nhà cùng tắm cho cả hai người”. Anh ta chậm rãi bổ sung.
“...”
“Nhĩ Đóa, cô ấy là em họ tôi”.
Lượng thông tin quá lớn, Bối Nhĩ Đóa cần thời gian để tiêu hóa...
Bùi Thụ Dã... chính là cô em họ Diệp Trữ Vi từng nhắc tới lần trước? Dường như Diệp Trữ Vi đã nói trước kia anh ta từng dẫn em họ đến khu vui chơi để chơi xe đụng.
Khi đó cô còn hỏi anh ta, thế em họ anh có xinh không, hình như anh ta trả lời là không nhớ?
Rõ ràng là một đại mĩ nhân, vậy mà trong mắt anh ta lại không khác gì lọ hoa sơn dầu, gạt tàn pha lê hay một chiếc điều khiển từ xa.
Khiếu thẩm mỹ của anh ta thật sự rất có vấn đề.
“Cô đang nghĩ gì thế?” Anh ta lên tiếng kéo cô khỏi dòng suy nghĩ miên man.
“Tôi rất bất ngờ. Bùi Thụ Dã và anh có quan hệ thân cận như vậy, tại sao anh chưa bao giờ đề cập? Ý tôi là cô ấy rất nổi tiếng, nếu có một cô em họ như vậy, đại đa số mọi người đều sẽ mang ra khoe khoang một chút”.
“Cô ấy chỉ là em họ tôi, còn nổi tiếng hay không thì quan hệ gì với tôi?”
“Cô ấy là ca sĩ chuyên nghiệp, anh muốn nghe hát thì hoàn toàn có thể đi tìm cô ấy, làm gì còn phải nghe một người nghiệp dư như tôi?”
“Cô ấy sắp tổ chức biểu diễn, thời gian này không thể hát trừ những lúc cần thiết trong công việc”.
“...” Thôi được, giọng hát của người ta quý giá lắm, cô không thể sánh với người ta được.
“Quan trọng nhất là tôi không muốn nghe cô ấy hát tình ca”.
“Sao? Anh nói gì cơ?” Bối Nhĩ Đóa không nghe rõ.
“Không có gì”. Anh ta nói bình thản: “Ý tôi là nghe cô ấy hát cần mua vé vào cửa, tôi không muốn tiêu tiền lãng phí. Còn cô lại miễn phí, cũng không cần ngồi chen chúc với người khác, thế nên cô là lựa chọn sáng suốt hơn”.
“...”
Anh ta còn có thể độc mồm độc miệng hơn được nữa không?
“Tám giờ tối mai tôi lái xe đến đón cô, chúng ta đi luyện tập một chút”. Anh ta vừa nói xong đã chào cô rồi gác máy.
Bối Nhĩ Đóa phản ứng lại, cô và Diệp Trữ Vi phải đi “hẹn hò” để chuẩn bị cho việc ghi hình tập phim tuyên truyền thứ hai rồi.
Chỉ có điều thời gian dường như hơi muộn một chút? Anh ta cũng chưa nói đi đâu.
Tất cả đều hơi thần bí.
Tám giờ ba mươi tư phút buổi tối hôm sau, Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ lắc lư trên hồ. Tiếng mái chèo khua nước bên tai chợt gần chợt xa, cô run rẩy ôm gối, không nhịn được hắt hơi một cái, nhìn người đối diện ăn mặc phong phanh nhưng vẫn anh tuấn đoan trang như cũ.
“Khoác cái này vào”. Diệp Trữ Vi đưa cho cô một chiếc áo len màu xám đậm.
“Của anh à?” Bối Nhĩ Đóa khịt mũi cầm lấy áo mở ra xem, chiếc áo thật rộng.
“Ờ, mặc vào”. Nhiệt độ trên hồ ban đêm không có vấn đề gì với anh ta, nhưng đoán được cô sẽ lạnh nên anh ta đã mang theo một chiếc áo của mình.
“Tại sao anh không nói trước là sẽ đến đây? Nếu biết trước tôi đã mang thêm áo rồi”. Cô vừa nói vừa mặc vào.
“Nói ra thì còn gì là ngạc nhiên”. Anh ta chăm chú nhìn cô: “Không phải sao?”
Bối Nhĩ Đóa bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh ta, luồn hai tay vào tay áo rồi giơ lên. Quả thực là áo rộng tay như thời xưa, vạt áo cũng dài đến đầu gối, đắp lên người không khác gì một chiếc chăn len.
Còn kẻ đầu sỏ thì lẳng lặng ngồi đối diện với cô, đưa mắt thưởng thức cảnh tượng này - cảnh tượng cô được bao bọc trong chiếc áo của anh ta.
“Mặc dù rộng quá nhưng rất ấm. Đúng rồi, anh không lạnh à?”
“Không lạnh”. Anh ta đưa tay rót một cốc trà hạnh nhân đưa tới cho cô.
Bởi vì hai tay vẫn nằm trong tay áo rộng thùng thình không thò ra được, không thể chạm vào bất cứ thứ gì, Bối Nhĩ Đóa đành phải để Diệp Trữ Vi tự tay bưng chén cho mình uống nước.
“Ờ, ấm hơn nhiều rồi”. Cô nhìn quanh khoang thuyền chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ: “Có gì ăn không?”
Diệp Trữ Vi lấy một hộp bánh từ phía sau ra đặt lên trên bàn. Trong hộp là đủ loại bánh khác nhau: “Muốn ăn bánh gì?”
“Bánh đậu xanh”.
Diệp Trữ Vi bóc một chiếc bánh đậu xanh rồi một lần nữa đưa tới bên miệng Bối Nhĩ Đóa cho cô ăn. Ăn xong bánh đậu xanh, Bối Nhĩ Đóa lại muốn nếm thử bánh đậu đỏ. Diệp Trữ Vi lại cho cô ăn. Kế tiếp là bánh hoa quế, bánh phù dung, bánh khoai môn, bánh hoa sen, bánh bơ chiên... Khi ăn đủ một lượt, Bối Nhĩ Đóa mới kêu dừng lại.
Diệp Trữ Vi cầm khăn giấy lau miệng cho cô: “Bây giờ no rồi chứ?”
“No rồi”. Bối Nhĩ Đóa không khỏi thắc mắc. Các loại bánh này không giống như là đồ kèm theo trên thuyền, mỗi loại bánh đều mới mẻ ngon miệng, dường như có người cố ý chuẩn bị.
“Vậy bắt đầu công việc thôi”. Anh ta đậy nắp hộp bánh lại đặt về chỗ cũ, không cho cô tiếp tục tập trung vào chuyện ăn uống.
“Được”. Bối Nhĩ Đóa gật đầu: “Anh nói đi”.
“Đầu tiên gọi tên tôi”. Gương mặt anh ta trong ánh đèn lờ mờ tỏ ra lạnh lùng, thần bí hơn bình thường.
“Trữ Vi”.
“Thế thôi à? Mấy ngày nay cô không luyện tập sao?”
Nhận thấy sự bất mãn trong lời anh ta, cô thử lại một lần nữa, lần này thân mật hơn, dịu dàng hơn, tỏ ra rất quyến luyến.
“Như thế còn tạm được”. Anh ta nhìn cô: “Đến lượt tôi gọi cô”.
“Chờ đã, Diệp Trữ... à không, Trữ Vi, anh gọi tôi là Nhĩ Đóa, ngàn vạn lần đừng tự ý thêm chữ khác vào”.
“Vì sao?”
“Vì buồn nôn quá”. Cô nói thẳng.
“Tình nhân nói chuyện với nhau buồn nôn là bình thường”.
“Nhưng chúng ta làm từ từ từng bước được không? Tôi tạm thời chưa tiếp nhận được điều này”. Kỳ thực là cô sợ trong không gian chật hẹp này, hai người dựa vào nhau quá gần, anh ta thân mật gọi cô là Tiểu Nhĩ Đóa sẽ khiến cô có một số ý nghĩ không nên có.
Diệp Trữ Vi suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Nhĩ Đóa”.
“Dạ”. Vẫn là hai chữ này nhưng cách gọi của anh ta không giống người khác, trong âm thanh của anh ta, hai chữ Nhĩ Đóa dường như được phù phép đặc biệt.
“Nói cô thích tôi đi”.
“Sao?” Bối Nhĩ Đóa sửng sốt. Nội dung này hiển nhiên không nằm trong kịch bản cô nghĩ.
Diệp Trữ Vi nhẹ tay cầm cốc thủy tinh, giọng nói hòa lẫn tiếng mãi chèo khua nước, thản nhiên đưa ra lời giải thích chính thống: “Là một cặp tình nhân hiện nay đang được công nhận, chúng ta không thể tránh được việc bày tỏ tâm tình trong một số trường hợp. Úc Thăng đã nói, trong tập phim tuyên truyền thứ hai chúng ta cần ghi âm một đoạn để thể hiện tình ý của hai bên, cho nên dù thế nào cô cũng phải luyện tập một chút, tránh để đến lúc đó lại diễn quá kém”.
“Vậy à?” Tim Bối Nhĩ Đóa đập thình thịch. Không nghĩ tới trong tập phim tuyên truyền thứ hai lại có nội dung này, đến lúc đó cô phải biểu lộ tình cảm với Diệp Trữ Vi trước mặt mọi người sao?
“Ờ, nếu cô không tin thì có thể hỏi Úc Thăng”. Dù sao thì quyền giải thích cuối cùng cũng không còn ở chỗ Úc Thăng.
“Anh đã nói như vậy thì nhất định là thật”. Bối Nhĩ Đóa đấu tranh tư tưởng một hồi rồi quyết định nói thẳng: “Nhưng có vẻ tôi không thể nói được câu này”.
Mắt Diệp Trữ Vi như chứa đầy sao trời, sáng lấp lánh, rộng mênh mông, lại dịu dàng. Nghe thấy người đối diện nói xong, ánh mắt anh ta lạnh đi.
“Sao? Không thể nói được một câu dối lòng à?” Anh ta cầm ấm trà rót nước cho chính mình, nói không mặn không nhạt.
Không phải, là không dám nói thẳng suy nghĩ trong lòng như thế... Bối Nhĩ Đóa thầm nghĩ.
“Không nói được cũng phải nói, chuyện này cô không quyết được”. Thấy Bối Nhĩ Đóa ngầm thừa nhận đáp án, Diệp Trữ Vi nói: “Chúng ta có hợp đồng, trong trường hợp không đe dọa đến an toàn cá nhân, cô không phối hợp cũng không được”.
“...”
“Cho cô thời gian chuẩn bị một phút”. Anh ta đưa tay cầm tay áo cô rũ xuống cạnh bàn đặt lại lên bàn: “Sau đó nói cô thích tôi”.
“... Nếu tôi thật sự không nói được?”
Ánh mắt anh ta nhìn mặt hồ xanh đen xa xa: “Vậy tối nay cô sẽ không lên bờ được”.
“...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook