Đứa Con Của Yêu Quái
-
Chương 51
“Xình xịch xình xịch xình xịch…”
Bên tai lại vang lên tiếng xe lửa di chuyển, Hạ Mạc từ từ tình lại khỏi giấc mơ mà mở mắt, cậu cảm giác trong tay đang cầm thứ gì đó, mở tay ra, lại là một hạt châu đen nhánh.
Mộng Hồn Châu.
Mộng Hồn Châu đen nhánh hoàn toàn không phản chiếu ánh sáng, nhưng năng lượng bên trong nó mạnh hơn những viên trước đó cậu lấy được gấp hai ba lần, đồng thời cũng lớn hơn những hạt Mộng Hồn Châu trước đó rất nhiều, mà giờ phút này, năng lượng của Mộng Hồn Châu đang không ngừng xói mòn vì cái chết của chủ.
Nhưng so với viên Mộng Hồn Châu hiếm có này, Hạ Mạc càng tò mò về lý do Thẩm Nặc đột ngột xuất hiện trong giấc mơ của Lâm Nam hơn, vì sao hắn có thể lấy Mộng Hồn Châu từ giấc mơ của Lâm Nam?
Mộng Hồn Châu là trung tâm giấc mơ, cũng là món đồ quý giá nhất trong tiềm thức chủ giấc mơ, Lâm Nam một lòng muốn tìm cỏ bổ tim, nhưng cuối cùng anh ta lại tìm được Forget me not. Dù về màu sắc hay ngoại hình, cỏ bổ tim đều khác xa Forget me not. Rốt cuộc Thẩm Nặc đã làm gì mà có thể tùy ý bóp méo trung tâm giấc mơ, thậm chí hóa thành chủ.
Thẩm Nặc, Thẩm Nặc, đồ khốn nạn! Sớm muộn gì cũng tìm ra hắn, tẩn cho hắn một trận!
Hạ Mạc đấm mạnh xuống giường một quyền, nệm lập tức lõm xuống thành hình nắm tay, mất hồi lâu vẫn chưa thể trở về như cũ.
“Hạ Mạc, sao thế, có chuyện gì vậy?” Vương Quân giường dưới vẫn luôn âm thầm quan sát Lâm Nam không dám đi vào giấc ngủ, lúc này đang mơ mơ màng màng, lập tức bị tiếng động Hạ Mạc gây ra làm choàng tỉnh. Anh ta xốc chăn nhảy xuống giường, tuy đang hỏi Hạ Mạc, nhưng tầm mắt lại đảo qua Lâm Nam.
“Không sao.” Hạ Mạc chợt hồi hồn, lúc này mới chú ý tới mùi tanh tưởi hun đầy toa: “Cái gì thế, sao mà thối vậy?”
“Thối?” Vương Quân cố gắng hít hà, nói: “Hình như có mùi lạ thật.” Thứ mùi này lan ra từ trên người Lâm Nam, vừa rồi vì thứ mùi này mà những người ngồi quanh anh ta đều khó chịu, mấy hành khách cùng nhau chèn ép anh ta. Không hiểu mấy đứa trẻ ngồi cùng toa bị sao mà cứ khóc ré lên không ngừng, có lẽ Lâm Nam cũng cảm thấy xấu hổ, tàu vừa dừng lại, đôi tình nhân kia xuống tàu rồi, nhân viên tàu thông báo có khoang giường nằm trống chỗ, anh ta lập tức yêu cầu đổi vé vào toa xe bọn họ.
Vương Quân cũng chú ý tới thứ mùi lạ ấy, nhưng trên người Lâm Nam rất bẩn, anh ta chỉ cho đó là mùi mồ hôi.
Đúng lúc này, cái vali dưới giường không biết mở ra từ bao giờ, ba con tiểu yêu lần lượt chui ra, Đại Hắc dùng măng cụt mập mạp che mũi lại, khuôn mặt béo phị nhăn nhúm, ghét bỏ nói: “Mùi gì mà lạ? Rõ ràng là mùi xác chết được chưa? Đều do cậu cả đấy, ông đây sắp chết ngạt rồi!”
“Mùi xác chết? Xác chết nào?” Vương Quân ngẩn tò te.
Hạ Mạc ngồi dậy nhìn Lâm Nam nằm giường đối diện, bảo sao vừa rồi cậu ăn viên mọc trong mơ lại thấy thối thế, hóa ra là do Vương Quân lôi người tới khoang bọn họ.
Lâm Nam nhìn con mèo biết nói, còn ngẩn ngơ hơn cả Vương Quân: “Các người là ai?”
Hạ Mạc nhảy xuống giường, nói: “Tôi tên Hạ Mạc, anh ta tên Vương Quân.”
Giấc mơ đột nhiên tan vỡ, Lâm Nam bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Mộng Hồn Châu của anh ta cũng bị Hạ Mạc lấy mất, anh ta đã quên mất giấc mơ vừa rồi, nhưng trong tâm trí vẫn cảm thấy Hạ Mạc khá quen mắt: “Có phải tôi đã gặp cậu ở đâu rồi không?”
Nếu Lâm Nam đã quên mất chuyện trong mơ, tất nhiên Hạ Mạc sẽ không đề cập tới, cậu nói: “Tôi cũng không rõ lắm, bọn tôi là thành viên thuộc sở điều tra đặc biệt cục công an, chuyên phụ trách xử lý các sự kiện thần quái, tôi nghĩ chắc anh cũng hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.”
Mới đầu Lâm Nam hơi ngạc nhiên về thân phận của Hạ Mạc, nhưng ngay sau đó cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, dù sao anh ta đã biến thành xác sống trong câu chuyện ông kể hồi còn bé, trước mặt còn có một con mèo biết nói thì còn gì không thể được nữa?
Lâm Nam trời sinh đã khá thật thà, sau khi chết cũng không học theo mấy thói gian trá của các quỷ hồn khác, anh ta cúi đầu như học sinh phạm lỗi: “Tôi, tôi chưa từng làm chuyện xấu.”
Hạ Mạc nói: “Tôi biết, nếu anh làm chuyện xấu, anh nghĩ mình có thể êm đẹp đứng đây nói chuyện với tôi à? Quay lại chuyện chính, anh chết rồi, không nên ở lại lâu trên trần gian. Đặc biệt với trạng thái hiện tại của anh, nhiều thì một tháng, ngắn thì một tuần, cơ thể của anh sẽ hoàn toàn rữa ra, đến lúc đó, linh hồn trong thể xác cũng sẽ theo đó hồn bay phách tán.”
“Nhưng mà ông nội của tôi nói, chỉ khi xác sống thực hiện được chấp niệm trong lòng mới có thể bỏ đi xác phàm, đi vào luân hồi.”
Quả nhiên ông nội Lâm Nam không phải thầy thuốc bình thường, mà có vẻ Lâm Nam cũng không giống người thường không biết gì.
“Ông nội anh đã từng kể về xác sống cho anh nghe à?” Hạ Mạc hỏi.
Lâm Nam gật đầu, anh ta vẫn không hiểu vì sao ông nội luôn kể về xác sống cho anh ta nghe trước khi ngủ. Ban đầu khi nghe mấy chuyện này, anh ta đã bị dọa khóc rất nhiều lần, buổi tối còn mơ thấy ác mộng. Trong lúc vô tình lỡ miệng, anh ta đã để bố biết ông nội kể cho mình nghe về xác sống, về sau bố mắng vốn ông một trận rồi dẫn anh ta về thành phố B. Cách một năm sau, ông nội bỗng đổ bệnh nặng không dậy nổi, khi bố đưa anh ta về quê, ông đã rơi vào tình trạng hấp hối.
Lúc ấy ông cứ lặp đi lặp lại câu nói anh ta sẽ có một kiếp số lớn vào năm 24 tuổi, bảo anh ta đến năm ấy nhất định phải tránh xa từng núi, cuối cùng đưa cho mình một lá bùa hộ mệnh bằng kim loại.
Lúc ông nội mất anh ta mới chỉ mười mấy tuổi, từ khi có ký ức tới nay, mối quan hệ giữa ông nội và bố không tốt lắm, sau khi ông nội qua đời, bố không còn nhắc tới ông nữa. Bố bận rộn đi làm, từ lúc ông nội mất, ông không về quê lấy một lần, chỉ là mỗi năm ăn tết hay vào dịp thanh minh sẽ gửi một số tiền về cho người thân ở quê, bảo bọn họ tảo mộ viếng mồ mả cho ông bà nội.
Nếu không phải tìm được ghi chép về cỏ bổ tim trong di vật của ông nội, anh ta cũng sẽ không về quê.
Khi còn nhỏ, thời gian anh ta sống cùng ông nội không dài, trong ấn tượng của anh ta, ông nội chỉ là một thầy thuốc bình thường ở nông thôn, tục gọi là thầy lang, biết chút kiến thức cơ bản, có thể trị ốm sốt đau đầu, không thể so với bác sĩ chính thống.
Bởi vì bản thân anh ta chính là sinh viên tài năng trong học viện trung y, còn bố anh ta là chủ nhiệm khoa tim mạch ở bệnh viện nổi tiếng thành phố B, quanh năm mổ chính. Ban đầu khi tìm thấy cuốn sổ trong đống di vật của ông nội, nhìn thấy ghi chép về cỏ bổ tim và các loại thảo dược khác, trong lòng anh ta rất nghi ngờ, thậm chí là không tin.
Anh ta cố ý ghi chép lại phương thuốc trong sổ đi tìm viện trưởng về hưu trong học viện xem thử, vị viện trưởng già kia là bác sĩ nổi tiếng trên cả nước, mấy loại dược liệu tốt nhất có trong bài thuốc anh ta chưa từng nghe nhưng viện trưởng lại biết, chẳng qua ông không biết cỏ bổ tim.
Viện trưởng già đã hơn 90 tuổi, cả đời trải qua rất nhiều chuyện, ông nói cho anh ta biết trung y rất cao thâm, thảo dược thế gian có vô số, rất nhiều bài thuốc không được ghi trong sách, có gì xem đó. Ông đã từng thấy có người dùng thảo dược ông chưa bao giờ gặp, dùng phương thuốc ông chưa bao giờ nghe nói trị hết những bệnh ông cho rằng Tây y phải mổ bụng ra mới có thể khỏi bệnh.
Bởi vì buổi nói chuyện này với viện trường, anh ta mới ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi quay về quê.
Kết quả quay về mới biết ông nội đã mất mười mấy năm, thế nhưng mọi người vẫn chưa quên ông, có rất nhiều gọi ông là thần y, hàng năm đều có vô số người tự nguyện tảo mộ cho ông. Nghe người thân ở quê nói, dường như ông nội không chỉ có y thuật cao minh mà còn có chút bản lĩnh thần quái, ông không những chữa được bệnh cho người ta mà còn có thể đoán mệnh cho bọn họ. Nếu ông tính ra tuổi thọ của ai sắp hết thì dù là ai, dù bỏ bao nhiêu tiền ông cũng sẽ không xem cho người ta. Ngược lại nếu ông tính ra thọ mệnh của ai còn dài, dù người nọ bệnh nặng hay kỳ lạ tới mức nào, ông vẫn có thể tìm cách chữa khỏi bệnh cho họ.
Bệnh thì trị khỏi, mệnh thì khỏi trị.
Người thân nói rất nhiều, Lâm Nam cũng nhớ tới câu cửa miệng yêu thích của ông nội.
Mà từ miệng người thân, Lâm Nam cũng biết được một câu chuyện khác. Thì ra năm đó bà nội cũng bị bệnh tim rất nặng, thường xuyên phải điều dưỡng theo các phương thuốc của ông. Về sau ông nội tìm thấy gốc linh thảo trong truyền thuyết, ông đã dùng gốc linh thảo ấy trị khỏi bệnh cho một người khác cũng bị bệnh tim, không bao lâu sau, bà nội qua đời.
Vì chuyện này mà bố anh ta hoàn toàn từ mặt ông nội, thi đại học chọn Tây y ông nội ghét nhất, không chịu kế thừa ngón nghề của ông nội, thậm chí đến lúc ông nội mất cũng không chịu tha thứ cho ông.
Đủ loại khúc mắc có nội tình khác hay không thì phải hỏi bố mới biết được.
Lâm Nam cố ý đến thăm hỏi người bị bệnh tim năm đó được ông nội chữa khỏi, đó là một bà cụ đã tới tuổi tám mươi, khỏe mạnh đến mức hoàn toàn không nhìn ra bà đã từng mắc bệnh tim. Lâm Nam cẩn thận dò hỏi bệnh tình năm đó của bà, theo miêu tả của người ta, nếu bà không nói ngoa thì bệnh của bà đã phát triển tới giai đoạn suy tim trầm trọng, với trình độ y học hiện đại thì phải đổi tim mới hết.
Nhưng bà chỉ uống mấy viên thuốc của ông nội đã từ từ khỏi hẳn, dứt điểm cho tới bây giờ. Bây giờ nhà bà cũng có chút của ăn của để, con cái thường xuyên đưa bà đi kiểm tra sức khỏe. Bà đưa kết quả kiểm tra cho Lâm Nam xem, thấy siêu âm màu tim ghi rõ trái tim bà không hề có vấn đề, khỏe hơn người trung niên, thậm chí là thanh niên rất nhiều.
Sao có thể?
Một mặt Lâm Nam không thể tưởng nổi, một mặt lại càng quyết tâm phải tìm ra cỏ bổ tim.
Nhưng rừng núi ở quê đã bị khai phá, khắp nơi đều là cây ăn quả và các loại cây công nghiệp, không thể tìm thấy cỏ bổ tim. Bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể đi vào vùng núi xa xôi hơn ở bên kia quê. Trước khi xuất phát, không biết vì sao anh ta đột nhiên nhớ ra ông nội từng dặn năm 24 tuổi anh có một mệnh kiếp, bảo anh trong vòng một năm này nhất định phải rời xa núi rừng.
Nhưng một ngày nào đó, anh ta nhận được điện thoại người nhà Tư Niên gọi tới, nói y phát bệnh tim. Với tình trạng bệnh của y thì phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật thay tim, nhưng tới tận giờ vẫn chưa có trái tim thích hợp. Hơn nữa với kỹ thuật hiện tại, dù có thay tim, Tư Niên cũng không thể trở lại khỏe mạnh như người bình thường, nếu may mắn có lẽ sẽ sống thêm được tám năm mười năm, hiện tại bệnh nhân thay tim sống lâu nhất trên thế giới cũng chỉ đạt đến mức 25 năm, nhưng nếu xui xẻo thì có khi sẽ chết trên bàn phẫu thuật.
Cho nên cỏ bổ tim biến thành nhánh rơm cứu mạng cuối cùng của anh ta.
Lâm Nam không thể giải thích chuyện cỏ bổ tim qua điện thoại, chỉ có thể nói với mẹ Tư Niên rằng anh ta đang tìm một món đồ rất quan trọng, nếu tìm thấy rồi, có lẽ không cần thay tim cũng có thể chữa khỏi cho Tư Niên. Nếu có thể, xin bọn họ nhất định phải chờ anh ta về rồi làm phẫu thuật.
Chỉ tiếc anh ta còn chưa kịp tìm thấy cỏ bổ tim thì đã bị đất đá sạt lở chôn vùi. Chờ anh ta tỉnh lại cách lớp bùn đất, được thôn dân qua đường cứu ra, anh ta mới biết đã qua nửa tháng, mà anh ta cũng từ người sống biến thành xác sống.
“… Di động của tôi hỏng rồi, nhưng tôi vẫn nhớ số của Tư Niên, tôi đã từng gọi cho em ấy nhưng em ấy luôn tắt máy. Bố tôi nói Tư Niên đã phẫu thuật tim xong, khôi phục rất tốt.” Lải nhải xong lời cuối cùng, giọng Lâm Nam đã hơi nghẹn ngào.
“Nếu bạn anh đã phẫu thuật thay tim, phục hồi cũng tốt, vậy anh còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành nữa?” Hạ Mạc hỏi.
Lâm Nam mở balo leo núi ra, cẩn thận lấy một cái hộp ngọc, nói: “Tôi tìm thấy cỏ bổ tim rồi, muốn giao nó cho Tư Niên. Tuy em ấy đã thay tim, nhưng phẫu thuật thay tim sẽ để lại rất nhiều di chứng, tôi nghĩ có lẽ cỏ bổ tim sẽ có tác dụng với em ấy.”
Các lớp hộp ngọc, Hạ Mạc vẫn có thể ngửi thấy mùi linh khí thoang thoảng tản ra từ cỏ bổ tim, chợt tầm mắt cậu lướt qua hộp ngọc, dừng lại trên cổ Lâm Nam.
Đó là một mảnh kim loại đen tuyền, bên trên có khắc phù văn đỏ tươi huyền ảo, nhìn qua chẳng khác gì trang sức đang thịnh hành thời bấy giờ.
“Tôi có cách cho anh ở lại dương thế thêm một tháng, một tháng sau tôi sẽ đưa anh vào cõi luân hồi, tôi muốn bùa hộ mệnh trên cổ anh làm vật trao đổi.”
Lâm Nam luyến tiếc vuốt ve bùa hộ mệnh ông nội cho mình, nhưng nhớ tới Tư Niên, anh ta khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nói: “Được.”
Lâm Nam giao bùa hộ mệnh của ông nội cho Hạ Mạc, Hạ Mạc cho anh ta uống ít nước bùa, lại gấp hai lá bùa cho anh ta mang theo bên người. Sau khi uống xong nước bùa Hạ Mạc pha, Lâm Nam cảm giác tim mình đã đập trở lại, cơ thể lạnh băng cũng có độ ấm. Lại cầm lá bùa Hạ Mạc đưa cho, thứ mùi thối rữa gay mũi cũng biến mất tăm.
Trong chớp mắt, anh ta bỗng cảm thấy mình thật sự đã sống lại.
Nhưng giây tiếp theo, Hạ Mạc lập tức phá vỡ ảo tưởng của anh ta.
“Tuy tôi đã dùng bùa biến anh trở về giống người sống, nhưng dẫu sao anh cũng đã chết, hiện tại dù anh không khác người sống là bao nhưng vẫn chỉ là một cái xác sống. Anh sẽ sợ những gì xác sống sợ, những gì xác sống không thể chạm anh cũng không thể chạm vào. Xác sống khát máu, anh cũng chỉ có thể dùng máu tươi để giảm bớt cảm giác đói. Tôi đã cố gắng giúp anh làm chậm tốc độ thối rữa cơ thể, nhưng không thể tiêu trừ vết thương có sẵn trên người, bây giờ trời nóng, những miệng vết thương đó sẽ tiếp tục rữa ra, cho nên anh phải cố gắng đừng để người khác nhìn thấy miệng vết thương trên người anh.”
“Được.”
Vốn dĩ anh ta đã chết, nhưng có thể chết đi sống lại, có thể được quay về thăm Tư Niên, ở cạnh y một tháng cuối cùng, anh ta đã vô cùng thỏa mãn, còn lại nghĩ nhiều cũng vô ích. Dù sao có một số việc phải trả một cái giá tương đương.
Bên tai lại vang lên tiếng xe lửa di chuyển, Hạ Mạc từ từ tình lại khỏi giấc mơ mà mở mắt, cậu cảm giác trong tay đang cầm thứ gì đó, mở tay ra, lại là một hạt châu đen nhánh.
Mộng Hồn Châu.
Mộng Hồn Châu đen nhánh hoàn toàn không phản chiếu ánh sáng, nhưng năng lượng bên trong nó mạnh hơn những viên trước đó cậu lấy được gấp hai ba lần, đồng thời cũng lớn hơn những hạt Mộng Hồn Châu trước đó rất nhiều, mà giờ phút này, năng lượng của Mộng Hồn Châu đang không ngừng xói mòn vì cái chết của chủ.
Nhưng so với viên Mộng Hồn Châu hiếm có này, Hạ Mạc càng tò mò về lý do Thẩm Nặc đột ngột xuất hiện trong giấc mơ của Lâm Nam hơn, vì sao hắn có thể lấy Mộng Hồn Châu từ giấc mơ của Lâm Nam?
Mộng Hồn Châu là trung tâm giấc mơ, cũng là món đồ quý giá nhất trong tiềm thức chủ giấc mơ, Lâm Nam một lòng muốn tìm cỏ bổ tim, nhưng cuối cùng anh ta lại tìm được Forget me not. Dù về màu sắc hay ngoại hình, cỏ bổ tim đều khác xa Forget me not. Rốt cuộc Thẩm Nặc đã làm gì mà có thể tùy ý bóp méo trung tâm giấc mơ, thậm chí hóa thành chủ.
Thẩm Nặc, Thẩm Nặc, đồ khốn nạn! Sớm muộn gì cũng tìm ra hắn, tẩn cho hắn một trận!
Hạ Mạc đấm mạnh xuống giường một quyền, nệm lập tức lõm xuống thành hình nắm tay, mất hồi lâu vẫn chưa thể trở về như cũ.
“Hạ Mạc, sao thế, có chuyện gì vậy?” Vương Quân giường dưới vẫn luôn âm thầm quan sát Lâm Nam không dám đi vào giấc ngủ, lúc này đang mơ mơ màng màng, lập tức bị tiếng động Hạ Mạc gây ra làm choàng tỉnh. Anh ta xốc chăn nhảy xuống giường, tuy đang hỏi Hạ Mạc, nhưng tầm mắt lại đảo qua Lâm Nam.
“Không sao.” Hạ Mạc chợt hồi hồn, lúc này mới chú ý tới mùi tanh tưởi hun đầy toa: “Cái gì thế, sao mà thối vậy?”
“Thối?” Vương Quân cố gắng hít hà, nói: “Hình như có mùi lạ thật.” Thứ mùi này lan ra từ trên người Lâm Nam, vừa rồi vì thứ mùi này mà những người ngồi quanh anh ta đều khó chịu, mấy hành khách cùng nhau chèn ép anh ta. Không hiểu mấy đứa trẻ ngồi cùng toa bị sao mà cứ khóc ré lên không ngừng, có lẽ Lâm Nam cũng cảm thấy xấu hổ, tàu vừa dừng lại, đôi tình nhân kia xuống tàu rồi, nhân viên tàu thông báo có khoang giường nằm trống chỗ, anh ta lập tức yêu cầu đổi vé vào toa xe bọn họ.
Vương Quân cũng chú ý tới thứ mùi lạ ấy, nhưng trên người Lâm Nam rất bẩn, anh ta chỉ cho đó là mùi mồ hôi.
Đúng lúc này, cái vali dưới giường không biết mở ra từ bao giờ, ba con tiểu yêu lần lượt chui ra, Đại Hắc dùng măng cụt mập mạp che mũi lại, khuôn mặt béo phị nhăn nhúm, ghét bỏ nói: “Mùi gì mà lạ? Rõ ràng là mùi xác chết được chưa? Đều do cậu cả đấy, ông đây sắp chết ngạt rồi!”
“Mùi xác chết? Xác chết nào?” Vương Quân ngẩn tò te.
Hạ Mạc ngồi dậy nhìn Lâm Nam nằm giường đối diện, bảo sao vừa rồi cậu ăn viên mọc trong mơ lại thấy thối thế, hóa ra là do Vương Quân lôi người tới khoang bọn họ.
Lâm Nam nhìn con mèo biết nói, còn ngẩn ngơ hơn cả Vương Quân: “Các người là ai?”
Hạ Mạc nhảy xuống giường, nói: “Tôi tên Hạ Mạc, anh ta tên Vương Quân.”
Giấc mơ đột nhiên tan vỡ, Lâm Nam bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Mộng Hồn Châu của anh ta cũng bị Hạ Mạc lấy mất, anh ta đã quên mất giấc mơ vừa rồi, nhưng trong tâm trí vẫn cảm thấy Hạ Mạc khá quen mắt: “Có phải tôi đã gặp cậu ở đâu rồi không?”
Nếu Lâm Nam đã quên mất chuyện trong mơ, tất nhiên Hạ Mạc sẽ không đề cập tới, cậu nói: “Tôi cũng không rõ lắm, bọn tôi là thành viên thuộc sở điều tra đặc biệt cục công an, chuyên phụ trách xử lý các sự kiện thần quái, tôi nghĩ chắc anh cũng hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.”
Mới đầu Lâm Nam hơi ngạc nhiên về thân phận của Hạ Mạc, nhưng ngay sau đó cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, dù sao anh ta đã biến thành xác sống trong câu chuyện ông kể hồi còn bé, trước mặt còn có một con mèo biết nói thì còn gì không thể được nữa?
Lâm Nam trời sinh đã khá thật thà, sau khi chết cũng không học theo mấy thói gian trá của các quỷ hồn khác, anh ta cúi đầu như học sinh phạm lỗi: “Tôi, tôi chưa từng làm chuyện xấu.”
Hạ Mạc nói: “Tôi biết, nếu anh làm chuyện xấu, anh nghĩ mình có thể êm đẹp đứng đây nói chuyện với tôi à? Quay lại chuyện chính, anh chết rồi, không nên ở lại lâu trên trần gian. Đặc biệt với trạng thái hiện tại của anh, nhiều thì một tháng, ngắn thì một tuần, cơ thể của anh sẽ hoàn toàn rữa ra, đến lúc đó, linh hồn trong thể xác cũng sẽ theo đó hồn bay phách tán.”
“Nhưng mà ông nội của tôi nói, chỉ khi xác sống thực hiện được chấp niệm trong lòng mới có thể bỏ đi xác phàm, đi vào luân hồi.”
Quả nhiên ông nội Lâm Nam không phải thầy thuốc bình thường, mà có vẻ Lâm Nam cũng không giống người thường không biết gì.
“Ông nội anh đã từng kể về xác sống cho anh nghe à?” Hạ Mạc hỏi.
Lâm Nam gật đầu, anh ta vẫn không hiểu vì sao ông nội luôn kể về xác sống cho anh ta nghe trước khi ngủ. Ban đầu khi nghe mấy chuyện này, anh ta đã bị dọa khóc rất nhiều lần, buổi tối còn mơ thấy ác mộng. Trong lúc vô tình lỡ miệng, anh ta đã để bố biết ông nội kể cho mình nghe về xác sống, về sau bố mắng vốn ông một trận rồi dẫn anh ta về thành phố B. Cách một năm sau, ông nội bỗng đổ bệnh nặng không dậy nổi, khi bố đưa anh ta về quê, ông đã rơi vào tình trạng hấp hối.
Lúc ấy ông cứ lặp đi lặp lại câu nói anh ta sẽ có một kiếp số lớn vào năm 24 tuổi, bảo anh ta đến năm ấy nhất định phải tránh xa từng núi, cuối cùng đưa cho mình một lá bùa hộ mệnh bằng kim loại.
Lúc ông nội mất anh ta mới chỉ mười mấy tuổi, từ khi có ký ức tới nay, mối quan hệ giữa ông nội và bố không tốt lắm, sau khi ông nội qua đời, bố không còn nhắc tới ông nữa. Bố bận rộn đi làm, từ lúc ông nội mất, ông không về quê lấy một lần, chỉ là mỗi năm ăn tết hay vào dịp thanh minh sẽ gửi một số tiền về cho người thân ở quê, bảo bọn họ tảo mộ viếng mồ mả cho ông bà nội.
Nếu không phải tìm được ghi chép về cỏ bổ tim trong di vật của ông nội, anh ta cũng sẽ không về quê.
Khi còn nhỏ, thời gian anh ta sống cùng ông nội không dài, trong ấn tượng của anh ta, ông nội chỉ là một thầy thuốc bình thường ở nông thôn, tục gọi là thầy lang, biết chút kiến thức cơ bản, có thể trị ốm sốt đau đầu, không thể so với bác sĩ chính thống.
Bởi vì bản thân anh ta chính là sinh viên tài năng trong học viện trung y, còn bố anh ta là chủ nhiệm khoa tim mạch ở bệnh viện nổi tiếng thành phố B, quanh năm mổ chính. Ban đầu khi tìm thấy cuốn sổ trong đống di vật của ông nội, nhìn thấy ghi chép về cỏ bổ tim và các loại thảo dược khác, trong lòng anh ta rất nghi ngờ, thậm chí là không tin.
Anh ta cố ý ghi chép lại phương thuốc trong sổ đi tìm viện trưởng về hưu trong học viện xem thử, vị viện trưởng già kia là bác sĩ nổi tiếng trên cả nước, mấy loại dược liệu tốt nhất có trong bài thuốc anh ta chưa từng nghe nhưng viện trưởng lại biết, chẳng qua ông không biết cỏ bổ tim.
Viện trưởng già đã hơn 90 tuổi, cả đời trải qua rất nhiều chuyện, ông nói cho anh ta biết trung y rất cao thâm, thảo dược thế gian có vô số, rất nhiều bài thuốc không được ghi trong sách, có gì xem đó. Ông đã từng thấy có người dùng thảo dược ông chưa bao giờ gặp, dùng phương thuốc ông chưa bao giờ nghe nói trị hết những bệnh ông cho rằng Tây y phải mổ bụng ra mới có thể khỏi bệnh.
Bởi vì buổi nói chuyện này với viện trường, anh ta mới ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi quay về quê.
Kết quả quay về mới biết ông nội đã mất mười mấy năm, thế nhưng mọi người vẫn chưa quên ông, có rất nhiều gọi ông là thần y, hàng năm đều có vô số người tự nguyện tảo mộ cho ông. Nghe người thân ở quê nói, dường như ông nội không chỉ có y thuật cao minh mà còn có chút bản lĩnh thần quái, ông không những chữa được bệnh cho người ta mà còn có thể đoán mệnh cho bọn họ. Nếu ông tính ra tuổi thọ của ai sắp hết thì dù là ai, dù bỏ bao nhiêu tiền ông cũng sẽ không xem cho người ta. Ngược lại nếu ông tính ra thọ mệnh của ai còn dài, dù người nọ bệnh nặng hay kỳ lạ tới mức nào, ông vẫn có thể tìm cách chữa khỏi bệnh cho họ.
Bệnh thì trị khỏi, mệnh thì khỏi trị.
Người thân nói rất nhiều, Lâm Nam cũng nhớ tới câu cửa miệng yêu thích của ông nội.
Mà từ miệng người thân, Lâm Nam cũng biết được một câu chuyện khác. Thì ra năm đó bà nội cũng bị bệnh tim rất nặng, thường xuyên phải điều dưỡng theo các phương thuốc của ông. Về sau ông nội tìm thấy gốc linh thảo trong truyền thuyết, ông đã dùng gốc linh thảo ấy trị khỏi bệnh cho một người khác cũng bị bệnh tim, không bao lâu sau, bà nội qua đời.
Vì chuyện này mà bố anh ta hoàn toàn từ mặt ông nội, thi đại học chọn Tây y ông nội ghét nhất, không chịu kế thừa ngón nghề của ông nội, thậm chí đến lúc ông nội mất cũng không chịu tha thứ cho ông.
Đủ loại khúc mắc có nội tình khác hay không thì phải hỏi bố mới biết được.
Lâm Nam cố ý đến thăm hỏi người bị bệnh tim năm đó được ông nội chữa khỏi, đó là một bà cụ đã tới tuổi tám mươi, khỏe mạnh đến mức hoàn toàn không nhìn ra bà đã từng mắc bệnh tim. Lâm Nam cẩn thận dò hỏi bệnh tình năm đó của bà, theo miêu tả của người ta, nếu bà không nói ngoa thì bệnh của bà đã phát triển tới giai đoạn suy tim trầm trọng, với trình độ y học hiện đại thì phải đổi tim mới hết.
Nhưng bà chỉ uống mấy viên thuốc của ông nội đã từ từ khỏi hẳn, dứt điểm cho tới bây giờ. Bây giờ nhà bà cũng có chút của ăn của để, con cái thường xuyên đưa bà đi kiểm tra sức khỏe. Bà đưa kết quả kiểm tra cho Lâm Nam xem, thấy siêu âm màu tim ghi rõ trái tim bà không hề có vấn đề, khỏe hơn người trung niên, thậm chí là thanh niên rất nhiều.
Sao có thể?
Một mặt Lâm Nam không thể tưởng nổi, một mặt lại càng quyết tâm phải tìm ra cỏ bổ tim.
Nhưng rừng núi ở quê đã bị khai phá, khắp nơi đều là cây ăn quả và các loại cây công nghiệp, không thể tìm thấy cỏ bổ tim. Bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể đi vào vùng núi xa xôi hơn ở bên kia quê. Trước khi xuất phát, không biết vì sao anh ta đột nhiên nhớ ra ông nội từng dặn năm 24 tuổi anh có một mệnh kiếp, bảo anh trong vòng một năm này nhất định phải rời xa núi rừng.
Nhưng một ngày nào đó, anh ta nhận được điện thoại người nhà Tư Niên gọi tới, nói y phát bệnh tim. Với tình trạng bệnh của y thì phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật thay tim, nhưng tới tận giờ vẫn chưa có trái tim thích hợp. Hơn nữa với kỹ thuật hiện tại, dù có thay tim, Tư Niên cũng không thể trở lại khỏe mạnh như người bình thường, nếu may mắn có lẽ sẽ sống thêm được tám năm mười năm, hiện tại bệnh nhân thay tim sống lâu nhất trên thế giới cũng chỉ đạt đến mức 25 năm, nhưng nếu xui xẻo thì có khi sẽ chết trên bàn phẫu thuật.
Cho nên cỏ bổ tim biến thành nhánh rơm cứu mạng cuối cùng của anh ta.
Lâm Nam không thể giải thích chuyện cỏ bổ tim qua điện thoại, chỉ có thể nói với mẹ Tư Niên rằng anh ta đang tìm một món đồ rất quan trọng, nếu tìm thấy rồi, có lẽ không cần thay tim cũng có thể chữa khỏi cho Tư Niên. Nếu có thể, xin bọn họ nhất định phải chờ anh ta về rồi làm phẫu thuật.
Chỉ tiếc anh ta còn chưa kịp tìm thấy cỏ bổ tim thì đã bị đất đá sạt lở chôn vùi. Chờ anh ta tỉnh lại cách lớp bùn đất, được thôn dân qua đường cứu ra, anh ta mới biết đã qua nửa tháng, mà anh ta cũng từ người sống biến thành xác sống.
“… Di động của tôi hỏng rồi, nhưng tôi vẫn nhớ số của Tư Niên, tôi đã từng gọi cho em ấy nhưng em ấy luôn tắt máy. Bố tôi nói Tư Niên đã phẫu thuật tim xong, khôi phục rất tốt.” Lải nhải xong lời cuối cùng, giọng Lâm Nam đã hơi nghẹn ngào.
“Nếu bạn anh đã phẫu thuật thay tim, phục hồi cũng tốt, vậy anh còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành nữa?” Hạ Mạc hỏi.
Lâm Nam mở balo leo núi ra, cẩn thận lấy một cái hộp ngọc, nói: “Tôi tìm thấy cỏ bổ tim rồi, muốn giao nó cho Tư Niên. Tuy em ấy đã thay tim, nhưng phẫu thuật thay tim sẽ để lại rất nhiều di chứng, tôi nghĩ có lẽ cỏ bổ tim sẽ có tác dụng với em ấy.”
Các lớp hộp ngọc, Hạ Mạc vẫn có thể ngửi thấy mùi linh khí thoang thoảng tản ra từ cỏ bổ tim, chợt tầm mắt cậu lướt qua hộp ngọc, dừng lại trên cổ Lâm Nam.
Đó là một mảnh kim loại đen tuyền, bên trên có khắc phù văn đỏ tươi huyền ảo, nhìn qua chẳng khác gì trang sức đang thịnh hành thời bấy giờ.
“Tôi có cách cho anh ở lại dương thế thêm một tháng, một tháng sau tôi sẽ đưa anh vào cõi luân hồi, tôi muốn bùa hộ mệnh trên cổ anh làm vật trao đổi.”
Lâm Nam luyến tiếc vuốt ve bùa hộ mệnh ông nội cho mình, nhưng nhớ tới Tư Niên, anh ta khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nói: “Được.”
Lâm Nam giao bùa hộ mệnh của ông nội cho Hạ Mạc, Hạ Mạc cho anh ta uống ít nước bùa, lại gấp hai lá bùa cho anh ta mang theo bên người. Sau khi uống xong nước bùa Hạ Mạc pha, Lâm Nam cảm giác tim mình đã đập trở lại, cơ thể lạnh băng cũng có độ ấm. Lại cầm lá bùa Hạ Mạc đưa cho, thứ mùi thối rữa gay mũi cũng biến mất tăm.
Trong chớp mắt, anh ta bỗng cảm thấy mình thật sự đã sống lại.
Nhưng giây tiếp theo, Hạ Mạc lập tức phá vỡ ảo tưởng của anh ta.
“Tuy tôi đã dùng bùa biến anh trở về giống người sống, nhưng dẫu sao anh cũng đã chết, hiện tại dù anh không khác người sống là bao nhưng vẫn chỉ là một cái xác sống. Anh sẽ sợ những gì xác sống sợ, những gì xác sống không thể chạm anh cũng không thể chạm vào. Xác sống khát máu, anh cũng chỉ có thể dùng máu tươi để giảm bớt cảm giác đói. Tôi đã cố gắng giúp anh làm chậm tốc độ thối rữa cơ thể, nhưng không thể tiêu trừ vết thương có sẵn trên người, bây giờ trời nóng, những miệng vết thương đó sẽ tiếp tục rữa ra, cho nên anh phải cố gắng đừng để người khác nhìn thấy miệng vết thương trên người anh.”
“Được.”
Vốn dĩ anh ta đã chết, nhưng có thể chết đi sống lại, có thể được quay về thăm Tư Niên, ở cạnh y một tháng cuối cùng, anh ta đã vô cùng thỏa mãn, còn lại nghĩ nhiều cũng vô ích. Dù sao có một số việc phải trả một cái giá tương đương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook